Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 108: Dạ đàm dưới trăng

"Đức Vương sao thế? Bản vương nhìn khí sắc Đức Vương không tốt, có chỗ nào không ổn sao?" Ngồi ở chủ vị, Mặc Diệc Phàm một tay đỡ Nhiệt Ba một tay nắm chén rượu, thần thái khiêm tốn nhìn Đức Vương đang xanh mặt cúi đầu. 

Đức Vương nghẹn lời, phải nói là kể từ khi vào thành Nhữ Dương có chỗ nào mà lão được tiếp đón tử tế chứ. 

Mặc dù yến tẩy trần tối này quả thật rất náo nhiệt vui mừng, nhưng chỉ từ ánh mắt mọi người cũng có thể nhìn ra, tẩy trần chỉ là thuận tiện, còn mục đích chính là vì Định Vương phi trở về cùng tiểu thế tử sắp ra đời chúc mừng mới là thật.

Đức Vương lãnh đạm nói: "Không dám, sao Bản vương dám trách Định Vương tiếp đón không chu toàn?"

Dường như Mặc Diệc Phàm hoàn toàn không nghe được ý tứ trong lời nói của Đức Vương, cười vang nói: "Không có là tốt rồi. Đức Vương một đường cực khổ, tối nay sao không thoải mái uống rượu?" 

Bên cạnh Mặc Cảnh Du thấy Đức Vương lại muốn biến sắc, vội vàng âm thầm đưa tay kéo hắn lại, thấp giọng nói: "Hoàng bá phụ, có chuyện gì để sau hãy nói, nhiều người như vậy mà tức giận không hay." 

Sau đó mới cười vang nói: "Hoàng bá phụ, Định Vương nói rất đúng, đoạn đường này bá phụ cực khổ rồi, chất nhi kính Hoàng bá phụ một chén." 

Mặc Diệc Phàm nhìn lướt qua hai người thần sắc khác nhau, cười nhạt cũng không để ý tới bọn họ nữa nghiêng người nói đùa cùng tướng lĩnh bên dưới. 

Mặc Cảnh Du phí sức đè lại Đức Vương đang muốn tức giận, vẻ mặt đau khổ thấp giọng nói: "Hoàng bá phụ, bớt giận. Hiện tại chúng ta là người ở dưới mái hiên. . . . . . ." 

Đức Vương bực tức, khinh thường nói: "Vậy thì thế nào? Chẳng lẽ hắn còn dám giết Bản vương sao?"

Vậy cũng không nói chính xác được. Mặc Cảnh Du thầm nghĩ trong lòng, hướng về phía Đức Vương thấp giọng nói: "Hoàng bá phụ, bây giờ Tây Bắc là địa bàn của Định Vương, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ai cũng không thể nói hắn thế nào. Người có còn nhớ, ban đầu khi Định Vương phi xảy ra chuyện. . . bảy ngàn nhân mã kia thế nhưng Mặc Diệc Phàm cũng không chớp mắt nói giết là giết đấy thôi. Nhưng Hoàng thượng có thể làm gì hắn nào?" 

Chẳng qua là phát mấy đạo thánh chỉ, trách cứ Mặc Diệc Phàm tàn bạo thế nào, lạm sát kẻ vô tội ra sao. Nhưng vậy thì có ích gì? Mặc Cảnh Kỳ dám xuất binh chinh phạt Mặc Diệc Phàm sao? Mấy đạo thánh chỉ ở cái nơi như Tây Bắc này, chỉ sợ còn không có tác dụng bằng giấy nháp.

Đức Vương có thể ở dưới trướng Hoàng đế mắc bệnh đa nghi nặng như Mặc Cảnh Kỳ nhiều năm như vậy mà vẫn còn rất được Hoàng đế coi trọng, tuyệt đối cũng không phải kẻ thật sự ngu ngốc. 

Chỉ vì lão thân là Vương gia có tuổi tác lớn nhất từ thời tiên đế, ngay cả bình thường Hoàng đế cũng phải gọi một tiếng Hoàng bá phụ, nhiều năm như vậy cũng chưa từng chính diện chống lại Mặc Diệc Phàm. 

Trong tiềm thức lão ta nghĩ rằng Mặc Diệc Phàm phải kính mình mấy phần, huống chi lão ỷ vào thân phận ai cũng phải nể mặt lão, cho nên bị Mặc Diệc Phàm lạnh nhạt như thế mới lộ ra vẻ không bình tĩnh như thế. 

Lúc này nghe Mặc Cảnh Du khuyến cáo, lại nhìn cảnh tượng hòa thuận vui vẻ trên cổng thành. Thành Nhữ Dương này quan viên văn võ rõ ràng đối với Mặc Diệc Phàm là nói gì nghe nấy, trong mắt bọn họ nào có những thứ khâm sai của hoàng đế này? 

Trên đầu thành một trận gió mát mẻ thổi qua, cả người Đức Vương run lên, trong lòng nhất thời sáng tỏ hơn rất nhiều, cũng bị hù dọa toàn thân mồ hôi lạnh.

Mười mấy năm này sống an nhàn sung sướng, lão sớm đã quên năm đó khi tiên hoàng còn chưa thượng vị, các hoàng tử tranh ngôi thảm thiết cỡ nào, bản thân cũng khó tránh khỏi ngang ngược kiêu ngạo. 

Lúc này đột nhiên phục hồi tinh thần, không khỏi bắt đầu hồi tưởng lại những gì xảy ra mấy năm qua, thậm chí bắt đầu hoài nghi Mặc Cảnh Kỳ phái mình tới Tây Bắc có phải vì nhìn mình không thuận mắt nên muốn mượn tay Mặc Diệc Phàm loại bỏ mình hay không nữa. 

Mặc Cảnh Du cũng không biết lão suy nghĩ cái gì, chẳng qua thấy sắc mặt lão mặc dù khó coi nhưng rốt cuộc cũng tỉnh táo lại rồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm bưng chén rượu lên thưởng thức ca múa.

Nhiệt Ba ngồi phía trên tất nhiên cũng nhìn thấy hành động của Đức Vương và Du Vương, nhìn mặt Đức Vương âm trầm tự rót tự uống, mặc dù không biết Du Vương đã nói những gì, nhưng cũng nhìn ra được là đang khuyên bảo Đức Vương. Trong lòng cho rằng Du Vương quả thật là một nguời rất có tâm nhãn.

"A Lệ đang nhìn gì thế?" Mặc Diệc Phàm cúi đầu mỉm cười nhìn Nhiệt Ba, Nhiệt Ba lắc đầu cười nói: "Không có gì, hôm nay chàng cố ý đúng không?" 

Cố ý không tiếp đón Đức Vương chu toàn, nếu không phải Du Vương ngăn cản, chỉ sợ Đức Vương đã sớm nổi giận. 

Mặc Diệc Phàm hừ nhẹ một tiếng, bưng một chén nước trái cây thơm mọng đưa tới trước mặt nàng, thản nhiên nói: "Đức Vương người này tuổi càng lớn càng không biết cách làm người, nếu không lạnh nhạt với lão ta thì lão có thể vểnh lỗ mũi lên trời đấy. Bản vương xưa nay ghét nhất bị kẻ khác nhìn từ trên xuống."

Nhiệt Ba nhấp một ngụm nước trái cây, dưa hấu ướp lạnh mang theo vị ngọt nhàn nhạt rất hợp khẩu vị của nàng. 

Mặc Diệc Phàm nhẹ giọng nói: "Ướp có chút lạnh, nhưng Trầm tiên sinh đã nói dùng một chút cũng không có gì đáng ngại. Nàng mệt mỏi không? Nếu đã mệt rồi thì chúng ta về trước vậy." 

Nhiệt Ba lắc lắc đầu nói: "Một lát mình ta trở về là được rồi, chàng rời tiệc trước cũng được à?" 

Mặc Diệc Phàm cúi đầu cười nói: "Loại yến hội này lúc nào cần chúng ta phải ở đến cùng chứ? Chỉ sợ bọn họ hận không được chúng ta sớm đi mới dám tận hứng đấy." 

Nhiệt Ba nghe vậy, nhìn qua mọi người phía dưới một cái, quan văn cũng thôi đi, nhưng ngay cả những võ tướng kia cũng quy củ ngồi uống rượu tán thưởng ca múa. 

Nhiệt Ba đã từng nhận biết những võ tướng này, bình thường uống rượu có khi nào mà khách khí chứ. Quả nhiên là vì ngại có bọn họ ở chỗ này nên mới thu liễm như vậy.

Vịn Nhiệt Ba đứng dậy, mọi người dưới đài thấy Vương gia, Vương Phi đứng dậy cũng dừng lại, cung kính nhìn lên phía trên. 

Mặc Diệc Phàm cười nói: "Bản vương và Vương phi ở lại thì các ngươi cũng không được tự tại, Bản vương một lần nữa kính chư vị một chén, sau đó mọi người tùy ý tận hứng." Dứt lời bưng chén rượu lên kính mọi người phía dưới rồi hơi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. 

Nhiệt Ba đứng bên cạnh Mặc Diệc Phàm, giống như trước bưng chén rượu đến trước mặt, cười nhẹ nói: "Bản phi cũng kính chư vị một chén, chư vị tùy ý."

Mọi người cùng kêu lên tạ ơn, đặc biệt là đám tướng sĩ từng theo Nhiệt Ba đánh giặc lại càng hưng phấn không thôi. 

Xa xa Nhiệt Ba nhìn thấy gương mặt Vân Đình trẻ tuổi tuấn tú đỏ hồng, đang lớn tiếng cảm ơn.

Phất tay một cái để mọi người tùy ý, Mặc Diệc Phàm liền dìu Nhiệt Ba rời đi. Lưu lại mọi người tiếp tục uống rượu, nghe qua quả nhiên càng thêm náo nhiệt.

Xuống thành lâu, Mặc Diệc Phàm phất tay cho thị vệ và nha đầu lui đi, dìu Nhiệt Ba bước chậm trên đường phố. Hai bên đường đèn đuốc sáng trưng, bách tính cũng đều ra khỏi nhà thưởng ngoạn. 

Thái thú mới nhậm chức Chu Dục làm việc hiển nhiên hết sức chu đáo, trên đường không chỉ thắp đèn màu để mọi người nhìn ngắm, còn có các loại biểu diễn hấp dẫn ánh mắt mọi người. 

Nếu không phải Mặc Diệc Phàm một đầu tóc trắng quá nổi bật, chỉ sợ hai người bọn họ đi giữa đám đông náo nhiệt này cũng sẽ không có ai phát hiện ra. 

Nhìn thấy hai người, bách tính đầu tiên là kinh ngạc sau đó rối rít tiến lên hành lễ, Mặc Diệc Phàm vội vàng bảo mọi người không cần đa lễ, nắm tay Nhiệt Ba đến chỗ ít người, bất đắc dĩ cúi đầu nhìn tóc trắng trước ngực nói: "Quả nhiên vẫn quá làm cho người khác chú ý rồi, ngay cả cùng nàng đi dạo trên đường một chút cũng không được."

Nhiệt Ba cười nói: "Điều này cũng nói rõ chàng thực được dân chúng kính yêu nha. Dân chúng trong thành cực ít khi nhìn thấy chàng, nên trong khoảng thời gian ngắn đương nhiên sẽ vô cùng hiếu kỳ, lâu một chút bọn họ sẽ quen thôi."

Nếu vừa ra khỏi cửa khắp nơi đều đã có người hạ bái, vậy bọn họ cũng không cần ra cửa rồi. Lúc còn ở kinh thành, quan lại quyền quý khắp nơi, bách tính bình thường nếu nhìn thấy là lạy chỉ sợ cũng lạy không hết. 

Mặc Diệc Phàm nhìn Nhiệt Ba cười nói: "Nếu đã không xem được hội đèn lồng, vậy chúng ta trở về đi." 

Định Vương phủ cách đây cũng không quá xa, hai người tay trong tay chọn con phố không người chậm rãi trở về. 

Tối nay dân chúng trong thành phần lớn tập trung ở hội đèn lồng, những con phố khác cũng phá lệ lộ ra vẻ vắng lạnh yên tĩnh.

 Dưới ánh trăng hai người sóng vai bước, Nhiệt Ba nhẹ giọng hỏi: "Đức Vương và Du Vương, chàng có tính toán gì không?"

Mặc Diệc Phàm không thèm để ý mà cười nói: "Hai người kia có thể tạo ra sóng gió gì, ngày mai gặp sẽ nói thế nào sao. Mặc Cảnh Kỳ coi người khắp thiên hạ trở thành kẻ ngu sao? Hiện tại phái người tới khuyên Bản vương khải hoàn hồi triều. . . Ha ha. . ." 

Chẳng lẽ Mặc Cảnh Kỳ lại không biết, kể từ thời điểm hắn chém giết bảy ngàn tướng sĩ kia, chiếm cứ Nhữ Dương, cũng đã không trở về được nữa. 

Hiện tại hắn ở Tây Bắc còn có thể cùng triều đình duy trì thế cân bằng vi diệu, một khi hắn thật sự trở về, đợi chờ hắn và Mặc gia quân vĩnh viễn chỉ có vô số sổ con buộc tội cùng với một con đường chết. 

Đáng tiếc. . . Hiện tại hắn không hề muốn chết, nếu Mặc Cảnh Kỳ thông minh thì không nên trêu chọc hắn mới đúng. Mặc Cảnh Kỳ tính toán như vậy, trong mắt Mặc Diệc Phàm đã coi như hắn ta tự tìm kết thúc rồi. 

Nếu hắn cho rằng Định Quốc Vương phủ nhiều đời thủ hộ Đại Sở chỉ vì một cái danh trung liệt..., vậy thì hắn mười phần sai rồi.

"Như vậy. . . Tô đại nhân thì sao?" Nhiệt Ba thấp giọng hỏi. Kính trọng của Mặc Diệc Phàm đối với Tô Triết tuyệt đối là hàng thật giá thật, giữa hai người bọn họ, thiên địa quân thân sư tình thầy trò không gì có thể so sánh được. 

Thậm chí lúc trước dưới tình hình bị Tô Túy Điệp ruồng bỏ Mặc Diệc Phàm còn có thể thả nàng ta đi, nếu nói không phải do nể mặt Tô Triết thì Nhiệt Ba cũng không tin. 

Huống chi, con độc nhất và tôn tử của Tô Triết cũng vì Định Vương phủ mà chết, như vậy trong lòng Mặc Diệc Phàm, tình nghĩa với Tô Triết chỉ sợ nửa điểm cũng không kém người nhà.

Mặc Diệc Phàm trầm ngâm chốc lát, thấp giọng nói: "Nếu Tô lão không còn gì vương vấn ở kinh thành, nếu nguyện ý ở lại Tây Bắc thì ta sẽ phụng dưỡng ông cả quãng đời còn lại. Nếu vẫn không bỏ được triều đình, phái người âm thầm chiếu cố ông ấy là được."

Nhiệt Ba ngưng mi, nhẹ giọng thở dài nói: "Chàng biết ta không nói cái này mà, Tô Túy Điệp là người thân duy nhất của Tô lão, sở dĩ Mặc Cảnh Kỳ ngàn dặm xa xôi phái lão nhân bảy mươi tuổi này tới đây chỉ sợ cũng vì nguyên nhân này thôi? Mấy ngày nay. . . Thích khách xông vào trong phủ hơn nửa là người của Mặc Cảnh Kỳ, thoạt nhìn Mặc Cảnh Kỳ có vẻ không có cùng ý định với Đàm Kế Chi, hình như hắn cũng không hy vọng Tô Túy Điệp chết." 

Đáy mắt Mặc Diệc Phàm xẹt qua một tia máu, thản nhiên nói: "Tô Túy Điệp không thể không chết, Tô lão sẽ không cầu tình cho nàng ta." 

Tô Triết làm người chính trực, chán ghét nhất là kẻ bội bạc. Ban đầu Tô Túy Điệp rời khỏi kinh thành cũng một phần là do Tô Triết, nhưng lấy đạo đối nhân xử thế của Tô Triết tuyệt đối sẽ không nhận thức đứa cháu gái Tô Túy Điệp này nữa. 

Nhiệt Ba cầm tay hắn, nhẹ giọng nói: "Tô đại nhân có ân dạy dỗ chàng thuở nhỏ, ta sẽ không mềm lòng với Tô Túy Điệp nhưng cũng không muốn vì vậy mà khiến Tô lão lạnh tâm. Cho dù Tô lão có cùng Tô Túy Điệp ân đoạn nghĩa tuyệt, nhưng rốt cuộc ả ta vẫn là thân tôn nữ, cũng là thân nhân duy nhất còn lại trên đời này của ông, nếu trong lòng còn có ngăn cách thì đến cùng vẫn không tốt."

"Vậy thì không để cho Tô lão biết." Mặc Diệc Phàm thản nhiên nói, "Dù sao đã giằng co lâu như vậy, chỗ Tần Phong vẫn không có tiến triển gì. Vậy thì không cần hỏi, cái gọi là bí mật kia vốn cũng không phải chỉ có một mình nàng ta biết, cứ để Tần Phong kết liễu nàng ta."

"Hồ nháo." Nhiệt Ba nhẹ giọng nói, "Tô đại nhân vừa tới mà nàng ta đã chết, chàng muốn lão nhân gia người sẽ nghĩ thế nào? Sẽ ổn thôi. . . . . ." 

Nhẹ nhàng ôm lấy Mặc Diệc Phàm, đưa tay gạt tóc trắng bên tai hắn, nhẹ giọng nói: "Tô đại nhân không chỉ là ân sư của chàng, mà còn là thanh lưu trong triều, môn sinh nhiều không đếm hết. Về tình về lý chúng ta cũng đều phải cho hắn mặt mũi." 

Mặc Diệc Phàm lãnh đạm nói: "Chẳng lẽ cứ như vậy mà tha cho ả ta?" 

Đưa tay ôm nàng chặt vào trong ngực, Mặc Diệc Phàm nhắm mắt đè nén sát ý trong lòng. Hắn thật không muốn để những kẻ đó tiếp tục sống. . . 

Tô Túy Điệp, Lôi Chấn Đình, Mộc Dương Hầu còn có Mặc Cảnh Kỳ, chỉ cần thấy bọn họ, thậm chí nghĩ đến bọn họ, trước mắt hắn sẽ không tự chủ mà xuất hiện tình cảnh A Lệ rơi xuống vách đá, thậm chí còn cảm thấy hiện tại hết thảy chỉ là một giấc mộng, một giấc chiêm bao ...đợi đến khi tỉnh lại vẫn là lúc mất đi A Lệ.

Nhận thấy được hơi lạnh cùng với cảm giác cô tịch từ trên người Mặc Diệc Phàm truyền đến, Nhiệt Ba ngẩng đầu thấy vẻ mặt mờ mịt và sự tuyệt vọng của hắn. 

Trong lòng Nhiệt Ba đau nhói, liền tranh thủ nắm lấy tay hắn phù phù, ôn nhu nói: "Được rồi, là ta không tốt. Là ta nghĩ nhiều, chàng không thích thì cứ để cho Tần Phong đi giết Tô Túy Điệp là được." 

Mặc Diệc Phàm ôm lấy thân ảnh nhỏ bé vào trong ngực, hít một hơi thật sâu, cảm nhận được hương thơm thanh u quen thuộc, tâm tình vốn âm lãnh nhất thời tốt lên rất nhiều. 

Hắn thích A Lệ cái gì cũng nghe theo hắn, nhẹ nhàng vuốt sợi tóc trước mặt Nhiệt Ba, Mặc Diệc Phàm nhẹ giọng cười nói: "Ta biết A Lệ là vì tốt cho ta, dù sao chuyện Tô Túy Điệp cũng không gấp." Hắn dĩ nhiên biết, A Lệ là vì hắn mới nói ra những lời này. 

Định Quốc Vương phủ vốn là kẻ thù bốn phía, hôm nay mơ hồ cùng triều đình náo loạn lại càng có thể nói, thế gian này kẻ nắm quyền nào cũng sẽ coi bọn họ làm thù địch. Dưới tình huống này, càng nhiều người ủng hộ hắn thì tương lai của Mặc gia quân càng tốt hơn một chút. 

Mà kể từ khi Thanh Vân tiên sinh rút lui khỏi triều đình,có thể nói thanh lưu trong triều coi Tô Triết là người đứng đầu, mặc dù không có bao nhiêu thực quyền, nhưng những người này đại diện cho tiếng nói của dân chúng và dư luận. 

Một khi hắn và Tô Triết trở mặt thành thù, chỉ sợ hơn phân nửa người đọc sách trong thiên hạ cũng sẽ không có cảm tình gì với hắn.

Trong đôi mắt Nhiệt Ba hiện lên một tia nhuệ khí, nhẹ giọng nói: "Chuyện Tô Túy Điệp và Tô lão giao cho ta xử lý. Sau này sẽ không để chàng nhìn thấy nàng ta." 

Nhiệt Ba phát hiện, nàng hiển nhiên đánh giá sai tầm ảnh hưởng của Tô Túy Điệp đối với Mặc Diệc Phàm. Cũng không phải nói nàng hoài nghi Mặc Diệc Phàm còn có tình cảm với Tô Túy Điệp, mà Tô Túy Điệp làm cho Mặc Diệc Phàm nghĩ đến một số chuyện tình không tốt, có thể ảnh hưởng nghiêm trọng tới lối suy nghĩ của hắn. 

Đã như vậy, nàng lại càng không thể để cho hắn gặp Tô Túy Điệp. Vô luận là nguyên nhân gì! Về phần Tô Triết. . . Nếu như Tô lão là người đúng như Mặc Diệc Phàm đã nói, có lẽ cũng không phải không có cách nào giải quyết.

"Vương gia, Vương Phi." Hai người trở lại vương phủ ngồi vào chỗ của mình, Trác Tĩnh và Lâm Hàn đã sớm chờ đợi để gặp.

Mặc Diệc Phàm nhìn về phía hai người, một tay vẫn vịn thắt lưng Nhiệt Ba, hỏi: "Trong phủ thế nào rồi?" 

Trác Tĩnh bẩm: "Vương gia liệu sự như thần, thị vệ Đức Vương mang theo, còn có hai ngày này người lục tục từ các nơi tới thành Nhữ Dương, từ sớm đã vây công phủ Thái Thú." 

Đối phương rất biết chọn thời gian, tối nay toàn thành đều vui mừng, đông thành lại càng náo nhiệt vang trời, phủ Thái Thú có động tĩnh lớn như vậy cũng không ai phát hiện được.

Mặc Diệc Phàm nhướng mày cười nói: "Sao? Vây công phủ Thái Thú?" 

Lâm Hàn nói: "Bởi vì Vương gia và Vương phi đột nhiên chuyển đến phủ đệ mới, đối phương hiển nhiên không phát hiện được. Cho nên mới mạnh mẽ xông vào phủ Thái Thú muốn cứu Tô Túy Điệp." 

Bởi vì thời điểm dời chỗ cũng không có gây chiến, trên căn bản chính là Vương gia, Vương Phi tự mình chuyển qua rồi, cho nên vô luận là thị vệ đi theo Đức Vương đến đây bị ngăn ở ngoài thành hay là những kẻ đã sớm tiềm phục trong thành cũng không có ai phát hiện, lại càng không nói tới chuyện một ngày trước Tô Túy Điệp đã sớm bị bọn họ âm thầm chuyển qua nơi khác.

"Cứu? Không phải là diệt khẩu sao?" Nhiệt Ba nhướng mày hỏi.

Trác Tĩnh nói: "Thuộc hạ xác định đối phương cũng không tính toán diệt khẩu Tô Túy Điệp. Lần này đối phương phái ra đều là cao thủ võ công cực cao, sau khi xông vào địa lao ít nhất cũng có ba lần cơ hội để giết chết thế thân trong lao. Nhưng đối phương lại chỉ một lòng muốn mang người ra ngoài, cũng không hạ thủ."

"Thú vị." Nhiệt Ba trầm ngâm như cũ, người của Mặc Cảnh Kỳ muốn cứu Tô Túy Điệp, cái này thật khó giải thích đấy. 

Nếu nói Tô Túy Điệp biết cái gì không nên biết..., thì Mặc Cảnh Kỳ muốn giết người diệt khẩu mới đúng. Nhưng phái nhiều người tới giải cứu mỹ nhân như vậy cũng thật thái quá. 

Mặc Diệc Phàm nắm tay nàng cười nói: "A Lệ không cần phiền não, hắn làm càng nhiều thì sẽ càng lộ nhiều sai sót. Sớm muộn gì chúng ta cũng có thể biết được mục đích của hắn. Có bắt sống được kẻ nào không?" 

Trác Tĩnh gật đầu cười nói: "Khởi bẩm Vương gia, lần này thu hoạch khá lớn. Đầu lĩnh hẳn là phó thống lĩnh Ngự Lâm quân trong kinh, còn có mấy cao thủ nổi danh trên giang hồ, cũng đều bị bắt lại."

Mặc Diệc Phàm mãn ý gật đầu, phải chịu đựng cái đám phế vật náo loạn kia lâu như thế, rốt cục cũng bắt được mấy con cá lớn một chút. Trầm giọng phân phó: "Cũng không cần thẩm vấn đám người đó, Mặc Cảnh Kỳ sẽ không nói rõ cho bọn hắn biết. Đuổi Phó thống lĩnh của Mặc Cảnh Kỳ kia về kinh thành. Về phần đám cao thủ giang hồ kia, cũng có thể từ từ mà hỏi một chút." 

Người trong giang hồ luôn không câu nệ, không chịu ảnh hưởng của triều đình, cho dù là sát thủ cũng vì nhận tiền giết người, rất hiếm khi có chuyện nghe theo hiệu lệnh của triều đình. 

Mặc Cảnh Kỳ có thể một lần điều động nhiều cao thủ nổi danh trên giang hồ như vậy, phải nguyên nhân gì đó.

"Vâng"

"Nói đến thống lĩnh Ngự Tiền thị vệ và cao thủ. . . Mấy tên Lôi Kình Vũ và Mộc Kình Thương hiện giờ đang ở đâu?" Nhiệt Ba mở miệng hỏi.

Mặc Diệc Phàm cười nói: "Lôi Kình Vũ đã trở lại kinh thành rồi, mặc dù người này tâm cao khí ngạo, lại không biết biến báo, nhưng đám cáo già kia cũng không dám làm gì. Nể mặt Lôi nhị, Bản vương cũng phải tha hắn một con đường sống. Về phần Mộc Kình Thương. . . Đang ở Nhữ Dương. A Lệ muốn gặp hắn sao?" 

Mộc Kình Thương cũng không giống với kẻ khác, không chỉ là nhi tử tư sinh của Mộc Dương hầu, mà còn là một trong ngũ đại cao thủ trong thiên hạ, đương nhiên Mặc Diệc Phàm sẽ không để hắn ở nơi bản thân không nhìn thấy. 

Nếu bị người chui chỗ trống thì phiền toái nhiều hơn. Nhiệt Ba suy nghĩ một chút nói: "Ta quả thật có chút chuyện muốn để hắn đi làm, có điều Mộc Kình Thương cũng không dễ khống chế, để sau hãy nói vậy."

Mặc Diệc Phàm cũng không để ý, gật đầu đang muốn nói gì, thì ngoài cửa thị vệ tiến vào bẩm báo nói, "Khởi bẩm Vương gia, Tô Triết đại nhân cầu kiến."

Mặc Diệc Phàm ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới Tô Triết tuổi tác đã cao, lặn lội đường xa đã sớm mệt nhọc không chịu nổi, vì vậy cũng không tham gia yến tẩy trần tối nay mà ở trong phủ nghỉ ngơi. Đưa mắt nhìn Nhiệt Ba một cái, trầm giọng nói: "Mau mời Tô lão đi vào."

Tô Triết bước vào thư phòng, Mặc Diệc Phàm đứng dậy đón chào bày tỏ kính trọng. Tô Triết khoát tay một cái nói: "Vương gia, Vương phi, lão hủ quấy rầy các vị rồi."

Mời Tô triết ngồi xuống, Mặc Diệc Phàm mới vừa ngồi xuống vừa cười nói: "Tô lão khách khí như vậy, là muốn xa lạ với Diệc Phàm sao." 

Tô Triết nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi ngồi sóng vai trước mặt mình, ánh mắt dừng trên mái tóc trắng như tuyết của Mặc Diệc Phàm trong chốc lát, mới thở dài nói: "Vương gia không thương tiếc thân thể như vậy, Nhiếp chính vương, Vương phi cùng với lệnh huynh dưới suối vàng sao có thể an lòng được?" 

Mặc Diệc Phàm cười nhạt, cúi đầu nhìn thoáng qua vạt tóc trắng trước ngực, cười nói: "Diệc Phàm biết sai, lại khiến Tô lão bận lòng rồi."

Tô Triết lắc đầu, nhìn một chút Nhiệt Ba đang ngồi ở bên cạnh gật gật đầu cười nói: "Vương phi bình an trở về, thật là tổ tiên lịch đại Định Vương phủ phù hộ." 

Nhiệt Ba cười khẽ, nhẹ giọng nói: "Tô lão nói rất đúng. Lần này Nhiệt Ba có thể bình an trở về, thật sự là nhờ có tổ tiên che chở." 

Nhiệt Ba hiểu rõ Tô Triết có chút bất mãn với mình, nhưng nàng lại không cảm thấy tức giận. Nàng có thể cảm giác được, bất mãn của Tô Triết với nàng cũng không phải bởi vì bản thân ông mà là vì Mặc Diệc Phàm. 

Lão nhân đây là đang trách Mặc Diệc Phàm vì nàng mà một đêm bạc cả đầu. Nói cho cùng, cũng là quan tâm Mặc Diệc Phàm người học trò này, cũng không có tư tâm gì.

Mặc Diệc Phàm đưa tay nắm lấy tay Nhiệt Ba, cười nói với Tô Triết: "Tô lão nói rất đúng, qua nữa hai tháng A Lệ sẽ sinh, đến lúc đó Định Vương phủ sẽ có người nối nghiệp. Diệc Phàm còn trông cậy vào Tô lão thương yêu tiểu nhi đấy."

Nghe Mặc Diệc Phàm nhắc tới đứa bé..., thần sắc Tô Triết không khỏi mềm mại hơn một chút. Ông tuổi già mất con tang cháu, ngay cả cháu gái duy nhất cũng không còn. Kiếp này đã sớm định phải làm một người cô độc, lúc này nghe Mặc Diệc Phàm nhắc tới đứa bé, từ ái trong lòng càng lan rộng ra. 

Phảng phất như thấy được mỹ cảnh Mặc Diệc Phàm khi còn bé, đứa bé thông tuệ khả ái ngày ngày hầu hạ dưới gối, nơi nào còn có thể lườm Nhiệt Ba nữa. Nhẹ giọng thở dài, Tô Triết hỏi: "Những năm này Vương gia chịu khổ, những lão đầu tử như chúng ta cũng không có cách nào xuất lực. Hai năm qua đã làm phiền Vương phi chiếu cố rồi." 

Hoàng đế luôn đề phòng bọn họ, những cựu thần từng có quan hệ tốt với Mặc Lưu Danh và Định Vương phủ, do vậy nhiều năm như vậy, cho dù có lui tới cũng chỉ có thể âm thầm xem một chút, căn bản không thể xuất ra được lực gì. 

Nhìn nam tử tóc trắng trước mắt thân hình mỏng manh nhưng khí chất sắc bén, trong lòng Tô Triết cũng buồn phiền. Qua nhiều năm như vậy, Tô Triết vẫn nhớ mồn một bộ dáng Mặc Diệc Phàm khi còn bé. Nhị công tử Định Quốc Vương phủ, trên có phụ vương thương yêu, dưới có huynh trưởng bảo hộ. 

Thiếu niên tuấn mỹ cẩm y tôn quý, cưỡi ngựa trong kinh thành tuấn mỹ như một ngọn lửa sáng chói, mang theo nét hồn nhiên, khinh cuồng và kiêu ngạo. Sau đó đem quân xuất chinh, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, thiếu niên mười sáu tuổi năm đó được tôn xưng là Chiến thần. 

Mỗi lần đắc thắng khải hoàn trở về, luôn là có vô số thiên kim khuê tú chen chúc cũng chỉ vì có thể được nhìn thấy một bên mặt của Chiến thần, là người trong mộng của biết bao khuê nữ. 

Mặc Diệc Phàm khi đó, phong lưu tuyệt thế, nhiệt huyết tự tin bực nào, để cho vô số người chỉ có thể nhìn lên nhưng không dám mơ ước sóng vai cùng? 

Mà Mặc Diệc Phàm bây giờ, chẳng qua cũng chỉ mới hai mươi sáu tuổi, nhưng trong con ngươi nhìn sao cũng không thấy được nhiệt huyết và ôn hòa năm nào. 

Trong đôi mắt nhàn nhạt kia cho dù có lóe ra ánh lửa nhưng cũng lạnh như băng, dung nhan tuấn tú cùng với một đầu tóc trắng như tuyết, chỉ làm cho người ta cảm thấy rét lạnh. 

Nếu như thiếu niên Mặc Diệc Phàm là bởi vì phong tư tuyệt thế khiến cho người người ngưỡng mộ, thì Mặc Diệc Phàm của hiện tại lại càng giống hàn tuyết trên đỉnh núi cao khiến người phải dè chừng. Thiếu niên phong hoa tuyệt đại, chiến thần tương lai của Đại Sở năm nào. . . Cuối cùng cũng bị phá hủy . . .

"Tô lão có ơn dạy dỗ với Diệc Phàm, Diệc Phàm cả đời cũng không quên." Mặc Diệc Phàm lạnh nhạt cười nói.

Tô Triết lắc đầu, không nghĩ tới những chuyện đã qua nữa, nghiêm mặt nói: "Vương gia có biết Hoàng thượng phái hai người Đức Vương, Du vương tới đây làm gì không?"

Mặc Diệc Phàm trầm ngâm chốc lát, khẽ gật đầu nói: "Mặc dù Du Vương nói chưa dứt lời, nhưng Diệc Phàm cũng đã nghe hiểu. Mặc Cảnh Kỳ muốn Bản vương hồi kinh phải không?"

Tô Triết gật đầu, nhìn Mặc Diệc Phàm trịnh trọng nói: "Không thể trở về!"

"Tô lão. . . . . ." Mặc Diệc Phàm có chút kinh ngạc, Tô Triết làm người chính trực, hơn nữa rất trung thành với Đại Sở. Mặc dù hắn hiểu Tô Triết sẽ không hại mình, nhưng nghe thấy ông nói ra lời ngăn cản mình hồi kinh..., Mặc Diệc Phàm vẫn có chút kinh ngạc. 

Tô Triết mỏi mệt nhắm lại mắt, sau khi nói ra những lời này dường như trong nháy mắt đã già nua đi rất nhiều. Mặc dù ông cực ít giao thiệp với trung tâm của triều đình, nhưng tâm tư của Mặc Cảnh Kỳ quá rõ ràng rồi. 

Ông đương nhiên hiểu Mặc Cảnh Kỳ phái mình tới là vì muốn thể hiện về mặt hình thức. Thậm chí nếu như là vì ổn định của Đại Sở, ông cũng đồng ý rằng lệnh cho Mặc Diệc Phàm hồi kinh là một biện pháp không tệ, bởi vì Mặc Diệc Phàm hiện nay, ai cũng không dám khẳng định hắn có còn hướng tâm về Đại Sở hay không. 

Nhưng ông cũng biết, một khi Mặc Diệc Phàm hồi kinh, đợi chờ hắn là không phải Định Quốc Vương phủ ngày đó, thậm chí cũng không phải là giam lỏng, mà là trực tiếp mất mạng. 

Về tư, Mặc Diệc Phàm là học trò của ông, là vãn bối mà ông nhìn lớn lên từ nhỏ. Về công, Đại Sở cường địch bốn phía, Mặc Diệc Phàm và Mặc gia quân là người duy nhất có thể chống lại bọn chúng. Cho nên, ông chỉ có thể ngăn cản Mặc Diệc Phàm hồi kinh.

Tô Triết mở mắt, nhìn Mặc Diệc Phàm nói: "Nếu Vương gia nắm chắc, nói vậy cũng đã sớm có tính toán. Lời này, là ý tứ của ta, cũng giống như ý tứ của Hoa quốc công lúc trước. Trước khi rời đi, Hoa quốc công muốn nhờ ta chuyển cho Vương gia một câu nói." 

Mặc Diệc Phàm bộ dạng phục tùng, nói: "Tô lão xin nói." 

Trong thư phòng hoàn toàn yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng nói của Tô Triết hồi tưởng lại, "Hoa lão nói, Định Quốc Vương phủ nhiều đời thần phục Đại Sở, cũng không có lỗi với hoàng thất và thái tổ. Hiện giờ Định Vương phủ chỉ còn lại Vương gia nhất mạch, Vương gia cần phải vì Định Vương phủ và vài chục vạn tướng sĩ Mặc gia quân mà tính toán. Hoa quốc công phủ hai đời được hưởng ân điển của tiên hoàng, tất nhiên phải vì Đại Sở cúc cung tận tụy đến chết. Chỉ cầu Vương gia. . . Tương lai nếu Đại Sở gặp nạn, xin Vương gia nhìn vào việc có chung nguồn gốc, che chở cho dân chúng Đại Sở khỏi cảnh dị tộc tàn sát." 

Mặc Diệc Phàm mỉm cười, đưa mắt nhìn Tô Triết. Lời này của Hoa quốc công, đã kết luận chắc chắn Mặc gia quân tất phải thoát li Đại Sở. Không hổ là lão tướng cả đời chinh chiến sa trường, mặc dù Hoa quốc công rời xa triều đình nhưng vẫn có thể nhìn rõ được tình hình.

"Hoa quốc công có tính toán gì không?" Mặc Diệc Phàm trầm giọng hỏi.

Tô Triết thản nhiên nói: "Đại Sở khói lửa nổi lên bốn phía, ngày rời kinh Hoa quốc công có nhắc tới định dâng tấu xin lãnh binh xuất chinh. Lúc này chỉ sợ tấu chương đã đặt trên ngự án của Hoàng thượng rồi." 

Mặc Diệc Phàm ngưng mi, nói: "Hoa quốc công đã hơn thất tuần. . . Chiến cuộc còn chưa tới mức cần lão nhân gia xuất thủ rồi." 

Nhiệt Ba vỗ vỗ tay Mặc Diệc Phàm, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng sẽ không dễ dàng đồng ý để Hoa quốc công lãnh binh xuất chinh như vậy đâu."

Mặc Diệc Phàm khẽ gật đầu, Mặc Cảnh Kỳ phòng những lão tướng này như vậy, nếu không phải vạn bất đắc dĩ chắc chắn sẽ không đem binh quyền giao lại cho Hoa quốc công. 

Tô Triết nói: "Hoàng thượng bây giờ. . . ngang ngược tùy ý, không nghe lời can gián của lương thần trị quốc, ngược lại một lòng tính toán âm mưu quỷ đạo. Đại Sở. . ." 

Thở dài một tiếng, Tô Triết tiếp tục nói: "Vương gia ở lại Tây Bắc là đúng, một khi hồi kinh chỉ sợ chờ đợi chỉ là thiên la địa võng. Nếu đại quân Mặc gia bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, Đại Sở liền bỏ mình. . . . . ." 

Nói xong, Tô Triết đứng lên nói: "Cái lão hủ muốn chính là những thứ này, Vương gia, Vương phi xin bảo trọng, qua hai ngày chúng ta cũng nên lên đường hồi kinh rồi, cũng không biết ngày nào mới có thể tái kiến."

"Tô lão, Hoàng thượng phái người tới hẳn là vì thuyết phục Vương gia hồi kinh, nếu ngài như thế. . . sau khi hồi kinh phải khai báo Hoàng đế thế nào?" Nhiệt Ba nhẹ giọng hỏi.

Tô Triết xoay người nhìn nàng, lạnh nhạt cười nói: "Năm nay lão hủ đã bảy mươi ba tuổi, nhân sinh thất thập cổ lai hy, đời này còn có gì vương vấn?"

Nhiệt Ba cau mày, Mặc Cảnh Kỳ cũng không phải người tâm từ thủ nhuyễn gì. Lần này Tô Triết trở lại cho dù không bị Mặc Cảnh Kì ban chết mà tùy ý trách phạt một phen cũng chưa chắc có thể qua. 

Nhiệt Ba đứng dậy, Mặc Diệc Phàm ngồi bên cạnh vội vàng cẩn thận đỡ nàng đi tới trước mặt Tô Triết. Nhiệt Ba mỉm cười nói: "Tây Bắc cách Sở kinh, núi cao đường xa xóc nảy, Tô lão tuổi tác đã cao sao không ở Tây Bắc tu dưỡng một chút, an hưởng tuổi già. Chẳng phải tốt hơn nhiều so với trở lại Sở kinh sao?" 

Tô Triết mỉm cười nhìn Nhiệt Ba nói: "Đa tạ Vương phi quan tâm, lão hủ sinh ra ở Sở kinh, lớn lên ở Sở kinh. Gần như cả đời đều trôi qua tại Sở kinh. Sống đến hôm nay, ở cái tuổi này cũng không còn cái gì không bỏ xuống được, chỉ mong đợi ngày sau có thể chết ở trong nhà, chôn cất ở Sở kinh. Tây Bắc này, Vương gia và Vương phi đã thống trị vô cùng tốt, đáng tiếc lão đầu tử vô phúc."

Mặc Diệc Phàm mày kiếm nhíu lại, vịn Nhiệt Ba ngồi trở về mới xoay người nhìn về phía Tô Triết hỏi: "Tô lão không muốn hỏi một chút tin tức của nàng ấy sao?"

Tô Triết sửng sốt, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn càng thêm ảm nhiên, da thịt trên mặt có chút không kiềm chế được mà rung động. Một lúc lâu sau, Tô Triết mới trầm giọng hỏi: "Con bé còn sống sao?" 

Ông dĩ nhiên biết Tô Túy Điệp còn sống, trước khi rời kinh hoàng đế đã nói cho ông biết tin tức kia, hơn nữa còn tỏ vẻ nguyện ý phái người tới cứu Tô Túy Điệp trở về. 

Nhưng trong lòng Tô Triết càng thêm hiểu rõ. . . tại sao Mặc Diệc Phàm phải bắt Túy Điệp? Vốn là cháu gái chín năm trước bệnh chết sống lại, chỉ cần hồi tưởng một chút lại thời điểm Tô Túy Điệp bệnh chết lúc đó, Tô Triết còn có cái gì không rõ nữa đây? 

Năm đó Mặc Diệc Phàm mới vừa bị thương, Định Vương phủ hoàn toàn đại loạn không người chủ trì, toàn bộ dựa vào Đại trưởng công chúa dốc hết sức chống đỡ. 

Ông đưa Túy Điệp đến Định Vương phủ chiếu cố thương thế của Mặc Diệc Phàm, mặc dù còn chưa thành thân, nhưng Định Vương phủ không có người nào, thân là vị hôn thê , Tô Túy Điệp đi chiếu cố vốn là thiên kinh địa nghĩa. 

Nhưng cháu gái kia đến ngày thứ hai liền bị bệnh được đưa trở lại. Lúc ấy ông chỉ nghĩ Tô Túy Điệp từ nhỏ được nuông chiều bị kinh sợ, lại không nghĩ rằng. . . . . . Nhưng là dù vậy, năm đó Diệc Phàm để Tô Túy Điệp chạy trốn, cũng không tính đến chuyện bắt nàng ta trở lại. Tất nhiên là vì nàng đã làm ra chuyện gì mới để cho Diệc Phàm không thể khoan dung như vậy.

Mặc Diệc Phàm gật đầu, trầm giọng nói: "Nàng đang ở trong vương phủ."

Trong thư phòng lần nữa lâm vào trầm mặc, hồi lâu Tô Triết mới hỏi nói: "Con bé đã làm cái gì?"

Mặc Diệc Phàm chần chờ một chút, đứng dậy từ trên bàn lấy ra một phần hồ sơ đưa tới. Ở trong đó ghi lại mọi chuyện cần thiết mười năm này của Tô Túy Điệp. 

Tô Triết nhận lấy, ngón tay khô gầy run rẩy mở ra hồ sơ thật dầy, lật xem thật nhanh, càng xem về sau sắc mặt càng thêm khó coi. 

Nhiệt Ba ngồi dựa vào giường, nhìn kỹ thần sắc trên mặt Tô Triết cũng không khỏi được lộ ra vẻ không đành lòng. 

Hồi lâu, Tô Triết ngẩng đầu lên, rung giọng nói: "Tốt! Tốt một Tô Túy Điệp! Tốt một Bạch Lung! Tây Lăng Bạch thị. . . Khuynh Dung quý phi, mật thám của Trấn Nam Vương. . . Tốt! Thật là cháu gái tốt của Tô Triết ta!"

"Tô lão. . . . . ." Nhìn sắc mặt Tô Triết lúc trắng lúc xanh, Nhiệt Ba nhăn nhăn đôi mi thanh tú lo lắng nói. 

Vừa phất tay ý bảo Trác Tĩnh ở phòng ngoài vẫn luôn chú ý động tĩnh bên trong đi mời Trầm Dương. 

Tô Triết khoát khoát tay, chán nản ngã ngồi lại trong ghế, cúi đầu nhìn hồ sơ trong tay run rẩy không ngừng. Là do dạy dỗ của mình có vấn đề gì sao? Cháu gái luôn biết điều dịu ngoan trong mắt ông lại có thể làm nhiều chuyện tình như vậy. 

Mới mười lăm tuổi đã làm quen với huyết mạch của hoàng thất tiền triều, nhân lúc vị hôn phu trọng thương còn có thể xúi giục công tử Minh Nguyệt giúp nàng ta giả chết thoát thân. 

Ở Tây Lăng lại có thể mượn thân phận Bạch gia trở thành Quý phi Tây Lăng, trong lúc đứng giữa Tây Lăng Hoàng và Trấn Nam Vương, mà vẫn có thể uy hiếp đến Hoàng hậu Tây Lăng. . . Còn có. . . Phái người ám sát Định Vương phi chưa lập gia đình, đây là cháu gái của ông sao? 

Tô Triết bỗng dưng nhớ tới nhiều năm trước đương kim hoàng thượng ngầm tỏ vẻ muốn đưa Tô Túy Điệp vào cung làm phi, lúc ấy ông đã lấy lí do Tô Túy Điệp đã sớm đính hôn mà quả quyết cự tuyệt. 

Thật ra thì cho dù lúc ấy Tô Túy Điệp không có hôn ước với Mặc Diệc Phàm, ông cũng sẽ không đồng ý để cho cháu gái vào cung. Nhưng ai có thể nghĩ tới, nàng không trở thành Hoàng phi Đại Sở nhưng lại trở thành Quý phi Tây Lăng?

Sau cùng, hình như Tô Triết đã bình tĩnh lại. Đứng lên nói: "Lão hủ mệt mỏi, không quấy rầy Vương gia Vương phi. Về phần nghiệt chướng kia. . ." 

Tô Triết mỏi mệt khép mắt, khóe miệng khẽ co quắp, "Tùy ý Vương gia Vương phi xử trí. Tô gia, không có cháu gái như vậy!" 

Nói xong, cũng không nhìn Mặc Diệc Phàm và Nhiệt Ba, sải bước hướng về phía cửa. Nhiệt Ba vội vàng ý bảo Lâm Hàn đuổi theo, quả nhiên mới ra tới cửa chưa được mấy bước đã nghe tiếng hô của Lâm Hàn từ ngoài cửa truyền đến, "Tô đại nhân! Tô đại nhân!" 

Mặc Diệc Phàm lướt ra ngoài, chỉ thấy Tô Triết té trên mặt đất được Lâm Hàn đỡ, trên mặt đất một vết máu đen dưới ánh trăng làm cho người nhìn thấy mà giật mình. Mặc Diệc Phàm hạ mắt, thản nhiên nói: "Đưa Tô lão trở về."

Phía sau, Nhiệt Ba đi tới bên cạnh cầm lấy tay hắn. Hai người đưa mắt nhìn Tô Triết được Lâm Hàn đưa trở về, nhìn Mặc Diệc Phàm thần sắc hờ hững, Nhiệt Ba nhẹ giọng nói: "Chàng cần gì như thế, không phải đã nói chuyện Tô Túy Điệp giao cho ta xử trí sao?" 

Mặc Diệc Phàm lẳng lặng nhìn nàng, Nhiệt Ba nhích lại gần trong lồng ngực hắn, ôn nhu nói: "Ta biết chàng không muốn làm cho ta mệt mỏi, nhưng ta thân là Định Quốc Vương phi, xử lý những chuyện này không phải vốn là bổn phận của ta sao? Nếu vì vậy mà Tô đại nhân xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì trong lòng chàng có thể yên ổn được sao?"

Mặc Diệc Phàm trầm mặc không nói, chỉ đưa tay kéo nàng vào ngực mình. Cho dù có thai hơn bảy tháng, Nhiệt Ba thoạt nhìn vẫn thon gọn mà tinh tế. Hai người ôm nhau thật chặt, ánh trăng như mực lẳng lặng chiếu lên hai người làm cho lòng người trở nên phá lệ yên tĩnh.

Sở cung,

Cửa sổ khép hờ, ánh trăng màu bạc yên tĩnh chiếu lên hoa viên ở ngoài cửa sổ, trong không khí tràn ngập mùi thơm kỳ dị. Bên cạnh góc tường ngoài cửa sổ, một đóa màu trắng từ từ nở rộ. 

Đóa hoa tuyết trắng như sen tầng tầng lớp lớp nở ra, so với sen càng nhiều hơn mấy phần thánh khiết, cao quý, hệt như tiên tử áo trắng đang nhảy múa một mình dưới ánh trăng. 

Phía trước cửa sổ, nữ tử tuyệt sắc một thân áo trắng miễn cưỡng dựa vào cửa sổ, mặc cho ánh trăng hắt lên người nàng. 

Ánh mắt đạm mạc mạn bất kinh tâm nhìn đóa quỳnh đang lặng lẽ nở ngoài cửa sổ đến xuất thần.

"Băng thanh ngọc khiết, trong đêm khuya một mình nở rộ không cùng bách hoa đua sắc. Đây không phải là hoa quỳnh tuyệt sắc thế gian sao?" Một giọng nam mang theo ý cười từ trong phòng vang lên, trong tiếng cười dường như lại mang theo chút đùa cợt đắc ý.

Nữ tử áo trắng ngay cả đầu cũng lười quay lại, hờ hững nói: "Nếu không có người tiếc hoa, dù có tuyệt sắc thì cũng có ích gì?"

Nam tử cười nói: "Sao? Bao nhiêu người vì đóa phù dung sớm nở tối tàn này mà không tiếc trắng đêm chờ đợi, đáng tiếc lại không nhìn thấy. Phù dung sớm nở tối tàn, đơn độc lẻ loi. . . Này thật đúng là một loại hoa khiến cho người ta vừa yêu vừa hận."

Nữ tử áo trắng—— Liễu quý phi ngồi dậy, quay đầu lại lạnh lùng nhìn nam tử trong điện nói: "Ngươi ở nơi này làm gì? Hiện tại Mặc Cảnh Kỳ phái người tìm ngươi khắp nơi, ngươi còn dám chạy vào cung? !" 

Trong điện cũng không có ánh nến, một mảnh đen kịt, một nam tử bước chậm ra từ màn đêm, ánh trăng hắt nghiêng lên người hắn, càng tô thêm vài phần khí tức quỷ dị, "Ta tới, tự nhiên là vì muốn nói cho ngươi biết thu hoạch của ta lần này rời kinh. Một tin tức tốt một tin tức xấu, Quý phi nương nương muốn nghe tin nào?"

Liễu Quý phi nhàn nhạt nhìn hắn, tựa hồ không nhúc nhích chút nào. Nam tử bất đắc dĩ cười, nói: "Tin tức về Mặc Diệc Phàm, ngươi cũng không có hứng thú sao?"

Đôi con ngươi trong trẻo lạnh lùng khẽ giật mình, Liễu Quý phi cảnh cáo ngó chừng nam nhân cố làm ra vẻ thần bí. Nam tử có chút thất bại nói: "Được rồi, tin tức tốt là kẻ tử thù của ngươi- Tô Túy Điệp, bây giờ đang ở trong tay Định Vương. Hơn nữa đã bị hành hạ đoán chừng chỉ còn lại chút hơi tàn. Xem ra Định Vương đối với nàng ta quả nhiên là ân đoạn nghĩa tuyệt. Tin tức xấu à . . Định Vương phi còn sống trở lại thành Nhữ Dương rồi, hơn nữa còn có thai bảy tháng. Qua hai tháng nữa thế tử Định Vương phủ sẽ ra đời rồi."

"Địch Lệ Nhiệt Ba còn sống? !" Liễu quý phi lạnh giọng nói, "Ngươi gặp qua Địch Lệ Nhiệt Ba?"

Nam tử gật đầu nói: "Nàng rơi vào trong tay ta, vốn ta nghĩ dùng nàng để uy hiếp Mặc Diệc Phàm, kết quả. . . . . ."

Sưu ——! Một quả ám khí phá không tới, nam tử nghiêng đầu tránh qua một bên. Phía trước cửa sổ Liễu quý phi đã đứng dậy, khuôn mặt tức giận nhìn chòng chọc hắn, "Đàm Kế Chi! Ngươi đã gặp được Địch Lệ Nhiệt Ba, tại sao không trực tiếp giết chết nàng ta?"

Nam tử chính là kẻ sau khi rời đi Tây Bắc liền mất tung tích Đàm Kế Chi, Đàm Kế Chi bất đắc dĩ nói: "Nếu thật sự giết Địch Lệ Nhiệt Ba, ngươi cảm thấy ta còn có thể còn sống trở lại sao?" 

Liễu Quý phi chán ghét nhìn hắn một cái nói: "Đừng quên giao dịch của chúng ta, ta chỉ muốn Địch Lệ Nhiệt Ba chết! Xem ngươi đã làm được gì." 

Đàm Kế Chi nhìn nữ tử xinh đẹp trong trẻo lạnh lùng như băng tuyết trước mắt, trong mắt hiện lên một tia kinh dị nói: "Tâm nguyện của Quý phi nương nương làm sao ta dám quên? Nhưng ngươi cũng không có thể muốn ta lấy mạng mình đối lấy mạng Địch Lệ Nhiệt Ba, không phải sao? Ngươi yên tâm, chỉ cần chuyện của chúng ta thành, đừng nói Địch Lệ Nhiệt Ba, Mặc Diệc Phàm cũng có thể giao cho ngươi xử trí." 

Liễu Quý phi lạnh lùng nói: "Đó là chuyện của ngươi, chỉ cần tách bọn họ ra thì những chuyện khác tự nhiên có thể thành."

Đàm Kế Chi buông tay, "Được rồi, là chuyện của ta. Sau khi ta rời kinh, bệ hạ có động tĩnh gì không?"

Liễu Quý phi lạnh lùng nói: "Vốn đã ngu xuẩn, hiện tại lại càng ngu xuẩn hơn."

Đàm Kế Chi nở nụ cười âm trầm, "Hắn quả thật ngu xuẩn hết mức, nghe nói hắn phái Đức Vương, Du Vương đi Tây Bắc muốn Mặc Diệc Phàm hồi kinh? Đây là kẻ đần độn nào ra chủ ý vậy? Hắn cho rằng Mặc Diệc Phàm cũng không có đầu óc như hắn sao?"

Liễu Quý phi lạnh nhạt nói: "Mặc Diệc Phàm không trở lại thì như thế nào? Đức Vương và Du Vương chỉ sợ cũng không về được đấy."

Đàm Kế Chi cúi đầu suy tư chốc lát, mới cười nói: "Hóa ra là chủ ý của Quý phi nương nương sao. . . Tuyên Mặc Diệc Phàm hồi kinh là giả, mượn lần này diệt trừ Đức Vương, Du Vương mới là thật ? Có điều . . Ta chỉ sợ Quý phi nương nương phải thất vọng rồi, chưa chắc Mặc Diệc Phàm sẽ lấy mạng hai Vương gia kia đâu."

Liễu Quý phi lạnh lùng nhìn sang, Đàm Kế Chi tiếp tục nói: "Nếu như Quý phi nương nương nhìn bọn họ không vừa mắt, đương nhiên tại hạ có thể hoàn thành vì ngươi."

"Không liên quan đến ta." Liễu Quý phi quay đầu lại, tiếp tục nhìn hoa quỳnh trước mắt nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro