Chương 9.5: Gây chuyện
Lại nói Viễn An cầm y phục mà nhũ mẫu chuẩn bị cho Mục Lạc liền thúc ngựa chạy thẳng đến đại doanh trừ sơn tặc Hoắc Đô sơn , nàng xuống ngựa vào thống quân đại trướng, Triệu Lan Chi đang xem bản đồ, ngẩng đầu vừa thấy là nàng: "Viễn An?"
Viễn An gật đầu một cái, hoàn toàn không xem mình là người ngoài: "Đang bận gì đấy?
Triệu Lan Chi nói: "Đang nghiên cứu địa hình núi Hoắc Đô."
Viễn An tiếp cận nhìn xuống: "Có gì tâm đắc không?"
Triệu Lan Chi nói ba câu vô ích: "Sơn thế hiểm yếu, địa hình phức tạp, dễ thủ khó công."
Viễn An ngược lại cũng là không để trong lòng: "Khi nào đem binh?Dẫn ta cùng đi đi!"
Triệu Lan Chi nghe lời này ngoài cười nhưng trong không cười: "Muội là vì chuyện này mà tới?"
Viễn An nói: "Không phải, ta tới thăm Mục Lạc."
"Mới vừa đưa đến mấy ngày trước? Giờ đã đến thăm rồi à!"
Viễn An hai tay mở ra, đường đường chính chính: "Cũng không phải là ta, mà là nhũ mẫu trong nhà chuẩn bị y phục cho hắn. Ta không đến, đắc tội với bà a. Biểu hiện của hắn ở doanh tân binh như thế nào? Không bị ai khi dễ chứ ?"
Nàng hỏi tới cái này đến, Triệu Lan Chi khựng lại, không trả lời. Hiếu Hổ vừa vặn từ bên ngoài đi vào: "Viễn An cô nương... Đại nhân, Mục Lạc kia lại gây chuyện mà!"
Nơi thao trường, đám người Viễn An, Triệu Lan Chi vội vã chạy tới, thấy Mục Lạc hai tay bị trói, bên người là một bọn binh lính vây quanh, sưng mặt sưng mũi, hùng hùng hổ hổ, có vài người đem đầu còn lại của sợi dây buộc vào chân ngựa.
Đây là muốn làm gì? Đây là muốn dùng ngựa kéo hắn? Viễn An thoáng chốc chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, tức đến đỏ mắt "Làm gì? ! Làm gì? ! Các ngươi muốn chết à? !"
Triệu Lan Chi cũng hoảng hốt: "Dừng tay! Làm gì vậy? !"
Lý Long nói: "Đại nhân! Tiểu tử này trộm ngân lượng của người ta, tang vật đã tìm thấy, hắn còn lên tiếng chối. Lại còn tàn bạo dã man, đả thương nhiều huynh đệ!"
Triệu Lan Chi liếc một cái, mấy tân binh bị thương thế không nhẹ, Lý Long đúng là không có nói sạo.
Mục Lạc trên mặt tề chỉnh, vốn là bị người ta trói cũng không để ý, vừa thấy Viễn An, liền cảm thấy xấu hổ lại xúi quẩy, cúi đầu.
Viễn An đến gần Mục Lạc, thấp giọng hỏi: "Bọn họ nói ngươi trộm ngân lượng... Chuyện này có thật không ?"
Mục Lạc tâm lý có ủy khuất, thấy nàng vẫn mạnh miệng: "... Không, không, chuyện không liên quan đến người..."
Viễn An âm thầm nổi nóng với Mục Lạc, quay đầu lại nhìn mọi người một cái, cắn răng nghiến lợi: "Trộm ngân lượng? Tang vật lấy được đâu? Cho ta xem!"
Lý Báo cầm ngân lượng cho Viễn An nhìn: "Đây chính là từ trong tay nải của hắn lục soát tra được, hai mươi lượng bạc, vừa vặn chính là số ngân lượng mà lão Trương mất.Trộm đến tay còn chưa kịp trốn ra liền bị bắt!"
Viễn An liếc ngân lượng một cái, cất cao giọng nói: "Hừ, nếu có người mất hai mươi lượng, lại từ trong tay nải của Mục Lạc tìm thấy hai mươi lượng, như vậy liền nói là hắn trộm? Đây là đạo lý gì? Vậy ta nói là ta bị mất ngón tay mất cái đầu, nhưng lại vừa vặn với dung mạo ngươi như thế, ngươi có phải nên chặt đầu chặt tay trả cho ta nhỉ?"
Lý Báo quyệt miệng: "Ngươi nha đầu này là ai vậy? Ngươi tới nói đỡ cho hắn?"
Hắn đi lên liền muốn đẩy Viễn An ra, liền bị Triệu Lan Chi một đẩy ra, lăn đùng ra đất. Ngay trước mặt hắn còn dám động Viễn An, Triệu Lan Chi trầm mặt quát khẽ: "Nói chuyện thì nói, làm gì mà động thủ ?"
Lý Long thấy tình thế không ổn, ở bên tai Triệu Lan Chi nói nhỏ: "Đại nhân, thời điểm lục soát ta theo Hiếu Hổ đại nhân cũng có mặt ở đó, tất cả mọi người thản nhiên để cho hắn lục soát, duy chỉ có Mục Lạc không chịu đi vào khuôn khổ, nói hắn ăn trộm, thật sự là bởi vì khả nghi!"
Viễn An cười lạnh một tiếng: "Các ngươi hỏi ta là ai? Ta là chủ tử của hắn! Ngân lượng này là ta để trong tay nải của hắn, là đồ vật do hắn mang đến."
Lý Báo từ dưới đất bò dậy: "Thì ra là như vậy, ngươi đã là chủ tử của hắn, che chở cho nô tài của mình thì nói thế nào mà chả được."
Viễn An trừng hai mắt: "Ta với ngươi không giống nhau, ta không ăn nói bừa bãi. Ngân lượng là ta cho hắn, tự nhiên có ký hiệu. Không tin ta chứng minh cho các ngươi nhìn! Triệu đại nhân, làm phiền huynh cho ta chậu nước sạch, cho thêm một chút muối."
Triệu Lan Chi trong bụng kinh ngạc, Viễn An lại có cách gì đây?
Hắn quay đầu, Hiểu Hổ theo lời làm theo, không lâu sau cầm chậu nước bỏ muối vào đưa tới.
Viễn An sắn tay áo, đem ngân lượng bỏ vào trong nước.
Mọi người lại gần nhìn, nửa ngày không thấy có thay đổi.
Lý Báo cười hắc hắc: "Nhìn cái gì nha, có cái gì có thể nhìn, đừng có ở chỗ này lừa người!"
Lý Long nói: "Đại tiểu thư, ngươi đang chờ cái gì? Chờ đến bạc ở trong nước muối rỉ ra, tiêu hủy chứng cứ?"
Bọn binh lính cười, ồn ào lên.Viễn An hai tay ngăn lại: "Chờ một chút..."
Viễn An bưng chậu nước để dưới ánh mặt trời, chỉ chốc lát sau nước ấm lên, trong nước nổi bọt, biến thành màu xanh da trời.
Tất cả mọi người kinh ngạc.
Viễn An bỏ chậu nước xuống, đầu ngón tay chỉ: "Hừ, ta đã sớm bôi lạc đà thảo lên trên ngân lượng này, nếu đụng phải nước muối, gặp nóng sẽ hóa lam. Ai, ta nói các ngươi còn muốn chứng cớ gì nhỉ? !"
Mục Lạc cùng Triệu Lan Chi kinh ngạc.
Mọi người đều á khẩu không trả lời được.
Viễn An nhìn mọi người một cái, mặt đầy cười gian, trong lòng dương dương đắc ý: ... Ai bảo tiểu tử này có phúc, đến gia nhân trong nhà cũng nhớ hắn! Nguyên là ngày đó khi hắn còn trong phủ, Hạ thúc nghe tin tức vội vã đến tìm Viễn An: "Tiểu chủ tử phải đưa Mục Lạc nhập quân ngũ sao?"
Viễn An dửng dưng: " Đúng."
"Ô kìa, như vậy sao được, đó là nơi chịu khổ a."
Viễn An nói: "Chính vì trong phủ quá thoải mái, phải cho hắn ra ngoài chịu khổ!Nếu không cũng quên chính mình họ gì."
Hạ thúc thở dài thở ngắn: "Ai... Ai..." Lão thở dài cũng làm Viễn An cho làm không nhịn được: "Hạ thúc ngươi cũng không phải là phụ thân hắn tội gì như vậy, huống chi tốt nam nhi chí tại bốn phương, hắn tuổi còn trẻ cũng không thể mãi cứ ở chỗ này."
Hạ thúc nói: "Tiểu chủ tử nói có lý. Nhưng là đứa nhỏ này thật thà ngay thẳng, không có tâm cơ, ngài đưa hắn đi, lỡ may bị người khi dễ thì làm sao bây giờ?"
Viễn An nói: "... Ta đã sắp xếp cho hắn một ít ngân lượng phòng thân. Vô luận đi đến nơi nào, có bạc chung quy không đến mức sống quá thảm."
Hạ thúc suy nghĩ chuyện này hỏi: "Mang bao nhiêu?"
Viễn An nói: "Hai mươi lượng, không ít chứ ?"
"Ngài không sợ binh đầu cướp tiền hắn, sau đó trả đũa nói là hắn trộm?"
Viễn An như được nhắc nhở: "... Đúng nha, Hạ thúc nhắc đúng lắm ta phải đề phòng một chút..."
Viễn An lúc đó có chủ ý bôi lạc đà thảo, lại thật sự hữu dụng cần đến, cũng làm cho đám lính già lưu manh trước mắt này im mồm, Viễn An phủi phủi tay, cười u ám, dương dương đắc ý.
Triệu Lan Chi tiến lên, mở trói trên tay Mục Lạc ra.
Lý Long lập tức nháy mắt cho Lý Báo, Lý Báo đi lên liền cho kẻ la mất bạc kia một cái bạt tai: "Bạc của mình không cất cho cẩn thận! Lại bêu xấu người khác! Ta thấy ngươi đúng là không biết xấu hổ, không muốn sống nữa ư!"
Lý Long giải vây: "Các ngươi tất cả đi xuống đi!"
Triệu Lan Chi nói: "Khoan đã! Tất cả các huynh đệ đứng lại, chuyện ngày hôm nay, hãy nghe ta nói vài câu!Ta là nha môn địa phương tới đây làm đô thống, phụng lệnh tạm thời dẫn binh. Cũng xuất thân từ nhà binh mà ra. Quy củ ta biết rất rõ. Tân binh tới trước phải phục vụ lính cũ, hiếu kính trưởng quan, mấy cái quyền cước đó là nhẹ, nhưng các ngươi hôm nay trói hắn cột vào chân ngựa, để cho ngựa kéo hắn, đây là muốn để cho hắn tàn phế lấy mạng hắn sao?Các huynh đệ, ta mang binh không muốn đánh, không muốn tra tấn, chỉ muốn các ngươi nhớ một cái đạo lý: Hôm nay ngươi khi dễ người này, sau này cùng nhau ra chiến trường, có khả năng hắn chính là người cõng các ngươi khi các ngươi bị trọng thương! Được rồi, đi luyện tập đi!"
Triệu Lan Chi nói những lời này, đám người Lý Long Lý Báo xấu hổ cúi đầu, Viễn An nghiêng đầu nhìn Triệu Lan Chi, cả mắt đều là sao, lời trong lòng bật thốt lên: "Ô kìa huynh nói quá hay..."
Mục Lạc nhìn Viễn An nổi máu hoa si, hận bản thân mình đến mức cắn muốn nát môi!
Phen này qua đi, mọi người đều tản, Viễn An đem đồ vật giao cho Mục Lạc nói: "Đây là nhũ mẫu nhờ ta đưa tới, ngươi thu cất đi."
Mục Lạc cũng không ngẩng đầu lên: " Ừ. Thay ta cảm tạ bà."
Tên này rõ ràng còn đang khó chịu đây , nàng mới vừa cứu hắn, hắn còn khó chịu cái gì đây, Viễn An chỉ mình: "Ta đem tới cho ngươi? Không cảm tạ ta một phát à?"
Mục Lạc cúi đầu không nói.
Viễn An cười lạnh một tiếng: " Đúng, ta làm gì cũng là đáng đời. Đúng không? Mang đồ tới cho ngươi, rồi giúp ngươi giải vây, đều là ta thiếu ngươi, hẳn phải thay ngươi làm. Có đúng hay không? Một câu cảm tạ cũng chẳng đáng có?"
Mục Lạc vẫn không nói chuyện, cúi đầu thấp đến mức muốn chọc thủng hai đầu gối của mình.
Viễn An đẩy hắn một cái: "Có ý gì hả? Xém nữa là ngươi bị đám người kia buộc trên ngựa kéo đi, sao tiếng cảm tạ với ra cũng không có?"
Mục Lạc ngẩng đầu, rốt cuộc không nhịn được nữa, vừa khổ não lại vụng về: " Cảm tạ người cái gì? Cảm tạ người đem ta đưa tới chỗ này, để cho ta thấy những người này cùng những chuyện này, chịu oan ức, sau đó người lại tới làm người tốt, cứu ta? Rồi ta phải cảm tạ người sao?"
Viễn An sững sốt, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc minh bạch ý hắn: "Ta, ta không phải là có ý đó..."
Mục Lạc lấy đồ xoay người liền đi ra ngoài.
" Này!"
Mục Lạc không dừng lại. Viễn An ngơ ngác nhìn hắn bóng lưng nửa ngày, trong lòng vừa tức vừa khó chịu: Tức là mình có nổi khổ tâm muốn giải thích với hắn, nhưng là hắn bỏ đi cũng không thèm nghe, khó chịu là, hắn ở chỗ này chịu khổ, hôm nay để nàng bắt gặp được, vậy còn thời điểm nàng không có mặt kia không biết bị người ta ăn hiếp thành cái dạng gì, cứ thế lòng đầy ủy khuất và oán trách...
Triệu Lan Chi từ phía sau đi tới, thấy nàng đứng ngơ ngác đến, hồi lâu bất động, chạm tay lến vai Viễn An: "Viễn An, muội có sao không?"
Nàng thẩn thờ nửa ngày đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Ta có thể có chuyện gì? Tiểu hài nhi này không biết điều. Nô tài thì vẫn là nô tài..."
Triệu Lan Chi nói: "Ta tiễn muội về..."
Viễn An gật đầu một cái: "Được !"
Triệu Lan Chi đưa Viễn An rời đại doanh, trở lại thì thấy trong giáo trường Mục Lạc một thân một mình đang luyện thương, đem hình nhân đâm đến nát bét.
Triệu Lan Chi từ phía sau tiến lên, khẽ mỉm cười.
Mục Lạc quay lại tức giận: "Tại sao cười?"
Triệu Lan Chi nói: "Hình nhân là vật chết, ngươi đem nó đâm nát thì có năng lực gì?"
Mục Lạc không nói, lấy một cây thương khác từ trên giá ném cho Triệu Lan Chi, trong mắt đầy lửa giận.
Triệu Lan Chi hội ý: Tiểu tử này đang mời hắn giao đấu đây!Hắn mà sợ sao? Triệu Lan Chi tiếp lấy trường thương, trong nháy mắt hai người đánh thành một đoàn.
Mục Lạc tuy dũng mãnh, nhưng thân thủ cũng không địch lại Triệu Lan Chi, chỉ sau mấy hiệp, hắn đã áp đảo Mục Lạc, Triệu Lan Chi vừa đánh vừa nói: "Từ khi ngươi tới, gây rất nhiều phiền toái, ta hỏi ngươi Mục Lạc, ngươi không vừa ý cái gì?"
Mục Lạc chống đỡ đối phó: "Nơi nào cũng tốt! Không có cái gì không vừa ý!"
"Vậy ta hỏi ngươi, Viễn An đối đãi ngươi không tệ, vì sao ngươi đối với nàng thiếu cung kính?"
Mục Lạc cắn răng: "Ta không phải đối xử với nàng! Mà là đối với ngươi!"
Triệu Lan Chi cười ha ha một tiếng: "Rốt cuộc cũng nói thật. Xem ra trong lòng ta nghĩ cũng không sai. Ngươi sớm đã không vừa mắt ta! Trả lời ta, tại sao? !"
Mục Lạc quặm mặt lại, ngậm miệng, không quay lại đáp, vẫn giao đấu với Triệu Lan Chi, lại bị hắn áp chế khắp nơi.
Triệu Lan Chi nắm giữ tình thế: "Không chịu trả lời? !Ta nói cho ngươi biết tại sao, bởi vì ngươi thích nàng! Ngươi thích Viễn An! Cho nên ngươi đối với ta bất mãn!"
Mục Lạc bị vạch trần tâm sự, kẻ vạch trần lại chính là tình địch của hắn, thoáng chốc vô cùng chật vật, phẫn nộ mà nhào tới, quyền cước loạn xạ, càng không phải là đối thủ.
Triệu Lan Chi thành thạo chế ngự: "Thế nào? Bị ra trúng ngươi tâm sự? Chật vật như vậy! Càng không có quyền pháp!Ngươi không phải là rất lợi hại sao?Ngươi đã cứu Viễn An, ngươi đã cứu ta, chúng ta nợ ngươi phần ân tình! Nhưng ta cho ngươi biết, ngươi đừng có mơ tưởng. Thứ nhất nàng là chủ tử, ngươi là nô tài, các ngươi không có khả năng. Thứ hai, Viễn An đối với ngươi không có chút nào vượt quá khuôn phép, nàng đối với ngươi như thế nào, nàng làm gì cho ngươi, cho tới bây giờ đều sẽ nói cho ta biết, có thể thấy nàng rất thản nhiên! Ta khuyên ngươi, thừa dịp bây giờ vẫn còn sớm nên chết tâm đi!"
Mục Lạc nguyên bổn chính là tiểu tử không có tâm cơ, nghe Triệu Lan Chi nói lời ấy, giống như là bị con rắn nhỏ bị rút gân, bị gai nhím đâm xuyên, chỉ cảm thấy huyết mạch dâng cao, sắc mặt đỏ thẫm, thân pháp toàn bộ đều loạn xạ.
Rốt cuộc bị Triệu Lan Chi đoạt thương, đạp ngã xuống đất, Mục Lạc lại không vùng dậy như lần trước, tâm như tro tàn, không muốn đánh nữa.
Triệu Lan Chi trên cao nhìn xuống, mắt lạnh nhìn hắn: "Mục Lạc, ngươi hãy nghe ta nói. Nam nhi chí tại bốn phương, không nên vì tư tình nhi nữ, huống chi giữa ngươi và Viễn An nói cho cùng, chỉ có mình ngươi mơ tưởng. Ngươi đã tới quân doanh, hãy luyện cho tốt, mấy ngày sau theo ta trừ thảo khấu, kiến công lập nghiệp! Đừng tranh đấu với đồng liêu nữa, đừng tự tìm phiền toái cho mình, cũng đừng tiếp tục gây phiền toái cho ta. Đây mới bổn phận của ngươi! Đứng lên đi!"
Triệu Lan Chi nghênh ngang mà đi.
Mục Lạc trên đất nằm rất lâu, cho đến nắng tắt, hắn rốt cuộc cũng đứng lên, lảo đảo rời đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro