Chương 169: Trấn Nam Vương hộc máu
"Diệc Phàm..." Dựa trong ngực Mặc Diệc Phàm, trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba tràn đầy áy náy.
Lần này đích thực là nàng không cẩn thận mới xuất hiện ngoài ý muốn như vậy, thậm chí còn liên hụy tới Tứ ca. Mấy ngày nay người trước mặt nhất định là trôi qua hết sức khó khăn, đưa tay ôm chạy hông hắn, Địch Lệ Nhiệt Ba thấp giọng nói:
"Diệc Phàm, thật xin lỗi. Lần này là ta không đúng, sau này sẽ không..."
"Không phải là lỗi của A Lệ, là ta không tốt. Ta lại không phát hiện ra A Lệ...có em bé." Mặc Diệc Phàm nhẹ đặt tay lên bụng Địch Lệ Nhiệt Ba, nơi đó lại một lần nữa mang theo hài tử của bọn họ.
Kể từ khi có Mặc Tiểu Bảo, Mặc Diệc Phàm đối với chuyện có em bé càng thêm lạnh nhạt. Thậm chí còn mơ hồ hy vọng sau này không có con nữa mới tốt. Nhưng mà trên lý trí hắn cũng rõ ràng, hai đứa nhỏ tương lai đối với A Lệ càng tốt hơn một chút.
Nhưng mà hai lần liên tiếp hài tử đều tới không đúng lúc, thậm chí khiến cho A Lệ suýt nữa gặp nguy hiểm. Điều này làm cho trong mắt Mặc Diệc Phàm nhiều thêm một tia bất thiện.
Địch Lệ Nhiệt Ba ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt nam nhân trước mặt đột nhiên u ám. Ban đầu thời điểm hắn ôm Tiểu Bảo cũng chính là như vậy, Mặc Diệc Phàm thỉnh thoảng nhìn đứa bé trong bụng lộ ra thần sắc ôn hòa, thỉnh thoảng lại âm trầm làm cho Địch Lệ Nhiệt Ba có chút bận tâm. Nhưng mà Địch Lệ Nhiệt Ba như cũ tin tưởng, hắn sẽ thương yêu con của bọn họ.
"Diệc Phàm, chàng nói xem....lần này có phải là nữ nhi hay không?" Địch Lệ Nhiệt Ba dựa vào Mặc Diệc Phàm mỉm cười hỏi.
"Nữ nhi?" Trong lòng Mặc Diệc Phàm khẽ động, tưởng tượng thấy có một nữ nhi khéo léo thông minh giống A Lệ như đúc, thần sắc trên mặt không khỏi mềm xuống.
Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Đúng vậy, chúng ta đã có Tiểu Bảo rồi, ta hi vọng lần này sẽ là nữ nhi, như vậy Tiểu Bảo cũng có muội muội rồi. Theo tuổi hiện tại của Tiểu Bảo thì lớn lên có thể dễ dàng bảo vệ muội muội rồi."
Mặc Diệc Phàm cũng thấy có đạo lý, nếu như là một nữ nhi giống như A Lệ thì cũng chính là tiểu Quận chúa duy nhất của Định Vương phủ gần vài chục năm nay rồi, tất nhiên là phải ngàn cưng vạn chiều. Vừa đúng lúc Mặc Tiểu Bảo nhàn rỗi không có việc gì, liền cho nó hảo hảo bảo vệ muội muội đi.
Mặc Diệc Phàm trong lòng yên lặng tính toán, lúc trở về có nên tăng cường thao luyện cho Mặc Tiểu Bảo hay không, tránh cho nó không bảo vệ được muội muội.
Hiển nhiên Địch Lệ Nhiệt Ba không biết một câu của mình gây lên năm tháng thống khổ của Mặc Tiểu Bảo, vừa tỉnh lại thân thể không đáng ngại, lại biết được tin tức của bảo bảo, Tứ ca cũng đã tỉnh lại, Địch Lệ Nhiệt Ba cảm thấy tâm tình phá lệ thoải mái.
Chút buồn bã trong lòng trước đó vài ngày tựa hồ biến mất không thấy. Tựa vào trong lòng Mặc Diệc Phàm, Địch Lệ Nhiệt Ba cúi đầu nói một chút kỳ vọng cùng yêu thích của mình đối với bảo bảo sắp tới.
Mặc Diệc Phàm ôm Địch Lệ Nhiệt Ba trầm mặc nghe, một lúc lâu sau Địch Lệ Nhiệt Ba mới ngừng lại nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Ngẩng đầu nhìn người đang ôm mình đã thiếp đi lúc nào không hay.
Dưới mắt có quầng đen nhàn nhạt, Địch Lệ Nhiệt Ba cẩn thận giơ tay lên điểm hai huyệt đạo trên người hắn rồi mới cẩn thận đứng dậy nhường giường để hắn ngủ ngon, sau đó lại kéo chăn cẩn thận đắp kín cho hắn.
Nhìn dung nhan tuấn mỹ mê người đang ngủ say, Địch Lệ Nhiệt Ba nhàn nhạt mỉm cười. Cõi đời này người có thể thành công chế trụ huyện đạo Định Vương chỉ sợ chỉ có nàng thôi?
Trong trạm dịch, tự nhiên vì Địch Lệ Nhiệt Ba và Từ Thanh Bách tỉnh lại mà một mảnh vui mừng, mà bên kia Hoàng thành, lúc này trong Bạch gia lại là một mảnh bi thảm.
Bạch Duẫn Thành ngã ngồi trên ghế trong đại sảnh, gương mặt vốn đã có tuổi nay càng thêm suy sụp. Sau khi biết nữ nhi bị Định Vương giết, mặc dù Bạch Duẫn Thành tức giận cùng đau lòng nhưng cũng có mấy phần phấn khích.
Trong lòng âm thầm trù mưu tính toán hết thảy, nhưng lại không ngờ Định Vương lại thủ đoạn lôi đình như thế, ngắn ngủi trong hai ba ngày đã quét sạch sẽ các thế lực trong Hoàng thành như lá rụng mùa thu.
Thậm chí ngay cả Trấn Nam Vương phủ cũng bị hắn tịch biên, mà hy vọng duy nhất của Bạch Duẫn Thành là Tây Lăng Hoàng cũng bị Mặc Diệc Phàm dọa cho bể mật gần chết, tỏ thái độ không cần đợi đến hai tháng sau, chỉ chờ trong cung dọn dẹp thỏa đáng sẽ lập tức ngự giá khởi hành đến An thành.
Mà Bạch gia trước đó quang minh chính đại xin đến nương nhờ Định Vương phủ tự nhiên bị Tây Lăng Hoàng không chút do dự bỏ qua.
Nếu là mấy năm trước khi Hoàng hậu vẫn còn, Khuynh Dung quý phi vẫn ở thì Tây Lăng Hoàng không thể không cho Bạch Duẫn Thành mấy phần mặt mũi.
Nhưng mà hôm nay Khuynh Dung quý phi mất tích đã lâu mà Hoàng hậu sớm đã hoăng, Tây Lăng hoàng tự nhiên không cần bảo vệ Bạch gia, thần tử không còn tác dụng gì lại đối với mình bất trung.
Có lẽ, từ lúc bắt đầu đầu nhập vào Định Vương phủ đã là một sai lầm. Bạch Duẫn Thành có chút khổ sở suy nghĩ. Không đầu nhập vào Định Vương mà đi theo Tây Lăng Hoàng đến An Thành thì cho dù Bạch gia không còn phồn vinh như trước nhưng cũng không đem đến họa sát thân gì.
Mà bây giờ...nhớ tới một màn bên ngoài Hoa uyển hôm đó, Bạch Duẫn Thành chỉ cảm thấy rét run trong lòng. Định Vương...thật sự sẽ cho Bạch gia một con đường sống sao?
"Lão gia, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?" Dung nhan Bạch phu nhân cũng tiều tụy đi, ngay cả lớp trang điểm thường ngày không chút sơ xảy cũng không giấu được nếp nhăn cùng khủng hoảng trên mặt.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ta làm sao biết nên làm cái gì bây giờ?" Bạch Duẫn Thành cười khổ.
Bạch phu nhân nhìn Bạch Duẫn Thành một chút, có chút tiểu tâm cẩn thận nói: "Lão gia, không bằng chúng ta... chúng ta sớm rời hoàng thành thôi."
Bạch Duẫn Thành nhàn nhạt nhìn nàng, trách mắng: "Phụ nhân ngu xuẩn, Định Vương há lại cho chúng ta bình an rời Hoàng thành?"
Nếu Định Vương muốn hỏi tội bọn họ thì bọn họ đi ra ngoài thế nào được? Nếu như Định Vương không có ý hỏi tội, thì sao ông có thể buông bỏ nhiều gia nghiệp như vậy một mình rời đi?
Bạch phu nhân nhất thời cũng hoảng loạn, bị Bạch Duẫn Thành khiến trách cũng biết lời mình là không thực tế. Chỉ đành hốt hoảng bắt lấy cánh tay Bạch Duẫn Thành lo lắng nói: "Vậy...Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Có phải là...có phải nên đi cầu xin người Định Vương phủ không?"
Hôm nay bọn họ căn bản không được gặp Định Vương và Định Vương phi, những chuyện này đều do Phượng Chi Dao cùng hai tâm phúc bên người Định Vương phi ra mặt. Huống hồ, cho dù có cơ hội thì Bạch phu nhân cũng không muốn nhìn thấy Định Vương lần nữa.
Nghe vậy, Bạch Duẫn Thành trầm ngâm trong chốc lát, bắt đầu cẩn thận suy xét lời thê tử nói. Mặc dù hôm nay Định Vương giống như không có ý bắt chẹt Bạch gia nhưng nhìn Định Vương không chút do dự liền giết Bạch Thanh Ninh, Bạch Duẫn Thành tuyệt đối tin tưởng Định vương có bất mãn với Bạch gia. Nhưng mà không thèm ngó tới như bây giờ ngược lại lại làm cho người ta càng thêm lo lắng đề phòng.
Bạch phu nhân nhìn Bạch Duẫn Thành đang trầm tư cẩn thận hỏi: "Lão gia, không biết Định Vương phi đã tỉnh chưa? Nếu như có thể cầu xin Vương phi....thiếp thân nghe nói Vương phi xuất thân thư hương môn đệ, tính tình ôn hòa thiện lương. Mặc dù Thanh Ninh....có chút không thích đáng nhưng mà Bạch gia chúng ta cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Định Vương phủ, có lẽ Vương phi khai ân, sẽ không đuổi tận giết tuyệt?"
"Chuyện này....Hôm nay muốn gặp Định Vương phi chỉ sợ không dễ." Định Vương phi mới bị ám sát, Định Vương đối với Định Vương phi thâm tình như vậy sao có thể cho phép người không phải tâm phúc đến gần Định Vương phi?
Ánh mắt Bạch phu nhân lóe lên, lo lắng hỏi: "Chẳng lẽ không còn biện pháp nào nữa sao? Chẳng lẽ....Bạch gia chúng ta cứ như vậy mà...."
Bạch Duẫn Thành suy nghĩ một chút, rốt cuộc nói: "Có lẽ có...Mấy ngày nữa bệ hạ sẽ đi An Thành, đến lúc đó Định Vương và Định Vương phi nhất định sẽ đến tiễn biệt. Nếu như lúc đó có thể gặp Định Vương phi thì có lẽ chúng ta có thể cầu xin Vương phi một phen."
Bạch phu nhân ánh mắt lóe lên, cười nói: "Lão gia nói đúng, trừ phi Định vương phi còn chưa khỏe lại, nếu không theo lễ tiết, bệ hạ rời đi như vậy Định vương và Định vương phi nhất định phải cùng nhau đi tiễn bệ hạ. Đến lúc đó, thiếp thân nhất định sẽ nghĩ cách gặp được Định Vương phi, cầu xin nàng khai ân cho chúng ta."
Bạch Duẫn Thành càng nghĩ càng cảm thấy có hi vọng, gật đầu liên tục nói: "Phu nhân nói đúng, mấy ngày này phu nhân cứ hảo hảo nghỉ ngơi đi, không cần quan tâm chuyện này. Chuyện gặp Định Vương phi ta đi an bài là được rồi."
"Vậy thì cực khổ lão gia." Bạch phu nhân lại cười nói, hơi hơi rũ mắt, trong con ngươi xẹt qua một tia oán độc.
Lại nói, tin tức Mặc gia quân chiếm đóng Hoàng thành vừa mới truyền tới Đại Sở không lâu, ngay sau đó lại truyền tới tin Mặc Diệc Phàm cơ hồ huyết tẩy đám quyền quý Tây Lăng.
Lôi Chấn Đình mang theo đại quân viễn chinh một đường xuôi Nam nghe được tin tức Hoàng thành nhanh như vậy đã thất thủ, còn chưa từ trong đả kích hồi phục tinh thần thì một đả kích khác lớn hơn lại xông tới, cơ hồ đánh cho hắn đầu óc choáng váng. Phải biết là, nếu hắn từ bỏ phương Tây thì Hoàng thất thất thủ là không thể tránh khỏi.
Mặc dù Lôi Chấn Đình không nghờ Hoàng thành nhanh chóng thất thủ như vậy nhưng cũng coi như là có chuẩn bị tâm lý. Mà Mặc Diệc Phàm dùng thủ đoạn lôi đình quét sạch quyền quý hoàng thành Tây Lăng lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Lôi Chấn Đình.
Như vậy có nghĩa là toàn bộ tâm phúc, thế lực ở Hoàng thành mà Lôi Chấn Đình giao thiệp cũng như người nhà tướng lãnh dưới tay hắn toàn bộ đã gặp tao ương. Càng không cần phải nói trong đó còn có mấy đứa cháu trai, cháu gái của hắn.
Nghe tin này, Lôi Chấn Đình giận đến nỗi suýt nữa ngất tại chỗ. Cắn răng nghiến lợi từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ, "Mặc Diệc Phàm...."
"Vương gia?" Thị vệ bên cạnh vội vàng vươn tay vịn hắn, Lôi Chấn Đình giơ tay che miệng lại, vết máu đỏ tươi theo khe hở trào ra ngoài.
"Vương gia, xin người bảo trọng thân thể." Người ở đây đều sợ hết hồn, cũng không kịp tức giận hay bi thương mà vội vàng tiến lên xem xét tình trạng Lôi Chấn Đình.
Phải biết, mặc dù đoạn đường này bọn họ đi coi như thuận lợi, cũng chiếm được phần lớn đất đai Đại Sở. Nhưng mà vì Mộ Dung Thận luôn cản trở cho nên bọn họ cũng không được như mong muốn đuổi Mặc Cảnh Lê xuôi Nam rồi chiếm cứ cả Nam Phương.
Hiện nay tình hình Đại Sở có thể nói là loạn thành đoàn. Phần lớn vùng phía Nam sông Vân Lan đều ở trong tay Mặc Cảnh Lê, bọn họ chỉ chiếm được một phần nhỏ. Phía Bắc sông Vân Lan bị đại quân Tây Lăng khống chế, nhưng mà phía sau bọn họ lại là đại quân Bắc tiến của Mộ Dung Thận.
Mặc dù chỉ có hai mươi vạn người nhưng nếu bọn họ muốn tiếp tục xuôi Nam thì đây cũng là cản trở không nhỏ. Xa hơn về phía Tây nam là bốn mươi vạn đại quân của Lữ Tụng Hiền còn hướng Bắc là địa bàn Tây Bắc của Mặc gia quân.
Mà xa hơn nữa về phía Bắc lại là nơi quân phòng thủ Đại Sở đang đánh loạn một đoàn với Bắc Nhung, Bắc Cảnh. Có thể nói, bây giờ trên quốc thổ Đại Sở không có một chỗ nào là không loạn, lúc này Trấn Nam Vương tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì.
Lôi Chấn Đình ổn định tâm thần, đè xuống ngụm máu tươi đang muốn xông lên cổ họng, một tay đẩy mấy thị vệ đang dìu mình ra trầm giọng nói: "Bản vương không sao, các ngươi lui xuống trước đi."
Mọi người do dự nhìn sắc mặt xanh mét của Lôi Chấn Đình một cái, rốt cuộc vẫn xin cáo lui ra khỏi thư phòng.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Một lúc lâu, trong thư phòng mới vang lên giọng nói của Lôi Chấn Đình.
Sắc mặt nam tử đưa tin cũng rất khó coi, trầm giọng đem chuyện tình mấy ngày nay trong hoàng thành Tây Lăng từng cái tỉ mỉ nói ra. Trước nói đến Từ Thanh Bách đã sớm xuất hiện bên ngoài Hoàng thành, đến chuyện Tây Lăng hoàng tự nguyện nhường lại Hoàng thành rồi đến Định Vương phi bị ám sát, Định Vương giận dữ huyết tẩy Hoa uyển Tôn gia.
"Ngu xuẩn!." Nghe nam tử bẩm báo xong, Lôi Chấn Đình chỉ có thể nặn ra hai chữ này. Ngay cả tiếng thở dốc cũng dần dần lớn hơn,
"Tên ngu xuẩn kia! Năm đó bản vương nên phế hắn mới phải! Sao hắn lại không chịu suy nghĩ một chút....Sao hắn không chịu nghĩ xem, những kẻ đã chết kia không chỉ là tâm phúc của Bản vương mà còn là tinh nhuệ của Tây Lăng ta! Những người này bị Mặc Diệc Phàm giết, chỉ sợ hắn còn âm thầm cao hứng trong lòng đi? Tại sao hắn không chịu suy nghĩ một chút, những người này đều chết thì Tây Lăng...một mình hắn có bản lĩnh cai trị Tây Lăng sao?"
Giọng nói Lôi Chấn Đình dần dần to lên, có thể thấy là đã tức giận tới cực điểm. Lời này của Lôi Chấn Đình quả không sai, mặc dù người bị giết đều là người của Lôi Chấn Đình nhưng mà phải biết, Lôi Chấn Đình nắm triều chánh trong tay đã mười mấy năm, người có năng lực trong triều có mấy người không phải người của hắn?
Bị Mặc Diệc Phàm giết một hồi như vậy, người lưu lại cũng chỉ là hạng tầm thường vô vi mà thôi. Cho dù rời đô đến An Thành thì Tây Lăng Hoàng vốn không có kinh nghiệm trị quốc lại mang theo một đám triều thần vô dụng, có thể làm lên chuyện gì thì trời mới biết.
"Hắc hắc....Hay cho một Mặc Diệc Phàm, thật là thủ đoạn tốt , tâm kế tốt!." Lôi Chấn Đình cười lạnh liên tục.
Sau khi phát tiết một lúc, Lôi Chấn Đình nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cũng rất nhanh thấy được trong này có chỗ nào không đúng, mắt lạnh khẽ híp một cái, trầm giọng hỏi: "Bản vương không rõ lúc nào thì hạ lệnh ám sát Định Vương phi? Là ai tự ý làm việc?"
Vẻ mặt nam tử cũng đầy mờ mịt, hắn chỉ là một nhân vật vô cùng tầm thường được Trấn Nam Vương an trí trong Hoàng thành, bình thường chỉ nghe ngóng một chút tin tức đường phố...cho nên mới có thể tránh được một kiếp họa Định Vương phủ lần này, vội vã chạy tới báo tin.
Nhưng mà nguyên nhân gây ra chuyện này sao hắn có thể hiểu rõ, chỉ cho là Vương gia ra lệnh. Thấy hắn mờ mịt, Lôi Chấn Đình cũng biết hỏi không được gì, phất tay một cái cho hắn lui xuống.
Đợi đến khi nam tử lui ra, Lôi Chấn Đình vung tay lên đem nghiên mực trên bàn quét rơi trên mặt đất. Nghiên mực rơi trên mặt đất phát ra một tiếng vang thanh thúy, nghiên mực thượng hạng cũng vỡ thành năm bảy mảnh,
"Tra cho ta! Rốt cuộc là kẻ nào lớn mật như vậy....Mặc Cảnh Lê.....Không, Mặc Cảnh Lê không có khả năng này, tra xét Nhậm Kỳ Ninh, Gia Luật Hoằng, Gia Luật Dã cho Bản vương!."
"Vâng, Vương gia." Kim Y vệ ẩn trong bóng tối lên tiếng trả lời.
Trong thư phòng vắng lặng chỉ còn lại một mình Lôi Chấn ĐÌnh, Lôi Chấn Đình trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc búng máu trong miệng oa một tiếng phun ra ngoài.
Tây Bắc, Hồng Nhạn quan, công tử Thanh Trần mặc bộ áo trắng không nhiễm bụi đứng trên cổng thành Hồng Nhạn quan nhìn về phía xa xa bên ngoài, cách đó hơn mười dặm không xa chính là đại doanh của đại quân Tây Lăng và Bắc Nhung.
Từ dưới Quan ải nhìn lại, công tử áo trắng tuấn mỹ đứng đón gió, thần sắc lạnh nhạt xuất trần tựa thần tiên.
Đứng nói là tướng sĩ hai bên mà ngay cả thống soái hai quân nếu nhìn thấy phong thái này cũng không khỏi thầm than một tiếng, Thanh Trần công tử.
"A? Thanh Bách bị thương?" Trên cổng thành, Từ Thanh Trần xoay người nhìn ám vệ đưa tin trước mặt hơi nhíu mày.
Ám vệ chỉ cảm thấy trong lòng rung lên, sống lưng phát rét, công tử Tuy rằng Thanh Trần được xưng thần tiên công tử, ngày thường cũng nói năng nhỏ nhẹ không thể so sánh với khí thế bức người của Vương gia nhà mình, nhưng vẫn như cũ làm người ta áp lực, quả là độc nhất vô nhị,
"Khởi bẩm công tử, quả thật như vậy, nhưng mà...trong thư cũng nói Tứ công tử không bị thương đến chỗ yếu hại, nói vậy thì hẳn là đã tỉnh lại."
Từ Thanh Trần gật gật đầu nói: "Ta biết, ngươi đi đi."
Ám vệ âm thầm lặng lẽ lau mồ hôi, chắp tay nói: "Thuộc hạ cáo lui."
"Công tử Thanh Trần có cho rằng Lôi Chấn Đình phái người ám sát Định Vương phi không? Lôi Chấn Đình...hẳn là không làm chuyện ngu ngốc như vậy."
Bên người công tử Thanh Trần có hai nam tử cùng đứng trong gió, một người tóc đã hoa râm, mặc dù thần thái ôn hòa nhưng giữa hai lông mày lại mơ hồ lộ ra mấy phần kiên nghị, một nam tử trung niên khác cũng đã ngoài ba mươi, thần sắc trầm ổn, có mấy phần tương tự với lão giả.
Hai người này chính là hai người thế tử Nam Hầu năm đó suýt nữa bị Mặc Cảnh Kỳ giết chết. Ban đầu hai người bị Mặc Cảnh kỳ hại suýt chút bỏ mạng, mặc dù được Mặc Diệc Phàm và Địch Lệ Nhiệt Ba cứu nhưng cũng có mấy phần nản lòng thoái trí.
Những năm này ẩn cư ở Tây Bắc cơ hồ không có danh tiếng gì. Nhưng mà hiện tại Mặc Cảnh kỳ đã chết, Đại Sở hầu như chỉ còn trên danh nghĩa, mà Tây Bắc cũng bị đại quân Tây Lăng và Bắc Nhung áp sát, hai cha con Nam Hầu tất nhiên không thể ngồi chờ ăn, chủ động chờ lệnh cùng Từ Thanh Trần tới Hồng Nhạn Quan.
Từ Thanh Trần tuấn mỹ xuất trần, giữa hai hàng lông mày tràn đầy lãnh ý nhàn nhạt, "Cho dù không phải chủ ý của Lôi Chấn Đình thì hắn cũng không thoát được có liên quan."
Nửa đời sau của Nam Hầu mặc dù trôi qua có chút uất ức, nhưng rốt cuộc cũng là mãnh tướng từng dong ruổi sa trường, rất nhiều chuyện thân là người ngoài cuộc ngược lại nhìn càng thêm rõ ràng, vuốt râu cười nói : "Lần này chỉ sợ là Lôi Chấn Đình cũng bị người khác tính kế."
Lần này Trấn Nam Vương tổn thất không nhỏ, chỉ sợ bây giờ Trấn Nam Vương đang đau lòng hộc háu đi. Định Vương ngủ đông nhiều năm, nhưng mỗi lần ra tay đều làm thế nhân khiếp sợ.
Phó Chiêu đứng sau lưng phụ thân có chút lo lắng hỏi: "Hành động lần này chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của Định Vương."
Cho dù bọn họ rời xa Tây Bắc , nhưng sát danh Định Vương đã truyền khắp Tây Bắc, những nơi khác tự nhiên cũng khỏi phải nói. Bọn họ là người Định Vương phủ tự nhiên rõ ràng, thật ra thì số người bị Định Vương giết cũng không nhiều như trong lời đồn, chẳng qua là những người này phóng đại lên thành nghiêm trọng như đồ sát toàn thành vậy.
Mà bây giờ tin đồn bên ngoài cũng đã biến thành Định Vương toàn diệt Hoàng thành Tây lăng, thậm chí ngay cả chuyện ở Biện thành đã bị ép xuống cũng bị lôi ra nói. Trong nhất thời, có không ít vân nhân sĩ tử đánh giá không tốt về Định Vương.
Nhưng lần này, thân là chưởng quản Tây Bắc cùng với Từ gia đứng đầu văn nhân Tây Bắc lại không bày tỏ bất cứ thái độ gì, điều này làm cho Phó Chiêu có chút không hiểu.
Từ Thanh Trần cười nhạt nói : "Phó huynh còn chưa nhìn thấu sao? Có câu, phòng miệng dân còn khó hơn phòng lũ. Chắn không bằng thả, đợi đến khi bọn họ nói đủ rồi tự nhiên sẽ ngừng lại."
"Chuyện này không ảnh hưởng tới danh dự của Vương gia sao?" Phó Chiêu cau mày hỏi, người mang chí trong thiên hạ, đối với danh tiếng luôn cực kỳ coi trọng.
Từ Thanh Trần nghiêng người nhìn về phía Nam Hầu hỏi: "Nam Hầu thấy thế nào?"
Nam Hầu lắc lắc đầu nói: "Từ xưa đến nay, thắng làm vua thua làm giặc, không cần phải bận tâm nhiều như vậy. Huống chi, lời đồn vẫn chỉ là lời đồn mà thôi, đợi đến ngày lời đồn được loại trừ, người trong thiên hạ tự nhiên càng thêm sùng bái Vương gia. Về phần những con mọt sách học tới ngu người kia, Vương gia nhất định khinh thường để ý tới."
Từ Thanh Trần gật đầu cười nói: "Nam Hầu nói đúng, Từ gia có quan hệ với Định Vương phủ...cho nên không phải lúc vạn bất đắc dĩ, Từ gia không thể dễ dàng mở miệng nói giúp Định Vương. Huống hồ, hiện giờ thiên hạ đại loạn, danh tiếng Định Vương như vậy...cũng không phải không tốt."
Ít nhất người sợ Mặc Diệc Phàm so với người dám tính kế hắn còn nhiều hơn, mà người dám phản bội Định Vương phủ chắc chắn cũng ít hơn nhiều. Có lúc sợ hãi cũng là phương thức cai quản rất tốt. Dĩ nhiên không thể quá mức, mà lần này Định Vương phi bị ám sát không phải là lý do rất tốt sao? Sau này...Lệ nhi sẽ an toàn hơn một chút đi?
Trải qua lần này, người trong thiên hạ đều biết, cho dù Định Vương có tình cảm sâu đậm với Định Vương phi, nhưng nếu như Định Vương phi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì Định Vương sẽ không bị phá hủy, không bị đọa lạc mà sẽ càng thêm điên cuồng, càng thêm máu lạnh.
"Hiện nay, Vương gia còn ở Tây Lăng thì vẫn tốt nhưng đợi đến khi Vương gia khải hoàn trở về Lệ thành, thì Tây Lăng bên kia sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?" Nam Hầu vẫn có chút lo lắng hỏi.
Từ Thanh Trần nói: "Từ Thanh Bách nói cho cùng vẫn còn hơi trẻ, nhưng mà trải qua lần dạy dỗ này, hắn sẽ hiểu cái gì gọi là loạn thế chỉ dùng sức mạnh."
Phụ tử Nam Hầu không khỏi liếc nhau một cái, Phó Chiêu nhíu mày nhìn Từ Thanh Trần có chút ngạc nhiên nói: "Hình như Thanh Trần công tử không thấy tiếc hận cho đám quyền quý Tây Lăng kia?"
Mặc dù trong đó có không ít người liên quan tới thích khách, nhưng tất cả mọi người càng rõ ràng hơn là trong đó tâm phúc của Trấn Nam vương cũng chính là nhân tài chân chính của Tây Lăng còn nhiều hơn. Hành động lần này của Vương gia đã chặt đứt nhân tài trong mười năm sắp tới của Tây Lăng.
Từ Thanh Trần nở nụ cười trong trẻo lạnh lùng, "Chỉ cần Vương gia không giết hại dân chúng bình thường, còn về phần những người đó...có mấy người là thật sự vô tội? Cho dù vô tội...."
Dõi mắt nhìn về bên ngoài Quan ải xa xa, đất đai ngàn dặm bên ngoài Hồng Nhạn quan đổ nát thê lương bốn phía. Từ Thanh Trần giơ tay lên chỉ một địa phương xa xa mắt không nhìn thấy được, "Có người còn vô tội hơn bọn họ sao?"
Chân chính vô tội là những dân chúng khốn khổ giãy giụa trong chiến loạn mà không phải là những kẻ quyền quý Tây Lăng phát động chiến tranh kia.
Nam Hầu nhẹ giọng thở dài nói: "Công tử Thanh Trần nói đúng."
Dõi con mắt trông về nơi xa, những nơi đó...đã từng là cố quốc của ông. Mà hôm nay tiếng kêu than dậy khắp đất trời, máu chảy thành sông.
Đuôi mày Từ Thanh Trần hơi nhướng, nhàn nhạt nói: "Nếu như không phải ý của Trấn Nam Vương thì chỉ còn một người có bản lĩnh này.... Nhậm Kỳ Ninh. Rất tốt, nếu không làm chút gì báo đáp hắn ta một chút thì quả đắng Thanh Bách và Lệ Nhi chịu chẳng phải là nhận không rồi sao? Người đâu."
Một nam tử áo đen xuất hiện sau lưng Từ Thanh Trần, chính là Vệ Lân mà Địch Lệ Nhiệt Ba để lại ở Tây Bắc.
"Vệ Lận, ngươi tự mình đi Sở kinh một chuyến. Nói Lôi Kinh Hồng tạm thời không cần trở về Tây Bắc. Hiệp trợ quân phòng thủ Đại Sở bảo vệ Sở Kinh." Từ Thanh Trần nhàn nhạt nói.
Vệ Lận cũng không hỏi nhiều, gật đầu trầm giọng nói: "Thuộc hạ hiểu, thuộc hạ cáo lui."
"Công tử Thanh Trần, bảo vệ Sở kinh chỉ sợ là có chút...."
Nam hầu cau mày nói, hắn vẫn còn hiểu rõ binh lực và chiến lực Đại Sở một chút. Cho dù là có Lôi Hoài và Hoa quốc công trấn trụ thì Sở kinh cũng không thủ được quá ba tháng, mà trong ba tháng này, chỉ sợ Mặc gia quân khó có thể rút ra binh lực tới tiếp viện sở kinh.
Từ Thanh Trần cười nhạt nói: "Vài chục vạn binh mã của Lữ tướng quân nơi đó đã sớm rục rịch, chỉ là trước kia vì phòng bị Lôi Chấn Đình nên mới không dám tự ý động, hiện tại Lôi Chấn Đình và Mặc Cảnh Lê đang đánh sứt đầu, cho dù muốn rút ra cũng không kịp nữa rồi. Đợi đến khi giải quyết xong đại quân vây khốn trước mặt, chúng ta đi Sở kinh vẫn còn kịp. Mà lúc đó Vương gia cũng đã trở về rồi."
Nam Hầu âm thầm yên lặng tính toán, cảm thấy hành động lần này của Từ Thanh Trần mặc dù có chút mạo hiểm nhưng cũng không phải không thể, quan trọng nhất là một khi thành công thì lãnh địa Định Vương phủ sẽ khuếch đại gấp đôi hiện nay.
"Nhưng mà trước hết chúng ta phải trực tiếp đối đầu cả Bắc Nhung và Bắc Cảnh. Hơn nữa phía Nam có Lôi Chấn Đình, đợi đến khi hắn đứng vững, rất khó nói sẽ không quay đầu cùng Bắc Nhung Bắc Cảnh vây khốn chúng ta, lấy khí lực của Mặc Cảnh Lê thì chỉ sợ không cản được hắn."
Từ Thanh Trần cười nhạt nói: "Bên Lôi Chấn Đình không phải là còn có Mộ Dung Thận sao. Mặt khác, trong cảnh nội Đại Sở chúng ta còn có một đội phục binh có thể dùng."
"...."
Nghe mấy lời này của Từ Thanh Trần, hai phụ tử Nam Hầu đều cả kinh. Định Vương phủ và Đại Sở đã đoạn tuyệt nhiều năm như vậy mà vẫn có thể cất dấu một đội phục binh trong cảnh nội Đại Sở, thậm chí cho tới bây giờ Đại Sở chiến loạn khắp nơi cũng không thấy bại lộ, điều này không khỏi khiến cho hai người thầm than trong lòng Định Vương phủ quả nhiên sâu không thấy đáy.
Nhưng mà hai người đều là người biết chừng mực, Từ Thanh Trần không nói tỉ mỉ, bọn họ tự nhiên cũng không hỏi thêm.
Nam Hầu nhìn tinh kỳ bay trong gió ngoài quan ngoại không xa, hỏi: "Công tử Thanh Trần định xử lý đại quân Bắc Nhung và Tây Lăng ngoài quan ngoại thế nào?"
Từ Thanh Trần lạnh nhạt nói: "Bắc Nhung toàn tâm toàn ý xuôi nam xâm chiếm Đại Sở, sẽ không cứng đối cứng với chúng ta. Về phần Tây Lăng, cũng chỉ là phô trương thanh thế đi theo binh mã Bắc Nhung phất cờ hò reo là thôi.. Đã như vậy... hai đạo nhân mã này, chúng ta đều xơi tái đi."
Nam Hầu nhìn về phía Từ Thanh Trần nói: "Công tử Thanh Trần có lòng tin không?"
Từ Thanh Trần cười một tiếng: "Hành quân đánh giặc là chuyện của Nam Hầu, sao lại hỏi tại hạ có lòng tin không? Nói ra thật xấu hổ, tại hạ trù mưu một hai phần thì còn có thể, nhưng nếu nói chuyện hành quân đánh giặc bài binh bố trận thì cũng không phải sở trường của tại hạ."
Nam Hầu cười một tiếng nói: "Công tử quá khiêm tốn rồi."
Chỉ bằng những tính toán vừa rồi của Từ Thanh Trần thì không thể coi là người hoàn toàn không hiểu việc quân. Chẳng qua là, so với công tử Thanh Trần tài văn chương kiệt xuất yên thế thì điểm này cũng không quá chói mắt.
"Nào phải khiêm tốn, trận chiến lần này làm phiền Nam Hầu và Lữ tướng quân lưu tâm." Từ Thanh Trần nghiêm mặt nói.
Thấy hắn phó thác Hồng Nhạn Quan và tướng sĩ Mặc gia quân cho mình, trong lòng Nam hầu cũng nóng lên, nghiêm mặt nói: "Xin công tử Thanh Trần cứ yên tâm, lão phu nhất định không chút lơ là."
"Như vậy rất tốt." Từ Thanh Trần gật đầu cười nói, "Không ngại để đám người Bắc Nhung nhìn một chút Mặc gia quân nhiều năm không chiến có chỗ nào không bằng bọn họ hay không."
Một câu nói bình thản tùy ý như vậy nhưng lại khiến trong lòng Nam hầu không khỏi dâng lên một cỗ hào khí.
Mặc dù nửa đời ông thắng trận không ít, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới một ngày có thể thống lĩnh Mặc gia quân đối phó Bắc Nhung, Tây Lăng hai cường địch lớn.
Ngày hôm đó, đám đông ngoài Hoàng thành Tây Lăng cũng bắt đầu xuất động. Trong không khí lành lạnh, tướng sĩ Mặc gia quân áo đen đã thay thế dần đám quân phòng thủ Tây Lăng trên cổng thành. Điều này chính là dấu hiệu, từ nay hoàng thành Tây Lăng hoàn toàn thuộc vệ Mặc gia quân.
Ngoài cửa thành, tinh kỳ thêu long văn màu vàng sáng tung bay trong gió. Từng dãy xe ngựa đủ loại xếp hàng bên ngoài quan đạo bên cạnh, chờ đợi thời điểm lên đường.
Hôm nay chính là lúc Tây Lăng hoàng chính thức bắt đầu di giá rời Hoàng thành tới An thành, trong đó không thiếu quyền quý cùng đại thần Tây Lăng cùng rời đi.
Về phần dân chúng bình thường, mặc dù cũng có người đi theo Tây Lăng hoàng nhưng không nhiều. Đối với dân chúng bình thường mà nói, trung quân ái quốc thật ra thì cách bọn họ rất xa, huống hồ hoàng thành Tây Lăng cũng không phải là bị Mặc gia quân mạnh mẽ đánh hạ mà là bị Tây Lăng Hoàng chắp tay nhượng lại.
Như vậy, dân chúng chịu đi theo Tây Lăng hoàng tự nhiên cũng ít đi. Danh tiếng Mặc gia quân xưa nay không tệ, thay vì đi theo Tây Lăng hoàng vứt bỏ nơi nhiều thế hệ nhà mình kinh doanh sinh sống nhiều năm chạy về nơi còn chưa biết thế nào kia, còn không bằng ở lại dưới tay Định Vương phủ an phận sống qua ngày.
Cho nên, bên ngoài thành, trong đám người chen lấn đến nước chảy không lọt, người đến đưa tiễn hoặc xem náo nhiệt ngược lại còn nhiều hơn số người muốn đi.
Điều này không khỏi khiến Tây Lăng hoàng cảm thấy mấy phần thê lương, nhưng mà trên đời này nhiều nhất chính là dân chúng bình thường, Tây Lăng hoàng tự nhiên không thể để họ vào trong lòng.
"Định Vương, Vương phi tới."
Tây Lăng Hoàng sắp đi, Mặc Diệc Phàm và Địch Lệ Nhiệt Ba dĩ nhiên không thể không tới đưa tiễn.
Cũng may Địch Lệ Nhiệt Ba tu dưỡng mấy ngày đã sớm tốt hơn nhiều, còn Từ Thanh Bách đến nay vẫn còn nằm trên giường không thể động đậy.
Mặc Diệc Phàm một tay ôm thắt lưng Địch Lệ Nhiệt Ba, che nàng trong ngực, không chút để ý ánh mắt mọi người xung quanh.
Nhưng mà Địch Lệ Nhiệt Ba có chút kinh ngạc phát hiện, mấy người xung quanh, đặc biệt là nhiều đại thần quyền quý, vẻ mặt của bọn họ không phải là cung kính xu nịnh như thường ngày mà tràn đầy cực độ sợ hãi.
Lại nhìn kỹ sẽ phát hiện, ánh mắt sợ hãi của những người này không phải nhìn mình mà là hướng về người bên cạnh, không khỏi nghi ngờ nhìn Mặc Diệc Phàm một cái.
Bởi vì Địch Lệ Nhiệt Ba mang thai, hơn nữa Mặc Diệc Phàm mơ hồ phát hiện Địch Lệ Nhiệt Ba không thích mình sát phạt không kiêng nể, hoặc trong lòng Mặc Diệc Phàm không thích để cho Địch Lệ Nhiệt Ba biết đây mới là tính tình của mình.
Mấy ngày sau khi Địch Lệ Nhiệt Ba tỉnh lại, người chung quanh cũng không nói chuyện xảy ra trong lúc nàng hôn mê cho nàng biết. Đương nhiên Địch Lệ Nhiệt Ba không biết tại sao những người này lại sợ hãi như vậy.
"Bệ hạ, chúc bệ hạ thuận buồm xuôi gió." Khó có thời điểm, Mặc Diệc Phàm hướng về phía Tây Lăng hoàng chắp tay cười vang nói.
Tây Lăng hoàng không khỏi ngẩn người, có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng đáp lễ nói: " Đa tạ Định Vương cát ngôn, Trẫm cũng chúc mừng Định Vương và Vương phi sắp có quý tử."
Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu cười yếu ớt nói: "Đa tạ bệ hạ, bệ hạ bảo trọng."
Mặc dù đối mặt với mấy người đoạt đi thổ địa cùng hoàng thành của mình còn phải mỉm cười chống đỡ, cảm giác hết sức đắng nghẽn, nhưng nghĩ tới lập tức có thể rời đi nơi này hoàn toàn khỏi tên sát thần Mặc Diệc Phàm, nụ cười của Tây Lăng hoàng cũng nhiều hơn mấy phần chân thật , cười nói: "Đa tạ Vương phi, vậy trẫm cáo từ."
Mặc Diệc Phàm cười nhạt nói: "Không tiễn."
Long niễn của Tây lăng hoàng dừng tại chính giữa quan đạo cách đó không xa, chung quanh bố trí đầy thị vệ, nội thị và cung nữ trong cung. Phía sau long niễn là tọa giá của tần phi công chúa cùng với đám tôn thất, thấy Tây Lăng hoàng được người dìu lên long niễn, những người khác cũng lần lượt lên xe chuận bị lên đường.
Đợi đến khi long niễn tiến về phía trước, Mặc Diệc Phàm liền phất tay nói với đám người đến đưa tiễn sau lưng: "Được rồi, tất cả giải tán đi."
Sau đó liền đỡ Địch Lệ Nhiệt Ba xoay người chuẩn bị hồi thành. Đám người sau lưng không khỏi im lặng, Vương gia người diễn trò tốt xấu gì cũng phải làm giống một chút đi chứ.
Không nói phải đợi đến khi tất cả đi xa, nhưng ít nhất cũng không thể thấy Long niễn Tây lăng hoàng mới đi được một bước mà đã vội vã xoay người rời đi a.
Nhưng mà tướng lãnh Mặc gia quân tự nhiên không có ý kiến gì, mà đám quyền quý Tây Lăng cũng vô tâm ở trước mặt chủ tử mới bày tỏ tôn kính với chủ tử cũ, lặng yên trong chốc lát rồi cũng lần lượt giải tán.
"Định Vương phi....thiếp thân cầu kiến Định Vương phi..." Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm đang định vào thành thì nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng kêu chói tai.
Địch Lệ Nhiệt Ba xoay người, chỉ thấy Bạch phu nhân lo lắng chạy về hướng mình. Đáng tiếc, sau khi chuyện thích khách xảy ra, toàn bộ thị vệ trước mắt đã đổi thành Kỳ Lân.
Mặc dù Địch Lệ Nhiệt Ba không muốn, nhưng cũng biết chuyện lần này đã hù không ít người, nên cũng không lên tiếng phản đối, chỉ nghĩ là để người quan tâm mình an tâm thôi.
Thời điểm Bạch phu nhân vừa lên tiếng kêu Định Vương phi liền bị thị vệ Định Vương phủ ngăn lại, khoảng cách còn cách Địch Lệ Nhiệt Ba mười mấy bước.
Mắt thấy Địch Lệ Nhiệt Ba sắp bị Mặc Diệc Phàm đỡ vào thành, Bạch phu nhân không cam lòng liền lên tiếng kêu lên, "Vương phi...Thiếp thân có chuyện cầu kiến Vương phi..."
Mọi người ở đây đều im lặng không tiếng động, bọn họ dĩ nhiên biết chuyện của Bạch gia. Ngày đó thiên kim Bạch gia bị Định vương giết, rất nhiều người thầm đoán trong lòng lúc nào thì Định Vương phủ định động tới Bạch gia.
Địch Lệ Nhiệt Ba hơi cau mày, suy nghĩ một chút nói: "Mời Bạch phu nhân tới dịch quán trước đi." Thị vệ sau lưng đáp một tiếng, xách Bạch phu nhân lên nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người.
Tây Lăng hoàng rời đi lưu lại một hoàng cung trống rỗng. Diện tích hoàng cung Tây Lăng so với hoàng cung Đại Sở và cố cung tiền triều Đại sở lưu lại phía Nam thì nhỏ hơn một chút, nhưng dù nhỏ hơn thì cũng là một tòa hoàng cung.
Mặc Diệc Phàm rõ ràng không có ý định chuyển về Tây Lăng, như vậy hoàng cung phải xử trí như thế nào cũng là một vấn đề. Cố cung tiền triều nếu như không phải làm cung điện cho tân triều thì cũng trở thành hành cung, hoặc là khiến nó hoang phế lâu ngày dần dần hủy diệt.
Nhưng mà đây cũng không phù hợp với cách làm việc của Định vương phủ, cuối cùng Mặc Diệc Phàm suy nghĩ một chút liền định ra, nửa đầu hoàng cung hoang phế cùng nơi chuyên dụng của Hoàng đế sẽ làm chủ sự nha môn của hoàng thành Tây Lăng trong tương lai. Nửa phần sau, cũng chính là hậu cung thì tạm thời niêm phong, về sau lại tính tiếp.
Bởi vì rất nhanh sẽ phải rời Tây Lăng, cho nên Mặc Diệc Phàm và Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không có ý định chuyển vào trong hoàng cung, ở lại trong cung điện của hoàng đế....Suy nghĩ này cũng thật quá nhàm chán đi.
Sau khi đưa tiễn Tây Lăng hoàng, hai người vẫn trở về dịch quán ở tạm như cũ. Sau khi trở lại dịch quán, chuyện đầu tiên cần làm chính là đi thăm Từ Thanh Bách vẫn còn đang dưỡng thương.
Mặc dù Từ Thanh Bách không bị thương đến chỗ yếu hại nhưng mà rốt cuộc cũng bị thương nặng. Sau vài ngày tu dưỡng cũng chỉ có thể ngồi trên giường dựa vào gối đầu đệm cao nói chuyện với bọn họ.
Thời điểm Địch Lệ Nhiệt Ba tiến vào, Từ Đại phu nhân đang uy Từ Thanh Bách uống thuốc, điều này làm cho Từ Thanh Bách không khỏi có chút không tự nhiên. Hắn cũng đã lớn như vậy rồi, hơn nữa cũng không phải bị thương ở tay, nên mẫu thân tự mình mớm thuốc khiến hắn có mấy phần không được tự nhiên.
Thấy Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm đi vào, ánh mắt không khỏi sáng lên, phảng phất thấy được cứu tinh.
Từ đại phu nhân sao có thể không biết hắn đang nghĩ gì, không vui khẽ hừ một tiếng nói: "Mặc kệ là ai tới, con cũng phải uống xong thuốc rồi mới nói!."
Từ Thanh Bách bất đắc dĩ nói: "Mẫu thân, người đưa chén cho con, tự con uống cũng được."
Hắn bưng chén còn có thể một hơi uống hết, chứ uống từng ngụm từng ngụm như vậy....phải biết mùi vị chén thuốc cho tới giờ cũng chưa khá hơn.
Từ đại phu nhân cười mà như không cười nhìn hắn nói: "Cũng biết thuốc đắng hả? Vậy sao còn không cố dưỡng thương ? Con đừng tưởng ta không biết tối hôm qua con lại lén xem tài liệu."
Lời này thật khiến Địch Lệ Nhiệt Ba hơi áy náy, nếu không phải bọn họ vội vã rời Tây Lăng thì Tứ ca sao có thể ngay cả dưỡng thương cũng không yên.
Cuối cùng, Từ đại phu nhân nhìn đủ bộ dáng gương mặt tuấn tú của con trai biến thành khổ qua, đem chén thuốc đưa cho hắn.
Từ Thanh Bách vội vàng nhận lấy, hơi ngửa đầu đem phân nửa chén thuốc trực tiếp rót vào trong miệng, bị đắng đến cau mày.
Từ đại phu nhân tức giận nhét vào trong miệng hắn một viên mứt quả, rồi cầm lấy chén không đi ra ngoài.
Bị biểu muội và biểu muội phu nhìn thấy bộ dáng khốn cùng của mình, Từ Tứ công tử mạnh vì gạo, bạo vì tiền cũng có chút ngượng ngùng, hướng về phía hai người cười cười nói: "Tây Lăng hoàng đi rồi à?"
Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, ngồi xuống bên giường nhìn sắc mặt Từ Thanh Bách một chút, thấy sắc mặt so với hôm qua tốt hơn một chút mới nói: "Mới vừa đi, Tứ ca vội đi xem mấy thứ đó làm gì? Bị thương còn chưa khỏe thì phải nghỉ ngơi cho tốt, nếu có chuyện gì không phải còn có Diệc Phàm và đám người Phượng Tam ở đó sao?"
Từ Thanh Bách cười nói: "Ở trên giường nhiều ngày như vậy, cái gì cũng không thể làm thì rất nhàm chán, tùy tiện xem một chút thôi."
Liếc mắt nhìn Mặc Diệc Phàm lạnh như băng ngồi một bên, Từ Thanh Bách hỏi: "Hai người tính toán lúc nào thì trở về?"
Hôm nay Đại Sở loạn thành đoàn, vốn là thời điểm tốt để bọn họ thâu tóm Tây Lăng. Nhưng mà lãnh thổ Tây Lăng rộng lớn, lần này Hoàng thành Tây Lăng dễ dàng lấy vào tay như vậy quả thật có mấy phần may mắn bên trong.
Nếu như thật sự muốn đoạt lấy toàn bộ lãnh thổ Tây Lăng thì ba năm rưỡi cũng không coi là nhiều.
Đến lúc đó, nếu để Bắc Nhung, Bắc Cảnh và Lôi Chấn Đình đứng vững gót chân ở Đại Sở thì đó mới là mất nhiều hơn được. Dù sao thì Tây Lăng cho dù có lớn hơn nữa cũng không bằng Đại Sở thổ địa phong phú.
Mặc Diệc Phàm nghiêm mặt nói: "Nửa tháng sau. A Lệ mang thai, trên đường phải chậm một chút, cho nên không thể ở lâu."
Từ Thanh Bách gật đầu một cái, trù tính một chút nói: "Nửa tháng cũng đủ rồi, đến lúc đó ta cũng có thể xuống giường."
Mặc Diệc Phàm nói: "Ta đã truyền tin cho Trầm Dương, trước khi chúng ta đi chắc ông ấy đã đến đây."
Từ Thanh Bách sửng sốt, lắc đầu cười nói: "Không cần như vậy, Trầm tiên sinh còn phải chiếu cố Lệ nhi mà."
Địch Lệ Nhiệt Ba đè hắn xuống, cau mày nói: "Sao lại không cần, muội cũng chỉ là mang thai, cũng không phải bị thương đổ bệnh gì cả. Sanh con thì cần bà đỡ chứ không cần đại phu, huống hồ trong Lệ thành còn thiếu đại phu sao? Lần này nếu huynh không điều dưỡng thật tốt nhỡ lưu lại bệnh căn gì thì mợ cả sẽ rất đau lòng."
Từ Thanh Bách còn muốn nói tiếp cái gì, Địch Lệ Nhiệt Ba trừng mắt nhìn hắn kiên định nói: "Không cho phản đối! Trầm tiên sinh cũng sớm nói, mấy năm này bị vây tại Lệ thành có chút phiền, có thể ra ngoài đi một chút cũng là chuyện tốt. Huống hồ, Tây Lăng cũng là nơi chúng ta mới đoạt đến tay, có câu nói cường long không áp địa đầu xà, có một đại phu y thuật cao mình ở đây thì bọn muội cũng yên tâm một chút."
Từ Thanh Bách biết nói không lại Địch Lệ Nhiệt Ba, chỉ đành bất đắc dĩ cười coi như là đáp ứng.
Mặc Diệc Phàm tiếp tục nói: "Ngoài ra ba mươi vạn đại quân sẽ ở lại Tây Lăng bên này, thống soái là Trương Khởi Lan. Trương Khởi Lan tính tình hào sảng nhưng cũng không bảo thủ, hai người các huynh một văn một võ chắc cũng không có vấn đề gì, huynh xem như vậy có được không?"
Từ Thanh Bách tất nhiên không có ý kiến, mặc dù hôm nay Mặc gia quân đoạt được phần lớn lãnh thổ Tây Lăng, nhưng mà Từ Thanh Bách cũng không cho rằng như vậy là thái bình vô sự.
Trương Khởi Lan là lão tướng Mặc gia quân, kinh nghiệm lãnh binh phong phú có hắn mang ba mươi vạn đại quân lưu lại, Từ Thanh Bách tự nhiên yên tâm hơn nhiều.
Địch Lệ Nhiệt Ba nhớ tới chuyện Từ đại phu nhân, liền vội vàng hỏi: "Mợ cả có cùng bọn muội trở về không?"
Từ Thanh Bách bất đắc dĩ cười khổ, lắc đầu nói: "Mẫu thân biết ta muốn ở lại Tây Lăng, chỉ sợ là sẽ ở lại chỗ này một thời gian ngắn."
Trên thực tế, nguyên câu Từ đại phu nhân nói là, "Đại ca con ta không quản được, đệ đệ thì lại nhỏ hơn con một chút! Không thấy con thành thân ta sống chết cũng không trở về Từ gia!."
Hôm nay tiêu chuẩn đối với con dâu của Từ đại phu nhân từ xuất thân thư hương môn đệ Đại Sở đã hạ thấp thành bất kể thế nào chỉ cần gia thế trong sạch, tình tính tốt là được rồi.
Nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của Từ Thanh Bách, Địch Lệ Nhiệt Ba có thể tưởng tượng Từ Đại phu nhân rốt cuộc đã nói gì. Trầm ngâm một chút, liền tán thành cười nói: "Một khi đã vậy, chắc là cậu cả không yên lòng Tứ ca, ở lại Tây Lăng một thời gian ngắn cũng không sao. Đến lúc mợ cả nhớ chúng ta thì phái người tới đón là được."
Mặc Diệc Phàm cũng không có ý kiến, gật đầu nói: "Như vậy rất tốt, nửa tháng nữa ta và A Lệ sẽ trở về Lệ thành. Bên này toàn bộ đều giao cho huynh."
Từ Thanh Bách do dự một chút, vẫn đem lo lắng của mình nói ra, "Trước giờ ta cũng không có kinh nghiệm gì, chỉ sợ....."
Mặc Diệc Phàm nhíu lông mày, cũng hiểu lo lắng trong lòng Từ Thanh Bách. Năm nay Từ Thanh Bách cũng chỉ mới hai bốn hai lăm, nếu phải trông coi một phần ba lãnh thổ Tây lăng mà nói thì chính là thống soái một phương.
Trong thời gian ngắn khó có thể khiến người bên dưới phục tùng, mặc dù hắn tin tưởng năng lực của Từ Thanh Bách nhưng mà năng lực cũng cần thời gian mới có thể triển hiện.
Sau khi bọn họ rời Hoàng thành, chỉ sợ cuộc sống của Từ Thanh Bách cũng sẽ không trôi qua tốt như vậy. Lúc trước hắn chỉ suy tính về vấn đề năng lực, hơn nữa Định Vương phủ cũng không đủ người dùng, ngược lại lại quên nghĩ đến tuổi Từ Thanh Bách.
Địch Lệ Nhiệt Ba nhíu đôi lông mày, lại cười nói: "Bản thân muội có một chủ ý, chỉ là không biết Tứ ca cảm thấy thế nào?"
Từ Thanh Bách mỉm cười nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, "Lệ nhi luôn nghĩ ra ý kiến hay, mau nói cho Tứ ca nghe một chút."
Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Tứ ca không ngại thử một chút, xem có thể mời được vị Tú Đình tiên sinh bên Biện thành qua bên này không. Môn sinh của Tứ Đình tiên sinh trải rộng khắp Tây Lăng, nếu như ông ấy có thể rời núi tương trợ Tứ ca, như vậy thì sự vụ của Tứ ca ở Tây Lăng sẽ thuận hơn rất nhiều."
Mặc dù Tú Đình tiên sinh đã ngỏ ý quy thuận Định Vương phủ, nhưng mà văn nhân, đặc biết là những văn nhân có thành tựu phi phàm luôn luôn có chút tỳ khí.
Nếu như Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm mở miệng mời, tất nhiên hắn sẽ trở lại, nhưng chỉ sợ khó tránh khỏi có chút khúc mắc cùng khinh thị với Từ Thanh Bách, ngược lại lại bất lợi cho Từ Thanh Bách.
Từ Thanh Bách xuất thân là con cháu Từ gia, đối với văn nhân đại nho kiệt xuất trong thiên hạ tự nhiên là có hiểu biết, huống hồ, Tú Đình tiên sinh hay tổ phụ, phụ thân thúc phụ nhà mình đều là những nhân vật cực kỳ được sùng bái.
Suy tư chốc lát liền gật đầu cười nói: "Lệ nhi quả nhiên không khiến Tứ ca thất vọng, Tứ ca biết nên làm thế nào rồi."
Địch Lệ Nhiệt Ba cười yếu ớt nói: "Là chúng ta khổ cực Tứ ca mới phải, như vậy, Lệ nhi không quấy rầy Tứ ca nghỉ ngơi nữa, những ngày này Tứ ca nên dưỡng thương cho tốt đi."
Mặc Diệc Phàm đỡ Địch Lệ Nhiệt Ba xoay người rời đi, trước khi đi còn để lại một câu: "Trở về ta sẽ cho Phượng Hoài Đình tới đây giúp huynh xử trí chuyện phú thương ở Tây Lăng."
Từ Thanh Bách ngẩn ra, cười một tiếng nói: "Đa tạ Vương gia."
Đưa mắt nhìn hai người rời đi, Từ Thanh Bách suy nghĩ một chút, vẫn là cho người lấy giấy viết một phong thư, lời nói khẩn thiết, cho người đưa tới Biện thành. Vừa tự đánh giá nếu có thời gian liệu có nên tự mình đến Biện thành một chuyến hay không, chỉ tiếc hiện nay có thương tích trong người, đợi đến lúc đám người Mặc Diệc Phàm rời đi thì càng thêm bận bịu.
Sau khi ra khỏi tiểu viện của Từ Thanh Bách, Địch Lệ Nhiệt Ba mới xoay người nhìn Mặc Diệc Phàm mỉm cười nói: "Diệc Phàm, cám ơn chàng."
Mặc Diệc Phàm ngẩn ra, cúi đầu dịu dàng nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, "Cám ơn ta cái gì?"
Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Cám ơn những chuyện chàng đã làm cho Tứ ca."
Vô luận là đưa Trầm Dương hay Phượng Hoài Đình điều đến Tây Lăng đều không phải chuyện trong kế hoạch của Mặc Diệc Phàm. Đặc biệt là Phượng Hoài ĐÌnh, lúc này Phượng Hoài Đình ở Tây Bắc chỉnh lý sản nghiệp Định Vương phủ cùng buôn bán ở Tây Bắc vô cùng bận rộn.
Mặc Diệc Phàm cúi đầu áp trán của mình vào trán Địch Lệ Nhiệt Ba, chà chà nhẹ giọng nói: "Từ Thanh Bách không phải là Tứ ca của nàng sao, hơn nữa huynh ấy còn cứu nàng, cứu con của chúng ta. Chung quy ta cũng nên đối với huynh ấy tốt một chút."
Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Chàng luôn luôn rất tốt với bọn họ, ta biết."
Mặc dù Mặc Diệc Phàm nơi nơi chèn ép bóc lột Đại ca, nhưng mà cũng chỉ giới hạn ở một mình Đại ca mà thôi. Đối với mấy biểu ca khác đúng là tương đối khá.
Tựa như lần này, trước khi tấn công Tây Lăng, Mặc Diệc Phàm cũng đã có ý định để Từ Thanh Bách ở lại Tây Lăng, điều này cũng xem như là vì tương lai của Từ Thanh Bách mà lót đường.
Từ Thanh Bách còn quá trẻ, hơn nữa hay ở bên ngoài, ít khi tham gia vào chuyện trọng yếu trong Định vương phủ. Chuyện ở Tây Lăng, nếu huynh ấy có thể xử lý thỏa đáng, tiền đồ trong tương lai tất nhiên sẽ không thua kém bất cứ tâm phúc trọng yếu nào trong Định vương phủ.
"A Lệ thích, tất nhiên ta muốn đối tốt với họ." Mặc Diệc Phàm cười nói, cúi đầu nhè nhẹ cắn một cái lên đôi môi đỏ hồng của nàng.
Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn một cái nói: "Vậy chàng có thể đối với Đại ca tốt một chút không?" Ta thật sự không muốn làm pháo hôi kẹp giữa hai người.
Mặc Diệc Phàm cười trầm, "Chuyện này hả.....A Lệ thế nào lại làm khó vi phu như vậy? Vi phu khổ sở biết bao."
Địch Lệ Nhiệt Ba liếc mắt, "Đây mà là làm khó gì? Chàng không nên đối chọi gay gắt với Đại ca như vậy."
"Chuyện này .....ai bảo bộ dáng huynh ấy khiến người ta ghét bỏ. Nàng xem....bây giờ còn chưa tìm được thê tử, không phải là chứng cớ tốt nhất sao?" Mặc Diệc Phàm chà chà mái tóc phiếm hương của nàng, lười biếng nói.
"....." Cho nên, chàng đang ghen tỵ Đại ca dáng dấp đẹp hơn chàng à.
"Vương gia, Vương phi...." Rời khỏi tiểu viện của Từ Thanh Bách, hai người định về phòng thì Địch Lệ Nhiệt Ba mới nhớ ra còn có một vị Bạch phu nhân đang chờ cầu kiến.
Vì vậy Mặc Diệc Phàm đành phải đầy bụng oán khí theo chân Địch Lệ Nhiệt Ba đi gặp người.
Vừa bước vào khách sảnh, vốn là Bạch phu nhân đang muốn tiến lên chào đón, thân thể lập tức cứng đờ, sắc mặt trắng bệch nhìn Mặc Diệc Phàm đỡ Địch Lệ Nhiệt Ba đi vào, ngay cả đi lên hành lễ cũng quên mất.
Địch Lệ Nhiệt Ba nhướn mi, cũng không quá để tâm chuyện Bạch phu nhân thất lễ, cười nhạt nói: "Bạch phu nhân cầu kiến Bản phi là có chuyện cần nói sao?"
"Thiếp thân....thiếp thân....." Bạch phu nhân nhìn Mặc Diệc Phàm , tứ chi cứng ngắc giống như bị đóng băng vậy, bên tai giống như vang lên vô số tiếng kêu thảm thiết còn có thanh âm kêu khóc thể thảm của nữ nhi khi bị kéo xuống hôm đó, sắc mặt càng thêm khó coi, cả người lao đảo run rẩy giống như muốn ngã.
"Bạch phu nhân?" Địch Lệ Nhiệt Ba cau mày hỏi: "Phu nhân có chỗ nào không thoải mái sao?"
Bạch phu nhân sợ hết hồn, ngược lại dù sao cũng hồi thần lại, vội vàng nói: "Thiếp thân.... thiếp thân không có, đa tạ Vương phi quan tâm, thiếp thân...không sao..."
Địch Lệ Nhiệt Ba lạnh nhạt không nói gì, dáng vẻ của Bạch phu nhân cũng không giống như là không có chuyện gì.
"Bạch phu nhân tới gặp Bản phi là có chuyện gì muốn nói sao?"
Sắc mặt Bạch phu nhân trắng bệch, trong lòng thầm kêu khổ, đứng trước mặt Định Vương, đừng nói là nàng muốn cầu xin tha thứ, mà ngay cả lời thỉnh an bình thường cũng không thể nói ra.
Thấy thế, Địch Lệ Nhiệt Ba nghiêng người nhìn về phía Mặc Diệc Phàm. Lại thấy sắc mặt Mặc Diệc Phàm bình thản, có thể nói là ôn hòa, hiển nhiên tâm trạng không tệ, cũng không hù dọa người mới đúng.
"Diệc Phàm?" Suy nghĩ một chút, Địch Lệ Nhiệt Ba quyết định nhanh chóng đuổi Diệc Phàm đi, "Xem ra Bạch phu nhân có lời muốn nói riêng với ta, hay là chàng về trước đi được không?"
Mặc Diệc Phàm một tay nắm lấy tay Địch Lệ Nhiệt Ba, nói: "Đương nhiên không được, có lời gì cứ nói, nếu như không mở miệng hiển nhiên là không có lời muốn nói. Đúng không, Bạch-phu-nhân?"
Người Bạch phu nhân run lên, vội vàng gật đầu nói: "Vương gia nói phải, thiếp thân nhất thời hồ đồ quấy rầy Vương phi! Thiếp thân...Thiếp thân xin phép cáo lui!."
Nói xong, cũng không đợi Địch Lệ Nhiệt Ba trả lời, lảo đảo nghiêng ngả chạy ra ngoài. Địch Lệ Nhiệt Ba nghi hoặc nhìn Mặc Diệc Phàm , "Chuyện này là sao đây?"
Mặc Diệc Phàm nhún vai, "Ai biết được?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro