Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 148: Băng hà, sự trả thù của Mặc Cảnh Kỳ


Trong thư phòng của Lê Vương phủ, khuôn mặt Mặc Cảnh Lê vặn vẹo, thần sắc tràn đầy tức giận, khiến cho cho dù là Công chúa Tê Hà được sủng ái nhất cũng không dám nhích tới gần nửa bước. 

Đợi đến khi rốt cuộc Mặc Cảnh Lê đã phát tiết hết tức giận trong lòng xong, thì cả thư phòng cũng đã thành một đống hỗn độn, không ra hình dạng gì. 

Tất nhiên, đám thuộc hạ mưu sĩ của Lê Vương phủ đứng trong góc nhỏ, không dám mở miệng, vì vậy, công chúa Tê Hà chỉ đành phải cả gan nói: "Vương gia, nơi này cũng không nghị sự được nữa rồi, không bằng di giá đến thiên sảnh đi?"

Mặc Cảnh Lê "Hừ" lạnh một tiếng, vung tay đi ra khỏi thư phòng, những người khác cũng vội đi theo.

"Vương gia, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Ngồi xuống thiên sảnh ngoài thư phòng, rốt cuộc vẫn phải có người kiên trì hỏi.

Mặc Cảnh Lê mới lạnh giọng nói: "Sau khi xuất cung, Đại trưởng công chúa và Công chúa Chiêu Dương đã đi gặp Mặc Diệc Phàm." 

Mọi người đều cả kinh, "Hoàng thượng... Có ý gì?" 

Mặc Cảnh Lê cười lạnh một tiếng, rồi nói: "Còn có thể có ý gì? Tất nhiên là mời Đại trưởng công chúa đi thuyết phục Mặc Diệc Phàm. Hắn ta và Mặc Diệc Phàm ganh đua nhau cả đời, ngược lại đến trước khi chết lại muốn làm hòa."

Mọi người liền cau mày, lắc đầu, "Vương gia, nếu như vậy, thì tình hình lại càng không có lợi cho chúng ta." 

Hoàng thượng lại tình nguyện bỏ qua ân oán và nghi kỵ lúc trước với Định Vương phủ mà xin Định Vương giúp đỡ, rõ ràng đã nổi lên sát ý với Lê Vương phủ.

Mặc Cảnh Lê "Hừ" lạnh một tiếng, khinh thường: "Mặc Diệc Phàm sẽ không đồng ý. Huống chi... Xem như Mặc Diệc Phàm đồng ý ra tay, thì chẳng lẽ, bây giờ Bản vương dễ đối phó như vậy sao?"

Mọi người nhìn dung nhan lạnh lùng của nam tử trước mặt thì đều sửng sốt, một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần lại. 

Không phải sao? Bây giờ, Lê Vương đã không phải Lê Vương của nhiều năm trước. Hắn ta là Nhiếp Chính Vương Đại Sở, hơn nữa, lại nắm giữ thực quyền của một nửa giang sơn giàu có và đông đúc nhất ở phía Nam Đại Sở. 

Đừng nói, bây giờ, thế lực của Định Vương đang ở Tây Bắc xa xôi, cho dù là Định Vương phủ ở Sở kinh vào thời kỳ hưng thịnh, thì muốn đối phó với Lê Vương cũng không phải chuyện mà một sớm một chiều là có thể làm được.

"Không biết Vương gia có kế hoạch gì không? Chỉ sợ Hoàng thượng không biết......" Một mưu sĩ cau mày nói, vốn bọn họ gửi hy vọng vào Thái hậu có thể thuyết phục được Hoàng thượng chính thức truyền ngôi cho Lê Vương. Thật ra, bản thân ý nghĩ này cũng đã hơi kỳ lạ rồi, lấy tính tình của Hoàng thượng, chỉ sợ, có cá chết lưới rách, thì cũng sẽ không để ngôi vị Hoàng đế rơi vào trong tay người đã hãm hại đến tính mạng của hắn ta.

Mặc Cảnh Lê nhíu nhíu mày, trầm tư một lát, rồi nói: "Truyền tin tức ra ngoài, nhất định phải truyền tới trong tai người của Liễu gia. Hoàng thượng đã có ý truyền ngôi cho Lục hoàng tử...... Còn những chuyện khác, tự nhiên người của Liễu gia sẽ biết nên làm thế nào."

"Vương gia anh minh."

Lê Vương phủ có thể nhận được tin tức, thì tất nhiên Liễu gia cũng sẽ không chậm hơn bọn họ bao nhiêu. Còn chưa cần Lê Vương phủ cố ý phát tán tin tức ra, thì Liễu gia, thậm chí Liễu Quý phi trong cung, cũng đã nhận được tin tức. 

Trong cung, Liễu Quý phi nghe cung nữ báo tin nói xong, lạnh lùng vẫy tay cho người lui xuống, vung tay lên, tách trà sứ trắng cực phẩm đang cầm trong tay bị ném vỡ nát, "Lục hoàng tử... Mặc Thụy Vân!"

Đàm Kế Chi cười chân thành ngồi trên ghế cách đó không xa, cười nói: "Xem ra Hoàng thượng đã biết ý định của nương nương. Tại hạ đã nói trước, nương nương làm việc quá nóng vội. Phải biết rằng... Có một số việc, cho dù có nắm chắc, thì không phải cũng còn có một chút ít ngoại lệ sao?"

Liễu Quý phi cắn răng, nhớ tới mấy ngày trước, lúc mình trở về từ ngoài cung lại vừa lúc đụng phải Mặc Cảnh Lê vừa ra khỏi tẩm điện của Hoàng thượng, hình như bắt đầu từ hôm đó, rất nhiều chuyện đã không nằm trong sự khống chế của nàng nữa, "Mặc Cảnh Lê! Nhất định là hắn ta giở trò quỷ!" 

Đàm Kế Chi nhíu mày nói: "Nương nương, bây giờ ai giở trò quỷ cũng không quan trọng. Quan trọng là...... Chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Liễu Quý phi tâm phiền ý loạn, thật ra, bản thân nàng cũng không am hiểu mấy chuyện này. Từ nhỏ đến lớn, được che chở khắp nơi, ngoại trừ tình cảm với Mặc Diệc Phàm ra, thì có thể nói, mọi chuyện đều trôi chảy. 

Cho dù có thông minh đến học phú ngũ xe, thì trong thời gian ngắn, Liễu Quý phi cũng không biết nên giải quyết tình huống trước mắt như thế nào. Quay đầu lại hỏi Đàm Kế Chi: "Ngươi có biện pháp gì?"

Đàm Kế Chi cong môi khẽ mỉm cười, nói một cách thản nhiên: "Một là không làm, hai là đã làm thì không dừng. Giết!"

Liễu Quý phi ngẩn ra, cúi đầu thật tình suy tư đề nghị của Đàm Kế Chi. Nàng ở trong thâm cung mấy chục năm, cho dù được Mặc Cảnh Kỳ sủng ái đến nỗi quyền thế đè ép Hoàng hậu, nhưng trên tay cũng không phải không có mạng người. Những cô gái chắc chắn được đưa vào cung đã được bồi dưỡng tỉ mỉ từ nhỏ như các nàng, có lẽ cũng chẳng bao giờ từng đặt mạng người vào mắt. 

Trầm tư một lát, Liễu Quý phi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xinh đẹp lạnh như băng, có một tia sát ý lướt qua, nói một cách thản nhiên: "Được. Ngươi làm đi."

Có thế lực của Liễu gia và Liễu Quý phi ở trong cung tương trợ, nên tất nhiên Đàm Kế Chi làm việc rất gọn gàng. Trời còn chưa tối đã truyền ra tin tức Lục hoàng tử chơi đùa trên núi giả, không cẩn thận bị ngã xuống, hôn mê bất tỉnh. 

Nghe được tin tức, Thái tử đã mười hai tuổi đang ngồi trước mặt Liễu Quý phi nói chuyện với nàng. Liễu Quý phi khẽ phất tay cho thái giám tới bẩm báo lui ra. 

Thái tử do dự một chút, rồi nói với Liễu Quý phi: "Mẫu phi, nhi thần... Cũng nên muốn đến thăm Lục đệ, được không?"

Trên mặt Liễu Quý phi hiện lên một tia khinh thường, một tay cầm khuôn mặt nhỏ nhắn chưa thoát hết ngây thơ của Thái tử lên nhìn kỹ một chút, sự chán ghét trong mắt cũng biến mất, nói một cách thản nhiên: "Đi thăm nó làm gì? Một thứ ti tiện do con gái một tên quan nhỏ sinh, con thật sự xem nó là đệ đệ của con sao? Con phải nhớ kỹ, con là Thái tử, sau này là Hoàng đế Đại Sở. Ngoại trừ mẫu phi... Tất cả mọi người đều là nô tài của con."

Thái tử giật giật khóe miệng muốn nói còn có đệ đệ và tỷ tỷ. Nhưng nhìn dung nhan mỹ lệ tinh xảo như được điêu khắc từ tuyết của mẫu phi, không biết vì sao, Thái tử khẽ rùng mình một cái, cuối cùng cũng không mở miệng.

Liễu Quý phi gật đầu hài lòng, cười nói: "Như vậy mới là con trai ngoan của mẫu phi. Con yên tâm, mẫu phi nhất định sẽ làm cho con trở thành Hoàng đế."

"Dạ, mẫu phi."

Lục hoàng tử đột nhiên bị thương nặng, khiến cho thân thể vốn đã suy yếu không chịu nổi của Mặc Cảnh Kỳ lại càng thêm suy yếu. Lúc tin tức truyền tới trong tai Mặc Cảnh Kỳ, Mặc Cảnh Kỳ không nhịn được mà phun ra một ngụm máu. 

Ngự y đang chẩn mạch ở trước mặt nhìn thấy đều âm thầm kinh hãi, sắc mặt đang tái nhợt ảm đạm của Hoàng thượng đột nhiên lại có thêm mấy phần sáng rực và hồng nhuận, nhìn qua như tinh thần tốt hơn rất nhiều. 

Nhưng những ngự y có kinh nghiệm phong phú này lại hiểu rõ, đây rõ ràng chính là hồi quang phản chiếu. Liền vội vàng cho bên ngoài một dấu hiệu, muốn người ta đi báo cho các chủ tử trong cung đến đây.

Lần này, tới nhanh nhất lại là Liễu Quý phi. Tất nhiên bởi vì Liễu Quý phi luôn được sủng ái nhất, nên sẽ ở nơi gần với tẩm cung của Hoàng đế nhất.

Thị vệ ở cửa cũng không ngăn cản nàng nữa, Liễu Quý phi vừa bước vào trong điện đã ngửi thấy một mùi máu tươi xông vào mũi, còn có hơi thở lụi tàn do bệnh lâu kia, khiến cho nàng không thể không nhíu mày chán ghét. 

Kể từ sau khi Mặc Cảnh Kỳ bị bệnh, đây là lần thứ hai Liễu Quý phi bước vào tẩm điện này, tính ra, bọn họ đã không gặp mặt mấy tháng.

"Hoàng thượng." Liễu Quý phi kêu lên một cách lãnh đạm.

Ánh mắt của Mặc Cảnh Kỳ nhìn cô gái áo trắng lạnh lùng trước mắt chằm chằm không nháy không chớp, một lúc lâu sau mới phất tay nói: "Trẫm có lời muốn nói với Liễu Quý phi, các ngươi đều lui ra đi."

Mọi người lên tiếng lui ra, trong tẩm điện trống rỗng chỉ còn lại Liễu Quý phi và Mặc Cảnh Kỳ. Hai người, một nằm một đứng, cách không xa không gần nhìn đối phương như mới biết đối phương lần đầu. 

Mặc Cảnh Kỳ nhìn cô gái trước mắt một cách bình tĩnh, muốn nhìn ra một tia tình cảm và đông dung từ trong đôi mắt lãnh đạm kia của nàng ta. Chỉ tiếc, kết quả lại vẫn khiến cho hắn thất vọng vô cùng, đôi mắt lãnh đạm của Liễu Quý phi vẫn bình tĩnh như người nằm trước mắt không phải là quân vương đã ngày đêm sủng ái nàng ấy, mà là một thứ dân không có chút quen biết nào. Không, trong mắt của nàng ta vẫn còn một tia tình cảm. Đó chính là chán ghét. 

Mặc Cảnh Kỳ trước mắt đã gầy đến không thành hình người, còn có vết máu vừa mới phun ra trên mặt đất mà cung nữ còn chưa kịp lau kia, mỗi một thứ cũng làm cho Liễu Quý phi vô cùng phiền chán, phiền chán đến nỗi ngay cả một chút ý che giấu trong thường ngày cũng đều vứt bỏ.

"Rốt cuộc ngươi đã tới." Cuối cùng, Mặc Cảnh Kỳ đã mở miệng nói.

Liễu Quý phi khẽ cau mày, nói: "Hoàng thượng không hy vọng thần thiếp tới sao?"

Mặc Cảnh Kỳ cười khổ nói: "Trẫm... Thật sự còn đang nghĩ không hy vọng ngươi tới... Tới nhanh như vậy. Thụy Vân là ngươi phái người làm cho bị thương, đúng không?"

Liễu Quý phi khẽ nhướng mày, hất cằm lên, nhìn Mặc Cảnh Kỳ chằm chằm từ trên cao, nói một cách thản nhiên: "Chuyện này không thể trách ta."

"Tại sao phải làm như vậy?" Mặc Cảnh Kỳ hỏi: "Vốn trẫm cho rằng, cái gì ngươi cũng không để ý. Hôm nay xem ra... Trẫm đã nhìn lầm rồi."

Liễu Quý phi quay đầu nhìn Mặc Cảnh Kỳ, từ từ lộ ra một nụ cười giễu cợt, "Tại sao phải làm như vậy? Ta cũng muốn hỏi Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng đã phong hoàng nhi của ta là Thái tử, thì tại sao còn muốn truyền ngôi vị Hoàng đế cho Lục hoàng tử? Hoàng thượng làm như vậy, là đã đặt ta và Thái tử vào đâu đây?" 

Trong mắt Mặc Cảnh Kỳ hiện ra một tia bi ai và lãnh ý, "Xem ra, mấy năm này trẫm đã quá sủng ái ngươi. Cho nên ngươi mới có thể quên một câu."

"Câu gì?" Liễu Quý phi cau mày.

"Mưa móc lôi đình đều là quân ân." Mặc Cảnh Kỳ nói: "Ngôi vị Hoàng đế là của trẫm, trẫm nguyện ý truyền cho ai thì truyền cho người đó. Trẫm thích phong ai làm Thái tử thì liền phong người đó làm Thái tử. Trẫm muốn cho, các ngươi không thể không nhận. Trẫm không muốn cho ngươi, các ngươi cũng không thể đòi!" 

Liễu Quý phi ngẩn ra, trên dung nhan trong trẻo lạnh lùng hiện lên một tia không vui. Người cao ngạo như nàng, ngoại trừ ở trước mặt Mặc Diệc Phàm ra, nàng đã quen cao cao tại thượng trước mặt bất kỳ người nào, kể cả thân là vua của một nước như Mặc Cảnh Kỳ, "Hoàng thượng nói như vậy là có ý gì?"

Mặc Cảnh Kỳ cười âm u lạnh lẽo, "Có ý gì... Ý tứ chính là... Cho dù ngươi giết Lục hoàng tử, thì trẫm cũng vẫn có thể truyền ngôi cho người khác. Cho dù ngươi giết hết tất cả hoàng tử, trẫm vẫn có thể truyền ngôi cho tôn thất. Về phần Thái tử của ngươi... Ngươi cũng đừng suy nghĩ nữa."

"Tại sao ngươi phải làm như vậy?" Liễu Quý phi nhìn Mặc Cảnh Kỳ chằm chằm, trên gương mặt mỹ lệ đều là khó hiểu. Giống như Mặc Cảnh Kỳ đã làm chuyện không có đạo lý vậy.

Mặc Cảnh Kỳ cười to lên, chỉ có điều, lồng ngực đau đớn gần như muốn nứt ra lại khiến cho tiếng cười của hắn tan thành từng mảnh nhỏ, "Tại sao? Rất nhanh... Rất nhanh ngươi sẽ biết tại sao. Mấy năm nay, Trẫm đối xử với ngươi không tệ, đáng tiếc, ngươi lại trả ơn trẫm như thế nào? Ngươi thật sự cho rằng sự nhẫn nại của trẫm dành cho ngươi là không có giới hạn sao? Ha ha... Ngươi muốn Thái tử ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, thật sự vì Thái tử sao? Ngươi muốn Mặc Diệc Phàm... Ngươi nghĩ thật hay! Cho dù Trẫm có chết... Ngươi cũng phải ở cùng với trẫm!"

"Ngươi có ý gì?!" Liễu Quý phi kinh sợ. Thật ra, đương nhiên nàng biết Mặc Cảnh Kỳ có ý gì. Mặc dù Đại Sở không lưu hành chế độ tuẫn táng, nhưng cũng có ví dụ một vài Hoàng đế trước khi chết đã hạ chỉ muốn phi tử trẻ tuổi được mình sủng ái nhất tuẫn táng. 

Nàng chỉ không thể nào tin được rằng Mặc Cảnh Kỳ sẽ có ý nghĩ như vậy mà thôi. Dĩ nhiên lại càng bởi vì vô luận như thế nào nàng cũng không nguyện ý tiếp nhận vận mệnh như vậy. 

Nàng còn có rất nhiều chuyện chưa làm, nàng còn muốn nhận được tình yêu của Mặc Diệc Phàm, còn muốn trở thành Định Vương phi. Sao nàng có thể tuẫn táng theo Mặc Cảnh Kỳ được?

Mặc Cảnh Kỳ cười to một tiếng, nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa.

Như vậy, càng xác nhận suy đoán của Liễu Quý phi. Sắc mặt Liễu Quý phi tái nhợt, trong đầu đang xoay chuyển thật nhanh. Một lúc lâu sau, nàng bỗng xoay người vội vã đi ra khỏi điện, nhưng lại vừa lúc đụng phải đám người Hoàng hậu cũng nhận được tin tức đang vội vã chạy đến. 

Hoàng hậu cau mày nói: "Liễu Quý phi, ngươi đang làm gì vậy?" Liễu Quý phi không rảnh nhiều lời với Hoàng hậu, nhìn nàng ta một cái rồi không nói một lời mà đi ra khỏi điện. Hoàng hậu nhíu nhíu mày, nhưng cũng lười so đo, liền dẫn người vào tẩm điện.

Đương nhiên, tin tức đại nạn của Hoàng thượng đã đến truyền đi rất nhanh. Không tới nửa canh giờ, dòng họ hoàng thất, tần phi có vị phân cao trong cung, hoàng tử, công chúa đều đến tẩm điện của Hoàng đế. Vốn tẩm điện đang trống không, giờ lại có đầy người quỳ trên đất. 

Ngay cả những lão nhân như Đại trưởng công chúa và Hoa Quốc công, cùng với người đặc biệt có thân phận hơi lúng túng hiện nay như Mặc Diệc Phàm và Địch Lệ Nhiệt Ba cũng được mời tới đây. 

Chỉ có điều, khác với các Hoàng tử, Vương gia đang quỳ trên đất, Mặc Diệc Phàm với mái tóc trắng, một thân áo trắng nhẹ nhàng, lại nắm tay Địch Lệ Nhiệt Ba đứng chung một chỗ với Đại trưởng công chúa, tất nhiên, trên mặt cũng sẽ không có thần sắc bi thương không biết là thật hay là giả như mọi người.

Mấy ngày nay đều một lần lại một lần đau khổ giãy dụa, nhưng đến khi sắp chết thì ngược lại được yên bình hơn rất nhiều. Mặc Cảnh Kỳ mở mắt ở trong một chuỗi tiếng khóc nức nở, liếc mắt liền thấy được Mặc Diệc Phàm nổi bật nhất trong số đó, khẽ mỉm cười nói: "Trẫm cũng biết ngươi vẫn sẽ đến tiễn trẫm một đoạn đường." Mặc Diệc Phàm nhíu mày không nói gì.

Ngồi ở đầu giường Thái hậu đau thương khóc ra một tiếng, tiến lên cầm tay Mặc Cảnh Kỳ, khóc ra nước mắt, nói: "Hoàng nhi, con có gì muốn nói với mẫu hậu?"

Mặc Cảnh Kỳ nhìn Thái hậu lộ ra một nụ cười cổ quái, ánh mắt lướt qua người Thái hậu, nhìn về phía đứng đám người Mặc Cảnh Lê và Hoàng hậu ở gần đó. Sau khi chạy ra ngoài, Liễu Quý phi vẫn không thấy bóng dáng, nhưng lúc này, Mặc Cảnh Kỳ cũng không quan tâm đến tung tích của nàng ta, cuối cùng, ánh mắt chuyển từ người Liễu thừa tướng đến trên người các hoàng tử, công chúa đang quỳ trên mặt đất.

"Trường Nhạc......"

Đương nhiên, trong số các hoàng tử, công chúa không có bóng ảnh của công chúa Trường Nhạc. Từ nhỏ đến lớn, Mặc Cảnh Kỳ rất thương yêu đứa con gái này. Không chỉ vì con bé là đích nữ của Trung cung, mà hơn nữa, bởi vì con bé thông minh hoạt bát, luôn hiểu ý người khác. 

Cho dù Mặc Cảnh Kỳ sủng ái Liễu Quý phi, thì con gái do Liễu Quý phi sinh là Công chúa Trân Ninh cũng vẫn xếp sau Công chúa Trường Nhạc. 

Nhưng ngược lại, hắn cũng vô cùng tàn nhẫn với đứa con gái này, đơn giản vì con bé là đích nữ của Hoàng hậu, là cháu ngoại gái của Hoa gia mà hắn kiêng kỵ, cho nên hắn không thể để con bé ở lại kinh thành.

Nghe thấy Mặc Cảnh Kỳ gọi tên con gái, Hoàng hậu bi thương nghiêng mặt đi. Trên dung nhan già nua của Hoa Quốc công, gân xanh nhảy lên hai cái, nhưng vẫn không nói gì. 

Mặc Tiểu Bảo đứng bên cạnh Phụ vương và mẫu thân, mặc dù không biết rõ tình huống trước mắt có nghĩa gì, nhưng cũng cảm giác được bi thương trong đó, ngẩng đầu nhìn Mặc Diệc Phàm và Địch Lệ Nhiệt Ba, rồi cũng không mở miệng nói ra Công chúa Trường Nhạc ở Lệ thành.

Cuối cùng vẫn là Thái hậu thở dài, vỗ vỗ tay Mặc Cảnh Kỳ, nói: "Hoàng thượng đã quên sao? Số mệnh của nha đầu Trường Nhạc không tốt, đã mất tích ở Nam Chiếu rồi."

Mặc Cảnh Kỳ nhắm hai mắt lại, làm như không nghe thấy lời của Thái hậu. Trong số mọi người ở đây, ngoại trừ ba người Định Vương phủ như việc không liên quan đến mình, cùng với Tiểu hoàng tử và Tiểu công chúa còn trẻ người non dạ ra, mỗi người đều lo lắng nhìn nam nhân như đang hấp hối trên long sàng trước mắt chằm chằm. 

Cho dù hắn ta đã suy yếu đến nỗi ngay cả tay đều không thể nhấc lên, nhưng vẫn có thể quyết định vận mệnh của đa số mọi người ở đây.

"Hoàng hậu......" Một lúc lâu sau, rốt cuộc Mặc Cảnh Kỳ kêu lên.

Hoàng hậu nghe vậy, mới tiến lên, nói: "Hoàng thượng, Hoàng thượng có gì dặn dò?"

Mặc Cảnh Kỳ đã không còn khí lực để nói chuyện lớn tiếng, nên ngước mắt nhìn Thái hậu một cái. Thái hậu hơi không vui đứng dậy nhường chỗ cho Hoàng hậu, ngượng ngùng đứng bên cạnh.

Hoàng hậu ngồi bên giường bình tĩnh nhìn Mặc Cảnh Kỳ, hỏi: "Hoàng thượng có gì muốn nói với thần thiếp?"

Mặc Cảnh Kỳ giơ tay lên một cách khó khăn, kéo một tấm vải màu vàng sáng từ dưới gối ra, đặt vào trong tay Hoàng hậu một cách khó khăn, rồi nói: "Di... Di chiếu." 

Nghe vậy, ánh mắt của mọi người ở đây đều co rụt lại, nhìn tấm vải màu vàng sáng trong tay Hoàng hậu kia chằm chằm. Cũng không ai biết Mặc Cảnh Kỳ viết di chiếu lúc nào, hơn nữa, lại đặt Di chiếu vào trong gối vào lúc nào.

"Đại trưởng công chúa... Hoa Quốc công... Định Vương... Làm chứng, Hoàng hậu... Tuyên đọc Di chiếu......" Mặc Cảnh Kỳ nói đứt quãng.

Nghe vậy, Mặc Diệc Phàm nhíu mày hơi tò mò, cười nói: "Được, Bản vương bảo đảm sẽ để cho Hoàng hậu tuyên đọc hết Di chiếu một cách thuận lợi."

Đại trưởng công chúa cũng gật đầu nói: "Xin Hoàng thượng yên tâm đi." 

"Cựu thần tuân lệnh."

Dường như đã hoàn thành xong một đại sự, Mặc Cảnh Kỳ thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt càng khó coi, nhàn nhạt nói với mọi người: "Các ngươi đi đi... Trẫm muốn yên lặng ở một mình một chút......"

Mọi người đều khó xử, cũng không biết có nên lui ra vào lúc này không. Sắc mặt Mặc Cảnh Lê âm trầm, nhìn Mặc Cảnh Kỳ chằm chằm, rốt cuộc vẫn phải tiến lên phía trước, hỏi: "Con của ta ở đâu?" Mặc Cảnh Kỳ nhìn hắn ta mỉm cười, dần dần, cười to ra tiếng.

Mặc Cảnh Lê lạnh lùng nói: "Bản vương hỏi ngươi, con của ta ở đâu?"Mặc Cảnh Kỳ lại chỉ cười không nói, máu tươi tràn ra khỏi miệng hắn liên tục không ngừng.

"Mặc Cảnh Kỳ......" Mặc Cảnh Lê không nhịn được mà tiến lên muốn kéo vạt áo của hắn ta, Thái hậu vội ngăn cản con trai, "Lê nhi, con làm gì vậy?" 

Lúc này, mắt thấy Hoàng đế cũng chỉ còn lại một hơi, nếu để Mặc Cảnh Lê lôi kéo như vậy đến lúc tắt thở, thì chỉ sợ, vô luận Hoàng đế chết vì lý do gì, thì Mặc Cảnh Lê cũng đều không thoát khỏi tội danh phạm thượng hành thích vua.

Mặc Cảnh Lê cũng biết mình quá kích động, nhưng mấy ngày nay hắn lao lực chú ý tung tích của đứa con trai duy nhất của mình lại vẫn không có chút manh mối nào. Nếu Mặc Cảnh Kỳ thật sự chết, thì chỉ sợ, đầu mối duy nhất này cũng bị chặt đứt.

"Lê Vương chưa nhìn ra sao? Rõ ràng Sở hoàng đã không nói ra lời nữa." Mặc Diệc Phàm cười nói. 

Mặc dù vua của một nước sắp băng hà mà vẫn còn cười thì cũng hơi vô lễ, nhưng e ngại thân phận của Mặc Diệc Phàm, nên không ai dám nói hắn ta thất lễ cả. 

Mặc Cảnh Kỳ im lặng nằm yên trên giường, máu tràn ra từ trong miệng đã nhuộm một bên của cổ áo và quần áo thành màu đỏ sậm. Nhưng ánh mắt của hắn vẫn nhìn Mặc Cảnh Lê chằm chằm, trên mặt mang theo nụ cười cổ quái. Chẳng biết tại sao, thấy nụ cười như vậy, trong lòng Mặc Cảnh Lê chỉ cảm thấy rét run từng trận.

Bởi vì lời nói của Mặc Cảnh Kỳ, nên toàn bộ mọi người đều ra khỏi tẩm điện, để thời gian cuối cùng lại cho chính hắn ta. Cũng không ai biết, trong những giây phút cuối cùng, vị Đế vương đã bận rộn cả đời nhưng lại như một kẻ vô dụng này sẽ nghĩ đến chuyện gì.

Mặc Diệc Phàm ôm Mặc Tiểu Bảo, một tay nắm tay Địch Lệ Nhiệt Ba đi bên cạnh Đại trưởng công chúa và Hoa Quốc công. Hiện nay, trên quốc gia này, kỳ lão chân chính cũng chỉ còn lại hai vị này. Những người khác đều đi theo ở phía sau cách không xa không gần. 

Lúc này, tất nhiên ai cũng không có tâm tình xoay người xuất cung. Di chiếu của Hoàng đế còn đang nằm trong tay Hoàng hậu, lại có Đại trưởng công chúa, Hoa Quốc công và Định Vương trông chừng, tất nhiên ai cũng không có biện pháp cản trở. Nhưng bọn họ cũng vẫn không phất tay áo bỏ đi.

Đoàn người ngồi xuống trong lương đình ở Ngự hoa viên. Lương đình cũng không lớn, nên dĩ nhiên, ngồi ở bên trong chỉ có Đại trưởng công chúa, Hoa Quốc công, cùng với Mặc Diệc Phàm và Địch Lệ Nhiệt Ba. 

Hoa Quốc công cười híp mắt nhìn Mặc Diệc Phàm, rồi lại nhìn Mặc Tiểu Bảo đang trên đầu gối của Mặc Diệc Phàm, vừa nhìn đã biết là đứa bé lanh lợi, rồi cười nói: "Qua mấy năm mới gặp lại, thần sắc của Định Vương cũng tốt hơn khi ở kinh thành rất nhiều." 

Mặc Diệc Phàm gật đầu cười nói: "Mấy năm không gặp, Lão quốc công vẫn khỏe mạnh như trước." 

Hoa Quốc công lắc đầu, thở dài nói: "Già rồi......"

Trong lương đình hơi yên tĩnh, một lúc lâu sau, Hoa Quốc công mới vừa hỏi: "Chuyện sau này, Định Vương có ý định gì không?"

Mặc Diệc Phàm hơi ngoài ý muốn, ngước mắt nhìn Hoa Quốc công, nhướng mày nói: "Lão quốc công không thuyết phục cháu sao?"



Hoa Quốc công lắc đầu, nói hơi bất đắc dĩ: "Nếu thế cục này đã bị đánh vỡ, thì cần gì lại phải giẫm lên vết xe đổ nữa. Gương vỡ lại lành cũng không thể không còn chút vết nứt nào. Huống chi... Đại Sở đã trói buộc Định Vương phủ quá lâu, hôm nay, rồng đã bay lên trời, vô luận thành hay bại, chỉ sợ cũng không phải sức lực của bất kỳ kẻ nào có thể xoay chuyển lại. Định Vương nói có đúng không?" 

Mặc Diệc Phàm cười khẽ một tiếng, không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận. Mặc dù Hoa Quốc công chinh chiến sa trường cả đời, nhưng cũng không đại biểu ông ấy không hiểu chính sự. Định Vương phủ lại trở về Đại Sở, thì tất nhiên, lòng của dân chúng Đại Sở, thậm chí của rất nhiều triều thần sẽ cùng hướng về, nhưng với tướng sĩ Mặc gia quân và các thần tử thuộc hạ của Định Vương phủ, thì lại là một đả kích khổng lồ. 

Cho dù Mặc Diệc Phàm là đương gia của Định Vương phủ, nhưng cũng không thể không bận tâm tâm tình của thuộc hạ mà đưa ra quyết định như vậy.

Hoa Quốc công khoát tay một cái, nói: "Lão phu không được nhìn thấy tương lai huy hoàng của Định Vương điện hạ rồi, có điều, chắc chắn với khả năng của Định Vương, lại có Vương phi và đông đảo người tài ba phụ tá, nhất định sẽ không cô phụ tâm nguyện của lịch đại tổ tiên Mặc gia." 

Tâm nguyện của lịch đại tổ tiên Mặc gia là gì? Nhất thống thiên hạ, bình định tứ phương, vạn quốc triều bái. Trong lịch sử, Định Vương phủ đã từng xuất hiện không chỉ một nhân vật có năng lực kinh thái tuyệt diễm như thế. Nhưng lại vì đủ loại nguyên nhân mà đều thất bại thảm trọng, thương tiếc mà chết.

"Lão quốc công..." Đại trưởng công chúa hơi kinh ngạc. Bà biết, Hoa Quốc công sẽ không khuyên Mặc Diệc Phàm, nhưng lúc này nghe thấy lời nói của Hoa Quốc công lại rất có lòng tin với tương lai của Mặc gia quân và Định Vương phủ. Phải biết rằng... Nhìn từ thế cục của Đại Sở hiện nay, Định Vương phủ cũng không chiếm ưu thế.

Hoa Quốc công lắc đầu, cười nói: "Đại trưởng công chúa, chúng ta đều già rồi. Chuyện tương lai vẫn phải xem người trẻ tuổi thôi." 

Đại trưởng công chúa ngơ ngẩn, nhìn Hoa Quốc công, một đầu tóc trắng, khuôn mặt đầy nếp nhăn trước mắt, lại nhìn lại đôi tay cũng đầy nếp nhăn của mình. Cũng không phải sao... Bọn họ đã già, có hành hạ hơn nữa thì có thể hành hạ được mấy ngày chứ? Thôi.......

Cuối cùng Mặc Cảnh Kỳ cũng vẫn chết, vô luận làm con, làm huynh, làm chồng, làm cha, thậm chí làm Quân, hắn đều thất bại. 

Cho nên, trước lúc lâm chung, hắn cũng không cầu có con cháu quanh gối, quần thần bi thương. Vẫy lui tất cả mọi người ra ngoài, một mình trút hơi thở cuối cùng trong tẩm điện trống rỗng.

Khi mọi người nhận được tin do thái giám bẩm báo mà chạy về tẩm điện lần nữa thì thấy Mặc Cảnh Kỳ đã tắt thở nằm thẳng trên giường. Chăn mềm và quần áo nửa người trên đều gần như bị máu nhuộm thành màu đỏ sậm, đôi mắt của hắn ta vẫn còn mở to, ánh mắt vô thần nhìn thẳng cái màn thêu hình rồng đang bay lượn hoa lệ trên đỉnh giường. 

Đại trưởng công chúa than khẽ một tiếng, đi lên trước, vươn tay vuốt mắt của hắn ta nhắm lại, rồi nói: "Đi thôi, đi ra ngoài nghe Di chiếu."

Trong hoàng thành vang lên tiếng chuông nặng nề, chiêu cáo cho người trong thiên hạ, một đời Đế vương đã .

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết:...... Lập Thập hoàng tử Mặc Túc Vân làm Đế. Phế Thái tử, phong làm Tần Vương. Mẹ ruột của Tần Vương là Liễu Quý phi, tuẫn táng."

Giọng nói bình thản của Hoàng hậu vang lên bên ngoài tẩm điện, cuối cùng, trong lúc mọi người đều kinh ngạc, giật mình, thì Hoàng hậu lại nhìn Thái hậu đang ngồi bên cạnh hơi nhíu mày.

Trong lòng Thái hậu liền nảy lên trực giác không tốt, chỉ nghe Hoàng hậu nhàn nhạt đọc lên một câu cuối cùng, "Thái hậu... Tuẫn táng theo Tiên đế. Khâm thử."

"Điều này không thể nào!" Sắc mặt Thái hậu xanh mét, đứng dậy quát to, "Là ngươi! Là ngươi xuyên tạc Di chiếu của Hoàng thượng, đúng không?"

Với nội dung của Di chiếu, Hoàng hậu cũng không thể không kinh hãi chút nào. Chỉ có điều, nàng đã quen biểu lộ ra sự bình tĩnh trên gương mặt, nên nét mặt cũng không có biến hóa gì, mà lại nói một cách thản nhiên: "Di chiếu là do chính Hoàng thượng giao cho thần thiếp trước mặt mọi người. Sau đó, thần thiếp cũng chưa từng rời khỏi ánh mắt của mọi người. Kính xin Thái hậu minh xét."

Mọi người im lặng, không phải sao? Nhiều người như vậy, nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, đừng nói Hoàng hậu là một cô gái bình thường không biết võ công, cho dù có kỹ xảo gì đi nữa, thì sao ngài ấy có thể đoán trước được Hoàng đế sẽ giao Di chiếu cho ngàu ấy mà chuẩn bị một bản khác trước chứ?

"Không... Điều này không thể nào! Hoàng nhi sẽ không làm như vậy! Hoang đường... Từ xưa đến nay nào có Hoàng đế nào mà muốn mẹ ruột tuẫn táng chứ?" 

Thái hậu vẫn không chịu tin tưởng. Từ xưa tới nay đúng là không có quy củ này, nhưng Di chiếu đã nói chính là lệnh cho Thái hậu tuẫn táng theo Tiên hoàng. Như thế, tính ra cũng không tính là thất lễ. 

Mà ngược lại, Liễu thừa tướng Liễu gia ở một bên cũng tê liệt mà ngã xuống đất. Cháu ngoại của lão không thể lên làm Hoàng đế không nói, mà con gái của lão còn phải tuẫn táng. Đả kích bất ngờ này khiến cho lão nhân đã lăn lộn trên triều đình cả đời này cũng không chịu nổi.

Mà đổi thành một người trong cuộc khác, từ nay về sau sẽ quân lâm thiên hạ là Thập hoàng tử Mặc Túc Vân... Tất cả mọi người cùng nhìn về phía Thập hoàng tử đang mờ mịt quỳ trên mặt đất. 

Năm nay, Thập hoàng tử chỉ mới bảy tuổi, mẹ ruột chỉ là một cung nữ được Mặc Cảnh Kỳ lâm hạnh ngoài ý muốn. Sau khi sinh hạ Mặc Túc Vân cũng không được sủng ái, chỉ được tùy tiện phong một cái quý nhân mà thôi. 

Mấy năm nay, hai mẹ con này sống trong hoàng cung như linh hồn, gần như tất cả mọi người đều quên lãng mất bọn họ. Nhưng bây giờ... Đứa trẻ có vẻ mặt mờ mịt này lại chiếm được món đồ tốt nhất mà mọi người luôn tâm tâm niệm niệm nhưng đã bỏ lỡ mất.

Mặc Diệc Phàm nhìn Thập hoàng tử đang sợ hãi, khóe môi câu ra một nụ cười ý vị thâm trường, nói một cách thản nhiên: "Nếu Di chiếu đã tuyên đọc xong, chuyện còn lại đã không còn liên quan gì đến Bản vương nữa. Bản vương đi trước." 

Lại một lần nữa, Định Vương lại tỏ rõ trước mặt mọi người rằng, hắn ta không có ý định xen vào chuyện triều chính của Đại Sở. Trong lòng Mặc Cảnh Lê đang mang theo sắc mặt xanh mét đứng ở bên cạnh cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Định Vương đi thong thả."

Mặc Diệc Phàm nhìn hắn ta một cái, cười như có như không, ôm Mặc Tiểu Bảo, nắm tay Địch Lệ Nhiệt Ba, xoay người xuất cung. Về phần chuyện trong cung sẽ ra sao, thì cũng liên quan gì với bọn họ.

Ra khỏi hoàng cung, hai bên đường phố trong kinh thành cũng đã treo lụa trắng, xanh vàng rực rỡ, xa hoa truỵ lạc thường ngày cũng bị che giấu dưới màu đen và màu trắng nghiêm trang. 

Hoàng đế , cả nước đều đau thương. Cho dù cũng không thấy vị Hoàng đế này được được dân tâm, nhưng dân chúng lại vẫn phải mặc đồ tang, cấm ca múa, cấm kết hôn để biểu lộ sự thương tiếc dành cho đế vương.

Trong Định Vương phủ thì tất nhiên không có quy củ nghiêm ngặt như vậy, chỉ lấy một vài đồ có màu đỏ tía nổi bật xuống, còn cuộc sống của tất cả mọi người trong phủ đệ thì cũng vẫn như cũ. 

Mặc dù bây giờ bọn họ đang ở kinh thành, nhưng cũng đã không thể xem là con dân của Đại Sở nữa mà chỉ có thể coi là khách nhân như Tây Lăng, Bắc Nhung, Nam Chiếu mà thôi. Nên tất nhiên, với khách nhân, không cần quy củ nghiêm khắc như vậy.

Về tới trong viện, ngồi xuống, Mặc Diệc Phàm lại hiếm khi hơi thất thần. Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi bên cạnh hắn nhẹ giọng hỏi: "Diệc Phàm sao vậy? Mệt mỏi sao?" 

Mặc Diệc Phàm lắc đầu, ôm nàng vào lòng thật chặt, hít sâu một hơi, rồi nói: "Ta đang suy nghĩ... Có phải Mặc Cảnh Kỳ đã chết quá dễ dàng không......" 

Dựa theo ý nghĩ của Mặc Diệc Phàm vào mấy năm trước, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Mặc Cảnh Kỳ chết đi dễ dàng như vậy. Hắn sẽ muốn Mặc Cảnh Kỳ, hoặc nhìn từng món, từng món đồ vật mà hắn ta quan tâm bị mất đi, hoặc nhìn giang sơn của hắn ta bị phá thành từng mảnh nhỏ, thậm chí, nhìn Đại Sở trở thành quốc phá cung khuynh. 

Nếu không phải như vậy, thì hắn còn có hàng ngàn biện pháp để lấy mạng của Mặc Cảnh Kỳ vào lúc biết được chân tướng về sự qua đời của Phụ vương và huynh trưởng.

Cho dù là lần này, thì hắn cũng vẫn có ý định cứu Mặc Cảnh Kỳ để hành hạ tiếp. Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn bỏ qua ý định này.

Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ thở dài, ngẩng đầu hỏi Mặc Diệc Phàm: "Chàng cảm thấy Mặc Cảnh Kỳ chết còn chưa đủ thảm sao?"

Mặc Diệc Phàm cúi đầu suy nghĩ một chút, chỉ sợ, trước khi chết, ngoại trừ không nhìn thấy quốc phá cung khuynh ra, thứ nên mất, thì Mặc Cảnh Kỳ cũng đã mất. Cho dù là Đại Sở, đã an bài Thập hoàng tử kế vị, nhưng chỉ sợ chính hắn ta cũng không ôm hy vọng gì. 

Cho nên mới phải ngay cả chết cũng không nhắm mắt đi. Nếu tính theo như vậy, thì quả thật, Mặc Cảnh Kỳ đã chết đủ thảm. Có lẽ... Hiện tại thấy mất mát, chỉ bởi vì thảm trạng bây giờ của Mặc Cảnh Kỳ không phải do chính hắn tự ra tay, mà chỉ trợ giúp nên thấy hơi tiếc nuối đi!

"Kẻ thù đáng hận của chúng ta, bọn chúng đã nhận được sự trừng phạt tương ứng mà bọn chúng phải chịu. Nhưng ta không hy vọng chàng bị phần hận ý này ảnh hưởng xấu đến tâm tính của chàng. Người chết nợ tiêu, hận một người chết không có bất kỳ ý nghĩa gì. Nếu chàng còn chưa hài lòng, thì ta và chàng tiến cung đem Mặc Cảnh Kỳ ra tiên thi, sau đó tháo thành tám khối, như thế nào?" Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ giọng nói.

Mặc Diệc Phàm mỉm cười, ôm Địch Lệ Nhiệt Ba, cười nói: "Ta biết rồi. Sau này sẽ không nghĩ đến chuyện này nữa. Mặc dù hơi tiếc nuối vì không phải tự mình báo thù cho Vương huynh. Nhưng... Mặc Cảnh Kỳ này còn không xứng làm dơ tay của Bản vương. Có câu nói như thế nào ấy nhỉ... Trời tạo nghiệt thì còn có thể sống, nhưng tự gây nghiệt thì không thể sống."

Địch Lệ Nhiệt Ba cười dịu dàng nói: "Chàng hiểu rõ là được rồi."

Mấy ngày sau, đương nhiên, cả kinh thành liền náo nhiệt phi thường. Linh cữu của Mặc Cảnh Kỳ vẫn còn đặt trong hoàng cung chưa đưa tang, nhưng tôn thất và triều thần đã ầm ĩ muốn lật trời. 

Mà tiêu điểm tranh chấp lại không ngoài hai chuyện, một là chuyện Thập hoàng tử kế vị, và hai là chuyện Thái hậu và Liễu Quý phi tuẫn táng. 

Thái hậu là mẹ ruột của Lê Vương, Liễu Quý phi là mẹ ruột của Thái tử, một kích trước khi lâm chung này của Mặc Cảnh Kỳ cũng đã đánh thẳng vào điểm chết người nhất của hai phe Lê Vương phủ và Liễu gia. Có điều, so với Liễu gia, thì tình huống của Lê Vương phủ lại tốt hơn nhiều.

Bởi vì bản thân Mặc Cảnh Lê cũng đã là Nhiếp Chính Vương, cho dù hắn không phải là Hoàng đế, nhưng trước khi Tiểu Hoàng đế tự chấp chính thì vẫn còn phải nghe theo hắn. Hắn còn có thời gian để tìm biện pháp. 

Mà Liễu gia thì lại khác, Thái tử biến thành Tần Vương, Liễu Quý phi còn phải tuẫn táng. Từ đó, Liễu gia ở trong cung, có thể nói là không còn có một chút chống đỡ và chỗ dựa nào. Đến lúc đó, tất nhiên Mặc Cảnh Lê sẽ không bỏ qua cơ hội đả kích Liễu gia tốt nhất này. 

Cho dù Thái hậu và Liễu Quý phi đều phải tuẫn táng, nhưng cũng không đả kích Mặc Cảnh Lê mạnh mẽ như Liễu gia. Bởi vì Mặc Cảnh Lê đã là một Vương gia hoàn toàn độc lập, lại có thực quyền, có Thái hậu ủng hộ hay không, thật ra, với hắn, cũng không phải đặc biệt quan trọng.

Lúc này, trong cung Chương Đức lại là một bầu không khí bi thương, cung điện trống rỗng, không còn cung nữ thái giám thành đàn như thường ngày nữa. Thái hậu thất hồn lạc phách ngồi trên Phượng tọa, tóc mai hai bên luôn được bảo dưỡng rất đẹp lại sinh ra vài sợi tóc trắng, cả người cũng là dung nhan tiều tụy, thần sắc thẫn thờ.

Mặc Cảnh Lê ngồi bên cạnh trầm mặc uống trà, thần sắc bình tĩnh không có sóng, cho dù Thái hậu, thân là mẹ ruột của hắn, cũng không nhìn ra nửa điểm tâm tình của hắn.

"Lê nhi... Lê nhi, nên làm gì bây giờ? Kỳ nhi, nó thật ác độc... Ai gia là mẹ ruột của nó mà!" Thái hậu lẩm bẩm kêu lên. Bà có nghĩ làm sao cũng không nghĩ đến Mặc Cảnh Kỳ lại để lại một đạo thánh chỉ như vậy. 

Bà không thể mượn con trai út đăng cơ kế tiếp để làm Hoàng thái hậu mẫu nghi thiên hạ, liền ngay cả thánh chỉ trở thành Thái hoàng thái hậu sau khi cháu trai đăng cơ cũng không có. 

Bà trở thành Thái hậu đầu tiên, có lẽ cũng là duy nhất bị con trai của mình hạ lệnh tuẫn táng trong lịch sử. Tôn vinh phú quý lúc trước như đã trở thành mây bay, ngay cả tánh mạng, bà cũng đều không giữ được.

Tất nhiên, từ khi trở thành Thái hậu đến nay, bà chưa bao giờ bối rối như lần này. Cho dù khi Mặc Cảnh Lê làm phản khởi binh ở phía Nam trước kia, bà cũng chưa từng hoảng loạn như vậy. Tại sao... Tại sao tất cả đều không giống như bà đã nghĩ?

Mặc Cảnh Lê đặt chén trà xuống, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Thái hậu, nói: "Mẫu hậu, đây là Di chiếu của Hoàng huynh."

Thái hậu ngẩn ra, sau nửa ngày mới kịp phản ứng Mặc Cảnh Lê có ý gì. Từ một phương diện khác mà nói, Di chiếu càng có hiệu quả cao hơn Thánh chỉ. Mặc dù nói Quân vô hí ngôn, nhưng chỉ cần Mặc Cảnh Kỳ còn sống, thì bà luôn luôn có cơ hội nghĩ biện pháp khiến nó thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. 

Nhưng hiện tại, Mặc Cảnh Kỳ đã chết. Trước khi chết, nó đã để lại một đạo thánh chỉ cuối cùng, được gọi là Di chiếu. 

Vì biểu thị sự kính trọng với Tiên đế, nên Di chiếu của tiên hoàng, cho dù là Tân đế đăng cơ, thì cũng không thể phủ quyết một cách dễ dàng được. Mặc Cảnh Lê chính là đang nói cho bà biết, nó cũng không có biện pháp.

"Không... Sẽ không! Ai gia không tin!" Thái hậu xông qua hơi lảo đảo, một phát bắt được tay của Mặc Cảnh Lê, nói: "Ai gia là mẹ ruột của con đó, Lê nhi, con cứu mẫu hậu đi, mẫu hậu không muốn chết. Mẫu hậu biết... Mẫu hậu biết con có biện pháp!" 

Mặc Cảnh Lê khẽ lắc đầu, nói: "Mẫu hậu thứ tội, nhi thần không có cách nào khác."

Thái hậu lảo đảo lui về sau hai bước, suýt nữa bị cái ghế phía sau khiến cho trượt chân mà té, vô lực ngã ngồi trên ghế, trong ánh mắt nhìn Mặc Cảnh Lê tràn đầy không thể tin, "Lê nhi... Con thật sự không để ý ai gia sao? Con đừng quên, nếu không phải vì ai gia đi khuyên Hoàng thượng thay cho con, thì sao Hoàng thượng lại hạ chỉ muốn ai gia tuẫn táng chứ?"

Thái hậu cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi, chuyện này hoàn toàn chính là sự trả thù của con trai dành cho mình. Trả thù mình đã hướng về phía Mặc Cảnh Lê trong lúc nó trúng độc, khi nó bị bệnh nặng hấp hối, còn khuyên nó truyền ngôi vị Hoàng đế cho Mặc Cảnh Lê. Tất cả chuyện này đều bởi vì nó......

"Vậy mẫu hậu đã làm được chưa?" Mặc Cảnh Lê nói một cách lãnh đạm.

"Cái gì?" Thái hậu giật mình kinh ngạc.

"Ngôi vị Hoàng đế... Di chiếu của Hoàng huynh thì mẫu hậu cũng đã nghe được. Truyền ngôi Thập hoàng tử! Một đứa bé mà ngay cả thấy, Bản vương cũng chưa từng thấy, căn bản cái gì cũng đều không hiểu. Đây là kết quả mà người đã khuyên Hoàng huynh sao?" Mặc Cảnh Lê đứng dậy trầm giọng nói, nói đến phía sau lại càng nói càng giận, giọng nói của Mặc Cảnh Lê cũng dần dần lớn lên, 

"Không chỉ có chuyện ngôi vị Hoàng đế, ngay cả chuyện con trai của con, người cũng không làm được đến nơi đến chốn! Hiện tại Mặc Cảnh Kỳ đã chết, mẫu hậu, người nói cho Bản vương, con phải đi đâu để tìm con trai của con đây?"

Thái hậu cau mày nói: "Cho dù Kỳ nhi lừa con, thì trong tương lai, con nạp thêm mấy trắc phi, muốn sinh mấy đứa con trai mà không có chứ?"

Sắc mặt Mặc Cảnh Lê xanh mét, dĩ nhiên hắn lại càng không nói nên lời với Thái hậu về chuyện hắn cũng đã không thể có con nữa. Mấy tháng nay, hắn cũng âm thầm đi gặp không ít danh y. 

Trong chuyện này, Mặc Cảnh Kỳ cũng không lừa gạt hắn, ngay từ mấy năm trước, hắn đã trúng một loại thuốc tuyệt dục bí truyền trong cung, không có thuốc nào chữa được. Cho nên, không có ai biết, đứa bé kia quan trọng với hắn đến cỡ nào.

"Tóm lại, chuyện này, nhi thần bất lực. Một mình mẫu hậu người tự giải quyết cho tốt đi." Mặc Cảnh Lê nói, vuốt vuốt thẳng quần áo bị nhăn, rồi xoay người đi ra ngoài.

"Không..." Thái hậu nhào tới bắt được vạt áo của Mặc Cảnh Lê, khóc cầu khẩn: "Lê nhi, con cứu mẫu hậu đi. Mẫu hậu không muốn chết... Lê nhi...... Mẫu hậu là mẹ ruột của con mà, Lê nhi......" 

Mặc Cảnh Lê đứng nhìn xuống Thái hậu đầy chật vật trước mắt, giơ tay lên kéo bàn tay đang nắm vạt áo mình của bà ra một cách hờ hững, thấp giọng nói: "Mẫu hậu, trong hoàng gia, ngay cả chính người cũng không tin cái gì cốt nhục thân tình, đúng không? Bằng không... Những chuyện mà người đã làm với Hoàng huynh lúc trước thì gọi là cái gì đây?"

Thái hậu ngồi trên mặt đất, trơ mắt nhìn bóng lưng rời đi một cách kiên quyết mà không chút lưu luyến nào của Mặc Cảnh Lê, cuối cùng, không nhịn được mà khóc lớn lên, cũng tức giận lớn tiếng mắng, "Nghịch tử! Mặc Cảnh Lê, cái tên nghịch tử ngươi! Ai gia là mẹ ruột của ngươi... Ai gia có xuống hoàng tuyền cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Không... Ta không chết được... Ta là Hoàng thái hậu Đại Sở......" 

Thái hậu vừa khóc vừa mắng, cuối cùng mắng đến nước mắt chảy, gục trên mặt đất khóc lên nức nở. Đến bây giờ bà mới nhớ ra khi đi thăm con trai lớn vào mấy ngày trước, vào lúc bà khuyên nó truyền ngôi vị Hoàng đế cho Mặc Cảnh Lê, ánh mắt mà nó nhìn mình đại biểu cho hàm nghĩa gì. Chỉ tiếc, đã trễ......

"Ai gia là Hoàng thái hậu... Ai gia sẽ không chết......"

Ngoài cung Chương Đức, tiếng kêu khóc của Thái hậu đã bị nhốt trong cửa cung nặng nề. Mặc Cảnh Lê quay đầu lại nhìn cửa cung đang đóng chặt, sắc mặt âm trầm, thần sắc trong mắt biến ảo không ngừng, nhưng cuối cùng cũng quy về hư vô.

"Vương gia, Thái hậu......" Mưu sĩ đi theo bên người thấp giọng đề nghị. Thật ra, lấy thân phận của Lê Vương và Thái hậu, nếu thật sự muốn bảo trụ Thái hậu, thì cũng không phải không thể. 

Mặc Cảnh Lê nói một cách hờ hững: "Không cần. Sai người chú ý Liễu gia, đừng để Liễu gia và Liễu Quý phi làm ra động tĩnh gì. Mẹ ruột của Thái tử... Tần Vương, phải chết."

Trong lòng mưu sĩ run lên, hóa ra vì chuyện này. Nếu muốn bảo vệ Thái hậu, thì như vậy, người Liễu gia chắc chắn sẽ dùng yêu cầu như vậy để miễn trừ chuyện Liễu Quý phi tuẫn táng. 

Mà hiển nhiên, Lê Vương không chuẩn bị để cho Liễu Quý phi sống sót nữa. Vì để đả kích Liễu gia, mà Lê Vương lại......

"Vi thần lĩnh mệnh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro