Chương 16: Cuộc sống tân hôn bi thảm của Diệp Oánh
"Lê Vương và Lê Vương phi cũng ở đây? Lão thần bái kiến Vương gia Vương phi." Hoa lão quốc công liếc mắt đảo qua mọi người trong sảnh, hơi dừng một chút trên người Địch Lệ Nhiệt Ba rồi mới chào Mặc Cảnh Lê và Địch Oánh
Mặc Cảnh Lê gật gật đầu, dời ánh mắt đến trên người Mặc Diệc Phàm sau lưng Hoa quốc công, cau mày nói: "Lão quốc công đây là?"
Hoa quốc công vuốt vuốt râu bạc trắng, vô cùng đắc ý cười nói: "Lão phu vội tới làm mối cho Diệc Phàm, mang sính lễ đến. Địch lão phu nhân, mau đến xem xem sính lễ này Địch phủ còn chỗ nào không hài lòng không? Tam tiểu thư cũng đến xem, thiếu cái gì chúng ta lập tức gọi người bổ sung."
Địch lão phu nhân vốn đã xem qua danh sách sính lễ một lần, ở đâu còn dám nói có gì không hài lòng. Vội vàng tươi cười đầy mặt mà nói: "Lão quốc công và Tô lão tiên sinh tự mình xử lý, sao có thể có gì sai lầm."
Thuận tay giao danh sách cho Địch Lệ Nhiệt Ba, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, quay người đưa cho Thanh Loan bên cạnh, cười yếu ớt nói: "Làm phiền Quốc công cùng với Tô lão rồi."
Hoa quốc công đánh giá Địch Lệ Nhiệt Ba một phen, quay lại gật đầu với Mặc Diệc Phàm cười nói: "Địch gia quả nhiên dạy dỗ cô nương tốt, Diệc Phàm thật có phúc."
Mặc Diệc Phàm liếc nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, mỉm cười không nói.
Tô Triết cũng rất đồng ý cười nói: "Lão quốc công nói không sai, Tam tiểu thư thi thư họa đều có thể nói là nhân tài kiệt xuất trong khuê tú kinh thành. Gia giáo Địch gia thật tốt."
Lại là một phen tán thưởng khiêm tốn, Hoa lão phu nhân dùng lý do bồi dưỡng cảm tình trước hôn nhân sai hai vị nhân vật chính ra ngoài.
Đứng bên ngoài Vinh Nhạc đường, Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm không khỏi hai mặt nhìn nhau cuối cùng hóa thành một nét cười yếu ớt.
"Để ta." Địch Lệ Nhiệt Ba đến sau lưng Mặc Diệc Phàm tiếp nhận vị trí của A Cẩn, A Cẩn do dự một chút cũng không lập tức buông tay.
Mặc Diệc Phàm giơ tay lên nói: "A Cẩn, ngươi lui xuống trước đi ."
Thiếu niên nhìn về phía Địch Lệ Nhiệt Ba, trên mặt nhiều hơn một chút kinh ngạc, sau đó càng nhiều thêm một ít kính ý vốn không có, cung kính giao xe lăn cho Địch Lệ Nhiệt Ba, quay người nhảy lên biến mất trước mắt hai người.
Địch Lệ Nhiệt Ba chậm chạp đẩy xe lăn dọc theo con đường nhỏ bằng phẳng đi về hướng hoa viên, Mặc Diệc Phàm hơi nghiêng đầu nói khẽ: "Nếu như mỏi mệt có thể dừng lại, kỳ thật. . . ta có thể tự làm."
"Ta biết, nhưng ngươi cũng biết ta không phải tiểu thư khuê các yếu đuối." Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói. Xe lăn rõ ràng được chế tạo tỉ mỉ, đẩy cũng không cần phí quá nhiều sức.
Địch Lệ Nhiệt Ba hoàn toàn tin tưởng cho dù không có người đẩy xe lăn Mặc Diệc Phàm tuyệt đối có thể hành động tự nhiên, nếu không hắn nhất định sẽ không sai tâm phúc bên người đi.
Nghe lời nói của Địch Lệ Nhiệt Ba, Mặc Diệc Phàm dường như nhớ ra điều gì đó ho nhẹ một tiếng, cúi đầu bật cười, "Gần đây cẩn thận một chút. Cảnh Lê người này tật xấu khác còn dễ nói, nhưng cứ thích mang thù, có thể nói là có thù tất báo. Gần đây thua lớn vài lần trong tay nàng, hắn sẽ không từ bỏ ý đồ đâu."
Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, có chút bất đắc dĩ nói: "Ta vẫn không rõ ta rốt cuộc chọc tới hắn chỗ nào."
Mặc Diệc Phàm cười nhạt trong mắt có chút ý tứ trào phúng hàm xúc, "Nếu như sau khi nàng bị từ hôn biểu hiện thất vọng một ít, thất lạc một ít, thậm chí tìm chết một phen..., chắc hắn ta sẽ không nhằm vào nàng làm gì. Thậm chí. . . còn có thể bởi vì chút nguyên nhân mà đền bù cho nàng mấy thứ."
Địch Lệ Nhiệt Ba im lặng, "Cho nên, sở dĩ hắn đối với ta như vậy cũng là bởi vì biểu hiện của ta không như ý hắn?"
"Đúng."
"..." Thật sự là thiếu ăn đòn!
Đi đến bàn đá bên cạnh ao sen Địch Lệ Nhiệt Ba ngừng lại, cười nói: " Nghỉ ở chỗ này một lát."
Đúng là thời tiết đầu tháng năm, trong ao sen chỉ có một màu xanh biếc, lại làm cho người cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái vui vẻ.
Xa xa bọn nha đầu theo sát lanh lợi đưa lên trà bánh liền lập tức cáo lui, chỉ để lại mấy người Bích Nhi đứng ở một chỗ không xa không gần chờ sai khiến.
Mặc Diệc Phàm lại cười nói: "Người bên cạnh nàng đều rất tốt, nha đầu kia chính là người ngoài thành đêm đó? Công phu không tồi."
Địch Lệ Nhiệt Ba quay đầu lại nhìn Thanh Loan đang nói chuyện cùng Bích Nhi, có chút vô ý mà nói: "Thanh Loan và Thanh Ngọc đều là từ chỗ cậu cả tới. Chỉ có Bích Nhi vẫn đi theo ta."
Nàng cũng không nói tỉ mỉ ai là Thanh Ngọc ai là Bích Nhi, tin tưởng đối với người bên cạnh nàng Mặc Diệc Phàm đều biết đại khái.
Mặc Diệc Phàm cười nói: "Thì ra là người Từ gia, khó trách, ánh mắt A Lệ cũng rất tốt. Như vậy về sau đến Định vương phủ thì ta cũng không cần lo lắng rồi."
Địch Lệ Nhiệt Ba nhíu nhíu mày, "Ngươi không phải đang nói với ta về sự vụ sau này của Định vương phủ chứ?"
Để nàng trông coi một đám bộ đội đặc chủng thân thủ bất phàm thì không có vấn đề, thậm chí trông coi một đoàn quân nàng cũng có thể đảm nhiệm.
Nhưng lại để cho nàng đi quản lý sự vụ của một cái vương phủ cùng với sản nghiệp, dù cho có những ngày này học tập và luyện tập, trong lòng ít nhiều vẫn còn có chút lo lắng. biểu hiện xoắn xuýt của Địch Lệ Nhiệt Ba hiển nhiên vừa lòng Mặc Diệc Phàm, ý cười trong mắt càng nhiều, nói:
"Nàng là đương gia chủ mẫu tương lai của Định quốc vương phủ, sự tình của vương phủ sớm nói cho nàng, tránh cho đến lúc đó luống cuống tay chân. Có gì không đúng sao?"
"Không có." Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu, nàng vẫn hiểu được đạo lý thân tại kỳ vị tựu yếu mưu kỳ chính*(thân ở vị trí nào thì chịu trách nhiệm với nó), "Hi vọng ta sẽ không làm vương phủ rối loạn."
"Ta có lòng tin với A Lệ" Mặc Diệc Phàm mỉm cười nói.
Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ nhướn mày, "Vì lòng tin của ngươi, hình như ta cũng không có lý do thoái thác."
Trong thâm tâm Địch Lệ Nhiệt Ba rất thích loại cảm giác này, kỳ thật nàng ở chung với Mặc Diệc Phàm không quá giống vị hôn phu thê, nhưng càng giống bằng hữu. Đều hiểu rõ tâm tư của nhau, cũng rõ ràng điểm mấu chốt của nhau.
Hiện tại có lẽ tình cảm không sâu, nhưng ở chung so với vị hôn phu thê chính thức càng thêm tự tại. Có lẽ bọn hắn cả đời chỉ có thể có tình cảm bằng hữu, cũng có lẽ có một ngày bọn hắn sẽ trở thành người nhà của nhau, nhưng chuyện tương lai ai có thể nói chắc đâu? Chỉ có thể chờ mong, không phải sao?
"Tình hình của ta bây giờ, không quá thích hợp đi tiếp Từ tiên sinh và Từ đại nhân. Mong hai vị trưởng bối đừng nên trách." Mặc Diệc Phàm bỏ chén trà trong tay lên bàn, nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, có chút áy náy mà nói.
"Đại cữu cữu đã biết rõ tình trạng hiện tại của Định quốc vương phủ, bọn hắn cũng không phải người quá chú ý những... nghi thức xã giao kia. Nhưng mà. . . lần trước hình như đại ca nói là đã ghé qua Định quốc vương phủ?"
Địch Lệ Nhiệt Ba tò mò nhìn hắn, trong lòng thật sự có chút tò mò Từ Thanh Trần, một công tử văn nhã như vậy sẽ biểu đạt bắt bẻ và bất mãn đối với muội phu tương lai như thế nào.
Mặc Diệc Phàm bất đắc dĩ nhàn nhạt cười khổ, "Nhiều năm không thấy, phong thái Từ công tử vẫn khiến cho người ta cực kỳ hâm mộ như trước."
"Bái kiến Lê Vương, bái kiến Lê Vương phi." Giao lộ cách đó không xa, Thanh Loan Bích Nhi song song chặn đường.
Mặc Cảnh Lê cười lạnh một tiếng, "Như thế nào? Đường này bổn vương không được đi?"
Thanh Loan và Bích Nhi liếc nhau, con đường nhỏ này chỉ đến ao sen, phía trước căn bản không có đường khác. Lê Vương rõ ràng thấy tiểu thư nhà mình ở cùng Định Vương lúc này còn cố ý đi về phía trước, không phải là bới móc sao?
Bích Nhi đang muốn nói chuyện thì bên kia Mặc Diệc Phàm đã mở miệng nói: "Mời Lê Vương và Lê Vương phi tới đi." Hai người lúc này mới cúi đầu cung kính nói: "Vương gia, Vương phi mời."
Mặc Cảnh Lê hừ lạnh một tiếng, bước nhanh về hướng một đôi bích nhân ngồi yên lặng bên cạnh ao sen. Địch Oánh đi theo sau hắn, u oán cắn môi.
Mặc Cảnh Lê đứng bên cạnh bàn, từ trên cao nhìn xuống Địch Lệ Nhiệt Ba. Địch Lệ Nhiệt Ba nhíu nhíu mày, đối với ánh mắt không kiêng nể như vậy của Mặc Cảnh Lê thì đã vô cùng không thích.
"Cảnh Lê, ngồi đi." Mặc Diệc Phàm thản nhiên nói, một mặt vươn tay về phía Địch Lệ Nhiệt Ba.
Địch Lệ Nhiệt Ba rất phối hợp cầm chặt tay của hắn đứng dậy ngồi xuống bên người Mặc Diệc Phàm, tặng vị trí đối diện cho Mặc Cảnh Lê và Địch Oánh.
Mặc Cảnh Lê không nói một lời ngồi xuống, Địch Oánh có chút thở dốc mới đi tới trước mặt ba người.
Hiển nhiên bước chân Mặc Cảnh Lê không hề cố kỵ như vậy không phải nữ tử có thân thể mảnh mai như Địch Oánh có thể theo kịp.
"Tam tỷ tỷ, Định Vương." Địch Oánh nói khẽ.
Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, mỉm cười nói: "Tứ muội, ngồi xuống đi. Mấy ngày nay tốt chứ?"
Địch Oánh hơi rũ mắt, nói khẽ: "Phiền Tam tỷ quan tâm, muội muội mọi chuyện đều tốt."
Địch Lệ Nhiệt Ba gật gật đầu, thấy Địch Oánh nói như thế cũng không hỏi nhiều. Tuy nhiên bộ dạng Địch Oánh thật sự nhìn không ra mọi chuyện đều tốt, nhưng nàng cũng không phải thật sự tại quan tâm nàng ta. Nếu như Địch Oánh thật sự tố khổ với nàng, ngược lại nàng không biết nên làm sao bây giờ.
Mặc Cảnh Lê hừ nhẹ một tiếng, nói: " Đương nhiên Oánh nhi rất khỏe mạnh, không biết Lệ nhi mấy ngày nay có ổn không?"
Địch Lệ Nhiệt Ba nhướn mày, nghiêng đầu liếc Mặc Diệc Phàm, mới cười nói: "Đa tạ vương gia quan tâm, mấy ngày nay trừ có chút bận rộn, mọi chuyện đều tốt."
Sắc mặt Mặc Cảnh Lê lạnh lẽo, ánh mắt âm trầm chằm chằm Địch Lệ Nhiệt Ba hồi lâu, mới nói với Mặc Diệc Phàm: "Bổn vương có mấy lời muốn nói riêng với Địch Tam tiểu thư."
Trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba không nhịn được mà cảm thấy buồn cười. Kỳ thật từ lần đầu khi nhìn thấy Mặc Diệc Phàm thì nàng đã phát hiện ra, Mặc Cảnh Lê đặc biệt thích tự cao tự đại trước mặt Mặc Diệc Phàm.
Ví dụ như có Mặc Diệc Phàm ở đây, Mặc Cảnh Lê nhất định càng thích hất cằm bày ra vẻ mặt khinh miệt nhìn người hơn so với bình thường. Kỳ thật Địch Lệ Nhiệt Ba rất muốn nói cho hắn biết, phần lớn thời gian Mặc Diệc Phàm ngồi trên xe lăn sẽ chỉ thấy mũi của hắn.
Cho nên Mặc Diệc Phàm kỳ thật rất ít ngẩng đầu nhìn hắn. Còn có chỉ cần nói chuyện cùng Mặc Diệc Phàm, hắn nhất định sẽ tự xưng bổn vương. Giống như nói như vậy có thể tài trí hơn người.
Trên thực tế mọi người đều biết, tuy Mặc Cảnh Lê là con của tiên hoàng, đệ đệ của đương kim hoàng đế nhưng trừ phi hắn tiêu diệt ca ca hắn, tự mình làm hoàng đế, nếu không tước vị của hắn cả đời này đều ở dưới Định quốc thân vương siêu nhất phẩm.
"Oánh nhi xin được cáo lui trước, Vương gia và tỷ tỷ từ từ trò chuyện." Địch Oánh là người đầu tiên đứng dậy hưởng ứng lời của Mặc Cảnh Lê..., tuy nhiên ánh mắt của nàng nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba đã u oán đến mức có thể tiết ra độc rồi.
Nhìn bóng dáng Địch Oánh mang theo lưu luyến cùng không cam lòng rời khỏi tầm mắt, trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ thở dài một tiếng. Ngắn ngủn hai ba ngày, Địch Oánh đã từ một thiên kim khuê các kiêu ngạo biến thành một oán phụ hào phú rồi?
Như vậy xem ra, Mặc Cảnh Lê cũng chưa chắc đã thích Địch Oánh như trong truyền thuyết, đã như vậy, lúc trước Mặc Cảnh Lê rốt cuộc vì cái gì mà thà vi phạm di mệnh tiên hoàng cũng muốn lấy Địch Oánh làm vợ? Thật sự chỉ là khí phách nhất thời?
"Mặc Diệc Phàm!" Thấy Mặc Diệc Phàm và Địch Lệ Nhiệt Ba đều tỏ vẻ thờ ơ với lời của mình, Mặc Cảnh Lê tức giận gầm nhẹ.
"Cảnh Lê! Ngươi thực sự nên học lại quy củ cho tốt!" Mặc Diệc Phàm nhàn nhạt nhìn chằm chằm vào gương mặt âm trầm của Mặc Cảnh Lê, trong lúc đó một loại uy áp vô hình khiến Mặc Cảnh Lê không nhịn được bị kiềm hãm, "Là Hoàng Thượng cho phép ngươi nói chuyện cùng Bổn vương như vậy hay sao? Hả?"
So với gương mặt âm trầm lãnh khốc của Mặc Cảnh Lê thì thần sắc lạnh nhạt của Mặc Diệc Phàm dù mang theo mặt nạ cũng không biết thân thiết hơn gấp bao nhiêu lần, nhưng ngay cả như vậy,
Mặc Cảnh Lê vẫn kinh sợ phát hiện mình lại sinh ra chút sợ hãi bí ẩn đối với nam tử trước mắt.
Điều này làm cho hắn vừa tức giận vừa xấu hổ, càng thêm không thể tin được. Ấn tượng cuối cùng của hắn đối với Mặc Diệc Phàm đã là chuyện tám chín năm trước.
Khi đó thân phận của bọn hắn rất giống nhau, bọn hắn xuất thân gia tộc tôn quý nhất Đại Sở, bọn hắn đều có huynh trưởng.
Ca ca của hắn là hoàng đế, ca ca Mặc Diệc Phàm là Định quốc vương gia. Bọn hắn không cần kế thừa tước vị, không có bất kỳ gánh nặng gì, cho dù ăn uống miễn phí cũng có thể cẩm y ngọc thực cả đời.
Chỉ trừ Mặc Diệc Phàm bất kể làm gì đều ưu tú hơn hắn! Cho nên hắn từ nhỏ đã nhìn Mặc Diệc Phàm không vừa mắt, tại thời điểm hắn vùi đầu khổ đọc muốn đạt được sự khen ngợi của phụ hoàng, Mặc Diệc Phàm đã đạt được ánh mắt tán thưởng của tất cả mọi người kể cả phụ hoàng, thời điểm hắn vì võ nghệ cao siêu của mình mà âm thầm đắc ý thì Mặc Diệc Phàm đã tung hoành sa trường, tăng thêm càng nhiều huy hoàng cho danh dự Chiến Thần bất bại của Định quốc vương phủ.
Thời thiếu niên, hắn chán ghét Mặc Diệc Phàm, nhưng không sợ hắn. Xem không vừa mắt thì đánh một trận, coi như thua cũng không sao, một ngày nào đó hắn sẽ đánh thắng. Nhưng. . . Hắn thế nào cũng không nghĩ tới, sau tám năm hắn phân loại hắn ta là phế vật, hắn —— lại biết sợ hắn ta!
Vô cùng nhục nhã!
"Lê Vương điện hạ." Địch Lệ Nhiệt Ba nhíu mày nhìn thần sắc âm tàn dữ tợn của Mặc Cảnh Lê, không chút hoài nghi nếu như đổi chỗ, đổi người, Mặc Cảnh Lê lúc này chắc chắn đã xé nát người đối diện rồi,
"Vương gia có chuyện gì nói thẳng là được. Ta và Diệc Phàm cũng không có chuyện gì không thể nói rõ."
"Không có chuyện không thể nói rõ?" Mặc Cảnh Lê rất nhanh tỉnh táo lại, đổi lại thần sắc trào phúng, "Địch Lệ Nhiệt Ba, ngươi xác định?"
Địch Lệ Nhiệt Ba khó hiểu nhìn hắn, hiển nhiên Mặc Cảnh Lê lại cho là mình bắt được điểm yếu của Địch Lệ Nhiệt Ba, "Như vậy muốn nói chuyện một đêm trước đại hôn hay nói chuyện xảy ra cùng ngày đại hôn của Bổn vương?"
Địch Lệ Nhiệt Ba có chút đồng tình nhìn hắn, tên này tuyệt đối không biết đại hôn ngày đó hắn té xỉu tại chỗ mất mặt như vậy không thể thiếu một phần lực của Mặc Diệc Phàm, "Cùng ngày Đại hôn? Chuyện Vương gia nói là chuyện ngươi té xỉu tại chỗ làm trễ nải bái đường sao? Lúc này. . ." Địch Lệ Nhiệt Ba biểu lộ vẻ tiếc nuối thật sâu và đồng tình.
"Địch Lệ Nhiệt Ba!" Mặc Cảnh Lê nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nữ nhân đối diện vẻ mặt vô tội cùng đồng tình, "Bổn vương không thể bái đường lẽ nào không phải như ý ngươi?"
Địch Lệ Nhiệt Ba mờ mịt, "Lời này của Vương gia ngươi là có ý gì? Tuy bình thường Nhiệt Ba cùng với Tứ muội có chút không thoải mái, nhưng cũng không ác độc đến mức hi vọng muội ấy bái không thành a. Vương gia vu oan Nhiệt Ba như vậy, bảo ta. . . bảo ta còn có mặt mũi nào gặp Tứ muội?"
Muốn hãm hại nàng để Mặc Diệc Phàm hiểu lầm? Cấp bậc của Mặc Cảnh Lê hiển nhiên còn chưa đủ.
Địch Lệ Nhiệt Ba mang vẻ oan uổng nhàn nhạt, quật cường trừng mắt nhìn Mặc Cảnh Lê, diễn tả nhân vật thiên kim tiểu thư bị oan uổng một cách hoàn mỹ.
Vốn còn định mở miệng giải vây cho Địch Lệ Nhiệt Ba, Mặc Diệc Phàm thanh thản nhìn thiếu nữ thanh lệ trước mắt, cho dù là hắn cũng không nhịn được muốn ủng hộ màn biểu diễn đặc sắc của nàng.
Xem ra Địch Lệ Nhiệt Ba thực sự không cần hắn chỉ điểm nàng cái gì, chính nàng đã có thể xử lý đại đa số sự tình còn tốt hơn trong dự liệu của hắn.
Suy nghĩ một chút, ngay tại thời điểm Mặc Cảnh Lê phát giận lần nữa Mặc Diệc Phàm mới mở miệng nói: "A Lệ không cần như thế, bất kể người khác nói gì, Bản vương vẫn tin tưởng A Lệ"
Địch Lệ Nhiệt Ba rũ mắt xuống, nói khẽ: "Diệc Phàm có thể tin tưởng ta, thật sự là quá tốt. Bằng không thì. . . Ta thật không biết nên làm gì bây giờ."
"Địch Lệ Nhiệt Ba! Ngươi được lắm!" Mặc Cảnh Lê rốt cục vứt ra một câu, như một trận gió gào thét mà đi.
Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ nhún nhún vai khẽ thở dài một hơi, loại người như Mặc Cảnh Lê ngươi hơi chút đắc tội hắn, hắn có thể mang thù đến chết.
Trừ phi ngươi nguyện ý tự dẫm mình xuống bùn đưa lên cửa chịu nhận lỗi với hắn, mặc hắn làm nhục đủ, chỉ là nhượng bộ bình thường tuyệt đối không đủ.
Hết lần này tới lần khác người này còn có chỗ dựa cực kỳ cường đại, đương kim Hoàng Thượng và đương kim Thái Hậu, "Hình như ta đã gây thù hằn cho ngươi rồi hả?"
"Không, hắn và ta cho tới bây giờ cũng không có quan hệ tốt." Mặc Diệc Phàm lạnh nhạt nói.
Địch Lệ Nhiệt Ba nháy mắt, "Có thể nói một chút không?"
"Khi còn nhỏ hắn giấu công khóa của ta, hại ta bị phụ vương đánh một trận. Ta trả lại cho hắn một trận đánh của tiên hoàng. Lúc thiếu niên hắn hoài nghi ta dụ dỗ người trong lòng của hắn, lại để cho người ta hạ dược trong rượu trên yến hội, cuối cùng cái chén rượu kia bị chính hắn uống. Có một lần luận võ ta không cẩn thận đá hắn xuống lôi đài, ngày hôm sau ta bị mười mấy cao thủ đại nội đánh đến khó chịu, mười ngày sau ta và Phượng Chi Dao treo hắn trên cây liễu to trong kinh thành. Ừ. . . Vừa lúc bị người trong lòng của hắn thấy được."
"Quả nhiên là. . . thù sâu như biển." Địch Lệ Nhiệt Ba im lặng. Tuy đã sớm nghe người ta nói Mặc Diệc Phàm lúc thiếu niên thần thái phấn chấn như thế nào, nhưng nhìn thấy nam tử ôn nhuận yên lặng hôm nay Địch Lệ Nhiệt Ba rất khó tưởng tượng ra Mặc Diệc Phàm cũng có thời nghịch ngợm gây sự đùa dai.
"Phượng Chi Dao nói cho ta biết, ngày đó đại hôn hắn nhặt được Lê Vương điện hạ hôn mê sau hòn non bộ trong hoa viên Lê vương phủ." Thiếu người vướng víu, Mặc Diệc Phàm mỉm cười nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba nói.
Địch Lệ Nhiệt Ba cười vẻ mặt thanh khiết tự nhiên, "Xem ra Mặc Cảnh Lê quả nhiên đắc tội rất nhiều người."
Nàng tuyệt đối có thể cam đoan không có bất kỳ ai thấy nàng động thủ với Mặc Cảnh Lê, cho dù là Phượng Chi Dao cũng chỉ có thể là đoán ra thôi.
Trong mắt Mặc Diệc Phàm hiện lên vui vẻ, gật đầu nói: "Đúng là như thế. Chỉ là. . . Cảnh Lê tuy trước sau như một không có đầu óc, nhưng hai vị trong nội cung kia còn có Hiền Chiêu thái phi lại không phải là người không có đầu óc đâu. Cho nên..."
Địch Lệ Nhiệt Ba rất nghiêm túc gật đầu, "Ta hiểu được."
Hai vị trong nội cung kia còn có Hiền Chiêu thái phi có thể nói là giết ra đường máu từ trong mười mấy vị phi tử, mười vị nhi tử trước đây.
Tự nhiên không phải Mặc Cảnh Lê, vị Vương gia được bảo hộ quá tốt này, có thể so bì. Quá mức chọc vào mắt các bà tuyệt đối là có hại vô ích.
Cúi đầu nghĩ nghĩ, Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Ta chỉ sợ. . . đã bị người theo dõi."
Mặc Diệc Phàm như có điều suy nghĩ nhìn lướt qua mấy nha đầu đứng hầu cách đó không xa, khẽ gật đầu nói: "Bất kể là ai, bọn hắn đều không yên tâm. Cũng không phải nhằm vào nàng, chỉ có điều, nàng càng dễ làm cho các nàng chú ý mà thôi. Trước đại hôn, trong nội cung có lẽ sẽ kiếm cớ triệu kiến nàng một lần. Đến lúc đó. . . mang nha đầu Thanh Ngọc của nàng cùng đi."
Địch Lệ Nhiệt Ba nghi hoặc nhìn hắn, Mặc Diệc Phàm nhẹ giọng giải thích nói: "Từ đại công tử đã nói với ta, dường như y thuật của nha đầu kia không tồi."
Địch Lệ Nhiệt Ba hiểu rõ, đưa tay day nhẹ mi tâm, có chút đau đầu. Mặc Diệc Phàm mỉm cười rót chén trà nóng cho nàng, cười nói: "Đau đầu rồi hả?"
Địch Lệ Nhiệt Ba thành thực gật đầu, "Ta cảm thấy đại khái vẫn không am hiểu những... thứ này."
Những...lục đục tính toán tâm cơ với nhau này, thật sự khiến đầu đau nhức. Những người này chẳng lẽ không biết mệt mỏi sao?
"Thật xin lỗi." Mặc Diệc Phàm nhàn nhạt nhìn nàng.
Địch Lệ Nhiệt Ba khoát khoát tay, không để ý mà nói: "Ta đoán cho dù Hoàng Thượng không chỉ hôn ta cho ngươi cũng sẽ chỉ hôn cho người hắn xem không vừa mắt."
Bối cảnh Từ gia quá mức đặc biệt, chỉ hôn nàng cho ai Hoàng Đế cũng sẽ không buông tâm. Tựa như mấy vị công tử Từ gia, Từ Thanh Trần đã hai mươi hai rồi, lại không thấy kết hôn cũng không có hôn ước, Hoàng Đế cho tới bây giờ không nghĩ đến chuyện chỉ hôn cho hắn.
Nàng thậm chí hoài nghi Hoàng Đế ước gì Từ Thanh Trần đời này đều không kết hôn, cho dù kết hôn tốt nhất cũng giống như Từ Thanh Trạch lấy một nữ tử mà gia tộc không có thanh danh cũng không có bất kỳ quyền lợi nào. Bằng không, lấy công chúa là được rồi.
Nghĩ tới đây, Địch Lệ Nhiệt Ba ngẩng đầu hỏi: "Hiện nay trong nội cung còn có công chúa chưa xuất giá?"
Mặc Diệc Phàm gật đầu nói: "Công chúa nhỏ nhất của Tiên hoàng Lâm Lang công chúa, còn có Đại công chúa của đương kim hoàng thượng, Phương Phỉ công chúa năm nay đều mười hai tuổi. thế nào?"
Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu, hi vọng chính mình nghĩ nhiều. Từ Thanh Trần không có khả năng lấy một tiểu nha đầu mười hai tuổi a. Nhưng còn có Từ Thanh Bách và Từ Thanh Viêm...
Vừa nhìn vẻ mặt của Địch Lệ Nhiệt Ba, Mặc Diệc Phàm đã đoán được nàng suy nghĩ cái gì rồi. Gật đầu nói: "Năm đó Hoàng Thượng thậm chí là tiên hoàng thực sự đều đã từng ám chỉ muốn gả công chúa cho Từ Thanh Trần, chỉ là bị Thanh Vân tiên sinh cự tuyệt."
Từ gia không cưới nữ tử hoàng thất cũng là một ví dụ kỳ lạ trong thế gia vọng tộc, hào phú Đại Sở. Phải biết rằng, tuy lấy một người nghĩa là từ nay về sau không có quan hệ với triều đình cùng quyền thế, chỉ có thể treo một cái hư chức phò mã, trải qua sinh hoạt cẩm y ngọc thực.
Cái này đối với đệ tử hào phú có chí khí có dã tâm mà nói tuyệt đối là ác mộng. Nhưng rất nhiều đại tộc hào phú thế gia quyền quý vẫn thích để đích thứ tử không có quyền kế thừa của bọn hắn lấy về một vị công chúa.
Dù sao cái này ý nghĩa huyết mạch gia tộc từ nay về sau tương dung cùng hoàng thất, ý nghĩa ân sủng của hoàng đế và vinh quang.
Nhưng Từ gia trải qua truyền thừa hai triều trong lịch sử mấy trăm năm ít nhất có năm vị đệ tử cự tuyệt cưới vợ công chúa.
Trăm năm trước gia chủ Từ gia càng lập gia quy đệ tử Từ gia không được có quan hệ thông gia cùng hoàng thất, coi như là con vợ kế cũng không thể. Bởi vậy, hoàng thất cũng không thể tự làm mất mặt nhắc lại chuyện gả công chúa đến Từ gia rồi.
"Trong nội cung có lẽ đã biết chuyện Đại cữu cữu bọn hắn vào kinh a." Địch Lệ Nhiệt Ba hỏi.
Mặc Diệc Phàm gật đầu nói: "Mặc dù nói là lén vào kinh, nhưng Hồng Vũ tiên sinh cũng không tận lực che dấu hành tung. Loại chuyện này thật ra muốn tra cũng không giấu được, Địch Thượng thư đối với đương kim hoàng thượng một mảnh chân thành trung tâm. Giấu giấu diếm diếm ngược lại khiến người hoài nghi."
Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Nói có lý. Trở lại ta vẫn cần thỉnh an đại cữu cữu, vừa vặn cũng có nhiều sự tình muốn thỉnh giáo ông ấy."
"Vấn an Hồng Vũ tiên sinh Thay ta."
Trong Phương Nghi viện của Vương thị, Địch Oánh nằm trong ngực Vương thị khóc nức nở nghẹn ngào rất thê thảm.
Vương thị vẫy lui nha đầu trong phòng, đau lòng ôm con gái trấn an, "Oánh nhi, đây là làm sao vậy? Lúc này mới vừa kết hôn đang tốt mà, làm sao lại như vậy? Chẳng lẽ lê Vương bạc đãi ngươi?"
Địch Oánh ngẩng đầu lên nhìn gương mặt lo lắng trìu mến của mẫu thân, bi thương từ đó dâng lên, khóc càng thêm bi thống, "Ô ô. . . Mẹ, Oánh nhi thật khổ ah. . ."
"Rốt cuộc là làm sao vậy? Chẳng lẽ Lê Vương thực sự đối xử không tốt với con? Con gái ngoan đừng sợ, lát nữa chúng ta nói cho phụ thân con biết. Cha con hiểu con nhất, nhất định sẽ ra mặt vì con." Vương thị vội vàng nói.
Địch Oánh lau nước mắt khóc ròng nói: "Phụ thân còn thể có làm được gì? Ông ấy dám làm gì với Lê vương phủ? Lúc trước sính lễ của Lê vương phủ tùy ý như vậy ông ấy còn không phải cái gì cũng không nói! Phụ thân căn bản là không thương con."
Vương thị không nói cái gì đúng, nói sính lễ của Lê vương phủ chênh lệch cũng chỉ là so ra không long trọng bằng Định vương phủ thôi.
Có Hiền Chiêu thái phi tự mình quản lý sính lễ, thế nào cũng không thể làm mất mặt Lê vương phủ, huống chi lúc ấy Địch Oánh cũng rất hài lòng.
Chỉ là bây giờ nhìn thấy chuyện lạ Định vương phủ trịnh trọng xin Hoa quốc công cùng Tô lão đại nhân mang sính lễ đến như vậy, lại làm cho Địch Oánh cảm thấy kém Địch Lệ Nhiệt Ba, không có mặt mũi mà thôi.
Trong lòng Vương thị tuy ít nhiều không thoải mái, nhưng vẫn biết nặng nhẹ. Vỗ nhè nhẹ Địch Oánh đang khóc, có chút nghẹn ngào nói: "Đứa nhỏ ngốc, chuyện này sao có thể trách cha con? Lúc trước sính lễ của Lê vương phủ cũng không có gì không đúng, chính con cũng rõ ràng không phải sao? Nếu thật sự có chỗ không đúng cha con cùng tổ mẫu làm sao có thể để con gả đi như vậy? Chỉ là hôn kỳ của nha đầu Địch Lệ Nhiệt Ba kia định sau con, Định vương phủ cho dù vì giữ mặt mũi cũng phải cho nó sính lễ dày hơn một ít so với con mới đúng. Nhưng con suy nghĩ thật kỹ, ngoài sính lễ ra thì nó còn có cái gì? Lê Vương là thân đệ đệ của hoàng thượng, văn võ song toàn dung mạo cũng là số một số hai trong kinh thành. Định Vương kia hiện nay chỉ là một Vương gia nhàn tản không quyền không thế, còn ngồi xe lăn, lại hủy dung. Nói như thế nào con cũng tốt hơn nó nhiều lắm, không phải sao?"
Địch Oánh ủy khuất cắn môi anh đào, thấp giọng nói: "Thế nhưng mà. . . trong phủ hắn còn có mấy tiểu thiếp ah."
Vương thị sững sờ, lập tức cười thông suốt, ôm Địch Oánh cười nói: "Con gái ngốc à, nam nhân nào trong phòng không có mấy nữ nhân? Con phải nhớ kỹ con mới là chính phi của Lê Vương. Con nhìn xem trong nhà chúng ta cũng có nhiều nữ nhân, như vậy thì có sao? Còn không phải là bị mẹ trị đến dễ bảo hay sao? Đến, con nói rõ với mẹ một câu, mấy ngày nay con rốt cuộc sống thế nào?"
Nhắc tới cuộc sống tân hôn của Địch Oánh, quả thực không phải hai chữ khổ sở có thể hình dung.
Không nói ngày Đại hôn đón dâu bỏ qua giờ lành, lúc bái đường thì chú rể té xỉu, sau khi Mặc Cảnh Lê té xỉu bị đưa về tân phòng, xin thuốc của thái y nhưng vẫn không tỉnh lại.
Mà thân là thê tử mới cưới, Địch Oánh lại chỉ có thể tự mình vạch khăn hồng, sau đó bụng đói chiếu cố trượng phu đang ngủ mê mệt.
Đợi đến lúc Mặc Cảnh Lê tỉnh lại thì đã gần canh năm, đừng nói là động phòng, Địch Oánh cả nghỉ ngơi một chút cũng không kịp, vội vàng rửa mặt ăn mặc tốt rồi đi thỉnh an Hiền Chiêu thái phi.
Bản thân Hiền Chiêu thái phi đã không hài lòng với con dâu này, lại nhìn Địch Oánh cho dù trang điểm đậm cũng không lấn át được sắc mặt khó coi, liền nổi giận tại chỗ, phê bình Địch Oánh từ cách quần áo, ăn mặc đến cử chỉ hành vi cái gì cũng sai, để cho nhất nàng khó có thể chịu được là bị Hiền Chiêu thái phi lấy ra so sánh với Địch Lệ Nhiệt Ba mà Địch Oánh ghét nhất.
Địch Oánh vốn tự tin với chính mình, dần dần qua thời gian nghe Hiền Chiêu thái phi lẩm bẩm ngày hôm qua khi thấy Địch Lệ Nhiệt Ba, đối phương cử chỉ cao nhã đoan trang thế nào, mà Địch Oánh lỗ mãng vô lễ thế nào.
Địch Lệ Nhiệt Ba ăn nói khéo léo thế nào, mà Địch Oánh thì không chừng mực thế nào, Địch Oánh rốt cục không nhịn được bạo phát, cãi lại. Sau đó chọc cho Hiền Chiêu thái phi giận tím mặt, lúc kính trà để cho Địch Oánh quỳ trọn vẹn nửa khắc đồng hồ.
Sau cùng vẫn do Mặc Cảnh Lê không kiên nhẫn chờ được nữa mới cho Địch Oánh đứng lên. Nếu Địch Lệ Nhiệt Ba có thể nói..., nhất định sẽ nói với Địch Oánh: hài tử đáng thương, ngươi trúng kế Hiền Chiêu thái phi rồi. Bà ta cố ý giày vò ngươi đấy.
Hiền Chiêu thái phi ở trong thâm cung vài thập niên như cá gặp nước, làm sao có thể thật sự dễ dàng tức giận như vậy? Rõ ràng là cố ý chọn nhược điểm của Địch Oánh mà đâm thật mạnh, dễ dàng mượn cơ hội này phát giận với Địch Oánh. Cũng có thể nói là muốn hạ uy phong của nàng ta.
Nếu như chuyện xui xẻo dừng ở đây, Địch Oánh còn không đến mức như thế. Nhưng thật vất vả hầu hạ Thái phi dùng đồ ăn sáng xong, lúc trở lại trong sân của mình, chứng kiến bốn năm nữ tử ăn mặc ngăn nắp diễm lệ, dung mạo mỗi người mỗi vẻ chờ đã lâu, Địch Oánh suýt nữa phun ra một ngụm máu trong lòng.
Nàng cho tới bây giờ cũng không biết, từ trước khi đại hôn Mặc Cảnh Lê đã có năm tiểu thiếp. Hơn nữa nàng không thể làm gì đối với mấy tiểu thiếp này, bởi vì bọn họ không phải là Thái phi ban thưởng cũng là Thái hậu ban cho. Không phải đích nữ của tiểu quan lại, thì là thứ nữ của quan lớn.
Địch Oánh không ngừng nhớ lại lời dạy bảo của tổ mẫu đối với mình, dùng hết khí lực toàn thân đè nén cơn giận, ứng phó hết những nữ nhân kia.
Trở lại trong phòng chờ đợi nàng không phải là trượng phu ôn nhu mới cưới, mà là tổng quản và quản sự trong phủ đang cầm sổ sách lạnh như băng.
Địch Oánh chân chính là tài nữ cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, nhưng cũng không có nghĩa là nàng am hiểu quản lý gia đình và tính toán sổ sách. Nàng đã từng ghét bỏ những thứ... tục khí này, sẽ làm bẩn khí chất thanh nhã phiêu dật của mình.
Nhưng ở trước dáng vẻ nhíu mày bĩu môi của Thái phi và các quản sự, lần đầu tiên nàng cảm thấy mình là đồ đần.
Hai ngày sau, khi nàng còn chưa hiểu rõ sổ sách phảng phất vĩnh viễn không xem hết kia, Hiền Chiêu thái phi lạnh như băng nói cho nàng biết, những... khoản này về sau không cần nàng xen vào nữa.
Địch Oánh nhẹ nhàng thở ra đồng thời thực sự rõ ràng, nàng đã mất đi quyền lợi quản lý Lê vương phủ.
Nghe xong lời của Địch Oánh..., sắc mặt Vương thị cũng không nhịn được trở nên khó coi. Nếu như Địch Oánh không có quyền lợi quản lý vương phủ, như vậy nàng, Lê Vương phi này hoàn toàn là thứ bài trí.
Lần đầu tiên Vương thị hối hận chính mình quá mức sủng ái và phóng túng đối với đứa con gái này rồi, nếu lúc trước dạy nàng nhiều một ít, cũng không đến mức gặp phải vấn đề như vậy.
Nhưng Vương thị không hiểu, so với Hiền Chiêu thái phi, đừng nói là dạy nhiều một ít, coi như chính bà ta tự mình đi cũng không có tác dụng gì. Từ lúc bắt đầu, Địch Oánh đã nhất định không chiếm được một quyền lợi nào xứng đáng với vị trí chủ mẫu vương phủ.
"Vậy. . . Lê Vương có ý gì?" Vương thị kéo Địch oánh hỏi.
Địch Oánh rơi lệ nói: "Vương gia nói Thái phi thương tiếc con còn trẻ tuổi mới giúp con quản lý vương phủ. Chờ thêm hai năm nữa có con rồi , con học hỏi kinh nghiệm quản lí ổn, nhận tới tay cũng không muộn."
Vương thị linh quang lóe lên, "Đúng rồi, trẻ con. Vương gia nói không sai, Oánh nhi con thực sự nên mau chóng sinh hạ trưởng tử vì Vương gia. Con phải nhớ kỹ, là trưởng tử. Tuyệt không thể để cho những nữ nhân kia sinh hạ con nối dõi cho Lê Vương trước con."
Địch Oánh cả kinh, có chút do dự nhìn Vương thị, Vương thị nói khẽ: " Con ngoan, đừng sợ. Mẹ sẽ nói cho con biết nên làm thế nào. Con là chính thê của Lê Vương, sinh hạ con trai trưởng vì Lê Vương là chuyện đương nhiên. Cho nên những nữ nhân kia tuyệt đối không thể mang thai trước con được. Hiểu chưa?"
Nhìn hàn quang trong mắt Vương thị, Địch Oánh nhanh chóng nhẹ gật đầu. Vương thị lúc này mới thoả mãn lộ ra dáng vẻ tươi cười, kéo Địch Oánh ngồi xuống nói tỉ mỉ.
Hai mẹ con một người dạy một người học, tại thời điểm nói đến nhập thần, nha đầu hầu hạ ngoài cửa bẩm báo lão gia đến rồi.
Vương thị mừng rỡ, kéo Địch Oánh cười nói: "Con nhìn xem, cha con vẫn quan tâm con đấy." Vội vàng kéo Địch Oánh cùng nhau đứng dậy nghênh đón Địch Thượng thư.
Địch Thượng thư tiến vào nhìn thấy Địch Oánh khẽ giật mình, mới nói: " Sao Oánh nhi lại ở đây?"
Địch Oánh u oán cúi thấp đầu nói: "Oánh nhi lại mặt, đương nhiên là đến chỗ mẫu thân nói chuyện. Phụ thân cho rằng con gái ở nơi nào?"
Địch Thượng thư khẽ nhíu mày, không nhịn được liếc nhìn Địch Oánh nhiều hơn, cảm thấy đứa con gái này vài ngày không thấy hình như có chút không giống với lúc trước. Nhưng lại bị ông quy kết rất nhanh là do con gái gả cho người đã trưởng thành, không hề hỏi nhiều.
Đợi đến lúc Địch Thượng thư ngồi xuống dâng nước trà, Vương thị mới hỏi nói: "Lão gia không tiếp Hoa quốc công và Tô lão đại nhân, đúng lúc này tới là?"
Địch Thượng thư nói: "Lão quốc công và Tô lão đại nhân ăn xong tiệc rượu đã trở về, ta đến thương lượng với bà một chút về chuyện đồ cưới của Lệ nhi."
Trong lòng Vương thị dâng lên một ít dự cảm không tốt, " Đồ cưới của Lệ nhi? Không phải đã chuẩn bị thỏa đáng sao? Lão gia cảm thấy còn có vấn đề gì?"
Địch Thượng thư gật gật đầu, nhìn thoáng qua Địch Oánh ngồi ở một bên nói: "Ta đã thương lượng với mẫu thân một chút, trong đồ cưới Lệ nhi thêm hai cái thôn trang, một viện nhỏ, hai gian cửa hàng cùng với tám ngàn lượng bạc."
"Cái gì? !" Vương thị không nhịn được thét lên, suýt nữa đánh đổ chén trà trước mặt. Vẻ mặt Địch Oánh cũng không dám tin nhìn Địch Thượng thư.
Địch Thượng thư bất mãn cau mày, nói: "Đây là ý của Lão phu nhân."
Vương thị cố hết sức không để mình thét lên, đỏ mắt nhìn Địch Thượng thư nói: "Vì cái gì? Nguyệt nhi và Oánh nhi cũng là đích nữ của lão gia, cháu gái ruột của Lão phu nhân a. Lão phu nhân không khỏi quá mức nặng bên này nhẹ bên kia rồi. Nguyệt nhi trong cung thì thôi, nhưng chuyện này để Oánh nhi về sau đặt chân (*có chỗ đứng để sinh sống) thế nào ở Lê vương phủ?"
Địch Thượng thư không kiên nhẫn nói: "Bà đang nói bậy bạ gì đó? Đồ cưới của Oánh nhi xảy ra chuyện gì trong lòng bà rõ ràng. Rốt cuộc bà cầm bao nhiêu bù vào, bà cho rằng ta cùng Lão phu nhân không biết?"
Vương thị có chút không cam lòng nói khẽ: "Lệ nhi chẳng lẽ không có cái khác bù vào? Thời điểm Đại cô nương xuất giá năm đó đồ cưới còn chưa bằng số lẻ của nàng."
Địch Thượng thư lạnh lùng nói: "Đồ cưới quý giá mẹ Lệ nhi lưu lại cho nó đi đâu lẽ nào bà không biết? Còn có, đồ cưới của Lệ nhi nhiều ra chính là do mẹ nó lưu lại cho nó, là Từ gia lấy ra. Đồ cưới của Oánh nhi nhiều hơn đều là từ Địch gia đấy!"
"Lão gia. . ." Vương thị mặt mũi tràn đầy bi thương nhìn Địch Thượng thư, thân thể cũng là bộ dáng lung lay sắp đổ, "Ta biết ngay. . . Lão gia vẫn luôn khinh thường ta. Cũng bởi vì xuất thân nhà mẹ ta bần hàn không bằng tỷ tỷ xuất thân hiển quý. . ."
Còn chưa nói xong, Vương thị đã khóc đến nước mắt rơi lã chã, "Ô ô. . . Biết sớm như vậy, còn liên lụy nữ nhi của ta bị lão gia coi khinh, ta. . . ta lúc đầu còn không bằng chết đi cho xong..."
"Bà đang nói bậy bạ gì đó? !" Nhìn bộ dáng thê tử bi thương như thế, trong lòng Địch Thượng thư mềm nhũn. Nhớ tới chính mình những ngày này vì Triệu thị vẫn luôn có chút vắng vẻ bà ấy, bất đắc dĩ nói.
Vương thị nén nước mắt, ai oán nhìn Địch Thượng thư, "Chẳng lẽ lão gia không khinh thường ta sao?"
Địch Thượng thư nói: "Đừng suy nghĩ lung tung, ta khi nào khinh thường bà?"
Vương thị lúc này mới ngưng được nước mắt, cảm động nhìn Địch Thượng thư, "Bích Nhi biết lão gia nhất định sẽ vĩnh viễn đối tốt với Bích Nhi."
Địch Thượng thư nhìn nhìn Địch Oánh, có chút không được tự nhiên ừ một tiếng. Địch Oánh ngồi một bên cũng như có điều suy nghĩ, đối với thủ đoạn lung lạc phụ thân của mẫu thân, nàng vẫn hết sức kinh ngạc.
Tuy nàng tại chỗ xem cảm thấy mẫu thân làm ra dáng dấp thiếu nữ ngượng ngùng này rất khiến người ta cảm thấy có chút không chịu được, nhưng phụ thân rõ ràng cam chịu một dạng này. Đại phu nhân năm đó nàng cũng nhớ rõ.
Có thể nói, Địch Oánh từ nhỏ đã lấy nữ tử như Đại phu nhân làm mục tiêu nỗ lực. Cho nên nàng kỳ thật vẫn luôn không biết, vì cái gì phụ thân sẽ vứt bỏ Đại phu nhân, nữ tử xinh đẹp ưu nhã tài hoa hơn người như vậy mà càng thêm coi trọng mẹ ruột của mình.
Có một lần nàng thậm chí có chút hoài nghi mình có phải thật sự cố gắng sai phương hướng rồi hay không. Nhưng về sau lớn lên giữa khuê tú kinh thành, ánh mắt khen ngợi và hâm mộ của nam tử lại khiến cho nàng hiểu, nàng cũng không sai.
"Lão gia, chuyện kia. . . đồ cưới của Lệ nhi..."
Địch Thượng thư cau mày nói: "Đây là chuyện Lão phu nhân quyết định. Nếu bà còn có ý kiến thì đi nói với Lão phu nhân."
Địch Thượng thư mặc dù việc tư trong phòng mình có chút lẫn lộn không rõ, nhưng trên chính sự còn không tính là quá choáng váng. Lập tức đẩy Địch lão phu nhân ra làm tấm mộc.
Vương thị đương nhiên không dám đi hỏi Địch lão phu nhân, nếu bà dám khiêu chiến với Địch lão phu nhân, những năm này đã sớm nghĩ biện pháp hạ độc chết lão phu nhân luôn dùng lỗ mũi xem mình còn thích khoa tay múa chân kia rồi.
Thấy thê tử và con gái đều có dáng vẻ tủi thân lại không dám nói, Địch Thượng thư thở dài: "Bà cũng biết sính lễ Định vương phủ đưa đến là cái dạng gì rồi đấy. Mặc dù có mẹ Lệ nhi lưu lại đồ cưới cho nàng, người ngoài không nhìn ra cái gì. Nhưng quyền quý kinh thành nhà ai không hiểu? Nếu truyền ra lời hiềm khích gì, Địch gia chúng ta cũng không cần ở kinh thành làm người rồi."
Tham sính lễ phong phú của con rể gia, lại không đưa ra hồi môn tương ứng sẽ bị người đâm cột sống chỉ trỏ đấy.
Vương thị nhớ tới danh sách sính lễ thật dài kia của Định vương phủ, không thể không thừa nhận Định quốc vương phủ dù cho xuống dốc cũng vẫn là nhà lớn nghiệp lớn, của cải nhiều.
"Việc này truyền đi, mất mặt cũng không phải Định quốc vương phủ và Lệ nhi. Mà là Địch gia chúng ta, còn có Chiêu Nghi nương nương trong nội cung." Địch Thượng thư tiếp tục nói.
Nhắc tới khởi Địch Chiêu nghi trong nội cung, thần sắc Vương thị càng dao động. Chỉ là nhớ tới thoáng cái lại cho ra hết vài vạn lượng bạc, trong lòng lại co rút một hồi.
Tự định giá một phen, mới buồn bã nói: "Lão gia và Lão phu nhân cân nhắc chu toàn, là ta nhất thời nghĩ sai rồi. Kính xin lão gia đừng nên trách, xử lý theo lời lão gia, hiện nay ta cũng không có tâm tư quản những chuyện này."
Địch Thượng thư nghe xong, kinh ngạc nhìn nàng, "Sao vậy? Oánh nhi xảy ra chuyện gì?"
Vương thị lôi kéo Địch Oánh, đem chuyện trong Lê vương phủ tỉ mỉ nói một lần. Nghe xong, Địch Thượng thư cũng không nhịn được tức giận tăng vọt.
Địch Oánh có lẽ nhìn không ra Hiền Chiêu thái phi cố ý muốn thu quyền lợi quản gia của nàng, Vương thị và Địch Thượng thư thế nào lại nhìn không ra? Có ai nghe nói qua tân nương tử vào cửa ngày đầu tiên phải quản gia, tính toán sổ sách sao?
Hơn nữa còn là hai ngày sau trực tiếp kết luận Địch Oánh không thích hợp quản gia? Coi như là bà bà hung dữ hà khắc nhất cũng không như vậy.
"Khinh người quá đáng! Ta đi tìm Lê Vương, nhất định phải hắn cho Địch gia ta một câu trả lời!" Địch Thượng thư cả giận nói.
Địch Oánh vội vàng kéo Địch Thượng thư không cho ông đi, Địch Thượng thư cau mày nói: "Oánh nhi, con làm gì vậy?"
Địch Oánh thấp giọng nói: "Phụ thân, chuyện này trước hoãn một chút a. Vương gia đã đáp ứng Thái phi rồi, hiện tại cho dù đi nói cũng sẽ chỉ làm Vương gia mất hứng."
Khóc một hồi, lại có Vương thị khuyên, Địch Oánh rất rõ ràng chỗ dựa duy nhất của mình bây giờ đã là Mặc Cảnh Lê, cho nên tuyệt đối với không thể để hắn mất hứng.
"Chẳng lẽ cứ như vậy là được?" Địch Thượng thư nói, so với một Mặc Diệc Phàm tao nhã lễ độ, Mặc Cảnh Lê mắt cao hơn đầu, Địch Thượng thư đối với con rể này càng thêm không hài lòng.
Vì cái gì hết lần này tới lần khác Định Vương là tình cảnh thân phận như vậy? Địch Thượng thư không khỏi tiếc nuối nghĩ.
"Oánh nhi sẽ nghĩ biện pháp, nếu vẫn không được lại cầu phụ thân làm chủ."
Địch Thượng thư than nhẹ một tiếng, thương tiếc nói với con gái: "Được rồi, Lê Vương tuy là con ruột Thái Hậu nhưng chúng ta cũng không cần sợ hắn như vậy. Hoàng Thượng cũng không phải là người không phân rõ phải trái, nếu thật sự không được chúng ta cầu Hoàng Thượng làm chủ là được. Lát nữa chuẩn bị cho Oánh nhi một ít ngân lượng dự bị."
"Vâng, thiếp thân thay Oánh nhi tạ ơn lão gia."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro