Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 101: Thảm trạng Tô Túy Điệp

"Sao Vương phi không tự đến xem?"

Trong mộ thất yên lặng, Nhiệt Ba nhìn thoáng qua thần sắc căng thẳng rõ ràng của Lâm đại phu đang đứng ở đối diện qua đầu vai của người áo đen, trầm ngâm chốc lát, đột nhiên khẽ cười một tiếng chủ động buông chủy thủ đang khống chế nam tử áo đen ra, lui ra sau mấy bước. 

Chống lại ánh mắt hơi ngoài ý muốn của Lâm đại phu, Nhiệt Ba lại cười nói: "Chỉ đùa một chút mà thôi, hiện tại chúng ta cũng xem như là người trên cùng một chiếc thuyền rồi, nếu còn náo loạn nữa, thì không chừng tất cả mọi người đừng nghĩ đi ra ngoài." 

Nam tử áo đen hơi thở ra một hơi, cúi đầu cười ra tiếng, trầm giọng nói: "Đều nói Định Vương phi thông minh hơn người, vốn tại hạ còn không tin. Bây giờ xem ra đúng là danh bất hư truyền, khó trách Định Vương chịu vì Vương phi......"

Nhắc tới Mặc Diệc Phàm, trong lòng Nhiệt Ba căng thẳng, nàng đã không biết tin tức của Mặc Diệc Phàm quá lâu rồi, nhớ tới thân thể của hắn, còn có hoàn cảnh chỗ ở của hắn, liền bắt đầu lo lắng. 

Nhưng lúc này, nàng cũng không thể để lộ ra một chút tâm tư nào ở trước mặt nam tử không biết rõ này. 

Chỉ bình tĩnh nhìn nam tử áo đen đưa lưng về phía mình, thản nhiên nói: "Xem ra quả nhiên Bản phi cũng quen biết với các hạ, đã như vậy thì sao không lấy khuôn mặt thật để gặp nhau?" 

Nam tử áo đen cũng không nói gì, xoay người lại đối mặt với Nhiệt Ba.

Căn cứ vào hiểu biết của Nhiệt Ba, Lâm Nguyện khoảng trên dưới ba mươi tuổi, nhưng bộ dạng của nam tử trước mắt nhìn qua cũng chỉ hai mươi sáu hai mươi bảy mà thôi. 

Một thân áo đen lộ ra thân hình có vẻ càng thêm gầy gò cao ngất, cũng làm cho dung nhan vốn tuấn mỹ càng thêm âm u lạnh như băng. 

Chỉ một ánh mắt, liền làm cho người ta có một loại cảm giác rất không thoải mái, Nhiệt Ba khẽ nhíu mày. 

Nhìn thần sắc Nhiệt Ba, nam tử cũng không để ý, ánh mắt nhìn Nhiệt Ba dừng lại ở trên bụng đã lớn của nàng một lát, cười nói: "Tại hạ bái kiến Định Vương phi."

Nhiệt Ba nhìn chằm chằm hắn, nhìn một lúc, mới lạnh nhạt mở miệng nói ra tên của hắn, "Đàm, Kế, Chi."

Nam tử áo đen nhìn Nhiệt Ba, hình như nụ cười vốn âm u cũng nhiều thêm mấy phần vui vẻ, "Không nghĩ tới Vương phi lại có thể nhớ được một nhân vật nho nhỏ như tại hạ, tại hạ thật sự tam sinh hữu hạnh. Tại hạ Đàm Kế Chi, Vương phi cũng có thể gọi ta là Lâm Nguyện." 

Nhiệt Ba hừ nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: "Đàm đại nhân, hình như hiện tại không phải là lúc ôn chuyện, nếu thật sự không nghĩ biện pháp... Ta và ngươi cũng chỉ có thể an nghỉ ở chỗ này." 

Đàm Kế Chi cũng không để ý lời giễu cợt rõ ràng như vậy của Nhiệt Ba, rất tâm bình khí hòa nói: "Vương phi nói rất đúng." 

Dứt lời xoay người nhìn về đám sương mù màu đen đã càng lúc càng lớn kia ở cửa. Chỉ có thể cảm thấy may mắn vì hình như những thứ này lại rất thích tụ tập lại cùng một chỗ chứ không phải bay loạn chung quanh, nếu không, thì rắc rối của bọn họ sẽ càng lớn. 

Đàm Kế Chi quay đầu lại hỏi Nhiệt Ba: "Nếu Vương phi đã có mấy phần hiểu rõ về thứ này, thì không biết có phương pháp giải quyết hay không?" 

Nhiệt Ba cũng biết lúc này cũng không phải là lúc tranh luận, chỉ thản nhiên nói: "Thứ này, lúc gặp nóng sẽ là côn trùng, lúc gặp lạnh thì sẽ là ngọc, chắc Đàm đại nhân cũng không cần Bản phi nói nhiều hơn nữa đi?"

Đàm Kế Chi vuốt cằm, trầm ngâm nói: "Lạnh sao... đã biết, Vương phi chờ một chút."

Dứt lời, Đàm Kế Chi bay lên trời lần nữa, bay về phía đối diện, hiển nhiên muốn đi tìm thứ gì đó, bay theo cũng chính là ám khí và mũi tên nhọn không gián đoạn chút nào giống như lần trước. 

May mà hình như Đàm Kế Chi cũng tương đối hiểu rõ mộ thất này, mặc dù hơi chật vật nhưng cũng không thể bị thương được, lên xuống mấy lượt thì đã biến mất ở trong cung thất và châu báu nặng nề ở đối diện.

Nhiệt Ba lôi kéo Lâm đại phu lui tới chỗ xa hơn, Lâm đại phu nhìn một chút, ngăn nàng lại, tự đi trước dẫn đường. 

Trong lăng mộ, đường vào mộ cũng không an toàn như lúc trước đi vào, rất nhiều cơ quan và bẫy rập cũng không phải người bình thường có thể nhìn ra được.

Cho đến khi không còn chỗ có thể lui được nữa, Lâm đại phu mới đứng vững cước bộ, quay đầu lại nói với Nhiệt Ba: "Con là Vương phi của Định Vương đương nhiệm?" 

Nhiệt Ba áy náy cười nói: "Đúng vậy, mong sư phụ đừng trách vì đã che giấu. Con họ Địch, tên Địch Lệ Nhiệt Ba." 

Lâm đại phu hừ nhẹ, nói: "Con tên gì không liên quan tới ta, tại sao con lại quen biết Lâm Nguyện?" 

Đôi mi thanh tú của Nhiệt Ba giương nhẹ, "Con đã từng gặp Đàm đại nhân một lần, hắn là Hành tẩu Ngự thư phòng của Hoàng đế Đại Sở, cũng là tâm phúc chân chính. Lại nói... Đồ nhi xuất hiện ở chỗ này, không chừng cũng có mấy phần quan hệ với Đàm đại nhân đấy." 

Lâm đại phu cau mày, trầm tư nói: "Hoàng đế Đại Sở và Định Vương Phủ trở mặt?"

Nhiệt Ba nhún nhún vai không đáp, cho dù ngoài mặt còn chưa trở mặt, thì chắc cũng không khác gì nhiều. 

Chỉ không biết, trong chuyện này, Đàm Kế Chi này đã ra mấy phần lực mà thôi. 

Trong triều đình có nhiều văn võ bá quan, Vương hầu bái tướng như vậy, mà lại đều bị người này lừa gạt. 

Trên dưới trong triều cũng không thiếu cao thủ võ công, nhưng hình như tất cả mọi người đều xem người này là một thư sinh văn nhược, ngay cả người có lòng nghi ngờ nặng như Mặc Cảnh Kỳ cũng không chút hoài nghi nào với hắn ta. 

Có thể thấy được thủ đoạn của người này rất cao. Lâm đại phu nhìn Nhiệt Ba, hơi kỳ quái hỏi: "Đã như vậy, sao ta lại không nhìn ra, con có bộ dạng lo lắng cho an nguy của mình vậy?" 

Nhiệt Ba che miệng mỉm cười, "Sư phụ, thứ cho đồ nhi nói một câu bất kính. Ở trong cổ mộ... Cho dù Đàm đại nhân bỏ lão nhân gia ngài lại, thì cũng sẽ không bỏ con lại. Chỉ cần còn có một tia hy vọng, thì hắn ta cũng sẽ muốn mang con vẫn còn sống sót ra ngoài." 

Một Định Vương phi và Thế tử tương lai còn sống sẽ có giá trị khác xa với một cỗ thi thể. Hoặc Đàm Kế Chi có thể dùng nàng và con để uy hiếp Mặc Diệc Phàm và Mặc gia quân, thậm chí bàn điều kiện với Mặc Diệc Phàm. 

Mà nếu như chỉ là một cỗ thi thể, thì chưa chắc Đàm Kế Chi dám đưa đến trước mặt Mặc Diệc Phàm, bởi vì như vậy sẽ chỉ hoàn toàn chọc giận Mặc Diệc Phàm mà thôi.

Lâm đại phu cúi đầu, đồng ý với điều Nhiệt Ba nói. Hắn đã nuôi Lâm Nguyện đến gần hai mươi tuổi, tất nhiên hiểu rõ suy nghĩ của hắn ta. 

Ở trong mắt Lâm Nguyện, chưa chắc một người cha nuôi như ông có giá trị lợi dụng bằng vị Định Quốc Vương phi Địch Lệ Nhiệt Ba này.

Lúc hai người đang nói chuyện thì Đàm Kế Chi đã trở lại. Hiển nhiên khinh công của hắn ta khá tốt, ít nhất thì vẫn điêu luyện sau khi tránh thoát ám khí và mũi tên mười mấy lần. 

Nhìn thoáng qua hai người Nhiệt Ba đang đứng ở trong góc khuất nhất bên bờ sông thủy ngân, hắn ta cũng không do dự nữa, liền xông về phía đám sương mù màu đen đang muốn bay lên trời kia.

"Ồ? Đây là cái gì?" Nhiệt Ba hơi kinh ngạc nhìn nơi xa, một tầng băng tinh màu trắng thật dày bao vây đám sương mù màu đen kia lại. 

Mặc dù còn có một phần nhỏ muốn giãy dụa, nhưng trong tay Đàm Kế Chi lại đang cầm một túi nước, không ngừng tưới lên trên băng tinh, để cho băng tinh màu trắng kết lại càng ngày càng dày, dần dần hoàn toàn bao vây đám sương mù màu đen kia ở bên trong.

Sắc mặt Lâm đại phu hơi hổ thẹn, lạnh lùng nói: "Tuyết Ngọc Châu."

Nhiệt Ba mờ mịt, khi còn bé ở Từ thị, nàng được Từ gia nuôi dạy, cũng coi như có một chút nền tảng về đánh giá đồ cổ trân bảo. 

Nhưng Tuyết Ngọc Châu này thì thật sự chưa từng được nghe nói. 

Lâm đại phu lạnh lùng nói: "Còn một tên khác là Dưỡng Thi Châu. Chỉ cần để nó ở trong miệng người chết, thì người chết sẽ bị một tầng băng tinh bao vây nhanh chóng, trăm năm cũng không thối rữa. Hắn ta đã động vào di thể của tần phi chôn cùng."

Nhiệt Ba hơi không được tự nhiên vuốt vuốt gương mặt của mình, cười làm lành với Lâm đại phu: "Sư phụ, chuyện gấp phải tùy theo tình thế mà làm......" 

Ít nhất cái lăng mộ này cũng đã được năm trăm năm rồi, nhưng lấy đồ từ trong miệng thi thể đã chết năm trăm năm ra... Cho dù là Nhiệt Ba thì nụ cười trên mặt cũng hơi cứng ngắc. 

Nhưng nếu như đó là cách duy nhất có thể giải quyết tình huống trước mắt, thì Nhiệt Ba cũng chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi với những tần phi chôn cùng kia.

Thấy hình như bên kia đã giải quyết xong, hai người mới bước chậm trở lại. Đàm Kế Chi mỉm cười nhìn hai người, nói với Lâm đại phu: "Phụ thân, toàn bộ cơ quan trong mộ đã khởi động. Nếu chúng ta muốn bình an đi ra ngoài, thì chỉ có thể hoàn toàn phá giải câu đố và bảo tàng tổ tiên để lại trong điện này mà thôi." 

Lâm đại phu mặt lạnh nói: "Lão đầu tử ta không nhận nổi một tiếng phụ thân của Thiếu chủ, ta cũng không biết câu đố và bảo tàng gì. Nếu Thiếu chủ là chủ nhân của Hoàng lăng này, thì muốn làm cái gì, xin Thiếu chủ cứ tự nhiên."

Sắc mặt Đàm Kế Chi trầm xuống, thản nhiên nói: "Phụ thân cần gì phải tức giận, điều mà ta làm không phải vẫn luôn là nguyện vọng của Lịch đại tổ tiên sao? Phụ thân không ủng hộ thì thôi, vì sao còn gây khó khăn cho ta khắp nơi?" 

Sắc mặt Lâm đại phu nhăn nhó một chút, xoay người sang chỗ khác không nói thêm gì nữa. Đàm Kế Chi cũng không để ý, nghiêng đầu cười nói với Nhiệt Ba: "Vương phi, khắp nơi trong mộ này đều có bẫy rập, tại hạ tin tưởng Vương phi sẽ không quấy rối đi." 

Nhiệt Ba nhẹ nhàng vỗ về bụng, cười dịu dàng, "Đàm đại nhân cứ yên tâm, xem như Bản phi không muốn sống, thì vẫn phải suy nghĩ cho đứa con trong bụng của mình." 

Đàm Kế Chi hài lòng gật đầu, nói: "Quá tốt, tại hạ cũng không muốn thương tổn đến Vương phi và Tiểu Thế tử, càng không muốn đối địch với Định Vương điện hạ."

Nhận được hứa hẹn của Nhiệt Ba, Đàm Kế Chi cũng không hề cố kỵ gì nữa, đi tới phía trước cúi người xem xét cánh cửa lớn trước cung điện kia. 

Đám trùng sương mù màu đen lúc trước cũng đã tạo thành hư hỏng không nhỏ trên cánh cửa lớn bằng bạch ngọc này, cánh cửa lớn vốn trắng như tuyết, hiện tại đã hiện đầy vết màu đen loang lổ và hang hốc. 

Lần này, hiển nhiên Đàm Kế Chi đã rút được kinh nghiệm từ Lâm đại phu, cũng không dùng ngón tay để đụng vào lớp ngọc bích ở mặt ngoài kia, mà lại lấy môt cây chủy thủ ra, từ từ di động chữ khối ở phía trên. 

Vốn trò chơi ghép tám chữ cũng không khó, cho nên không đầy một lát, thì Đàm Kế Chi đã hoàn thành, chỉ nghe "Ca ca" hai tiếng, ngọc bích chia làm hai nửa, rơi xuống trên mặt đất, lộ ra một ổ khóa kỳ quái, trên cửa bạch ngọc đang đóng chặt cũng không có khóa, mà chỉ có một ổ khóa hình tròn. 

Đàm Kế Chi quay đầu lại nói với Lâm đại phu: "Phụ thân, xin đưa chìa khóa cho con."

Lâm đại phu nhìn hắn bình tĩnh mà hờ hững, "Không có chìa khóa."

Đàm Kế Chi cau mày, âm u trên mặt rõ ràng cho thấy hắn không vui. Đương nhiên hắn sẽ không tin Lâm đại phu không có chìa khóa, nếu hỏi, trên thế gian này, ngoại trừ chính hắn ra, người rõ ràng lăng mộ này nhất là ai, thì không nghi ngờ gì chính là cha nuôi đã nuôi hắn từ nhỏ đến lớn. 

Bởi vì hắn biết được những điều này, đều là do ông ta nói từng chút từng chút cho hắn nghe từ nhỏ.

"Có lẽ ta có thể thử một lần?" Nhìn sắc mặt Đàm Kế Chi càng ngày càng âm trầm khó coi, đột nhiên Nhiệt Ba mở miệng nói.

Hai người đang giằng co cũng sửng sốt, cùng nhìn về phía Nhiệt Ba. Ánh mắt Đàm Kế Chi là kinh ngạc và hoài nghi, còn Lâm đại phu lại nghi ngờ và lo lắng. 

Nhiệt Ba bước chậm đến, cúi đầu quan sát ổ khóa trên cửa một lát, rồi cúi đầu cười một tiếng. 

Mở khóa... Cũng đã từng là kỹ năng cần thiết a. Huống chi trước kia, cái này... đột nhiên Nhiệt Ba hơi tò mò về vị Cao Tổ Khai Quốc Tiền triều kia. 

Giơ tay lên gỡ một cây đồng trâm mộc mạc từ búi tóc xuống, Nhiệt Ba không để ý di chuyển qua lại ở trong lỗ khóa. 

Thần sắc của hai người ở phía sau đều hơi cổ quái nhìn cô gái trước mắt. Nếu như nói Định Vương phi có thể văn biết võ thông thì còn hiểu được, nhưng còn có thể mở khóa thì lại hết sức kỳ quái. 

Nhìn bộ dáng như quen tay quen việc kia của nàng, Đàm Kế Chi cảm thấy, có lẽ những thần thâu đạo tặc trong chốn giang hồ cũng chưa chắc bằng được với cô gái trước mắt này. 

Ít nhất, để tiến vào lăng mộ này, hắn đã cố ý nghiên cứu không ít loại cơ quan và khóa, nhưng một màn trước mắt này lại rõ ràng để cho hắn không hiểu được.

Khoảng một khắc sau, chỉ nghe một tiếng "răng rắc" bên trong, Nhiệt Ba rút đồng trâm ra, lui về sau một bước.

Cánh cửa bạch ngọc "ken két" rung động, một lát sau, ở dưới cái nhìn chăm chú của ba người, từ từ mở ra, trưng bày toàn bộ trung tâm của Hoàng lăng ra ở trước mắt ba người.

Bên trong là một tòa đại điện rộng rãi, hiển nhiên được xây dựng giống với chánh điện trong cung vào lúc đó. 

Những ngọn đèn thắp trong điện vẫn lẳng lặng thiêu đốt, đại điện rộng rãi xanh vàng rực rỡ, làm cho người ta phảng phất như thật sự bước vào trong một hoàng cung mà không phải ở trong một cổ mộ u ám. 

Ánh mắt xoay chuyển một vòng trong điện, lại không thấy linh cữu của Cao Tổ Tiền triều lẽ ra nên ở trong điện, chỉ là, ở trên Ngự án trên điện, lại đặt một chiếc hộp gỗ bằng đàn hương, ở phía trước, có treo một bức họa vẽ một người đang mặc triều phục đế vương. Hiển nhiên chính là vị Hoàng đế Cao Tổ Tiền triều kia. 

Đàm Kế Chi ngẩn người, không nhịn được tiến lên trước quỳ xuống trước bức họa, cung kính dập đầu mấy lần. 

Nhiệt Ba nhíu mày, nhìn về phía Lâm đại phu đang nhíu chặt chân mày ở một bên, hiển nhiên hắn cũng không có ý quỳ lạy Hoàng đế Tiền triều.

Đàm Kế Chi  bước nhanh đi lên đại điện, kinh ngạc nhìn hộp gỗ tử đàn kia trên Ngự án, cẩn thận từng ly từng tí, hơi nín thở. Hiển nhiên đó chính là bảo tàng mà hắn đang đau khổ tìm kiếm. 

Nhiệt Ba hơi hứng thú nhìn chằm chằm cái hộp gỗ tử đàn kia, quả thật nàng tương đối hiếu kỳ, rốt cuộc là trân bảo gì mà còn đáng quý hơn vàng bạc châu báu và đồ cổ ngọc thạch chất thành núi ở phía ngoài kia.

Đàm Kế Chi nhìn về phía nàng, cười nói: "Vương phi cũng có hứng thú sao? Không bằng đi lên cùng tại hạ mở ra bảo bối bí mật này?"

Chống lại thần sắc giống như ban ơn của Đàm Kế Chi, khóe môi Nhiệt Ba kéo kéo, cười nói: "Không cần, Đàm đại nhân cứ tự nhiên đi."

Nhiệt Ba cự tuyệt làm cho hắn hơi thất vọng, nhưng cảm giác trân bảo đang ở trước mắt lại để cho hắn quyết định quên đi chút không vui nho nhỏ này. 

Đi tới phía sau Ngự án ngồi xuống trên ghế rồng, Đàm Kế Chi hài lòng nhìn xuống Nhiệt Ba và Lâm đại phu ở dưới điện, sau đó mới từ từ đưa tay mở cái hộp ra. 

May mà, lần này trên cái hộp cũng không xảy ra cái gì làm cho người ta nhức đầu, Đàm Kế Chi mở cái hộp ra rất dễ dàng, rồi cẩn thận nâng một cái Ngọc Tỷ hình vuông từ bên trong ra. 

Đôi mi thanh tú của Nhiệt Ba khảy nhẹ, đây là Truyền Quốc Ngọc Tỷ được vị Thủy Hoàng đế kia làm ra từ ngàn năm trước. 

Đàm Kế Chi mừng rỡ cầm Truyền Quốc Ngọc Tỷ, thần sắc trên mặt càng nhiều thêm mấy phần say mê. 

Giống như hiện tại hắn đã cao cao tại thượng, có thể nắm giữ quyền sanh sát thiên hạ, nhất thống thiên hạ.

Đợi đến khi rốt cuộc hắn đã say mê đủ rồi, thì mới bắt đầu cẩn thận xem xét Ngọc Tỷ trong tay, dần dần... Thần sắc của hắn bắt đầu trở nên cứng ngắc, sau đó từ từ hiện lên hoảng sợ, "Làm sao... Tại sao có thể như vậy?"

Nhiệt Ba không hiểu, trong lúc đó, thì hắn ta đã cầm Ngọc Tỷ lăn qua lộn lại nhìn một hồi lâu, rốt cuộc đột nhiên đứng dậy, tay vung lên, quét toàn bộ đồ trên Ngự án xuống đất, sau đó cũng ném Ngọc Tỷ xuống đất không chút tiếc nuối, "Tại sao có thể như vậy?" 

Nhiệt Ba nháy mắt mấy cái, tránh thoát đống đồ phía trên rơi xuống, thấy Ngọc Tỷ lăn xuống bên chân mình, cẩn thận cúi người nhặt lên, vừa nhìn, đúng là ngọc tốt hiếm có, phía trên có khắc Bàn Long, còn có tám chữ trong truyền thuyết kia. 

Vô luận kích cỡ hay hình dáng, thì đều giống hệt trong sử sách ghi lại, không thể sai. Nhưng mà... Tại sao trên góc bên phải của Ngọc Tỷ kia lại có một hàng chữ lớn như vậy?

Bên cạnh Lâm đại phu cũng nhặt hộp gỗ tử đàn vừa bị Đàm Kế Chi quét rơi xuống lên, trong hộp còn có một tấm vải. 

Nhiệt Ba nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy phía trên viết hai hàng chữ vô cùng lớn lối: Con cháu bất tài dám can đảm xông vào lăng tẩm của trẫm, trẫm sẽ không nói cho ngươi biết Truyền Quốc Ngọc Tỷ và bảo tàng chân chính ở chỗ nào. 

Phía sau còn có ba chữ to lại càng thêm lớn lối vô cùng —— Ha! Ha! Ha!

Rốt cuộc khóe môi của Nhiệt Ba cũng không nhịn được co quắp. Nhìn đến đây, nếu nàng còn không biết lai lịch của vị Cao Tổ Khai Quốc này là gì nữa, thì nàng cũng không cần sống nữa. 

Nhưng mà... Người khác đều hãm hại cha, vị Hoàng đế Cao Tổ này thì lại ngược lại, đi hãm hại con cháu đời sau.

Ngồi ở phía trên, tất nhiên Đàm Kế Chi cũng nhìn thấy tấm vải trong tay Lâm đại phu, vội vàng nhảy xuống điện, cầm lấy tấm vải trong tay Lâm đại phu. 

Sau đó thần sắc lại làm cho Nhiệt Ba cũng hơi không đành lòng nhìn hắn. Vị hậu duệ Hoàng thất Tiền triều mang hy vọng đầy tràn trong lòng này thật sự đã bị tổ tiên của hắn hãm hại khổ.

Đàm Kế Chi chán nản, tấm vải ở trong tay rơi xuống đất, Nhiệt Ba hơi bất đắc dĩ nhìn hắn thất hồn lạc phách bước ra ngoài, nghiêng đầu nói với Lâm đại phu: "Sư phụ, hắn như vậy mà đi ra ngoài sẽ không có việc gì sao? Năng lực thừa nhận trong lòng cũng quá kém đi."

Lâm đại phu thở dài một tiếng, rồi đuổi theo. Nhiệt Ba cắn răng, hơi khó khăn cúi người nhặt tấm vải kia lên nhìn một chút, khóe môi lộ ra một tia cười yếu ớt nhàn nhạt, cất nó vào trong túi. 

Quay đầu lại nhìn thoáng qua bức họa đế vương mặc triều phục kia trên đại điện, xoay người cũng đi ra ngoài theo. 

Nếu để cho hai người kia đi ra ngoài, một mình nàng sẽ không ra được. 

Nhưng mà... Nếu như Đàm Kế Chi còn chưa bị tổ tiên không biết điều của hắn làm cho tức đến điên, thì chắc chắn sẽ không bỏ nàng lại.

Thành Nhữ Dương

Bên trong thành Nhữ Dương, có một tiểu viện không chút thu hút nào ở trong góc hẻo lánh nhất ở Thành Tây, từ bên ngoài nhìn vào, tiểu viện này đều giống như tất cả các viện khác trong thành Nhữ Dương, cũng không có chỗ gì đặc biệt để người khác chú ý. 

Thậm chí mỗi ngày, chủ nhân của tiểu viện cũng sẽ ra cửa mua thức ăn, đi dạo phố, tản bộ, giống như mọi người dân ở đây. 

Nhưng sau khi ngươi chân chính tiến vào tiểu viện này, thì sẽ phát hiện, nơi này hoàn toàn khác biệt với bên ngoài như trên trời dưới đất. 

Bởi vì nơi này chính là nơi đóng quân của lực lượng thần bí nhất, cũng là tinh nhuệ nhất của Định Quốc Vương phủ – Kỳ Lân. 

Người bình thường chỉ cần bước một bước vào trong, thì sẽ rơi vào trong tay của Kỳ Lân đang nghỉ ngơi hồi phục và học tập ở nơi đây, sau đó sẽ được trải qua kinh nghiệm thống khổ mà tuyệt đối đủ để cho bất luận kẻ nào cũng đều phải hối hận vì đã sống trên đời này.

Đêm khuya, một bóng đen lặng lẽ bay từ ngoài tường vào. Khinh công cao siêu để cho bóng người rơi xuống đất không phát ra chút tiếng động nào. 

Người áo đen cẩn thận nhanh chóng nhìn cả viện một cái, sau đó nhấc chân muốn đi tới nơi nằm trong mục đích của mình.

"Đừng động." 

Một giọng nói trầm thấp vang lên ở phía sau hắn, người áo đen ngẩn ra, ánh mắt tối sầm lại, nghe theo đứng lại ở tại chỗ, "Quả nhiên Kỳ Lân không hổ là đội quân để cho Tây Lăng xem như mãnh hổ, bội phục."

Trong nháy mắt hắn nói chuyện, thì đã có người lặng yên đến bên cạnh hắn không một tiếng động, tùy ý vỗ mấy cái, toàn bộ vũ khí đeo trên người đã bị lục soát ra ngoài. 

Người áo đen cũng không phản kháng, dĩ nhiên hắn biết, lúc này ở trong sân tuyệt đối không chỉ có một người bên cạnh đang nhìn hắn, "Có thể tìm tới chỗ này, các hạ cũng rất khá. Đi gặp Thống lĩnh với ta thôi, Hàn công tử." 

Người áo đen —— Hàn Minh Nguyệt sửng sốt, rốt cuộc cười khổ lắc đầu, "Các ngươi đã sớm biết ta......" 

Nam tử bên cạnh cười lạnh, "Nếu không phải đã biết, Hàn công tử cho rằng ngươi có thể tìm được chỗ này sao?" Hàn Minh Nguyệt không nói gì, đi vào theo nam tử bên cạnh.

Dưới ánh nến, Tần Phong vẫn ngồi xem xét lại hồ sơ thật dày trong thư phòng. Hơn một tháng trước, hơn ba trăm tinh anh mới vừa chọn ra từ trong quân cùng với ám vệ các nơi ở ngoài thành được tiếp nhận huấn luyện ban đầu, dựa vào kinh nghiệm mình thụ huấn và phần lớn tư liệu được Vương phi để lại, cuối cùng cũng miễn cưỡng đi vào quỹ đạo.

 Thân là Thống lĩnh Kỳ Lân, mỗi ngày Tần Phong đều kiên trì xem xét, ghi lại những tư liệu huấn luyện binh sĩ này, ước định khả năng phát triển của tương lai bọn họ. 

Đồng thời còn phải căn cứ vào tư liệu được Vương phi để lại, tự huấn luyện mình và những thành viên chính thức. 

Vì vậy, mỗi ngày Tần Phong đều bận rộn xoay quanh, nhưng ngược lại cũng làm cho không có thời gian để nghĩ đến những chuyện làm cho người ta tức giận kia. 

Dĩ nhiên, rốt cuộc loại bận rộn này là bắt buộc hay cố ý, thì Tần Phong cũng không muốn suy nghĩ rõ làm gì. 

Cho nên, khi nhìn thấy Hàn Minh Nguyệt bị thủ hạ áp giải vào, tâm tình của Tần Phong lập tức trở nên ác liệt. 

Hắn bề bộn nhiều việc, mà Hàn Minh Nguyệt đến, thì không thể nghi ngờ sẽ làm cho hắn bận rộn hơn. 

Quan trọng hơn là, Hàn Minh Nguyệt xuất hiện sẽ làm cho hắn nhớ tới một chút chuyện làm cho người ta không thể nào vui vẻ.

"Hàn công tử, đã trễ thế này, ngươi xuất hiện ở đây là có chuyện gì cần chỉ giáo sao?" 

Dựa vào ghế, hoạt động chiếc cổ hơi cứng ngắc một chút, Tần Phong nheo mắt lại, trong con ngươi nửa mở lại để lộ ra nguy hiểm không che giấu chút nào.

Chỉ cần là người có liên quan với Địch Lệ Nhiệt Ba, thì vĩnh viễn cũng sẽ không chào đón hắn, Hàn Minh Nguyệt không ngoài ý muốn chút nào. 

Chắp tay với Tần Phong, Hàn Minh Nguyệt cười nhạt nói: "Quấy rầy, Tần thống lĩnh."

Tần Phong nhàn nhạt liếc hắn một cái, ý là nếu đã biết quấy rầy thì ngươi còn tới làm gì?

"Tại hạ muốn gặp Túy Điệp một lần, xin Tần thống lĩnh châm chước cho." 

Biết rõ, nếu như mình không nói tới thì Tần Phong tuyệt đối sẽ không nói đến chuyện này với mình, nên Hàn Minh Nguyệt cũng không vòng vo, trực tiếp nói ra. 

Từ sau khi Tô Túy Điệp bị Mặc Diệc Phàm giao cho Tần Phong vào hai tháng trước, thì đã bị mang ra khỏi phủ Thái thú. 

Dù sao diện tích phủ Thái thú cũng không đủ để cho tất cả mọi người của Định Quốc Vương phủ ở. 

Vì vậy ám vệ, Kỳ Lân và phần lớn quan văn võ tướng đều ra khỏi phủ Thái thú, mà tìm chỗ ở khác. 

Hiện tại vẫn còn ở trong phủ Thái thú, cũng chỉ có Mặc Diệc Phàm, thân tín Phượng Chi Dao, và đám người Từ Thanh Trạch tạm thời không tìm được chỗ. 

Kể từ sau khi Tô Túy Điệp bị mang đi, Hàn Minh Nguyệt cũng chưa từng gặp lại nàng ấy. Điều này làm cho hắn không thể không lo lắng, tuy nhiên không có Thiên Nhất các ở trong tay, nên muốn tìm được tung tích của Tô Túy Điệp, thì cho dù chỉ ở bên trong thành Nhữ Dương không lớn này, cũng làm cho Hàn Minh Nguyệt mất không ít thời gian. 

Hôm nay xem ra, tất cả kết quả cũng vẫn là đổ sông đổ biển. Hàn Minh Nguyệt không thể không cười khổ, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một cảm giác vô lực. 

Không có Thiên Nhất các, không có Hàn gia, rốt cuộc công tử Minh Nguyệt cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.

"Tô Túy Điệp?" 

Tần Phong ngơ ngác một chút, hình như mới nhớ tới có một người như vậy, sắc mặt hơi trầm xuống, "Muốn gặp Tô Túy Điệp, thì xin Hàn công tử tự đi nói với Vương gia."

Hàn Minh Nguyệt cười khổ, nếu hắn có thể nói động được Mặc Diệc Phàm, thì cần gì phải xông vào nơi này vào đêm khuya. 

Nhìn vẻ mặt của hắn ta, Tần Phong cũng hiểu ý tứ của hắn ta, lạnh nhạt nói: "Không được Vương gia cho phép... Hàn công tử, đừng nói một mình ngươi một người một ngựa, cho dù ngươi mang theo thiên quân vạn mã tới, thì ngươi cũng không gặp được Tô Túy Điệp." 

Mày kiếm của Hàn Minh Nguyệt khẽ nhếch, hắn biết thủ hạ của Tần Phong đều rất lợi hại. Mặc dù không có tin tức đầy đủ, nhưng từ khi bọn họ xuất hiện, với chiến tích gần nửa năm nay cũng đủ để chứng minh thực lực của bọn họ. 

Nhưng nếu nói có thể địch nổi thiên quân vạn mã, thì cũng không tránh khỏi tự tin quá mức. Nhưng mà... hiện tại hắn cũng không lấy ra được thiên quân vạn mã.

Tần Phong hào hứng quan sát thần sắc của hắn ta, dựa vào ghế cười nói: "Hàn công tử hiểu lầm, vì đạt được mục đích, Kỳ Lân sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào, nhưng tuyệt đối sẽ không cứng đối cứng tự rước lấy đường chết. Ý của tại hạ là.. Chỉ cần không có sự đồng ý của Vương gia, thì cho dù Hàn công tử xông vào... Tại hạ cũng sẽ giết nàng ta trong nháy mắt trước khi Hàn công tử nhìn thấy nàng ta. Nếu Hàn công tử muốn nhìn thấy Tô Túy Điệp tắt thở, thì cứ thử xem."

Hàn Minh Nguyệt im lặng, hắn biết Tần Phong cũng không phải đang nói giỡn. Mặc dù Địch Lệ Nhiệt Ba không phải đích thân Tô Túy Điệp giết chết, nhưng nếu như không phải đột nhiên nàng ấy phóng ám khí, thìĐịch Lệ Nhiệt Ba cũng sẽ không ngã xuống vách đá. 

Nếu không phải Mặc Diệc Phàm còn muốn Tô Túy Điệp sống, thì chỉ sợ người của Định Quốc Vương phủ đã bầm thây nàng ấy ra vạn đoạn từ lâu rồi. 

Thở dài, Hàn Minh Nguyệt nói: "Tại hạ chỉ muốn gặp nàng ấy một lần, cho dù không nói lời nào cũng được."

Tần Phong đã cầm lên hồ sơ một lần nữa, ý tứ tiễn khách không cần nói cũng biết.

"Tần công tử, cho ta gặp Túy Điệp một lần. Ta dùng một tin tức cực kỳ bí mật đổi với ngươi." Hàn Minh Nguyệt trầm giọng nói.

Ngay cả mí mắt Tần Phong cũng không giơ lên, chỉ lạnh nhạt nói: "Tạm thời Kỳ Lân không có nhiệm vụ, cũng không thu thập tin tức. Hàn công tử có điều gì muốn nói, thì có thể đi tìm Vương gia."

Hàn Minh Nguyệt nở nụ cười khổ sở, bởi vì chuyện của Tô Túy Điệp, nên hắn đã đi tìm Mặc Diệc Phàm hai lần, Mặc Diệc Phàm đã biểu thị rõ ràng, nếu còn nhìn thấy hắn nữa, thì sẽ không giao hắn cho Trấn Nam Vương Tây Lăng, mà sẽ cho hắn được làm bạn với Tô Túy Điệp. 

Hắn thật sự muốn gặp Tô Túy Điệp, nhưng đó là muốn giữ được mạng của nàng ấy, nếu thật sự bị ném vào làm bạn với Túy Điệp, thì mới thật sự là kết thúc, "Tần thống lĩnh, tin tức kia tuyệt đối sẽ làm cho Vương gia các ngươi cảm thấy hứng thú. Hơn nữa, tin này cũng có một chút liên quan đến chuyện Định Vương phi gặp nạn." 

Tay đang lật xem hồ sơ của Tần Phong khẽ dừng lại, hình như suy tính một chút, mới ngẩng đầu lên nói: "Nói nghe một chút."

"Ta muốn gặp Túy Điệp trước." Hàn Minh Nguyệt cũng không quên lời mà Tần Phong mới vừa nói, vì đạt được mục đích, Kỳ Lân sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào, như vậy, qua sông rút cầu, rất hiển nhiên cũng nằm trong đó. 

Tần Phong nhíu mày, đứng lên nói: "Không thành vấn đề, ngươi có thể trông thấy nàng ta, nhưng không thể nói chuyện, nàng ta cũng không nhìn thấy ngươi được." 

Nói xong còn nhếch miệng cười một tiếng với Hàn Minh Nguyệt: "Ta không lo lắng Hàn công tử sẽ lật lọng, cũng như vậy, nếu tin tức của ngươi không làm cho ta hài lòng, thì rất nhanh ngươi sẽ thấy... Bởi vì ngươi, mà Tô Túy Điệp sẽ phải chịu dạng trừng phạt gì."

Thân thể Hàn Minh Nguyệt cứng đờ, nhìn chằm chằm Tần Phong, trầm mặc hồi lâu mới thở dài nói: "Thủ đoạn huấn luyện người của Định Vương phi thật sự lợi hại......"

Tần Phong nhún nhún vai, cười lạnh nói: "Vốn còn có thể lợi hại hơn. Xin mời, Hàn công tử."

Nhìn một màn trước mắt, trong lòng Hàn Minh Nguyệt ngũ vị tạp trần. Thật sự hơi phân không rõ ràng lắm, rốt cuộc mình có hối hận đã trăm phương ngàn kế muốn tới gặp Tô Túy Điệp một lần hay không.

Lúc này, bọn họ đang đứng trong một căn phòng cực kỳ đơn sơ, người bình thường tuyệt đối không phát hiện được nơi này có gì đặc biệt. 

Nhưng sau khi cơ quan ở trên vách tường được mở ra, thì có thể thấy một mật thất trống trải ở phía sau vách tường. 

Hơn nữa còn ở dưới chân bọn họ, từ trên cao nhìn xuống có thể nhìn hết toàn bộ mật thất không sót gì. 

Chỉ cần nhìn một cái, Hàn Minh Nguyệt liền thấy được Tô Túy Điệp. Bởi vì, lúc này trong phòng chỉ có một mình Tô Túy Điệp, nhưng Hàn Minh Nguyệt lại thật sự hơi hoài nghi, rốt cuộc người nằm trên mặt đất có phải Tô Túy Điệp hay không?

Trong chiếc áo tù nhân màu xám tro tràn đầy dơ bẩn và vết máu, Tô Túy Điệp vô lực nằm trên mặt đất dơ bẩn, cho dù bọn họ đứng ở chỗ cao như vậy, thì cũng phải cố gắng hết sức mới nghe được hơi thở như có như không truyền tới từ phía dưới. 

Hàn Minh Nguyệt thấy rõ ràng, ngón tay của nàng ấy bị gãy rất quỷ dị, mềm nhũn đặt trên mặt đất. 

Cũng như vậy, một cái chân cũng bị gãy, cho dù đã ngủ mê man, thì thỉnh thoảng cái chân kia vẫn co giật, trên mặt tràn đầy thần sắc thống khổ, thỉnh thoảng lắc đầu thấp giọng lẩm bẩm cái gì. Nếu như nghe kỹ, thì sẽ phát hiện, nàng ấy đang nói —— ta sai rồi... Tha ta... Cứu mạng...

"Rốt cuộc các ngươi đã làm gì nàng ấy?" Cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng chất vấn.

Tần Phong không thèm để ý, thản nhiên nói: "Đừng nói cho ta Thiên Nhất các không có tra tấn. Ngươi yên tâm, người của ta cũng không phải tất cả đều là người đang học việc, cho dù thỉnh thoảng không đúng mực, thì cũng sẽ không muốn mạng của nàng ta."

Hàn Minh Nguyệt không khỏi rùng mình một cái. Những thủ đoạn hình phạt ngầm kia, thì dĩ nhiên hắn biết rất rõ ràng, công tử Minh Nguyệt không phải Bồ Tát sống, hắn cũng đã từng mặt không đổi sắc hành hạ địch nhân rơi vào trong tay mình, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, những thủ đoạn kia sẽ dùng lên trên người cô gái mà hắn thích nhất, 

"Nàng ấy chỉ là một cô gái yếu ớt, thì làm sao mà nàng ấy chịu được những thủ đoạn kia?"

Tần Phong nhún vai, ai quan tâm nàng ta chịu được hay không, chỉ cần không chết là được.

"Trên thực tế nàng ta có thể chịu đựng giỏi hơn người bình thường rất nhiều." 

Với điểm này, Tần Phong vẫn có vài phần kính nể Tô Túy Điệp, tra tấn này cũng không phải nói không là có thể biết. 

Đương nhiên phải cần huấn luyện, mà huấn luyện thì tất nhiên phải cần người. Tô Túy Điệp cũng không phải là người duy nhất, trên thực tế, cùng tiến vào với Tô Túy Điệp còn có hai người, là hai nam nhân biết võ công. 

Ở dưới tình huống hoàn toàn không nương tay, hai nam nhân không chịu được đã tự sát nhưng Tô Túy Điệp lại còn sống, 

"Thật ra thì điều này cũng không thể trách chúng ta, vốn Vương phi cũng cực kỳ phản đối phương thức tra hỏi máu tanh này. Hơn nữa chính ngài ấy cũng có rất nhiều thành tựu về những thứ này, nhưng đáng tiếc ngài ấy còn chưa kịp dạy hết cho chúng ta biết thì đã mất tích. Cho nên... Cũng chỉ có thể làm phiền Tô tiểu thư tiếp tục hưởng thụ biện pháp cũ trước kia thôi. Mặt khác, Hàn công tử không cần phải lo lắng, vết thương trên người nàng ta cũng không phải... Ừ, trừ chân ra, thì cũng không phải không thể chữa trị. Sáng mai sẽ có người nối xương ngón tay lại cho nàng ta. Trầm tiên sinh cũng cung cấp linh dược trị thương, bảo đảm trong mười ngày sẽ bình phục."

Sắc mặt Hàn Minh Nguyệt âm trầm, "Sau đó lại để cho các ngươi đánh gãy nữa ư?"

"Là bẻ gãy, ngón tay quá nhỏ cũng không thể đánh được, trừ phi muốn đập nát vĩnh viễn không thể nối lại." Tần Phong sửa lại.

"Như vậy... Sau này, tay nàng ấy còn có thể bình phục hoàn toàn sao?" Hàn Minh Nguyệt quát. 

Chỉ nghe giọng của Tần Phong là có thể hiểu, đây tuyệt đối không phải là lần đầu tiên, cũng sẽ không phải là lần cuối cùng. 

Cho dù thuốc của Trầm Dương có tốt hơn nữa, thì cũng không thể không để lại một chút di chứng nào.

Tần Phong nhướng mày, lạnh nhạt nói: "Hàn công tử cảm thấy nàng ta còn có cơ hội đi ra ngoài sao?"

 Vương gia cũng không nói phải bảo đảm cho nàng ta khỏe mạnh, không bị thương tổn gì, trên thực tế, đến bây giờ Tô Túy Điệp còn có thể giữ được nguyên vẹn không sứt mẻ gì, cũng đã là mấy tên thủ hạ đã rất có chừng mực rồi, 

"Hàn công tử không cần lo lắng, mặt của nàng ta, thì chúng ta sẽ không động đến. Nếu tin tức của Hàn công tử có thể làm cho ta hài lòng, thì ngươi còn có thể bớt ra chút thời gian tới đây vẽ hai bức tranh làm kỷ niệm. Vương gia nói, biến nàng ta thành quá xấu sẽ dọa Vương phi và Tiểu thế tử."

Sắc mặt Hàn Minh Nguyệt xanh mét, nhưng cái gì cũng nói không ra được. Cuối cùng đành nhìn thật kỹ cô gái đang hô hấp yếu ớt nằm trên đất một cái, rồi xoay người ra khỏi gian phòng này theo Tần Phong.

"Cái tên nam nhân gọi là Đàm Kế Chi ở bên cạnh Mặc Cảnh Kỳ kia chính là hậu duệ của Hoàng thất Tiền triều." Chống lại hai mắt lãnh mạc của Tần Phong, Hàn Minh Nguyệt nói.

Tần Phong hí mắt, "Hàn công tử, ngươi đang đùa giỡn ta sao?" 

Hậu duệ Hoàng thất Tiền triều? Nếu trước kia, thì có lẽ tin tức này cũng xem như đáng giá, nhưng hiện tại, bọn họ và Mặc Cảnh Kỳ có thể nói cũng đã âm thầm biến thành thế nước với lửa, ai mà có thời gian quản cái khỉ gió bên cạnh hắn ta có quan hệ thế nào với chuyện có phải là hậu duệ Tiền triều hay không? 

Cho dù bản thân Mặc Cảnh Kỳ là hậu duệ Tiền triều thì cũng không liên quan với bọn họ.

Hàn Minh Nguyệt lãnh đạm nói: "Mặc dù năm nay Đàm Kế Chi mới chính thức xuất hiện trên triều đình, nhưng hắn ta đã ở bên cạnh Mặc Cảnh Kỳ hơn mười năm. Là tâm phúc và cố vấn mà Mặc Cảnh Kỳ tín nhiệm nhất, ngươi cảm thấy điều này có quan trọng hay không?"

Tâm phúc và cố vấn của Mặc Cảnh Kỳ?

Tần Phong nhíu mày, có thể được Mặc Diệc Phàm chọn lựa từ trong đông đảo Hắc Vân Kỵ ra để giao cho Địch Lệ Nhiệt Ba, lại có thể nhận được sự khẳng định của Địch Lệ Nhiệt Ba mà trở thành Thống lĩnh Kỳ Lân, thì ít nhất năng lực của Tần Phong trên bất kỳ phương diện nào cũng đều ở trình độ từ trung bình trở lên. 

Cho nên vừa nghe lời nói của Hàn Minh Nguyệt, thì Tần Phong đã lập tức nhạy cảm nhận ra ý mà Hàn Minh Nguyệt muốn nói. 

Một hậu duệ Tiền triều, cho dù Tiền triều đã diệt vong hơn hai trăm năm, nhưng một người như vậy xuất hiện ở bên cạnh Hoàng đế đương triều, hơn nữa lại lấy thân phận tâm phúc xuất hiện, thì luôn sẽ làm cho người ta có mấy phần chú ý và cảnh giác. 

Dĩ nhiên Tần Phong cũng sẽ không quên, lúc đầu, khi còn ở trong Sở kinh trước khi xuất chinh, Mặc Cảnh Kỳ có ý đồ đoạt được binh quyền từ trong tay Vương phi, cái người gọi là Đàm Kế Chi này còn gây khó khăn cho Vương phi.

Chỉ trong nháy mắt, tâm tư của Tần Phong đã vòng vo mấy trăm lần. Nhìn chằm chằm Hàn Minh Nguyệt trước mặt, mặt Tần Phong không chút thay đổi, nói: "Sao ta biết ngươi nói có thật hay không? Còn có... Nếu tin tức kia mà ngay cả Định Vương phủ cũng không biết, thì làm sao Hàn công tử lại biết được?"

Hàn Minh Nguyệt lạnh nhạt nói: "Ta tốt xấu gì cũng đã từng là Các chủ Thiên Nhất các?" 

Thiên Nhất các nắm giữ nguồn tin tức lớn nhất thiên hạ, biết một ít tin tức mà người khác không biết, thì có gì kỳ quái?

Tần Phong hừ nhẹ một tiếng, "Nếu tin tức khác, thì tại hạ có thể sẽ không cảm thấy kỳ quái, nhưng nếu ở trong Sở kinh... Thiên Nhất các thật sự có năng lực tìm được tin tức mà ngay cả Định Vương phủ cũng không biết sao?" 

Những năm này, không chỉ Hoàng đế không ngừng nhìn chằm chằm vào Định Quốc Vương phủ từng giây từng phút, mà Định Quốc Vương phủ cũng chưa từng thả lỏng đề phòng Mặc Cảnh Kỳ. 

Nếu không, trong những năm mà Định Vương bệnh nặng đóng cửa không ra, thì Định Quốc Vương phủ đã bị Hoàng gia nuốt mất từ lâu rồi.

"Nếu ngươi không tin, ta cũng không biết nói gì nữa, chuyện Định Vương phi lần này tuyệt đối có người này sáp vào một cước. Ngươi cứ ngẫm lại xem, nếu Mặc Diệc Phàm và Mặc Cảnh Kỳ quyết liệt, chân chính được lợi là những ai?"

Đương nhiên là các nước xung quanh và Mặc Cảnh Lê đã chiếm đất làm vua, dĩ nhiên nếu lời của Hàn Minh Nguyệt là thật, thì Đàm Kế Chi cũng được xem như một người được hưởng lợi. 

Thật ra, mặc kệ Tần Phong có tin hay không, thì tin tức như thế cũng phải báo cáo nhanh cho Mặc Diệc Phàm.

Nhưng mà, phản ứng của Mặc Diệc Phàm trong việc này lại làm cho Hàn Minh Nguyệt cực kỳ hoảng sợ.

"Chém đứt cánh tay trái của Tô Túy Điệp!"

"Ngươi điên rồi!"

Nhìn thần sắc bình tĩnh của Mặc Diệc Phàm, Hàn Minh Nguyệt giận dữ hét lên.

Mặc Diệc Phàm ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "Nói ra nguồn tin, nếu không, chưa tới một canh giờ, ta sẽ chém đứt từng bộ phận của Tô Túy Điệp đưa cho ngươi."

"Ta đã nói rồi!" Hàn Minh Nguyệt tức giận nói.

"Ta không tin." 

Mặc Diệc Phàm đẩy sổ sách trước mặt ra, nói, "Đừng quên Thiên Nhất các ở trong tay ai, ngươi có bao nhiêu người ở trong thành, ta đều biết. Hoặc là, ngươi đang nói cho ta biết, lúc trước ngươi giao dịch với ta, thì ngươi đã che giấu một chút chuyện gì đó? Như vậy, ta còn có thể giết chết Tô Túy Điệp." 

Ánh mắt Hàn Minh Nguyệt phức tạp nhìn hắn ta, "Ngươi đừng quên, cha và huynh trưởng của nàng ấy cũng đã chết vì Mặc gia các ngươi." 

Mặc Diệc Phàm ngã về phía sau, dựa vào ghế, trên mặt hơi tái nhợt mang theo mệt mỏi và không quan tâm, "Thì như thế nào? Ta đã nói rồi... Nếu năm nay A Lệ chưa trở về, thì ai cũng không cứu được nàng ta."

Địch Lệ Nhiệt Ba đã chết! Hàn Minh Nguyệt rất muốn thét ra câu đó, nhưng nhìn ánh mắt đạm mạc của Mặc Diệc Phàm, hắn lại không nói ra được. 

Hoặc là nói, hắn không dám, hắn không dám khẳng định, nếu sau khi mình thét ra những lời này, thì sẽ mang đến hậu quả gì, 

"Mặc Diệc Phàm, ngươi, cái người điên này...." Hàn Minh Nguyệt thấp giọng nói. 

Mặc Diệc Phàm thấp giọng cười, không để ý đánh giá của Hàn Minh Nguyệt chút nào, "Ta luôn luôn tỉnh táo hơn ngươi, ta biết ta muốn làm cái gì, Hàn Minh Nguyệt, ngươi có biết không?" 

Hắn phải đợi A Lệ và cục cưng của bọn họ trở lại, nếu A Lệ không trở về, thì hắn sẽ giết từ từ, giết chết những người muốn thương tổn A Lệ và gây trở ngại cho bọn họ, giết cho đến khi A Lệ trở lại hoặc đến khi hắn chết, "Hiện tại, nói cho ta biết đáp án, hoặc ngươi muốn một cánh tay của Tô Túy Điệp?"

Hàn Minh Nguyệt thất bại nhắm mắt lại, hắn bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc nói cho Mặc Diệc Phàm tin tức kia là đúng hay sai, "Là Túy Điệp nói cho ta biết."

"Ha ha, thú vị..." Mặc Diệc Phàm cúi đầu nở nụ cười, "Tô Túy Điệp nói cho ngươi? Một nữ nhân ở tại Tây Lăng xa xôi, bị Trấn Nam Vương biến thành con cờ mà lúc nào cũng có thể vứt bỏ... Lại biết tin tức bí mật như vậy? Tần Phong, Trác Tĩnh."

"Có thuộc hạ." Hai người tiến lên nghe lệnh.

Mặc Diệc Phàm lạnh lùng nói: "Trong vòng một ngày, ta muốn nghe được đáp án từ trong miệng Tô Túy Điệp, ta không cần biết các ngươi dùng biện pháp gì."

Hai người liếc mắt nhìn nhau, "Thuộc hạ tuân lệnh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro