Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8.7: Quản lí sổ sách


Trong hầm đất dưới kho Diệp phủ, Thiên Xu nghe Viễn An nói kẻ gây họa mới vào phủ , không khỏi vỗ tay cười ha ha: "Thật là chọc ta cười chết! Đã lớn đến bằng này, phụ thân ngươi lại cho ngươi thêm một ca ca? Đại hỷ sự, đại hỷ sự !"

Viễn An miệng mắt nghiêng lệch: "Ngươi lại giễu cợt ta!"

Thiên Xu nói: "Ai giễu cợt? Không nhìn ra là ta chúc mừng ngươi sao? Ta từ nhỏ cũng chưa từng thấy phụ mẫu ta, càng không có huynh đệ tỷ muội. Nhà các ngươi náo nhiệt như thế, thật tốt nha!"

Mục Lạc ở bên cạnh hoàn toàn không theo kịp trọng điểm: "Ta cũng thế. Ta cũng không biết phụ mẫu ta là ai, ta cũng không có huynh đệ tỷ muội. Người kia có thể tìm trở về, hắn còn có tín vật, có thể nhận phụ thân. Ta ngay cả cái tín vật cũng không có."

Viễn An cũng chỉ là tự mình nói chính mình: "Ta có trực giác, nhà ta phải loạn sáo một thời gian. Thật ra với ta cũng chẳng sao, Hoan Ca Nhi mới tới xác thật  là  máu mủ của phụ thân. Có thể kế mẫu cùng Viễn Ninh không bình tĩnh chấp nhận được. Ngươi thấy không, mấy hồi làm ồn, phụ thân ta đều bị tức hộc máu! Phụ thân dù sao cũng đã lớn tuổi, trong lòng ta thật ra thì thương người. Mục Lạc nghe ta nói, ta biết ngươi ở trên đường nhìn thấy hắn cướp bánh ngọt của hài tử, Hoan Ca Nhi cũng là đói đến điên, thân thể và gân cốt cũng không đánh lại người khác, chỉ có thể ra tay với tiểu hài tử. Nếu là hắn trong phủ tìm ngươi gây chuyện, ngươi tận lực né tránh, không nên chọc phiền toái, có nghe thấy không? Ta không nghĩ lại  vì chuyện này mà chọc phụ thân tức giận. Hôm nay người thật là thật nóng tính."

 Cho tới bây giờ Mục Lạc sẽ đối với nàng không bội nghịch: " Ừ. Ta nghe người."

Thiên Xu dùng mũi nói: "Hừ, không nghĩ tới ngươi còn rất hiếu thuận. Hóa ra ta lại không biết ngươi là người tốt?"

 Viễn An nói: "Này đừng có chụp mũ, ta cũng không thèm, ta không cần ai xem ta là người tốt. Ta cứ thế này." 

 Thiên Xu sâu kín cười một tiếng, mu bàn tay ở phía sau,  vân vê hai viên phật châu: "Nói cũng đúng. Người tốt người xấu cũng không phải do mình nói ra."

Lại nói một buổi sáng sau khi nhận cha Hoan Ca Nhi ở gian phòng của mình, đứng  trước gương đồng mặc vào  áo choàng mới mang giày, một thân ăn mặc đẹp đẽ, tất nhiên tâm hoa nộ phóng, vui sướng hớn hở, không khỏi tự nhủ: "Mẫu thân a, con rốt cuộc tìm được phụ thân. Bây giờ con là đại thiếu gia, tùy tiện ăn thịt, còn có y phục đẹp đẽ . Phụ thân còn để cho con trông coi phòng sổ sách. Con đây có thể phát đạt! Chính người lại cố chấp, không chịu tới Lạc Dương hưởng phúc, thật là thất sách thất sách nha!"

(心花怒放: tâm hoa nộ phóng giống như mở cờ trong bụng, sung sướng, phấn khởi. )

Thật ra thì mấy năm Hoan Ca Nhi đi học, ngoài nhận ra mấy chữ, thả vào xã hội cũng không được xem là có năng lực gì, nhưng hắn đến Diệp phủ, bắt chước hai cái ngốc tử  Viễn An Viễn Ninh, liền khôn khéo nhiều,  trong tay Diệp đại nhân nắm sổ sách hắn vừa sửa lại, rất là tán thưởng: "Hoan Ca Nhi a, sổ sách sửa lại rõ ràng chỉnh tề, ngay ngắn, thật không tệ nha!"

Hoan Ca Nhi nói: "Phụ thân quá khen. Mẫu thân làm ăn mặc dù không lớn, là chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ, bình thường ngân lượng ra vào, xuất hàng hóa đều là con từ thư viện trở về giúp người xử lý, những khoản tiền trong phủ này, con có thể ứng phó được."

Diệp đại nhân nói: "Tốt tốt tốt, con cũng đã biết, thật ra thì phụ thân chủ quản Hộ Bộ cũng chính là quản sổ sách cho toàn bộ triều đình, cũng chính là cho cả thiên hạ, con nha, xử lý sổ sách trong phủ cho tốt , phụ thân nhất định phải sắp xếp cho con tiền đồ sáng lạn!"

Hoan Ca Nhi khom người cười một tiếng: "Phụ thân, sự tình còn quá xa, hài nhi không dám suy nghĩ nhiều. Chẳng qua là cpn thấy cửa cùng lầu chính có nhiều chỗ yêu cầu gia cố, có nhiều chỗ yêu cầu sửa chữa, công trình không lớn, dùng tiền thật ra thì cũng không nhiều, nhưng là tháng này trong phủ chi tiêu dự tính làm hết sức cẩn thận, chẳng trích ra được khoản tiền nào khác cả, người xem... Số tiền này phải lấy từ đâu ra?"

Diệp đại nhân thoáng trầm ngâm: "Con có ý kiến gì..."

Hoan Ca Nhi sớm có chủ ý: "Con là chủ tử, lương của hạ nhân thì không thể động. Con muốn nói, có thể giảm bớt tiền tiêu vặt từ các chủ tử ra một ít... Cũng không nhiều..."

Diệp đại nhân nói: "Được a, cứ làm theo lời con nói."

Hoan Ca Nhi chuyển thân cười thầm: "Được rồi."

Ngày thứ hai chính là thời gian trong phủ phát tiền, Viễn Ninh nhìn bạc vụn trong tay mà sửng sờ.

Hạ nhân nói: "Nhị thiếu gia, đây là Đại thiếu gia đưa tới, ngài, tiêu vặt tháng này của ngài..."

Viễn Ninh nói: "Tên tiểu tử hỗn đản này, nắm lông gà đương lệnh tiễn, thật tưởng mình làm mâm thức ăn à!" ( ý nói tưởng mình ngon lắm à!)

Viễn Ninh tức giận, đằng đằng đằng chạy vào trong phòng sổ sách, chỉ Hoan Ca Nhi mắng to: "Ngươi là thứ thần mã? ! Dám khấu trừ tiền tiêu vặt của ta? Ta xem lần trước ta đánh ngươi chưa biết điều nha..."

 Hoan Ca Nhi từ phía sau bàn từ từ đi ra, trấn định: "Nhị đệ, đệ đang nói gì? Có lời gì từ từ nói chứ sao..."

 Viễn Ninh tay chỉ Hoan Ca Nhi: "Ta nói ngươi đem ta tiêu vặt đưa đây cho ta, nếu không ta đánh ngươi..."

Lời còn chưa dứt, Hoan Ca Nhi thừa dịp Viễn Ninh chưa chuẩn bị, bắt lại hắn ngón trỏ, bẽ về phía sau, Viễn Ninh lúc ấy đau đến kêu to.

Hoan Ca Nhi cắn răng nghiến lợi: "Ngươi còn muốn đánh ta? Có tin ta  đem ngón tay ngươi bẽ gãy? Nhị đệ nha, muốn bao nhiêu mới là nhiều? À? Số tiền này không ít, ta cùng mẫu thân hai người một năm sống qua ngày cũng dùng không nhiều như vậy! Ngươi dùng số tiền này muốn làm gì? Có phải lại muốn đi bài bạc? Ta biết thủ đoạn của ngươi, ngươi có tin ta đi nói cho phụ thân? !"

 Viễn Ninh: "Buông tay!" Lập tức phục, thanh âm cũng mềm mại dịu hẳn, "Buông tay..."

 Hoan Ca Nhi xuống lần nữa một thành: "Nói chuyện với ai đây?"

Viễn Ninh nói: "Đại... Đại ca..."

Hoan Ca Nhi đắc ý: "Ngoan . Nhị đệ." Hắn liền buông tay.

 Viễn Ninh tức giận chật vật đi.

Hoan Ca Nhi cười âm hiểm.

Trong tiểu sảnh, Diệp phu nhân đang cùng mấy vị phu nhân đẩy bài chín, không nhịn được phân phó người làm: "Này, ta muốn uống nước đá cùng mâm trái cây tại sao còn không đưa lên?"

Hạ nhân khó xử, nửa ngày, đưa lên dưa hấu cắt gọn.

 Mấy vị phu nhân nhìn một chút, cười nhạt, ai cũng không động. Diệp phu nhân giận dữ: "Đây là gì? Dưa hấu! trái cây rẻ nhất trong mùa hè! Lấy cái này đãi khách, đây là muốn người chê cười nhà chúng ta sao?"

Người làm đạo: "Phu nhân a, đại thiếu gia phân phó, băng là vật tinh quý, những thứ trái cây ngự tứ kia giữ lại cho lão gia dùng. Ngài muốn... chỉ có cái này..."

Diệp phu nhân vỗ bàn: "Đem hắn gọi tới cho ta!"

Tiếng nói vừa dứt, Hoan Ca Nhi đã từ bên ngoài đi vào: "Mẫu thân gọi con?" Diệp phu nhân giương mắt nhìn hắn, nổi giận đùng đùng: "Ngươi quản phòng sổ sách mấy ngày, liền dám cho ta sắc mặt? Ta hỏi ngươi, những thứ dưa hấu là chuyện gì xảy ra?"

Hoan Ca Nhi nói: "Dưa hấu là thứ tố cho mùa hè nha. Ta là vì muốn ngài khỏe mạnh. Nhắc tới, ta còn có chuyện hỏi ngài đây..."

 Diệp phu nhân nói: "Ta không rảnh lý lẽ ngươi. Ta đang đánh bài. Đi, cho người chuẩn bị cho băng cho ta băng, thượng đẳng trái cây ngự tứ ! Nếu không, ta đi đến trước mặt lão gia sẽ nói về việc của ngươi!"

 Diệp phu nhân trở lại trước bàn tiếp tục đánh bài, Hoan Ca Nhi lại bắt đầu lầm bầm lầu bầu: " Hai mươi hai tháng giêng, mẫu thân Chu Đại Nhân đại thọ bảy mươi, tặng quà chi tiêu ba trăm lượng, thực tế chi ra trăm hai mươi lượng... Ngày ba tháng hai , cô nãi nãi trong phủ Dạ Yến, một đôi sư tử ngọc một trăm lượng, thực tế chi ra tám mươi hai..."

Hắn nói lời này, Diệp phu nhân nghe trên mặt thoáng chốc trên mặt biến sắc, lặng một trận, đối với đám bằng hữu đánh bài nói: "Mấy vị phu nhân, ta có chuyện trong nhà cần thương lượng với trưởng tử, chúng ta lần sau lại tiếp tục đánh bài..."

Mấy vị phu nhân gần rời đi, Diệp phu nhân hoảng sợ bắt lại Hoan Ca Nhi: "Ngươi, miệng ngươi đang nói là cái gì?"

Hoan Ca Nhi trừng hai mắt: "Nói là mẫu thân thế nào lại bòn rút tiền phụ thân ta! Lúc này chỉ mới hai bút, nhưng là mỗi bút sai biệt đều lớn như vậy, ta nói mẫu thân đánh bài số lượng lớn như vậy thì ra chính là có tiền riêng nha!"

Diệp phu nhân nơm nớp lo sợ: "Ngươi... Ngươi là làm sao biết?"

"Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Tiên sinh phòng sổ sách có sổ sách riêng, nếu không làm sao nói rõ ràng. Người nói đúng không?"

Diệp phu nhân cắn răng nghiến lợi: "Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"

 Hoan Ca Nhi hoàn toàn nắm giữ thế cục: "Ta muốn mẫu thân đàng hoàng một chút, đối xử với ta hiền hòa. Giống như mới vừa rồi, ngay trước người ngoài mặt mà liền kêu trưởng tử trong nhà. Rất tốt! Ha ha ha ha!"

Hoan Ca Nhi cười to, nghênh ngang mà đi, Diệp phu nhân giận đến đem dưa hấu hất đổ đầy ra đất.

Lại nói Hoan Ca Nhi đem Viễn Ninh cùng Diệp phu nhân một hồi thu thập thật tốt, trở về phòng kế toán chờ so chiêu với Viễn An, ai ngờ hạ nhân trở về nói, bên kia Viễn An gió êm sóng lặng, Hoan Ca Nhi khó tin: "Thế nào, các ngươi đem những thứ kia bạc vụn vặt cho Đại tiểu thư, nàng lại không nói gì."

 Hạ nhân nói: "Tiểu chủ tử chính là người như vậy. Không cân nhắc tiền bạc."

 Hoan Ca Nhi nghe một chút liền tức lên: "Cái gì mà tiểu chủ tử, ta mới là chủ tử các ngươi."

Hắn cúi đầu bĩu môi. Hoan Ca Nhi thoáng trầm ngâm: "Bị ta sỉ vả, chỉ nàng không phản ứng gì. Đáng tiếc ta chưa bắt được nàng nhược điểm gì nha... Bất quá, " hắn áng chừng túi tiền trong tay, ở trong đó đều là ngân lượng xén bớt của Diệp phu nhân và Viễn Ninh, "Hừ, tiền bọn họ đều là tiền cưa ta! Vậy coi là bước đầu thắng lợi. Tốt. Ta ra ngoài đi dạo một vòng đi."

 Hoan Ca Nhi ra ngoài muốn cưỡi ngựa, Hạ Thúc dẫn Hoan Ca Nhi tới chuồng ngựa, một bên Mục Lạc đang cho ngựa ăn cỏ. Hạ thúc nói: "Đại thiếu gia người xem, đây chính là ngựa trong phủ chúng ta."

Hoan Ca Nhi vác lấy tay: "Hách, mỗi con đều tráng kiện béo tốt, đẹp đẽ đẹp đẽ!"

Hạ Thúc chỉ chỉ Mục Lạc: "Là tiểu từ này nuôi ngựa rất đặc biệt."

Hoan Ca Nhi nhìn Mục Lạc giận, nghiêm nghị phân phó: "Này! Dắt tới chota !"

Mục Lạc quay đầu, mặt tròn nhỏ nhắn vô cảm súc: "... Muốn con nào?"

Hoan Ca Nhi cố ý bới móc: " Ngươi nói chuyện như thế với chủ tử ngươi? Giáo huấn thế nào? Gọi ta là đại thiếu gia!"

 Hạ Thúc vội vàng nói: "Đại thiếu gia không nên tức giận, tiểu tử này cứ như vậy, tiểu chủ tử không đúng, đại tiểu thư cũng không làm gì được hắn."

Hoan Ca Nhi nói: "Hừ, chỉ là một tiểu nô mới, ra oai cái gì. Đưa con ngựa toàn thân đen dắt tới cho ta!"

Mục Lạc vẫn là mặt vô biểu tình: "Đây là của Viễn An. Lát nữa có thể nàng phải ra ngoài còn phải sử dụng nó. Không thể đưa cho ngươi!"

Hoan Ca Nhi giơ tay muốn cho Mục Lạc một roi: " Tiểu tử không có quy củ!"

 Mục Lạc cũng không vội, cái tay vươn ra liền bóp cổ họng Hoan Ca Nhi, thẳng thắng mà nhìn ánh mắt hắn nói: "Ngươi đụng ta một chút thử xem."

Hạ Thúc vội vàng nói: "Buông tay! Buông tay! Ngươi, ngươi... Đây là đại thiếu gia, mau buông tay!"

 Mục Lạc bởi vì nhớ tới lời của Viễn An, nói cho hắn biết nếu là Hoan Ca Nhi trong phủ tìm hắn, hắn nên tận lực né tránh, không nên chọc phiền toái, Mục Lạc liền buông tay. Hoan Ca Nhi khom người ho khan.

Mục Lạc xoay người lại đem hắc mã dắt ra, dắt đến bên cạnh Hoan Ca Nhi: "Lên đi."

Hoan Ca Nhi lên ngựa, vẫn không quên quay đầu với Mục Lạc cắn răng nghiến lợi: " Chờ ta trở lại lại tính sổ với ngươi!"

Mục Lạc vẫn là bộ mặt vô cảm, cúi đầu rủ rỉ vào lỗ tai ngựa mấy câu. Con ngựa vốn là vững vàng ổn định,  nghe hắn nói thì bắt đầu nhảy cỡn lên, như một làn khói chạy ra ngoài, thiếu điều hất Hoan Ca Nhi té xuống.

 Mục Lạc nhướng mày cười . Hạ Thúc cũng cười theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro