Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 135: Chuyện đính hôn tự cho là thông minh

Mộ Dung tiểu thư tới, tất nhiên Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm không thể ở lại nữa. Có điều, hai người cũng không rời đi, Mặc Diệc Phàm tiện tay cầm lấy tách trà mà hai người đã uống, rồi nắm tay Nhiệt Ba tiến vào một cánh cửa bí mật. 

Từ Thanh Trần chọn khách sạn này để trọ tất nhiên là có nguyên nhân, vốn nơi này chính là một cọc ngầm của Định Vương phủ ở An thành. 

An thành thân là thành trì lớn thứ tư của Tây Lăng, nên tất nhiên Định Vương phủ sẽ không bỏ mặc. 

Sau cửa bí mật là một mật thất nhỏ, bên trong cũng không có bày biện đầy đủ như bên ngoài, chỉ có một cái bàn, mấy băng ghế ngồi và một cái giường trúc thôi. 

Hai người mới vừa ngồi vào chỗ của mình, thì ngoài cửa liền truyền đến tiếng cầu kiến của Mộ Dung tiểu thư và tiếng mở cửa của Từ Thanh Trần.

Từ Thanh Trần cúi đầu nhìn cô gái mặc váy hoa đứng ở trước mặt, cười lạnh nhạt nói: "Mộ Dung tiểu thư, không biết có gì chỉ giáo?" 

Đôi mắt đẹp lộ ra bên ngoài chiếc khăn che mặt của Mộ Dung tiểu thư kinh ngạc nhìn Từ Thanh Trần, lại thấy nam tử mỉm cười thanh nhã thoát tục trước mắt đứng ở cửa không có một chút ý định mời mình vào, thì không khỏi cắn cắn khóe môi hỏi: "Công tử Thanh Trần không mời ta vào sao?"

Từ Thanh Trần cười nhạt nói: "Cũng không còn sớm, lúc này Mộ Dung tiểu thư tới đây... Chỉ sợ sẽ có tổn hại đến danh dự của tiểu thư. Tiểu thư vẫn nên trở về đi." 

Nói xong, Từ Thanh Trần lui về phía sau một bước, hiển nhiên đang tính tiễn khách đóng cửa lại. Trong lòng Mộ Dung tiểu thư quýnh lên, vươn tay kéo tay áo của Từ Thanh Trần lại, "Công tử Thanh Trần......" 

Từ Thanh Trần hơi kinh ngạc nhìn nàng ta, không nghĩ tới, Mộ Dung tiểu thư này cũng là người luyện võ. 

Mặc dù bản thân Từ Thanh Trần không biết võ công, nhưng trong những người mà hắn quen biết thì cũng có không ít cao thủ. 

Vì vậy, lấy ánh mắt của Từ Thanh Trần, tất nhiên cũng có thể đoán được, thực lực của vị Mộ Dung tiểu thư này ước chừng cũng trên trung bình, với một cô gái thì cũng đã xem là khá tốt rồi.

"Mộ Dung tiểu thư làm vậy có ý gì?" Từ Thanh Trần kéo tay áo của mình về, ánh mắt lạnh nhạt, hỏi.

"Công tử Thanh Trần... Ta... Minh Nghiên có chuyện muốn nói riêng với công tử một chút, kính xin công tử tha lỗi." Mộ Dung tiểu thư ngẩng đầu nhìn Từ Thanh Trần, nói một cách tha thiết.

Từ Thanh Trần trầm ngâm một lát, rốt cuộc vẫn phải lui một bước để nàng ta đi vào. Thấy Từ Thanh Trần lui bước, hiển nhiên Mộ Dung tiểu thư thở phào nhẹ nhõm, bước vào phòng của Từ Thanh Trần.

Phòng của Từ Thanh Trần được bố trí hết sức thanh tĩnh, tao nhã, cực kỳ khác biệt với vẻ ung dung hoa quý của Mộ Dung thế gia. 

Mộ Dung tiểu thư quay đầu lại nhìn thoáng qua Từ Thanh Trần đang mặc một bộ áo trắng thanh nhã xuất trần, đột nhiên hơi lúng túng.

Vốn nàng rất có lòng tin với chính mình, nàng là cô nương đẹp nhất An thành, là người thừa kế duy nhất của Mộ Dung thế gia. Cho nên nàng có thể dùng châu báu xinh đẹp nhất, quần áo đắt tiền nhất, thức ăn ngon nhất, tinh xảo nhất. 

Nhưng khi nhìn đến nam tử trước mắt, đột nhiên nàng cảm thấy xấu hổ vì một thân hoa lệ của mình, giống như vốn châu báu, đồ trang sức, áo gấm váy hoa không ngừng được hâm mộ trong mắt mọi người, trong nháy mắt trở nên tầm thường, không đáng giá.

Thậm chí nàng bắt đầu hối hận đã nghe chủ ý của nha đầu, ăn mặc cho thật đẹp để tới gặp công tử Thanh Trần, hắn ta có thể ghét bỏ nàng quá dung tục hay không? 

Đúng rồi, Từ gia là danh môn thế đại thư hương, tất nhiên yêu thích đều là những sự vật phong nhã thanh tĩnh. 

Nghĩ đến đây, Mộ Dung tiểu thư hận không được trở về thu thập nha đầu đã nghĩ kế cho mình một trận ngay lập tức    

"Mời Mộ Dung tiểu thư ngồi, mời uống trà." Từ Thanh Trần ngồi xuống, rót một tách trà đặt xuống đối diện mình.

Mộ Dung tiểu thư tạ ơn, nâng tách trà lên uống một ngụm, vẫn không nhịn được mà nhíu mày. Từ nhỏ đến lớn, cái gì mà nàng dùng đều là thứ tốt nhất, tinh xảo nhất, coi như là Công chúa hoàng tộc, thì trên phương diện vật chất cũng chưa chắc có thể quý giá bằng nàng. 

Trà mà Từ Thanh Trần mời nàng uống cũng không tính là ngon, thậm chí ngay cả nước trà cũng không phải mới được pha với nhiệt độ thích hợp. Nếu người khác cho nàng uống trà như vậy, thì tất nhiên nàng sẽ không uống. 

Nhưng nhìn sắc mặt Từ Thanh Trần vẫn bình thường mà uống trà của mình, hiển nhiên không cảm thấy có gì không đúng, nên nàng cũng chỉ phải im lặng mà nhịn xuống. 

Nhìn bộ dáng cau mày ẩn nhẫn của cô gái đang ngồi đối diện, trong đáy mắt Từ Thanh Trần lướt qua một ý cười lãnh đạm. 

Dĩ nhiên hắn biết nàng ta đang nhẫn nhịn cái gì, và vì sao phải nhẫn nhịn. Tất nhiên phẩm trà là chuyện phong nhã, mà chuyện phong nhã thì xưa nay Từ gia đều am hiểu hơn những gia đình khác. 

Trà trong khách sạn này không ngon, tất nhiên Từ Thanh Trần cũng biết, chỉ là, mặc dù Từ Thanh Trần là nhã sĩ phong lưu, nhưng thân lại đang ở hồng trần. 

Lúc công sự bận rộn đến cực điểm, có một tách trà để uống, thì cũng đã quá tốt rồi, ai sẽ còn chú ý xem lá trà có được không, nước pha trà có tốt không, nhiệt độ có thích hợp không? 

"Mộ Dung tiểu thư muốn nói gì?" Từ Thanh Trần gọn gàng dứt khoát hỏi thẳng.

Hiển nhiên, cho tới bây giờ, Mộ Dung tiểu thư chưa từng gặp nam nhân nào không khách khí như vậy. 

Cũng không phải Từ Thanh Trần vô lễ với nàng, mà trên thực tế, Từ Thanh Trần càng khiêm tốn hữu lễ hơn đại đa số nam tử mà nàng đã từng gặp. 

Nhưng mỗi tiếng nói cử động của hắn ta cũng có thể khiến cho ngươi cảm nhận được rõ ràng, hắn ta không để ý đến ngươi. 

Mộ Dung tiểu thư hơi uất ức cắn cắn khóe môi, giơ tay lên gỡ chiếc khăn che trên mặt xuống, lộ ra một dung nhan mỹ lệ. 

Song lần này, Mộ Dung tiểu thư vẫn thất vọng, ánh mắt Từ Thanh Trần nhìn nàng, ngay cả một chút dao động cũng không có. 

Giống như cô gái trước mắt có khăn che mặt hay không, hay dung nhan xinh đẹp, thùy mị hơn người đều không có chút quan hệ nào với hắn ta. 

Mộ Dung tiểu thư nhìn Từ Thanh Trần một lúc lâu lâu, rốt cuộc sau khi xác định, quả thật hắn ta không để ý đến dung mạo của mình, thì đôi mắt mới nhắm lại, che giấu ảo não và thất bại trong mắt, "Tục danh của tiểu nữ là Minh Nghiên, Mộ Dung Minh Nghiên ra mắt công tử Thanh Trần."

Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, trong lòng Mộ Dung Minh Nghiên cũng âm thầm buồn bực. Nàng ta chỉ thấy công tử Thanh Trần có bề ngoài tao nhã, cử chỉ phong nhã, nhưng đã quên hắn ta vừa xuất hiện đã dám đánh mặt thái thúc công và Mộ Dung thế gia, thì sao lại là người dễ nói chuyện được. 

Đợi một lúc lâu mà vẫn không nghe thấy Từ Thanh Trần mở miệng, Mộ Dung Minh Nghiên hơi uất ức nhìn nam tử lãnh tình trước mắt, cắn răng nói: "Công tử Thanh Trần... Có bằng lòng ở rể Mộ Dung thế gia không?"

Lời này vừa thốt ra, đừng nói ám vệ đứng trong chỗ tối bảo vệ Từ Thanh Trần suýt nữa rớt cằm, ngay cả sắc mặt của Mặc Diệc Phàm và Nhiệt Ba ở trong phòng bí mật cũng không nhịn được mà thay đổi. 

Nụ cười của Nhiệt Ba lạnh xuống, lạnh lùng nói: "Mộ Dung Minh Nghiên này thật to gan!" 

Mặc Diệc Phàm gật đầu đồng ý, "Đúng là thật to gan!" 

Mộ Dung gia lại dám đào góc tường của hắn, không muốn sống nữa sao?

Bên ngoài, Từ Thanh Trần lại vẫn bình tĩnh như ngày thường, lạnh nhạt hỏi: "Mộ Dung tiểu thư nói vậy là có ý gì?"

Trên dung nhan xinh đẹp của Mộ Dung Minh Nghiên hiện lên một nụ cười khổ, kinh ngạc nói với Từ Thanh Trần: "Công tử Thanh Trần cũng đã nghe ông nội của ta nói rồi, bọn họ sẽ chọn một vị trong Thập đại cao thủ cho ta làm con rể của Mộ Dung thế gia."

Từ Thanh Trần cúi đầu nói: "Tại hạ không tinh thông võ nghệ, đừng nói Thập đại cao thủ, cho dù là cao thủ hạng ba, thì cũng không thắng được. Chỉ sợ Mộ Dung tiểu thư tới đây là đã tìm nhầm người rồi." 

Mộ Dung Minh Nghiên lắc đầu nói: "Không, công tử Thanh Trần không giống. Công tử Thanh Trần có danh dương thiên hạ, tài trí hơn người. Nếu công tử Thanh Trần nguyện ý ở rể Mộ Dung thế gia, thì cho dù là cao thủ đệ nhất thiên hạ, ông nội cũng sẽ bỏ qua."

Nhìn thần sắc lãnh đạm của Từ Thanh Trần, Mộ Dung Minh Nghiên nói hơi chần chờ: "Công tử... Không muốn sao?"

"Tại hạ không xứng với Mộ Dung tiểu thư." Từ Thanh Trần nói rất khiêm tốn, trên thực tế cũng là từ chối đề nghị của Mộ Dung Minh Nghiên.

Thần sắc của Mộ Dung Minh Nghiên khẽ biến, "Tại sao? Chỉ cần cưới ta, thì cả Mộ Dung thế gia cũng sẽ là của chàng. Chẳng lẽ ngồi ôm cả Mộ Dung thế gia không tốt hơn công tử Thanh Trần ở Lệ thành bán mạng cho Định Vương trăm ngàn lần sao? Hay... Hay ta không mỹ lệ, không xứng với công tử Thanh Trần?"

Từ Thanh Trần lắc đầu, mỉm cười nói với Mộ Dung Minh Nghiên: "Mộ Dung tiểu thư, chuyện nhân duyên thì phải cần duyên phận. Tại hạ và Mộ Dung tiểu thư không có duyên phận này, kính xin Mộ Dung tiểu thư đừng cưỡng cầu. Lấy tài mạo của tiểu thư, còn có tài phú của Mộ Dung thế gia, trên đời này còn nhiều, rất nhiều thanh niên tài tuấn nguyện ý cầu hôn Mộ Dung tiểu thư."


Một cô nương mới mười mấy tuổi, tự mình tới cửa, hỏi một nam nhân có nguyện ý cưới nàng không, nhưng lại nhận được kết quả như thế, trong đôi mắt của Mộ Dung Minh Nghiên chớp động ra nước mắt trong suốt, không cam lòng nói với Từ Thanh Trần: "Chẳng lẽ công tử Thanh Trần đã có người thương? Không... Minh Nghiên chưa từng nghe nói công tử Thanh Trần thân cận với vị cô nương nào, cho dù là Công chúa An Khê của Nam Chiếu, thì cũng đã đại hôn. Ta không tin trên thế gian còn có cô gái nào xứng đôi với công tử Thanh Trần hơn Minh Nghiên."

Công tử Thanh Trần thảnh thơi uống tách trà đã hơi nguội, nhìn cô gái đã khóc đến nước mắt chảy dài ở đối diện, bình tĩnh nói: "Chuyện nhân duyên, có đôi khi cũng không liên quan gì đến xứng hay không, có lẽ một ngày nào đó, tại hạ sẽ gặp được cô gái thích hợp. Chưa chắc tài hoa hơn người, cũng chưa chắc quốc sắc thiên hương, cũng có thể gia thế bình thường. Mộ Dung tiểu thư lấy xứng hay không ra để cân nhắc, quả thật không có ý nghĩa gì. Nói vậy, Mộ Dung tiểu thư cũng không còn chuyện gì nữa, mời trở về đi."

Bị Từ Thanh Trần từ chối không chút lưu tình như vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Minh Nghiên tràn đầy khổ sở. 

Đôi mắt xinh đẹp nhìn Từ Thanh Trần chăm chú cũng nhiều thêm một tia oán hận, cắn răng nói: "Lúc ta vào đây cũng không phải không có ai nhìn thấy, nếu ta nói giữa chúng ta có chuyện gì, công tử Thanh Trần cảm thấy, thế nhân tin chàng hơn hay tin ta nhiều hơn?"

Từ Thanh Trần nhìn Mộ Dung Minh Nghiên hơi bất đắc dĩ, lắc đầu nói: "Mộ Dung tiểu thư, nếu ngươi là cô nương nhà bình thường, thì tất nhiên thế nhân sẽ tin ngươi nhiều hơn. Nhưng... Hiện tại, chỉ sợ người của cả An thành này lại càng tin tại hạ nhiều hơn."

Trong mắt thế nhân, có thể nói, Mộ Dung Minh Nghiên là núi vàng. Ai sẽ tin tưởng có người nhận được núi vàng mà còn muốn đẩy ra ngoài đây? 

Huống chi, hiện tại, đừng nói hắn và Mộ Dung Minh Nghiên không có chuyện gì, cho dù thật sự có chuyện xảy ra, thì cũng sẽ có rất nhiều người nguyện ý tin tưởng bọn họ trong sạch. 

Một nữ nhân so với cả Mộ Dung thế gia, thật sự nhỏ bé đến không đáng kể. Mộ Dung Minh Nghiên sửng sốt, nhưng rất nhanh cũng hiểu được ý của Từ Thanh Trần.

Không uy hiếp được, gương mặt của Mộ Dung Minh Nghiên đỏ bừng, cắn khóe môi, nói một cách u oán: "Ta nhất định bắt chàng phải cưới ta!" 

Từ Thanh Trần mỉm cười không nói, ánh mắt bình tĩnh kia không gợn sóng, nhưng vẫn biểu thị vô cùng rõ ràng: Ta tuyệt đối sẽ không cưới ngươi.

Cuối cùng, Mộ Dung Minh Nghiên bật khóc che mặt trở về. Từ Thanh Trần cười nhạt, đóng cửa lại, rồi ngồi xuống rót cho mình một tách trà nữa.

"Đại ca, Mộ Dung Minh Nghiên kia có ý gì?" Nhiệt Ba đẩy cửa đi ra ngoài, đi tới ngồi xuống bên cạnh Từ Thanh Trần, nhẹ giọng hỏi.

Mặc Diệc Phàm đi theo phía sau nàng ra ngoài, ngữ khí trêu chọc, cười nói: "Cái này còn phải hỏi sao? Tất nhiên là công tử Thanh Trần tuấn mỹ bất phàm đã làm lay động trái tim của Mộ Dung tiểu thư. Trong Thập đại cao thủ, trừ Trấn Nam Vương và Lăng Thiết Hàn, a... Còn có Nhâm Kỳ Ninh kia nữa, cũng không có ai có thể chọn được. Tuổi của Trấn Nam Vương đã lớn, lại bị mất một cánh tay, Lăng Thiết Hàn chính là đầu lĩnh sát thủ trong giang hồ, Nhâm Kỳ Ninh thì lại không có danh tiếng. Mộ Dung tiểu thư thật sự đã lâm vào đường cùng, nên tất nhiên muốn tự chọn một vị hôn phu mà mình để ý."

Nhiệt Ba nhíu mày, "Hừ" khẽ một tiếng, nói: "Nàng ta để ý thì liền muốn Đại ca ở rể? Nàng ta cho là nàng ta là ai chứ?" 

Nếu lỡ như thật sự Đại ca không suy nghĩ kỹ mà đồng ý, thì đến khi trở về còn không bị ông ngoại và cậu đánh gãy chân sao? 

Đường đường trưởng công tử của Từ gia đi ở rể nhà thương nhân còn chưa tính, lại còn chọn một nữ nhân tự cho là đúng như vậy.

Từ Thanh Trần mỉm cười lấy một cái tách ở bên cạnh, rồi rót một chén trà nguội cho muội ấy, cười nói: "Lệ nhi, hiện tại Đại ca cũng không tính lấy vợ. Huống chi, đây chỉ là ý nghĩ kỳ lạ của riêng Mộ Dung Minh Nghiên mà thôi. Sao Mộ Dung Hùng và Mộ Dung gia chủ lại đồng ý được? Theo huynh thấy ... Lăng Các chủ lại tương đối có thể có khả năng."

Mộ Dung gia chắc chắn sẽ không gả con gái cho hoàng thất, như vậy, người có thể chọn sẽ cực kỳ có hạn. 

Nếu muốn chống lại Trấn Nam Vương, thì người mà Mộ Dung tiểu thư có thể gả cũng chỉ có Mặc Cảnh Kỳ, Lăng Thiết Hàn và Mặc Diệc Phàm. 

Nhưng hết lần này tới lần khác, căn bản Mặc Diệc Phàm không xuất hiện, cho nên, cuối cùng người được chọn sẽ chỉ ở giữa Mặc Cảnh Kỳ và Lăng Thiết Hàn. 

Mà Từ Thanh Trần cho rằng, khả năng của Lăng Thiết Hàn cao hơn một chút. Dù sao, bản thân Diêm Vương các đã ở trong địa phận của Tây Lăng, làm thông gia với Mộ Dung gia, thì có thể nói là sự hợp tác giữa mạnh với mạnh. 

Hơn nữa, Lăng Thiết Hàn và Trấn Nam Vương có thù oán, nhưng nhiều năm như vậy mà Diêm Vương các và Lăng Thiết Hàn đều tồn tại an an ổn ổn, thì cũng nói lên sự kiêng kỵ của Trấn Nam Vương với Lăng Thiết Hàn.

Mặc Diệc Phàm nhíu mày suy nghĩ một chút, rồi nói: "Cũng chưa chắc, nếu công tử Thanh Trần thật sự nguyện ý ở rể Mộ Dung gia, thì chưa chắc Mộ Dung Hùng sẽ không thể không buông tha Lăng Thiết Hàn." 

Mộ Dung gia và Diêm Vương các làm thông gia thì tất nhiên rất tốt, nhưng đến cùng, gia chủ sau này sẽ không còn là người của Mộ Dung gia nữa. 

Ngược lại, nếu công tử Thanh Trần trí tuyệt thiên hạ ở rể, vậy thì hoàn toàn không giống nữa. Vừa có thể dựa vào quan hệ của Từ gia và Định Vương phủ để kiềm chế hoàng thất Tây Lăng, lại có công tử Thanh Trần có mưu kế vô song và Mộ Dung Hùng có võ công tuyệt thế trấn giữ. Trấn Nam Vương muốn động Mộ Dung gia thì cũng phải suy nghĩ thật kỹ.

"Cho nên... Thanh Trần huynh, lần này huynh thật sự phải cẩn thận ngàn vạn lần rồi." Mặc Diệc Phàm dặn dò đầy tha thiết, nếu không cẩn thận, mất đi một người thông minh chia sẻ chính vụ, thì thật sự sẽ tạo thành rắc rối rất lớn cho hắn đấy.

Từ Thanh Trần suy tư một chút khả năng mà Mặc Diệc Phàm nói, một lát sau, gật đầu cười nói: "Đa tạ Vương gia đã nhắc nhở." 

Huynh ấy đã nói như vậy, thì tất nhiên đã có kế sách giải quyết, nên Mặc Diệc Phàm cũng không thêm gì nữa, ôm Nhiệt Ba đứng lên, nói: "Cần dùng bao nhiêu người, Đại ca cứ tự điều động là được. Ta và A Lệ cũng sẽ ở lại An thành, mọi chuyện phải cẩn thận." 

Từ Thanh Trần lạnh nhạt gật đầu, đưa mắt nhìn bọn họ đi khỏi.

Tiễn Mặc Diệc Phàm và Nhiệt Ba về, Từ Thanh Trần nhíu mày suy tư những chuyện có thể sẽ xảy ra vào ngày mai. Dưới ánh nến, khóe môi tuấn mỹ cong lên một nụ cười lãnh đạm. 

Rất nhiều chuyện có thể nhượng bộ, thì hắn cũng không muốn làm quá đoạn tuyệt, nhưng... Hy vọng ngày mai, người của Mộ Dung thế gia cũng nên thức thời thì tốt hơn.

"Công tử Thanh Trần." Một ám vệ đứng ở cửa bẩm báo. 

Từ Thanh Trần ngồi thẳng người, nghiêng đầu hỏi: "Chuyện gì?"

Ám vệ đi tới, hai tay trình lên một phong thư, nói: "Bạch Hổ mới vừa truyền tin tức đến." 

Từ Thanh Trần nhận lấy phong thư, ám vệ cung kính lui ra ngoài. Mở phong thư được dán kín có dấu hiệu Bạch Hổ, đôi mày tuấn mỹ của Từ Thanh Trần nhướng lên. 

Nhâm Kỳ Ninh này... Nhìn qua như không hiển sơn lộ thủy, thì ra còn hơi có ý tứ. Chỉ trách hắn ta không nên tự cho là thông minh mà đi thăm dò Mặc Diệc Phàm và Lệ nhi. 

Gấp bức thư lại, rồi bỏ vào phong bì, kêu một ám vệ ra để hắn ta đưa tin đến chỗ Định Vương và Vương phi. 

Từ Thanh Trần lắc đầu, xoay người đi vào phòng trong nghỉ ngơi.

Nhiệt Ba trở về trong khách sạn vẫn còn tức giận, Mặc Diệc Phàm nhìn nụ cười lãnh đạm của nàng, thì không khỏi cười nói: "A Lệ, sao Đại ca của nàng sẽ coi trọng cô gái như vậy được? Nàng tức giận như vậy, thì vi phu thật sự sẽ ghen đó." 

Nhiệt Ba tức giận liếc hắn một cái, Mặc Diệc Phàm mỉm cười ôm nàng vào lòng, cười nói: "Chẳng lẽ không đúng sao? Lúc nào cũng là chuyện hôn sự của riêng Từ huynh, A Lệ nàng lại cứ quan tâm như vậy, không phải vi phu cũng phải ăn dấm sao?"

Nhiệt Ba dựa vào trong lòng Mặc Diệc Phàm, cũng hỏi hơi lo lắng và do dự: "Ta thật sự đã quan tâm quá nhiều sao?"

Thật ra Mộ Dung tiểu thư cũng không tệ như nàng nghĩ, chỉ là chuyện liên quan đến Đại ca, nên nàng luôn hy vọng có thể có một cô gái hoàn mỹ. Nhưng đúng như Đại ca nói, xứng đôi hay không cũng không thể chỉ nhìn điều kiện bên ngoài.

Nhìn bộ dáng lo lắng bất định của Nhiệt Ba, Mặc Diệc Phàm không nhịn được hôn lên mặt nàng mấy cái rồi mới buồn bực cười nói: "A Lệ, nàng quan tâm quá sẽ bị loạn, nên mới lo được lo mất như vậy. Từ huynh là người như thế nào, nếu huynh ấy thật sự thích, mà mọi người không thích, thì sao có thể ngăn huynh ấy được chứ? Huynh ấy đã nói như vậy, thì chứng tỏ thật sự chướng mắt Mộ Dung Minh Nghiên. Ánh mắt của A Lệ rất chuẩn, Mộ Dung Minh Nghiên này không xứng với Từ huynh." 

Những lúc như thế này, Mặc Diệc Phàm không để ý mà nói tốt cho Từ Thanh Trần mấy câu. Lúc này, trong lòng Nhiệt Ba mới an tâm một chút, trong lòng âm thầm nhắc nhở mình, sau này, ít phát biểu ý kiến trong chuyện đối tượng thành thân của Đại ca. 

Con người luôn dễ xem mình là trung tâm, cho rằng cái này hoặc cái kia không tốt, nói đi nói lại, chuyện thành thân, chỉ cần Đại ca cho là tốt, thì người khác cũng không cần nói nhiều làm gì.

"Bái kiến Vương gia, Vương phi." Một bóng đen xuất hiện lặng yên không một tiếng động ở phòng ngoài, đứng chắp tay đầy cung kính. 

Mặc Diệc Phàm không vui cau mày, "Chuyện gì?"

"Công tử Thanh Trần lệnh cho thuộc hạ đưa tới một phong thư." 

"Mang vào." Mặc Diệc Phàm dựa vào giường trúc, lười biếng nói. 

Người ở phía ngoài do dự một chút, nhưng vẫn đi vào. Phòng trong, cửa sổ mở một nửa, trên giường trúc gần cửa sổ, Vương gia đang lười biếng dựa lên người Vương phi không chịu dậy. 

Đang suy nghĩ, thì một tia sáng lạnh thấu xương bắn vào người hắn, không khỏi run run liền tranh thủ trình thư lên, nói gọn gàng dứt khoát: "Thuộc hạ cáo lui." 

Thấy hắn ta thức thời, Mặc Diệc Phàm cũng không nói gì, chỉ "Hừ" khẽ một tiếng. Ngay lập tức, người đưa thư đến như được đại xá, bay ra ngoài như một cơn gió. 

Mặc Diệc Phàm nửa nằm trên giường trúc, đầu gối lên chân của Nhiệt Ba chậm rãi mở thư ra, nhưng chỉ lát sau liền thấp giọng bật cười. 

Nhiệt Ba không hiểu, "Sao vậy?" 

Mặc Diệc Phàm đưa thư cho nàng, cười nói: "Bản vương đã nói mà, Mộ Dung gia bày thế trận lớn như vậy phải đặc biệt mời mấy nhân vật lợi hại đi ra mới phải. Đại hội võ lâm năm nay cũng hơi quá yên bình. Xem ra, ngày mai có trò hay để xem rồi."

Nhiệt Ba nghi ngờ đọc thư, đôi mi thanh tú dần dần nhíu lại, "Ngay cả người của chúng ta cũng không điều tra thân phận của Nhâm Kỳ Ninh được, nhân vật như thế......." 

Mặc Diệc Phàm nói tiếp: "Nhân vật như thế, nếu không phải chưa bao giờ xuất hiện trên giang hồ, thì chính là thế lực thần bí lánh đời đã lâu. Ha ha... Có ý tứ. Lần này, Nhâm Kỳ Ninh ngang trời xuất thế, không phải chính là vì danh hiệu Thập đại cao thủ sao? Xem ra, chỉ sợ kế hoạch muốn hợp tác với những người khác để đối phó với Mộ Dung Hùng của Đại ca nàng không thành rồi."

"Chàng có ý kiến gì không?"

"Ý kiến? Không phải đã giao hết chuyện này cho Đại ca nàng làm sao? Nương tử, chúng ta cũng chỉ là hai người đi đường bình thường mà thôi. Không cần lo lắng."

Mộ Dung thế gia

Sơn trang xanh vàng rực rỡ, khí thế to lớn, quy mô không thua kém biệt viện hoàng gia chút nào. Có lẽ vì người nhà của chủ nhân thưa thớt, nên cả sơn trang cũng hiện lên một bầu không âm trầm và âm u mơ hồ. 

Vẻ ngoài hoa lệ được đắp lên bằng vô số trân bảo có giá trị liên thành khiến cho người ta có cảm giác nặng nề, bị đè ép đến không thở nổi. 

Mộ Dung Minh Nghiên bước vào cửa lớn, ở cửa đã có một đoàn hạ nhân đứng đợi từ trước. Nhìn thấy nàng trở lại vội vàng vui mừng nghênh đón, "Đại tiểu thư, rốt cuộc ngài đã về. Lão gia lo lắng gần chết."

Mộ Dung Minh Nghiên chán ghét cau mày, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt, dáng điệu nịnh nọt của một đoàn hạ nhân trước mắt, còn có mái hiên xà nhà được điêu khắc mỹ lệ đường hoàng, trong đầu không khỏi hiện lên nam tử áo trắng thanh nhã xuất trần như trích tiên kia. Cắn cắn khóe môi, trong mắt Mộ Dung Minh Nghiên dần hiện lên ánh sáng kiên định.

"Gia gia, thái thúc công" Còn chưa kịp về tới phòng mình, Mộ Dung Minh Nghiên đã bị Mộ Dung gia chủ kêu đến thư phòng. 

Mà trong thư phòng cũng không chỉ có mỗi Mộ Dung gia chủ, còn có thái thúc công Mộ Dung Hùng mà nàng rất sợ từ nhỏ. 

Mộ Dung gia chủ "Hừ" lạnh một tiếng, nói: "Cháu còn biết về sao? Cháu là Đại tiểu thư của Mộ Dung gia, ai cho phép cháu được tùy tiện chạy ra ngoài?"

Mộ Dung Minh Nghiên cúi thấp đầu, luống cuống vò nát cái khăn trong tay mà không dám nói gì. Trong mắt người ngoài, nàng là Đại tiểu thư kim tôn ngọc quý của Mộ Dung gia. Nhưng từ nhỏ đến lớn, ở trước mặt gia gia và thái thúc công cũng không có chỗ cho nàng nói chuyện. 

Cho tới nay, bọn họ nói, nàng chỉ có thể nghe. Nhưng hiện tại... Bọn họ đang muốn nói chính là chung thân đại sự của nàng. 

Mộ Dung gia chủ nhìn thấy cháu gái ngoan ngoãn như vậy, thì lửa giận trong lòng cũng tiêu tan một chút, giọng nói hơi hòa hoãn: "Ngày mai là ngày cuối cùng của đại hội võ lâm rồi, ông và thái thúc công của cháu đã quyết định xong, gả cháu cho Các chủ Diêm Vương các – Lăng Thiết Hàn."

"Nhưng... Lăng Thiết Hàn đã bốn mươi tuổi rồi!" Mộ Dung Minh Nghiên kinh ngạc ngẩng đầu, không nhịn được mà thốt ra. 

Bốn mươi tuổi, với Mộ Dung Minh Nghiên mới mười bảy, thì đã là lão già rồi, nếu cha của nàng còn sống, thì tuổi của Lăng Thiết Hàn còn lớn hơn cha của nàng mấy tuổi.

"Câm miệng!" Sắc mặt Mộ Dung gia chủ trầm xuống, nhìn Mộ Dung Minh Nghiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: "Bốn mươi tuổi thì sao? Lấy võ công, tu vi, thân phận và địa vị của Lăng Thiết Hàn, tuổi của hắn ta vẫn còn trẻ. Cháu cho rằng cõi trên này có bao nhiêu người có địa vị ngang với Lôi Chấn Đình hả? Bản thân ông là muốn gả cháu cho Định Vương, nhưng đáng tiếc người ta chướng mắt cháu, ngay cả người cũng không chịu tới."

Bị chính người dạy bảo của mình chế nhạo không chút lưu tình như vậy, Mộ Dung Minh Nghiên mắc cỡ đến đỏ bừng cả mặt, nhưng rất nhanh, sắc mặt lại trở nên trắng bệch, một lúc lâu cũng không nói ra lời.

Đến cùng vẫn là cháu gái ruột của mình, lại là huyết mạch duy nhất trên đời này, thấy cháu gái như thế, Mộ Dung gia chủ thở dài, sắc mặt hòa hoãn, kiên nhẫn khuyên nhủ: "Chúng ta cố ý phô trương thanh thế như vậy, còn không phải là suy nghĩ cho cháu sao? Trong thiên hạ này thật sự có mấy người có năng lực như vậy. Định Vương không chịu tới đã nói rõ, hắn ta đều chướng mắt cả cháu lẫn tài phú của Mộ Dung gia. Huống chi, thiên hạ đều biết, Định Vương có tình thâm ý trọng với Định Vương phi, ngay cả thủ phủ của Tây Bắc cũng đặt theo tên của Vương phi. Xem như vì danh tiếng si tình và Từ gia, thì chắc chắn Định Vương cũng sẽ không vứt bỏ và bỏ mặc Vương phi, cho dù cháu có gả đến, thì cũng chỉ đành làm tiểu thiếp. Về phần Sở hoàng và Lê Vương, bên cạnh Sở hoàng đã sớm có Liễu gia, không có chỗ cho chúng ta xem vào, Lê Vương thì chúng ta thấy chỉ sợ cũng khó ra hồn. Nhưng Lăng Thiết Hàn lại khác, hắn ta là Diêm Vương Các chủ, thân ở Tây Lăng, rồi lại có quan hệ tốt với Định Vương. Cho dù thân phận độc lập đứng ngoài các vụ tranh đấu như vậy, nhưng ai cũng không dám đắc tội với hắn ta. Hơn nữa, đến bây giờ, Lăng Thiết Hàn vẫn còn chưa thành gia, cháu gả cho hắn ta, thì chính là Các chủ phu nhân của Diêm Vương các, lại có Mộ Dung gia làm chỗ dựa cho cháu, trên thế gian này, ai dám cho cho cháu sắc mặt để nhìn chứ?"

Mộ Dung Minh Nghiên quật cường cắn môi không đáp, cho dù ông nội nói Lăng Thiết Hàn đến nở hoa, thì trong mắt Mộ Dung Minh Nghiên, làm sao Lăng Thiết Hàn với một thân áo vải, dung mạo không xuất sắc có thể hơn công tử Thanh Trần phong lưu tao nhã được chứ?

Nếu Nhiệt Ba ở đây, thì tuyệt đối sẽ khịt mũi khinh thường ánh mắt của Mộ Dung Minh Nghiên. Cũng không phải Nhiệt Ba cảm thấy Lăng Thiết Hàn tốt hơn Từ Thanh Trần, mà là, vốn hai người khác nhau hoàn toàn. 

Mặc dù Lăng Thiết Hàn không tuấn mỹ như Từ Thanh Trần, Mặc Diệc Phàm, Phượng Tam, Hàn Minh Tích, nhưng với thân hình cao lớn tuấn vĩ, dung mạo cũng kiên nghị anh tuấn, khí vũ hiên ngang, cho dù đứng cùng với các nhân vật tuấn mỹ có danh tiếng trong thiên hạ, thì cũng tuyệt đối sẽ không bị che khuất. 

Hơn nữa, nhìn bề ngoài, thì ai cũng cảm thấy tính tình của Từ Thanh Trần tốt hơn Lăng Thiết Hàn, nhưng nếu muốn Nhiệt Ba nói, thì chỉ sợ tâm địa của Lăng Thiết Hàn còn mềm hơn Từ Thanh Trần vài phần.

Nếu muốn Nhiệt Ba chọn một vị hôn phu trong số hai người này, thì tám phần Nhiệt Ba sẽ chọn Lăng Thiết Hàn mà không phải Từ Thanh Trần. 

Điều này cũng nói rõ vì sao công tử Thanh Trần có dung mạo, tài trí vô song trong thiên hạ, nhưng đến nay vẫn không thể cưới vợ. 

Có đôi khi, hòa nhã quá mức, thật ra lại là một loại xa cách và lạnh lùng. Chỉ tiếc, Mộ Dung Minh Nghiên không hiểu đạo lý này.

Mộ Dung Hùng "Hừ" lạnh một tiếng, nói: "Tâm tư của tiểu cô nương, lão phu cũng biết. Cháu chỉ cảm thấy tuổi của Lăng Thiết Hàn lớn hơn cháu quá nhiều, dung mạo cũng không tuấn mỹ bằng rất nhiều công tử trẻ tuổi tới tham gia đại hội võ lâm thôi. Xem ra, Mộ Dung gia đã nuông chiều cháu quá mức rồi, cháu cho rằng dung mạo của cháu rất đẹp sao? Tối nay mới đi gặp tiểu tử Từ gia kia đúng không? Bị người ta cự tuyệt phải không? Dung mạo của cháu ở An thành có lẽ được xưng tụng là mỹ nhân, nhưng Đại Sở cũng không phải Tây Lăng, tiểu tử Từ gia kia đã đi du lịch thiên hạ, mỹ nhân gì mà chưa từng thấy chứ? Chỉ bằng cháu, chỉ sợ đứng chung với tiểu tử Từ gia kia còn không xinh đẹp bằng tướng mạo của người ta! Cháu cũng không cần ngại tuổi của Lăng Thiết Hàn lớn hơn cháu, bốn mươi tuổi mà hắn ta có thể giữ vững tướng mạo như ba mươi tuổi, thì bảy mươi tuổi cũng có thể giữ vững tướng mạo như bốn mươi, năm mươi tuổi. Cháu cho rằng khi cháu năm mươi tuổi còn có thể là một mỹ nhân sao? Đến lúc đó, sẽ đến lượt hắn ta ghét bỏ cháu! Nếu gả cho tiểu tử Từ gia kia, còn có Mặc Diệc Phàm, ông chỉ sợ cháu chưa tới ba mươi tuổi thì đã bị người ta bỏ mặc rồi."

"Thái thúc công!" Những lời này không thể nói là không sắc bén, Mộ Dung Minh Nghiên lớn đến như vậy rồi mà còn chưa từng bị nhục nhã đến như vậy. 

Phần nhục nhã này lại do chính người nhà của mình mang đến cho mình, trong nháy mắt, nước mắt chảy ra, có lau như thế nào cũng không ngăn được.

"Khụ... Chú...." Mộ Dung gia chủ ho nhẹ một tiếng, cũng cảm thấy Mộ Dung Hùng nói hơi quá. 

Mặc dù dung mạo của Mộ Dung Minh Nghiên không tới mức độ thiên hạ vô song, nhưng còn không đến mức bị ghét bỏ. 

Danh hiệu mỹ nhân đệ nhất An thành cũng không phải bọn họ tự phong, mặc dù chú muốn đả kích Minh Nghiên, tránh cho cháu gái không biết nặng nhẹ, nhưng có một số chuyện, hăng quá hóa dở.

Mộ Dung Hùng liếc Mộ Dung Minh Nghiên một cái, thật sự không nói thêm gì nữa. Lúc này, Mộ Dung gia chủ mới nói với Mộ Dung Minh Nghiên: "Tóm lại, chuyện này, ông và thái thúc công của cháu đã quyết định rồi. Không cần nói thêm gì nữa."

Sao Mộ Dung Minh Nghiên cam tâm được? Hạ quyết tâm, quỳ xuống trước mặt Mộ Dung gia chủ, nói: "Ông nội, Minh Nghiên còn có chủ ý tốt hơn, Lăng Các chủ chưa chắc là đối tượng tốt nhất." 

Đôi chân mày xám trắng của Mộ Dung gia chủ nhíu nhíu, không phải ông xem thường Mộ Dung Minh Nghiên, mà là đứa cháu gái này có cân lượng bao nhiêu, ông rất rõ ràng. 

Tất nhiên sẽ không tin tưởng Mộ Dung Minh Nghiên có thể có ý kiến gì hay. Mộ Dung Minh Nghiên vội vàng nói: "Công tử Thanh Trần."

Mộ Dung gia chủ liền biến sắc, cả giận nói: "Ông đã nói với cháu nhiều như vậy, mà cháu vẫn khăng khăng một mực! Nói đến cùng vẫn không nỡ từ bỏ khuôn mặt kia của Từ Thanh Trần mà thôi, còn dám nói đường hoàng như vậy. Đừng quên, mấy năm nay, là ai cho cháu cuộc sống cẩm y ngọc thực." 

Mộ Dung Minh Nghiên rưng rưng uất ức nhìn Mộ Dung gia chủ, Mộ Dung Hùng cau mày, giơ tay lên ngăn trở cháu trai đang rống giận, nhìn Mộ Dung Minh Nghiên chằm chằm, nói: "Cháu nói xem." 

Mộ Dung Minh Nghiên mừng rỡ, vội vàng nói: "Công tử Thanh Trần có trí kế vô song, nếu... Nếu có thể làm cho hắn ta đồng ý ở rể Mộ Dung thế gia......"

Mộ Dung gia chủ "Hừ" khẽ một tiếng, cười lạnh nói: "Ở rể? Cháu nghĩ thật hay, cháu cũng không nhìn xem Từ gia là gia đình như thế nào, có thể làm cho hắn ta đồng ý cưới cháu đã là khó càng thêm khó, còn muốn ở rể...."

Nói lời này, chính trong lòng Mộ Dung gia chủ cũng không thoải mái. Không có gì khiến cho người ta chán ghét nhất bằng việc để cho một người luôn kiêu ngạo với gia tộc của mình phải thừa nhận chính mình không bằng người khác. 

Nhưng trong mắt thế nhân, chỉ sợ Từ gia có một nghèo hai trắng, thì cũng cao hơn địa vị của Mộ Dung gia nhiều. Cái gọi là thư hương môn đệ... Hừ!

Mộ Dung Minh Nghiên nhớ tới sự vô tình của Từ Thanh Trần, đôi mắt đẹp cũng không khỏi được ảm đạm, nhưng vẫn nói tiếp: "Thái thúc công và gia gia thần thông quảng đại, nhất định sẽ có biện pháp. Nếu công tử Thanh Trần có thể trở thành người của Mộ Dung gia chúng ta, thì dựa vào quan hệ của công tử Thanh Trần và Định Vương phi, căn bản chúng ta không cần nhấc lên quan hệ với tổ chức sát thủ, hoàng thất Tây Lăng cũng không dám động đến Mộ Dung gia dễ dàng. Hơn nữa, có công tử Thanh Trần tương trợ, lo gì không thể làm cho Mộ Dung gia nâng cao thêm một bước."

Nghe vậy, Mộ Dung gia chủ hơi do dự. Có thể làm cho Mộ Dung gia nâng cao thêm một bước thì tất nhiên không còn gì tốt hơn, một khi Từ Thanh Trần ở rể Mộ Dung gia, Mộ Dung gia và Từ gia cũng là thân thích. 

Mà quan trọng nhất là, con cháu đời sau của Mộ Dung gia chính là con cái của công tử Thanh Trần danh dương thiên hạ, đến lúc đó còn có ai dám nói con cháu Mộ Dung gia đều là thương nhân, cả người đầy hơi tiền nữa đây? 

Nhưng... xưa nay, trong mắt của Từ gia luôn không chứa được một hạt bụi, sao lại đồng ý đề nghị như vậy đây? 

Mộ Dung gia chủ tướng dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Mộ Dung Hùng, chần chờ một chút, rồi mới nói: "Nếu vậy, thì quả thật Từ Thanh Trần thích hợp hơn Lăng Thiết Hàn. Dù sao... Lăng Thiết Hàn thân là đầu lĩnh sát thủ, chỉ sợ cũng không dễ khống chế. Nhưng chuyện này... Chỉ sợ không dễ thành."

Mộ Dung Hùng híp đôi mắt già trầm ngâm, trong mắt bắn ra tia sáng bén nhọn, nói đầy ngạo nghễ: "Có gì mà không dễ, Mộ Dung Hùng ta chịu gả cháu cố gái cho hắn ta đã là phúc khí của hắn ta rồi!" 

Không phải vì Mộ Dung Minh Nghiên đủ xứng đôi với Từ Thanh Trần, mà vì Mộ Dung Minh Nghiên là cháu cố gái của Mộ Dung Hùng lão. 

Danh vọng cao thủ đệ nhất thiên hạ khiến cho lão có đủ lòng tin cho rằng Từ Thanh Trần sẽ không từ chối đề nghị này. 

Mộ Dung gia chủ nhìn khuôn mặt tràn đầy mong đợi của Mộ Dung Minh Nghiên đang quỳ trên mặt đất, nhìn lại Mộ Dung Hùng đang có lòng tin tràn đầy, thật sự vẫn đồng ý.

Đại hội võ lâm năm nay, có thể nói được là, mọi người khi đến thì cao hứng, mà khi về thì mất hứng. 

Ngày tỷ võ thứ hai đã chọn lựa được mười cao thủ đứng đầu, mà chưa đến ngày tỷ võ thứ ba đã chết một nửa rồi, còn về phần chết thế nào, thì trong lòng mọi người đều biết rõ. 

Dù sao, con rể của thủ phủ đệ nhất thiên hạ, ai cũng muốn làm, nhưng hết lần này tới lần khác, con gái của Mộ Dung gia thì chỉ có một. Nên tất nhiên phải tận lực làm cho đối thủ của mình giảm bớt một chút. 

Cho nên, khi tỷ võ mới bắt đầu, khi vốn là Thập đại cao thủ, lại chỉ xuất hiện có một nửa, thì tất cả mọi người cũng không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.

"Lăng Các chủ, năm nay có ý định lên đài thử thân thủ không?" Trấn Nam Vương nghiêng đầu, cười hỏi Lăng Thiết Hàn đang ngồi bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần.

Mặc dù trên mặt bình tĩnh như bình thường, nhưng trong lòng Trấn Nam Vương lại hết sức cẩn thận với Lăng Thiết Hàn. 

Lần gặp mặt này, lão lại hoàn toàn không thấy rõ trình độ của Lăng Thiết Hàn, nói cách khác, hiện tại, cho dù Lăng Thiết Hàn không thể mạnh hơn lão, thì cũng tuyệt đối sẽ không thua lão nửa phần. 

Song, tuổi của Lăng Thiết Hàn vẫn còn trẻ hơn lão mười mấy tuổi. Còn khi nghĩ đến Mặc Diệc Phàm còn nhỏ hơn Lăng Thiết Hàn tới bảy, tám tuổi, đột nhiên, Trấn Nam Vương sinh ra cảm giác uể oải và bất đắc dĩ. So với Mặc Diệc Phàm, thì lão đã già rồi.

Vốn nên so với Mặc Diệc Phàm, phải chính là con trai của lão, nhưng đáng tiếc, con của lão còn kém xa con trai của Mặc Lưu Danh. 

Quay đầu lại nhìn thoáng qua Lôi Đằng Phong đang ngồi sau mình, Trấn Nam Vương bắt đầu nghĩ lại, có phải mình đã dọn đường quá bằng phẳng cho Đằng Phong, cho nên, cho tới bây giờ, mọi mặt của thằng bé mới không bằng Mặc Diệc Phàm? Có lẽ... Sau khi trở về nên để cho một mình nó đảm đương một phía...

Lăng Thiết Hàn mở mắt, lạnh nhạt nói: "Không có hứng thú, sao Thế tử Trấn Nam Vương không đi lên thử một chút?" 

Bên trong những người được gọi là tân tú này, ngoại trừ thanh niên tên là Nhâm Kỳ Ninh kia còn có chút đáng xem, thì căn bản những người khác không thể vào mắt Lăng Thiết Hàn. 

Mới vừa đánh một trận với Mặc Diệc Phàm, tạm thời Lăng Thiết Hàn cũng không có hứng thú đánh với tiểu bối. Huống chi... Hiện tại, An thành còn có đối thủ lợi hại hơn. 

Lăng Thiết Hàn cúi đầu nhìn bàn tay đang đặt trên tay ghế, thản nhiên chuyển ánh mắt đến sơn trang hoa lệ của Mộ Dung thế gia cách đó không xa.

Trấn Nam Vương hắng giọng cười một tiếng, nói: "Chút võ công không đáng nói của Đằng Phong nơi nào có thể lên đài tỷ võ, nó cũng không phải là người trong giang hồ, cần gì để ý tới chút tranh giành khí phách ấy." 

Những lời cuối cùng là nói với Lôi Đằng Phong, dù sao Mộ Dung gia không thể nào gả con gái cho Trấn Nam Vương phủ, Lôi Đằng Phong tỷ võ hay không, căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì.

"Phụ vương nói rất đúng." Lôi Đằng Phong gật đầu đáp. Trấn Nam Vương hài lòng gật đầu, nhìn con trai một cách vui mừng, nói: "Sau khi hồi kinh, Đằng Phong liền dẫn binh xuôi nam đóng giữ đi." 

Nghe vậy, Lôi Đằng Phong không khỏi vui mừng, ý đồ dụng binh của Phụ vương, hắn cũng biết. Lúc này muốn hắn mang binh xuôi nam cũng chính là cho phép một mình hắn lãnh binh, chỉ cần hắn thống lĩnh thỏa đáng, thì hoàn toàn có thể có binh quyền chân chính thuộc về mình. 

Thấy con trai hiểu được ý của mình, Trấn Nam Vương vỗ vỗ bờ vai của nó, nói: "Tuổi của con cũng không nhỏ, cũng nên một mình đảm đương một phía. Phụ vương cũng già rồi......"

"Phụ vương đang lúc cường thịnh, con đa tạ Phụ vương......" Lôi Đằng Phong nói.

Cha con Trấn Nam Vương nói những lời này, hoàn toàn không có ý tứ tránh người, ngay cả Từ Thanh Trần đang ngồi ở một bên giả vờ ngủ say, cũng như hoàn toàn không để ý đến. 

Vốn đây chính là Trấn Nam Vương thử dò xét Từ Thanh Trần, tài danh của công tử Thanh Trần, thiên hạ đều biết, nhưng rất nhiều chuyện cũng không phải có tài hoa là được, còn cần có quyết đoán và nhẫn tâm.

Địa hình giáp biên giới của Nam Chiếu và Tây Lăng phức tạp, muốn tốc chiến tốc thắng, căn bản không thể được. 

Cho nên, từ lúc mới bắt đầu có ý định tấn công Nam Chiếu trước, Trấn Nam Vương cũng chưa tính đánh bất ngờ tốc chiến, vì vậy, giữ bí mật hay không, tương đối cũng không quan trọng như vậy. 

Hoặc nói, nếu có thể thử dò xét ra thân phận chân chính của Từ Thanh Trần, thì cho dù tiết lộ một chút quân tình, Trấn Nam Vương cũng sẽ cảm thấy đáng giá.

Nếu Từ Thanh Trần lựa chọn cứu Nam Chiếu, thì đã nói lên, người này tâm từ thủ nhuyễn, không đủ gây sợ hãi. 

Nếu Từ Thanh Trần lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, thì cũng không cần lo lắng quá mức. 

Còn nếu Từ Thanh Trần lợi dụng Nam Chiếu và Tây Lăng kiềm chế lẫn nhau, thậm chí làm một vài chuyện khác, thì như vậy... Tây Bắc, ngoại trừ Mặc Diệc Phàm và Nhiệt Ba ra, người cần cảnh giác lại nhiều thêm một người nữa.

Từ Thanh Trần lại làm như không nghe thấy, cũng không có ý quan tâm đề tài này, giống như cha con Trấn Nam Vương đang nói về chuyện nhà cực kỳ bình thường, phụ thân tán dương, khen ngợi con trai, mở mắt mỉm cười nói với Lôi Đằng Phong: "Chúc mừng Lôi Thế tử."

Lôi Đằng Phong cười nói: "Đa tạ công tử Thanh Trần." 

Nụ cười lại không đạt tới đáy mắt, thật ra nhân sinh của Lôi Đằng Phong cũng hơi uất ức. Mặc dù hắn cũng có thủ đoạn không tệ, nhưng bị đè ép phía trên lại là ngọn núi lớn Trấn Nam Vương, hoàn toàn không có chỗ để thể hiện. 

Bàn về thủ đoạn, năng lực, kiến thức, cho dù hắn không bằng Mặc Diệc Phàm, thì cũng tuyệt đối không thua đám người Gia Luật Hoằng, Gia Luật Dã, Mặc Cảnh Kỳ, Mặc Cảnh Lê, nhưng ấn tượng duy nhất được nhắc tới trong miệng người khác lại luôn là Thế tử Trấn Nam Vương. 

Cúi đầu, trong đôi mắt của Lôi Đằng Phong hiện lên ánh sáng kiên nghị, hắn nhất định sẽ làm cho thế nhân biết cái gì gọi là trò giỏi hơn thầy!

"Tiểu nhân bái kiến công tử Thanh Trần." Ba người Từ Thanh Trần đang tán gẫu, thì một nam tử trung niên ăn mặc như người hầu của Mộ Dung thế gia đi tới hành lễ với Từ Thanh Trần.

Từ Thanh Trần ngồi thẳng dậy, mỉm cười gật đầu nói: "Không cần đa lễ." 

Trong đôi mắt nhìn Từ Thanh Trần của người này lại có thêm mấy phần nịnh nọt và lấy lòng, cười nói: "Đâu có, lão thái gia và lão gia của chúng ta cho mời công tử vào trong trang để nói chuyện." 

Sáng nay, Mộ Dung Hùng và Mộ Dung gia chủ cũng không xuất hiện trên đài tỷ võ, mặc dù trong lòng mọi người đều kinh ngạc, nhưng cũng không có chuyện gì để nói. 

Vốn đại hội võ lâm luôn luôn không cho ai xen vào, lần này, Mộ Dung gia dốc hết sức chuẩn bị là đã làm nhiều rồi.

Ngồi ở đây cũng không phải là nhân vật tầm thường, nên tất nhiên nhìn ra được thái độ khác biệt của người nọ dành cho Từ Thanh Trần. 

Từ Thanh Trần lại nhíu mày nói: "Không biết Mộ Dung gia chủ có gì chỉ giáo?"

Người nọ cười làm lành, nói: "Tất nhiên gia chủ có chuyện quan trọng muốn thương lượng với công tử Thanh Trần." 

Từ Thanh Trần gật đầu, đứng lên, nói: "Như vậy, xin đi trước dẫn đường."

Lăng Thiết Hàn ngồi bên cạnh cũng đứng lên, cười nói: "Tại hạ ngưỡng mộ phong thái của Mộ Dung thế gia đã lâu, không biết có thể đi vào thăm quan không?"

"Này..." Người nọ hơi khó xử, chắc chắn bây giờ gia chủ và lão thái gia không hy vọng Lăng Thiết Hàn tới cửa, nhưng Lăng Thiết Hàn là Diêm Vương Các chủ đứng đầu sát thủ, một thân uy nghi kia, sao hắn có thể ngăn cản được? 

Lăng Thiết Hàn cũng không gây khó khăn, hào phóng cười nói: "Không cần khó xử, chỉ là giao tình của Bản các chủ cùng với Định Vương và Vương phi rất tốt, nên cũng nhận lời Định Vương cần phải bảo vệ công tử Thanh Trần an toàn. Nếu Bản tọa đi không tiện, thì cũng đành phải mời Mộ Dung gia chủ đi ra ngoài ôn chuyện với công tử Thanh Trần."

Như thế mà còn không gọi là làm khó? Người truyền lời xanh cả mặt, cười lớn nói: "Công tử Thanh Trần tới là khách, Mộ Dung gia sẽ bảo đảm an nguy của công tử."

"Người đầu tiên ra tay với công tử Thanh Trần trong đại hội võ lâm không phải là người của Mộ Dung gia sao?" Ngồi ở phía sau Lăng Thiết Hàn, Lãnh Lưu Nguyệt lãnh đạm nói.

"Đã như vậy, cũng xin mời Lăng Các chủ." Người truyền lời cắn răng nói. Hắn nhận được lệnh là cần phải mời công tử Thanh Trần đến, nếu không mời được người, thì... Bình thường, lão thái gia đều xử lý người không làm được việc trước rồi mới hỏi lý do.

Đưa mắt nhìn đoàn người đi khỏi, Lôi Đằng Phong cau mày nói: "Phụ vương, có phải Mộ Dung gia định......"

Trấn Nam Vương cười lạnh một tiếng, sự tàn khốc liền hiện lên trong đôi mắt, "Lão thất phu Mộ Dung Hùng kia đã muốn chết, vậy Bản vương thành toàn cho lão ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro