Chương 129: Đánh cướp thế tử
Mặc Diệc Phàm tựa vào trên nóc đại điện, lấy công lực của hắn căn bản không cần mở ngói lưu Lệ trên đỉnh điện cũng có thể nghe rõ người ở bên trong nói chuyện với nhau, hiển nhiên cũng không cần lo lắng người phía dưới sẽ phát hiện hắn.
Nhiệt Ba tự biết khinh công kém nên không ra tay, cũng không đi bên kia tham gia náo nhiệt.
Chỉ ngồi ở tại chỗ chờ Mặc Diệc Phàm, không tới một khắc đồng hồ Mặc Diệc Phàm lại nhanh chóng lướt trở về, kéo Nhiệt Ba ra khỏi cung điện, sau khi thuận tay hái vài cọng U La Minh Hoa mang theo Nhiệt Ba giống như bình thường lặng yên không một tiếng động ra khỏi Thánh Địa Nam Cương.
Hai người theo đường cũ ngoài sơn cốc một đường đi trở về đi, hai con ngựa vốn cho rằng có thể đã chạy không thấy bóng dáng lại còn tại nguyên chỗ nhàn nhã đi chơi gặm cỏ xanh trên mặt đất.
Hai người tùy ý chọn một chỗ bằng phẳng thoải mái ngồi xuống, lấy ra lương khô và rượu tùy thân mang theo ăn một chút.
Mặc Diệc Phàm lấy hai loại hoa từ trong sơn cốc mang đi ra mày kiếm nhíu chặt.
Nhiệt Ba nhàn nhạt liếc mắt một cái, nửa tựa vào trên người hắn nói: "Lúc trước là chúng ta tiên nhập vi chủ, nếu như hai loại này một trong đó là U La Minh Hoa mà nói..., kia nhất định là một trong hai loại đó. Mặc dù Mạn Châu Sa Hoa có hiệu quả giải độc nhưng bản thân nó cũng có độc có thể dồn người vào chỗ chết. Cộng thêm lại có tên tuổi của Hoàng Tuyền Chi Hoa chúng ta mới cho là đó là U La Minh Hoa. Nhưng là nếu bàn về dược hiệu mà nói...vẫn là cái này...Càng giống có thể kéo người vào U Minh Hoàng Tuyền Chi Hoa."
Mặc Diệc Phàm gật đầu, thả thực vật trong tay ra gật đầu nói: "A Lệ có biết Lôi Đằng Phong tới làm cái gì không?"
Nhiệt Ba nhíu mày vừa nghĩ, ngẩng đầu lên nói: "Hắn cũng muốn thuốc chế từ hoa kia ra?" Mặc Diệc Phàm gật đầu nói: "Không sai. Hắn không biết từ đâu có được tin tức, đúng là muốn cùng người Nam Cương mua loại thuốc này. Hơn nữa...Còn muốn mua số lượng lớn. Nhưng hình như người Nam Cương cũng không hiểu rất rõ loại thuốc này lắm, chế tạo ra hết sức khó khăn, trưởng lão kia chỉ đáp ứng bán cho hắn một phần nhỏ."
Sắc mặt Nhiệt Ba càng thêm khó coi , nếu như giống như Mặc Cảnh Lê nghĩ muốn dùng tới khống chế hoặc là hại riêng người nào đó, căn bản không cần phải mua quá nhiều vật kia, "Lôi Đằng Phong muốn bao nhiêu?"
Mặc Diệc Phàm hiển nhiên cũng nghĩ đến rồi, trầm giọng nói: "Hắn nói có bao nhiêu muốn bấy nhiêu, không chỉ là hiện tại, sau này hàng năm cũng muốn."
Nhiệt Ba suy nghĩ một chút, nhìn Mặc Diệc Phàm nghiêm nghị nói: "Không thể để cho sơn cốc kia tồn tại, nếu thật sự để cho vật kia mở rộng ra, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi."
Lôi Đằng Phong mua nhiều đồ vật này như vậy, muốn dùng tại nơi nào thật ra thì không cần nói cũng biết rồi.
Mặc Diệc Phàm gật đầu, nói: "Những thứ U La Minh Hoa kia còn phải một chút thời gian nữa mới có thể trưởng thành, hôm nay chúng ta không có thời gian chuẩn bị tới, trở về lại để cho Kỳ Lân đi tới đốt sơn cốc này là được."
Nhiệt Ba gật đầu nói: "Làm cho người ta ngó chừng cảnh nội Nam Cương, chưa chắc thật chỉ có một số nơi có loại đồ vật này." Mặc Diệc Phàm gật đầu đồng ý.
Nghỉ ngơi một lát, Mặc Diệc Phàm lôi kéo Nhiệt Ba đứng dậy cười nói: "Chúng ta cũng nên đi trở về, trên đường thuận tiện tìm một chút chuyện thú vị vui đùa một chút đi?" Nhiệt Ba nhướng mày, không giải thích được cái hắn nói chuyện thú vị là cái gì.
Mặc Diệc Phàm âm trầm cười nói: "Đánh cướp." Trên đường đi tới vương thành Nam Chiếu, vài con tuấn mã một đường bay theo mà qua.
Lôi Đằng Phong một mình một ngựa đi phía trước, trên dung nhan tuấn mĩ đang nở nụ cười thêm mấy phần thỏa mãn.
Không biết đang suy nghĩ cái gì, chỉ nghe một tiếng mũi tên phá không gào thét mà đến, trong lòng Lôi Đằng Phong cả kinh vỗ lưng ngựa bay lên không tránh thoát đi một mũi tên này.
Thị vệ đi theo phía sau cũng là cả kinh, "Có thích khách! Bảo vệ Thế tử!" Thích khách cũng không có hiện thân, sưu sưu hai tiếng hai mũi tên lại đồng thời bắn ra, hai gã thị vệ lập tức lên tiếng ngã xuống đất.
Hiển nhiên tài bắn cung của đối phương vô cùng tốt, không thấy được địch nhân bọn họ chỉ có thể bị động trở thành bia ngắm.
Mấy thị vệ cắn răng một cái, hai người che chở Lôi Đằng Phong, những người khác phi thân hướng phương hướng mưa tên bay tới nhào tới.
Vừa vọt vào trong rừng cây lại phát hiện trong rừng trống rỗng nửa bóng người cũng không thấy.
Cách đó không xa, Nhiệt Ba tựa vào trên cây đại thụ nhìn thị vệ bên dưới tìm kiếm khắp nơi khẽ nhếch lên khóe môi.
Những người này sẽ không cho rằng nàng còn ở lại tại chỗ chờ bọn hắn đấy chứ? Mấy thị vệ ở trong rừng tìm tòi chốc lát, nhưng cái gì cũng không có tìm được.
Đang muốn thối lui khỏi rừng cây, bỗng dưng một đạo bóng trắng từ trước mặt xẹt qua, một người thị vệ khiếp sợ kêu lên: "Ngươi......" Mọi người chỉ cảm thấy cổ chợt lạnh, kinh ngạc té xuống.
Lôi Đằng Phong ở ngoài rừng đợi một lát lại như cũ không thấy trong rừng cây có động tĩnh gì, cũng biết thị vệ đi vào chỉ sợ là dữ nhiều lành ít rồi.
Một chuyến đi ra ngoài lần này, vì không khiến người khác chú ý hắn chỉ dẫn theo mấy thị vệ tùy thân, lại không nghĩ rằng thế nhưng gặp được thích khách khó giải quyết như vậy.
Trong lòng mặc dù lo lắng nhưng trên mặt Lôi Đằng Phong cũng không hoảng loạn, chắp tay nói: "Không biết bên trong là vị tiền bối cao nhân nào, nếu tại hạ có đắc tội ngày sau nhất định bồi tội lễ trọng ổn thỏa. Mong rằng tiền bối mở một lối." Trả lời hắn chính là hai mũi tên trước mặt mà đến, hai gã thị vệ cuối cùng còn sót lại bên cạnh lên tiếng ngã xuống đất.
Trong lòng Lôi Đằng Phong trầm xuống, cũng không bất chấp gì khác xoay người phi thân chạy về phía trước.
Nhưng không biết Mặc Diệc Phàm đợi chờ đúng là giờ khắc này, hắn vừa mới xoay người chạy mấy bước, sau lưng một đạo kình lực bàng bạc ùn ùn kéo đến, Lôi Đằng Phong chỉ cảm thấy bộ ngực đau xót lập tức bất tỉnh nhân sự.
Mặc Diệc Phàm đứng chắp tay, lãnh đạm nhìn Lôi Đằng Phong ngất trên mặt đất.
Nhiệt Ba từ trong rừng cây đi ra, thu hồi cung tên trong tay nhìn Lôi Đằng Phong cười nói: "Lại nói đây là lần thứ hai Thế tử Trấn Nam Vương rơi vào trong tay chúng ta đi?" Mặc Diệc Phàm hừ nhẹ một tiếng, không thèm để ý.
Thấy Nhiệt Ba muốn lên trước lục soát thân thể Lôi Đằng Phong thì hắn đã kéo nàng về phía sau, cúi người lục soát người Lôi Đằng Phong một lần.
Chỉ chốc lát sau trong tay Mặc Diệc Phàm liền có thêm hai bình sứ màu trắng, thoạt nhìn giống đồ Mặc Cảnh Lê lấy.
Nhiệt Ba nhận lấy bình sứ Mặc Diệc Phàm đưa tới mở ra, từ bên trong đổ ra mấy viên thuốc hoàn, đặt ở dưới mũi ngửi ngửi.
Mặc dù bộ dáng thuốc hoàn tương đối kỳ quái, nhưng thành phần loại thuốc này cũng không lừa được Nhiệt Ba .
Đúng là dùng U La Minh Hoa trong thánh địa Nam Cương kia chế thành, hoặc phải gọi đây là cây thuốc phiện.
Một bình này có ít nhất hơn hai mươi viên, khiến cho Nhiệt Ba kinh ngạc là thuốc này luyện chế độ tinh khiết cũng tương đối khả quan.
Lần đầu tiên dùng chỉ sợ không chịu được.
Hỏi thăm Mặc Diệc Phàm bên cạnh, Mặc Diệc Phàm thản nhiên nói: "Trưởng lão kia nói vừa mới bắt đầu chỉ cho phép dùng nước hòa tan một phần tư cũng đủ."
Nhiệt Ba trầm giọng nói: "Quả thế." "Hắn làm sao bây giờ?" Mặc Diệc Phàm hất cằm chỉ chỉ Lôi Đằng Phong đang ngủ mê man hỏi.
Nhiệt Ba suy nghĩ một chút cười nói: "Lúc trước cầm Lôi Đằng Phong đổi lại một lần chỗ tốt rồi, lại dùng một chiêu này Trấn Nam Vương sẽ phải thẹn quá thành giận mất. Để cho hắn nằm ở chỗ này đi, trên đường này thỉnh thoảng có người lui tới, chúng ta mang theo một người cũng không dễ dàng." Đề nghị này trùng với ý của Mặc Diệc Phàm, hắn cũng không muốn mang theo một người cản trở mình và A Lệ cùng đi.
Hai người không chút khách khí cướp đoạt hết sạch tài vật đáng giá trên người Lôi Đằng Phong, chỉ để lại một bộ quần áo liền lập tức nghênh ngang rời đi.
Hai người dọc theo đường đi liền vòng mấy chỗ trì hoãn mấy ngày, cho đến trước hai ngày hôn lễ của công chúa An Khê mới về đến vương thành Nam Chiếu.
Lúc này sứ giả các quốc gia tới tham gia hôn lễ cũng đã tới đông đủ.
Hai người vừa vào sân dịch quán liền gặp được Lôi Đằng Phong đối diện mà đến, có thể bởi vì chuyện mấy ngày hôm trước, vẻ mặt Lôi Đằng Phong không tốt lắm.
Nhìn thấy Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm tay trong tay đi vào đầu tiên ngơ ngác một chút rồi mới lên trước chào hỏi, "Định Vương, Định Vương Phi, các ngươi đây là......"
Nhiệt Ba cũng không tránh, hào phóng cười nói: "Thì ra là Thế tử, chúng ta tới sớm hơn thế tử một chút, rồi cùng Vương gia đi ra ngoài, lãnh hội một phen phong tình Nam Chiếu cũng không coi là đến không một chuyến này. Thế tử...Ta thấy sắc mặt Thế tử không được tốt lắm, chắc là mới vừa chạy tới Nam Chiếu một đường vất vả chăng?" Nhiệt Ba nói lời này cực kỳ chân thành, cho dù là Lôi Đằng Phong nhất thời cũng không nhìn ra Nhiệt Ba thăm hỏi hắn thật hay đang nhìn có chút hả hê.
Dù sao mọi người đều biết chuyện hắn trên đường gặp phải giặc cướp ở vương thành Nam Chiếu, nhưng Định Vương phi cũng nói nàng và Định Vương từ bên ngoài trở lại.
Nhìn thoáng qua Mặc Diệc Phàm đứng ở phía sau Nhiệt Ba, Lôi Đằng Phong đột nhiên trong lòng vừa động.
Cười nhạt nói: "Đa tạ Vương Phi quan tâm, không biết Định Vương và Vương Phi đã đi chỗ nào du ngoạn rồi, đợi đến sau đám cưới công chúa An Khê tại hạ cũng dễ trộm rảnh rỗi đi ra ngoài đi một chút."
Nhiệt Ba lại cười nói: "Vương gia nói Nam Chiếu có xà cốc, bên trong có trên vạn con rắn độc còn có hoa màu đỏ rực vô cùng xinh đẹp. Ta nhất thời tò mò liền đi theo Vương gia đi xem đến tột cùng là gì, để cho thế tử chê cười." Lôi Đằng Phong khẽ cau mày, xà cốc cùng với đường hắn gặp chuyện một ở Đông một ở Tây căn bản không trên cùng một con đường.
Thật ra thì Lôi Đằng Phong cũng không có quá mức hoài nghi đến trên người Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm.
Dù sao tin tức hắn đi tới Thánh Địa Nam Cương hết sức bí ẩn, thậm chí có thể nói là tạm thời nảy lòng tham.
Mặc Diệc Phàm và Nhiệt Ba không thể nào trước đó biết rồi ở trên đường chờ hắn, chẳng qua kình lực cuối cùng đánh úp về phía của mình thực sự quá bá đạo, cõi đời này cũng không có mấy người có thể có.
Vừa lúc lúc này thấy Mặc Diệc Phàm mới không nhịn được muốn thử dò xét một hai.
Lôi Đằng Phong cười nói: "Như thế nói đến đúng là cảnh đẹp thế gian khó được, khi nào Tiểu Vương cũng nhất định đi tới ngắm cảnh một phen. Vương gia và Vương phi vừa trở về nói vậy cũng mệt mỏi rồi, tại hạ sẽ không quấy rầy rồi, xin lỗi không tiếp được."
Nhiệt Ba gật đầu cười nói: "Thế tử đi thong thả." Hai người trở lại trong sân công chúa An Khê an bài cho bọn họ, Từ Thanh Trần đã sớm chờ ở trong viện rồi.
Công tử Thanh Trần mặc một bộ áo trắng thoải mái, ngồi ở bàn đá dưới tàng cây vừa thản nhiên nấu trà, hời hợt nhìn hai người một cái vừa để cho Nhiệt Ba không khỏi chột dạ lên.
Nhiệt Ba chột dạ nhưng Mặc Diệc Phàm cũng không biết chột dạ là vật gì.
Lôi kéo Nhiệt Ba không chút do dự đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, Từ Thanh Trần vì hai người mỗi người rót một chén trà, cười nhạt nói: "Vương gia Vương Phi lần này du ngoạn vui vẻ không?"
"Cũng được, thời gian quá ngắn." Mặc Diệc Phàm thản nhiên nói.
Khóe miệng Từ Thanh Trần nhếch lên không dễ nhận ra, nhàn nhạt liếc Nhiệt Ba một cái.
Nhiệt Ba chột dạ lặng lẽ đưa tay lôi kéo Mặc Diệc Phàm, bọn họ đột nhiên chạy, tất cả chuyện xã giao trong vương thành đều giao cho đại ca, đại ca tức giận cũng là chuyện cực kì bình thường.
Mặc Diệc Phàm hừ nhẹ một tiếng, nhìn Từ Thanh Trần mạn bất kinh tâm kể lại chuyện ở Thánh Địa Nam Cương cho Từ Thanh Trần nghe.
Sau khi Từ Thanh Trần nghe xong thì trên khuôn mặt tuấn nhã rốt cục có thêm một vẻ mặt không thuộc về công tử Thanh Trần.
Sắc mặt Từ Thanh Trần âm trầm cực kì khó có được, cắn răng nói: "Vương gia đang nói cho ta biết, ngài phát hiện chuyện quan trọng như vậy sau đó nghĩ đến là không trở lại xử lý mà lại mang theo Vương Phi vòng vòng tròn lại tiếp tục du lịch?"
Mặc Diệc Phàm vô tội nhìn hắn, "Có cái gì không đúng?" thế mà còn ủy khuất nhìn Nhiệt Ba một cái, xem đi, đại ca của nàng cố tình gây sự.
Nhiệt Ba nhìn trời liếc mắt, Từ Thanh Trần càng tức giận hơn, "Ngươi rốt cuộc có đầu óc hay không? Trong thánh địa Nam Cương rốt cuộc có bao nhiêu cao thủ bao nhiêu nguy hiểm ai cũng không biết. Ngươi lại dám mang theo Lệ nhi trực tiếp xông vào? Một mình ngươi muốn tìm chết không nên lôi kéo Lệ nhi cùng nhau!"
Mặc Diệc Phàm nói: "Bên trong căn bản không ai , ta và A Lệ đi dạo một vòng liền đi ra cũng không có người phát hiện."
Từ Thanh Trần cười lạnh, "Đó là ngươi gặp may, ngày đầu tiên các ngươi mới đi, Thư Mạn Lâm liền âm thầm từ bên ngoài đưa trên trăm cao thủ nhất lưu đến trong vương thành"
Mặc Diệc Phàm gật đầu đồng ý "Ừ, vận khí của Bản vương xưa nay đều rất tốt."
Thấy Từ Thanh Trần lại muốn thay đổi sắc mặt, Nhiệt Ba vội vàng rót cho hắn chén trà, "Đại ca, xin bớt giận...Vương gia!" Cảnh cáo liếc Mặc Diệc Phàm một cái, Mặc Diệc Phàm bất mãn bĩu môi.
A Lệ thiên vị nhất.
Nhìn hai nam nhân không vừa mắt lẫn nhau, Nhiệt Ba bất đắc dĩ thở dài cũng không trông cậy vào Mặc Diệc Phàm rồi, mình mở miệng đem chuyện về sau nói một lần.
Nghe Nhiệt Ba nói đến chuyện U La Minh Hoa, Từ Thanh Trần cũng bất chấp tức giận Mặc Diệc Phàm, tuấn mi nhíu lại, trầm giọng nói: "Mặc Cảnh Lê muốn đưa vật kia cho hoàng đế dùng?"
Nhiệt Ba gật đầu nói: "Chắc là như vậy. Mấy năm này hai huynh đệ Mặc Cảnh Kỳ nhìn như sự hòa thuận, kì thực minh tranh ám đấu không ngừng. Mặc Cảnh Lê có được nửa giang sơn phía nam giàu có nhất Đại Sở, làm sao sẽ cam tâm ở vị trí dưới một người này. Chắc đã đợi không kịp."
Từ Thanh Trần cười lạnh một tiếng nói: "Ngu xuẩn! Người Nam Cương rõ ràng là không có ý tốt. Mặc Cảnh Lê cho rằng hắn dùng loại biện pháp này giết chết Mặc Cảnh Kỳ, hắn sẽ không có nhược điểm rơi vào trong tay Thư Mạn Lâm?"
Đại Sở khác với Nam Cương, chú ý nhất là Lễ nghĩa liêm sỉ trung hiếu tiết nghĩa, chuyện Mặc Cảnh Lê mưu hại huynh trưởng quân vương một khi truyền ra ngoài chính hắn cũng đừng nghĩ muốn vương vị ngồi vững vàng, còn không bằng trực tiếp khởi binh mưu phản.
Đến lúc đó bị người Nam Chiếu nắm được nhược điểm, Mặc Cảnh Lê cũng chỉ là một con rối thôi.
"Thư Mạn Lâm nghĩ ra kế sách hay, đại ca có tin tức của Đàm Kế Chi chưa?" Nhiệt Ba cười nhạt nói.
Từ Thanh Trần gật đầu nói: "Ta hiểu Thư Mạn Lâm, nàng ta không có cái đầu óc kia. Nói vậy chính là Đàm Kế Chi ở phía sau màn vì nàng nghĩ kế. Trừ đi công chúa An Khê nhận được Nam Chiếu, sau đó ở phía sau màn khống chế Mặc Cảnh Lê khống chế Đại Sở, quả nhiên là phương pháp tốt. Chẳng qua hắn không khỏi nghĩ quá thuận lợi một chút."
Nhiệt Ba nhìn Mặc Diệc Phàm một chút, hỏi: "Diệc Phàm có ý kiến gì không?"
Mặc Diệc Phàm dựa vào đại thụ sau lưng, lười biếng cười nói: "Ta có thể có ý kiến gì? huynh đệ người ta tranh đoạt ngôi vị hoàng đế có liên quan gì tới chúng ta?" Nói như vậy, chính là mặc kệ.
Từ Thanh Trần khẽ thở dài một hơi, Mặc Diệc Phàm và hoàng thất Đại Sở thù sâu như biển, Mặc Diệc Phàm không có vừa bắt đầu liền trực tiếp xuất binh cũng đã để cho rất nhiều người âm thầm cảm thấy ngoài ý muốn rồi.
Hắn cũng không thể đi cứu Mặc Cảnh Kỳ được.
Mặc Cảnh Kỳ từ khi lên ngôi liền bắt đầu đề phòng Định Vương Phủ đề phòng Mặc Tu Văn Mặc Diệc Phàm, chỉ sợ làm thế nào cũng không còn nghĩ đến người rất muốn mệnh hắn vừa vặn là đệ đệ cùng cha cùng mẹ với hắn đi.
Suy nghĩ một chút, Từ Thanh Trần gật đầu nói: "Cũng được, chuyện này chúng ta mặc kệ là đúng." Tây Bắc đã cùng Đại Sở quyết liệt, như vậy hoàn toàn không tham dự chuyện Đại Sở mới là tốt nhất.
Mặc dù hiện tại từng người đều bình an vô sự, nhưng là ai cũng rõ ràng cuối cùng có một ngày Đại Sở và Tây Bắc chỉ sợ phải đánh một trận, nếu Tây Bắc lại nhúng tay vào nội chính của Đại Sở, đối với danh tiếng của Định Vương và Mặc gia quân cũng không tốt.
"Thư Mạn Lâm lần này chỉ sợ toan tính không nhỏ." Nhớ tới trên trăm tên cao thủ Thư Mạn Lâm điều từ Thánh Địa Nam Cương tới kia, Từ Thanh Trần cau mày nói.
Có thể vào Thánh Địa Nam Cương tuyệt đối cũng là nhất đẳng cao thủ, quan trọng hơn là người Nam Chiếu tự ý dùng độc cổ, điều này làm cho tính nguy hiểm của bọn họ lại cao hơn một bậc.
Cũng chính vì vậy, người Trung Nguyên xưa nay không thích tiếp xúc cùng người các bộ tộc Nam Cương.
Bọn họ lần này cũng không mang bao nhiêu thị vệ tới đây, nếu thật xảy ra chuyện gì chỉ sợ phiền toái vô cùng.
Mặc Diệc Phàm cười nói: "Chỉ sợ công chúa An Khê cũng không phải là đèn đã cạn dầu? Có công tử Thanh Trần âm thầm chỉ điểm nói vậy lại càng như hổ thêm cánh." Công chúa An Khê có thể ở dưới sự thiên vị của Nam chiếu Vương mà đấu với Thư Mạn Lâm nhiều năm như vậy vẫn y nguyên ở thế bất bại, đương nhiên cũng không phải là người dễ dàng nhào nặn như vậy.
Từ Thanh Trần cười nhạt, gật đầu nói: "Công chúa An Khê đã nói với ta, Phổ A cùng với bộ lạc ngoại tổ phụ nàng phái không ít cao thủ tới đây. Hơn nữa những năm này thủ hạ của nàng cũng có không ít chiến sĩ trung thành. Chẳng qua là hôn lễ này ....." một hôn lễ tốt chỉ sợ khó tránh khỏi muốn bị lây một chút máu tanh rồi.
Mặc Diệc Phàm nói: "Người Nam Chiếu không tin cái này, chắc sẽ không để ý ." Từ Thanh Trần bất đắc dĩ, đây là vấn đề để ý hay không để ý sao? Dù là người nào trong hôn lễ khiến cho tinh phong huyết vũ cũng sẽ không cao hứng đi.
Nhiệt Ba khuỷu tay chống cái bàn, như có điều suy nghĩ nói: "Có thể công chúa An Khê cử hành cái hôn lễ này vì bản thân đối phó Thư Mạn Lâm?"
Từ Thanh Trần ngẩn ra, "Nói như thế nào?" Nhiệt Ba lắc lắc đầu nói: "Không biết, chẳng qua cảm thấy buổi hôn lễ của công chúa An Khê tới quá đột nhiên. Hơn nữa...Lại còn âm thầm mời tới cao thủ trợ trận. Nếu không phải công chúa An Khê biết trước, đó chính là nàng cố ý làm ra muốn Thư Mạn Lâm đi vào bên trong vòng. Nhưng điều này cũng nói không thông, dù sao Nam Chiếu Vương còn tại vị , cho dù công chúa An Khê thắng cũng không thể giết được Thư Mạn Lâm"
Mặc Diệc Phàm cười nói: "Chỉ sợ công chúa An Khê bị Thư Mạn Lâm và Nam chiếu Vương bắt buộc binh hành hiểm chiêu. Các ngươi có chú ý tới hay không, thái độ của Nam Chiếu Vương với Phổ A có thể nói là bỏ qua rồi.Nói cách khác tràng hôn sự này thật ra thì Nam Chiếu Vương cũng không phải là rất đồng ý. Trong lòng Nam Chiếu Vương ...Chỉ sợ là muốn phế đi công chúa An Khê."
"Nam Chiếu Vương không có con gái khác, phế đi công chúa An Khê......"
Mặc Diệc Phàm cười nói: "Đương nhiên là nâng Thư Mạn Lâm lên rồi. Thánh nữ Nam Cương ở Nam Chiếu có địa vị đặc biệt, trong lịch sử cũng không phải là không có ví dụ Thánh nữ Nam Cương tạm thời tiếp chưởng vương vị, mặc dù chỉ là thời gian cực ngắn. Hơn nữa mấy năm này Thư Mạn Lâm được tôn là cứu tinh của Nam Chiếu, đã bị ước thúc ít đi, Thánh nữ từ trước tới nay cơ hồ có thể nói không có. Mấy năm nay lực ảnh hưởng của nàng tại triều dần dần cũng có thể ngang với công chúa An Khê. Dưới tình huống này...Thuyết phục Nam Chiếu Vương lập Vương Thái nữ khác chưa chắc không thể."
Nhiệt Ba bất đắc dĩ thở dài, hoàng gia những chuyện tranh quyền đấu lợi này chỉ là nghe đều cảm thấy mệt mỏi. Cũng khó vì công chúa An Khê một nữ nhi gia dưới loại tình cảnh bốn bề thọ địch này còn có thể kiên trì như thế. "Ý của Vương gia là ?"
Mặc Diệc Phàm lạnh nhạt cười nói: "Vương Thái Nữ đương nhiên không thể phế, Thánh nữ Nam Cương cũng không thể chết."
Từ Thanh Trần im lặng, Mặc Diệc Phàm muốn giữ lại bọn họ tiếp tục tranh đấu, để tránh Nam Chiếu rảnh rỗi lại dấy lên việc khác.
Dù sao, người Nam Chiếu luôn nhìn chằm chằm vào Trung Nguyên.
Cho dù hiện tại Đại Sở không có quan hệ với Mặc gia quân rồi, nhưng cũng không thể tùy ý Nam Chiếu mơ ước.
"Khởi bẩm Vương gia, Vương Phi, Liễu quý phi và công chúa Trường Nhạc Đại Sở cầu kiến." Ngoài cửa thị vệ đi vào bẩm báo nói.
Nhiệt Ba nghĩ tới Liễu quý phi đã cảm thấy chán ghét, nàng cũng không phải không tin tình cảm của Mặc Diệc Phàm đối với mình.
Mà là một con ruồi luôn bay ở trước mặt, nhưng ngươi lại không thể một cái tát chụp chết, luôn khiến người ta không thoải mái như vậy.
Nhiệt Ba lần đầu tiên phát hiện, thật ra thì nàng vốn ghét Tô Túy Điệp nhất và không thích Địch Oánh nhưng ở trước mặt nữ nhân này căn bản không coi là gì? Tô Túy Điệp chỉ tự luyến mà ái mộ hư vinh thôi, Địch Oánh cũng tự cho là đúng còn có một chút ích kỉ thật ra thì mỗi người đều có.
Những thứ này so với Liễu quý phi liều chết thật sự không coi là cái gì.
Mặc Diệc Phàm đều không khách khí đối đãi với nàng ta như vậy rồi, vậy mà nàng ta còn có thể tìm tới tận cửa, Nhiệt Ba cũng không biết nàng ta ở đâu có được tâm lí tố chất tốt như vậy.
Mặc dù có người nói nữ nhân ngu xuẩn mới đối phó nữ nhân, nữ nhân thông minh chỉ đối phó nam nhân.
Nhưng chống lại Liễu quý phi như vậy, cho dù nam nhân có quy củ nữa cũng vô dụng.
Thấy sắc mặt Nhiệt Ba khó coi, ngược lại Mặc Diệc Phàm càng cao hứng lên.
Nhiệt Ba liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Vương gia cao hứng như thế, vậy Vương gia tự mình đi gặp Liễu quý phi đi."
Từ Thanh Trần gật đầu nói: "Lệ nhi nói đúng, ta thấy các ngươi vừa trở về mà Liễu quý phi đã thu được tin tức đặc biệt tới đây, tám phần cũng không phải vì tới gặp Lệ nhi. Cũng đừng lãng phí tinh lực như vậy nữa, mấy ngày qua Lệ nhi cũng mệt mỏi rồi, trước hết trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Nghe vậy, Mặc Diệc Phàm oán hận trợn mắt nhìn Từ Thanh Trần một cái, hai tay gục ở trên người Nhiệt Ba không chịu buông lỏng, "Không được, A Lệ không được đi......"
Từ Thanh Trần im lặng nhìn nam nhân trước mắt số tuổi càng lớn càng trẻ con cùng với tiểu muội bất đắc dĩ, bản thân đứng dậy đi.
Cho dù biết Mặc Diệc Phàm đang diễn trò, hết lần này tới lần khác Lệ nhi không nỡ hắn ta thì có biện pháp gì? Hắn lười ngồi ở đằng kia ngại mắt người.
Có câu nói thanh quan khó quyết việc nhà, hai người kia một nguyện đánh một nguyện chịu đựng, thật lòng không có chuyện của hắn.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua hai người ngồi cùng một chỗ, công tử Thanh Trần bất đắc dĩ thở dài.
Nửa đời cũng không nhiễm tình buồn, công tử Thanh Trần thật sự không thể hiểu được loại tình cảm lưỡng tình tương duyệt này.
Hỏi thế gian tình là gì...
Bản công tử làm sao biết? Mặc Diệc Phàm lại cùng Nhiệt Ba nói hồi lâu lời hữu ích dụ dỗ lão bà, hơn nữa ở trong lòng lặng yên nhớ lấy sau này cho dù bởi vì A Lệ để ý hắn mà cảm thấy đắc ý cũng tuyệt đối không thể biểu hiện ở trước mặt A Lệ, nếu không A Lệ sẽ xấu hổ.
Thị vệ trong viện nhìn bộ dáng Vương gia nhà mình hết sức nịnh hót Vương Phi hoàn toàn không có hình tượng đã sớm tập mãi thành thói quen rồi, Phượng Tam công tử nói đúng, vợ quản nghiêm cái gì đó, thật sự là quá bình thường.
Đợi đến lúc Liễu quý phi và công chúa Trường Nhạc được mời vào cửa, sắc mặt đã tương đối khó coi.
Tu vi dụ dỗ người của Định Vương gia vẫn chưa đến nơi đến chốn, cho nên Liễu quý phi đợi trọn vẹn gần nửa canh giờ mới có thể vào cửa.
Công chúa Trường Nhạc thấy Nhiệt Ba mỉm cười đối với nàng, Nhiệt Ba cười nhạt gật đầu với nàng.
Đưa tay ngoắt ngoắt công chúa Trường Nhạc muốn nàng tới đây ngồi, công chúa Trường Nhạc cũng không khách khí đi tới bên cạnh Nhiệt Ba ngồi xuống nhẹ giọng cười nói: "Định Vương Phi, ngươi và Vương thúc đi chơi à? Ngày hôm qua ta còn muốn tới tìm ngươi chơi đây, lại được Phượng Tam công tử nói ngươi không có ở đây."
Nhiệt Ba gật đầu cười nói: "Mấy ngày này quả thật ta không có ở đây, công chúa vừa tới hôm qua?"
Công chúa Trường Nhạc gật đầu nói: "Các ngươi đi quá nhanh, chúng ta ngồi xe ngựa theo không kịp các ngươi."
Liễu quý phi đi tới, nhìn Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm một chút, hỏi: "Mấy ngày nay Vương gia khỏe không?" Mặc Diệc Phàm tựa vào trên người Nhiệt Ba, không thèm để ý tới lời hỏi thăm của nàng ta.
Liễu quý phi không khỏi thay đổi sắc mặt, cắn răng tiếp tục nói: "Vương Phi, Bản cung có việc thương lượng với Vương gia, có thể tránh một chút hay không?" Nhiệt Ba giương mắt liếc Liễu quý phi một cái, cúi đầu nhìn Mặc Diệc Phàm tựa vào trên người mình.
Mặc Diệc Phàm ngẩng đầu lên tội nghiệp nhìn nàng, một đôi ngăm đen ở dưới sợi tóc màu trắng lộ ra vẻ càng sáng ngời, "Nương tử, vi phu không muốn nói chuyện với nàng ta, đừng bỏ ta......"
"Xì......" Công chúa Trường Nhạc ngồi ở bên cạnh không nhịn được cười phun ra tiếng, thiếu chút nữa bị nước trà vừa nuốt vào cổ họng sặc đến chỉ đành không ngừng ho khan,
"Vương Phi...Định Vương thúc......" Công chúa Trường Nhạc thật sự không biết nên nói gì.
Ở trong mắt của nàng Vương thúc cho tới bây giờ đều là anh minh thần võ cao không thể chạm , nhưng hiện tại trước mắt cái người tội nghiệp nhìn Định Vương Phi thật sự là Định Vương thúc uy phong lẫm lẫm sao?
Nhiệt Ba bất đắc dĩ liếc Mặc Diệc Phàm một cái, nói với công chúa Trường Nhạc: "Hắn nổi điên, ngươi đừng để ý đến hắn."
Mặc Diệc Phàm không vui, gương mặt tuấn tú ở trên người Nhiệt Ba chà chà, "Nương tử, nữ nhân này không có ý tốt với vi phu, nàng phải bảo vệ ta." "Ngoan..." Nhiệt Ba đưa tay vỗ vỗ hắn, có lệ nói.
Ngẩng đầu nhìn về phía Liễu quý phi, Nhiệt Ba nghiêm mặt nói: "Quý phi, ngươi hù đến Vương gia nhà chúng ta rồi."
Dung nhan tuyệt mĩ của Liễu quý phi trong nháy mắt cơ hồ vặn vẹo, cười lớn nói: "Địch tiểu thư nói đùa, Vương gia trí dũng vô song làm sao sẽ bị ta hù đến?"
Nhiệt Ba lạnh nhạt nói: "Vậy cũng không nhất định, nữ nhân liều chết quấn lấy thì đáng sợ nhất rồi, Vương gia chúng ta xưa nay sợ nhất những nữ nhân không mặt mũi không có da kia. Ngươi nhìn một chút xem hắn bị hù đến rồi?"
Mặc Diệc Phàm gật đầu lia lịa, mặc dù nhìn không thấy tới mặt của hắn, nhưng động tác gật đầu không chút do dự kia cũng để cho Liễu quý phi mất hết mặt mũi.
"Địch Lệ Nhiệt Ba, ngươi ——" Liễu quý phi rốt cục không nhịn được thoát đi tu dưỡng tốt đẹp mà nàng cố gắng duy trì lớn tiếng kêu lên, nhưng cái gì cũng chưa kịp nói liền bị tầm mắt âm lãnh di động cắt đứt lời vừa đến trong miệng.
Mặc Diệc Phàm tựa đầu tựa vào trên vai Nhiệt Ba, nghiêng mặt qua sợi tóc màu bạc che hơn nửa khuôn mặt của hắn, nhưng đôi mắt lại mang theo âm hàn và ngoan lệ phảng phất đến từ trong địa ngục ngó chừng Liễu quý phi.
Liễu quý phi đã từng mong đợi nam tử này có thể liếc mắt nhìn mình một cái, thời điểm tầm mắt Mặc Diệc Phàm nhìn nàng thì nàng lại phát hiện cả người phảng phất như bị đông cứng.
Cho dù trong lòng sợ hãi gần như đã chiếm cả người nàng rồi, nhưng nàng cứng đờ ngay cả động cũng không dám động.
Trong cặp mắt tuấn mỹ thâm thúy kia mang theo sát khí trước nay chưa có, Liễu quý phi thậm chí có chút ít hoài nghi mình có bị hoa mắt hay không, ở trong mắt Mặc Diệc Phàm thấy được chợt lóe lên tia huyết quang.
"Nếu...Nếu Vương gia có việc, Bản cung trước hết cáo từ." Nói xong, giống như phía sau có ác quỷ đuổi theo nàng, Liễu quý phi không chút do dự đi về phía ngoài viện, ngay cả gọi công chúa Trường Nhạc cùng nhau trở về đều không gọi.
Nhiệt Ba và công chúa Trường Nhạc hai mặt nhìn nhau, không hiểu lúc trước còn quấn quít chặt lấy không chịu rời đi, làm sao lúc này Liễu quý phi chạy giống như là thấy quỷ.
"Vương gia, chàng làm cái gì?" Nhiệt Ba nhướng mày hỏi.
Mặc Diệc Phàm vô tội nháy mắt, "Bản vương có làm gì nàng ta đâu? A Lệ và Trường Nhạc nói chuyện đi, Bản vương nên đi tìm Phượng tam uống chén rượu thôi."
Nhiệt Ba biết hắn tìm Phượng Chi Dao có việc, gật đầu nhìn hắn đứng dậy rời đi.
Đợi đến nhìn không thấy bóng dáng Mặc Diệc Phàm, công chúa Trường Nhạc mới để chén trà vẫn đang cầm đặt xuống bàn khanh khách nở nụ cười.
Nhiệt Ba bất đắc dĩ nhìn nàng nói: "Buồn cười như vậy?"
Công chúa Trường Nhạc cười cong cong ánh mắt, ngẩng đầu lên nhìn Nhiệt Ba nói: "Dĩ nhiên buồn cười rồi, nếu không phải Vương Phi cũng ở nơi đây, ta thật không thể tin được đó là Định Vương thúc rồi."
Nhiệt Ba đưa tay vỗ vỗ nàng cười yếu ớt nói: "Ngươi cho rằng Định Vương là cái dạng gì, bao giờ cũng đều là khí phách tung hoành sao? Người đều phải sống, thi thoảng tùy ý một chút. Cũng là ngươi, lúc trước vẫn không có cơ hội nói chuyện. Đám cưới công chúa An Khê, lại không có hoàng tử tới tham gia mà ngươi một công chúa theo tới làm cái gì?"
Nụ cười trên mặt công chúa Trường Nhạc dần dần mờ đi, cười nhạt nói: "Đương nhiên là phụ hoàng có lệnh, muốn ta đại biểu hoàng thất tới tham gia hôn lễ công chúa Nam Chiếu."
Nhiệt Ba hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: "Hoàng tử Đại Sở đều chết hết rồi à? Muốn ngươi một công chúa một mình đến đây? Còn có Liễu quý phi kia, nàng ta là Tần phi hậu cung, theo như quy củ của Đại Sở thì nàng ta càng không nên xuất hiện ở nơi này mới đúng."
Công chúa Trường Nhạc nói: "Nghe nói Liễu quý phi tự mình cầu xin phụ hoàng đi, mấy năm này phụ hoàng càng ngày càng tín nhiệm Liễu gia sủng ái Liễu quý phi rồi, như vậy đáp ứng loại yêu cầu này của nàng cũng không phải là chuyện lạ gì. Nhưng...hiện tại ta mới biết rằng Liễu quý phi cầu xin phụ hoàng đến đây thì ra là muốn gặp Định Vương thúc"
Nhiệt Ba đưa tay lôi kéo bàn tay mảnh khảnh của công chúa Trường Nhạc, nghiêm mặt nói: "Trường Nhạc, ngươi đừng nói sang chuyện khác. Nói với ta, Phụ hoàng ngươi vì sao cho ngươi tới Nam Cương? Hắn muốn ngươi hòa thân sao?"
Công chúa Trường Nhạc ngẩn ra, khẽ cắn hàm răng cười nói: "Quả nhiên là không thể gạt được Định Vương Phi và Định Vương thúc. Phụ hoàng... Phụ hoàng không phải là muốn để cho ta hòa thân, mà hắn muốn...đưa ta cho Nam Chiếu Vương."
Nghe vậy, sắc mặt Nhiệt Ba trầm xuống, "Mặc Cảnh Kỳ điên rồi sao? Ngươi là trưởng công chúa của Đại Sở, hòa thân cũng thôi đi, cái gì gọi là đưa ngươi cho Nam Chiếu Vương?"
Công chúa Trường Nhạc cầm tay Nhiệt Ba, cười yếu ớt nói: "Ta biết Vương Phi quan tâm ta. Nhưng đưa đi hay là hòa thân thật ra thì cũng không còn cái gì khác biệt. Nữ nhi Hoàng gia không phải là dùng ở chỗ này sao?"
Nhìn nụ cười nhàn nhạt và ảm đạm trên mặt thiếu nữ, trong lòng Nhiệt Ba khẽ đau, thấp giọng hỏi: "Mẫu hậu ngươi nói như thế nào?"
Công chúa Trường Nhạc nhíu mày, "Mẫu hậu không đồng ý, mẫu hậu nói ngay cả muốn hòa thân cũng phải theo như quy củ, nhưng phụ hoàng nhất định không chịu. Trước khi ta đi, mẫu hậu và phụ hoàng tranh cãi một trận, bị phụ hoàng nhốt tại trong cung. Trước khi đi...Phụ hoàng cũng không cho ta gặp mẫu hậu, cũng không biết......"
Nói đến chỗ này, thiếu nữ vốn cố gắng muốn dùng nụ cười che dấu tâm tình của mình rốt cục vẫn không nhịn được nước mắt. Nhớ tới thời điểm một lần cuối cùng nhìn thấy mẫu hậu, mẫu hậu đang nhìn mình với thần sắc áy náy, công chúa Trường Nhạc liền không nhịn được hốc mắt nóng lên, nước mắt rơi thẳng xuống.
Nhiệt Ba cũng là hiểu , hành động lần này của Mặc Cảnh Kỳ không chỉ là vì liên kết với Nam Chiếu, rõ ràng còn muốn mượn hành động lần này nhục nhã hoàng hậu và Hoa gia.
Nhưng cho dù Mặc Cảnh Kỳ bất mãn hoàng hậu và Hoa gia như thế nào, chẳng lẽ hắn đã quên Trường Nhạc cũng là ruột thịt xương thịt của hắn sao?
Nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt, Nhiệt Ba khẽ thở dài, hỏi: "Ngươi định nghe theo phụ hoàng ngươi an bài sao? Mặc dù ta không có nữ nhi nhưng cũng có con trai, nếu đứa con gặp phải chuyện như vậy, làm mẫu thân đau lòng biết bao. Phụ hoàng kia của ngươi không nói cũng được, nhưng là mẫu hậu ngươi...nếu ngươi thật sự bị đưa cho Nam Chiếu Vương như vậy, ta chỉ sợ mẫu hậu ngươi sẽ phải áy náy cả đời"
Công chúa Trường Nhạc giơ tay lên lau nước mắt, vừa nghẹn ngào nói: "Từ trước ta nói với Vương Phi, nếu tương lai Đại Sở cần hòa thân, ta là công chúa sẽ nghĩa bất dung từ. Chẳng qua hiện tại ta mới biết được...Cái gọi là trách nhiệm công chúa chỉ chính mình tự cho là đúng thôi. Phụ hoàng căn bản không cần nữ nhi ta đây đi hòa thân, ngay cả đón hai nước hữu nghị. Hắn muốn nhìn ngoại tổ phụ và mẫu hậu bọn họ không quá thoải mái, muốn để cho Hoa gia mất thể diện thôi.
Hôm đó mẫu hậu đi theo phụ hoàng nói hôn sự của ta, ta ở ngoài cửa cũng nghe thấy. Phụ hoàng nói sẽ không để cho ta quang minh chính đại hòa thân, cũng sẽ không để ta ở lại Sở kinh. Lấy thân phận của ta, nếu hòa thân nước khác thấp nhất tất nhiên cũng là chính phi của hoàng tử. Hắn nói tương lai của ta nếu cánh tay chĩa ra ngoài tất nhiên sẽ giúp đỡ người khác đối phó hắn.
Nếu gả ở Sở kinh cũng tất nhiên sẽ mượn hơi phu gia giúp đỡ Hoa gia tìm phiền phức cho hắn. Cho nên hắn mới muốn đưa ta đến Nam Chiếu, nhưng muốn ta vĩnh viễn cũng không làm được Vương Hậu Nam Chiếu, chỉ có thể làm danh phận Tần phi cấp thấp."
Nghe công chúa Trường Nhạc nói, Nhiệt Ba ở trong lòng không nhịn được muốn hung hăng đánh cho Mặc Cảnh Kỳ một trận. Thở dài nói: "Công chúa, ta làm cho người ta dẫn ngươi rời đi?"
Công chúa Trường Nhạc lắc lắc đầu nói: "Đa tạ Vương Phi, không cần như thế. Nếu Trường Nhạc đáp ứng phụ hoàng tới Nam Chiếu, cũng sẽ không chạy trốn. Chỉ cầu Vương Phi, tương lai nếu có cơ hội có thể chiếu cố mẫu hậu ta và Hoa gia một ít."
Nhiệt Ba còn muốn khuyên công chúa Trường Nhạc nữa, nhưng có thị vệ tới bẩm báo cung nữ Đại Sở đến tìm công chúa Trường Nhạc.
Nói vậy mới vừa rồi Liễu quý phi kinh hoảng đi, trở lại trong viện mới phát hiện công chúa Trường Nhạc vẫn còn ở nơi này, lúc này mới phái người đến tìm kiếm .
Công chúa Trường Nhạc đứng dậy cười nói: "Vương Phi, ta đi trước. Đúng rồi, người cẩn thận Liễu quý phi kia một chút, người đàn bà kia điên vô cùng."
Nhiệt Ba gật đầu, thấp giọng dặn dò: "Một mình ngươi cẩn thận một chút, có chuyện gì cần hỗ trợ liền phái người tới nói với ta một tiếng."
"Đa tạ Vương Phi, cáo từ." Còn có một hai ngày là đến hôn kì của công chúa An Khê, dân chúng Nam Chiếu vẫn rất tôn kính vị Vương Thái nữ này.
Cả vương thành Nam Chiếu đều vô cùng náo nhiệt, có không ít dân chúng Nam Chiếu đặc biệt từ phần đất bên ngoài chạy tới vương thành cùng nhau giúp đỡ việc lớn.
Trong một gian trà lâu do người Đại Sở mở, Nhiệt Ba ngồi ở cửa sổ nhàn nhã uống trà, Mặc Diệc Phàm tựa vào trong ghế mắt lạnh nhìn hai nam nhân vô cùng chướng mắt đối diện, " Vì sao các ngươi lại xuất hiện ở nơi này?"
Hàn Minh Tích ưu nhã nhấp một miếng rượu ngon trong chén, thần sắc lười biếng nụ cười chân thành, "Vương gia nói gì vậy? Đám cưới công chúa An Khê cũng không phải là chuyện nhỏ, tại hạ là thương nhân, thương nhân trục lợi vì sao tại hạ không thể ở chỗ này?"
Mặc Diệc Phàm nguy hiểm híp mắt, lãnh đạm nói: "Đã như vậy, ngươi phải đi làm việc buôn bán của ngươi, tới tìm chúng ta làm cái gì?"
Hàn Minh Tích để chén rượu xuống, thành khẩn nói: "Vương gia hiểu lầm, thuộc hạ chưa có tới tìm ngài, thuộc hạ cầu kiến Vương Phi. Là huynh ấy theo tới ." "Ha hả..." Ngồi ở bên cạnh Hàn Minh Tích đích thực là công tử Minh Nguyệt Hàn Minh Nguyệt, mặc dù đã không còn phong phạm công tử Minh Nguyệt năm đó nữa, nhưng hiển nhiên mấy năm này Hàn Minh Tích vẫn vô cùng chiếu cố huynh trưởng của mình.
Hai đầu lông mày của Hàn Minh Nguyệt có mấy phần tang thương, tinh thần khá tốt.
Thấy Mặc Diệc Phàm thay đổi sắc mặt, Hàn Minh Nguyệt cũng không khỏi cười một tiếng. Lại lo lắng Mặc Diệc Phàm giận chó đánh mèo đệ đệ mình, liền mở miệng nói: "Nhiều năm như vậy, khó được thấy Vương gia biến sắc mặt."
Mặc dù mấy năm này Hàn Minh Nguyệt vẫn ở tại Lệ thành, Tô Túy Điệp từ lâu không có ở nhân thế. Nhưng tình nghĩa huynh đệ ban đầu rốt cuộc không thể quay lại được, Hàn Minh Nguyệt cũng không giả bộ cái gì cũng chưa phát sinh qua gọi thẳng tên Mặc Diệc Phàm.
Vương gia, xưng hô thế này chính là nói rõ quan hệ cùng khoảng cách hiện tại của bọn hắn.
Hàn Minh Tích hừ nhẹ một tiếng, gạt gạt mày kiếm, Vương gia không phải là thường xuyên biến sắc mặt sao? Cho nên nói đại ca của hắn không biết rõ.
"Tốt lắm, Minh Tích ngươi cố ý tới Nam Chiếu một chuyến có chuyện gì quan trọng?" Nhìn Mặc Diệc Phàm thật muốn phát tác rồi, Nhiệt Ba vội vàng lên tiếng cắt đứt.
Hàn Minh Tích nghiêm chỉnh, gật đầu nói: "Không sai. Ta đưa Dao Cơ trở về Sở kinh sau đó gặp Lôi Kinh Hồng, hắn lại muốn ta chuyển cáo Vương gia, Vương Phi."
Thấy Hàn Minh Tích như thế, Mặc Diệc Phàm và Nhiệt Ba cũng biết nhất định là chuyện rất quan trọng. Nếu không Lôi Kinh Hồng sẽ không cần Hàn Minh Tích truyền tin mà không phải trực tiếp phái người đưa tin mang về Lệ thành là được.
Nhiệt Ba khẽ nhíu mày, nói: "Sở kinh xảy ra chuyện gì?"
Hàn Minh Tích lắc đầu nói: "Sở kinh cũng là không có xảy ra chuyện gì, nhưng là Mặc Cảnh Kỳ chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện."
Mặc Diệc Phàm khinh thường hừ một tiếng, Mặc Cảnh Kỳ xảy ra chuyện rất lạ sao? Ngay cả thân đệ đệ của mình đều mơ tưởng giết chết hắn có thể thấy được hắn để cho người oán trách đến cỡ nào rồi, không xảy ra chuyện mới kỳ quái đấy.
Hàn Minh Tích vừa nhìn thần sắc hai người cũng có chút hiểu, cười nói: "Xem ra không chỉ là một nhóm người muốn đối phó Mặc Cảnh Kỳ, chẳng lẽ Vương gia bên này cũng biết cái gì? Để cho ta thử nghĩ xem...Là Mặc Cảnh Lê?"
Nhiệt Ba không đáp, cười hỏi: "Các ngươi nói vậy không phải là Mặc Cảnh Lê rồi?"
Hàn Minh Tích cười nói: "Dĩ nhiên không phải là hắn, là Liễu gia."
Liễu gia? Nhiệt Ba có chút ngoài ý muốn, mặc dù bọn họ lúc trước đoán được Liễu gia rất có dã tâm, nhưng tại sao lại muốn đối phó Mặc Cảnh Kỳ Hiện nay Mặc Cảnh Kỳ tín nhiệm nhất là Liễu gia, sủng ái nhất chính là Liễu quý phi, đối phó Mặc Cảnh Kỳ đối với bọn họ có thể có chỗ tốt gì?
Mặc Diệc Phàm hơi chút cau mày, rất nhanh kịp phản ứng hỏi: "Liễu gia muốn nâng hoàng tử Liễu quý phi sở sinh lên ngôi?"
Trong mắt Hàn Minh Tích hiện lên một tia tán thưởng, gật đầu nói: "Không sai. Lại nói Mặc Cảnh Kỳ khá may. Vốn Liễu gia sắp tới động thủ, nhận được Mặc Cảnh Kỳ đột nhiên phái Liễu Thừa tướng đến Nam Chiếu. Khiến cho Liễu gia trong lúc nhất thời rối loạn tay chân mới để cho người của chúng ta nhìn thấu đầu mối. Nếu không chúng ta nhận được tin tức trực tiếp là Đại Sở đổi lại hoàng đế, Mặc Cảnh Kỳ băng hà rồi."
Nhiệt Ba không nhịn được xoa trán, Mặc Cảnh Kỳ người này rốt cuộc là như thế nào mới có thể khiến cho mọi người xa lánh mình như vậy ?
Mặc Diệc Phàm bất vi sở động, "Đây là tin tức quan trọng? Lôi Kinh Hồng rảnh rỗi ăn quá no không có chuyện làm sao?"
Mặc Cảnh Kỳ có chết hay không có liên quan gì tới hắn? Mặc Cảnh Kỳ bị chết càng thảm thì hắn càng vui vẻ, mặc dù không phải do mình động thủ thì có mấy phần tiếc nuối, nhưng có người nguyện ý thay hắn thì hắn sẽ không để ý.
Hàn Minh Tích liếc mắt, "Nếu thật sự là như thế, tự nhiên không có ai quan tâm chuyện này. Nhưng Lôi Kinh Hồng nói chuyện này tựa hồ không đơn thuần là bút tích của Liễu gia, hình như còn có bóng dáng Bắc Nhung cùng với một số bộ lạc phía bắc ở bên trong. Chỉ sợ ngày Mặc Cảnh Kỳ băng hà chính là lúc những người này dốc hết sức tiến vào Đại Sở."
"Bắc Nhung và bộ lạc phía bắc đều nhúng tay rồi?"
Hàn Minh Tích gật đầu nói: "Nếu không lấy bản lãnh của Liễu gia không có ai sau lưng ủng hộ nào có lá gan mưu triều soán vị?"
Nhiệt Ba nhíu mày, trầm giọng nói: "Công chúa Trường Nhạc...Chỉ sợ gặp nguy hiểm."
Mặc Diệc Phàm gật đầu nói: "Có người muốn ly gián Mặc Cảnh kỳ và Hoa gia. Từ công chúa Trường Nhạc hạ thủ là tốt nhất."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro