Chương 9.6: Rốt cuộc cô là ai?
Lại nói huynh đệ Lý Long, Lý Báo gày bẫy hãm hại Mục Lạc bị Viễn An vạch trần, lại bị Triệu Lan Chi giáo huấn mất hết mặt mũi, trở về doanh phòng thương nghị.
Lý Long nói: "Cái tên Mục Lạc đó, đệ tạm thời tha cho hắn. Gần đây không được gây sự nữa."
Lý Báo bị Mục Lạc giáo huấn vẫn còn không phục: "Đại ca cái này sao có thể được? Đệ bị thua thiệt, lại mất mặt trước các huynh đệ! Nếu không đem hắn đuổi đi, đệ sao còn chỗ đứng!"
Lý Long nghe vậy càng tức giận: "Mặt mũi? ! Ngươi có nghĩ tới mặt mũi ta không? Tình hình hôm nay ngươi không nhìn ra? Triệu thống lĩnh cùng chủ tử hắn nguyên bản là quen biết, sao lại không thiên vị hắn? ! Ngươi nếu còn tìm hắn để gây sự , đừng nói ngươi không còn chỗ đứng, ngay cả ta cũng không dễ xử lí."
Lý Báo hận hận: "Chúng ta cứ như vậy im lặng?"
Lý Long âm trầm: "Hừ, ta sống trong quân đội nhiều năm, vốn tưởng rằng sau khi Quách tướng quân qua đời, ta có thể thuận lợi thăng chức, làm thống lĩnh, ai biết phía trên phái Triệu Lan Chi tới! Ta chỉ có thể khuất phục! Hừ, bất quá không quan trọng, chung quy hắn cũng không biết , ngươi nghe ta, trước không nên động Mục Lạc kia, chúng ta tới thiết một cái bẫy, thế nào cũng phải lợi dụng hắn làm khó Triệu thống lĩnh."
Lý Báo nói: "Đại ca, đệ nghe huynh."
Lý Long cười gian: "Kiên nhẫn chút! Sẽ có cơ hội..."
Việc ngoài sáng trong tối trong đại doanh vây quét Hoắc Đô sơn tạm thời chúng ta không nhắc tới, lại nói về Tinh Tuệ Quận chúa, trước đó nàng vốn muốn trộm Phật Châu ở đại hộ Trương lão gia, lại gặp phải thủ lĩnh Hoắc Đô Sơn Hạ Chuẩn, người này cũng chính là người ngồi uống rượu với Mục Lạc và chặt đầu lưu manh ở Thành Nam , Hạ Chuẩn cướp Phật Châu từ trong tay Tinh Tuệ Quận chúa, Tinh Tuệ truy đuổi muốn đoạt lại, không ngờ Triệu Lan Chi lại chạy tới, Phật châu là bí mật trọng đại, không thể tiết lộ, Tinh Tuệ cố ý để cho Hạ Chuẩn chạy, chính mình dẫn Triệu Lan Chi, lại bị hắn đoán được, nàng nhảy xuống nước chật vật trốn về đến nhà.
Chiều nay nàng mơ một giấc mơ hỗn loạn: Trên đại điện Quốc Sư, Tinh Tuệ dâng lên hộp đựng Tam Tạng Phật Châu.
Thiên Kiều nhận lấy, mở ra, bỗng nhiên giận dữ, quăng mạnh xuống đất -- Phật Châu đã sớm vỡ vụn trong hộp! Thiên Kiều vung tay lên, Tinh Tuệ văng mạnh đập vào cây cột, nàng lau lau mặt mình nhìn thấy trên tay đều là máu tươi!
Tinh Tuệ đột nhiên bừng tỉnh, một hồi lâu sau, mới phát hiện đó chỉ là một cơn ác mộng đáng sợ, nàng vẫn còn ở trong nhà mình, bình yên vô sự, Tinh Tuệ vẫn còn sợ, cả người phát run, che mặt khóc tỉ tê.
Tĩnh Vương gia gõ cửa từ bên ngoài đi vào: "Muội muội tỉnh rồi à?"
Tinh Tuệ ngẩng đầu: " Đã là lúc nào rồi?"
"Bên ngoài không thấy mặt trời? Trời sắp tối rồi."
Tinh Tuệ hoảng hốt, nhớ tới hôm qua trong phủ Trương lão gia, đám người Triệu Lan Chi chạy tới, Hạ Chuẩn nói với nàng nếu muốn lấy hạt châu, buổi tối ngày thứ hai đi tửu quán Bạch Liên chờ.
Tinh Tuệ liền vội vàng đứng lên: "Sao không đánh thức muội dậy"
Nàng thức dậy chính là một trận choáng váng, lại ngồi xuống.
Tĩnh Vương lo lắng: "Còn trách ta, chính mình cảm lạnh cũng không biết. Buổi sáng gọi muội đều không tỉnh, người lại phát sốt, ta mời thái y đến xem bệnh, uống thuốc, muội lúc này mới khá hơn chút."
Tinh Tuệ vịn tường muốn đứng lên.
Tĩnh Vương cuống cuồng: "Muội muội! muốn làm gì?"
"Muội phải ra ngoài."
Tĩnh vương nói: "Ai, luôn là bận rộn như thế, thế tử Trịnh Quốc Công đến cầu hôn, ca ca muốn thương lượng với muội, cũng không có thời gian để nói sao?"
Tinh Tuệ lạnh lùng khoát tay: "Muội không có hứng thú."
Tĩnh vương nói: "Biết muội là đồ nhi của Quốc Sư, tất nhiên là làm việc cho hắn, nhiệm vụ phồn đa. Ai không biết còn tưởng rằng muội làm tể tướng."
Tinh Tuệ nghe được hai chữ "Quốc Sư" giống như bị phỏng, kéo Tĩnh Vương, ân cần: "Ca ca, muội ra ngoài làm việc, cũng không liên quan đến Quốc Sư. Cũng không phải là ông ta bảo muội đi! Huynh càng không nên nhắc tên ông ấy! Huynh hiểu không? Thiên Hậu và Quốc Sư hai người lực lượng tương đương, phải nhường nhịn ông ta, sao huynh dám nhắc đến tên ông ta như thế? ! Muội nói huynh có hiểu không?"
Tĩnh Vương u mê gật đầu: "Hiểu rồi... Tinh Tuệ, ? Sao ta vừa nhắc tới Quốc Sư muội lại sợ hãi như vậy? Chẳng lẽ ông ta còn có thể hại chúng ta?"
Tinh Tuệ vội vàng nói: "... Không, không thể. Ca ca, chuyện của muội huynh không cần hỏi, lại càng không nên biết. Bây giờ huynh đi ra ngoài đi, muội muốn thay y phục ra ngoài."
Tĩnh Vương lắc đầu một cái, ra ngoài.
Tinh Tuệ ngẩng đầu nhìn thấy trong gương thần sắc mình đang hỗn loạn.
Thành Lạc Dương đêm xuống, Tinh Tuệ Quận chúa thân mặc thường phục một mình đi tới Bạch Liên tửu quán, thỉnh thoảng nàng còn nhìn khắp nơi một chút, xem có người theo đuôi hay không.
Nơi đó cũng không khó tìm, Tinh Tuệ đến, vén rèm đi vào, nhìn thấy một người ngồi trong góc đưa lưng về phía mình, vóc người nhìn qua không thể nghi ngờ chính là Hạ Chuẩn.
Tinh Tuệ đi tới, ngồi đối diện hắn.
Hạ Chuẩn thấy nàng liền cười, cũng là một bộ dáng tuấn tú: "Ta chờ nàng thật lâu. Bất quá ta biết nàng nhất định sẽ tới."
Tinh Tuệ cứng rắn nói: "Đưa hạt châu cho ta."
Hạ Chuẩn trên mặt nụ cười sâu hơn: "Không được."
Tinh Tuệ cố nén lửa giận: "Ngươi nói nếu ta tới, ngươi sẽ đáp ứng đưa hạt châu đưa ta. "
Hạ Chuẩn nói: "Nàng nhớ lầm rồi. Ta không phải là nói như vậy. Ta hẹn nàng tới đây gặp, nhưng cho tới bây giờ ta không có đáp ứng đem hạt châu trả lại cho nàng."
Tinh Tuệ mím môi nói: "Ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"
"Ta là sơn tặc Hoắc Đô Sơn, tên là Hạ Chuẩn. Ta đã thấy đủ loại bảo bối quý hiếm. Ta mới không coi hạt châu kia ra gì, nhưng ta thích nàng. Nàng xinh đẹp, còn dã tính, ta liền thích tiểu dã miêu. Ta muốn nàng. Một đêm cũng được, cả đời cũng được, tùy nàng... Nàng thì sao? Ý của nàng như thế nào?"
Tinh Tuệ là Quận chúa cao quý lại bị một tên sơn tặc nói năng khinh bạc, lập tức giận đến đỏ mắt: "Hạ lưu!"
Hạ Chuẩn ngược lại không xem ra gì mà: " Đúng, ta chính là hạ lưu, nàng không phải là muốn lấy được hạt châu. Nàng nha, có muốn đi theo ta không?"
"Hừ, ngươi nằm mơ!"
"Ta không gấp... Khi nào nàng nghĩ xong thì đến Hoắc Đô sơn tìm ta... Hãy nghe ta nói rõ , Hoắc Đô Sơn hướng nam núi lõm hình dáng ngũ chỉ, bên núi lõm thứ ba có hùng động thợ săn hay dừng chân nghỉ, nếu nàng muốn hạt châu liền đến nơi đó để lại thư, chỉ cần là nàng , ta nhất định sẽ tới gặp gỡ! Bất quá hôm nay, nàng không dự định theo ta, hạt châu cũng đừng mong có được."
Tinh Tuệ tạt một ly rượu vào mặt Hạ Chuẩn, xoay người rời đi, bỗng nhiên nàng dừng bước, nhìn thấy một người mang theo thủ hạ từ bên ngoài đi vào: "Triệu Lan Chi? ! Lại là ngươi!"
Triệu Lan Chi khẽ mỉm cười: Tinh Tuệ Quận chúa, ta sớm đã nhận được tin , truy bắt sơn tặc Hoắc Đô sơn đã lâu. Trước đó còn bị ngài để cho chạy thoát. Bất quá tối nay cám ơn ngài dẫn đường cho ta, để cho ta lại bắt hắn!"
Tinh Tuệ hoảng sợ: "Nguyên lai ngươi theo dõi ta?"
Triệu Lan Chi trầm giọng nói : "Không sai. Ta phái người chờ ở Tĩnh Vương phủ suốt một ngày. Là vì chờ ngài dẫn đường tìm tới hắn. Người đâu, đem sơn tặc kia bắt lại cho ta!"
Hạ Chuẩn từ phía sau nhìn Tinh Tuệ: "Được a, không nghĩ tới nàng còn có thủ đoạn như vậy."
Tinh Tuệ cắn răng, trong lòng thầm hận: Đồ khốn kiếp này đang yên lành lại còn gây sự! Không, ta không thể để cho Triệu Lan Chi bắt tên sơn tặc kia, nếu không chuyện của Tam Tạng Phật Châu sẽ bại lộ!
Triệu Lan Chi đưa tay: "Tinh Tuệ Quận chúa, ngài với tên sơn tặc này có quan hệ gì, theo ta trở về, nói rõ ra."
Tinh Tuệ cười cười: "Triệu Bộ đầu ngươi hiểu lầm rồi, ta, ta căn bản không biết hắn là ai."
Tinh Tuệ lời còn chưa dứt, đột nhiên xoay người, tung thuốc bột, Triệu Lan Chi và chúng thủ hạ thoáng chốc đôi mắt đau nhói, ngã lăn xuống đất.
Tinh Tuệ chợt kéo Hạ Chuẩn: "Ngươi còn không mau đi!"
Hai người vọt người chạy, Triệu Lan Chi theo sát phía sau: "Không được chạy!"
Ba người mỗi người thi triển khinh công, ở trên mái nhà truy đuổi nhau.
Hạ Chuẩn nói: "Quân lính không phải là nàng đưa tới sao? Vì sao lại phải cứu ta? ! Chẳng lẽ nàng cũng vừa ý ta, theo ta trở về Hoắc Đô núi đi, ý nàng thế nào?"
Tinh Tuệ nói: "Ta nói rồi, ta muốn hạt châu kia! Lại không muốn để cho quân lính biết! Bọn họ tới đây không có quan hệ gì với ta! Ta giúp ngươi thoát khỏi quân lính, nơi ngươi nói ta đã nhớ, đi trước đi! Ta nhất định sẽ đi tìm ngươi!"
Triệu Lan Chi phi thân lên cây cổ thụ, mượn lực lao tới, đấu với hai người kia.
Hạ Chuẩn căn bản không phải là đối thủ của Triệu Lan Chi, giao thủ mấy hiệp liền bị đánh trúng mấy quyền, trong nháy mắt Triệu Lan Chi đã sắp bắt được Hạ Chuẩn, dưới tình thế cấp bách Tinh Tuệ Quận chúa liền ngăn ở trước mặt Hạ Chuẩn.
Triệu Lan Chi hạ quyền cước: "Tránh ra!"
Tinh Tuệ quay đầu nói với Hạ Chuẩn: "Còn không mau đi!"
Hạ Chuẩn xoay người chạy trốn, Triệu Lan Chi giận vô cùng, liền quyết đuổi theo, Tinh Tuệ ngăn cản liền bị hắn đẩy ra, nàng lúc này mới biết những lần giao thủ trước kia, Triệu Lan Chi nhường nhịn mình thế nào, bây giờ nàng chọc hắn tức giận, hắn nghiêm túc, nàng căn bản vô lực chống đỡ, nàng khẩn trương chợt ôm lấy Triệu Lan Chi áp môi tới!
Hạ Chuẩn quay đầu nhìn, kinh ngạc vô cùng, cuối cùng chạy trốn. Đây không phải là lần đầu tiên nàng hôn hắn. Còn nhớ tới lúc ở hồ nước cạnh La Thiên Động, nàng cứu hắn từ dưới nước lên, tự mình độ khí cứu hắn. Nàng nhớ mùi vị độ ấm của môi hắn...
Tinh Tuệ nước mắt giàn giụa, Triệu Lan Chi lại ngây người, hắn muốn đẩy Tinh Tuệ ra lại bị nàng ôm chặt lấy. Sức lực cả người hắn cũng không còn...
Thật lâu sau, Tinh Tuệ vẫn ôm thật chặt Triệu Lan Chi không chịu buông tay, nàng cũng không biết mình thế nào, chỉ muốn vùi mặt trên người hắn, đem nước mắt chùi lên áo choàng của hắn, dùng sức mà khóc to: "Đừng động, ta van cầu ngươi đừng động, cứ như vậy một lúc, có được hay không? Ta van cầu ngươi. Ta thật khó chịu a..."
Triệu Lan Chi ngây người thật lâu, mặc cho Tinh Tuệ ôm chặt, rốt cuộc dần dần bình tĩnh.
Triệu Lan Chi đỡ dậy nàng: "Tinh Tuệ Quận chúa, rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô cùng kia sợ tặc núi Hoắc Đô kia có quan hệ thế nào? Rốt cuộc cô có bí mật gì? ! Cô rốt cuộc là ai?"
Tinh Tuệ không khóc nữa, hung hăng dùng tay áo lau mặt: "Ta rất khỏe, ta không sao, làm phiền Triệu bộ đầu đã bận tâm. Ta là người của hoàng tộc, ta không muốn trả lời ngươi bất cứ vấn đề gì. Muốn tra hỏi ta, hãy cầm theo công văn, ngày mai đến Tĩnh Vương phủ tìm ta. Bây giờ ta muốn đi về nghỉ ngơi."
Tinh Tuệ xoay người rời đi, thân thể lay động, rốt cuộc ngất xỉu, được Triệu Lan Chi đỡ dựa vào ngực.
Hạ Chuẩn lúc này bị đã chạy đến một con phố nhỏ, hắn vội vàng đập cửa, một cái lão ông từ bên trong đi ra: "Ai? Ai nhỉ?"
"Di phu, là ta!"
Lão ông bị dọa cho giật mình: "À? Ngươi? Làm sao ngươi tới nơi này?"
"Nhanh để cho ta vào!" Hạ Chuẩn dứt lời tranh cửa mà vào.
Lão ông về phía sau nhìn một chút, thần sắc kinh hoảng.
Trong khách điến nhỏ, Tinh Tuệ ngất xỉu nằm ở trên giường lại gặp phải ác mộng, loạn xạ lẩm bẩm: "Khương Nhẫn... Di mẫu, người đừng tự giết mình! Di mẫu, người hãy nghe con nói nha... Ca ca, chạy mau, chạy mau! Đừng để cho hắn đuổi kịp huynh! Đừng để cho hắn đuổi kịp huynh!"
Tinh Tuệ mơ màng rơi lệ, Triệu Lan Chi tiến lên, do dự có nên lau cho nàng, hắn đỡ nàng dậy, đút nước tới nàng bên mép.
Tinh Tuệ dần dần mở mắt, đem nước uống hết, xoay người hướng trong giường chiếu thấp giọng hỏi: "... Đây là đâu?"
Triệu Lan Chi nói: "Khách điếm. cô đột nhiên phát sốt cần nghỉ ngơi. Ta sẽ đi thông báo Vương phủ, cho người nhà tới đón cô trở về."
Tinh Tuệ vẫn ngoan cố : "Ta sẽ không cám ơn ngươi."
Triệu Lan Chi nói: "Chuyện tối hôm qua ta muốn bắt sơn tặc núi Hoắc Đô bị cô phá hư, ta cũng không vì thế mà cám ơn cô, Tinh Tuệ Quận chúa."
Này lại làm cho nàng nhớ tới trước chuyện phát sinh, Tinh Tuệ Quận chúa hối tiếc nhắm mắt lại, hung hăng nghiến răng.
Triệu Lan Chi nói: "Khi cô nằm mơ cứ liên tục gọi tên Khương Nhẫn. Cô mơ thấy hắn cái gì?"
Tinh Tuệ nói: "Vẫn luôn là chuyện hắn bị ngươi một kiếm đâm chết!"
Triệu Lan Chi thản nhiên nói: "Ta đã nói với cô, đó là chức trách của ta. Ta không hối hận, nhưng là ta cũng sẽ tưởng niệm bằng hữu tốt hiếm gặp này."
"Đáng tiếc hắn không về được. Chúng ta đều giống nhau, đều đi lên một con đường không có lối về, không quay đầu được."
Triệu Lan Chi nói: "... Quận chúa, ta không biết cô đã xảy ra chuyện gì, ta chỉ muốn khuyên cô một câu. Thời gian là do mình trải qua, đường là do mình đi, cô cảm giác mình không có lựa chọn, chẳng qua là vì thiếu dũng khí để thay đổi mà thôi."
Tinh Tuệ cười lạnh một tiếng.
Triệu Lan Chi không hề bị lay động: "Có chuyện, ta chưa từng nói với ai. Có một hài tử, cha hắn cha là phản tướng trong quân bị chém đầu, cả nhà hắn đều bị đày đến tái ngoại. Tất cả mọi người đều nói hắn với cha hắn là ác nhân. Người người nói hắn chỉ một con đường, con đường này chính là làm người xấu. Nhưng hắn không tin, hắn muốn làm một người tốt. Hắn mới không bị người khác tả hữu." Người hắn nói là ai?
Tinh Tuệ chậm rãi nói: "... Hắn ta bây giờ như thế nào?"
Triệu Lan Chi nói: "Hắn sau đó trở thành sĩ quan, thành bộ đầu. Phá được nghi án, trừ bạo an dân. Tội danh của phụ thân hắn năm xưa cũng đã được giải oan ... Người này bây giờ liền đang cùng cô nói chuyện."
Tinh Tuệ không nói.
Triệu Lan Chi nói: "Quận chúa nghỉ ngơi cho khỏe, người nhà chốc lát nữa sẽ đến đón cô trở về. Ta cáo từ trước."
Triệu Lan Chi xoay người đi, đột nhiên dừng lại: "Ngoài ra... Quận chúa đừng tưởng rằng có thể ngăn trở ta làm công vụ, ta muốn bắt sơn tặc, người khác đừng hòng ngăn cản. Bất quá việc đêm qua, ta có thể coi như chưa từng xảy ra. Ta có thể không truy cứu quan hệ cô cùng sơn tặc Hoắc Đô sơn. ... Tinh Tuệ Quận chúa, ta biết cô có nỗi khổ riêng, tạm thời ta xem như cô cùng chuyện này không liên quan. Cũng đừng để cho ta bắt được lần sau. Cô tự mà thu xếp ổn thỏa!"
Triệu Lan Chi rời đi. Nghe tiếng đóng cửa rón rén.
Hắn dường như là một người ôn nhu.
Làm cho Tinh Tuệ lại bật khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro