Chương 9.4: Nội tặc
Lại nói Triệu Lan Chi ở trong đại lao gặp phải lão tặc Hoắc Đô sơn, lão nói cho hắn biết đám thổ phỉ Hoắc Đô sơn sẽ đến phủ Trương lão gia cướp của, hắn để Hiếu Hổ cùng thuộc hạ mai phục sẵn, ai ngờ lại gặp phải Tinh Tuệ Quận chúa ở đó.
Rốt cuộc Tinh Tuệ Quận chúa muốn làm gì, vẫn là một bí ẩn, Triệu Lan Chi biết tính tình nàng ta ngoan lệ, tra hỏi cũng vô dụng, liền thả nàng ta đi, một mình trở lại doanh trướng, đám người Hiếu Hổ truy đuổi thất bại cũng đã trở lại trước thời hạn, tiến lên một bước: "Đại nhân."
"Như thế nào rồi?"
Hiếu Hổ nói: "Thuộc hạ vô năng để cho đối phương tháo chạy... Hoả hoạn ở tàng thư lầu Trương gia đã được dập tắt, tài vật cũng đã được kiểm kê, trừ một số bị lửa đốt hủy, cũng không tổn thất gì. Đại nhân, chúng ta ngồi chờ, có thể đây không phải là sơn tặc Hoắc Đô sơn? Nếu đúng là Sơn Tặc cướp bóc, làm sao lại ít người như vậy, động tỉnh nhỏ như vậy?"
Triệu Lan Chi trầm ngâm: "Tin tức là lão sơn tặc trước khi chết tiết lộ cho ta. Sẽ không có sai. Chuyện này quả thật kỳ hoặc, bất quá ta đã có manh mối."
Hắn rỉ tai Hiếu Hổ: Các ngươi đợi thêm một buổi tối nữa..."
Ngày thứ hai huấn luyện tân binh, binh lính sẽ dùng gậy để luyện.
Mục Lạc cùng Lý Báo được phân thành một nhóm, Lý Báo lúc trước làm khó Mục Lạc không được, lúc này vẫn là có lòng làm chuyện xấu nhưng nào phải là đối thủ, mới khua gậy mấy cái đã bị Mục Lạc hất văng ra đất. Lý Báo bò dậy, lau máu trên miệng, ném gậy trong tay, cướp đại đao, chỉ Mục Lạc: "Đến, một đối một, chúng ta sống chết một trận."
Mục Lạc ngược lại ném binh khí trong tay, tay không ngoắc ngoắc tay với Lý Báo —— hắn căn bản là không đặt tên Báo kia vào trong mắt!
Lý Báo tức giận, hét to đánh về phía Mục Lạc, các binh lính túm tụm lại thành một đám nhìn hai người đơn đả độc đấu. Người kia trong tay có đao thì phải làm thế nào đây? Mục Lạc linh xảo khỏe mạnh, không tới hai chiêu liền đánh Lý Báo rơi răng đầy đất.
(Đơn đả độc đấu giống như là 1 vs 1)
Phó tướng Lý Long thấy đệ đệ mình bị ăn quả đắng, từ xa xông lên: "Các ngươi đang làm gì? Ai cho đám tân binh các ngươi đấu nhau? !"
(Chương trước là Lý Hổ qua chương này đổi anh trai của Lý Báo là Lý Long nha, chắc bà tác giả thấy anh em Hổ Báo nghe kì quá nên đổi thành Long =)))
Lý Báo chỉ Mục Lạc: "Là hắn! Là hắn!"
Bọn binh lính ở bên cạnh hùa theo: "Lý phó úy chỉ là muốn so tài ít chiêu thức với tiểu tử mới tới, là tiểu tử này nảy sinh ác độc, gây hấn đánh nhau! Trận đấu này là do hắn khơi mào! Là do hắn!"
Mục Lạc nào biết mình bị gài bẫy đã được chuẩn bị từ trước, thản nhiên nói: "Không phải là ta khơi mào mà là hắn!"
Phó tướng Lý Long cười gằn: "Hừ, nhiều người làm chứng, ngươi còn muốn cãi! Bắt hắn trói cho ta, theo quy cũ đánh hai mươi roi! Cho hắn biết quy củ trong quân ngũ!"
Mục Lạc còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, đã bịt trói vào trên cột, mắt hắn nhìn đám người độc ác bên ngoài, mình cùng bọn họ xưa nay không oán không thù, mà bọn họ lại hận phải giết chết chính mình?
Thì ra đây chính là thế giới bên ngoài mà Viễn An nói sao, tại sao nàng lại đưa ta tới nơi này? ... Roi quất vào ngực hắn, thủ đoạn lợi hại hơn so với Viễn An, hắn cúi đầu nhìn lồng ngực mình, giống như thân thể này không thuộc về hắn, không rên đau tiếng nào...
Triệu Lan Chi từ xa tới, nhìn thấy nơi này đang hành hình, người bị trói ở trên cột chính là Mục Lạc, hắn liền vội vàng tiến lên: "Dừng tay! Hắn phạm lỗi gì? !"
Lý Long nói: "Bẩm báo đại nhân, người này khơi mào đấu nhau, làm cấp trên bị thương, ta y theo quân pháp, đang thi hành hình phạt."
Triệu Lan Chi quay đầu nhìn hai người Lý Long, Lý Báo: "Lý phó thống lĩnh, hắn làm ai bị thương?"
"Phó úy Lý Báo."
Triệu Lan Chi ánh mắt sáng quắc: "Đệ đệ của ngươi?" "
" Triệu Lan Chi nói: "Cái gọi là cô chưởng nan minh. Đã là đấu nhau, không thể do một người gây chuyện? Mau tới trói Lý Báo đồng thời thi hành hình phạt!"
(Cô chưởng nan minh: giống như một bàn tay không vỗ nên tiếng.)
Lý Long liền vội vàng giải thích: "Đại nhân... Lý Báo đã bị Mục Lạc đả thương, huống chi là do Mục Lạc khiêu khích trước. Xin đại nhân cân nhắc."
Triệu Lan Chi quả quyết ra lệnh: "Gần là như thế, hai người đều nhớ qua một lần, hình phạt lưu lại, nếu lần sau tái phạm còn đấu nhau nữa thì phạt nặng cả hai ! Tới thả Mục Lạc ra."
Lý Long hận hận nhưng im lặng. Mục Lạc được thả ra, xoay xoay cổ tay, đối với vết thương trên người cũng chẳng để ý, hắn rũ mắt liếc nhìn Triệu Lan Chi, cũng không nói cám ơn, nghênh ngang mà đi.
Hiếu Hổ nhịn không được: "Ai! Tiểu tử này! Đại nhân thả ngươi, lại không có chữ cảm tạ nào! Đại nhân thuộc hạ thấy hắn bị chỉnh vẫn chưa đủ nha!"
Triệu Lan Chi ngăn Hiếu Hổ, không nhiều lời nữa
Bên trong lều của phó thống lĩnh, Lý Báo bất bình: "Đại ca! Hôm nay đệ chẳng khác gì là bị tiểu tử này đánh một trần rồi ! Ai có thể nghĩ tới, roi mới quất hắn mấy cái, Triệu thống lĩnh đã đến rồi!"
Lý Long nói: "Hừ, ta cảm thấy Triệu thống lĩnh là có ý thiên vị."
Lý Báo nói: "Chẳng lẽ hai người có quan hệ từ trước?"
Lý Long hí mắt: "Cũng không nói được, nhìn dáng vẻ không phục không cam lòng của tiểu tử kia, lại không giống như là người của Triệu thống lĩnh . Này, nói cho cùng, cũng là do đệ làm không gọn gàng ! Quả thật muốn chỉnh người, phải âm thầm mà làm, sao có công khai đưa ra bên ngoài làm ! Kết quả hôm nay làm hại ta thật mất mặt trước Triệu thống lĩnh!"
Lý Báo nói: "Đại ca nói phải, đệ nên phải suy nghĩ kỹ một chút... Hừ hừ đệ thực sự đã có chủ ý..."
Bên trong trại tân binh mọi người đang nghỉ ngơi, bỗng nhiên một kẻ lật hành lý kêu to: "Này, ai đụng đến đồ của ta? Ai lật giường của ta?"
Người bên cạnh đứng lên hỏi: "Sao? Có chuyện gì? Có chuyện gì mà làm ầm ỉ hết cả lên? "
Cái đó tức giận: "Ta bị mất bạc!"
"Tìm kỹ lại xem, hay là để sai chỗ!"
Kẻ mất tiền la to: "Khắp nơi đều đã tìm rồi, nơi nào cũng không có."
Lý Báo từ bên ngoài đi vào: "Chuyện gì xảy ra?"
"Báo cáo Phó Úy đại nhân, ta bị mất bạc"
Lý Báo nắm cổ áo người kia nói: "Khốn kiếp! Ngươi có ý gì? bình thường trong doanh phòng cũng không có người ngoài ra vào, tới tới lui lui đều là chiến hữu đồng liêu, ngươi nói như vậy, chính là nói có nội tặc? Ngươi thật lớn mật!"
"Có nội tặc thì không dám nói, nhưng nếu không có sao bạc của ta lại mất vô căn cứ vậy chứ ? Xin phó úy đại nhân minh xét!"
Mọi người mồm năm miệng mười: "Ta không chịu được ủy khuất này! Ai cũng không động vào đồ của ngươi, đừng có ngậm máu phun người! Lục soát đi, ta cho ngươi lục soát! Ta cũng để cho ngươi lục soát!"
Lý Báo nói: " Được ! Hôm nay các huynh đệ liền mở đồ đạc hành lý ra, ta đi lục soát một phen, để cho người này im miệng.
Quả là một vỡ kịch đông đảo người diễn, lời kịch phong phú, tình cảm dạt dào, miệt mãi diễn sâu, chỉ có Mục Lạc tỉnh táo trầm mặc nhìn mọi người, Lý Báo bắt đầu lục soát đồ đạc của mọi ngời. Rốt cuộc đi tới chỗ Mục Lạc —— tiểu tử này không hền động đậy...
Lý Báo nhìn hắn cười lạnh một tiếng: "Thế nào? Ngươi không để cho ta kiểm tra?"
Kẻ mất bạc hô to: "Không cho kiểm tra, thì kẻ trộm chính là ngươi! Chính là ngươi trộm bạc!"
Mục Lạc nói từng chữ từng câu: "Ta không động đến đồ của người khác, ai cũng đừng hòng đụng đồ của ta. Các ngươi tự cân nhắc nếu ai dám đụng vào đồ của ta!"
Hắn vừa dứt lời liền xuất ra một thanh đoản đao hung hăng đâm xuống mặt bàn, hàn quang lẫm lẫm.
Lý Báo híp mắt: "Tiểu tử ngươi to gan, ngươi cho rằng quân doanh đây là nơi đầu đường chợ phố? Hôm nay ta sẽ nhổ sạch cái đinh này! Các huynh đệ lên!"
Mọi người xông về phía Mục Lạc. Trong hỗn loạn, nhiều người bị Mục Lạc đánh sưng mặt sưng mũi.
Lúc này Hiếu Hổ cùng Lý Long từ bên ngoài đi vào.
Hiếu Hổ quát lớn một tiếng: "Dừng tay, đã xảy ra chuyện gì? !"
Mọi người dừng tay, vẫn hùng hùng hổ hổ.
Lý Báo tiến lên: "Báo cáo hai vị đại nhân, doanh trại có người bị mất ngân lượng, các huynh đệ hoài nghi có nội tặc, chúng ta đang kiểm tra thực hư! Chỉ có tiểu tử này liều chết không theo!"
Bỗng nhiên một người kia mở ra tay nải của Mục Lạc: "Đại nhân, tìm thấy rồi, quả nhiên là ngân lượng giấu trong tay nải của hắn!"
Lý Báo cười gằn: Để xem ngươi còn có cái gì mà chống chế! Mục Lạc vừa thấy đó là sốc bạc Viễn An lén bỏ vào cho hắn, bây giờ bị bọn chúng kêu là vật chứng, liền nói gấo: "Đó là của ta! Không phải là trộm!"
Lý Long nói: "Trói hắn lại cho ta!"
Cùng lúc đó trong Diệp phủ, Thiên Xu cầm trong tay hai viên đan dược đặt ở trước mặt Viễn An, thanh âm dịu dàng , ánh mắt nhu hoà như nước: "Ngoan, nếm thử một chút."
Viễn An nhìn hắn nửa ngày: "Ta đắc tội với ngươi à?"
"Đâu có, vì muốn tốt cho ngươi còn không mau cảm kích. Đây là ích thọ duyên niên đan, người bình thường ta còn không cho đấy."
Viễn An nói: "Ăn vào có chết không?"
Thiên Xu nói: "Khó mà nói. Con khỉ kia không chết. Ngươi cũng không có đại sự gì đâu."
"Đó là con khỉ thứ mười hai ta mua cho ngươi trong nửa tháng này rồi. Những con trước đây đều không phải bị lão già ngươi hạ độc chết."
Thiên Xu nói: "Còn không phải tại ngươi? Thế nào cũng phải đưa tiểu tử kia đi, không có người giúp ta thử thuốc. Sao ngươi không hỏi ta một tiếng?"
Viễn An cười thân thiết, đẩy Thiên Xu ra, làm hai viên thuốc rới xuống mặt đất: "Chút chuyện này ta còn phải hỏi ngươi, ta là chủ tử của hắn. Ta nói một thì không có hai!"
Thiên Xu nhặt đan dược từ dưới đất lên , thổi thổi bụi, nhu hòa dịu dàng vừa rồi cũng bay sạch, trách móc mắng Viễn An: "Tiểu hỗn đản, thật không biết điều!"
Nhũ mẫu từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm theo một ít y phục.
Viễn An không hiểu: " Đây là cho ai?"
Nhũ mẫu nói: "Tiểu chủ tử rảnh rỗi đưa y phục mới này cho Mục Lạc đi."
Viễn An nói: "Nhũ mẫu quan tâm cái gì? Một mình ta không đủ để bà chăm sóc? Hắn không tay không chân? Không thể tự mình giặt quần áo? Cần bà phải chuẩn bị cho hắn, còn ta phải đi đưa cho hắn?"
Nhũ mẫu bị Viễn An quở trách, liếc mắt nhìn quyệt miệng, bộ dạng cực kỳ bất mãn.
Viễn An nhìn bộ dáng kia, cũng không tức giận, tiến tới mấy bước: "Ai? Nhũ mẫu bà thật thiên vị, chưng ra bộ dạng này là thái độ gì đây? Ta hỏi bà, bà là theo ta tốt hay lại là với Mục Lạc tốt?"
Nhũ mẫu con mắt nhìn lên trên, không trả lời.
Viễn An càng là giận quá chừng: "Xong, xong, chúng ta chung sống nhiều năm như vậy. Mệt cho bà chăm sóc ta từ nhỏ đến lớn, nguyên lai ta ở trong lòng ngươi lại không bằng hắn!"
Nhũ mẫu : "Tiểu chủ tử là chủ tử, là đại chủ tử đưa ta đến chăm sóc người. Bất quá Mục Lạc cũng là đứa trẻ đáng thương. Ngài chỉ thấy đến ta chuẩn bị y phục này cho hắn, nhưng không thấy trước kia hắn giúp ta làm bao việc nằm ngoài bổn phận của nó như vậy!"
Mấy câu nói của nhũ mẫu khiến Viễn An không còn tức giận nữa, rũ bả vai nhớ lại những cái tốt của Mục Lạc lúc trước.
Nhũ mẫu ở một bên tiếp tục nói thêm: "Ai, đứa trẻ đó trung thành như vậy, đối với ai cũng tốt. Vậy mà người liền ném ra ngoài kia, thật đáng thương a...Thời gian người bị trúng tà, hắn còn túc trực hầu hạ người ba ngày ba đêm đấy!"
Viễn An trầm ngâm, rốt cuộc xoay người lại cầm lấy y phục trong tay nhũ mâu : "Bà nha, càng già tay càng hướng ra ngoài nha, ta cũng không muốn bà om sòm tối ngày, ta đây liền thay bà làm chân sai. Đem y phục tới cho hắn!"
Viễn An dứt lời liền đi, nhũ mẫu ở sau lưng nàng cười, Thiên Xu lại đem hai viên thuốc đưa tới trước mặt nàng, vẫn là nhu tình như nước: "Nếm thử một chút đi..."
Nhũ mẫu nhìn hắn, quyến rũ cười một tiếng: "Ta không dùng đâu, vì muốn tốt cho ngươi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro