Chương 131: Tới Vương thành
Nhìn thấy Nhiệt Ba đi tới, Phượng Chi Dao cũng không tránh né nữa mà từ dưới mái hiên đi ra.
Những năm này Nhiệt Ba ít nhiều cũng đã nhìn ra người trong lòng Phượng Chi Dao rốt cuộc là người nào, nhìn bộ dáng Phượng Chi Dao xưa nay tiêu sái không kềm chế được, cũng chỉ có thể ở trong lòng thán một tiếng thiên ý trêu người.
Ở Nhiệt Ba xem ra, mặc dù Phượng Chi Dao nhỏ hơn Hoa hoàng hậu mấy tuổi, nhưng so với Mặc Cảnh Kỳ thì Phượng Chi Dao tuyệt đối càng giống một người chồng tốt.
Chỉ tiếc hai người vô duyên cũng không phận. Phượng Chi Dao nghe nói cảnh ngộ của Hoa hoàng hậu, lúc này trong lòng không thể bình tĩnh .
"Vương Phi, chúng ta có nên đi tới bên phía Vương gia xem một chút?" Phượng Chi Dao đi đến đây bình tĩnh hỏi.
Nhiệt Ba suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu. Mặc dù nàng cũng không lo lắng Mặc Diệc Phàm có bị thương và vân vân, nhưng Thư Mạn Lâm từ Thánh Địa Nam Cương điều mấy trăm cao thủ, cộng thêm trong tay nàng cầm mấy ngàn thủ vệ vương thành, không thấy được kết quả chung quy cũng khiến người có chút lo lắng .
Lúc này Mặc Diệc Phàm và Từ Thanh Trần đang ngồi ở một tửu lâu cao nhất trong thành Nam Chiếu nhàn nhã phẩm rượu.
Tửu lâu này có mười hai tầng, ngồi ở trên mái nhà trên cao nhìn xuống cơ hồ có thể nhìn xuống bất kì địa phương nào của vương thành trừ Vương Cung ra.
Lúc này ngồi ở trên lầu ba cũng không chỉ có Mặc Diệc Phàm và Từ Thanh Trần, còn có Mặc Cảnh Lê, Lôi Đằng Phong cùng với Liễu Thừa tướng và Liễu quý phi cũng biến mất ở trên quảng trường trước vương cung.
Tất cả mọi người vừa thản nhiên phẩm rượu vừa chú ý các nơi tranh đấu trong thành. Trên quảng trường tiếng huyên náo quá mức kinh người, mọi người đắm chìm ở ca múa rượu ngon không có phát hiện trong vương thành lúc này đã là tình cảnh tinh phong huyết vũ.
Chủ nhà đánh nhau đánh cho khí thế ngất trời, khách nhân lại ngồi vừa uống rượu vây xem. Nghe dường như rất không thú vị, nhưng đây là biện pháp có thể giải quyết hầu hết vấn đề lúc này rồi.
Người của mấy phe đều cùng với nhân vật chính trong trận đấu này có quan hệ thiên ti vạn lũ, đương nhiên cũng không hi vọng đối phương trộn đều đi vào.
Cho nên chỉ đành phải mọi người cùng nhau uống rượu xem cuộc vui, thuận tiện cũng kiềm chế đối phương.
Mặc Diệc Phàm tựa vào bên cửa sổ, mạn bất kinh tâm vuốt vuốt chén rượu trong tay, ngay cả nhìn cũng lười đi ra ngoài liếc mắt nhìn, giống như vương quyền Nam Chiếu cuối cùng vào tay người nào cũng sẽ không có chút quan hệ nào tới hắn vậy.
Lâm Hàn đi tới đi tới bên cạnh Mặc Diệc Phàm nói nhỏ mấy câu, vốn còn một bộ mạn bất kinh tâm thì ánh mắt Mặc Diệc Phàm chợt lóe lập tức tinh thần tỉnh táo, "Vương Phi không có chuyện gì rồi?"
Lâm Hàn gật đầu nói: "Dạ, Vương Phi đã tốt lên rất nhiều. Nói là Vương gia vẫn không có trở về, lập tức sang đây nhìn xem."
Mặc Diệc Phàm nhìn lướt qua dưới lầu, có chút tiếc nuối nói: "Bản vương cũng nghĩ nhanh lên một chút trở về, chỉ tiếc nhìn nơi này xem ra không nhanh được. Đi mời Vương Phi cũng tới đây ngồi một chút đi."
Mọi người lúc này mới hiểu rõ, thì ra Định Vương vẫn buồn bã như vậy bởi vì Định Vương Phi không có ở đây. Ý nghĩ như vậy vừa ra, mọi người đang ngồi thần sắc khác nhau, có phẫn hận có trầm tư cũng có đố kỵ .
Không tới một khắc đồng hồ, Nhiệt Ba liền xuất hiện ở cửa thang lầu, nhìn cả lầu ba cũng không có những khách quen khác, chỉ có vài sứ giả quốc gia có chút kinh ngạc nhíu mày.
Mặc Diệc Phàm vừa thấy được Nhiệt Ba lập tức đứng dậy đi ra phía trước, "A Lệ, nàng đã khỏe chưa?"
Nhiệt Ba gật đầu nói: "Mọi chuyện đều tốt, đại ca cũng ở nơi đây?"
Từ Thanh Trần gật đầu, chỉ chỉ ngoài cửa sổ nói: "Lệ nhi tới đây cùng nhau nhìn một cái."
Nhiệt Ba tùy ý đi ra ngoài nhìn thoáng qua liền mất đi hứng thú, "Đại ca, đây là chuyện gì xảy ra?"
Từ Thanh Trần cười nhạt nói: "Thánh nữ Nam Cương đột nhiên làm khó dễ phái người công kích tới mấy thủ lĩnh Bộ Lạc tham gia hôn lễ, công chúa An Khê muốn tìm nàng đòi giải thích, sau đó liền đã đánh nhau."
Chuyện tự nhiên không phải đơn giản như Từ Thanh Trần nói, Thư Mạn Lâm sai người ta công kích mấy thủ lĩnh Bộ Lạc đồng thời cũng là người ủng hộ công chúa An Khê, trong đó có người nhà chồng và ông ngoại của công chúa An Khê.
Hơn nữa còn đang thời điểm công chúa An Khê nhận được tin tức tự mình đi trước trợ giúp nhưng bị ngăn chặn ở trên đường.
Công chúa An Khê xưa nay rất được dân tâm, hiển nhiên thủ hạ cũng có nhóm lớn chiến sĩ trung thành, cho nên hai bên nhân mã được không nhường nhau động thủ.
"Định Vương Phi, ngươi cho rằng công chúa An Khê và Thánh nữ Nam Cương ai thắng ai thua?" Đối diện Mặc Cảnh Lê đột nhiên mở miệng hỏi.
Mọi người lập tức đưa ánh mắt bắn về phía Nhiệt Ba, Nhiệt Ba bình tĩnh nhìn Mặc Cảnh Lê một cái, lại thấy hắn trực tiếp nhìn mình chằm chằm trong mắt mơ hồ có chút vẻ khiêu khích.
Nhiệt Ba chỉ cảm thấy buồn cười, bình thản nói: "Ai thắng ai thua há lại do Bản phi định đoạt? Nhưng có một câu nói rất hay. . . người được dân tâm có được thiên hạ. Ai đúng ai sai, cũng là chuyện của vương thất Nam Chiếu cùng với dân chúng Nam Chiếu, không có quan hệ gì tới chúng ta những ngoại nhân như vậy."
Công chúa An Khê những năm gần đây vẫn trị quốc có cách có nhiều ân huệ dân chúng, nói vậy cũng không phải là Thư Mạn Lâm cái danh tiếng chúa cứu thế không biết từ đâu tới kia có thể dễ dàng dao động .
Chỉ cần tối nay công chúa An Khê có thể hơn một chút, sau này địa vị công chúa An Khê ở Nam Chiếu càng khó có thể dao động hơn nữa.
Nhiệt Ba nhìn thoáng qua Mặc Diệc Phàm và Từ Thanh Trần, Từ Thanh Trần cười nhạt trên mặt không có chút nào vẻ lo lắng, trong lòng Nhiệt Ba không khỏi cũng trầm tĩnh xuống.
Người được dân tâm được thiên hạ. . . Mọi người đang ngồi ở đây trong lòng đều suy ngầm điều này.
"Lệ nhi nói lời này thật sâu sắc." Từ Thanh Trần mỉm cười khen.
Nhiệt Ba có chút xấu hổ, lời nói của nàng chỉ là câu tục ngữ mà kiếp trước người người đều biết thôi.
Mặc Diệc Phàm cười đắc ý nói: "A Lệ nói luôn có đạo lý ."
Từ Thanh Trần khinh thường ở trước mắt người nam nhân trẻ con đang đắc ý này tranh chấp, huống chi hắn nói rất đúng Lệ nhi nói thật hay, chỉ làm như không thấy vẻ mặt dương dương tự đắc của hắn.
Đang ngồi ai cũng không phải là thiếu niên vô tri không biết thế sự, đối với những lời này của Nhiệt Ba nhận thức cũng là khác nhau .
Hết lần này tới lần khác lại có một người bất mãn, lạnh lùng nói: "Theo ý của Địch tiểu thư, người nào được dân tâm người đó được thiên hạ, đây chẳng phải là nói hoàng thất Đại Sở đã sớm nên thoái vị cho Định Quốc vương phủ rồi?"
So với dân tâm, mặc dù hoàng thất Đại Sở là chính thống của Đại Sở, chính là vỗ ngựa cũng cản không nổi Định Quốc Vương phủ.
Mọi người tại chỗ thần sắc đều có chút quỷ dị nhìn về Liễu quý phi, trong mắt giễu cợt và khinh thị.
Rõ ràng là một câu không có ý nghĩa kì lạ, hết lần này tới lần khác có thể bị nữ nhân này xuyên tạc thành cái bộ dáng này, nên nói Liễu quý phi quả nhiên cùng với Mặc Cảnh Kỳ là hai vợ chồng sao?
Thật ra thì Liễu quý phi vừa thốt ra lời kia cũng biết không đúng, nàng cũng không định nói điều gì.
Chỉ thấy câu nói tùy ý của Nhiệt Ba lại nhận được công tử Thanh Trần khen ngợi, còn có ánh mắt kinh ngạc hâm mộ của mọi người đang ngồi đây, lại nhìn đến Mặc Diệc Phàm kéo Nhiệt Ba với vẻ mặt đắc ý phảng phất còn cao hứng hơn mình được khen ngợi, trong lòng liền không nhịn được từng đợt co rút đau đớn, lời nói cay nghiệt ngay cả đầu óc đều không suy nghĩ liền nói ra ngoài.
Nhiệt Ba tự nhiên nhìn Liễu quý phi, thản nhiên nói: "Liễu quý phi nói lời này, tự nhận xưa nay dân tâm không hướng hoàng thất đại sở sao? Nếu Quý phi tự mình biết, nên tuân thủ nghiêm ngặt nội quy, khuyên can quân vương chuyên cần tu nội đức, mà không phải ở chỗ này tùy ý phỏng đoán, hồ ngôn loạn ngữ. Lệ thành Tây Bắc ta không có liên quan gì tới Đại Sở, cho dù Liễu quý phi tự giác Sở Hoàng vô năng không xứng với làm Quân, muốn nhường ngôi đế vị cũng không có quan hệ gì tới Vương gia chúng ta."
Dứt lời, ánh mắt bình thản từ trên mặt Mặc Cảnh Lê đối diện liếc qua. Quả nhiên thấy sắc mặt Mặc Cảnh Lê khẽ biến.
Mặc Cảnh Lê luôn luôn lạnh lùng trên mặt khó được hở ra mấy phân nụ cười, nhìn qua nhưng có chút làm cho người ta cảm thấy khó chịu, "Thì ra là ở trong lòng Liễu quý phi cảm thấy hoàng huynh không xứng với làm Đế ? Bản vương hiện tại mới biết được, quý phi như thế, thật sự là mở rộng tầm mắt."
"Ngươi nói linh tinh gì đó?" Liễu quý phi căm tức nhìn Mặc Cảnh Lê, mấy năm này ngay cả mặt mũi Mặc Cảnh Kỳ thì Mặc Cảnh Lê cũng tùy tâm trạng mà cho, làm sao sẽ e ngại Liễu quý phi.
Cười lạnh nói: "Chẳng lẽ lời nói mới rồi không phải là Liễu quý phi nói sao?"
"Nương nương!" Liễu Thừa tướng cũng có chút không vui nhìn nữ nhi, mặc dù có chút tâm tư tự mình biết là được, lời nói Liễu quý phi quá mức rồi, hiện tại cũng không phải thời điểm bọn họ có thể đắc tội Định Vương.
Mà hiển nhiên, có đắc tội Định Vương hay không điểm mấu chốt đang ở trên người Định Vương Phi, đắc tội Định Vương Phi chỉ sợ còn thảm hơn đắc tội Định Vương.
Hết lần này tới lần khác nữ nhi này thấy không rõ tình thế hồ ngôn loạn ngữ khiêu chiến điểm mấu chốt Định Vương Phi, "Nương nương chỉ là một lúc lỡ lời, kính xin Lê Vương thận trọng."
Mặc Cảnh Lê khinh thường hừ nhẹ một tiếng. Nhất thời lỡ lời? Hắn cũng không phải là lần đầu tiên biết Liễu quý phi người đàn bà kia, trong mắt luôn luôn không có người giống như thế nhân đều chỉ xứng để nàng coi là hạt bụi dưới chân.
Mặc Cảnh Lê không hề hoài nghi nàng ta nghĩ rằng hoàng đế ca ca kia không xứng làm hoàng đế.
Bên kia Mặc Cảnh Lê và Liễu quý phi đấu võ mồm, bên này Mặc Diệc Phàm lại ân cần rót trà cho Nhiệt Ba, lôi kéo Nhiệt Ba không hề cố kỵ nói lời ngon tiếng ngọt, gần như nhanh chóng làm mù mắt tất cả những người không có người yêu ở đây.
Lôi Đằng Phong như có điều suy nghĩ nhìn hai người, cười nói: "Tình cảm của Định Vương và Định Vương Phi thật là tốt, rất khiến cho Tiểu Vương hâm mộ."
Cho dù các ngươi tình cảm tốt cũng không cần ở trước mặt mọi người biểu hiện đi? Mặc Diệc Phàm đồng ý gật đầu nói: "Có câu nói lấy vợ phải lấy hiền, thân là nam nhân lấy một thê tử tốt đúng là chuyện rất quan trọng. Vận khí tốt, nói ví dụ như Bản vương cưới được A Lệ. Vận khí không tốt . . . . . . ."
Lời còn dư lại của Mặc Diệc Phàm cũng không có nói tiếp, nhưng là người ở chỗ này tuy nhiên cũng hiểu ý tứ của hắn, chỉ là cái người vận khí không tốt thì trong lòng có lựa chọn người.
Không hẹn mà cùng nhìn hướng Nhiệt Ba, cũng không khỏi ở trong lòng thừa nhận Mặc Diệc Phàm đích xác là vận khí tốt.
Định Vương Phi không chỉ dung mạo thanh lệ khí độ thiên thành, lại càng có thành tựu về văn hoá giáo dục quốc võ có thể an bang.
Hiện nay làm người ta kiêng kị nhất ở Tây Bắc là Kỳ Lân, do chính Định Vương Phi một tay dạy dỗ ra tới, người con thứ năm của Từ gia ở phương Bắc dẫn dắt dân chúng khai khẩn đất hoang trồng đồng ruộng, khiến phương Bắc vốn là hoang vu thống trị mưa thuận gió hòa bách tính an cư lạc nghiệp, nghe nói cũng là đề nghị của Định Vương Phi.
Cho dù không có những thứ này, chỉ nói một việc Định Vương Phi có hai cậu là Từ Hồng Vũ, Từ Hồng Ngạn, cùng năm biểu ca kia, nếu để cho người biết Từ gia xem trọng Nhiệt Ba như vậy, chỉ sợ nam nhân khắp thiên hạ đều muốn tranh nhau muốn cưới được giai nhân về rồi.
Mà kể từ khi Mặc Diệc Phàm và Nhiệt Ba thành hôn, Mặc Diệc Phàm vốn còn ẩn cư Định Vương Phủ hai chân tàn tật, dung mạo hủy một nửa, trăm bệnh quấn thân, chỉ có mấy năm thời gian đã cắt cứ Tây Bắc, thân thể khỏe mạnh ngay cả nhi tử đã có rồi, đây là vận khí bực nào.
Trong chuyện này Mặc Diệc Phàm cùng lắm chỉ bỏ ra một đầu tóc trắng thôi. Quan trọng hơn là, kể từ khi đầu tóc trắng bệch kia, hình như Mặc Diệc Phàm càng thêm phong tao chói mắt rồi!
Nhiệt Ba cũng bị Mặc Diệc Phàm mặt dầy nói có chút đỏ mặt, trên mặt bình tĩnh như nước nhưng bí mật vươn ra ngón tay ngọc ở ngang hông người khác bấm mạnh một cái không chút lưu tình.
Mặc Diệc Phàm lập tức suy sụp xuống, "Nương tử. . . . . ."
Thấy hai người càng náo càng không chịu nổi, Từ Thanh Trần ho nhẹ một tiếng nhắc nhở hai người bây giờ còn có người ngoài ở đây chú ý hình tượng.
Nhiệt Ba cũng lười nữa để ý tới Mặc Diệc Phàm đùa giỡn, nhìn về phía nơi nào đó binh lính vẫn qua lại không ngừng hỏi: "Thư Mạn Lâm điều động thủ vệ thủ thành Nam Chiếu?"
Từ Thanh Trần nhàn nhạt gật đầu, cười nói: "Lệ nhi không cần phải lo lắng, công chúa An Khê cũng không phải là cô gái yếu đuối để cho người khi dễ, lần này mấy bộ lạc tới tham gia hôn lễ, nhà Phổ A còn có nhà ông ngoại của công chúa An Khê đều mang theo không ít người ."
"Nơi đó. . . Mặc Diệc Phàm, ngươi không coi trọng chữ tín!" Ngồi ở cửa sổ, Mặc Cảnh Lê ngó chừng nơi nào đó hồi lâu, đột nhiên quay đầu lại hướng về phía Mặc Diệc Phàm lạnh lùng nói.
Mặc Diệc Phàm lười biếng tựa đầu vào trên vai Nhiệt Ba, liếc Mặc Cảnh Lê đang không hiểu gì rồi nói: "Có ý gì?"
Mặc Cảnh Lê cười lạnh một tiếng nói: "Ngươi dám nói những người đó không phải là người Tây Bắc ngươi? Không phải là Kỳ Lân?"
Nghe lời của hắn, những người khác cũng lập tức đứng dậy đi tới cửa sổ cẩn thận nhìn lại. Quả nhiên thấy một đội người ở trong loạn quân thế như chẻ tre, đến mức đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Cho dù ở trong bóng tối cũng có thể rõ ràng nhìn đến tốc độ kinh người bọn họ đẩy về phía trước.
Cho dù người của địch nhân nhiều gấp mấy lần bọn họ, nhưng cũng không thể ngăn cản bước chân của bọn hắn.
Mọi người nhất tề nhìn hướng Mặc Diệc Phàm, trừ Tây Bắc trừ Kỳ Lân không có ai có chiến lực như vậy.
"Ôi, bị phát hiện rồi sao. A Lệ, nên làm cái gì bây giờ?" Mặc Diệc Phàm cũng không từ chối, nháy nháy mắt vô tội nhìn hướng Nhiệt Ba.
Nhiệt Ba không nhịn được cười một tiếng, bây giờ là trong đêm đen, cho dù trong tay Thư Mạn Lâm có mấy ngàn người.
Nếu như Kỳ Lân muốn không bị phát hiện là tuyệt đối sẽ không lộ ra tung tích. Đây rõ ràng Mặc Diệc Phàm cố ý làm, đây là ý tứ . . . cho công chúa An Khê chỗ dựa rồi?
Mặc Cảnh Lê cả giận nói: "Mặc Diệc Phàm, mọi người nói xong ai cũng không thể nhúng tay chuyện Nam Cương, ngươi làm như vậy rõ ràng chính là bội ước!"
Mặc Diệc Phàm khinh miệt bĩu môi, Bản vương bội ước thì ngươi muốn như thế nào? Cắn ta? Rõ ràng đọc được hàm nghĩa biểu lộ trên mặt của Mặc Diệc Phàm, da thịt trên mặt Mặc Cảnh Lê không khỏi co quắp.
Lôi Đằng Phong cũng còn có chút lý trí, hắn không có ý định nhúng tay chuyện Nam Cương. Nam Chiếu và Tây Lăng có đường biên giới khá dài, bao nhiêu năm rồi ma sát không ngừng, vốn không thể làm bằng hữu.
Trấn Nam Vương đã sớm có mấy dự định, nếu như trong thời gian ngắn vẫn không thể đánh Đại Sở mà nói..., vậy thì phải từ Nam Chiếu bắt đầu trước. Cho nên, Nam Chiếu ở trong tay ai đối với hắn mà nói cũng không ý nghĩa gì.
"Định Vương, nếu chúng ta ước hẹn lúc trước, ngài tùy tiện xuất thủ vốn nên cho chúng ta một giải thích hợp lí?" Lôi Đằng Phong hữu lễ nói.
Mặc Diệc Phàm cười nói: "Giải thích? Cũng không có cái gì, đương nhiên là bởi vì Bản vương đáp ứng các ngươi ở sau, đáp ứng công chúa An Khê trước. Hơn nữa, Bản vương cũng không có nhúng tay chuyện của Nam Cương, có điều công chúa An Khê nói hoài nghi có người thừa dịp hôn lễ tới quấy rối, hỏi Bản vương mượn mấy thị vệ bảo vệ an nguy vợ chồng mới cưới cùng với tân khách tới tham gia hôn lễ thôi. Công chúa An Khê và công tử Thanh Trần là bạn tốt chi giao, cũng rất có giao tình với ái phi của Bản vương, chút chuyện nhỏ này Bản vương cũng không thể không đồng ý đi? Khác Bản vương cũng không phải là cho không người, công chúa An Khê hỏi Bản vương mượn mỗi hộ vệ là năm ngàn lượng bạc trắng, nếu bị thương hoặc chết trận, mỗi người còn bồi thường năm trăm lượng tiền thuốc thang hoặc là một vạn lượng tiền an ủi chăm sóc. Mua bán công bằng lại có lợi như thế, cho dù không có giao tình thì Bản vương cũng làm."
Mọi người nghe vậy yên lặng ở trong lòng hộc máu.
Nhiệt Ba như có điều suy nghĩ, không nghĩ tới Mặc Diệc Phàm đã tự lĩnh ngộ tinh túy của lính đánh thuê.
Nói trở lại, nếu như Kỳ Lân trở thành lính đánh thuê. . . Không chỉ có có thể kiếm được không ít tiền tài, quan trọng hơn là có thể thiệt giả gia tăng phần lớn cơ hội thực chiến.
Dù sao mấy năm này Tây Bắc thật sự quá mức bình tĩnh, huấn luyện nhiều hơn nữa cũng không bằng hiệu quả một lần thực chiến mang đến.
Dĩ nhiên đây cũng chỉ là Nhiệt Ba một mình suy nghĩ lung tung, sao nàng có thể đem Kỳ Lân tỉ mỉ huấn luyện ra biến thành lính đánh thuê .
"A Lệ đang suy nghĩ gì?" Mặc Diệc Phàm thấy Nhiệt Ba cúi đầu trầm tư cũng biết nàng nhất định là trong lòng lại tính toán cái gì, thấp giọng hỏi.
Nhiệt Ba lắc đầu nói: "Trở về rồi nói."
Mặc Diệc Phàm cũng biết nơi này không phải là chỗ nói chuyện, nhìn lướt qua mọi người vô tình hay cố ý luôn quang minh chánh đại nhìn về phía mình, đứng dậy ôm Nhiệt Ba ở bên cửa sổ nhìn cuộc chiến .
Nhiệt Ba trải qua huấn luyện đặc biệt, Mặc Diệc Phàm công lực thâm hậu, năng lực nhìn ban đêm của hai người này mạnh hơn người ở chỗ này rất nhiều.
Nhìn biểu hiện của nhóm Kỳ Lân phía xa Nhiệt Ba hài lòng gật đầu, năm năm nay đạt đến không có uổng phí luyện tập, cả đội viên Kỳ Lân đều trên căn bản cùng với gần như thành thục lão luyện. Hoàn toàn có thể một mình thi hành các loại nhiệm vụ.
Mặc Diệc Phàm chỉ hướng nơi xa nói: "Người của Thư Mạn Lâm bắt đầu công kích phủ Công Chúa rồi."
Nhiệt Ba cau mày nói: "Lúc này, có lẽ công chúa An Khê không ở phủ Công Chúa ?"
Mặc Diệc Phàm cười nói: "Dĩ nhiên không có ở đây. Lúc này ở lại phủ Công Chúa chờ chết sao?"
Chỉ sợ công chúa An Khê cũng không ngờ tới phụ vương nàng lại sẽ đưa lệnh bài điều động thủ vệ vương thành cho Thư Mạn Lâm.
Đối mặt bảy tám ngàn tướng sĩ, còn có mấy trăm cao thủ, cho dù có Kỳ Lân của Mặc Diệc Phàm trợ giúp tham chiến cũng chỉ có thể tránh đi mũi nhọn căn bản không thể nào cứng đối cứng.
Dù sao Mặc Diệc Phàm cũng không có mang bao nhiêu người tới Nam Cương, cũng tuyệt đối không thể vì công chúa An Khê mà vận dụng toàn bộ lực lượng của Định Vương Phủ ở Nam Cương.
"A Lệ có muốn đoán xem công chúa An Khê hiện tại ở đâu không?" Mặc Diệc Phàm tâm tình vui vẻ hỏi.
Mọi người, trừ Từ Thanh Trần đều vểnh tai nghe bên này tán gẫu. Nhiệt Ba cau mày, ngó chừng tình hình ngoài lâu nhìn hồi lâu mới chậm rãi nói: "Bắt giặc phải bắt vua trước." công chúa An Khê lúc này không có ở phủ Công Chúa, đương nhiên cũng không thể ở trong thành cùng người hỗn chiến.
Như vậy cũng chỉ có đi tìm Thư Mạn Lâm rồi, chỉ có lấy được lệnh bài trong tay Thư Mạn Lâm mới có thể ngăn lại trận chém giết này trong vương thành.
Thị vệ Vương thành Nam Chiếu khác với những bộ lạc khác chỉ nghe tộc trưởng, nhận lệnh bài không nhận người, lúc này không có lệnh bài chính là Nam Chiếu Vương tới cũng chưa chắc có tác dụng.
"Thư Mạn Lâm tại nơi nào?"
Mặc Diệc Phàm cười híp mắt nhìn Nhiệt Ba nói: "Đương nhiên ở vương cung Nam Chiếu, người đàn bà kia muốn làm Nam Chiếu Vương đến điên rồi, lúc này không có ở vương vung còn có thể ở đâu?"
Nhiệt Ba khẽ cau mày, Nam Chiếu Vương cũng còn đang trong vương cung, mặc dù có người ở lại giải quyết hậu quả không cẩn thận chưa chắc có thể nhanh như vậy tìm được Nam Chiếu Vương, nhưng nếu để cho Thư Mạn Lâm trước một bước tìm được Nam Chiếu Vương đối với công chúa An Khê mà nói cũng không phải là chuyện gì tốt.
Mặc Diệc Phàm cười nói: "A Lệ yên tâm là được. Nếu Nam Chiếu Vương thức thời một chút thì tốt, nếu còn muốn dựa vào Thư Mạn Lâm, chỉ sợ. . . Chính lão hỏng bét rồi. Đừng quên bên cạnh Thư Mạn Lâm. . . . . ."
Nhiệt Ba hiểu rõ, bên cạnh Thư Mạn Lâm còn có Đàm Kế Chi, hắn cũng không phải là đèn đã cạn dầu.
Nếu là Thư Mạn Lâm thắng, Đàm Kế Chi tuyệt đối không thể có thể làm cho Nam Chiếu Vương sống . Nếu Nam Chiếu Vương đã chết, vị trí của Thư Mạn Lâm cũng ngồi không yên.
Cho đến gần canh tư, Nhiệt Ba đã dựa vào trong lòng Mặc Diệc Phàm mà ngủ thiếp đi, thì Công chúa An Khê mới phái người tới, mời các vị khách quý vào cung gặp mặt.
Mặc dù giờ này còn không được trở về dịch quán của mình để nghỉ ngơi mà lại phải vào cung nghị sự làm cho người ta cảm thấy hơi buồn bực, nhưng bất kỳ người nào ở đây cũng không nói không đi.
Trong lòng mọi người đều có tính toán, trận tranh đấu này đã hạ màn, chỉ sợ, người thắng cuối cùng chính là Công chúa An Khê.
Cho nên, tất nhiên, mọi người đang ngồi ở đây đều mong muốn được vào cung trước tiên, để chiếm được càng nhiều lợi ích về mình càng tốt.
Vốn Mặc Diệc Phàm muốn cho Nhiệt Ba trở về để nghỉ ngơi, nhưng Nhiệt Ba nhớ tới Nam Chiếu Vương còn bị giấu ở nơi nào đó trong Vương cung, vì vậy, quyết định vẫn nên đi một chuyến.
Vẫn là đại điện mà Nam Chiếu Vương đã tiếp kiến bọn họ lúc trước, chỉ có điều, lúc này, người đứng trên điện đã thay đổi. Công chúa An Khê vẫn mặc một bộ lễ phục tân hôn màu trắng hoa xanh, chỉ khác là, trên lễ phục đã bị dính không ít vết máu đỏ sậm, dưới ánh đèn càng phát ra thêm mấy phần âm lãnh sát phạt.
Lúc này, công chúa An Khê đang đứng trên đại điện, từ trên cao nhìn xuống Thư Mạn Lâm đang chật vật, ngã ngồi trong điện.
"Đã trễ như vậy, mà còn mời chư vị vào cung, thật sự thất lễ." Công chúa An Khê gật đầu với Nhiệt Ba, rồi tạ lỗi với mọi người trong điện.
Lôi Đằng Phong cười nói: "Công chúa không cần phải khách khí, chuyện tối nay xảy ra đột ngột, thấy hai vợ chồng Công chúa bình an vô sự, Tiểu Vương cũng yên tâm."
Phổ A đứng phía sau công chúa An Khê, trên khuôn mặt trẻ tuổi còn dính một vài vết máu chưa kịp lau đi, hiển nhiên, tối nay, vô luận là hắn ta hay Công chúa An Khê đều đã trải qua một trận khổ chiến.
Công chúa An Khê cười nói: "Đa tạ Thế tử Trấn Nam Vương quan tâm."
Liễu thừa tướng cau mày nói: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, vì sao lại không thấy Nam Chiếu Vương ra mặt?"
Đôi mi thanh tú của công chúa An Khê cũng nhăn lại, nói: "Thật không dám giấu diếm, sau khi hồi cung, Bản cung cũng chưa từng nhìn thấy Phụ vương. Hiện tại đang phái người tìm kiếm xung quanh. Thư Mạn Lâm, lệnh bài của thủ vệ Vương thành và thị vệ trong cung đều ở trong tay ngươi, vậy Phụ vương ở đâu?"
Sắc mặt Thư Mạn Lâm khó coi, giọng nói đầy lãnh đạm: "Làm sao mà ta biết lão ta ở đâu chứ?"
Công chúa An Khê cười lạnh: "Lệnh bài ở trong tay ngươi, sao ngươi lại không biết Phụ vương đi đâu được? Vậy sao ngươi có được lệnh bài?"
Thư Mạn Lâm ngẩn ra, rất nhanh liền hiểu ý của công chúa An Khê. Nàng ta muốn gán chuyện Nam Chiếu Vương mất tích lên đầu mình! Trong chuyện này, quả thật, Thư Mạn Lâm rất oan uổng.
Vô luận như thế nào thì nàng cũng không nghĩ đến, mình dốc hết cao thủ trong Thánh Địa Nam Cương và thủ vệ cả Vương thành, mà vẫn không đấu lại Công chúa An Khê.
Vốn còn có hy vọng trực tiếp giết công chúa An Khê, chỉ cần công chúa An Khê vừa chết dưới tay nàng, thì tất nhiên, quần long vô thủ, sẽ không chịu nổi một kích.
Ai biết, bên người nàng ta lại xuất hiện một đám hộ vệ có lực chiến đấu cực kì khủng bố, đừng nói giết nàng ta, mà ngược lại, chính nàng lại bị Công chúa An Khê mang người xông vào điện Thánh nữ bắt lại.
"Ngươi có ý gì? Lệnh bài thì tất nhiên là Vương thượng cho ta!" Thư Mạn Lâm lạnh lùng nói.
Công chúa An Khê cũng không nóng vội, cười nhạt một tiếng, rồi nói: "Phụ vương sẽ giao cả lệnh bài của thị vệ trong cung và thủ vệ Vương thành cho ngươi ư? Ngươi đang nói đùa sao?"
Thư Mạn Lâm hơi bất an, nếu bình thường, thì quả thật Nam Chiếu Vương không thể nào giao thứ quan trọng như vậy cho nàng. Nhưng lần này, nàng đã dùng một vài biện pháp đặc biệt, nên mới dụ dỗ được Nam Chiếu Vương đưa cho lệnh bài.
Nhưng dù nàng có nói lệnh bài này là chính Nam Chiếu Vương tự đưa cho nàng, thì chỉ sợ cũng sẽ không có ai tin. Bất cứ bá chủ nào cầm trọng quyền một phương trong tay, đều hiểu tầm quan trọng của quyền lực và binh quyền.
Thân là Nam Chiếu Vương, sao sẽ dễ dàng giao món đồ quan trọng như vậy cho một Thánh nữ được? Cho dù có người tin, nhưng hiện tại nàng ta đã thua, nếu Nam Chiếu Vương không thể xuất hiện kịp thời để cứu nàng, thì sự thật cũng sẽ biến thành giả dối. Nhưng... bây giờ, Nam Chiếu Vương đang ở đâu đây?
Dĩ nhiên, Thư Mạn Lâm không biết, ngay tại lúc nàng ta mang theo hầu hết thủ vệ bao vây, tấn công Công chúa An Khê, thì có một người đã lẻn vào trong cung để cứu người, lúc gần đi lại giấu Nam Chiếu Vương đang bị hôn mê đi.
Nếu nàng ta biết, thì chắc chắn lúc ấy sẽ không mang theo nhiều người như vậy, vì vậy, cho nên, bây giờ, trong cả Vương cung cũng không có ai biết được tung tích của Nam Chiếu Vương.
Công chúa An Khê đứng trên cao nhìn xuống Thư Mạn Lâm đã thảm bại nhưng vẫn không chịu thua, trong mắt hiện lên một tia chán ghét.
Nàng thật sự đã chán ngán nữ nhân này lâu lắm rồi, thân phận thật sự của Thư Mạn Lâm, thì qua mấy năm nay, trong lòng nàng cũng biết chút ít, cho nên, lúc đầu, khi Thư Mạn Lâm thỉnh thoảng nhắm vào nàng, thì nàng đều nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác.
Nhưng lại không nghĩ đến, nàng ta càng ngày càng quá đáng, hơn nữa, khiến cho nàng đau buồn chính là, Phụ vương của nàng lại giao lệnh bài thủ vệ Vương thành cho Thư Mạn Lâm, chẳng lẽ Phụ vương không nghĩ đến, có quyền điều động thủ vệ cả Vương thành, thì Thư Mạn Lâm sẽ đẩy nàng vào chỗ chết sao? Hay... trong lòng Phụ vương cũng nghĩ như vậy?
"Thư Mạn Lâm, ngươi tự tiện điều động thủ vệ Vương cung và Vương thành, công kích phủ Công chúa, mưu toan sát hại Vương Thái nữ Nam Chiếu. Còn chuyện Phụ vương mất tích, ngươi cũng khó thoát tội, ngươi biết tội của ngươi chưa?" Công chúa An Khê hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi.
Thư Mạn Lâm không trả lời, mà cười lạnh, nói: "Bây giờ, ngươi đã thắng, tất nhiên ngươi muốn nói thế nào cũng được? An Khê, ngươi đừng đóng kịch nữa, rõ ràng ngươi đã bắt nhốt Vương thượng rồi vu oan hãm hại ta!"
Công chúa An Khê cũng không tức giận, thờ ơ, cười một tiếng: "Hành tung của Bản cung trong tối nay, không phải ngươi biết nhất thanh nhị sở sao? Có binh mã của ngươi bao vây chặn đánh ở phía trong, ngay cả cơ hội tới gần Vương cung, Bản cung cũng không có. Còn có... người rút hết gần một nửa thủ vệ Vương cung không phải là ngươi sao? Thủ vệ Vương cung chịu trách nhiệm bảo vệ Vương cung và quốc chủ Nam Chiếu, ngay cả trong thời chiến cũng không thể tùy ý rút hết, Thư Mạn Lâm, ngươi còn chưa biết tội sao?"
"Ta..." Thư Mạn Lâm biết mình không nói lại Công chúa An Khê, đơn giản là, thật sự, nàng đã đắc ý vênh váo khinh địch quá mức.
Vốn nàng cho rằng, ngay cả có bản lãnh lớn như trời, thì Công chúa An Khê cũng không thể thoát khỏi sự bao vây truy sát của mấy ngàn thủ vệ và hàng trăm cao thủ, cho nên, khi làm những chuyện này, cũng hoàn toàn không nghĩ đến phải che giấu, vì vậy, hiện tại, một khi thất bại, cũng không còn cơ hội xoay người.
"Lê Vương......" Bất đắc dĩ, Thư Mạn Lâm chỉ có thể gửi hy vọng vào mọi người ở đây. Trong đó, tất nhiên, có quan hệ với nàng tốt nhất là Mặc Cảnh Lê.
Nhưng Mặc Cảnh Lê cũng không phải là người thương hương tiếc ngọc như trong suy nghĩ của Thư Mạn Lâm, lạnh nhạt nhìn Thư Mạn Lâm một cái, rồi nói một cách thờ ơ: "Chuyện của Nam Chiếu quốc, Bản vương không có quyền can thiệp."
Thư Mạn Lâm sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Mặc Cảnh Lê thật sự vô tình đến vậy, "Lê Vương... Ngươi... Hay cho một kẻ trở mặt vô tình! Ngươi đừng quên, nếu không phải ta......"
"Người đâu, dẫn đi!" Công chúa An Khê lên tiếng.
Ngay lập tức, hai thị vệ của phủ Công Chúa tiến lên, bịt miệng của Thư Mạn Lâm lại, rồi kéo xuống. Bây giờ, chính trị của Nam Chiếu đang hỗn loạn, cũng không phải lúc đắc tội Lê Vương.
Về phần giữa Thư Mạn Lâm và Lê Vương có giao dịch gì, thì sau này, tất nhiên nàng cũng có thể nghĩ biện pháp để biết được.
Xử lý chuyện của Thư Mạn Lâm xong, Công chúa An Khê lại tạ lỗi với mọi người lần nữa, rồi sau đó, mới phái người tiễn mọi người xuất cung, trở về nghỉ ngơi.
"Định Vương, Định Vương phi, xin chờ một lát." Công chúa An Khê gọi Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm đang đi cuối cùng lại.
Nhiệt Ba quay đầu lại, nhìn nàng nhíu mày, Công chúa An Khê lại cười nói: "Bây giờ Phụ vương đang ở đâu? Xin Vương phi nói cho ta biết."
Nhiệt Ba cười nói: "Đang ở trong tẩm điện, Công chúa phái người tìm cẩn thận thì sẽ thấy. Đúng rồi, ta có mang một người ra khỏi Vương cung Nam Chiếu, xin Công chúa thứ lỗi."
Công chúa An Khê khoát tay, cười nói: "Việc nhỏ thôi, Vương phi không cần để ý."
Nhiệt Ba cười nói: "Như vậy, đa tạ Công chúa, cáo từ."
Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm cùng nắm tay đi ra ngoài, Từ Thanh Trần cũng đi cuối cùng, nhưng mới đi ra ngoài được mấy bước, thì lại quay đầu lại nhìn Công chúa An Khê.
Công chúa An Khê hỏi: "Thanh Trần còn chuyện gì muốn nói sao?"
Từ Thanh Trần nhàn nhạt nhìn Phổ A đang đứng phía sau Công chúa An Khê, Công chúa An Khê mím môi cười một tiếng, rồi nói: "Phổ A là người của mình, Thanh Trần có chuyện gì, cứ việc nói đi."
Trải qua đêm nay, hiển nhiên, giữa Công chúa An Khê và vị hôn phu mới cưới của mình đã càng có thêm mấy phần tin tưởng và thân cận.
Từ Thanh Trần cũng không khách khí, chỉ hỏi: "Tìm được Nam Chiếu Vương rồi, Công chúa có ý định gì không?"
"Ý định gì?" Công chúa An Khê khó hiểu.
Từ Thanh Trần nói thật cẩn thận: "Qua chuyện tối nay, vô luận như thế nào, thì trong lòng Nam Chiếu Vương cũng đều sẽ có khúc mắc với Công chúa, chẳng lẽ Công chúa chưa từng suy nghĩ đến chuyện từ nay về sau sao? Sau khi Nam Chiếu Vương ra ngoài, còn có thể nhúng tay vào cứu Thư Mạn Lâm, hay thậm chí, sẽ bồi dưỡng ra Thư Mạn Lâm thứ hai, thứ ba không?"
Sắc mặt công chúa An Khê hơi ảm đạm, nhắm mắt nói: "Ông ấy là Phụ vương của ta."
Giọng nói của Từ Thanh Trần lại đầy bình tĩnh: "Ta cũng không nói muốn làm gì Nam Chiếu Vương."
Công chúa An Khê hơi xấu hổ, nhìn Từ Thanh Trần cười khổ một tiếng, thừa nhận một cách thẳng thắn: "Là chính ta muốn làm gì Phụ vương. Thanh Trần... Mấy năm nay, ta thật sự chịu đủ rồi... Huynh có thể giúp ta một chút không?"
Nhìn Công chúa An Khê vô lực ngồi trên bậc thang, cả người đầy mỏi mệt, Từ Thanh Trần khẽ thở dài một tiếng, thản nhiên nói: "Nam Chiếu Vương bị kinh sợ, bệnh nặng quấn thân, không có cách nào chủ trì triều chính. Nếu Công chúa An Khê đã đại hôn, thì cũng có thể đăng cơ làm Vương."
Công chúa An Khê sửng sốt, mặc dù nàng có nghĩ tới chuyện tước đoạt quyền lực của Phụ vương, nhưng thật sự chưa từng nghĩ tới, mình sẽ trở thành Nam Chiếu Vương trong khi Phụ vương còn chưa băng hà.
Từ Thanh Trần bình tĩnh nhìn nàng, nói: "Ta và ngươi tương giao nhiều năm như vậy, đã từng thường xuyên thảo luận đạo trị quốc......"
Công chúa An Khê gật đầu: "Đúng vậy, mấy năm nay, tương giao với Thanh Trần, ta nhận được ích lợi không nhỏ."
Từ Thanh Trần nói: "Ta đã dạy ngươi đạo thống trị kẻ dưới, nhưng lại chưa bao giờ dạy ngươi đạo làm vua. An Khê, đây là lần cuối cùng ta dạy ngươi. Ngươi có biết vì sao mấy năm nay, ngươi luôn bị Thư Mạn Lâm áp chế khắp nơi không? Đơn giản là vì ngươi thiếu một chữ "Ngoan". Vốn, đạo Đế vương chính là cô độc, quyền mưu, mưu lược, quyết đoán, thiếu một thứ cũng không được. Ngươi thiếu nhất chính là quyết đoán, từ xưa, Đế vương vô tình, hoàng gia không có ruột thịt. Mỗi một lần ngươi hạ thủ lưu tình, thì sẽ chỉ đổi lấy địch nhân Đông Sơn tái khởi. Ngươi ngoan độc với mình, thì đau khổ nào cũng có thể chịu, nhưng ngươi lại quá nhân từ với người bên cạnh. An Khê, đến khi nào ngươi có thể giải quyết tốt quan hệ với những người bên cạnh một cách chân chính, thì ngươi mới có thể trở thành một Vương giả đúng nghĩa." Nói xong, Từ Thanh Trần cũng không dừng lại nữa, mà đi ra ngoài cửa.
Đột nhiên, Công chúa An Khê lại hỏi: "Vậy còn Định Vương thì sao? Thiên hạ đều biết Định Vương sủng ái Vương phi vô cùng, lại tin tưởng Từ thị gấp bội, Thanh Trần cũng cảm thấy Định Vương là một Vương giả đúng nghĩa sao?"
Từ Thanh Trần quay đầu lại, lạnh nhạt cười nói: "Trong thiên hạ, không có ai thích hợp làm Vương giả hơn Định Vương. Vương giả, còn có một điều kiện, đó chính là phải học được lấy hay bỏ. Định Vương biết mình muốn gì, nên làm gì, cho nên ta chưa bao giờ lo lắng cho ngài ấy. An Khê... Nam Chiếu Vương, bảo trọng."
Nhìn Từ Thanh Trần xoay người đi khỏi mà không chút lưu luyến nào, Công chúa An Khê đối mặt với đại điện trống rỗng, chỉ cảm thấy một dòng nước lạnh lẽo đang chạy lên não.
Không khỏi cúi đầu, ôm đầu gối, rơi nước mắt trong im lặng, nước mắt trong suốt rơi vào trên đầu gối, rất nhanh, đã nhuộm ướt một mảng trên chiếc áo màu trắng.
Phổ A đi tới bên cạnh Công chúa An Khê, rồi ngồi xuống, nhìn cô gái đang ôm đầu gối, ngồi trên mặt đất mà khóc không ra tiếng, trong mắt hiện lên một tia đau lòng.
Hơi ngượng ngùng mà vươn tay vỗ vỗ lên vai Công chúa An Khê, nhẹ giọng nói: "Khê Nhi, ta luôn ở cùng nàng."
Công chúa An Khê ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn gương mặt ngượng ngùng của hắn, rốt cuộc không nhịn được mà dựa vào lòng hắn, tiếng khóc nức nở vang vọng trong cả đại điện.
Từ Thanh Trần đi ra khỏi Vương cung, thì sắc trời đã sáng. Trên quảng trường trước Vương cung vẫn còn hai ba người dân đã uống say chưa có về nhà. Một trận gió lạnh thổi qua, Từ Thanh Trần nhìn mặt trăng đang chìm dần về Tây, thở ra một hơi thật dài.
"Công tử Thanh Trần bị sao vậy? Gương mặt đầy ưu thương." Một tiếng cười như có như không truyền đến từ phía sau.
Từ Thanh Trần không vui cau mày, cái gì gọi là gương mặt đầy ưu thương? Lấy lại tinh thần, thì thấy Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm đang đứng phía sau nhìn mình.
Điểm khác biệt chính là, vẻ mặt của Nhiệt Ba là lo lắng, mà vẻ mặt của Mặc Diệc Phàm lại đầy trêu chọc và hơi hả hê.
Từ Thanh Trần thản nhiên nói: "Huynh nghĩ các muội đã về Dịch quán nghỉ ngơi từ lâu rồi chứ, thức suốt một ngày một đêm, không thấy mệt sao?"
Nhiệt Ba nhẹ giọng nói: "Thấy Đại ca tụt lại phía sau, bọn muội hơi lo thôi. Tuy nói đã không có chuyện gì nữa, nhưng tối qua mới xảy ra đại loạn, vẫn nên cùng trở về, thì sẽ an tâm hơn."
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Nhiệt Ba, trong lòng Từ Thanh Trần ấm áp. Những lời mà hắn vừa mới nói với công chúa An Khê, không chỉ là chỉ điểm đạo làm Vương hoặc nên giải quyết mọi chuyện từ nay về sau ra sao.
Mà còn nói cho nàng ấy biết, từ nay về sau, giao tình của bọn họ sẽ trở thành mây bay.
Cho dù vẫn nắm giữ Nam Chiếu như trước, nhưng thân phận Nam Chiếu Vương và Vương Thái nữ hoàn toàn khác nhau.
Sau khi Công chúa An Khê đăng cơ làm Vương, thì cả Nam Chiếu sẽ chính thức trở thành trách nhiệm vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi được của nàng ấy, mà giữa bọn họ cũng sẽ không bao giờ còn có thể tồn tại tình hữu nghị đơn thuần như trước.
Bạn thân của Từ Thanh Trần cũng không nhiều, quan hệ với Công chúa An Khê lại càng giống vừa là thầy vừa là bạn.
Mặc dù hôm nay vui mừng vì Công chúa An Khê đã trưởng thành, nhưng cũng không tránh khỏi cảm thấy mất mác khi mất đi một người bạn thân.
"Cũng được, cùng về thôi." Từ Thanh Trần nhàn nhạt cười nói. Vừa đi vừa nói với Mặc Diệc Phàm: "Có lẽ phải đợi thêm mấy ngày nữa, thì chúng ta mới có thể lên đường về Tây Bắc được."
Mặc Diệc Phàm nhướng mày nói: "Vì sao?"
Từ Thanh Trần nói: "Tham gia Đại điển đăng cơ của Công chúa An Khê."
Mày kiếm của Mặc Diệc Phàm nhướng lên, không thể không khen ngợi: "Công tử Thanh Trần thật có thủ đoạn, Bản vương nhìn Nam Chiếu Vương kia cũng hơi chướng mắt, đổi thành công chúa An Khê cũng không tồi."
Hắn dám khẳng định, trước khi bọn họ rời đi, Công chúa An Khê còn chưa có ý định đăng cơ làm Vương, nên tất nhiên, ý định này chỉ xuất hiện sau khi Từ Thanh Trần ở lại, nói gì đó với Công chúa An Khê.
Mà những điều này cũng chỉ có thể do Từ Thanh Trần nói mà thôi, mặc dù, trong bọn họ, ai cũng có thể nói ra được, nhưng đều sẽ bị công chúa An Khê cho rằng là bụng dạ khó lường. Do Từ Thanh Trần nói, thì hiệu quả lại hoàn toàn ngược lại.
Từ Thanh Trần trầm mặc không nói, Công chúa An Khê đăng cơ sớm, thì có lẽ cũng xem như là chuyện tốt cho công chúa An Khê, nhưng với Nam Chiếu, thì lại chưa chắc là chuyện tốt.
Nếu giữ lại Nam Chiếu Vương, dựa theo tâm tính của công chúa An Khê, thì chưa chắc sẽ không phát sinh lại chuyện tối qua một lần nữa. Mặc dù Nam Chiếu Vương vô năng, nhưng đến cùng vẫn có người của lão ta và bộ lạc, lại còn có sự tương trợ của Đàm Kế Chi chưa bị bắt nữa, một khi ập đến, thì chỉ sợ công chúa An Khê sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng một khi công chúa An Khê lên ngôi, thì trong khoảng thời gian ngắn, các bộ lạc cũng chưa chắc sẽ chịu phục tùng, đến lúc đó, Nam Chiếu sẽ nội loạn, mà Tây Lăng cũng có ý định thâu tóm Nam Chiếu lâu......
Từ Thanh Trần nhắm lại mắt, hắn không biết trong tương lai công chúa An Khê có hận hắn không.
Nhưng hiện tại... Tây Lăng đã ngủ đông mấy năm, mơ hồ đã không còn kiên nhẫn từ lâu. Thay vì để bọn chúng liên hợp với Đại Sở, Bắc Nhung nhắm vào Tây Bắc, còn không bằng hắn nhân cơ hội lấy Nam Chiếu ra để thử kiếm trước, cũng có thể cho Tây Bắc thêm thời gian để chuẩn bị và dưỡng sức.
"Đại ca......" Nhiệt Ba cũng không nghĩ nhiều như Từ Thanh Trần, những thứ quyền mưu tranh đấu này luôn luôn không phải là sở trường của nàng. Nhưng nàng lại có thể nhận ra được tâm tình u sầu của Từ Thanh Trần.
Mặc Diệc Phàm nói với Từ Thanh Trần: "Công chúa An Khê sinh trong hoàng thất, trừ phi nàng ấy tự nguyện buông tha, chứ nếu không, vĩnh viễn cũng không chạy thoát những chuyện này, Đại ca thật sự không nên tự trách. Còn có, đa tạ."
Tất nhiên, Mặc Diệc Phàm hiểu những suy tính và tính toán của Từ Thanh Trần, hiếm khi thực tâm thực lòng nói cám ơn.
Từ Thanh Trần cười nhạt nói: "Cám ơn cái gì? Chuyện trong bổn phận thôi. Sinh ở đời này, tất cả đều do trời định."
"Đi thôi, nên trở về nghỉ ngơi." Từ Thanh Trần cất bước đi trước về dịch quán, bỏ lại Mặc Diệc Phàm và Nhiệt Ba.
Nhiệt Ba nhìn bóng lưng Từ Thanh Trần nhíu nhíu mày nói: "Ta vẫn cảm thấy Đại ca có gì đó là lạ."
Mặc Diệc Phàm nắm tay Nhiệt Ba, dịu dàng an ủi: "Không sao, sau khi công chúa An Khê lên ngôi, thì chính là vua của một nước. Lấy thân phận của công tử Thanh Trần, tất nhiên sẽ không có quan hệ thân thiết với nàng ấy. Huống chi, hôm nay công chúa An Khê cũng xem như là người đã lập gia đình, công tử Thanh Trần vẫn nên tránh. Mất đi một người bạn tri kỷ, tâm tình của ai cũng sẽ không tốt. Đại ca của nàng luôn luôn lạc quan, qua ít ngày nữa thì sẽ không sao."
Nhiệt Ba gật đầu, thở dài: "Chỉ mong sao như vậy. Từ khi thiếu niên, Đại ca đã thành danh, người có thể chơi thân với huynh ấy cũng không nhiều."
Mặc Diệc Phàm nhìn Từ Thanh Trần đang đi phía trước, trong mắt hiện lên một ý cười giảo hoạt, nói với Nhiệt Ba: "A Lệ, lại nói, lúc trước còn nói, trên đường trở về, chúng ta có thể đi xung quanh du ngoạn. Bây giờ lại phải ở lại tham gia Đại điển đăng cơ của Công chúa An Khê, rồi còn phải trở về tham gia diễn tập quân sự kia của nàng nữa, hình như không có đủ thời gian."
Nhiệt Ba nháy mắt, "Vương gia có ý định gì không?"
Mấy năm nay, Nhiệt Ba đã hiểu rất rõ tính tình của Mặc Diệc Phàm, hắn đã nói như thế, rõ ràng trong lòng đã có kế hoạch.
Mặc Diệc Phàm hài lòng, nở nụ cười, cúi đầu hôn lên khóe môi của Nhiệt Ba, rồi nói: "Người hiểu ta chỉ có A Lệ thôi. Dù sao chúng ta đã tham gia hôn lễ của Công chúa An Khê rồi, còn Đại điển đăng cơ, thì không bằng liền......"
Nhiệt Ba hiểu, căn bản Mặc Diệc Phàm không có ý định tham gia Đại điển đăng cơ, "Chàng định làm gì?"
Mặc Diệc Phàm nói: "Đại điển đăng cơ có Đại ca của nàng ở lại thì đủ rồi, danh tiếng của công tử Thanh Trần, ai dám nói không đủ tư cách? Chúng ta đi trước, vừa từ từ du ngoạn, vừa trở về Tây Bắc, A Lệ nói được không?"
Công tử Thanh Trần danh dương thiên hạ, mà quan trọng hơn là, công tử Thanh Trần đại biểu cho Từ gia, phía sau Từ gia chính là Định Vương phi, Định Vương phi chính là Định Vương.
Từ Thanh Trần tham gia Đại điển đăng cơ của công chúa Nam Chiếu, thì tuyệt đối đã đủ nói rõ thái độ của Tây Bắc.
Nhiệt Ba do dự một chút, không thể không thừa nhận đã hơi động tâm. Mấy năm nay ở Tây Bắc vẫn bận rộn không ngừng, nàng cũng chưa từng chân chính nhàn nhã đi du sơn ngoạn thủy.
"Đại ca sẽ đồng ý sao?"
"Dĩ nhiên, chắc chắn Đại ca của nàng không an tâm, sẽ đợi đến sau khi công chúa An Khê lên ngôi, thì mới lên đường. Chúng ta ở đây cũng chỉ lãng phí thời gian."
"Vậy... Được rồi." Cuối cùng vẫn phải không chống cự được sức hấp dẫn của du lịch, nên Nhiệt Ba chỉ đành phải xin lỗi Đại ca nhà mình ở trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro