Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 132: Đại hội võ lâm

Cuối cùng Mặc Diệc Phàm cũng thuyết phục Từ Thanh Trần ở lại Nam Chiếu xử lý những chuyện còn lại, hài lòng mang theo Nhiệt Ba rời khỏi Nam Chiếu, bắt đầu du ngoạn một cách vô câu vô thúc.

Khác với Nhiệt Ba, trong chuyện để Từ Thanh Trần ở lại Nam Chiếu, Mặc Diệc Phàm cũng không có chút áy náy và lo lắng nào. 

Trên thực tế, Mặc Diệc Phàm vẫn luôn cho rằng, công tử Thanh Trần luôn giấu tài. Nói cách khác, chính là làm việc không tận lực.

Công tử Thanh Trần, khi thiếu niên đã thành danh, đã từng là tài năng trị thế được bao nhiêu đại nho khen ngợi. 

Chỉ tiếc, kể từ sau khi huynh ấy từ quan chu du, thì danh tiếng của công tử Thanh Trần lại nghe được từ trong những truyền thuyết chốn giang hồ nhiều hơn là nghe ở nơi hương dã. 

Chỉ sợ, trong mắt thế nhân, phong tư thần tiên của công tử Thanh Trần càng nổi tiếng hơn mưu lược thủ đoạn của huynh ấy. 

Nhưng Mặc Diệc Phàm lại biết, năng lực của Từ Thanh Trần tuyệt đối không chỉ như vậy. Công chúa An Khê có thể có thành tựu hôm nay, ít nhất cũng phải quy công cho Từ Thanh Trần một phần. 

Mà mấy năm trước, vùng Tây Nam Đại Sở có thể nói bị kẹp giữa Tây Lăng và Nam Chiếu, hai mặt thụ địch, có thể có cục diện như bây giờ, trong đó, cũng không thoát khỏi công sức của Từ Thanh Trần.

Có lẽ đã rút ra bài học từ những tiền nhân có danh tiếng thái thịnh, cả hai đời Từ gia đều rất thích giấu tài, mấy năm nay, trong sự phát triển của Tây Bắc, Từ gia tuyệt đối có công đầu, nhưng thế nhân lại chỉ khen ngợi sự anh minh của Định Vương và Vương phi, rất ít nói tới Từ gia như thế này như thế kia, có thể thấy được, cách làm này của Từ gia tương đối thành công. 

Điều này cũng khiến cho Mặc Diệc Phàm rất bất đắc dĩ, giấu tài, tất nhiên sẽ hạn chế phát huy tài năng. 

Nếu những người này đều ngoan ngoãn tận lực làm việc, thì hắn có thể tiết kiệm được bao nhiêu thời gian ở cùng với A Lệ ah.

Trong dịch quán, Từ Thanh Trần ngồi một mình sau thư án, nhắm mắt dưỡng thần. Lời nói trước khi đi của Mặc Diệc Phàm vẫn vang vọng bên tai: Thanh Trần huynh, Bản vương không dám bảo đảm cho Từ gia được phú quý thiên thu, nhưng chỉ cần Bản vương còn sống, Mặc Ngự Thần còn sống, thì nhất định sẽ bảo vệ Từ gia được yên bình.

Mặc Diệc Phàm rất ít khi gọi đại danh của Mặc Tiểu Bảo, bình thường luôn kêu Mặc Tiểu Bảo, Mặc Tiểu Bảo. 

Đến nỗi mọi người đều cho rằng, đại danh của Tiểu Thế tử Định Vương phủ là Mặc Tiểu Bảo. Vì vậy, cũng có thể thấy được thành ý và quyết tâm trong lời nói của Mặc Diệc Phàm. 

Từ gia cũng không phải không tin vào Mặc Diệc Phàm, mà là không tin vào Vương quyền. Vì cái đó, mà Từ gia đã trả giá quá lớn. 

Mặc dù không tới mức tịch thu tài sản, giết hết cả nhà, máu chảy thành sông, nhưng mấy đời Từ gia bị đàn áp, bao nhiêu đệ tử trong gia tộc thất bại buồn chán mà chết. 

Cho dù ông nội thân là học giả uyên thâm đương thời danh dương thiên hạ, nhưng đã từng có được một ngày tự tại chân chính chưa? 

Đâm dao găm như vậy, thật ra, có đôi khi càng hành hạ người khác hơn cứ trực tiếp chém thẳng một đao xuống.

"Công tử Thanh Trần." Ngoài cửa, Tần Phong trầm giọng nói.

"Chuyện gì?" Từ Thanh Trần mở mắt, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, không có nửa phần buồn ngủ. 

Tần Phong nói: "Liễu thừa tướng, Liễu quý phi Đại Sở cầu kiến."

Từ Thanh Trần trầm ngâm một lát, rồi lạnh nhạt nói: "Mời vào."

Chỉ một lát sau, Liễu thừa tướng liền dẫn Liễu quý phi mặc một thân áo trắng đi đến. Thấy nam tử đang ngồi sau thư án, ngay cả một chút ý tứ động đậy cũng không có, trong đôi mắt mờ già cả của Liễu thừa tướng hiện lên một tia đố kỵ và tức giận. 

Lão không có cách nào không ghen tỵ với Từ Thanh Trần, công tử Thanh Trần, từ khi thiếu niên đã nổi danh, chưa tới ba mươi đã nắm trọng quyền. 

Mặc dù ở Tây Bắc, công tử Thanh Trần cũng không có chức vị quan hàm đặc biệt gì, nhưng thật sự người có tâm đều biết, ở Tây Bắc, công tử Thanh Trần có địa vị gần với phụ thân Từ Hồng Vũ của hắn ta trong quan văn. 

Lại nhớ tới chính lão vào tuổi đó vẫn còn đang cực khổ giãy dụa trên triều đình, dùng hết mọi biện pháp âm u để đi lên. Thì sao Liễu thừa tướng lại không ghen tỵ và oán hận nam tử tễ nguyệt phong quang, thanh nhã khôn cùng trước mắt này được?

Cũng giống như phụ thân, Liễu quý phi cũng không thích Từ Thanh Trần. Không chỉ vì hắn ta là biểu ca của Nhiệt Ba, mà lại càng vì, ở trước mặt nam nhân này, luôn khiến cho nàng có cảm giác tự ti mặc cảm. 

Cũng không phải Từ Thanh Trần xinh đẹp hơn nàng, dù cho Từ Thanh Trần anh tuấn tiêu sái đến thế nào, thì cũng là nam nhân, dung mạo tuyệt đối sẽ không tinh xảo mỹ lệ hơn Liễu quý phi có danh xưng tuyệt sắc nhất Sở kinh. 

Mà là Từ Thanh Trần luôn toát ra một loại khí chất tự nhiên, khiến cho người ta có một cảm giác rằng, những âm u dơ bẩn trong lòng không thể che giấu ở trước mặt hắn ta.

"Liễu thừa tướng tới đây có chuyện gì?" Từ Thanh Trần nhìn hai người cứ nhìn mình chằm chằm mà không nói lời nào trước mắt, nhíu nhíu mày, mở miệng hỏi.

Lúc này, Liễu thừa tướng mới phục hồi tinh thần lại, nói: "Nghe nói, sáng nay, Định Vương và Vương phi đã rời khỏi Vương thành Nam Chiếu?" 

Từ Thanh Trần gật đầu một cái, cũng không mở miệng, chân mày hoa râm của Liễu thừa tướng nhíu lại rồi giãn ra mấy lần, "Vậy không biết Định Vương và Vương phi có cách nhìn gì trong chuyện Công chúa An Khê kế vị?"

Sáng nay trong Vương cung liền truyền ra tin tức đã tìm được Nam Chiếu Vương, nhưng Nam Chiếu Vương bị loạn quân gây thương tích, lại bị sợ hãi quá độ, nên hiện tại, căn bản không có cách nào xử lý triều chính. 

Ít ngày nữa, Công chúa An Khê sẽ lấy thân phận Vương Thái nữ đi lên Vương vị, trở thành Nữ Vương Nam Chiếu tân nhiệm. 

Tin tức này cũng không phải là tin tức tốt gì cho Đại Sở, xưa nay, giao tình giữa Công chúa An Khê và Từ Thanh Trần rất sâu, quan hệ với Định Vương phi cũng tốt. Nếu nàng ta đi lên Vương vị, thì chỉ sẽ gây bất lợi cho Đại Sở.

Từ Thanh Trần lạnh nhạt cười nói: "Vương gia đã giao chuyện này cho tại hạ toàn quyền xử lý."

Sắc mặt Liễu thừa tướng biến hóa, "Ý tứ của công tử Thanh Trần có thể đại biểu cho Định Vương ư?" 

Nghe lời này, trong lòng Liễu thừa tướng âm thầm kêu khổ. Lúc trước, khi Hoàng đế làm hại Từ gia, thì lão đã đắc tội Từ gia hoàn toàn, bây giờ, Định Vương lại giao chuyện này cho Từ Thanh Trần xử lý, cho dù Từ Thanh Trần không phải là bạn thân của Công chúa An Khê, thì cũng không thể đứng về phía lão. 

Từ Thanh Trần cười nhạt một tiếng, nói: "Nếu Nam Chiếu Vương đã không thể quản lý triều chính, thì tất nhiên Công chúa An Khê thân là Vương Thái nữ, lên ngôi là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Cho dù Vương gia ở đây, thì có thể có ý kiến gì? Liễu thừa tướng, ta và ông chỉ việc đợi ngày vui đăng cơ của Công chúa An Khê là được rồi." 

Sắc mặt Liễu thừa tướng lúc trắng lúc xanh, lão chính là không muốn Công chúa An Khê đăng cơ! Từ Thanh Trần cũng không nhìn sắc mặt Liễu thừa tướng nữa, đôi mắt dõi theo lá trà xanh trong tách, che giấu một tia sáng chợt lóe lên trong mắt. 

Chỉ với một Thừa tướng đã muốn thay đổi Vương vị của Nam Chiếu, lão ta không khỏi coi trọng mình quá rồi, "Tại hạ còn một vài chuyện phải xử lý, không thể tiếp Liễu thừa tướng." 

Đây là ý tứ bưng trà tiễn khách, sắc mặt Liễu thừa tướng biến ảo, cuối cùng "Hừ" một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Vừa tiễn Liễu thừa tướng đi, ngoài cửa lại có người đến bẩm báo, Thế tử Trấn Nam Vương cầu kiến. 

Từ Thanh Trần nhíu mày, nói: "Đóng cửa, từ chối tiếp khách, hôm nay không tiếp khách."

Thị vệ lui xuống, truyền lệnh, Tần Phong ngồi bên cạnh, thấy hơi tò mò, hỏi: "Đại công tử, đóng cửa không gặp, thật sự không có vấn đề gì sao?"

Từ Thanh Trần cười nói: "Có vấn đề gì, dù sao cũng chỉ nói chuyện này thôi. Chờ Công chúa An Khê đăng cơ, thì tự nhiên bọn họ sẽ không phản đối nữa." 

Cho dù hiện tại, nhân mã các bên đều không nguyện ý Công chúa An Khê có giao tình tốt với Tây Bắc kế vị, nhưng những người này cũng chỉ là sứ thần, nhân mã mang đến tối đa cũng chỉ hơn trăm người. Chẳng lẽ còn có năng lực ngăn cản bằng vũ lực sao? 

Nhấc bút viết mấy hàng chữ, Từ Thanh Trần bình tĩnh gấp bức thư gọn lại, rồi bỏ vào phong thư, đưa cho Tần Phong, nói: "Làm phiền hãy phái người đưa đến trên tay Công chúa An Khê." 

Tần Phong cũng không hỏi gì nhiều, nhận lấy thư, rồi lập tức xoay người đi ra cửa.

Sau nửa canh giờ, bức thư của Từ Thanh Trần được mở ra trên bàn của Công chúa An Khê. Những hàng chữ thanh dật tuyển tú lại mang theo sự sắc sảo và sát khí ẩn mà không hiện ——"Đương đoạn bất đoạn, phản thụ kỳ loạn. Là đạo làm vua, kẻ thuận theo thì sống, kẻ phản nghịch thì phải chết!"

Nhìn bức thư trước mặt một lúc lâu, Công chúa An Khê mới mở miệng hỏi: "Thư Mạn Lâm ở đâu?" 

Thị vệ bên cạnh đáp: "Khởi bẩm Công chúa, bị nhốt trong địa lao."

Công chúa An Khê trầm mặc một lát, rồi nói: "Tiễn nàng ta lên đường đi, còn có mấy thủ lĩnh bộ lạc giúp đỡ Thư Mạn Lâm kia nữa, đều tiễn lên đường đi."

"Dạ, Công chúa."

Cho dù trong Vương thành Nam Chiếu tinh phong huyết vũ, minh tranh ám đấu như thế nào, thì Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm lại tận hưởng sự thảnh thơi thoải mái hiếm có trong mấy năm nay. Hai người không mang theo thị vệ, đám người Tần Phong, Trác Tĩnh, Phượng Tam cũng đều để lại ở Nam Chiếu nhằm hiệp trợ Từ Thanh Trần, chỉ cưỡi một con ngựa hoang mà Mặc Diệc Phàm mới vừa thuần phục, mang theo chút hành lý, liền ra khỏi Vương thành Nam Chiếu, đi thẳng về hướng Tây Bắc. 

Vì để dọc theo đường đi không bị quấy rầy, Mặc Diệc Phàm còn đặc biệt nhuộm mái tóc trắng đã thành thói quen sau nhiều năm thành tóc đen, lại thay một thân quần áo bình thường của người trong giang hồ, một đường đi tới, hai người lại thật giống như một đôi thần tiên quyến lữ hành tẩu giang hồ.

Đang khi tất cả mọi người đều cho rằng, Định Vương và Định Vương phi đang ra roi thúc ngựa trở về Tây Bắc, thì Mặc Diệc Phàm lại nhàn nhã ung dung, thảnh thơi mang theo Nhiệt Ba đi qua biên cảnh Tây Bắc của Nam Chiếu, tiến vào địa phận của Tây Lăng.

Vốn mấy trăm năm trước, Tây Lăng và Đại Sở là nhất thể, cho dù qua mấy trăm năm, thì tiếng nói, phong tục, dân tình của dân chúng hai nước cũng không biến đổi quá lớn. 

Mặc Diệc Phàm và Nhiệt Ba cũng chỉ cải trang đơn giản, lẫn vào biên cảnh Tây Lăng, dọc theo đường đi cũng không khiến cho ai hoài nghi chút nào.

Hai người đều là nhân vật quan trọng, hơi động là liên quan đến cả Tây Bắc, trong ngày thường, vô luận đi đâu cũng đều là tiền hô hậu ủng, chưa từng có giây phút được nhàn nhã. 

Lần này, hai người, một thị vệ cũng không mang, một đường du sơn ngoạn thủy, cho dù không cố ý đi tìm hiểu danh sơn đại xuyên, nhưng cũng cảm thấy vô cùng thảnh thơi, vui vẻ. 

Mặc Diệc Phàm nhìn chân mày của Nhiệt Ba đều giãn ra, trên gương mặt điềm đạm cũng nở nụ cười nhiều hơn mỗi ngày, thì lại càng hết sức đau lòng.

Mấy năm nay, áp lực của A Lệ không thua kém với bất cứ người nào ở Tây Bắc, thậm chí còn nhiều hơn. 

Tất cả cũng vì hắn, nếu không phải gả cho hắn, bằng bản lãnh của A Lệ, muốn sống một cuộc sống như thế nào thì cũng rất dễ dàng. 

Nhưng chỉ vì hắn, mà lại bị vây trong đống chính sự vĩnh viễn cũng không xử lý xong của Tây Bắc, còn phải đối mặt với rất nhiều kẻ địch gần như có ở khắp cả thiên hạ. 

Đây tuyệt đối không phải là cuộc sống mà hắn muốn dành cho A Lệ, hắn muốn A Lệ trở thành nữ nhân tôn quý nhất, hạnh phúc nhất thế gian, bất cứ khi nào, bất cứ ở đâu, cũng đều có thể làm chuyện mà mình muốn làm, đi đến nơi mà mình muốn đi.

"Nghĩ gì thế?" Ngồi trong một góc của khách sạn, Nhiệt Ba giương mắt nhìn Mặc Diệc Phàm đang nhìn mình đến xuất thần, nhẹ giọng hỏi.

Mặc Diệc Phàm nháy mắt, nhìn Nhiệt Ba, nhẹ giọng nói: "A Lệ, nàng thích cuộc sống như vậy sao?"

Nhiệt Ba nhướng mày, gật đầu nói: "Cũng không tệ lắm." 

Nhìn thần sắc áy náy của Mặc Diệc Phàm, Nhiệt Ba nhàn nhạt cười nói: "Có thời gian đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy, thì tất nhiên rất tốt, nhưng nếu chàng muốn ta cũng chu du các nước, xem cảnh đẹp sông núi từ ngày này qua ngày khác như Đại ca, thì ta lại không chịu được."

Nhiệt Ba cũng không nói dối, nàng không phải là tài tử phong lưu, gửi gắm tình cảm vào núi sông như Từ Thanh Trần. 

Du sơn ngoạn thủy, với nàng, là cách thả lỏng tâm tình mà không phải cách sống. Cuộc sống vẫn nên gần như người bình thường thì sẽ dễ tiếp nhận hơn, trên cơ bản, Nhiệt Ba cảm giác mình còn là một người rất tầm thường.

Cho dù muốn vân du tứ hải, thì Nhiệt Ba cảm thấy, ít nhất phải đến năm bốn mươi, năm mươi tuổi, mới nên làm. 

Trên căn bản, lính đặc biệt còn là một nghề nghiệp luôn hăng hái hướng về phía trước, cho nên, khi tuổi còn trẻ thì vẫn nên làm những chuyện mà người trẻ tuổi phải làm. 

Bằng không, đến khi tuổi già thì làm gì? Hai người nhàn rỗi nhìn nhau đến ngẩn người sao?

"Ta cho rằng, A Lệ thích sống những ngày thanh nhàn, cuộc sống bận rộn như mấy năm nay cũng không phải là A Lệ mong muốn, không phải sao?" Mặc Diệc Phàm hỏi.

Nhiệt Ba trầm ngâm một lát, rồi nói: "Trước kia, chúng ta đã từng thảo luận vấn đề này rồi, ta nghĩ chàng đã hiểu ý của ta chứ? Ta không thích chuyện tranh quyền đoạt lợi, có thể sống bình an mỗi ngày, thì tất nhiên tốt nhất. Nhưng thế đạo này... Trừ phi ta ẩn cư núi rừng, bằng không, sẽ luôn không dễ có được vừa lòng đẹp ý như vậy, không phải sao? Huống chi, ta cũng không phải một mình, cho dù không phải chàng, thì chắc chắn cũng sẽ có trượng phu, có con cái, nếu trượng phu của ta không phải là Định Vương, con trai của ta không phải là Thế tử Định Vương, vậy hiện tại, nó còn được an toàn không lo sao? Có thể nó sẽ vì thân phận không bằng người khác mà phải nhìn sắc mặt người ta, có thể sẽ bị người ta ức hiếp, nhưng ta lại không thể che chở cho nó mọi nơi được. Thay vì lui vào sống trong hậu viện, cẩm y ngọc thực nhưng không được tự do, ta lại thích được tự do tự tại đi lại bên ngoài một cách quang minh chính đại hơn. Có cầu, thì tất nhiên phải có giao ra. So với được tự do như hiện tại, thì hơi chút bận rộn tuyệt đối không phải không thể tiếp nhận, đúng không?"

Mặc Diệc Phàm nhìn Nhiệt Ba chăm chú, rồi nói: "Vô luận A Lệ nghĩ như thế nào, thì ta đều hy vọng A Lệ không cần quan tâm gì cả. Chỉ cần A Lệ muốn, thì những thứ tốt nhất trên thế gian này đều sẽ có người nâng đến trước mặt A Lệ ngay lập tức. Nhưng ... Ta lại không làm được."

Nhiệt Ba bất đắc dĩ nâng khuôn mặt của Mặc Diệc Phàm lên, thấy trong đôi mắt xinh đẹp bao hàm đầy thật tình, áy náy, bất đắc dĩ và ủy khuất, không khỏi cười nói: "Ý của chàng là, muốn làm một cái lồng bằng hoàng kim bảo thạch, rồi nhốt ta vào sao? Sau đó ăn gan rồng tủy phượng, mặc tơ vàng sợi bạc, ngay cả nước súc miệng cũng là tiên lộ quỳnh tương? Diệc Phàm, đó không phải mong muốn của ta. Ta muốn, là vô luận chàng đi tới đâu, vô luận chàng đứng cao đến bao nhiêu, ta và chàng đều có thể nắm tay sóng vai mà đi. Chàng hiểu chưa?"

"Còn nữa không?" Đôi mắt Mặc Diệc Phàm trông mong nhìn nàng, như mong nàng nói ra thêm nhiều yêu cầu nữa. 

Yêu cầu của A Lệ, với rất nhiều người thì rất khó khăn, nhưng với Mặc Diệc Phàm, thì thật sự quá đơn giản. 

Hắn muốn dành cho A Lệ những điều tốt nhất, cho nàng tất cả. Cho dù hiện tại hắn không có, thì sau này hắn cũng sẽ tìm được, đoạt được cho nàng.

Nhiệt Ba quay đầu nhìn, một hồi lâu mới cười một tiếng, nói: "Còn có chính là... trên đoạn đường này, nếu xuất hiện nữ nhân thứ hai, thì cũng đừng trách ta đá chàng xuống."

"Trên đời này vĩnh viễn cũng sẽ không có A Lệ thứ hai." Mặc Diệc Phàm thở dài, nhẹ giọng nói. A Lệ chỉ có một, cho nên trên con đường nhân sinh của bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không thể xuất hiện nữ nhân thứ hai.

Trấn an người nào đó đang cáu kỉnh xong, Nhiệt Ba lại gắp thêm một chút rau xanh mà Mặc Diệc Phàm thích ăn vào chén của hắn, ý bảo hắn dùng cơm. 

Trong đại sảnh khách sạn cũng không phải nơi thích hợp để bày tỏ tâm sự gì, may mà khách sạn này cũng làm ăn phát đạt, lúc này, trong đại sảnh cũng không có ai chú ý tới động tác qua lại của hai người đang ngồi trong góc. 

Hai người vừa dùng bữa vừa ngươi một lời ta một câu thảo luận lộ trình tiếp theo. Cửa khách sạn có một đám người đi vào, trong tay mỗi người đều mang theo binh khí, chỉ nhìn cách ăn mặc, thì cũng biết không phải dân chúng tầm thường. 

Chưởng quỹ vội vàng tiến lên tiếp đãi thật ân cần, đột nhiên, trong đại sảnh trở nên náo nhiệt.

Nhiệt Ba nhíu mày, thấp giọng nói: "Sao nơi này lại có nhiều người trong giang hồ như vậy?" 

Nơi này chỉ là một thành nhỏ không có danh tiếng gì của Tây Lăng, lúc bình thường cũng rất khó thấy được một vài người trong giang hồ, huống chi là thành quần kết đội mà đến như bây giờ.

Mặc Diệc Phàm trầm ngâm, đánh giá những người đó một lúc lâu, mới nói: "Lại nói... Hình như năm nay là đại hội võ lâm chín năm một lần."

"Đại hội võ lâm? Chọn minh chủ võ lâm sao?" Nói đến đại hội võ lâm, ấn tượng đầu tiên trong đầu Nhiệt Ba chính là tranh đoạt minh chủ võ lâm.

Mặc Diệc Phàm thấp giọng cười một tiếng, rồi nói: "Xưa nay A Lệ không thích chú ý chuyện trong giang hồ, từ đâu mà nghe được vậy? Cái gì minh chủ võ lâm... Trên giang hồ đều là các môn phái làm theo ý mình, có ai chịu nghe ai chứ?" 

Coi như là võ công đệ nhất thiên hạ, thì không phải ai cũng thích làm, nếu đệ nhất thiên hạ là một hiệp khách giang hồ độc lai độc vãng, thì đừng nói thống lĩnh quần hùng, chỉ sợ ngay cả một vài môn phái nhỏ cũng chưa chắc ra lệnh được. Minh chủ võ lâm chỉ là thứ được nghĩ ra trong những vở kịch mà thôi.

"Ta nhớ ra rồi, hình như Vương gia cũng đã tham gia đại hội võ lâm mười tám năm trước. Cho nên, cái gọi là đại hội võ lâm này, chính là đại hội tranh đoạt xếp hạng của người trong giang hồ, đúng không?" 

Rất nhanh, Nhiệt Ba liền nhớ tới, lúc Mặc Diệc Phàm đạt được danh hiệu một trong Tứ đại cao thủ thiên hạ cũng chính là đại hội võ lâm mười tám năm trước, lúc đó Mặc Diệc Phàm vừa mới mười bốn tuổi. 

Lại thấy, bây giờ Mặc Diệc Phàm cũng chỉ mới vừa qua ba mươi, không ngờ đã tham gia đại hội võ lâm lần thứ ba rồi. Dĩ nhiên, lần thứ hai thì vì lý do riêng, nên Mặc Diệc Phàm không tham gia được.

"Lần này tổ chức ở Tây Lăng sao? Diệc Phàm có đi không?" Nhiệt Ba cười hỏi, "Lần trước chàng không tham gia, nói không chừng, lần này may mắn có thể đoạt được danh hiệu cao thủ đệ nhất thiên hạ về đấy."

Mặc Diệc Phàm lắc đầu cười nói: "A Lệ có hứng thú, thì chúng ta đi xem một chút. Chỉ có điều, cao thủ đệ nhất cái gì thì thôi." 

Cao thủ đệ nhất cũng có nghĩa là, từ bây giờ sẽ có vô số người trước ngã xuống, người sau tiến lên muốn khiêu chiến với ngươi, đánh bại ngươi. 

Mặc Diệc Phàm cũng không thấy mình có thời gian để ứng phó những cao thủ giang hồ liên tục không ngừng kia, có thời gian đó, còn không bằng cùng ngồi tâm sự với A Lệ và ức hiếp Mặc Tiểu Bảo.

Nhiệt Ba lại cười nói: "Lại nói, hình như Vương gia và Lăng các chủ còn có một trận chiến chưa đánh đâu, chàng đoán, lần này chúng ta đi có gặp được Lăng Các chủ hay không?"

Mặc Diệc Phàm cau mày, tình huống như A Lệ nói thật sự có thể sẽ xảy ra. Bây giờ thân thể của hắn đã khỏe mạnh, lại rảnh rỗi không có việc gì, nếu gặp phải Lăng Thiết Hàn, thì hắn cũng đừng nghĩ trốn. Mặc dù hắn cũng rất muốn so chiêu với cao thủ như Lăng Thiết Hàn, nhưng......

"Chưa chắc Lăng Thiết Hàn có thời gian để ý đến ta." Mặc Diệc Phàm cười nói.

Nhiệt Ba khó hiểu, chẳng lẽ trên thế gian này còn có đối thủ tốt hơn Mặc Diệc Phàm sao? Mặc Diệc Phàm cười nói: "Đối thủ tốt hơn thì chưa chắc đã có, nhưng... Giữa đối thủ và kẻ thù, A Lệ cảm thấy, Lăng Thiết Hàn sẽ chọn ai trước?"

"Kẻ thù?" Nhiệt Ba nhíu mày, ở trong lòng nhẩm qua hết những cao thủ trên giang hồ mà mình nhớ được, hơi khó hiểu mà hỏi: "Lăng Thiết Hàn và Lôi Chấn Đình có thù oán?"

Mặc Diệc Phàm cười nhạt nói: "Chẳng lẽ A Lệ không phát hiện, rõ ràng Lăng Thiết Hàn và Lôi Chấn Đình đều cùng là cao thủ Tây Lăng, theo lý thuyết, thì chắc chắn sẽ có quan hệ tốt. Nhưng mấy năm nay, Lăng Thiết Hàn lại tình nguyện đến Đại Sở tìm cao thủ để tỷ thí, mà chưa từng tỷ thí với Lôi Chấn Đình sao?"

Nhiệt Ba nhướng mày, "Không phải vì thân phận của Lôi Chấn Đình đặc biệt sao?"

"Không, bởi vì một khi bọn hắn động thủ, thì tuyệt đối là ngươi chết ta sống. Trước khi nắm chắc có thể giết Lôi Chấn Đình, thì chắc chắn Lăng Thiết Hàn sẽ không động thủ." Mặc Diệc Phàm lạnh nhạt nói.

"Hai vị, không biết có thể ngồi cùng bàn không?" Ở cửa, một thư sinh mặc áo lụa màu xanh lam đi vào, nhìn lướt qua đại sảnh đã đầy người trong giây lát, rồi đi thẳng tới chỗ Mặc Diệc Phàm và Nhiệt Ba đang ngồi. 

Nhiệt Ba nhìn thoáng qua đại sảnh, vốn khách sạn cũng không lớn, trong đại sảnh cũng chỉ bày bảy, tám cái bàn, chỉ một thoáng cũng đã ngồi đầy người, mặc dù đều có chỗ trống, nhưng nếu một người có bộ dáng như thư sinh ngồi chen chúc với những người vạm vỡ khí phách trong giang hồ, thì quả thật cũng hơi khó xử. 

Vốn cũng không phải chuyện lớn gì, nhìn Mặc Diệc Phàm một cái, rồi Nhiệt Ba thản nhiên nói: "Xin cứ tự nhiên."

Thư sinh kia chỉ nhìn một cái, thì đã cảm thấy nam tử trước mắt cũng không phải người dễ đối phó, vốn cũng không ôm bao nhiêu hy vọng. 

Không nghĩ tới cô gái mặc áo lụa trắng này lại đồng ý dễ dàng như vậy, không khỏi sửng sốt một chút, rồi mới vội vàng cám ơn, "Đa tạ cô nương."

Khóe miệng Nhiệt Ba hơi co rút, rõ ràng nhận thấy hàn khí đang tỏa ra dày đặc từ nam nhân bên cạnh, ngẩng đầu nhìn thư sinh kia, nói: "Đây là ngoại tử (chồng)." 

Vẻ mặt của thư sinh kia lại xuất hiện thêm nhiều mấy phần ngoài ý muốn, vốn hắn thấy Nhiệt Ba mặc một thân áo lụa, mái tóc cũng không búi như các cô gái đã kết hôn, mà chỉ tùy ý dùng một sợi dây lụa màu bạc buộc lại, nhìn qua mặc dù có bộ dáng mười sáu mười bảy tuổi, nhưng ở Tây Lăng, cô gái mười bảy mười tám tuổi còn chưa kết hôn cũng không ít, nên chỉ cho rằng, hai người này là hai huynh muội hoặc sư huynh muội gì đó kết bạn du lịch thôi, lại không nghĩ rằng lại là một đôi vợ chồng, "Thật sự xin lỗi, phu nhân... Vị công tử này họ gì?"

Mặc Diệc Phàm ngẩng đầu nhìn hắn ta một cái, khẽ nhíu mày, thật lâu mới lạnh nhạt nói: "Địch"

Chỉ trong chốc lát, lúng túng và áy náy trên mặt thư sinh kia đã biến mất không còn một chút, nhìn về phía hai người rất thân thiết như đã quen biết nhiều năm, "Địch huynh và phu nhân cũng tới tham gia đại hội võ lâm năm nay sao?"

Mặc Diệc Phàm bình thản nói: "Không thể nói là tham gia, du ngoạn đến đây gặp thì đi xem náo nhiệt thôi." 

Thư sinh kia vỗ tay cười nói: "Vậy thì thật tốt quá, tại hạ cũng vừa nghĩ muốn đến tham gia náo nhiệt, không bằng chúng ta kết bạn cùng đi, được không? Đúng rồi... Tại hạ là Nhâm Kỳ Ninh."

Lần này Nhiệt Ba không nói tiếp, nàng thật sự không quen thuộc chốn giang hồ, trừ mấy cao thủ nổi danh chân chính ra, thì cũng không biết kỳ nhân dị sĩ gì. Nhưng ít nhất có thể nhìn ra được Nhâm Kỳ Ninh trước mắt này tuyệt đối không phải một thư sinh bình thường. 

Mặc Diệc Phàm buông đôi đũa trong tay xuống, nhìn thấy Nhiệt Ba đang ngồi bên cạnh cũng đã ăn xong, mới đứng dậy nắm tay Nhiệt Ba đi khỏi, lạnh nhạt nói: "Không cần, vợ chồng chúng ta không thích có người ngoài quấy rầy." 

Cũng không quan tâm Nhâm Kỳ Ninh ở phía sau có sắc mặt gì, liền dắt Nhiệt Ba lên lầu nghỉ ngơi.

"Diệc Phàm?" Sau giờ ngọ trong khách sạn, Nhiệt Ba ngồi bên cửa sổ được mở một nửa đọc một quyển du ký. 

Ánh sáng ấm áp chiếu lên người làm cho người ta hơi lười biếng, không muốn làm gì, bị ôm vào trong lòng từ phía sau, Nhiệt Ba để quyển sách xuống, nghiêng đầu nhìn nam tử phía sau.

"Sao?" Mặc Diệc Phàm đứng sau lưng Nhiệt Ba, nhàn nhã ung dung nhìn người đi đường qua lại trên đường phố dưới lầu.

Nhiệt Ba suy nghĩ một chút, rồi nói: "Chỉ sợ Nhâm Kỳ Ninh kia không phải là người bình thường." 

Mặc Diệc Phàm cúi đầu, nhẹ nhàng sửa lại một vài sợi tóc hơi rối bên ta cho nàng, nhẹ giọng nói: "Quả thật không đơn giản, nhưng cũng không cần lo lắng. Trong giang hồ luôn luôn có kỳ nhân dị sĩ, A Lệ chỉ để ý đi xem náo nhiệt là đủ rồi."

Nhiệt Ba hơi ngạc nhiên hỏi: "Võ công của Nhâm Kỳ Ninh như thế nào?" 

Chính Nhiệt Ba cũng chỉ nhìn ra Nhâm Kỳ Ninh không phải thư sinh văn nhược tay trói gà không chặt, nhưng lại không nhìn ra võ công của hắn ta sâu hay cạn. Vậy thì chứng minh, ít nhất trên nội công tu vi, Nhâm Kỳ Ninh hơn nàng không ít.

Mặc Diệc Phàm nhíu mày, suy nghĩ một chút, rồi nói: "Ở trên giang hồ, ít nhất có thể xếp trong mười người cao nhất. Nói không chừng, năm người cao nhất, thì cũng có khả năng, ta cũng chưa nhìn ra, rốt cuộc hắn ta có lai lịch gì." 

Nhiệt Ba hơi bất đắc dĩ, cười khổ nói: "Thật là vận khí tốt, tùy tiện đi ra ngoài cũng có thể đụng phải cao thủ như thế."

Ôm Nhiệt Ba dựa vào người mình, Mặc Diệc Phàm cúi người nhìn nàng, cười nói: "Không cần để ý tới hắn ta, nếu vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà làm hỏng hứng thú đi chơi chúng ta, thì còn không bằng không đi xem đại hội võ lâm kia."

"Chàng không sợ người khác chiếm danh hiệu Tứ đại cao thủ sao?" Nhiệt Ba cười hỏi.

Mặc Diệc Phàm khinh thường "Hừ" khẽ một tiếng, rồi nói: "Cho dù danh hiệu trong Thập đại cao thủ cũng đều bị người khác đoạt mất, thì cũng không thay đổi được sự thật là võ công của Bản vương cao hơn bọn hắn. Huống chi... Trên đời này có bao nhiêu người cần Bản vương tự mình ra tay, cao thủ hay không cao thủ cũng chỉ là món đồ chơi mà thời niên thiếu, trong giây phút ý khí dâng tràn chơi đùa mà thôi." 

Nhiệt Ba dựa vào trong lòng hắn khẽ thở dài, trong lòng lại vừa cảm khái vừa buồn cười. Danh hiệu cao thủ mà người trong giang hồ chạy theo như giặc, ở trong mắt Mặc Diệc Phàm lại chỉ là một món đồ chơi. 

Không biết nếu để cho những cao thủ võ lâm kia biết, thì trên mặt sẽ có thần sắc gì đây?

"Ta còn chưa từng thấy đại hội võ lâm đâu, chúng ta đi xem xem nó như thế nào đi?" Nhiệt Ba xoay người nói.

"Được, A Lệ muốn đi chỗ nào thì chúng ta đi chỗ đó." Mặc Diệc Phàm đáp.

Tất nhiên, đại hội võ lâm sẽ không tổ chức ở một thành nhỏ không có danh tiếng như nơi này, địa điểm tổ chức cách thành nhỏ này cũng không quá xa. 

Chính là ở Mộ Dung sơn trang cách thành trì lớn thứ tư của Tây Lăng – An thành – mười dặm, cách thành nhỏ này hai trăm dặm. 

Sáng ngày hôm sau, Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm liền chuẩn bị lên đường đi đến An thành, nhưng khi đi xuống lầu thì lại thấy Nhâm Kỳ Ninh cũng chuẩn bị tính tiền rời đi. 

Khác với Mặc Diệc Phàm lãnh đạm, Nhâm Kỳ Ninh thấy hai người lại hết sức vui vẻ, "Địch công tử, Địch phu nhân, thật đúng lúc. Hai vị cũng chuẩn bị lên đường sao?"

Mặc Diệc Phàm dắt Nhiệt Ba, vén màn, đi thẳng ra ngoài, bị đối xử lạnh nhạt minh mục trương đảm như thế, dù là Nhâm Kỳ Ninh có phong độ hào phóng đến thế nào, thì sắc mặt cũng không khỏi cứng ngắc trong nháy mắt, nhưng vẫn kiên định chạy lên cản đường, "Địch công tử, Địch phu nhân......" 

Không đợi hắn ta nói hết câu, Mặc Diệc Phàm liền xoay người đánh giá hắn ta một lúc lâu, mới nói: "Nhâm công tử, tại hạ và phu nhân hiếm khi được nhàn nhã đi du lịch. Quấy rầy vợ chồng người khác chung sống, sẽ bị ngựa đá đó."

Cho nên, Nhâm Kỳ Ninh đờ đẫn ngay lập tức chỉ đành phải trơ mắt nhìn Mặc Diệc Phàm ôm Nhiệt Ba lên ngựa, rồi quất ngựa đi, qua một lúc lâu còn chưa thể phục hồi tinh thần lại.

Ra khỏi thành nhỏ, Nhiệt Ba nhớ tới bộ dáng như nuốt phải ruồi bị ném lại phía sau của Nhâm Kỳ Ninh, vẫn không nhịn được mà cười ra tiếng. 

Mặc Diệc Phàm dựa vào vai của Nhiệt Ba, vừa tùy ý khống chế tốc độ và phương hướng của ngựa, vừa thấp giọng cười nói: "A Lệ cười gì mà vui vẻ vậy?" 

Nhiệt Ba lắc đầu liên tục, tất nhiên Mặc Diệc Phàm biết nàng cười chuyện gì, cũng không để ý, thản nhiên nói: "Chỉ sợ Nhâm Kỳ Ninh kia toan tính không nhỏ, vô luận tại sao hắn ta cứ muốn kết bạn đi với chúng ta, nhưng có hắn ta đi theo, sẽ luôn không được tự nhiên." 

Nhiệt Ba gật đầu, nàng cũng không có ý định kết bạn đi cùng người khác, "Mộ Dung sơn trang là nơi nào? Danh môn giang hồ sao?" 

Mộ Dung sơn trang gì kia, chính là nơi thường xuyên được xuất hiện trong tiểu thuyết võ hiệp. Mỗi lần đều là Bát đại thế gia giang hồ, rồi gì gì đó nữa. Sớm biết sẽ trộn lẫn vào trong giang hồ, trước kia, nàng nên xem hết sổ con trong giang hồ mà Ám bộ mang về.

Mặc Diệc Phàm nói: "Mộ Dung sơn trang... Không phải danh môn giang hồ. Mà là... Thủ phủ đệ nhất thiên hạ."

"Gì?" Nhiệt Ba hơi ngoài ý muốn, "Thủ phủ đệ nhất thiên hạ?" 

Phú hào thì Nhiệt Ba đã từng thấy, Phượng gia của Phượng Chi Dao chính là một trong Tứ đại thủ phủ của Đại Sở, nhưng cũng không dám tự xưng thủ phủ đệ nhất thiên hạ. 

Rốt cuộc Mộ Dung gia này giàu có đến thế nào? "So với Phượng gia thì như thế nào?" 

Mặc Diệc Phàm nói: "Năm cái Phượng gia cũng chưa chắc có thể sánh với tài phú Mộ Dung gia."

Cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng Nhiệt Ba vẫn hơi kinh hãi. Mặc Diệc Phàm không nhanh không chậm mà giải thích: "Mộ Dung gia giống Từ gia, đều là đại tộc danh môn được lưu truyền mấy trăm năm. Nhưng cũng khác Từ gia ở chỗ, Từ gia là thế gia thư hương, mà Mộ Dung gia lại là thế gia kinh thương. Cho nên, danh vọng, địa vị luôn không bằng Từ gia. Năm đó, khi Tây Lăng và Đại Sở vẫn còn là một, thì Mộ Dung gia đã là thủ phủ thiên hạ rồi. Có tin đồn, nói trong tay bọn họ nắm giữ ba mỏ vàng thần bí, bao nhiêu năm qua, vô luận hoàng thất Tây Lăng, thậm chí cả Đại Sở, Nam Chiếu, Bắc Nhung, đều mơ ước chiếm được những mỏ quặng này, nhưng ai cũng chưa thành công."

"Phú khả địch quốc... Như vậy, Mộ Dung gia có thể đặt chân ở Tây Lăng lâu như vậy, chắc có gì đó để dựa vào rồi?" Nhiệt Ba nói. 

Mặc Diệc Phàm nói: "Lúc Tây Lăng khai quốc, Mộ Dung gia đã từng tương trợ rất lớn, nên tất nhiên, sau khi Tây Lăng thành lập, Mộ Dung gia cũng chiếm được lợi ích rất lớn. Thương nghiệp của Tây Lăng luôn luôn không phát triển bằng Đại Sở, trong đó có một nguyên nhân chính là, nghe nói Mộ Dung gia nắm giữ gần sáu phần trong thương nghiệp của Tây Lăng." 

Nhiệt Ba gật đầu, một nhà có thể nắm giữ sáu phần thương nghiệp của một nước, lũng đoạn như vậy cũng khó trách các đầu buôn bán của Tây Lăng không làm được. Không buôn bán được, thì tất nhiên, thương nghiệp cũng khó mà phát triển. 

Suy nghĩ một chút, Nhiệt Ba cười nói: "Nói như vậy, hoàng gia Tây Lăng đã chướng mắt Mộ Dung gia từ lâu rồi?"

Mặc Diệc Phàm gật đầu đồng ý, cười nói: "Đúng vậy. Nhưng ngay cả như vậy, thì hoàng thất Tây Lăng cũng không dám tùy tiện ra tay đối phó với Mộ Dung gia. Thứ nhất, Mộ Dung gia là thương nhân, khác với Định Vương phủ, nếu ép bọn họ, vô luận trở mặt đứng về phía quốc gia nào, thì đều tuyệt đối sẽ là đả kích trí mạng với Tây Lăng. Mặt khác, nghe nói Mộ Dung gia có một cao thủ tuyệt đỉnh rất ít khi rời khỏi. Nhưng hết lần này tới lần khác, cao thủ này, ai cũng chưa từng nhìn thấy, nếu chọc bọn họ tức giận đến cá chết lưới rách... Thì vô luận Tây Lăng Hoàng hay Trấn Nam Vương, số phận đều chỉ có một."

"Ngay cả Trấn Nam Vương cũng không là đối thủ sao?" Nhiệt Ba kinh ngạc.

Mặc Diệc Phàm cúi đầu nhìn nàng, cười nói: "Tuy nói, trên giang hồ, luận võ đều nhắm vào danh hiệu Tứ đại cao thủ, nhưng trên đời này, cao thủ chân chính đều lánh đời không xuất hiện. Còn có rất nhiều cao thủ thế hệ trước đã thoái ẩn núi rừng, nhưng nếu thật sự ra tay, thì không nói võ công tu vi, chỉ bằng sự từng trải và kinh nghiệm, sao đám tiểu bối hiện tại này có thể so được? Mộ Dung gia phú giáp thiên hạ, nhưng nhiều năm như vậy mà còn chưa có ai dám đến Mộ Dung gia gây chuyện hoặc trộm thứ gì, cho nên, lý do có cao thủ trấn giữ cũng có mấy phần có thể tin."

"Vương gia rất tò mò về cao thủ thần bí kia sao?" Nhìn ánh mắt sáng hơn lúc bình thường hai phần của Mặc Diệc Phàm, Nhiệt Ba hỏi.

Mặc Diệc Phàm lắc lắc đầu nói: "Cũng không thể nói có tò mò hay không, nếu thật sự đúng như vậy, thì tất nhiên muốn đánh một trận thật sảng khoái. Không gặp được, thì cũng không có gì tiếc nuối."

Nếu Mặc Diệc Phàm còn là thiếu niên, thì khi biết có một cao thủ thần bí như vậy tồn tại, nhất định sẽ đến cửa khiêu chiến. 

Nhưng hiện tại, Mặc Diệc Phàm sẽ không làm như vậy, hắn thân là người đứng đầu Tây Bắc, chịu trách nhiệm an nguy của mấy chục vạn Mặc gia quân và dân chúng Tây Bắc. 

Hắn là trượng phu của A Lệ, là cha của Mặc Tiểu Bảo, hắn phải bảo vệ cho bọn họ được an toàn, cho bọn họ một gia đình ổn định, an bình. Nếu thật sự bất đắc dĩ phải chống lại cao thủ thần bí như vậy, thì tất nhiên chỉ có thể dùng hết toàn lực chưa từng có từ trước đến nay mà đánh một trận. 

Nhưng nếu không có, thì cũng không đáng để tự mình đi tìm phiền phức. Hắn không giống người luôn một lòng theo đuổi võ đạo như Lăng Thiết Hàn.

"Hiện nay, Mộ Dung gia còn những ai? Hình như chưa từng nghe nói, ở Tây Lăng có người mang họ Mộ Dung đặc biệt nổi danh." 

Cho dù không biết chuyện giang hồ, nhưng Nhiệt Ba vẫn có hiểu biết nhất định về Tây Bắc. Theo lý thuyết, danh tiếng của Mộ Dung gia lớn như vậy, không thể bị nàng bỏ qua mới đúng.

Mặc Diệc Phàm lạnh nhạt cười nói: "Thịnh cực tất suy. Mộ Dung gia phồn thịnh mấy trăm năm, lại không giấu tài, ẩn nhẫn như Từ gia, nên tất nhiên cũng phải giao ra nhiều hơn. Vốn dưới gối gia chủ đời trước của Mộ Dung gia có ba trai, bốn gái. Trong đó một trai một gái chưa trưởng thành đã chết non, trong hai đứa con trai còn sống thì tương đối thành tài chính là Mộ Dung Tiệp, cũng chết một cách khó hiểu vào năm hai mươi ba tuổi. Còn một đứa con trai thì thuở nhỏ nhiều bệnh, sống chưa đến ba mươi tuổi thì cũng qua đời. Để lại một trai một gái, đáng tiếc... Đứa con trai kia cũng bị ngốc bẩm sinh. Mộ Dung gia chủ sợ huynh đệ bàng chi đoạt tài sản, địa vị của cháu trai mình, nên ra tay độc ác, giết hết con cháu của huynh đệ bàng chi không còn một ai. Ai biết, đứa ngốc kia vào lúc chín tuổi lại bị ngã vào trong ao chết, qua chuyện này, nguyên khí của Mộ Dung gia chủ bị tổn thương nặng nề, nghe nói đã rất nhiều năm không gặp người ngoài. A Lệ không biết cũng là điều tất nhiên."

Nhiệt Ba giật mình, hỏi: "Vậy chẳng phải là, sau này, sản nghiệp của Mộ Dung gia đều thuộc về vị Mộ Dung tiểu thư còn sót lại kia sao? Năm nay, vị Mộ Dung tiểu thư kia mấy tuổi?"

Mặc Diệc Phàm ngẩn ra, suy nghĩ một chút, rồi nói: "Nghe nói, cháu gái kia của Mộ Dung gia chủ nhỏ hơn đứa cháu ngốc đã chết sớm kia ba tuổi. Năm nay, chắc đã mười bảy, mười tám tuổi."

Nhiệt Ba mím môi cười một tiếng, quay đầu lại nhìn Mặc Diệc Phàm, cười nói: "Không biết tại sao... Ta cứ cảm thấy, đại hội võ lâm lần này có chút liên quan đến vị Mộ Dung tiểu thư kia đây?"

Mặc Diệc Phàm cúi đầu dựa vào trán của Nhiệt Ba, cúi đầu cười ra tiếng, "Cho dù có liên quan đến nàng ta, thì cũng không liên quan gì đến chúng ta, A Lệ nói có đúng không?"

Nhiệt Ba nháy nháy mắt, nói: "Mộ Dung gia phú khả địch quốc, Vương gia thật sự không động tâm sao?"

Mặc Diệc Phàm bất đắc dĩ thở dài, nói: "Không có biện pháp, ai bảo Bản vương đã cưới một Vương phi mặc dù không phải phú khả địch quốc, nhưng lại càng quý giá hơn kim sơn ngân hà đây. Cho nên, gia tài bạc vạn kia của Mộ Dung gia, Bản vương không có mệnh hưởng ah."

Nhiệt Ba híp mắt nhìn hắn, muốn giả bộ tức giận, nhưng lại không nhịn được mà buồn cười, "Vương gia thật sự thấy tiếc sao?" 

Mặc Diệc Phàm lắc đầu, đắc ý, "A Lệ và vàng, không thể có hết được, Bản vương chỉ biết bỏ vàng mà cưới A Lệ thôi. Nếu quả thật đúng như A Lệ nói, thì chắc chắn đại hội võ lâm năm nay sẽ rất náo nhiệt. Chúng ta đi nhanh lên một chút để xem náo nhiệt đi. Nhưng ... Nếu như Mộ Dung gia thật sự muốn kén rể cho cháu gái, thì tại sao lại muốn chọn trong đại hội võ lâm đây? Danh sĩ quyền quý bình thường đều sẽ không đi. Chẳng lẽ Mộ Dung gia chỉ muốn chọn một người có võ công cao cường?"

"Ai biết được. Đi xem thì chẳng phải sẽ biết sao?"

Ngựa hoang bắt được từ Nam Chiếu cũng không thua kém bảo mã ngàn vàng chút nào, chở hai người đi lộ trình hơn hai trăm dặm cũng chỉ mất nửa ngày thì đã đến. 

Mặc Diệc Phàm và Nhiệt Ba trực tiếp vào An thành, An thành là thành trì lớn thứ tư của Tây Lăng, nên tất nhiên, hai người cũng không cần làm khó chính mình, liền tìm khách sạn tốt nhất trong thành để ở lại. 

Đại hội võ lâm lần này quả nhiên hoàn toàn khác với những lần trước, mặc dù vẫn chưa tới ngày, nhưng các khách sạn trong thành đều đã chật cứng người. Không chỉ có người trong giang hồ, mà còn có rất nhiều phú thương, thậm chí quyền quý, cũng có mặt. 

Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm đến đặt phòng tốt nhất trong tửu lâu, nhưng lại không ngờ đã bị đặt hết, vì vậy, hai người cũng chỉ có thể ở trong phòng chữ Địa đầu tiên.

Vốn lấy thân phận của Mặc Diệc Phàm thì có thể không cần phải chen chúc trong khách sạn, nhưng hơn một tháng này, Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm du sơn ngoạn thủy, đều chọn đường nhỏ vắng vẻ, cho nên mới không biết, ngay từ hơn một tháng trước, Mộ Dung gia đã phát thiếp mời các anh hào trong thiên hạ tham gia đại hội võ lâm. 

Thân là Định Vương, tất nhiên Mặc Diệc Phàm cũng nằm trong đó, nhưng thiệp lại được đưa đến Lệ thành Tây Bắc. 

Cứ hễ là người nhận được thiệp, thì đều được Mộ Dung gia sắp xếp chỗ ở, vì thế, Mộ Dung gia đặc biệt dọn ra một biệt viện dành riêng cho các hào kiệt trong thiên hạ ở tạm. 

Nhưng Mặc Diệc Phàm lại không muốn tham gia đại hội võ lâm lần này, nên tất nhiên cũng sẽ không lộ ra thân phận để đến Mộ Dung gia, vì vậy, chỉ có thể cùng Nhiệt Ba ở khách sạn.

Khách sạn Thanh Nguyên của An thành là một trong những khách sạn tốt nhất trong cả An thành, có thể đến đây ở, tất nhiên không phải phú hào, thì chính là quyền quý, trong đó còn có một vài đệ tử kiệt xuất của danh môn đại phái trên giang hồ.

Nhiệt Ba tò mò nhìn lữ khách mặc quần áo chỉnh tề đang ra vào ở cửa, quay đầu lại, hỏi Mặc Diệc Phàm đang ngồi bên cạnh nhàn nhã ung dung uống trà, "Mỗi một lần đại hội võ lâm đều công khai như vậy sao?"

Mặc Diệc Phàm bĩu môi: "Làm gì có? Đa phần đều là tự mấy cao thủ hẹn nơi để tỷ thí vào lần gặp trước. Tin tức được thả ra thì dĩ nhiên người trong giang hồ sẽ đến tham gia náo nhiệt. Ta lại tương đối ngoại lệ, năm đó, Lăng Thiết Hàn muốn đến khiêu chiến Trấn Nam Vương, đúng lúc ta đang ở gần đó, nên đến xem náo nhiệt, lại không cẩn thận mà đánh nhau. Lại nói, lần đó, chân chính đi tham gia đại hội võ lâm cũng chỉ có mỗi mình Mộc Kình Thương mà thôi."

Thật không ngờ, cái gọi là đại hội võ lâm lại tùy ý như thế, Nhiệt Ba cảm thấy hơi bị vỡ mộng. Nhưng điều này cũng xác nhận một phương diện khác, chính là, rốt cuộc lực hấp dẫn của Mộ Dung gia đối với thế nhân có bao nhiêu.

Lầu dưới, mấy thiếu niên anh tuấn trẻ tuổi nói chuyện không hợp đã đánh nhau, ngay lập tức, lầu dưới liền trở nên hỗn loạn. 

Nhiệt Ba thờ ơ nhìn người phía dưới ngươi tới ta đi mới mấy chiêu đã muốn đưa người ta vào chỗ chết, mà không có chút ý định can thiệp. 

Chỉ chốc lát sau, thắng bại đã phân, một người thua bị đánh gãy tay, từ nay về sau đã không thể luyện kiếm nữa. 

Bên thắng tất nhiên dương dương đắc ý, cười khinh miệt nói: "Cũng không nhìn xem mình có bao nhiêu cân lượng, cũng dám tơ tưởng đến Mộ Dung tiểu thư."

Một câu này, lập tức nói rõ, những người này cũng không phải đến vì cái gọi là đại hội võ lâm, mà đến vì Mộ Dung tiểu thư, hoặc nói, đến vì Mộ Dung gia. 

Không đợi hắn ta đắc ý xong, một ám khí không biết bay tới từ đâu, trúng vào ngực của hắn ta, thiếu niên mới vừa rồi còn đắc chí đầy mình, lập tức liền lên tiếng ngã xuống đất.

"Nhà ai mà thả loại ngu ngốc này ra ngoài để hại người hại mình vậy?" Nhiệt Ba cau mày nhẹ giọng nói. Trận đánh nhau mới vừa rồi ở phía dưới chính là thiếu niên trúng ám khí khơi mào trước, hắn ta phế đi một cái tay của người khác, chính mình lại đánh mất một mạng.

"Vị đó là trưởng tử Tôn Kiếm Huy của Tôn gia danh kiếm Đại Sở." Một giọng nói nho nhã mang theo ý cười vang lên sau lưng, Nhiệt Ba quay đầu lại, liền thấy Nhâm Kỳ Ninh đang mỉm cười đứng ở đầu cầu thang nhìn hai người đang ngồi bên cửa sổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro