Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 163: Tú Đình tiên sinh

Sáng sớm, Biện thành đã khôi phục lại vẻ tự nhiên bình thản thường ngày, chẳng qua là không bao giờ ... còn có thể khôi phục lại phồn hoa cùng với huyên náo ngày trước. 

Đầu đường vắng vẻ trừ binh sĩ Mặc gia quân tuần tra ra, không có tiếng rao của người bán hàng rong, không có tửu lâu cửa tiệm hai bên đường mở cửa đón khách. 

Biện thành rộng lớn như thế càng lộ ra vẻ vô cùng thanh tịnh và trống trải.

Sáng sớm Mặc Diệc Phàm đã bị đám người Trương Khởi Lan thỉnh đi thư phòng, Địch Lệ Nhiệt Ba thừa dịp chỗ trống mang theo Trác Tĩnh, Lâm Hàn và Tần Phong ở trong thành đi dạo một chút, nhìn đường cái vắng lặng trầm mặc chốc lát hỏi: "Ngày hôm qua ở pháp trường, những người đó. . . . . . ." 

Ba người Tần Phong liếc nhau một cái, Tần Phong nói: "Khởi bẩm Vương Phi, Vương gia hạ lệnh trục xuất tất cả dân chúng khỏi Biện thành."

Nghe vậy, trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ thở phào nhẹ nhõm. Bất kể thế nào thì không có thật sự tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành là tốt rồi.  

"Toàn bộ trục xuất khỏi biện thành? Những người đó đi đâu vậy?" Suy nghĩ một chút, Địch Lệ Nhiệt Ba hỏi. 

Tần Phong nói: "Nhặt về một cái mạng, đi chỗ nào cũng được mà. Có điều. . . Lôi Đằng Phong binh bại chỉ còn lại có hai ba vạn người rút về phía tây, những thứ dân chúng kia cũng đi về hướng đó, chỉ sợ có không ít người cũng sẽ bị Lôi Đằng Phong thu vào trong quân, đến lúc đó lên chiến trường. . . . . ."

Địch Lệ Nhiệt Ba thản nhiên nói: "Lên chiến trường chính là địch nhân. Đem tin tức Long Dương ở Biện thành dùng dân chúng Đại Sở làm bia thịt truyền đi. Truyền khoa trương một chút cũng không sao." 

Ba người nghi ngờ nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Chuyện những tù binh kia, còn có Vương gia muốn giết bình dân khẳng định giấu diếm không được. Có cái này làm lý do, đối với danh tiếng Vương gia và Mặc gia quân sẽ khá một chút." 

Tin tức Long Dương ở trên đầu thành dùng người Đại Sở làm bia thịt vừa truyền ra, hành động của Mặc Diệc Phàm có thể trở nên tương đối dễ hiểu. 

Vô luận nói là báo thù cũng tốt, nhất thời xúc động phẫn nộ cũng tốt, sẽ tương đối dễ dàng làm cho người ta quên đi hành động của Mặc Diệc Phàm, huống chi, cuối cùng không phải Định Vương cũng không có tàn sát hàng loạt dân trong thành hay sao.

Trác Tĩnh lên tiếng đi làm việc, Địch Lệ Nhiệt Ba mang theo Tần Phong, Lâm Hàn tiếp tục đi về phía trước, "Long Dương ở chỗ nào?"

Tần Phong do dự một chút rồi nói: "Đang ở trong đại lao thành Tây, Vương gia lệnh cho trọng binh canh chừng."

"Đi xem một chút." Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ giọng nói.

Mặc Diệc Phàm quả nhiên là hận độc Long Dương, chỗ nhốt Long Dương cũng không phải là đại lao chắc chắn gì. Mà là một gian tiểu lâu đối mặt với pháp trường thành tây. 

Từ cửa sổ của tiểu lâu nhìn lại, là có thể thấy pháp trường ngoài thành. Tối hôm qua ngoài thành ở pháp trường đã giết bao nhiêu người không có ai biết. Nhưng Long Dương nhất định biết đến, bởi vì từ đầu tới đuôi lão cũng bị ép buộc nhìn những tù binh kia chết đi. 

Cho dù là hành hình xong rồi, phòng giam mà Mặc Diệc Phàm tìm cho hắn cũng là nơi đối diện với pháp trường, chỉ sợ tối hôm qua suốt cả đêm cũng có thể ngửi thấy được mùi máu tươi từ pháp trường bay tới.

Binh sĩ canh giữ ở dưới lầu không có ngăn trở Địch Lệ Nhiệt Ba, Địch Lệ Nhiệt Ba phất tay ngăn trở những người khác đi theo, chỉ mang theo Tần Phong và Lâm Hàn bước lên tiểu lâu. 

Chỉ một đêm không thấy, Long Dương đã hoàn toàn khác với ngày hôm qua. Lão nhân Long Dương nay đã 70 tuổi vốn còn khỏe mạnh lúc này sống lưng rốt cục trùng xuống. 

Trong một đêm trên mặt nếp nhăn càng nhiều, nhìn thoáng qua lại phảng phất như già đi mười mấy tuổi. Trên đầu mái tóc thưa thớt trắng xóa buông xõa lung tung, gương mặt già nua ánh mắt mờ đục lộ ra vẻ u ám.

Bất luận kẻ nào cũng đều có thể nhìn ra được, hiện tại Long Dương vô cùng thống khổ. Nỗi thống khổ của lão không liên quan thân thể, mà tim lão bị sự áy náy và hối hận giày vò. 

Lão đã là ông già 70 tuổi, đã sớm không còn tâm địa sắt đá, thiết huyết sát phạt như lúc còn trẻ nữa. Mắt thấy binh lính Tây Lăng bởi vì sai lầm của chính mình mà chết đi lão hận không thể dùng mạng của bản thân để chết thay.

"Khụ khụ. . . Định Vương Phi?" Nghe được tiếng bước chân lên lầu, Long Dương có chút khó khăn xoay người lại. Liền thấy ở cửa thang lầu là một nữ tử trẻ tuổi, mặc một chiếc áo gấm nhạt xinh đẹp, không có châu hoàn thúy nhiễu phục trang đẹp đẽ, không có cẩm tú hoa đoạn quý khí ung dung. Dung nhan thanh lệ trầm tĩnh dường như còn mang theo một loại uy nghi mà các khuê tú với các quý phụ tầm thường không theo kịp. 

Long Dương không nghĩ tới, Định Vương Phi danh dương thiên hạ lại là một nữ tử trẻ tuổi nhìn chưa tới hai mươi, nhưng ở Biện thành này, nữ tử có thể có được khí thế và sự bình thản như vậy, cũng chỉ có Định Quốc Vương phi.

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, nhẹ giọng nói: "Long Dương tướng quân, hạnh ngộ."

Long Dương cười khổ, "Bại binh, có gì mà nói hạnh ngộ. Hôm qua. . . Đa tạ Vương Phi cứu tính mạng của dân chúng Biện thành."

"Ta cũng không phải là vì dân chúng Biện thành," Địch Lệ Nhiệt Ba đi tới chiếc ghế cách Long Dương không xa ngồi xuống, nhàn nhạt trả lời. 

Long Dương lắc đầu nói: "Bất kể là vì cái gì, Vương Phi cứu bọn họ là sự thật. Lão phu. . . Lão phu già rồi nên hồ đồ, suýt nữa đưa những dân chúng vô tội này vào tử địa, lão phu tự nhiên muốn tạ ơn Vương Phi." 

Vừa nói, Long Dương đứng dậy hướng về phía Địch Lệ Nhiệt Ba lạy một cái. Lão đã là người chết , cũng xem nhẹ những thứ danh lợi phù hoa kia. Quỳ lạy một nữ tử nhìn qua chưa tới hai mươi cũng không có gì là mất mặt mũi.

Địch Lệ Nhiệt Ba ngẩn ra, nhìn thoáng qua Tần Phong, Trác Tĩnh đứng bên cạnh. Hai người vội vàng tiến lên một trái một phải đỡ Long Dương dậy sau đó đưa đến ghế ngồi lúc trước. 

Long Dương ngồi xuống thở dốc một hơi, mới nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Lúc này Vương Phi tới đây, là có gì muốn nói với lão phu?" 

Tinh thần và thể lực của Long Dương đều hết sức không tốt, không chỉ có mấy ngày nay lao lực mỏi mệt, mà tối ngày hôm qua suốt cả đêm khai chiến, nhìn ra pháp trường ngoài cửa sổ không có chợp mắt càng làm cho một ông già hơn 70 tuổi rất mỏi mệt. 

Cho dù Mặc gia quân không có đả thương đến Long Dương, thậm chí cơm canh cũng không hề lạnh nhạt, nhưng sắc mặt và thân thể Long Dương vẫn trở nên cực kỳ suy yếu.

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, trầm ngâm chốc lát mới nói: "Chu Diễm tướng quân, còn có Chu Lăng cũng đã chết trận."

Long Dương có chút bất đắc dĩ cười khổ nói: "Cái này. . . Ta đã sớm dự liệu đến. Chu Diễm nén nhịn cả đời, bị đè nén hai mươi năm có thể chết trận trên sa trường, đối với hắn mà nói là chuyện tốt. Hắn còn may mắn hơn ta. Chẳng qua đáng tiếc cho tiểu tử Chu Lăng kia. . . Tiểu tử kia mới mười tuổi đã bị tổ phụ hắn ném tới Tĩnh Quốc quân. Bạt mạng mười mấy năm mới nhận được đại quyền thống lĩnh Tĩnh Quốc quân, thật không nghĩ đến. . . . . ." 

Lắc đầu thở dài, Long Dương nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Ban đầu nghe nói Vương Phi một mình đánh bại vài chục vạn quân của Lôi Chấn Đình. Chúng ta chỉ cho rằng Lôi Chấn Đình ngang ngược kiêu ngạo trong mắt không nhìn đến người mới có một lần bại này, hôm nay xem ra cũng là trong mắt lão phu không có người rồi. Vương Phi quả nhiên không hề thua kém một đời danh tướng, chỉ là. . . Ngắn ngủn mấy ngày đã có thể tìm được Tĩnh Quốc quân, lão phu liền bội phục không dứt."

"Chút tài mọn thôi, tướng quân quá khen rồi."

Trên tiểu lâu trầm mặc chốc lát, Long Dương mới hỏi nói: "Chu Diễm chết thế nào?"

"Chu lão tướng quân. . . Là sau khi thành bị phá nhảy xuống thành hi sinh cho tổ quốc." Địch Lệ Nhiệt Ba thấp giọng nói.

"Tốt. . . Chết có ý nghĩa cũng không có gì tiếc nuối." Long Dương gật đầu. 

Nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Thật ra thì, cho dù hôm nay Vương Phi không đến thì lão phu cũng muốn gặp Vương Phi." 

Địch Lệ Nhiệt Ba trầm giọng nói: "Long Dương tướng quân có lời gì xin cứ nói." 

Long Dương thở dài một tiếng, nhìn ra phía pháp trường trống trải ngoài cửa sổ cách đó không xa nói: "Nói vậy Vương Phi cũng đã được nghe nói, lão phu lúc còn trẻ cũng lòng dạ độc ác, giết người không chớp mắt." 

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu nói: "Không sai, danh tiếng Long Dương tướng quân sát thần Tây Vực không chỉ danh chấn Tây Vực, mà ngay cả Trung Nguyên cũng hiếm có người không biết đến."

Long Dương lắc lắc đầu nói: "Cái gì mà sát thần Tây Vực, lão phu lúc còn trẻ không tin trời không tin thần cũng không tin mệnh, cuồng vọng tạo ra không ít sát nghiệt. Hơn hai mươi năm nay nhàn rỗi mới vừa biết lúc trước là sai lầm. Chẳng qua là trăm triệu lần không nghĩ tới. . . Lão phu một thân sát nghiệt, thế nhưng lại ứng lúc về già. Lão phu một thân này, trung niên tang vợ tuổi già lại càng không có con cái, một thân một mình, cũng có mấy phần nguyên nhân ."

Địch Lệ Nhiệt Ba trầm mặc chốc lát, giương mắt nhìn Long Dương mở miệng nói: "Bản phi hiểu ý tứ của Long Dương tướng quân."

Long Dương gật đầu" Mặc dù lão phu đã già, nhưng cũng có mấy phần con mắt nhìn người. Vương Phi trời sinh tính bình thản không phải là người thích chém giết. Nhưng Định Vương người này. . . mặc dù lão phu chỉ có vài lần gặp mặt, nhưng Định Vương mi vũ nhìn như bình tĩnh đạm mạc, kì thực là mày kiếm như đao, đáy mắt ẩn tự sát khí, chỉ sợ chẳng phải điềm lành. Nghe nói Vương Phi xuất thân thư hương danh môn Đại Sở, cũng biết hai quân giao chiến khó tránh khỏi thương vong. Nhưng tùy ý lạm sát dân chúng vô tội, người làm trời nhìn." 

Địch Lệ Nhiệt Ba cau mày, đáy mắt mang theo một chút không đồng ý, thản nhiên nói: "Long Tướng quân, Vương gia cũng không có đả thương đến một dân chúng bình thường của Biện thành."

Nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba không vui, Long Dương cười một tiếng gật đầu nói: "Cho nên lão phu mới tạ ơn Vương Phi. Nếu không phải có Vương Phi, chỉ sợ Biện thành lúc này đã máu chảy thành sông, oan hồn gào khóc không nghỉ."

Địch Lệ Nhiệt Ba nhíu mày, hỏi: "Long Dương tướng quân rốt cuộc muốn nói gì với Bản phi?"

Long Dương nhìn chằm chằm Địch Lệ Nhiệt Ba, trầm giọng nói: "Xin Vương Phi khuyên can Định Vương nhiều hơn. Trên chiến trường chết bao nhiêu đều là thiên mệnh. Nhưng ngoài chiến trường giết người vô tội thì không phải như thế nữa." Trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba hơi động một chút, bình tĩnh nhìn Long Dương. 

Long Dương quay đầu lại nhìn bên ngoài cửa sổ, thần sắc buồn bã, "Nhân chi tương tử, kỳ ngôn dã thiện*. Lão phu nói lời này không phải vì Tây Lăng, mà thuần túy là đúc rút nửa đời cuả lão phu. Nếu để cho máu tanh nhiễm lên hai mắt, cuối cùng sẽ có một ngày sẽ bị máu tanh che đậy kín tim mình. Chiến trường, từ xưa đến nay chính là một nơi có thể biến người sống thành ác quỷ."

* con chim sắp chết, tiếng kêu bi ai, con người sắp chết, chỉ nói điều tốt lành.

Địch Lệ Nhiệt Ba hạ mắt, nhưng trong lòng thì suy nghĩ lung tung. Nàng hiểu ý của Long Dương, chiến trường đúng là một nơi dễ dàng đẩy ác niệm trong lòng cao lên đến cực điểm. 

Địch Lệ Nhiệt Ba vẫn biết, Mặc Diệc Phàm cũng không phải là người như bề ngoài kia. Vô luận là ôn hòa hữu lễ, bình thản lạnh lùng lúc đầu. Hay là thỉnh thoảng tùy hứng hồ nháo, khoan thai lúc sau. 

Một người đã từng bị thương tổn cùng với đả kích trầm trọng như vậy, một người chịu nhục nhiều năm như vậy thậm chí tính cách có thể hoàn toàn thay đổi, trong lòng làm sao có thể bình tĩnh thản nhiên như vậy, ít nhất nếu như đổi lại là nàng thì nàng tuyệt đối làm không được.

Trong lòng Mặc Diệc Phàm có cừu hận, nhưng hắn có thể kiềm chế cừu hận xuống. Trong lòng hắn có hận, nhưng hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Mặc Cảnh Kỳ ở trước mặt mình chết đi, không có bất kỳ hành động trả thù nào. 

Cái này rất dễ dàng làm cho người ta cảm thấy cừu hận của hắn cũng không sâu sắc lắm, hoặc nói lòng dạ hắn trống trải đã dần dần buông lỏng ra. 

Nhưng Địch Lệ Nhiệt Ba lại biết, cho tới bây giờ Mặc Diệc Phàm đều không phải là một người lòng dạ khoan dung lấy ơn báo oán.

Lần này, Mặc Diệc Phàm đột nhiên bộc phát thật ra cũng không hợp lý, Long Dương lấy dân chúng Đại Sở dân chúng làm bia thịt quả thật không đúng, nhưng nếu là người bình thường muốn làm hẳn bắt được Long Dương rồi dùng thiên đao vạn quả để phát tiết tức giận trong lòng. 

Nhưng Mặc Diệc Phàm lại muốn Long Dương sống, nhìn tận mắt binh lính Tây Lăng, thậm chí dân chúng Tây Lăng chết đi, hắn muốn Long Dương sống không bằng chết. 

Dường như hắn không phải chỉ cảm thấy tức giận đối với hành động của Long Dương, mà là hắn hận Long Dương, cực hạn oán hận. 

Nhưng trên thực tế, Long Dương và Mặc Diệc Phàm không có cừu hận, trên chiến trường chém giết thì nói gì tới cừu hận.

Những thứ này Long Dương đã nhìn ra, dĩ nhiên Địch Lệ Nhiệt Ba cũng có thể suy nghĩ cẩn thận. Cho nên, Long Dương đang hối hận. 

Lão không phải thật sự hối hận mình ban đầu mang dân chúng làm bia thịt, mà hối hận hành động của mình thế nhưng đã mang sát ý trong lòng Mặc Diệc Phàm ra, thậm chí có thể buông thả trở thành một ma quỷ thích giết chóc.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn ông già trước mắt nét mặt già nua nhưng tràn đầy lo lắng, nghiêm mặt nói: "Chàng sẽ không trở thành người như vậy, chàng sẽ rất tốt."

Long Dương gật đầu, nói: "Lão phu tin tưởng Vương Phi có thể làm được, có thể có thê tử như Định Vương Phi, là phúc phận của Định Vương." 

Địch Lệ Nhiệt Ba thản nhiên cười, nhẹ giọng nói: "Có thể gặp phải hắn, cũng là phúc phận của ta." 

Ai là phúc phận của ai thật ra thì cũng không trọng yếu. Nhưng Địch Lệ Nhiệt Ba tin tưởng Mặc Diệc Phàm chính là nhân duyên thuộc về mình. Cho dù cõi đời này có thể còn có người tuấn mỹ hơn Mặc Diệc Phàm, có quyền thế và năng lực hơn Mặc Diệc Phàm, nhưng mà, Mặc Diệc Phàm cũng chỉ có một.

Nói đến chỗ này, hai người nhìn nhau cười một tiếng. Không khí trong tiểu lâu khó được bình thản, không giống như hai bên địch ta.

Địch Lệ Nhiệt Ba đang muốn mở miệng, lầu dưới truyền đến một trận bước chân vững vàng. 

Đứng ở cửa cầu thang, Tần Phong hướng lầu dưới nhìn thoáng qua, hướng về phía Địch Lệ Nhiệt Ba làm dấu hiệu. 

Địch Lệ Nhiệt Ba đứng dậy đi tới cửa cầu thang, người từ lầu dưới đi lên cũng đã đi lên lầu, thấy Địch Lệ Nhiệt Ba hơi ngẩn ra, mỉm cười nói: "A Lệ."

Địch Lệ Nhiệt Ba vươn tay cầm tay Mặc Diệc Phàm kéo hắn đi vào tiểu lâu, mỉm cười nói: "Sao chàng tới đây rồi?" 

Mặc Diệc Phàm cúi đầu nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Xử lý xong công sự, đang muốn dẫn nàng đi xung quanh nhìn một chút. Bọn họ nói nàng ra ngoài." 

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Buổi sáng nhàn rỗi không có chuyện gì đi ra ngoài một chút, vừa lúc tới bái phỏng Long Tướng quân. Sáng sớm đã bận rộn, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút nhé?"

Thấy Long Dương ngồi ở cửa sổ, Mặc Diệc Phàm rủ mắt xuống, trong con ngươi khẽ xẹt qua một tia lãnh ý, nhưng cũng không làm trái với ý tứ của Địch Lệ Nhiệt Ba. Tùy ý nàng lôi kéo mình ngồi xuống bên cạnh. 

Hai người ngày hôm qua còn hận không được ngươi chết ta sống ngồi cùng một chỗ tự nhiên cũng không có cái gì để nói. 

Mặc Diệc Phàm cũng không có ý muốn nói chuyện với Long Dương, chỉ coi lão ta không tồn tại lôi kéo tay Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ giọng hỏi: "A Lệ có muốn đi nơi nào không? Hai ngày nữa chúng ta sẽ phải lên đường rồi. Nghe nói Biện thành có vài chỗ đáng xem đấy."

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Chàng cảm thấy nơi nào tốt, thì chúng ta đi xem một chút cũng được. Ta nhớ được, thư viện Long Sơn ở bên trong thành?"

Mặc Diệc Phàm khẽ cau mày, có chút không vui gật đầu nói: "Đúng, đáng tiếc mấy phu tử nổi danh của thư viện Long Sơn cũng bị Lôi Đằng Phong mang đi rồi. Chỉ để lại mấy văn nhân, cũng có một chút sách cổ bọn họ chưa kịp mang đi, A Lệ có thể xem một chút, có gì quay đầu cho người ta mang trở về cho ngoại tổ phụ và mấy cậu."

Địch Lệ Nhiệt Ba cười khẽ nói: "Vẫn là chàng nghĩ chu đáo. Nhưng. . . chỉ cần chọn mấy thứ ngoại tổ phụ bọn họ thích là được rồi. Còn dư lại vẫn nên để ở Biện thành đi. Sau này còn tác dụng." 

Cái tác dụng dĩ nhiên không phải là trả lại cho người ở thư viện Long Sơn, nếu Mặc gia quân đã chiếm Biện thành, muốn lâu dài thống trị xuống không có khả năng không có dân chúng. 

Mặc dù hiện giờ Mặc Diệc Phàm đuổi dân chúng toàn bộ Biện thành đi, nhưng tương lai nơi này tất nhiên vẫn phải có người. 

Thư viện Long Sơn là một trong ba thư viện lớn nhất thiên hạ, nếu như khôi phục được, đối với việc cai trị của Định Vương Phủ cũng rất có chỗ tốt.

Mặc Diệc Phàm cũng hiểu ý của Địch Lệ Nhiệt Ba, khẽ mĩm cười nói: "A Lệ nói gì cũng đúng. Nhưng nếu A Lệ có hứng thú với thư viện Long Sơn. . . Trong Biện thành cũng còn có một người tí nữa ta cho người dẫn đến gặp A Lệ là được." 

Địch Lệ Nhiệt Ba có chút bất đắc dĩ, cái gì gọi là nàng có hứng thú với thư viện Long Sơn? Có điều nàng hơi có hứng thú với lời nói của Mặc Diệc Phàm, đôi mi thanh tú khẽ nhướn, hỏi: "Thư viện Long sơn còn có người lưu lại Biện thành không có rời đi?"

Mặc Diệc Phàm nhướng mày cười nói: "Sơn trưởng của thư viện Long Sơn, Tú Đình tiên sinh Trần Tú Phu."

Nghe vậy, không chỉ Địch Lệ Nhiệt Ba mà ngay cả Long Dương cũng kinh ngạc. Danh hiệu của Tú Đình tiên sinh không có danh truyền đi khắp các nước như Thanh Vân tiên sinh và Từ gia, nhưng điều này cũng không nghĩa là tài hoa của Tú Đình tiên sinh này thua kém Thanh Vân tiên sinh bao nhiêu. 

Chẳng qua là so với Đại Sở, Tây Lăng xưa nay cũng là sùng võ khinh văn. Văn nhân nhã sĩ không nhiều bằng Đại Sở, địa vị của văn nhân thanh lưu cũng không cao bằng ở Đại Sở. 

Mà vị Tú Đình tiên sinh cũng quả thật không giao thiệp với triều đình, chẳng qua là chuyên tâm giáo thư dục nhân, chỉ nhìn lấy Tây Lăng trong mắt người Trung Nguyên cũng là một đám man di thiếu văn minh như Nam Chiếu Bắc Nhung, nhưng lại có thể coi thư viện Long Sơn là một trong ba thư viện lớn nhất đương thời cũng đủ để nói rõ được tài hoa cùng học thức của vị Tú Đình tiên sinh này. 

Hơn nữa thư viện Long Sơn không giống như thư viện Ly Sơn cổ xưa truyền thừa, mà thư viện Long Sơn này là một tay Tú Đình tiên sinh phát triển lên.

"Làm sao vị tiên sinh này sẽ còn ở Biện thành? Bây giờ vẫn còn sao?" Địch Lệ Nhiệt Ba ngạc nhiên nói.

Mặc Diệc Phàm gật đầu cười nói: "Đương nhiên." 

Cho dù hắn rất muốn giết sạch mọi người trong Biện thành, cũng không có thật mất đi lý trí. Hạng người gì không thể giết hay không thể để lại hắn cũng biết. Mà trong Biện thành, người có giá trị như vậy cũng chỉ le que mấy người. 

Ngay từ lúc Biện thành còn chưa công phá, Mặc Diệc Phàm cũng đã hạ lệnh Kỳ Lân khống chế bọn họ lại rồi, coi như là muốn đi trước cũng đi không được, "Chúng ta đi nhìn một chút có được không?" 

Mặc Diệc Phàm nhẹ giọng hỏi: "Nghe nói vị tiên sinh kia rất có thể làm ầm ĩ."

Địch Lệ Nhiệt Ba đi theo đứng dậy, thời gian bọn họ dừng lại ở Biện thành không nhiều lắm, đương nhiên muốn tận dụng thời gian đi xem một chút.

Mặc Diệc Phàm buông tay Địch Lệ Nhiệt Ba, mỉm cười nói: "Ta còn có mấy câu nói muốn cùng Long Dương tướng quân nói, A Lệ đi xuống trước chờ ta được không?"

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn thoáng qua Long Dương đang ngồi trước cửa sổ, gật đầu ôn nhu nói: "Ta ở dưới lầu chờ chàng."

Cho đến khi tiếng bước chân xuống lầu hoàn toàn biến mất, Mặc Diệc Phàm mới xoay đầu lại nhìn về phía Long Dương bên cửa sổ. 

Trên mặt ý cười ôn hòa đã sớm biến mất, con ngươi âm trầm mang theo bén nhọn phong mang cùng sát khí, "Còn để cho Bản vương nghe được ngươi nói nhảm với A Lệ, nhất định Bản vương sẽ khiến ngươi hối hận không kịp!"

Mặc dù hắn không nghe thấy Long Dương cùng A Lệ nói cái gì, nhưng mới vừa rồi lúc hắn đi lên thấy A Lệ nhìn mình, trong thần sắc thoáng qua một tia lo lắng, không tránh được ánh mắt của Mặc Diệc Phàm. 

Tất nhiên Long Dương đã nói với A Lệ mấy lời không nên nói, mới có thể khiến cho A Lệ cảm thấy lo lắng.

Long Dương bình tĩnh nhìn hắn, đã không còn bộ dạng đau đớn tê tâm liệt phế và oán hận của ngày hôm qua, nhàn nhạt cười nói: "Có thể có một Vương Phi như vậy, Định Vương thật là một người có phúc khí."

Mặc Diệc Phàm hừ lạnh một tiếng, đôi mắt âm hàn dò xét hắn. Long Dương lắc đầu cười nói: "Vương gia không cần lo lắng, lão phu có thể nói gì với Vương Phi? Chỉ tùy tiện hàn huyên một chút thôi. Huống chi. . . Sau này cũng không cần chào tạm biệt . . ." Nói đến chỗ này, Long Dương có chút phiền muộn thở dài.

Mặc Diệc Phàm bình tĩnh ngó chừng Long Dương một hồi lâu, bỗng nhiên thấp giọng cười, "Long Dương, không cần trông cậy Lôi Chấn Đình có thể trở về tới. Cho dù trở lại hắn cũng cứu không được Tây Lăng. Bản vương ở trên biên cảnh đã thả bốn mươi vạn đại quân chờ hắn đấy. Còn có vài chục vạn tinh binh của Nam Chiếu, ngươi đoán xem các nơi quân coi giữ có rãnh rỗi mà trở lại cứu viện binh hay không? Còn có năm đó mấy nước nhỏ Tây Vực bị ngươi chèn ép, ngươi đoán bọn họ có thể hay không thừa cơ hội này báo thù? Tây Lăng. . . đã không còn cách vãn hồi rồi!"

Long Dương ngơ ngẩn, thật lâu mới phục hồi tinh thần lại rốt cục bất đắc dĩ nở nụ cười, tiếng cười vô cùng thê lương và sa sút tinh thần, "Không hổ là Định Vương, mấy năm trù tính. . . Quả nhiên đã không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã không giống người phàm. Thôi. . . Lão phu già rồi, cũng nên chết. Sự tình từ nay về sau. . . Lão phu cũng không xen vào rồi. . . Định Vương, thỉnh. . . . . ."

Đại môn lầu dưới, thấy Mặc Diệc Phàm bước chậm đi ra ngoài, Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười nghênh đón. Mặc Diệc Phàm đưa tay vòng lấy cái eo mảnh khảnh của nàng, thấp giọng nói: "Ngay bây giờ chúng ta sẽ đi bái phỏng Tú Đình tiên sinh à?" 

Địch Lệ Nhiệt Ba nháy mắt, có chút lo lắng hỏi, "Tú Đình tiên sinh thật sự sẽ không đuổi chúng ta ra ngoài chứ?" 

Văn nhân luôn có mấy phần ngông nghênh, chuyện lần này Mặc Diệc Phàm làm ở Biện thành, đừng nói đuổi bọn họ ra, chỉ sợ Tú Đình tiên sinh trực tiếp giơ dao găm hướng về phía hắn, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn đấy.

Mặc Diệc Phàm hừ nhẹ một tiếng, ôm Địch Lệ Nhiệt Ba đi về phía trước, "Hắn dám?"

Địch Lệ Nhiệt Ba quay đầu lại nhìn một cái cửa sổ tiểu lâu phía sau còn đang mở hỏi: "Chàng nói cái gì với Long Dương tướng quân rồi? Tính toán xử trí hắn như thế nào?"

Ánh mắt Mặc Diệc Phàm lóe lên, nhàn nhạt cười nói: "Để cho sau này hắn không nên ở trước mặt A Lệ nói hưu nói vượn, A Lệ không cần lo lắng cho ta."  

Địch Lệ Nhiệt Ba ngẩn ra, đưa tay cầm lấy bàn tay đang ôm lấy ngang hông mình nhẹ giọng nói: "Ta không lo lắng, vô luận như thế nào chúng ta cũng sẽ ở cùng nhau." 

Mặc Diệc Phàm mới hòa hoãn, nụ cười trên mặt càng thêm dịu dàng, "A Lệ yên tâm, Bản vương mới không có hứng thú so đo cùng một lão đầu tử sắp chết. Chỉ cần hắn không làm khó, Bản vương không để ý tới hắn là được."

Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười nói: "Trong mắt ta chẳng lẽ chàng lại không quan trọng hơn hắn ta sao? Diệc Phàm, ta cũng không thèm để ý chàng xử trí hắn như thế nào." 

Thân là quân nhân, Long Dương một lòng vì nước quả nhiên đáng để nàng kính nể, nhưng là Long Dương một thân nợ máu, cộng thêm chuyện lần này gây ra ở Biện thành, cho dù Mặc Diệc Phàm xử tử hắn, nàng cũng sẽ không nói gì. Một đời danh tướng chết đi cố nhiên làm cho người ta tiếc hận, nhưng Long Dương cũng không coi là vô tội.

Hai người càng lúc càng xa, cho đến khi phía sau có binh lính đuổi theo, mang theo chút ít thở dốc nói: "Vương gia, Vương Phi, Long Dương ."

Địch Lệ Nhiệt Ba ngẩn ra, "Chuyện gì xảy ra?" 

Quay đầu lại, chỗ bọn họ đang đứng đã sớm không nhìn thấy tiểu lâu Long Dương bị nhốt. Nhưng cái hướng kia vẫn có thể nhìn thấy nồng đậm sương khói.

Binh lính dừng xuống, nói: "Long Dương tướng quân tưới rượu vào trên người mình, ."

Nghe được binh lính bẩm báo, Địch Lệ Nhiệt Ba sửng sốt một lúc lâu. Cho đến khi Mặc Diệc Phàm giơ tay lên đụng đụng nàng thì mới phục hồi lại tinh thần.

"A Lệ. . . . . ." Mặc Diệc Phàm cúi đầu lẳng lặng nhìn thê tử đang bình tĩnh trong ngực, khẽ cau mày. 

Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu, nhẹ giọng thở dài. Chu Diễm đã chết, giờ lại thêm một lão tướng quân ở trước mặt nàng tự vẫn. Vô luận từ lý trí hay cảm tình mà nói, nàng có thể hiểu được lựa chọn của bọn họ. Bởi vì nếu như là nàng, nàng cũng sẽ không đầu hàng địch quốc. 

Hai vị lão tướng quân trung thành vì Tây Lăng, dùng cái chết để bảo toàn một thân danh dự. Vô luận là địch ta, đều chỉ có thể kính trọng khí khái kia. Nhưng Địch Lệ Nhiệt Ba lại mơ hồ cảm thấy nàng hơi khó chịu, có lẽ những ngày qua nàng đã nhìn thấy quá nhiều người chết rồi sao?

"A Lệ, nàng làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?" Mặc Diệc Phàm đỡ nàng lo lắng hỏi, "Chúng ta đi về trước đi, chuyện khác ngày mai lại nói." 

Địch Lệ Nhiệt Ba vịn tay hắn lắc đầu, trấn an khẽ cười nói: "Ta không sao, chúng ta cũng không có bao nhiêu thời gian dừng lại Biện thành. Truyền lệnh xuống, dùng lễ hậu tang đại tướng quân cho Long Dương tướng quân. Còn nữa. . . Cùng chôn cất một chỗ với Chu Diễm tướng quân."

Mặc Diệc Phàm gật đầu, phân phó: "Nghe theo Vương Phi mà làm. Đi đi."

Binh lính lĩnh mệnh đi, Mặc Diệc Phàm phất tay để cho người đi theo phía sau tránh đi, nắm tay Địch Lệ Nhiệt Ba, một tay khác đỡ lấy eo nàng chậm rãi đi về phía trước, nhẹ giọng nói: "Long Dương và Chu Diễm chết, A Lệ rất khó chịu?"

Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu, nói: "Cũng không biết tại sao, có thể là hai vị lão tướng quân số tuổi đã quá lớn. Đều là ông già hơn 70 tuổi, nên. . . Khó tránh khỏi có mấy phần cảm khái." 

Mặc Diệc Phàm nhẹ giọng nói: "Nếu A Lệ cảm thấy khó chịu..., sau này ở lại trong quân, không cần lo những chuyện này."

Địch Lệ Nhiệt Ba cười một tiếng, nói: "Vương gia thật làm như ta là đóa hoa nhỏ không chịu được gió sao? Chỉ nhất thời cảm khái thôi, bất kể nói thế nào. . . Hai vị lão tướng quân đều tận trung vì nước, hôm nay đã chết. . . . . ." 

Mặc Diệc Phàm nói: "Chẳng lẽ ta còn so đo với người chết sao? A Lệ nói hậu táng liền hậu táng là được. A Lệ, không nên khổ sở vì người khác, được chứ?"

Nghe thấy giọng nói của Mặc Diệc Phàm có mấy phần trầm muộn, Địch Lệ Nhiệt Ba giương mắt nhìn vào đôi mắt đang bình tĩnh nhìn mình của hắn. Không khỏi cười một tiếng, giơ tay lên sờ nhẹ mi tâm khẽ nhăn lại của hắn, nói: "Cõi đời này, chàng và Tiểu Bảo, còn có ngoại tổ phụ và cậu bọn họ mới là người quan trọng nhất của ta. Trừ các người ra, không người nào có thể để khiến ta thực sự khổ sở. Cho nên, Diệc Phàm, chàng nhất định phải cố gắng mà. . . . . ."

"Ta tự nhiên sẽ tốt, còn có Tiểu Bảo. . . Tất cả người trong lòng A Lệ thì ta cũng sẽ bảo vệ thật tốt. Tuyệt đối sẽ không để cho A Lệ đau lòng. Cho nên. . . A Lệ, không nên để ý tới những người không liên quan nhé?" Mặc Diệc Phàm trầm thấp nói. 

Địch Lệ Nhiệt Ba nháy mắt, nghiêm nghị nhìn Mặc Diệc Phàm nhíu mày, "Người không liên quan?"

"A Lệ không phải là tại vì Chu Lăng kia chết đi mà khổ sở sao?" Mặc Diệc Phàm thấp giọng hỏi, nhưng Địch Lệ Nhiệt Ba vẫn nghe ra thời điểm hắn nói ra hai chữ Chu Lăng có phần nghiến răng nghiến lợi.

"Chu Lăng a. . . . . ." Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ giọng thở dài, nói: "Chẳng qua là cảm thấy. . . Hắn còn rất trẻ tuổi. Hơn nữa lần này mưu kế của ta khó tránh khỏi có chút không quang minh lỗi lạc thôi." 

Nàng dĩ nhiên biết không dừng lại ở những thứ này, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không phải là người tình cảm chậm lụt, tình cảm của Chu Lăng thì nàng cũng không phải là không rõ. 

Song, không nói nàng cùng Chu Lăng chẳng qua là mới quen, không nói tới hai người lập trường đối lập. Ở trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba, vĩnh viễn cũng sẽ không có bất kỳ một nam nhân nào có thể quan trọng hơn Mặc Diệc Phàm. 

Từ lúc vừa mới bắt đầu đã nhất định là không thể. Nàng bởi vì Chu Lăng mà cảm thấy đau lòng, không phải là vì nàng có tình cảm gì đó đối với Chu Lăng, mà thuần túy chỉ vì mình cô phụ một phần thật lòng thôi. Nhưng cũng không cần thiết phải để cho Mặc Diệc Phàm biết. 

Giữa phu thê. . . Thỉnh thoảng có vài lời nói dối có thiện ý cũng không có gì không tốt?

"A Lệ không có làm sai, nếu để cho hắn nhìn ra sơ hở hắn cũng sẽ giết A Lệ ." Mặc Diệc Phàm tốn hơi thừa lời nói: "Có điều. . . sau này A Lệ không thể lặng lẽ làm những chuyện này. Vạn nhất xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ? Nếu như thật sự cần đến nữ tử, cùng lắm thì để cho đám người Tần Phong huấn luyện thêm mấy người là được."

"Ta biết rồi." Địch Lệ Nhiệt Ba yên lặng liếc mắt, cũng biết có thể như vậy.

Xác định Địch Lệ Nhiệt Ba đáp ứng rồi, Mặc Diệc Phàm lúc này mới hài lòng gật đầu, nắm tay Địch Lệ Nhiệt Ba đi về phía trước.

Tú Đình tiên sinh hiện đang ở Long Sơn phía đông thành. Bởi vì Long sơn thư viện tạm thời bị Mặc gia quân bao vây, một ít phu tử và học sinh chưa kịp chạy trốn tạm thời được an trí ở một tiểu uyển phía ngoài thư viện Long Sơn. 

Mặc dù trên dưới Mặc gia quân đều là quân nhân, nhưng cũng kính trọng văn nhân. Nếu Mặc Diệc Phàm không làm khó những người này, những binh sĩ phụng mệnh trông chừng này tự nhiên cũng sẽ không đi làm khó bọn họ.

Đi tới cửa tiểu uyển, do ngoài ý muốn gặp được một người quen, "Tam ca, sao huynh lại ở chỗ này?" 

Người trông chừng tiểu uyển này quả thật là Từ Thanh Phong. Lấy thân phận thống lĩnh phân đội Kỳ Lân và mối quan hệ của hắn với Từ gia và Định Vương Phủ, để cho hắn đến trông giữ chỗ này nhất định là đại tài tiểu dụng. 

Trên dưới Mặc gia quân cũng sẽ không có người để cho hắn đến làm loại chuyện này, duy nhất có thể chính là Từ Thanh Phong tự mình xin lệnh tới.  

Từ Thanh Phong thấy Địch Lệ Nhiệt Ba cũng hết sức cao hứng, cười nói: "Thư viện Long Sơn này không phải là một trong ba thư viện lớn nhất thiên hạ sao? Ta chính là. . . Ngưỡng mộ đại danh đã lâu nên tới nhìn một chút." 

Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ nhàng lắc đầu khẽ cười cũng không vạch trần hắn, mặc dù Từ Thanh Phong từ nhỏ được Từ gia nuôi lớn lên, cũng ở qua Ly Sơn. 

Nhưng hắn xưa nay tập võ, không... bình tĩnh nhất chính là ngồi viết văn chương, ngay cả khoa cử cũng không tham gia. Nếu nói hắn có hứng thú bái phỏng ngưỡng mộ tiên sinh của Long Sơn thư viện, còn không bằng tin rằng Đại biểu ca nhà hắn ngày mai sẽ lập gia đình. 

Nghĩ lại, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng hiểu được ý nghĩ cuả Từ Thanh Phong. Mặc Diệc Phàm muốn giết dân chúng tù binh kia hắn tất nhiên không đồng ý, nhưng hắn lại không thể thuyết phục được Mặc Diệc Phàm, cho nên chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, Từ Thanh Phong mặc dù không thích đọc sách, nhưng dù sao cũng xuất thân Từ gia, đối với văn nhân nhã sĩ, phân kính trọng kia cũng không kém bất luận kẻ nào trong Từ gia. Có hắn ở chỗ này coi chừng, cũng không có người nào dám tới tìm phiền toái.

"Tú Đình tiên sinh vẫn tốt chứ?" Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười hỏi.

Từ Thanh Phong có chút bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ chỉ bên trong ý bảo chính nàng đi xem. Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không để ý, lôi kéo Mặc Diệc Phàm đi vào bên trong. 

Cái tiểu viện này cũng không quá lớn, chỉ có một hai sân, phong cách cũng có mấy phần nhã trí phóng khoáng của Đại Sở Giang Nam. Cũng không biết thư viện Long Sơn xây dựng một tiểu viện độc lập như vậy làm cái gì. 

Còn không có bước vào đại môn nội viện, đã nghe đến bên trong truyền đến tiếng đọc sách sang sảng. Có điều nội dung cũng khiến cho người ta dở khóc dở cười, ngoài lời cũng là một chút câu thơ giễu cợt Mặc gia quân và Định Vương.

Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm đứng ở cửa lặng yên nghe, cũng không đi vào quấy rầy. Chỉ thấy người ngồi trong viện đưa lưng về phía đại môn, cứ thế đọc một lần lại một lần . 

Đối với người không thông thi từ như Địch Lệ Nhiệt Ba mà nói, có thể đọc thi từ có cùng một ý nhiều lần như vậy, nếu không phải thời gian và địa điểm không đúng quả thực muốn tôn sùng là thần nhân. 

Đợi đến khi hắn đọc đến cái gì mà "Dã tâm mưu đồ hoàng bá, Biện thành máu chảy thành sông", Địch Lệ Nhiệt Ba rốt cục ho nhẹ một tiếng, mỉm cười nói: "Tú Đình tiên sinh thật là có nhã hứng."

Người ngồi đưa lưng về phía cửa ngẩn người, lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía cửa, rất nhanh trong mắt hiện lên một tia chợt hiểu ra, "Định Vương? Định Vương Phi?"

Địch Lệ Nhiệt Ba lúc này mới thấy rõ bộ dáng của vị Tú Đình tiên sinh này, là một lão già râu tóc hoa râm tuổi đã gần sáu mươi, thân hình gầy mảnh, khí chất văn nhã hơi có vài phần thanh cao và ngạo khí của văn nhân. Nhìn qua không giống người Tây Lăng, giống như văn nhân nhã sĩ phương nam hơn.

Địch Lệ Nhiệt Ba kéo Mặc Diệc Phàm đi vào sân, gật đầu cười nói: "Đúng vậy, vãn bối Địch Lệ Nhiệt Ba ra mắt Tú Đình tiên sinh."

Trần Tú Phu hai mắt cao thấp đánh giá Địch Lệ Nhiệt Ba, hừ nhẹ một tiếng nói: "Lão phu không dám nhận một tiếng vãn bối của Định Vương Phi." 

Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không tức giận, cười khẽ nói: "Tú Đình tiên sinh tài danh lớn lao, ngay cả ngoại tổ phụ và các cậu cũng sùng bái, xưng một tiếng vãn bối là điều đương nhiên." 

Nghe vậy, Trần Tú Phu cũng có mấy phần động dung, "Thanh Vân tiên sinh và Hồng Vũ tiên sinh?" Mặc dù ông sống ở Tây Lăng, nhưng cũng có nghe nói về gia thế của Định Vương Phi.

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Đúng vậy."

Trần Tú Phu trầm mặc chốc lát, thần sắc vốn cảnh giác hơi có địch ý nhìn chằm chằm bọn họ cũng hòa hoãn mấy phần, thản nhiên nói: "Lúc còn trẻ lão phu du học Đông Sở, cũng từng mơ hồ được Thanh Vân tiên sinh chỉ điểm bài vở và bài tập, cùng Hồng Vũ tiên sinh cũng có mấy phần giao tình. Dĩ nhiên. . . . . ." 

Ánh mắt từ từ quét qua trên người Mặc Diệc Phàm, nói: "Đã từng bái phỏng qua Nhiếp chính vương Đông Sở. Không ngờ thoáng một cái đã ba mươi năm. . . Hậu nhân của Mặc Lưu Danh và Từ gia cũng đã thành tài. Đáng tiếc lão phu cũng là phí hoài thời gian, thậm chí ngay cả nửa học sinh thành công cũng không dạy dỗ được."

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Tú Đình tiên sinh nói đùa, triều đình Tây Lăng có ít nhất nửa số quan văn cũng là môn sinh của tiên sinh, sao tiên sinh lại nói là bỏ phí thời gian?" 

Thư viện Long Sơn có thể được liệt vào một trong ba thư viện lớn nhất thiên hạ, tự nhiên không thể là hư danh nói chơi. Cho dù Tây Lăng trọng võ khinh Văn, cũng không thể thật sự để cho một đám võ tướng chữ to không biết trông coi triều chính. 

Quan viên trong triều của Tây Lăng quả thật có nửa số cũng là xuất ra từ thư viện Long Sơn. Nhưng thư viện Long Sơn là do Trần Tú Phu một tay thành lập, so với Lệ Sơn thư viện và một tào thư viện khác của Đại Sở phương nam, thư viện Quỳnh Hoa, rốt cuộc cũng thiếu mấy phần nội tình, chỉ có thể xếp vào hàng thứ ba. 

Nhưng lấy sức lực của một người Trần Tú Phu, ở Tây Lăng cũng là nơi trọng võ khinh văn có thể có được thành tựu như thế, không khó hiểu Thanh Vân tiên sinh hơi sùng bái ông ta.

Về phần thư viện Long Sơn không có đệ tử kiệt xuất thật ra cũng rất dễ lý giải. Trấn Nam Vương nhìn vào bài học về lực ảnh hưởng của thư viện Ly Sơn ở Đại Sở, sao còn có thể để cho thư viện Long Sơn tiếp tục giẫm lên vết xe đổ này. 

Trần Tú Phu một người cũng không thể có được kinh nghiệm của Từ gia trăm năm thư hương môn đệ, chính là cho dù có đệ tử xuất sắc cũng đã sớm bị Trấn Nam Vương mang đi hoặc là xử lý. 

Thế cho nên đến hôm nay thư viện Long Sơn cũng không có truyền nhân có thể chống lên môn hộ như Từ Thanh Trần. Tương lai Trần Tú Phu qua đời, chỉ sợ thư viện Long Sơn sẽ phải rơi vào trong tay Trấn Nam Vương hoặc hoàng thất Tây Lăng mà thôi.

Sắc mặt Trần Tú Phu hơi nguôi giận, rốt cục vẫn mở miệng mời hai người đi vào ngồi.

Vào khách sảnh cả khách và chủ ngồi xuống, lúc này tự nhiên cũng không có ai dâng trà. Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không thấy có gì là mất thân phận, sai người đưa nước tới tự mình rót trà bưng cho Trần Tú Phu và Mặc Diệc Phàm. 

Từ vào cửa viện, Mặc Diệc Phàm vẫn không mở miệng nói chuyện, nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba trên tay không nhanh không chậm đưa trà đến, trong mắt hiện lên một tia mềm mại, cảnh cáo quét Trần Tú Phu một cái.

Trần Tú Phu uống trà, đem ánh mắt Mặc Diệc Phàm nhìn ở trong mắt, hừ nhẹ một tiếng cũng không sợ hãi.

"Thanh Vân tiên sinh cũng đến tám mươi tuổi rồi đi? Vẫn khỏe chứ?" Uống một ngụm trà, Trần Tú Phu mới vừa hỏi nói.

Địch Lệ Nhiệt Ba mím môi cười nhẹ nói: "Sang năm chính là đại thọ tám mươi của ông ngoại, đến lúc đó mong Tú Đình tiên sinh đại giá quang lâm Tây Bắc."

Chén trà trong tay Trần Tú Phu dừng hạ xuống, bình tĩnh nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba. Ông nghe rõ ý tứ trong lời nói của Địch Lệ Nhiệt Ba, đáng tiếc không cách nào đáp ứng, có chút tiếc hận lắc đầu nói: "Đáng tiếc, lão phu chỉ sợ không có phúc phận đến chúc thọ Thanh Vân tiên sinh. Có điều, những năm này thư viện Long Sơn chúng ta cũng thu nhận không ít sách cổ bản đơn lẻ. Thỉnh Vương Phi mang về cho Thanh Vân tiên sinh, coi như là hạ lễ của lão phu. Thanh Vân tiên sinh. . . Có thể có ngoại tôn nữ như Vương Phi, tuổi già phúc phận không cạn, lão phu xin phép dệt hoa trên gấm rồi."

Địch Lệ Nhiệt Ba mím môi cười một tiếng, nói: "Ông ngoại nơi nào hưởng qua phúc phần của vãn bối chứ, cũng là vãn bối cho lão nhân gia ông thêm không ít phiền não và phiền toái thôi, ngoại tổ phụ hiền lành không chê hậu bối chúng ta phiền toái. Tú Đình tiên sinh vì thư viện Long sơn đã tiêu hao hết cả tâm huyết, chẳng lẽ thật không hi vọng thư viện Long Sơn có thể lưu danh hậu thế sao?"

Trần Tú Phu lắc đầu cười nói: "Vận mệnh đã như vậy, ta không cưỡng cầu được."

Địch Lệ Nhiệt Ba lạnh nhạt nói: "Cái gọi là số mệnh, không phải là tự mình lựa chọn sao? Tuy vãn bối là nữ lưu nhưng cũng biết một câu nói. . . Mệnh không do trời! Còn có một câu nói, tính cách quyết định vận mệnh, lựa chọn quyết định nhân sinh. Tiên sinh cũng không phải là hạng người mềm yếu, lựa chọn của ngài quyết định tương lai của thư viện Long Sơn. Ngài muốn nó tồn tại, thì nó chính là tồn tại, ngài muốn nó biến mất, nó tự nhiên cũng chỉ có thể theo ngài tiêu vong."

Trần Tú Phu mỉm cười rung động, bình tĩnh nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, hồi lâu mới thở dài nói: "Hay một câu mệnh người không do trời. . . Hay cho một câu tính cách quyết định vận mệnh, lựa chọn quyết định nhân sinh. . . . . . Định Vương Phi có suy nghĩ này, là phúc khí của Định Vương, phúc khí của Thanh Vân tiên sinh. . . . . ."

"Như vậy. . . Tú Đình tiên sinh quyết định thế nào?" Địch Lệ Nhiệt Ba hỏi.

Trần Tú Phu hạ mắt, trầm giọng nói: "Lão phu sẽ không quy thuận Định Vương Phủ, Định Vương điện hạ cả đời anh hùng, nhưng giơ tay lên đã giết chóc mười mấy vạn dân chúng Biện thành, không khỏi quá mức tàn nhẫn!" 

Nói đến đây, giọng nói của Trần Tú Phu nhiều thêm mấy phần bi phẫn cùng khàn giọng. Hiển nhiên cực kỳ phẫn nộ hành động lần này của Mặc Diệc Phàm. 

Mặc Diệc Phàm nhướng mày, cho ông một ánh mắt khinh thường. Bản vương cứ giết, ngươi làm khó dễ được ta sao?

Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ đưa tay lên kéo ống tay áo của Mặc Diệc Phàm, lúc này Mặc Diệc Phàm mới bĩu môi cúi đầu tiếp tục uống trà. Chính hắn cũng hiểu, muốn thuyết phục người như Trần Tú Phu thì hắn tuyệt đối vô dụng. 

Chỉ bằng hành động của hắn ở Biện thành, cho dù hắn nói tới trời nở hoa thì Trần Tú Phu cũng sẽ không tin hắn. Cho dù hắn gác kiếm ở trên cổ Trần Tú Phu, người này cũng chưa chắc sẽ quy thuận hắn. 

Đã như vậy, hắn cũng không làm cái chuyện uổng phí kia. Nếu như A Lệ có thể thuyết phục người này, sau này hắn sẽ đứng ở bên A Lệ, đây đối với A Lệ mà nói cũng là một chuyện tốt. Mặc Diệc Phàm mặc dù trước mặt Địch Lệ Nhiệt Ba luôn nhất quán làm nũng ăn quỵt, nhưng rất nhiều chuyện suy nghĩ của hắn, công tử Thanh Trần cũng chưa chắc có thể theo kịp.

Trấn an tốt Mặc Diệc Phàm, lúc này Địch Lệ Nhiệt Ba mới chuyển hướng sang Trần Tú Phu nói: "Đây là vãn bối muốn cùng Tú Đình tiên sinh lãnh giáo. Tú Đình tiên sinh văn thải phong lưu xuất khẩu thành chương, nhưng cũng không thể tùy ý nói xấu danh dự của phu quân ta."

Trần Tú Phu đầu tiên thấy Mặc Diệc Phàm dễ dàng bị Địch Lệ Nhiệt Ba trấn an khiến cho sửng sốt, lúc này nghe lời nói của Địch Lệ Nhiệt Ba lại càng mơ hồ. Có chút không vui nói: "Lời nói này của Vương Phi là có ý gì? Lão phu khi nào thì nói xấu Định Vương rồi?"

Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười nói: "Mới vừa rồi vãn bối ở ngoài cửa nghe hồi lâu, Tú Đình tiên sinh câu câu chữ chữ đều nói phu quân ta lạm sát kẻ vô tội, chẳng lẽ còn không phải là nói xấu?"

Trần Tú Phu nhất thời bị chọc tức, nhìn chằm chằm Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Còn không đúng sao, ngày hôm qua Định Vương giết những người đó cũng là đáng chết sao?"

Địch Lệ Nhiệt Ba hạ mắt, thản nhiên nói: "Hai quân giao chiến đều vì lợi ích, xưa nay các quốc gia xử trí tù binh như thế nào chẳng lẽ Tú Đình tiên sinh không nghe nói qua. Chuyện giết tù binh. . . Quả thật Vương gia có chút tàn nhẫn nhưng cũng là chuyện có nguyên nhân, thơ từ của Tú Đình tiên sinh có phải quá mức rồi không?"

Trần Tú Phu mặt lạnh nhìn chằm chằm Địch Lệ Nhiệt Ba, trầm giọng nói: "Chẳng lẽ dân chúng trong thành kia không coi là vô tội?"

Địch Lệ Nhiệt Ba chớp chớp mắt, kinh ngạc nói: "Dân chúng gì cơ? Mặc gia quân khi nào thì lạm sát vạn dân trăm họ rồi?"

Trần Tú Phu cũng sững sờ, ông đã tận mắt thấy Mặc Diệc Phàm chộp toàn bộ dân chúng trong thành tới pháp trường. Mặc dù Long Sơn không tính là cao, nhưng bị giam lỏng ở nơi này, tin tức trong viện cũng không coi là lưu thông. 

Tự nhiên cũng không biết những dân chúng đã bị Mặc Diệc Phàm trục xuất toàn bộ khỏi Biện thành. 

Nhìn bộ dáng kinh ngạc của Trần Tú Phu, Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười nói: "Tin tức của Tú Đình tiên sinh chỉ sợ có chút không đúng rồi, Long Dương tướng quân lâm chiến lấy dân chúng Đại Sở làm bia thịt, lúc này cũng là bất đắc dĩ. Mặc dù Tây Bắc đã vạch rõ quan hệ với Đại Sở, nhưng tướng sĩ Mặc gia quân và dân chúng Đại Sở vẫn là cùng một mối. Phu quân ta nhất thời xúc động phẫn nộ. Nhưng Mặc gia quân quả thật cũng không thương tổn đến một dân chúng Biện thành. Chuyện này, thỉnh tiên sinh minh xét."

Nghe lời Địch Lệ Nhiệt Ba nói..., Trần Tú Phu có chút hoài nghi lại thêm mấy phần mừng rỡ. Thư viện Long Sơn tọa lạc ở Biện thành đã mấy chục năm, ông cũng không muốn thấy những dân chúng vô tội kia mất đi tính mạng. 

Cẩn thận đánh giá Địch Lệ Nhiệt Ba một hồi lâu, rốt cục xác định được Địch Lệ Nhiệt Ba không phải đang nói giỡn lừa gạt mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. 

Đứng dậy hướng về phía Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm chắp tay một cái, nói: "Chuyện này là lão phu không đúng, ở chỗ này hướng Định Vương và Vương Phi nhận lỗi."

Trần Tú Phu không giống như Long Dương, Chu Diễm, ông chưa từng vào triều làm quan ở Tây Lăng, thiếu thời lại chu du các nước kiến thức rộng rãi lòng dạ cũng rộng lớn hơn. Mặt khác, hắn đối với triều đình Tây Lăng cũng không đặc biệt chấp niệm sâu sắc, văn tự Đại Sở và Tây Lăng, tập tục thậm chí huyết mạch cũng có cùng nguồn gốc. 

Ông phản đối Mặc Diệc Phàm phần lớn nguyên nhân là do Mặc Diệc Phàm ngang nhiên xuất binh xâm phạm Tây Lăng và hành động tàn sát Biện thành. Lúc này biết đó chỉ là một hiểu lầm, tự nhiên cũng không để ý mà trực tiếp bồi tội trước mặt Mặc Diệc Phàm và Địch Lệ Nhiệt Ba.

Địch Lệ Nhiệt Ba vội vàng đứng dậy đỡ lấy hắn nói: "Tú Đình tiên sinh không cần như thế, tiên sinh ở trên núi này, tin tức tự nhiên có chút bế tắc."

Trần Tú Phu lần nữa ngồi xuống , hỏi: "Như vậy. . . Dân chúng Biện thành hiện giờ đang ở đâu ? Hình như lão phu. . . Không nhìn thấy có người trở lại."

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn Mặc Diệc Phàm một cái, có chút xấu hổ nói: "Dân chúng trong thành toàn bộ đã rời đi." 

Cái gọi là rời đi có ý gì, không cần giải thích Trần Tú Phu cũng có thể hiểu. Không khỏi nhíu nhíu mày, mặc dù bảo vệ được tính mạng, nhưng vài chục vạn dân trôi giạt khấp nơi thậm chí rất nhiều người ngay cả gia sản cũng không kịp mang đi, cuộc sống sau này cũng chưa hẳn có thể sống khá giả. 

Lắc đầu, Trần Tú Phu nhìn Mặc Diệc Phàm nói: "Lão phu nhớ được. . . Tây Bắc bốn châu diện tích cũng không quá rộng lớn, hành động lần này của Vương gia. . . Lão phu có mấy phần hiểu, nhưng lại không cách nào tán thành."

Mặc Diệc Phàm giương lông mày, cũng không có trả lời.

Trần Tú Phu nói: "Vương gia vốn không phải là muốn đuổi toàn bộ dân chúng Tây Lăng đi, sau đó chuyển Tây Bắc thậm chí là dân chúng Đại Sở tới đây chứ. Xin thứ cho lão phu nói thẳng, hành động lần này của Vương gia chỉ sợ so với tàn sát hàng loạt dân trong thành càng thêm không ổn." 

Nghe vậy, Mặc Diệc Phàm rốt cục ngẩng đầu lên, nhàn nhạt hỏi: "Vì sao?"

Trần Tú Phu trầm giọng nói: "Dân chúng Tây Lăng thế thế đại đại đều sống ở những chỗ này. nếu Vương gia chỉ tính toán chiếm đất đai cũng được rồi, nhưng nếu Vương gia tính toán một đường xua đuổi dân chúng, Tây Lăng nhiều dân chúng như vậy. . . Vương gia muốn bọn họ chạy tới nơi nào? Một khi đến lúc bọn họ không đường thối lui, cho dù là dân chúng bình thường tay không tấc sắt cũng có vồ đến. Hai nước Tây Lăng và Đại Sở có cừu oán là sự thật, nhưng dân chúng Tây Lăng và dân chúng Đại Sở chưa hẳn đã có thâm cừu đại hận. Ngàn năm trước, Tây Lăng và Đại Sở vốn chính là một nhà. Nếu Vương gia muốn đất đai Tây Lăng, cũng cần phải biết muốn tiếp nhận dân chúng Tây Lăng."

Mặc Diệc Phàm và Địch Lệ Nhiệt Ba liếc mắt nhìn nhau, lấy quan hệ và lập trường của Trần Tú Phu với bọn họ, có thể nói ra như vậy đã là thân thiết với người quen sơ. Càng sâu thậm chí đã đại biểu một chút ý tứ đặc biệt. 

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu nói: "Tiên sinh nói không sai. Chuyện tối ngày hôm qua, đúng là chúng ta xử lý không ổn thỏa. Kính xin tiên sinh rộng lượng xem xét, hơn nữa, chúng ta đến đây bái phỏng cũng là hi vọng tiên sinh có thể tương trợ một chút để bù đắp lại." 

Chuyện hai ngày nay, đối với danh tiếng Mặc gia quân ảnh hưởng cũng không nhỏ. Hư danh là chuyện nhỏ, nhưng nếu tin tức Mặc gia quân tàn sát hàng loạt dân trong thành cố ý bị bôi đen, tương lai hành trình của Mặc gia quân rất có thể sẽ gặp phải những chống cự ngoan cường trước nay chưa từng có, thậm chí tạo thành những tổn thất không đáng có.

Trần Tú Phu trầm mặc chốc lát, trầm giọng hỏi: "Vương Phi muốn lão phu làm gì?"

Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ giọng nói: "Xin Tú Đình tiên sinh phát danh thiếp báo cho dân chúng trong thiên hạ, Biện thành khôi phục bình thường. Nếu dân chúng Biện thành nguyện ý trở lại thì vẫn có thể trở về, hết thảy tài vật toàn bộ đều trả lại. Ngoài ra, mở cửa thư viện Long Sơn. Còn muốn thỉnh Tú Đình tiên sinh đề cử mấy người tài ba có thể hiệp trợ quản lý Biện thành."



Trần Tú Phu bình tĩnh nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba hồi lâu, nhưng hai người đối diện cũng biết trong tâm ông tuyệt đối không có bình tĩnh như mặt ngoài mặt thoạt nhìn vậy. 

Địch Lệ Nhiệt Ba nói lên thỉnh cầu nhìn như đơn giản, nhưng một khi ông đã đáp ứng chẳng khác nào hướng khắp thiên hạ tuyên cáo Tú Đình tiên sinh từ đó quy thuận Định Vương Phủ. Biết trong lòng ông do dự cùng giãy dụa, hai người cũng không thúc dục hắn, bình tĩnh ngồi uống trà.

Một lúc lâu, trên mặt Trần Tú Phu xẹt qua một tia quyết định cùng kiên quyết, nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Lão phu đáp ứng Vương Phi, nhưng cũng xin Vương gia và Vương Phi đáp ứng lão phu một chuyện."

Trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba cũng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: "Tú Đình tiên sinh xin cứ việc phân phó."

Trần Tú Phu nói: "Xin Vương gia và Vương Phi bảo đảm, sẽ không giết dân chúng bình thường của Tây Lăng."

Địch Lệ Nhiệt Ba cười một tiếng nói: "Cái này đương nhiên, Mặc gia quân cũng không phải là quân đoàn tàn bạo khát máu, cũng chưa bao giờ xâm phạm đến dân chúng tầm thường, không phải sao?"

Trần Tú Phu gật đầu cười nói: "Lão phu tin tưởng Vương Phi, cũng hi vọng Vương gia và Vương Phi sẽ không nuốt lời."

"Vậy thì mời tiên sinh xem xét." Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói.

Tiễn Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm đi, binh sĩ Mặc gia quân vốn gác ngoài cửa viện cũng đi theo rút lui. Điều này cũng cho thấy thành ý của Định Vương Phủ. Trong tiểu viện, Trần Tú Phu nhìn trước mặt chén trà trên bàn đã lạnh, sâu kín thở dài.

"Tiên sinh, chúng ta thật quy thuận Định Vương Phủ? Hành động lần này chỉ sợ bất lợi đối với danh tiếng tiên sinh, miệng lưỡi thiên hạ bén nhọn, Định Vương Phủ có lớn hơn nữa cũng không cách nào ngăn chặn được." Phía sau Trần Tú Phu, học sinh trẻ tuổi lo lắng hỏi.

Trần Tú Phu lắc đầu, ngửa đầu nhìn vào bầu trời trên tiểu viện, trầm giọng nói: "Nổi danh hay vết nhơ gì đó, đều là vô căn cứ. Thấy hai người kia. . . Lão phu đột nhiên cảm thấy, có lẽ thiên hạ này, thật muốn thay đổi chủ rồi." 

Đại Sở cùng Tây Lăng, hai đại cường quốc lúc này, nhưng từng văn nhân cũng đều nhớ được, ngàn năm trước đất đai này từng đứng chung trên một đế quốc khổng lồ như thế nào. 

Thời đại kia mới là thái bình thịnh thế khiến cho vô số cao nhân phải dừng chân. Có câu, hợp lâu ngày tất có lúc phân phân lâu ngày tất phải hợp lại, thiên hạ này đã phân tách quá lâu rồi. 

Thời điểm đôi bích nhân kia còn ở trước mắt, ông phảng phất rốt cục thấy được một cả đời cũng không dám xúc động hi vọng xa vời, một giấc mộng thái bình thịnh thế.

"Nhưng mà, không phải tiên sinh không phải nói Định Vương sát khí thái thịnh, có ngày thụ thương. Không phải là người có phúc lâu dài sao?" Học sinh có chút không giải thích được hỏi.

Trần Tú Phu ha hả cười một tiếng, nói: "Khi đó bởi vì lão phu không nhìn tới một người khác, có nàng ở đây, có lẽ Định Vương cũng sẽ không có nhiều sát nghiệt như vậy nữa. Lần này. . . Dân chúng Biện thành không phải không có chuyện gì sao? Là lão phu quá lo lắng, Thanh Vân tiên sinh nhìn xa trông rộng, sao lại không thấy được điều này. Nếu Thanh Vân tiên sinh không ngăn cản Định Vương xuất binh, đã nói lên. . . . . ." Nói rõ Thanh Vân tiên sinh cũng coi trọng Định Vương như trước.

Thời thanh niên, Trần Tú Phu cũng từng lòng ôm chí lớn. Chỉ tiếc, chí hướng của ông cũng không mấy người có thể hiểu, càng nhiều là mọi người chỉ coi đó là một loại cuồng vọng vọng tưởng. Về sau vấp phải nhiều trắc trở, rốt cục ông cũng nản lòng thoái chí định cư ở Long Sơn giáo thư dục nhân. Hy vọng có thể truyền thừa chí hướng và ý nghĩ của mình đi xuống. 

Mà sau Tây Lăng Hoàng hèn yếu vô năng, Trấn Nam Vương nắm hết quyền hành, Đại Sở Mặc Cảnh Kỳ đa nghi tàn nhẫn, cả Đại Sở nhìn như cường thịnh kì thực đã là tình cảnh mặt trời lặn về phía tây. Ở giữa đủ loại càng làm cho ông tuyệt vọng, bất đắc dĩ hoàn toàn buông tha cho. 

Thậm chí vào lúc nửa đêm tỉnh mộng đã từng gặp ngoại tộc xâm lấn, tràng diện Đại Sở và Tây Lăng không yên ổn xuất hiện. Lại không nghĩ rằng, ở cái tuổi gần sáu mươi thế nhưng lại một lần nữa cho ông thấy được một tia hi vọng.

Bình sinh lần đầu tiên, Trần Tú Phu cảm thán mình đã sớm qua tráng niên. Nếu có thể trẻ lại hai mươi tuổi. . . . . .

Ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la không một gợn mây, Trần Tú Phu lẩm bẩm nói: "Lão phu là kẻ vô tích sự, chết không có gì đáng tiếc. Nhưng hôm nay lại chỉ mong có thể sống lâu thêm mấy tuổi, có lẽ có thể sinh muộn vài năm, còn có thể thấy được chân chính thái bình thịnh thế."

Thái bình thịnh thế sao? Phía sau vị học sinh trẻ tuổi trong lòng chấn động. Không nghĩ tới Lão sư lại là một người ôm lấy kỳ vọng cao như vậy. Mặc dù không có tận mắt thấy phu thê Định Vương, nhưng hắn núp phía sau cũng nghe được âm thanh bọn họ nói chuyện, thời điểm đưa mắt nhìn hai người bọn họ rời đi, người thiếu niên này cũng cảm thấy thế gian này sẽ không còn ai xứng đôi hơn bọn họ.

"Tiên sinh nhất định sẽ thấy ngày đó." Trẻ tuổi học sinh thấp giọng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro