Chương 9: Đại hộ Trương gia ở thành Lạc Dương
Ngay lúc Viễn An dập đầu cầu xin Võ Hậu thả Triệu Lan Chi ra, phục hồi chức vị, thì trong đại lao Lạc Dương , một cái lão tội phạm nằm trên đất rên rỉ: "Đau quá, khát quá, đại nhân... Cho ta một uống miếng nước đi."
Cai ngục ở bên ngoài tức giận: "Đã sắp chết đến nơi, còn muốn uống nước? Hừ, cứ chờ chết đi, lão gia hỏa ta đã nói với ngươi, ngươi chết như vậy so với chặt đầu còn tốt hơn, còn giữ được toàn thây!"
Cai ngục nghênh ngang mà đi, Triệu Lan Chi động lòng trắc ẩn, tiến lên đỡ lão tội phạm, rót nước vào miệng hắn.
Lão tội phạm mở mắt lấy hơi nói: "Đa tạ ngươi..."
Triệu Lan Chi mặt không cảm xúc: "Còn chưa đến lúc hành hình, thì ngươi không đáng chết."
Lão tội phạm thở hồng hộc: "Triệu Bộ đầu, ai có thể nghĩ tới sẽ có ngày này, ngươi và ta đều bị nhốt ở trong đại lao."
Lời này nghe không lọt tai, Triệu Lan Chi lại không để ý, chỉ nói: "Âu cũng là duyên phận."
Lão phạm tội nói: "Nếu là duyên phận, nếu ngươi đã cho ta một uống miếng nước, ta liền nói cho ngươi biết một bí mật."
"Ngươi nói đi."
Lão phạm tội ho khan mấy tiếng: "Ta vốn là người của Hoắc Đô sơn, không chịu được lão đại liền trốn đi . Muốn cướp chút tài sản giết người, giờ đây cũng muốn nói rõ . Ta cho ngươi biết, Triệu bộ đầu, ba ngày sau là ngày hai mươi tám tháng bảy, hoàng đạo cát nhật, ta nhận được tin tức, Hoắc Đô sơn nhìn trúng đại hộ Trương lão gia, nếu như ngài muốn bắt người của Hoắc Đô, không bằng đến nhà Trương lão gia canh chừng đi..."
(Hoàng đạo cát nhật: Ngày lành tháng tốt)
Triệu Lan Chi kinh ngạc: "Lời ngươi nói với ta mau nói rõ hơn đi."
Lão tội phạm cười ha ha, bỗng nhiên ho khan kịch liệt, trong tích tắc sặc nước mà chết.
Triệu Lan Chi liền vội vàng gọi cai ngục: "...Mau tới đây... Hắn đã chết..."
Trong lòng của hắn nghĩ ngợi: Người này nói không biết có mấy phần thật giả? Đáng tiếc bây giờ thân ta cũng ở trong đại ngục, cho dù biết kế hoạch của Hoắc Đô sơn cũng không có năng lực làm!
Viễn An ra roi thúc ngựa từ phủ Quách tướng quân chạy tới, nàng dừng lại ngau cửa đại lao, tung người xuống ngựa, lo lắng xông vào. Có cai ngục mới tới không biết lớn nhỏ, ngay cả nàng cũng dám ngăn lại: "Đứng lại, là người nào? Hôm nay không thể thăm!"
Viễn An không nói lời nào, tay cầm ý chỉ của Thiên Hậu về giơ lên, cai ngục cung kính lui về phía sau. Nàng bước nhanh xuyên qua hành lang, chạy thẳng tới bên trong đại lao tìm: "Triệu Lan Chi? ! Triệu Lan Chi!"
Triệu Lan Chi nắm song gỗ: "Viễn An? ! Sao muội lại tới?"
Viễn An phân phó cai ngục : "Mở cửa ra cho ta, mau thả Triệu bộ đầu ra!"
Triệu Lan Chi tức giận: "Khi trước khong phải ta đã nói rõ với muội rồi sao? Tại sao lại tới nữa? Ta đã nói với muội, không cần muội cứu ta ra ngoài?"
"Ngươi xem đi, đây là chỉ dụ của Thiên Hậu! Không phải là ta muốn cứu huynh đi ra ngoài! Là Thiên Hậu!"
Triệu Lan Chi sững sốt.
Cai ngục mở cửa, Viễn An kéo Triệu Lan Chi: "Còn đứng ngớ ra làm gì? Còn không theo ta? !"
Trên đường tiến cung, Viễn An đem những chuyện xảy ra gần đây kể với Triệu Lan Chi, kể chính mình gặp nạn như thê nào, Ngọc Thẩm trả thù ra sao, còn có kết quả của một nhà Quách tướng quân, Triệu Lan Chi nghe nàng kể không khỏi kinh hải, càng là vì lo lắng cho Viễn An.
Chuyện này đè xuống không nhắc tới. Lại nói Viễn An, Triệu Lan Chi hai người tiến thẳng đến ngự thư phòng, Triệu Lan Chi quỳ xuống trước mặt Võ Hậu: "Tội thần Triệu Lan Chi bái kiến Thiên Hậu!"
Võ Hậu đỡ Triệu Lan Chi dậy: "Lan Chi ngươi đứng dậy đi. Sự thật đã được chứng minh, ngươi bị oan uổng. Quách tướng quân Phủ công án, chân tướng đã rõ ràng. Kẻ cài bẫy giết chết con trai Quách tướng quân, đúng là hắn phu nhân. Cái bẫy này hết sức khéo léo, ngươi bị hãm hại, thành dê thế tội..."
"Tạ Thiên Hậu đã đòi lại trong sạch cho Lan Chi!"
Võ Hậu nói: "Không cần cám ơn bản cung. Muốn cám ơn, liền cám ơn Viễn An đi. Nếu không có nàng tích cực, cũng sẽ không trả lại được trong sạch cho ngươi. Lan Chi, lần này, ngươi thiếu Viễn An ân tình!"
Triệu Lan Chi nhìn Viễn An, cả người nàng đều là thương tích, đang nhìn hắn chằm chằm, lại cắn răng, lại cười hì hì.
Triệu Lan Chi làm cái lạy dài: "Viễn An, ta, đa tạ muội..."
Viễn An khoát khoát tay: "... Không cần khách khí ..."
Võ Hậu nhìn hai người cười cười: "Chỉ tiếc a, lần này Quách tướng quân bỏ mình . Ta lại tổn thất một lương tướng! Việc trừ phiến loạn Hoắc Đô sơn, ta nên phái ai đi đây?"
Triệu Lan Chi thoáng trầm ngâm: "Thiên Hậu, Lan Chi nguyện lĩnh mệnh đi trừ phiến loạn!"
Võ Hậu mừng rỡ: "Tốt! Lan Chi! Ngươi vốn xuất thân từ trong quân, đang lúc bản cung cần người cho nhiệm vụ lần này, lại còn có thể mượn cơ hội này lấy lại uy danh ! Lan Chi, làm cho tốt! Thành công bản cung sẽ trọng thưởng!"
"Lan Chi ghi nhớ dạy bảo Thiên Hậu! Tất đem hết toàn lực, dẹp loạn đám sơn tặc Hoắc Đô sơn! Xin Thiên Hậu yên tâm!"
Đại điện Quốc sư bên kia, Thiên Kiều đang múc nước trên thánh đàn, tiểu đồng đi mời Tinh Tuệ tới đnag quỳ ở phía dưới, nàng mới rút người từ phủ Quách tướng quân ra tim vẫn còn đập mạnh , hốt hoảng, cả người phát run.
Thấy dáng vẻ nàng chật vật, Thiên Kiều cũng không coi ra gì: "Lần này, Tinh Tuệ Quận chúa tài cao cũng bị dọa cho hỏng? Nào, uống chút Thánh Thủy, cho đỡ sợ."
Tinh Tuệ còn chưa tỉnh hồn, nơm nớp lo sợ nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.
Thiên Kiều đi tới, an ủi vỗ vai Tinh Tuệ: "Ta biết ngươi đang nghĩ gì. Chuyện vui biến thành tang sự, di mẫu từ nuôi ngươi từ nhỏ chết ngay trước mắt, dù là ai, ở trong lòng đều kinh hoảng."
Tinh Tuệ nói: "Trước mặt Thiên Hậu cùng mọi người, di mẫu thà tự sát cũng không có khai ta ra. Ta, ta là tự vệ, không dám bước lên. Ta, ta có lỗi với người..."
Thiên Kiều an ủi: "Không liên quan đến ngươi. Mà phải nói nàng là người thông minh, trong lòng nàng biết rất rõ, khai ra ngươi, thì đồng nghĩa với khai ra ta, nàng phải bảo vệ con gái nàng, bên nào nặng nhẹ, trong lòng nàng tự nhiên có tính toán."
Tinh Tuệ không khống chế được, cả người phát run, nước mắt giàn giụa: "... Quốc Sư nói rất phải..."
Nói xong nàng cúi đầu, cắn chặt miệng, trong đầu nghĩ nếu chính mình không phải tay sai của Thiên Kiều, thì sao lại hại chết di mẫu? !
Thiên Kiều quốc sư vẫn là cao cao tại thượng: "Ai... Xem ra ngươi vẫn còn tuổi trẻ. Phật Châu tuy nhanh chóng chuyển nhương, lại chế trụ đối thủ, nhưng chỉ khinh địch trong nháy mắt. Kết quả ở một khắc cuối cùng bị Diệp Viễn An lật bàn. Tinh Tuệ ơi Tinh Tuệ, sau này ngươi phải tiếp nhận giáo huấn, muôn ngàn lần không thể khinh địch. Ngàn vạn lần không nên cho là mình mới là người thông minh nhất, Diệp Viễn An kia, ta thấy tâm cơ thủ đoạn của nàng sợ rằng trên ngươi một bậc!"
Tinh Tuệ nghiêng đầu sang chỗ khác, lạnh rên một tiếng: "... Phật Châu là ta thuận lợi tìm về, Quốc Sư cần gì phải thôi phồng người khác tiêu diệt chí khí uy phong của ta? Huống chi, huống chi Diệp Viễn An kia, bên người còn một tiểu nô dũng mãnh đắc lực, ta hoài nghi nàng còn có cao nhân tương trợ!"
Thiên Kiều chân mày động một cái: "Ồ? ... Nói ta nghe một chút..."
Tinh Tuệ liền kể chính mình nhìn thấy ở trong phủ Quách tướng quân có một lão đầu nhi chỉ dẫn cho Mục Lạc hành động.
Thiên Kiều xoay người: "Lại có loại chuyện này... Lão đầu nhi kia dung mạo ra sao ?"
"Cách khá xa nhìn không rõ lắm, lại không thấy chính diện. Chỉ cảm thấy người này vóc người gầy cao, râu tóc trắng phao."
Thiên Kiều nhẹ nhàng cười cười: "Một trăm lão đầu tử bên ngoài sợ rằng bốn mươi lăm người cũng là như thế."
Tinh Tuệ nói: "Cũng sẽ không có bốn mươi lăm người cũng có thể lâm nguy không sợ như vậy. Nghĩ ra cách hướng dẫn bọn họ giết chết quái vật Quách tướng quân!"
Thiên Kiều thoáng trầm ngâm: "... Tinh Tuệ, ngươi nói cũng có lý. Hãy nghe ta nói, Diệp Viễn An cùng Triệu Lan Chi ngươi vẫn phải cẩn thận đề phòng, bọn họ phía sau là có hay không có cao nhân tương trợ, ngươi cũng phải cẩn thận lưu ý. Bất quá trọng yếu nhất vẫn là tìm Tam Tạng Phật Châu. Nào, lại nhìn xem nó ở nơi nào."
Bàn tay quốc sư Thiên Kiều mở ra xuất hiện Phật Châu hào quang lấp lánh, bay lên, ở trên bản đồ thành Lạc Dương giống như trước như thế cho thấy vị trí viên tiếp theo.
Tinh Tuệ thấy rõ ràng, gật đầu một cái: "Ta minh bạch. Đây là trạch viện đại hộ giàu nhất thành Lạc Dương. Quốc sư yên tâm!"
Tinh Tuệ lĩnh mệnh rời đi. Quốc Sư Thiên Kiều thu hồi Phật Châu, cầm bút lông vẽ lên tấm vải đỏ . Bỗng nhiên lửa cháy ở mép vải cháy lan đến tay áo Thiên Kiều.
Đám tiểu đồng nhanh lên tiến lên dập lửa.
Thiên Kiều cứng đờ, trước mắt lại thấy cảnh Từ Ân tự cháy , ánh lửa đốt người, kêu khóc cả ngày.
Hắn thống khổ nhắm mắt lại, quay ngược lại mấy bước.
Tiểu đồng tiến lên: "Quốc Sư... Quốc Sư..."
Thiên Kiều tự lẩm bẩm: "... Thiên Xu sư đệ, chẳng lẽ, cao nhân đứng sau Diệp Viễn An chính là đệ? Là đệ, là đệ đã trở lại?"
Một trận gió lạnh thổi qua đại điện Quốc Sư , mồ hôi trên người Thiên Kiều Quốc Sư đều tiêu tan, hắn nhớ lại chuyện cũ, nhớ tới cố nhân, đầu tiên là bi thương, khổ sở, trong nháy mắt, mừng như điên, cười như điên, phất tay áo xoay người rời đi: "Ha ha ha ha, nếu thật là đệ trở lại, đây chẳng phải là tốt sao! Chín viên Phật Châu, ta đều đã tìm về! Đại sự sắp thành! Đại sự sắp thành a!"
Viễn An cùng Triệu Lan Chi từ biệt Võ Hậu, hai người đi qua Ngự Hoa Viên, Triệu Lan Chi nói: "Có một ngày ở trong tù, một tử tù còn trẻ bị kéo ra ngoài chém đầu, trước đó cũng không nói lời nào, lúc sắp đi chân run, khóc. Trong miệng kêu tên một cô nương. Ta tuy chưa bao giờ nằm mơ, nhưng đêm hôm đó, ta mơ thấy muội."
Viễn An nghe hắn nói như vậy, trong lòng thật vui, ngoài mặt lại giả bộ hồ đồ, xoay người hỏi "Mơ thấy ta cái gì?"
Triệu Lan Chi sờ tóc mai của nàng: "Giấc mộng kia rất kỳ quái, ta bị đầm lầy nuốt chửng. Muội nhất định phải ta kéo lên. Ta nói Viễn An muội đi đi, nếu không thì hai ta sẽ chết. Muội không chịu."
Viễn An chuyển đảo mắt: "Ồ? Vậy sau đó thì sao?"
"Sau đó ta tỉnh."
Viễn An rên một tiếng: " Người này thật đúng là, đến nằm mơ cũng không có kết quả rõ rnafg."
Triệu Lan Chi bước lên một bước, gần chạm chân nàng, hơi cúi đầu: "Sao lại không có kết quả rõ ràng, trước mặt ta được muội cứu ra, lại được Thiên Hậu ủy thác trách nhiệm nặng nề. Đây không phải là kết quả tốt đẹp của ác mộng sao?"
Viễn An ngẩng đầu nhìn hắn: "Nói cũng vậy."
Hai người cách quá gần, hơi thở thoáng qua, Triệu Lan Chi ở trong ngục vốn dĩ nhớ Viễn An, lại được nàng xả thân cứu, lúc này chỉ cảm trong lòng rạo rực, có lời, hôm nay nhất định nhất định phải nói cho nàng, muốn nàng biết!
"... Viễn An, cũng may muội một mực tin tưởng ta. Khi đó ngay cả ta cũng không tin mình, chỉ có muội cũng tin ta. Ta biết rõ muội đối với ta rất tốt. Muội yên tâm... Ta không phụ muội!"
Triệu Lan Chi đưa tay ôm lấy Viễn An.
Trong lòng Viễn An vốn đang vui vẻ, cực kỳ đắc ý, còn bi hắn đột nhiên ôm lấy, càng cảm thấy như đang ngâm vào trong bình mật, nhưng chỉ trong nháy mắt, chợt nhớ tới mình thiếu chút nữa đã bỏ mạng ở phủ Quách tướng quân, tình cảnh Mục Lạc ôm chặt trong ngực, khiến nàng liền cứng đờ.
Ai, thật là kỳ quái, nhớ Triệu Lan Chi như vậy, thích Triệu Lan Chi như vậy, cho tới bây giờ cũng không quá chú ý chuyện của Mục Lạc , người này sao lại có lực sát thương lớn đến vậy, thế nào lại nhớ tới hắn, liền đem bầu không khí tình nồng ý mật này phá hủy, làm nàng không còn chút hoan hỉ nào.
Viễn An càng ngày càng không được tự nhiên, thoát khỏi lồng ngực của Triệu Lan Chi, ngẩng đầu nhìn ánh mắt hắn: "Lại nói, chuyện này ngươi muốn cám ơn cũng không thể cám ơn ta, còn một người nữa."
Triệu Lan Chi thích nhất dáng vẻ cò kè này của nàng, liền nói: "Còn có ai giúp?"
"Mục Lạc nha!"
"Không biết rõ làm sao cảm tạ hắn."
Viễn An suy nghĩ một chút: "Ai ta có chủ ý. Huynh từ trong tù đi ra, không chỉ có phục hồi nguyên chức, còn được Thiên Hậu ủy phái nhiệm vụ trọng yếu, đây chính là chuyện thật tốt, theo lý nên ăn mừng. Huynh nha, nên mời bạn tốt một bàn, ta đưa Mục Lạc đến, một hồi đồ ăn thức uống ngon lành, cũng coi như cảm tạ hắn. Huynh thấy thế nào?"
"Ý kiến hay. Cứ làm theo lời muội nói!"
Viễn An nói: "Nói suông không bằng hành động, ta xem hay là tối nay đi."
Viễn An về nhà liền đi tìm Mục Lạc, nói Triệu Lan Chi muốn mời hắn uống rượu, Mục Lạc đang tắm cho ngựa, nghe lời nói của Viễn An nhưng hồi lâu không đáp lại một tiếng, Viễn An lượn quanh hắn: "Giả bộ điếc à? Lời ta đã nói với ngươi, ngươi không nghe thấy à? Ngươi mà còn cứ chà cái lưng con ngựa nữa, coi lộ hết da nó ra bây giờ! Tối nay Triệu Lan Chi mời khách ăn cơm, ngươi đi cùng ta, có nghe thấy không?"
Mục Lạc trên mặt một chút biểu tình cũng không có, nhưng rõ ràng có thể thấy hai chữ " Khó ở" to chà bá , hắn múc nước tạt trên lưng ngựa, làm ướt luôn Viễn An đứng say.
Viễn An nhảy cỡn lên né tránh, thở phì phò: "Ngươi bị làm sao thế? Khó chịu cái gì?"
Mục Lạc quay mặt đi: "Ta không muốn đi."
"Không đi cũng phải đi."
Mục Lạc hầm hừ nhìn nàng: "Tại sao?"
"Ta phải nói cho ngươi bao nhiêu lần nữa đây, ta là chủ tử, ngươi là nô tài. Ta nói cái gì ngươi cũng phải nghe, phải làm theo? !"
Gia hỏa trong tay Mục Lạcđùng một cái rơi trên mặt đất, quay đầu cùng Viễn An đối chọi gay gắt: "Nếu ta không đi thì sao? Người cho hắn mặt mũi nhưng ta không muốn cho. Người muốn tham gia náo nhiệt để cho hắn cao hứng, ta không muốn."
Hai người mắt trợn tròn trừng nhau nửa ngày, Viễn An vốn là tức hộc máu, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt tròn của tiểu tử kia, tính khí nóng nảy liền biến mất, chỉ cười hì hì: "Làm sao thế nhỉ? Đang vui như vậy sao lại mất hứng? Chưa thấy qua ngươi như vậy nha, làm gì có nô tài nào không muốn cùng với chủ tử đi ra ngoài chơi bời? Tự dưng ngươi đi theo ta còn khó chịu cái gì? Ta đếm ba tiếng, ngươi cười lên cho ta, coi như chuyện này không phát sinh. Một, hai, ba..."
Nàng xuống nước cũng không có tác dụng, Mục Lạc không cười, xoay người đưa lưng về phía Viễn An, vẫn nói: "Ta không muốn đi."
Viễn An đi vòng tới trước mặt hắn: "Tại sao vậy? Ngươi phải nó rõ ràng cho ta. Sao mỗi khi nói đến Triệu Lan Chi, là người chưng ra bản mặt thối đó cho ta nhìn?"
"Ta không thích hắn."
Viễn An liền nói theo hắn: "... Ai, thật ra thì, không thích hắn cũng không thể trách ngươi. Hắn người này a, mặt lạnh quanh năm, bất cận nhân tình, tự cho là đúng. Còn đặc biệt thích giáo huấn người. Bất quá ta nói với ngươi, tâm hắn không tệ, công chính, không sợ cường giả, không khi dễ người yếu. Ta vừa mới bắt đầu cũng chả ưa hắn."
"... Ta không muốn đi uống rượu với hắn. Không muốn đi cùng người và hắn uống rượu cùng nhau."
Viễn An nhìn hắn: "Mệnh lệnh ngươi cũng không đi, thương lượng cũng không đi. Ngươi chính là không đi, đúng hay không?"
"Ừm."
Viễn An thở dài: "Ai... Coi là, không đi thì không đi. Vậy ngươi ra ngoài đi vòng đâu đó, đứng cứ mãi ở nhà. Thời gian dài, tính khí càng ngày càng khó ưa... Ngươi mà còn như vậy, ta bắt đầu ghét ngươi nha..."
Nàng nói lời này chỉ là giả vờ uy hiếp, ai ngờ một câu nói vu vơ lại làm hắn bùng cháy, Mục Lạc bỗng nhiên hét: "Ta thích! Người ghét, ghét đi đừng để ý đến ta nữa!"
Hắn gào xong quay đầu đi, Viễn An ngớ ra ngây ngô nửa ngày. Nghiêng đầu nhìn thấy Thiên Xu đang cùng bọn nha hoàn thả diều tỏng hoa viên, hí ha hí hửng vui vẻ , xoay thành một đám , khanh khách chít chít.
Viễn An lầm bầm lầu bầu: "Hai người này thật quái lạ. Người trẻ thì không có chút nào hồn nhiên vui vẻ, người già thì không đứng đắn..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro