Chương 146: Cự tuyệt
"Sao vậy?" Hoa Hoàng hậu mắt lạnh nhìn Liễu Quý phi vẻ mặt tức giận đứng ngoài điện.
Thị vệ thủ trước cửa vội vàng bẩm báo nói: "Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng có chỉ ngoại trừ Hoàng hậu nương nương ra ai cũng không gặp. Quý phi nương nương giá lâm,nhưng bọn thuộc hạ không thể không ngăn ngọc giá lại."
Hoàng hậu cũng có chút ngoài ý muốn, nàng cũng biết Mặc Cảnh Kỳ sủng ái Liễu Quý phi, trước đây vì Liễu Quý phi mà gây hấn với Thái hậu. Mới mấy năm không gặp chẳng lẽ đã thất sủng rồi?
Nhưng mà Hoàng hậu cũng không thèm để ý mấy chuyện này, gật đầu một cái quay đầu hướng Hiền Đức nhị phi vừa thụ phong nói: "Các muội ở bên ngoài chờ một lát, Bản cung vào xem một chút."
Hiền Đức nhị phi đều là nữ nhi xuất thân trong sạch nhưng mà chậm chạp, không hiểu phong tình nên Mặc Cảnh Kỳ không thích. Hôm nay đột nhiên phong phi, cũng không vì được sủng mà kiêu ngạo, dĩ nhiên vâng theo lời Hoàng hậu.
"Nô tì cẩn tuân ý chỉ của nương nương." Hiền Đức nhị phi cùng nói
Hoa Hoàng hậu gật đầu một cái, không để ý Liễu Quý phi chậm rãi vào trong tẩm điện.
Vừa vào tẩm điện đã thấy bên trong lạnh tanh không có một người hầu hạ, Hoàng hậu hơi cau mày cũng hiểu, hiện nay Thái hậu không quản, mình cũng không quản, Mặc Cảnh Kỳ lại bệnh nặng như vậy, cho dù là Hoàng đế cũng không thể tốt hơn. Hoàng hậu đương nhiên hiểu rõ tính tình Liễu Quý phi, không có chuyện thì nàng ta tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chuyện qua xem Mặc Cảnh Kỳ một cái.
Nhưng Hoàng hậu cũng không tức giận, nhiều năm như vậy chuyện gì cũng đã trải qua, tình cảm vợ chồng vốn không sâu nay còn có thể dư lại mấy phần? Chỉ cần nghĩ tới nữ nhi còn chưa cập kê đã phải lưu lạc một thân một mình bên ngoài, cho dù Hoàng hậu từ nhỏ đã được dạy lấy phu là trời thì trong lòng cũng không phải là không có oán hận.
Nghe được tiếng bước chân, Mặc Cảnh Kỳ có chút khó khăn quay đầu lại, thấy cô gái duyên dáng sang trọng mặc áo phượng bào vàng trước mặt, ánh mắt Mặc Cảnh Kỳ không khỏi có chút mê ly trong chốc lát.
Hoàng hậu vẫn luôn rất đẹp, hắn cũng biết. Cho dù Liễu Quý phi đã từng được xưng là Sở kinh tuyệt sắc, Mặc Cảnh Kỳ cưng chiều yêu thương nàng nhưng chưa từng cho rằng Liễu Quý phi đẹp hơn Hoàng hậu.
Chẳng qua là trong mắt hắn, Hoàng hậu là thê tử của hắn, hắn chỉ cần cho nàng đầy đủ tôn trọng là được rồi. Mà quan trọng hơn là, người vợ của hắn chính là người Hoa gia.
Lúc trước lên ngôi là nhờ nàng trợ lực, sau khi lên ngôi rồi thì Hoa gia lại là đối tượng mà hắn cần đề phòng. Cho nên hắn rất ít khi chú ý dung mạo hoàng hậu, hắn chỉ cần biết nàng là Hoàng hậu.
"Nàng đã đến rồi...Xem ra mấy ngày qua nàng sống cũng không tệ." Mặc Cảnh Kỳ nói, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ cảm giác bi thương.
Hắn nằm trên giường sắp chết. Mẫu hậu hắn chẳng quan tâm, huynh đệ của hắn, thần tử của hắn, ái phi hắn đều mong hắn chết, ngay cả thê tử của hắn cũng mang vẻ mặt bình thản, giống như hắn có chết hay không cũng không quan trọng vậy.
Mặc Cảnh Kỳ đột nhiên bắt đầu hâm mộ Mặc Diệc Phàm, hắn bị thương hủy dung nặng như vậy mà Địch Lệ Nhiệt Ba vẫn không rời hắn. Ban đầu, vì không để hắn bị người khác uy hiếp, Địch Lệ Nhiệt Ba chấp nhận bị người khác bức rơi xuống vách núi sống chết không rõ, mà Mặc Diệc Phàm cũng có thể vì thê tử mà một đêm tóc trắng. Mặc Cảnh Kỳ biết, hắn vĩnh viễn không có được những thứ này.
"Hoàng thượng tuyên nô tì tới có chuyện gì?" Hoa Hoàng hậu lạnh nhạt hỏi
Mặc Cảnh Kỳ nhìn nàng cười nói: "Trẫm sắp chết, chẳng lẽ không nên gặp nàng một lần sao?"
Hoàng hậu cau mày, có chút kỳ quái nhìn Mặc Cảnh Kỳ " Hình như Hoàng thượng hơi khác, người không sợ chết sao?"
Mặc Cảnh Kỳ rất sợ chết, chuyện này Hoàng hậu hiểu hơn bất cứ ai. Mặc Cảnh Kỳ bất đắc dĩ cười nói: "Đương nhiên sợ, nếu có thể sống thì ai lại muốn chết? Nhưng đợi đến thời điểm ngươi sắp chết thì thật ra cũng không sợ như vậy. Hiện tại mỗi ngày vào thời điểm Trẫm ngủ liền có cảm giác lần tới mình sẽ không tỉnh lại. Nếu cứ như vậy mà ngủ, thì Trẫm có thể làm sao?"
Hoàng hậu trầm mặc không nói, nghe Mặc Cảnh Kỳ chính miệng nói hắn sắp chết, trong lòng nàng cũng không có bao nhiêu gợn sóng. Nhàn nhạt nhìn hắn nói: "Lúc này Hoàng thượng thả thần thiếp ra, lại phong Chu muội muội và Trịnh muội muội làm phi, sợ rằng không đơn giản như vậy đi? Hoàng thượng có ý gì, không ngại nói thẳng."
Mặc Cảnh Kỳ bất đắc dĩ cười nói: "Nhiều năm như vậy...Chỉ có nàng mới nói chuyện trực tiếp như vậy với Trẫm."
"Liễu Quý phi nói chuyện cũng rất thẳng thắn." Hoàng hậu nói.Nhắc tới Liễu Quý phi, ánh mắt Mặc Cảnh Kỳ hơi trầm xuống.
Nhìn Hoàng hậu thở dài nói: "Hiện tại Trẫm không muốn nói tới chuyện này. Hoàng hậu...Một khi Trẫm chết nếu như Lê Vương kế vị mà nói...có lẽ còn đối xử tử tế với Hoàng tẩu. Nhưng mà nếu như Thái tử kế vị, Liễu Quý phi liền trở thành Thái hậu. Hoàng hậu có thể tưởng tượng qua đến lúc đó nàng và Hoa gia sẽ như thế nào? Ân oán giữa Liễu gia và Hoa gia, giữa Hoàng hậu và Liễu Quý phi...Ừ, giữa hai người không tính là ân toán, nhưng Liễu Quý phi đơn phương nhìn nàng không vừa mắt mà thôi. Đến lúc đó, nàng phải làm sao?"
"Hoàng thượng rốt cuộc muốn nói gì?" Hoa Hoàng hậu trầm giọng hỏi.
Một hơi nói nhiều lời như vậy, Mặc Cảnh Kỳ cũng có chút mệt mỏi. Thở gấp một chút mới tiếp tục nói: "Lục hoàng tử Trịnh Chiêu viện sinh ra năm nay đã chín tuổi. Trịnh Chiêu viện xuất thân Hàn vi, Trẫm muốn ghi tạc Lục hoàng tử trên danh nghĩa của nàng. Đợi Trẫm đi rồi, nàng cầm chiếu thư...Đưa Lục hoàng tử lên ngôi. Đến lúc đó có Hoa gia cùng với Đại trưởng công chúa Phúc Hi và Chiêu Dương cô cô ủng hộ thì cho dù Cảnh Lê hay Liễu gia không cam lòng thì cũng không dám vọng động. ...Sau này liền nhìn chính các nàng." Nói xong những lời này, Mặc Cảnh Kỳ liền nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hoàng hậu hơi nhíu đôi mi thanh tú, nhàn nhạt nói: "Lời hoàng thượng nói, thứ cho nô tì không thể tuân theo."
Nghe vậy, Mặc Cảnh Kỳ chợt ngẩn ra mở mắt nhìn chằm chằm hoàng hậu thần sắc bình tĩnh trước mặt, cắn răng hỏi: "Vì sao?"
Hoa Hoàng hậu rũ mắt, lạnh nhạt nói: "Hoàng thượng chỉ nói chuyện trên triều mà lại quên nói chuyện bên ngoài. Nô tì tuy là nữ tử nơi thâm cung nhưng vẫn biết một chút, Bắc Cảnh xâm phạm biên giới, Tây Lăng, Bắc Nhung nhìn chằm chằm. Một khi Lục hoàng tử lên ngôi, Lê Vương và Liễu gia nhất định không phục, đến lúc đó Hoa gia sẽ bị cuốn vào tranh đấu trong triều. Đến lúc đó...Kết cục sẽ thế nào? Nô tỳ thân là hoàng hậu, việc nâng đỡ ấu chúa cũng là nên làm, nhưng nếu như Hoàng thượng muốn kéo Hoa gia xuống nước mà nói, thì xin thứ cho nô tì kháng chỉ bất tuân."
"Hoa gia cũng là thần tử Đại Sở!." Mặc Cảnh Kỳ lạnh lùng nói
Hoàng hậu nói: "Hoàng thượng nói đúng, tổ tiên Hoa gia vì Đại Sở chinh chiến sa trường, vì chinh chiến mà chết cũng không ít. Hoa gia không dám có nửa phần oán hận, nhưng mà cuối cùng Hoa gia nhận được cái gì? Thật ra thì....Cục diện hôm nay, bất luận là Thái tử kế vị hay Lục hoàng tử kế vị thì kết quả có gì khác nhau đâu? Ấu chúa lên ngôi không có thực quyền. Trên triều lục đục đấu đá vậy thì ai thèm quản núi sông Đại Sở thế nào? Ban đầu....Chuyện Định Vương phủ, Hoàng thượng đã sai."
"Vậy nàng nói nên làm thế nào?" Mặc Cảnh Kỳ nhìn chằm chằm nàng, lãnh đạm nói.
Hoàng hậu cũng không thèm để ý, bình tĩnh nói: "Đã như vậy, Hoàng thượng nếu không muốn truyền ngôi cho Thái tử thì liền truyền cho Lê Vương đi. Lục hoàng tử vô tội, kính xin Hoàng thượng bỏ qua cho hắn."
Những năm này nàng mặc dù bị cấm túc một thời gian dài nhưng cũng nghe nói qua. Lục hoàng tử thông minh lanh lợi rất được sủng ái. Nhưng mà sủng ái của Mặc Cảnh Kỳ người này thì cũng không phải người bình thường có thể tiếp nhận được. Có Liễu Quý phi và Liễu gia một bên quạt gió thổi lửa, Lục hoàng tử bị dạy thành chỉ biết vui đùa chơi bời. Chính đạo nên học thì không học, Hoàng tử như vậy đăng cơ làm đế thì ngược lại chính là hại hắn.
"Càn rỡ!." Mặc Cảnh Kỳ giận dữ, kèm theo một trận ho khan mãnh liệt, sắc mặt đỏ như máu, "Sao Trẫm lại không biết Hoa gia từ lúc nào đã đứng về phe Lê Vương?"
Hoàng hậu bình tĩnh nói: "Hoa gia không đứng về phe nào cả. Bất luận Hoàng thượng truyền ngôi cho hoàng tử nào thì cũng sẽ gây ra đấu đá không ngừng. Nếu Hoàng thượng thật sự vì giang sơn Đại Sở mà suy tính thì tự nhiên biết thế nào mới là tốt nhất. Huống hồ....Hoàng thượng đã phong Lê Vương làm Nhiếp Chính Vương, Lê Vương hiện nay thế lớn, Hoa gia đấu thắng được Lê Vương sao? Nói cho cùng..Hoàng thượng muốn Hoa gia chôn theo người."
Mặc Cảnh Kỳ nhẫn nhịn, để cho lồng ngực nhuận khí một chút mới nói: "Nàng và Mặc Diệc Phàm từ nhỏ đã tình nghĩa thắm thiết, chỉ cần nàng lên làm Hoàng thái hậu rồi đi cầu Mặc Diệc Phàm, hắn tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nàng chỉ cần dạy dỗ Lục hoàng tử thật tốt thì tương lai hắn tất nhiên sẽ hiếu thuận với nàng, cũng sẽ đối xử tử tế với Hoa gia."
Hoàng hậu không khỏi cười khổ, lắc đầu thở dài nói: "Nói hồi lâu, thì ra đây mới là mấu chốt. Hoàng thượng, người nói như vậy...chỉ sợ ngài chưa từng hiểu rõ Định Vương đi? Nô tì đã từng nói với người, Định Vương phủ sẽ không mưu đồ bất chính nhưng ngài không tin. Hôm nay nô tì nói cho ngài biết, Định Vương phủ sẽ không buông tha ý đồ báo thù, nói vậy ngài không tin sao? Hay Hoàng thượng thấy mấy năm nay Định Vương không có động tĩnh liền biểu thị hắn không chấp nhất mối thù này? Thù giết cha...không đôị trời chung. Chỉ sợ Nhiếp chính Vương tiền nhiệm có sống lại thì cũng không thể khuyên nhủ Định Vương. Những năm này hắn không động, chỉ đại biểu hắn có thể nhẫn. Hắn càng nhẫn thì càng thể hiện...hắn càng hận ngài."
Cuối cùng quay đầu lại nhìn Mặc Cảnh Kỳ một chút, Hoàng hậu nói: "Nếu như Hoàng thượng không còn gì để nói thì nô tì xin cáo lui trước. Đúng rồi, Liễu Quý phi còn ở ngoài cửa cầu kiến."
Nói xong cũng không nhìn Mặc Cảnh Kỳ còn muốn nói thêm điều gì mà xoay người rời đi. Trong đôi mắt bình tĩnh không có chút nào bi thương chỉ còn nhàn nhạt tiếc nuối. Tiếc nuối mười mấy năm vợ chồng, đến cuối cùng hắn vẫn muốn lợi dụng nàng.
Sau lưng, khóe mắt Mặc Cảnh Kỳ nhìn bóng người màu vàng sáng không chút lưu luyến rời đi, trong mắt phức tạp vô cùng. Qua hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được đau xót trong ngực nôn ra một búng máu.
Ngoài cửa, thấy Hoàng hậu đi ra, mọi người liền vội vàng tiến lên. Hoàng hậu nhàn nhạt nói: "Thân thể Hoàng thượng hơi khó chịu, Đức phi, Hiền phi hai người ở trước cửa tạ ơn rồi trở về đi."
Đức phi và Hiền phi đều một năm cũng không thấy mặt Hoàng đế được một hai lần, những năm này sớm đã quen, cũng không mấy thất vọng. Nghe lời hoàng hậu ở cửa dập đầu quỳ tạ ơn hoàng ân, liền đi theo Hoàng hậu cùng nhau về.
Ngược lại Liễu Quý phi nhìn chằm chằm cửa điện đóng chặt hồi lâu mới phẩy tay áo bỏ đi.
Tin tức trong cung cũng rất nhanh truyền ra bên ngoài, thời điểm Mặc Diệc Phàm và Địch Lệ Nhiệt Ba đang thương lượng liệu có đi bái kiến Đại trưởng công chúa, thì Trác Tĩnh liền tiến vào.
"Xảy ra chuyện gì?" Địch Lệ Nhiệt Ba khiêu mi hỏi.
Trác Tĩnh cung kính nói: "Mới vừa nhận được tin tức, Mặc Cảnh Kỳ phóng xuất Hoàng hậu, sau đó sắc phong Chu tần làm Đức phi, Trịnh Chiêu viện làm Hiền phi."
Nghe vậy, Mặc Diệc Phàm nhíu mày, dựa vào ghế thản nhiên nói: "Xem ra Mặc Cảnh Kỳ sắp chết."
Địch Lệ Nhiệt Ba và Trác Tĩnh không khỏi đều nhìn hắn, Địch Lệ Nhiệt Ba hỏi: "Lời này là thế nào?"
Mặc Diệc Phàm cười nói: "Mặc Cảnh Kỳ muốn an bài hậu sự, dĩ nhiên là sắp chết."
Trác Tĩnh không hiểu, "Nhưng Mặc Cảnh Kỳ không phải đã sắc phong con trai Liễu Quý phi làm Thái tử rồi sao? An bài hậu sự thì có liên quan gì đến Hoàng hậu và Chu Trịnh nhị phi?"
Mặc Diệc Phàm vỗ tay cười nói: "Mặc Cảnh Kỳ người này bệnh đa nghi rất nặng, hơn nữa có thù tất báo. Mấy ngày nay Lê Vương và Liễu gia tranh đấu, sao hắn có thể không nhìn trong mắt. Hơn nữa thêm chuyện Liễu Quý phi hôm nay...Mặc Cảnh Kỳ tuyệt đối không truyền ngôi vị hoàng đế cho Thái tử. Không muốn truyền cho Thái tử, cũng không muốn truyền cho Mặc Cảnh Lê, như vậy đương nhiên hắn muốn tìm một người thừa kế khác."
Trác Tĩnh bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Trịnh Chiêu viện sở sinh Lục Hoàng tử."
Mặc Diệc Phàm gật đầu, cười nói: "Còn có một nguyên nhân. Mặc Cảnh Kỳ đã biết Bản vương bây giờ đang ở trong kinh thành. Hắn cũng biết Bản vương cùng hoàng hậu và Hoa quốc công giao tình không nhỏ, nể mặt Hoa lão quốc công và Hoàng hậu, nói không chừng Bản vương sẽ bỏ qua chuyện trước đây, thậm chí giải quyết chuyện trước mắt."
Địch Lệ Nhiệt Ba hỏi: "Vậy chàng sẽ làm thế à?"
"Hắn nghĩ cũng thật hay. Hắn vẫn thật cho rằng Bản vương là bồ tát thiện tâm không dính khói lửa sao?"
Đứng dậy, Mặc Diệc Phàm cười nói: "Bản vương cũng nên vào cung đi gặp hắn ta một lần, vạn nhất chậm trễ lại không gặp được."
Địch Lệ Nhiệt Ba cũng đứng lên theo nói: "Cùng đi."
Trong Lê Vương phủ cũng nhận được tin tức này, nghe thuộc hạ bẩm báo tin tức, Mặc Cảnh Lê cười lạnh một tiếng, "Vị hoàng huynh này của Bản vương thật đúng là không vừa mà. Chỉ một lát mà hắn đã làm ra nhiều chuyện giày vò ta như vậy."
Công chúa Tê Hà tựa bên người Mặc Cảnh Lê hỏi: "Vương gia có tính toán gì?"
Mặc Cảnh Lê nhíu mắt, lạnh lùng nói: "Vào cung, Bản vương muốn đi gặp mẫu hậu."
Bên ngoài tẩm điện, Thái hậu ngưng trọng đi tới, thị vệ trông cửa đương nhiên không dám ngăn trở, vội vàng lui qua một bên cung kính mời Thái hậu vào trong.
Thái hậu đi vào liền thấy Mặc Cảnh Kỳ nằm mê man trên giường, tấm chăn trước ngực còn nhuộm một bãi máu, liền vội vàng tiến lên kêu: "Hoàng nhi...Hoàng nhi, con thấy thế nào?"
Chỉ chốc lát sau, Mặc Cảnh Kỳ từ từ mở mắt, nhìn Thái hậu cười nhạt nói: "Mẫu hậu cuối cùng người cũng tới rồi."
Không biết tại sao trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ, liền chuyển mắt qua nơi khác không dám nhìn thẳng vào hắn. Mặc Cảnh Kỳ cũng không thèm để ý, cười nhạt ôn hòa trước đây chưa hề có, Thái hậu nhìn ở trong mắt mà thấy thầm kinh hãi.
Nhìn vết máu trước người Mặc Cảnh Kỳ, Thái hậu đứng dậy cả giận nói: "Những cẩu nô tài hầu hạ chạy đi nơi nào rồi? Sao chăn mềm trên người Hoàng thượng lại không đổi?"
"Quên đi, mẫu hậu. Là Trẫm muốn an tĩnh một lát, mới để cho bọn họ lui xuống." Mặc Cảnh Kỳ bĩnh tĩnh ngắt lời Thái hậu.
Trong khoảng thời gian ngắn Thái hậu hơi lúng túng, lần nữa ngồi xuống nhìn Mặc Cảnh Kỳ đau lòng nói: "Hoàng nhi, nơi nào còn khó chịu? Mau nói cho ai gia..."
Mặc Cảnh Kỳ nói: "Không có gì, nhi thần vẫn chờ mẫu hậu tới, nhi thần có một số việc muốn phó thác mẫu hậu, kính xin mẫu hậu nể tình tâm nguyện cuối cùng của nhi thần mà thành toàn cho nhi thần."
Rốt cuộc vẫn là mẹ con, nghe được lời này làm sao Thái hậu nhịn được, sớm đã lão lệ tung hoành. Nắm tay Mặc Cảnh Kỳ liên tiếp nói: "Hoàng nhi, con có lời gì muốn nói với ai gia thì cứ nói đi, ai gia nhất định sẽ làm cho con. Hoàng nhi số khổ của ta ..."
Mặc Cảnh Kỳ nói: "Sau khi nhi thần qua đời, ấu chúa lên ngôi trong triều khó tránh khỏi có chút không thuận. Hiện nay Cảnh Lê quyền cao chức trọng, lời hoàng huynh ta đây hắn nghe không lọt, cho dù có nghe lọt đi nữa thì cũng vô ích. Chỉ cầu mẫu hậu nể mặt tân hoàng là tôn nhi của người mà quan tâm nó..."
Lời còn chưa nói hết, Thái hậu đã ngừng lại khóc thút thít, ngắt lời Mặc Cảnh Kỳ nói: "Hồ nháo, con thật sự muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho con trai Liễu tiện nhân kia sao? Con có biết bọn chúng làm ra chuyện gì hay không? Mặc Diệc Phàm mới hồi kinh, nàng ta liền ba ba chạy đi bái tế tổ tiên Định Vương phủ. Chuyện bái tế này nàng ta là tần phi hậu cung sao có thể quyết định? Nàng ta bái tế tổ tiên người nào? Lại còn ở trên đường mời Định Vương uống trà ôn chuyện, căn bản là mất hết mặt mũi hoàng gia ta. Nữ nhân như vậy, nữ nhân như vậy, nếu Hoàng thượng thực sự truyền ngôi vị hoàng đế cho con trai nàng, có thể tưởng tượng được sau này sẽ như thế nào đi? Sao nàng ta có thể tận tâm phụ tá tân hoàng, chỉ sợ sớm đã đi lấy lòng Mặc Diệc Phàm. Hoàng thượng...con thật hồ đồ ..."
"Mẫu hậu..." Mặc Cảnh Kỳ tự giễu cười cười, thở dốc một hơi mới ngắt lời Thái hậu..hỏi: "Mẫu hậu có ý gì?"
Thái hậu do dự một chút, mới nói: "Hoàng nhi, đây đều là số mệnh...Cảnh Lê cũng là đứa bé ngoan. Hiện nay hắn đã là Nhiếp chính vương, con cũng biết tình huống bên Tây Lăng kia. Nếu thật sự biến thành như vậy chẳng phải là phá hư tình cảm chú cháu bọn hắn sao? Cuối cùng có một ngày họa từ trong nhà mà ra. Đã như vậy, chẳng...Chẳng bằng truyền ngôi vị hoàng đế cho Cảnh Lê, tương lai có thế nào thì ai gia cũng sẽ liều chết che chở cho nhóm tôn nhi."
"Mẫu hậu!." Mặc Cảnh Kỳ cáu kỉnh kêu lên, hung hăng trợn to hai mắt nói: "Mẫu hậu! Người rốt cuộc có biết hay không bộ dáng Trẫm hiện nay chính là do Mặc Cảnh Lê làm hại?"
"Hoàng nhi...."Thái hậu cau mày nhìn Mặc Cảnh Kỳ, đương nhiên bà biết, bà cũng hận con út làm việc ác độc hạ thủ không lưu tình. Nhưng mà chuyện đã vậy, bà đã mất đi một đứa con trai, chẳng lẽ còn muốn mất đi một đứa khác sao? Lựa chọn này mọi người đều tốt. Nếu thật sự ép Cảnh Lê khởi binh thì đến lúc đó triều đình mới lập ấu chúa sao có thể ngăn trụ?
"Ha hả..." Ngước mắt nhìn thái hậu đang cau mày nhìn mình, Mặc Cảnh Kỳ đột nhiên cất tiếng cười to. Nhưng mà tiếng cười kia càng giống như tiếng nức nở thống khổ mà thê lương.
Cười đủ rồi, Mặc Cảnh Kỳ mới ngẩng đầu lên, chỉ vào Thái hậu nói: "Mẫu hậu...Người đúng là mẫu hậu tốt của Trẫm...Ha ha.."
Nhìn bộ dáng này của con trai, Thái hậu cũng gạt lệ theo: "Hoàng nhi, con không nên trách mẫu hậu, mẫu hậu cũng là vạn bất đắc dĩ."
"Hắn cho lợi ích gì?" Mặc Cảnh Kỳ đột nhiên hỏi.
Thái hậu sửng sốt, sắc mặt nhất thời có chút khó coi. Chống lại ánh mắt như đèn cầy của Mặc Cảnh Kỳ, mọi thứ vừa rồi càng giống như một vở kịch khó coi.
Mặc Cảnh Kỳ gật đầu nói: "Trẫm hiểu, ha hả...Trẫm không có được thì các ngươi ai cũng đừng mong có được! Cút ra ngoài!."
"Hoàng nhi, con..."
"Cút!."
Mười mấy năm qua Thái hậu mẫu nghi thiên hạ, vô cùng tôn quý. Cho dù trong lòng Mặc Cảnh Kỳ có nút thắt với bà thì ngoài mặt vẫn coi như là cung kính, chưa từng bị người chỉ tay thẳng mặt nói cút như vậy. Trên mặt nhất thời đủ loại màu sắc, sắc mặt thay đổi liên tục vô cùng khó coi.
"Hoàng nhi!" Thái hậu cắn răng nói, mục đích bà tới đây vốn là vì chuyện ngôi vị hoàng đế, tất nhiên không thể nào rời đi dễ dàng như vậy.
Mặc Cảnh Kỳ cái gì cũng không quan tâm, chỉ vào Thái hậu nói: "Cút ra ngoài cho Trẫm, có nghe thấy không? Chỉ cần Trẫm còn sống một ngày, Trẫm vẫn là hoàng đế! Cút...Các ngươi đừng mơ...Đừng mơ được như ý!"
Thái hậu nhịn cơn tức, tiến lên từng bước nói: "Ai gia biết hiện tại tâm tình Hoàng thượng không tốt, Hoàng thượng có thể phát giận. Nhưng mà kính xin Hoàng thượng suy nghĩ thật kỹ chuyện sau này. Hoàng thượng chung quy vẫn nên vì đám hoàng tử công chúa bọn chúng mà suy nghĩ."
Mặc Cảnh Kỳ không nhịn được cười như điên, nhưng là vừa khóc vừa cười, ngay cả khóe mắt cũng chảy ra huyết lệ. Thái hậu nhìn thấy cũng sợ hết hồn, liên tục lùi lại hai bước,"Hoàng thượng...Hoàng thượng, con..."
Mặc Cảnh Kỳ căm hận nói: "Ngươi nhanh đi nói cho nhi tử tốt của ngươi, để hắn sớm chết tâm đi. Cho dù giang sơn Đại Sở vì trẫm mà vong thì Trẫm cũng sẽ không giao cho hắn. Còn nữa, đứa con trai bảo bối kia của hắn...chờ chôn cùng Trẫm đi. Ngôi vị hoàng đế này hắn có bản lĩnh thì tự đi mà giành, Trẫm nhìn...Trẫm ở trên trời nhìn hắn....Đoạn, tử, tuyệt, tôn!."
Bốn chữ cuối kia tràn đầy oán độc khiến cho Thái hậu cũng không nhịn được mà trong lòng rét run. Thái hậu cũng không biết chuyện Mặc Cảnh Lê kiếp này đã không thể có con, chỉ tưởng là Mặc Cảnh Kỳ vì hận mà nguyền rủa, nhưng dù là thế thì nhìn vết máu loang lổ trên giường cùng với khóe mắt đầy huyết lệ cùng gương mặt dữ tợn giống như ác quỷ của Mặc Cảnh Kỳ cũng khiến Thái hậu bị dọa không ít. Bất đắc dĩ, Thái hậu đành lảo đảo nghiêng ngã rời khỏi tẩm điện...
Người canh giữ ngoài điện vội vàng muốn vào xem chút nhưng mới vào tới cửa đã nghe bên trong truyền ra giọng nói của Mặc Cảnh Kỳ: "Cút ra ngoài! Trẫm muốn yên tĩnh một lát!" thấy giọng nói Mặc Cảnh Kỳ vẫn còn trung khí mười phần, liền đoán cũng không có chuyện gì lớn, người canh cửa mới yên lòng đi ra thủ ngoài cửa lần nữa.
Trong tẩm điện, Mặc Cảnh Kỳ đau khổ cười ha hả, mới vừa rồi phát cáu một trận đã động tới phế tạng, Thái hậu vừa rời đi thần sắc vốn đã thập phần khó coi lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng suy bại.
"Ha ha..." trong tẩm điện đột nhiên truyền ra một tiếng cười trầm thấp dễ nghe, sau đó là tiếng bước chân chầm chậm tiến lại gần. Mặc Cảnh Kỳ nỗ lực mở mắt, nam nhân trước mắt ngay tức khắc khiến cho thần trí vốn đã hỗn loạn trong nháy mắt thanh tỉnh hơn nhiều.
Dùng sức trợn to hai mắt nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt. Áo trắng tóc trắng, dung nhan tuấn mĩ, mày kiếm dài đến tóc mai, khí độ sâm nghiêm.
Hoa văn rồng và tường vân thêu trên tay áo trắng ,còn có mùi trầm hương phảng phất trong mũi che đi mùi huyết tinh trước đó khiến cho đầu óc hỗn loạn của Mặc Cảnh Kỳ lập tức rõ ràng hơn nhiều.
"Mặc Diệc Phàm!." Mặc Cảnh Kỳ trầm giọng nói.
"Ha ha.." Mặc Diệc Phàm thấp giọng cười nói: "Hoàng thượng, mới nửa năm không gặp mà ngươi đã biến thành bộ dáng này rồi, thật là làm cho Bản vương hết sức kinh ngạc."
Bên người Mặc Diệc Phàm, Địch Lệ Nhiệt Ba mặc một áo xanh trong tay ôm một đứa nhỏ trắng trẻo mặc cẩm y màu đen.
Đứa bé mới năm sáu tuổi dáng dấp tuấn mỹ khả ái, một đôi mắt đen lưu chuyển trên người Mặc Cảnh Kỳ, hắn chưa từng thấy qua đôi mắt linh động như thế.
Thấy bộ dáng đầy máu chật vật của Mặc Cảnh Kỳ bé con nửa điểm cũng không sợ hãi. Ngược lại, từ trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba nhô đầu ra muốn nhìn rõ hơn.
"Đây là con trai ngươi?" Mặc Cảnh Kỳ hỏi
Mặc Diệc Phàm khiêu mi, xách Mặc Tiểu Bảo trong ngực Địch Lệ Nhiệt Ba ra ôm trong tay mình nói: "Không sai, đây là con ta. Mặc Ngự Thần."
Bạn học Mặc Tiểu Bảo đại danh Ngự Thần có chút tò mò nhìn người trên giường, phụ vương luôn không chịu gọi đại danh bé. Người này là người nào mà khiến cha bé đột nhiên phá lệ?
"Phụ Vương... Đây là tướng công của đại thẩm áo trắng đó sao ạ?" Mặc Diệc Phàm vuốt vuốt đầu nhỏ của con trai cười nói "Không sai, chính là tướng công của đại thẩm đó, cũng là phụ thân của Vô Ưu tỷ tỷ."
Vốn là nghe đến ba chữ Mặc Ngự Thần này thì sắc mặt Mặc Cảnh Kỳ liền thay đổi nhưng mà sau đó lại nghe đến đại thẩm áo trắng cùng với Vô Ưu tỷ tỷ khiến cho Mặc Cảnh Kỳ thở dài một hơi, nhắm mắt lại nuốt lời vừa muốn nói trở vào, hỏi: "Trường Nhạc ở Tây Bắc vẫn khỏe chứ?"
Địch Lệ Nhiệt Ba lạnh nhạt nói: "Vô Ưu đã bái thần y làm thầy, sau này dự định hành y tế thế."
Mặc Cảnh Kỳ hiển nhiên có chút ngoài ý muốn, khó khăn khoát khoát tay áo nói: "Cũng tốt, ta biết các ngươi nhất định sẽ chiếu cố nó thật tốt. Ha hả.. thật không nghĩ tới, ngươi sẽ trở lại gặp ta."
Mặc Cảnh Kỳ nhìn Mặc Diệc Phàm, trong mắt có sự bình tĩnh mà trước đây chưa từng có. Trước đây, lúc Mặc Diệc Phàm sa sút nhất còn Mặc Cảnh Kỳ khí thế nhất thì thời điểm tranh chấp với hắn, ánh mắt Mặc Cảnh Kỳ nhìn Mặc Diệc Phàm đều mang theo cảnh giác cùng ghen ghét. Bình tĩnh phảng phất như cái gì cũng có như thế này ngược lại là lần đầu tiên.
Mặc Diệc Phàm nhàn nhạt khiêu mi cười nói: "Bản vương đương nhiên sẽ trở lại gặp ngươi. Nếu không, sao Bản vương có thể giao phó cùng phụ huynh và Định Vương phủ mấy vạn anh linh vô tội mà chết? Từ năm ngoái Bản vương đã cố gắng dùng gần nửa năm mới có thể rút ra thời gian để chạy tới đưa tiễn ngươi."
"Ngươi..." Mặc Cảnh Kỳ giật mình.
Mặc Diệc Phàm gật đầu nói: "Đúng vậy. Bản vương đã sớm biết ngươi sẽ thành như vậy. Bởi vì lúc đầu ở Nam Cương...thời điểm Mặc Cảnh Lê mua thuốc thì Bản vương đang ở cách đó không xa đứng nhìn. Vì chuyện này mà Bản vương còn đặc biệt xin Trầm tiên sinh nghiên cứu dược tính chất độc này."
Dứt lời, Mặc Diệc Phàm lấy ra một bình sứ nhỏ ném tới trên giường Mặc Cảnh Kỳ. Mặc Cảnh Kỳ run run nhặt bình sứ trên giường lên mở ra.
Bên trong là từng viên thuốc nho nhỏ, nhìn viên thuốc so với hạt đậu còn nhỏ hơn trước mặt, Mặc Cảnh Kỳ vừa muốn khóc vừa muốn cười, hắn chính là bị loại thuốc này hại thành bộ dáng bây giờ, đích xác là bị huynh đệ của mình hại tới bộ dáng này.
Hắn đề phòng Định Vương phủ và Mặc Diệc Phàm cả đời, nhưng kết cục là lại chết trên tay đệ đệ ruột của mình. Đây quả thực là châm chọc lớn nhất trên đời.Nhìn bộ dáng này của Mặc Cảnh Kỳ, tâm tình Mặc Diệc Phàm rất tốt,
"Lại nói...cho dù trúng loại độc này không có thuốc giải. Nhưng mà ngươi vẫn có một cơ hội để sống tiếp. Bản vương nhớ, ngươi có một Bích Lạc hoa. Đúng không?"
Sắc mặt Mặc Cảnh Kỳ biến hóa, khàn khàn nói, "Bích Lạc hoa...Bích Lạc hoa là do ngươi lấy đi?"
Mặc Diệc Phàm hào phóng thừa nhận, "Đúng không? Chính ngươi tự suy nghĩ xem. Nếu không nhờ Bích Lạc hoa của ngươi thì sao Bản vương có thể khỏi hoàn toàn?"
Mặc Cảnh Kỳ trầm mặc hồi lâu, đột nhiên tuôn ra một trận cuồng tiếu, "Ha ha.. Báo ứng! Thật sự là báo ứng ..."
Ban đầu hắn hại Mặc Diệc Phàm trúng độc tàn tật, Mặc Diệc Phàm lại đoạt đi Bích Lạc hoa có thể giải độc cho hắn. Mà hôm nay hắn trúng kịch độc nhưng cũng không còn Bích Lạc hoa để dùng.
Quả nhiên là báo ứng sao...Mặc Diệc Phàm nhướng mày nói: "Có phải báo ứng hay không thì Bản vương không có hứng thú biết. Nhưng mà Bản vương nhìn thấy bộ dáng hiện tại của ngươi... trong lòng cảm thấy an ủi. Tại sao ngươi không hỏi thử xem Bản vương có giải dược không? Chính ngươi cũng không muốn sống tiếp đúng không? Chỉ cần ngươi còn sống thì mỗi người mỗi người bên cạnh ngươi sẽ nhắc nhở ngươi, rằng ngươi làm người thất bại cỡ nào. Ngươi biết không...lúc đầu không phải là ngươi hại Định Vương phủ, mà hoàn toàn giải thoát mấy trăm năm trói buộc Định Vương phủ ta. Thật đáng tiếc ... ngươi không sống được bao lâu nữa, nếu không Bản vương thật muốn cho ngươi nhìn một chút lúc đầu ngươi sở tác sở vi với Mặc gia quân sẽ có bao nhiêu hồi báo. Để cho ngươi nhìn một chút... Ngươi nói xem Hoàng thất Đại Sở và Định Vương phủ chúng ta rốt cuộc người nào mới có tư cách tồn tại nơi loạn thế này..."
"Đừng nói nữa!." Mặc Cảnh Kỳ đột nhiên hét lớn. Không biết lấy khí lực từ đâu vươn tay bắt được tay áo Mặc Diệc Phàm mở miệng nói: "Giết ta... Hiện tại liền giết ta để bồi tội với Định Vương phủ ngươi đi. Giết ta!."
Mặc Diệc Phàm lui về sau một bước, dễ dàng tránh khỏi tay Mặc Cảnh Kỳ. Tròng mắt bình tĩnh nhìn hắn nói: "Bây giờ Bản vương không có hứng thú với mạng của ngươi. Muốn chết thì tự chết đi. Nhưng mà...Bản vương khuyên ngươi nên kiềm chế một chút, hiện nay Mặc Cảnh Lê vẫn còn đang giương mắt mong chờ kìa."
Mặc Cảnh Kỳ thở hổn hển, nhìn hắn nói: "Giúp ta....Giúp ta giết chết Mặc Cảnh Lê cùng với người Liễu gia."
Giống như nghe được chuyện gì kỳ quái, Mặc Diệc Phàm hỏi: "Giúp ngươi làm chuyện này thì có lợi gì cho Bản vương?"
Mặc Cảnh Kỳ nói: "Trẫm sẽ hạ chỉ ngoại trừ Thái hậu và Tân hoàng thì tất cả công chúa hoàng tử đều phải chôn theo. Dùng chuyện này để tế vong linh Mặc gia quân. Có đủ không?"
"Hoàng thượng thật là lòng dạ độc ác." Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ giọng thở dài nói.
Mặc Cảnh Kỳ bình tĩnh nhìn chằm chằm Mặc Diệc Phàm hỏi: "Ngươi đáp ứng không? Trẫm còn có thể hạ chiếu thông cáo cho thiên hạ chân tướng chuyện năm đó."
Trong tẩm điện trầm mặc hồi lâu, Mặc Diệc Phàm mới từ từ bật cười. Ôm Mặc Tiểu Bảo lắc đầu nói: "Định Vương phủ và Đại Sở đã không còn liên quan. Hoàng thượng vẫn tự mình cầu phúc đi. A Lệ, về thôi."
Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu một cái, xoay người theo Mặc Diệc Phàm rời đi. Trên giường Mặc Cảnh Kỳ muốn đứng dậy nhưng căn bản không đủ sức, trong một góc điện truyền đến giọng nói của Mặc Diệc Phàm, "Cái bình kia tuy là độc dược nhưng lại có thể kéo dài tuổi thọ thêm mấy ngày. Có cần hay không là tùy hoàng thượng." Trên long sàng, Mặc Cảnh Kỳ si ngốc nhìn bình nhỏ trong tay đến xuất thần.
Trong địa đạo quanh co khúc chiết, Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm sánh vai mà đi. Mặc Diệc Phàm ôm Mặc Tiểu Bảo đã có chút buồn ngủ, nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba thấp giọng cười: "A Lệ có phải rất kỳ quái tại sao ta lại đưa thuốc cho hắn đúng không?"
Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu một cái, dược trong bình nhỏ kia đúng là thứ mà nàng và Mặc Diệc Phàm đoạt từ trên người Lôi Đằng Phong.
Giống hoàn toàn với dược mà Mặc Cảnh Lê mua ở Thánh địa Nam Cương. Lại trải qua luyện chế đặc biệt bởi Trầm Dương, mặc dù không cứu được mạng Mặc Cảnh Kỳ. Nhưng mà nếu Mặc Cảnh Kỳ dùng nó thì...có thể kéo dài tính mệnh thêm mấy ngày.
Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm đều là người hơi tinh thông y lý, đương nhiên nhìn ra bộ dáng Mặc Cảnh Kỳ đã là đèn dầu cạn, sống không quá ngày mai.
Mặc Diệc Phàm cười nói: " Mặc Cảnh Kỳ người này tính tình cổ quái, có thù tất báo. Hai ngày nay hắn bị Thái hậu và Mặc Cảnh Lê còn có Liễu gia chèn ép khốc liệt, lúc này cho hắn một cơ hội phản kích, nhất định hắn sẽ cho chúng ta một kinh hỉ."
Địch Lệ Nhiệt Ba cười yếu ớt nói: "Chỉ mong không phải là kinh sợ."
Đối với loại người như Mặc Cảnh Kỳ, Địch Lệ Nhiệt Ba thật sự có hai phần kiêng kỵ, vẫn nên chết sạch mới tốt. Mặc Diệc Phàm cười nói: "Ta và nàng mỏi mắt mong chờ là được."
Sáng sớm ngày thứ hai trong cung quả nhiên truyền ra tin tức tốt, Hoàng thượng truyền lệnh tất cả văn võ bá quan lên triều.
Nghe được tin này, nhóm quan lại hiển quý trong kinh thành giật nảy người. Phải biết, bọn họ lấy được tin tức là Hoàng thượng khẳng định sắp chết, nằm trên giường bệnh, mấy ngày nay đều là Lê Vương xử lý triều chính thay, giờ đột nhiên lại truyền đến Hoàng đế muốn tất cả văn võ bá quan lâm triều, tự nhiên mọi người bị hù không nhẹ.
Người nhát gan thậm chí còn mềm nhũn chân. Trong lòng suy đoán, có phải là Hoàng thượng trước đó dùng thủ thuật che mắt lừa gạt bọn họ, sau đó âm thầm quan sát lòng trung thành của bọn họ hay không? Nếu thật là như vậy thì bọn họ sắp chết đến nơi rồi.
Nghe được tin này Mặc Cảnh Lê cũng vừa giận vừa sợ. Phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là không tin, trước khi cho Mặc Cảnh Kỳ dùng thuốc hắn đã tìm người thử qua, chất độc này căn bản không có cách nào thay thế.
Hơn nữa, hôm qua thời điểm mẫu hậu đi qua còn một bộ dáng sắp chết, sáng sớm hôm nay đã có thể lâm triều. Điều này sao có thế?!
Đồng dạng nhận được tin tức còn có Hoa lão quốc công đã sớm ở ẩn tại nhà cùng một nhóm cựu thần thời tiên hoàng.
Sau khi Mặc Cảnh Kỳ lên ngôi rất kiêng kỵ những cựu thần này nên đã sớm nghĩ cách để lui chức bọn họ. Sau khi trải qua sàng lọc mặc dù không còn lại nhiều lắm, nhưng lực ảnh hưởng trên triều vẫn không nhỏ, lần này cũng bị Mặc Cảnh Kỳ truyền vào cung.
Ở cửa cung gặp phải đám triều thần quyền quý thần sắc khác nhau, Hoa lão quốc công râu tóc bạc trắng, được con trai và cháu trai đỡ chậm rãi bước đi, dọc đường đều gặp quan viên tiến lên chào hỏi.
"Hoa Quốc công." Mặc Cảnh Lê mặc một áo mãng bào Nhiếp chính vương vô cùng tôn quý.
Hoa Quốc công híp đôi mắt già, vuốt chòm râu trắng như tuyết, cười híp mắt nhìn Mặc Cảnh Lê nói: "Hóa ra là Lê Vương điện hạ, mấy năm không gặp Lê Vương điện hạ ngược lại càng ngày càng uy phong . Mấy lão gia hỏa chúng ta quả thực đều đã già rồi."
Mấy năm nay Hoa Quốc công ở nhà nghỉ ngơi, hàng năm không có chuyện gì thì không ra cửa, cho dù là Mặc Cảnh Lê thì cũng 4-5 năm chưa từng thấy qua. Mặc dù hiện tại quyền cao chức trọng nhưng mà Mặc Cảnh Lê cũng không dám tùy tiện đắc tội Hoa Quốc công.
Chắp tay cười nói: "Lão quốc công nói đùa, chút bản lãnh này của Bản vương còn không đủ để Quốc công nhìn vào trong mắt."
Hoa quốc công cười híp mắt nhìn Mặc Cảnh Lê nói: " Lê Vương điện hạ càng ngày càng biết ăn nói..."
Mặc Cảnh Lê phụng bồi Hoa quốc công đi tới Cần Chính điện, vừa đi vừa tán gẫu nói: "Hai ngày này Định Vương đã hồi kinh, không biết Lão quốc công có gặp qua chưa?"
Hoa quốc công lắc đầu nói: "Lão phu lớn tuổi, tin tức khó tránh khỏi không linh thông. Tin tức Định Vương trở về còn phải đa tạ Lê Vương báo cho, nếu như Định Vương còn nhớ đến mấy phần giao tình giữa lão đầu và Định Vương phủ thì chắc ít ngày nữa sẽ được gặp một lần. Hiện nay Định Vương vừa hồi kinh, chắc hẳn chuyện cần làm cũng nhiều. Chúng ta cũng không nên đi quấy rầy..."
Mặc Cảnh Lê cười nhạt nói: "Lão quốc công nói phải. Hôm nay Hoàng thượng tuyên lão quốc công vào cung.."
Hoa Quốc công cười nói: "Chắc thân thể hoàng thượng hết bệnh, nhất thời cao hứng liền muốn mấy lão hủ chúng ta cùng nhau vào cung vì Hoàng thượng ăn mừng một phen."
"Như vậy sao?" Mặc Cảnh Lê cũng không phản bác, có chút áy náy nhìn Hoa Quốc công nói: "Lão quốc công, Bản vương...."
Hoa Quốc công cũng không làm khó hắn, cười nói: "Lê Vương là người trẻ tuổi, không cần đi cùng mấy lão đầu tử chúng ta. Lê Vương cứ đi trước cũng được..."
Mặc Cảnh Lê chắp tay cười nói: "Nếu đã như vậy, Lão quốc công đi thong thả, Bản Vương đi trước, cáo từ."
"Không tiễn." Hoa Quốc công cười nói
Nhìn Mặc Cảnh Lê long hành hổ bộ đi khỏi, nụ cười trên mặt Hoa quốc công mới dần dần phai đi. Con trai đỡ ông có chút lo lắng nói: "Cha, nhiều năm rồi Hoàng thượng không gọi chúng ta vào cung kiến giá. Lần này.....Chỉ sợ không đơn giản."
Hoa Quốc công có chút bất đắc dĩ thở dài nói: "Quân muốn thần chết thần không thể không chết, huống hồ chẳng qua chỉ gọi chúng ta vào cung tấn kiến. Cũng không chỉ có một nhà chúng ta. Thôi...Lúc lên đại điện nhớ, không cần nói nhiều, làm ít sai ít. Có chuyện gì thì lão đầu tử ta sẽ thay các con chống đỡ một chút."
"Cha, đều do hài nhi vô năng...." Trưởng tử của Hoa gia năm nay đã hơn năm mươi tuổi, đỡ Hoa quốc công xấu hổ nói. Nếu không phải hậu nhân bọn họ vô năng thì việc gì cha già đã sắp tám mươi phải tự mình lên điện, vì bọn họ ngăn cản những tính toán của Quân Vương kia.
Hoa Quốc công khoát tay cái rồi nói: "Ta cũng không biết có thể che chở các con được mấy ngày, được lúc nào hay lúc đấy đi. Ta cân nhắc thì chuyện ngày hôm nay chỉ sợ là có chút liên quan đến Định Vương."
"Nói vậy là sao ạ?" Trưởng tử Hoa gia cả kinh, trên mặt cũng không dám động thanh sắc, chỉ đành giảm thấp tiếng hỏi.
Hoa Quốc công nói: "Mới vừa rồi con cũng nghe Lê Vương nói đó, Định Vương đã trở lại hai ngày rồi. Định Vương vừa trở lại bệnh tình Hoàng thượng liền tốt lên, con cảm thấy đây là trùng hợp sao?"
"Nhưng mà....Lấy tính cách của Định Vương thì tuyệt đối sẽ không cứu Hoàng thượng." Bọn họ cũng coi như là nhìn Định Vương lớn lên, cho dù bên trong có nhiều năm chưa gặp nhưng mà căn bản là tính khí không có khả năng thay đổi.
Thời điểm Định Vương còn niên thiếu đã không phải người khoan hậu gì cho cam, mười mấy năm này cũng không thể dưỡng thành tính cách lấy đức báo oán được.
Hoa quốc công than thở, nói: "Ta chỉ sợ....chắc Hoàng thượng không còn nhiều thời gian đi."
"Cha muốn nói, Hoàng thượng gọi chúng ta vào cung là muốn..." ủy thác.
Hoa Quốc công khoát tay một cái nói: "Đi thôi, đi xem một chút khắc biết."
Hôm nay điện Cần Chính đứng đầy người, so với lâm triều thường ngày thì càng nhiều hơn. Rất nhiều triều thần cũng nhận ra trước mặt đứng đầy mấy vị cựu thần mà bọn họ thậm chí còn không nhận ra, còn có mấy Vương gia trong hoàng thất.
Trong lòng cũng mơ hồ biết chỉ sợ là có đại sự sắp xảy ra. Mấy người nhát gan không khỏi lùi lại phía sau không dám nói lời nào. Đứng ở phía trước chỉ còn mấy người đang xì xào bàn tán trao đổi gì đó. Chỉ nhìn vị trí cũng có thể nhìn ra được, những triều thần này đã chia làm hai phái.
Một phái vây bên người Mặc Cảnh Lê, một phái khác vây quanh Liễu thừa tướng, nhìn đối phương thần sắc có chút bất thiện. Mà đổi lại, một phái khác đứng bên ngoài độc lập với những người này. Nhưng mà nhân số rất ít, đều là những lão nhân đã ngoài sáu mươi hoặc là người thanh liêm không chút quyền thế.
"Hoàng thượng giá lâm!." Tiếng hét bén nhọn của thái giám vang lên trên đại điện.
Trên đại điện nhất thời một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người không nhịn được nhìn chăm chú vào long ỷ trống rỗng phía trên. Chỉ chốc lát sau, phía sau điện truyền đến một loạt tiếng bước chân, Mặc Cảnh Kỳ đã lâu không thấy mặc long bào được thái giám đỡ ra ngoài.
Bởi vì bệnh đã lâu nên Mặc Cảnh Kỳ không khỏi có chút gầy gò tiều tụy, long bào mặc trên người hắn hơi rộng, tạo thành một loại cảm giác quỷ dị không hài hòa. Sắc mặt hắn vẫn vàng như nến nhưng đôi môi đỏ sẫm làm người ta ghé mắt và một đôi mắt sáng ngời sắc bén kinh người.
"Chúng thần tham kiến hoàng thượng!. Hoàng thượng vạn vạn tuế.!"
Mặc Cảnh Kỳ từ trên cao nhìn xuống đám thần tử phía dưới, bình tĩnh không gợn sóng nói: "Các khanh bình thân! Người đâu, tuyên chỉ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro