Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8.9 Đục kho đất

Ngay lúc  Hoan Ca Nhi bị Viễn Ninh xúi giục, thì Thiên Xu đang ngồi thiền tay vê hai viên Tam Tạng Phật Châu.

Bỗng nhiên bên ngoài đất kho truyền tới âm thanh la hét ầm ĩ.

Thiên Xu phủi đất nhảy cỡn lên, nhảy qua nấc thang, canh giữ ở cửa kho, cẩn thận nghe ngóng.

Ngoài cửa. 

Hoan Ca Nhi chỉ cửa kho, ra lệnh một đám hạ nhân bên người mở cửa.

Hạ nhân nói: "Đại thiếu gia, chúng ta không có chìa khóa cửa kho này!"

 Hạ thúc thật xa chạy tới, ngăn cản trước mặt "Đại thiếu gia, không được, không được, kho đất này cho tới bây giờ là nơi riêng của đại tiểu thư, bình thường lão gia phu nhân cũng không hỏi, ngài không thể mở ra! Ngài không phải muốn mở là mở được, ngài chờ chút có được không? Đại tiểu thư đã ra ngoài gặp gỡ bằng hữu, sắp trở về..."

Hoan Ca Nhi đẩy tới Hạ thúc một cái: "Cút đi! Lão gia phu nhân không hỏi tới, ta lại không thể quản? Bây giờ trong nhà đều là ta quản, mở kho tính là gì? Ta chỉ là muốn nhìn xem muội muội  giấu thứ gì ở bên trong!"

Cách cánh cửa, Thiên Xủ ở bên trong xuyên qua lổ nhỏ nhìn thấy sự tình bên ngoài, cười lạnh một tiếng. Mấy cái cơ quan đã bố trí xong, một khi cửa bị mở ra, thì có phi tiễn hoa  ba tầng bắn ra, xuyên ngực trong chớp mắt hắn liền toi mạng!

Thiên Xu cắn răng cười gằn, trên tay dùng sức: "Đã sớm biết được sẽ có ngày này. Thiên hạ không có người hảo tâm, nơi ở của tiêu nha đầu này ta cũng không thể lưu lại được. Hừ, bất quá hôm nay ai dám đi vào, ta liền cho các ngươi đổ máu tại chỗ!"

 Ngoài cửa Hoan Ca Nhi đoạt lại cái trong tay hạ nhân: "Thế nào? Các ngươi dám không nghe ta ra lệnh? Hừ, ta tự mình làm!"

Hoan Ca Nhi cầm xẻng đập vào cửa. Ngay lúc đó, Mục Lạc bỗng nhiên chạy tới, một tay nắm chặt xẻng của Hoan Ca Nhi.

Mục Lạc chỉ dùng một cái tay so tài cùng hai cánh tay Hoan Ca Nhi, Hoan Ca Nhi nào có khí lực, thương lãng vang lên , xẻng bị Mục Lạc tách ra.

Hạ thúc cuống cuồng: "Mục Lạc! Sao ngươi tới đây? ! Tiểu chủ tử trước đã thông báo, không để cho ngươi, ngươi với, đại thiếu gia so tài nha! Mau trở về chuồng ngựa đi! Mau trở về!"

Hoan Ca Nhi cả giận nói: "Ô kìa tiểu tử, ngươi chỉ là nô tài, dám so tài với chủ tử! Ta trước đây tha cho ngươi, ngươi lại không biết điều à?"

Mục Lạc bình tĩnh mà kiên quyết: "Ngươi không thể vào kho đất."

Hoan Ca Nhi hét lớn: "Ngươi tránh ra cho ta!"

Mục Lạc nghiến răng: "Ngươi không thể vào kho đất!"

Hoan Ca Nhi lại đoạt cái cuốc từ  trong tay người bên cạnh, giơ lên Mục Lạc trên đầu: "Ngươi, ngươi tránh ra cho ta!"

Mục Lạc không nói thêm lời nào, kiên quyết tử thủ ở trước cửa kho, không nhường chút nào.

Hoan Ca Nhi thù mới hận cũ thêm đến cùng nơi, uống được: "Là ngươi tự tìm!"

 Thanh âm sa sút, trong tay hắn kia nâng cái cuốc lên hướng lên đầu Mục Lạc đập tới, tất cả mọi người đều bị dọa ngớ người, trong khoảnh khắc đó —— Viễn An từ trên trời hạ xuống, từ phía sau một tay đoạt cái cuốc trong tay Hoan Ca Nhi,  tay còn lại dứt khoát thưởng hắn nhiều cái bạt tai, dưới chân vấp một cái, Hoan Ca Nhi sấp mặt trên đất, Viễn An giẫm ở trên lưng hắn nắm tóc hắn trên đất hung hăng đạp hai cái, bộ dạng Viễn An hung dữ, vừa đánh vừa mắng: "Ta không thể tha cho ngươi nha! Sao ngươi  vẫn làm như thế? Ta mới đi ra ngoài chơi một hồi, ngươi liền không để cho ta thanh nhàn đúng không?"

 Hoan Ca Nhi đầu đụng trên đất, đau đến kêu to: "A! A!"

Viễn An bắt hắn đứng lên, một mực quăng đến trước mặt Mục Lạc : "Ngươi làm gì? Ngươi muốn đánh hắn? Ngươi quản hắn tên gì? Kêu tiểu nô mới? ! Ta cho ngươi biết, hắn là người của ta, không phải là của ngươi! Ta không cho ngươi gọi hắn như vậy!"

 Hoan Ca Nhi dĩ nhiên nhượng bộ, hai tay khua khào: "Không gọi! Không gọi!"

Còn chưa xong với Viễn An đâu: "Ngươi còn muốn làm gì? Mở kho của ta? ! Ngươi có phải bị mù? Ngươi dám động thổ trên đầu Thái Tuế! " Nàng nhấn cái xẻng sắt vào tay Hoan Ca Nhi: "Đến, ta cho ngươi mượn hai lá gan,  cho ngươi mở ra! Hôm nay nếu ngươi không mở ra, ta liền giết chết ngươi!"

Trong cửa Thiên Xu nhìn thấy bên ngoài náo nhiệt, vừa thả lỏng giây thừng, tháo cơ quan xuống vừa nói: "Chà chà, tiểu nô bạn chí cốt, nha đầu này cũng quá bạo lực. Nhưng mà ta thích!"

Hoan Ca Nhi bị Viễn An đánh đến miệng mũi chảy máu, gia nhân cười trộm, Diệp phu nhân cùng Viễn Ninh đứng trong góc cũng cười.

 Diệp đại nhân từ bên ngoài vội vã chạy tới, ngón tay phát run chỉ Viễn An: "Viễn An! Con... Con dừng tay cho ta!"

 Viễn An tặng thêm cho Hoan Ca Nhi hai quyền lên tay, mới vừa lòng buông tay đứng dậy: "Phụ thân? ... Sao người lại trở về? Không phải người đã vào triều sớm sao?"

Diệp đại nhân nói: "Nếu ta không trở về sớm, có phải con muốn đánh chết Hoan Ca Nhi không?"

Viễn An cúi đầu bĩu môi: "Là hắn muốn ăn đòn!"

"Hắn, hắn là ca ca con!"

Diệp đại nhân đỡ Hoan Ca Nhi dậy.

 Hoan Ca Nhi toét miệng khóc lớn: "Phụ thân con sai ở đâu? Là người để cho con quản lý phòng sổ sách , con muốn kiểm kê một chút đồ trong nhà, muốn mở cửa kho, ai biết liền phạm trúng kiêng kỵ của muội muội! Đừng nói con chưa mở, nếu như mở thật, sẽ đánh con đến mức thế này sao ?"

Diệp đại nhân thiếu chút nữa cũng phải khóc: "Hoan Ca Nhi chịu khổ. Muội muội của con từ nhỏ tính tình đã dã man như vậy , con bỏ qua cho. Bị thương? Ta cho ngươi mời đại phu tới? !"

Hoan Ca Nhi vẫn không giác ngộ, ỷ vào Diệp đại nhân ở chỗ này mà tát quái: " Con muốn mở  kho!"

Viễn An ở phía sau cắn răng nghiến lợi: "Ngươi muốn ta giết chết ngươi?"

Diệp đại nhân rống giận: "Viễn An!"

Viễn An trừng hai mắt: "Phụ thân, con nhịn đủ rồi! Coi như Hoan Ca Nhi là máu thịt người  tìm trở về, còn con thì không phải là hài tử của người sao? Người thương tiếc hắn, còn con từ nhỏ cũng không có mẫu thân? Dựa vào cái gì người thiên vị như vậy? !"

 Diệp đại nhân nói: "Bởi vì con từ nhỏ ở bên cạnh ta, ăn sung mặc sướng, chịu hết sủng ái, hắn không có! Hoan Ca Nhi, con nghe phụ thân nói, đất kho này chính là nơi bỏ đồ cá nhân của muội muội con.  không có đồ vật gì kì lạ, con đừng đụng vào, nơi đó cũng không có tài vật, nào, con đi với phụ thân... Các ngươi!" Hắn nhìn một đám gia nhân thấy Hoan Ca Nhi bị tội còn cười trên nổi đau của người khác "Còn không đi mời đại phu cho đại thiếu gia, nhìn náo nhiệt cái gì? !"

Diệp đại nhân đỡ Hoan Ca Nhi rời đi.

Chúng hạ nhân ấm ức giải tán.

Viễn An bĩu môi, không phục.

Mục Lạc quan tâm nắm tay  Viễn An lên xem, hết sức thương tiếc: "Dùng sức đánh hắn như vậy , người không có chuyện gì chứ? Không thương tổn đến chính mình chứ ?"

 Viễn An vẫy vẫy cổ tay, còn chưa tận hứng: "Cũng còn khá! Coi như hắn may mắn! Hắn có gan đụng ngươi nữa xem, hắn có gan mở cửa nữa xem ta cho hắn liền gặp họa!"

Diệp phu nhân nói: "Xem ra phụ thân con là cố ý bênh vực người này."

Viễn Ninh nói : "Phụ thân chính là một lão hồ đồ."

 Viễn An nói: "Rốt cuộc phụ thân bênh vực Hoan Ca Nhi ... Ai, chúng ta cũng không còn cách nào..."

 Diệp phu nhân nói: "Hừ, hôm nay là tới con, nếu con không kịp thời trở lại đây? Vậy không biết  hắn lại làm ra tiết mục gì đây!"

Viễn An nói: " Nha, nhắc tới mẫu thân, con cũng không phải con của người, tuy tính tình của người với Viễn Ninh cũng là vạn người không vừa ý."

Lời này khiến Diệp phu nhân cùng Viễn Ninh phải mắt trợn trắng, Viễn An cũng không quan tâm, "Nhưng nhiều năm như vậy, chúng ta sống chung cũng coi như an ổn,  bình an vô sự. Cái tên mới tới này liền càng ngày càng có gan ép ta đây?"

Diệp phu nhân nói: "Ta nhìn hắn thế nào. Cũng không giống hài tử của phụ thân con. Con và Viễn Ninh mặc dù cũng không phải một mẫu thân, nhưng mắt mũi giống phụ thân như đúc, các con nhìn hắn, có nơi nào giống một nữa dáng vẻ phụ thân các con?"

Viễn An nhất phái ngây thơ: "Khả năng hắn lớn lên giống mẫu thân hắn."

Diệp phu nhân vội vàng tiếp nối: "Cũng có khi hắn giống phụ thân ruột!"

Viễn An suy nghĩ hồi lâu mới hiểu được: "Mâu thân nói chuyện gì vậy? Nhỏ máu nhân thân, không có sai nha."

Viễn Ninh nói: Đệ cảm thấy chuyện này khả nghi, ngày đó nhỏ máu nhận thân, là hắn nói ra..."

 Viễn An trầm ngâm, nhìn một chút Diệp phu nhân cùng Viễn Ninh, càng thấy bọn họ nói cũng có vài phần đạo lý: Ngày đó nhỏ máu nhận thân , chính là do Hoan Ca Nhi nói ra. 

Viễn An nói: "Theo các người nói, có thể hắn đã động tay chân? Bất quá, cho dù là như vậy, cũng rất khó lại để cho hắn với cha nhỏ máu một lần nữa..."

Viễn Ninh nói: "Theo con thấy nên điều tra từ gốc, không phải hắn nói mẫu thân hắn là sư hí trong cung , tên là Tiểu Ngọc? Năm đó thời điểm hai người biết nhau phụ thân làm quan nhỏ , điều tra từ đầu mối này, xem mẫu thân hắn có còn lui tới với người nào khác hay không,... Có lẽ có thể tìm được chứng cứ đem hắn đuổi ra khỏi Diệp phủ chúng ta!"

Viễn An nói: "Sự tình trong cung, muốn điều tra, thì phải vào cung mà tra... Ngược lại đã có người có thể giúp ta một tay..."

Nàng một nói tới chỗ này, Mục Lạc một mực ở bên cạnh không có lên tiếng liền ngẩng đầu lên, mà lưu tâm: "Người là muốn đi tìm ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro