Chương 8.21: Đêm thành Lạc Dương
Trong hộp đựng tám mốt con tằm
Thiên Xu, Viễn An, Mục Lạc cùng Diệp đại nhân vây quanh mà xem.
Mục Lạc nói: "Lão sư phụ, y hệt lời người nói, tám mươi mốt con tằm, từ trong miệng, mũi, mắt còn có lỗ tai của Viễn An bò ra ngoài."
Viễn An nhếch miệng mà ghê tởm: "Ồ... Chính là cái này khiến ta điên điên khùng khùng?"
Thiên Xu híp mắt nói: "Đây là một loại cổ thuật. Người thi cổ để cho con tằm tiến vào bên trong cơ thể người, khống chế tư tưởng hành vi, sẽ sinh ra ảo giác. Sẽ còn giống một con tằm, sợ nóng, lột xác. Ta để cho tiểu nô ở trong phòng nhóm lửa thiêu đốt ngươi, là vì bức cho bọn nó chạy ra để bắt!"
Viễn An nói: "Nhưng vật này làm thế nào mà đi vào trong thân thể ta?"
Mục Lạc nói: "Lần trước lão đạo sĩ ở trong phòng Viễn An tìm thấy con búp bê đã đốt đi."
Viễn An chuyển đảo mắt: "Ta nghĩ ra rồi, ta nhớ nhũ mẫu ở bên ngoài mua tặng ta con búp bê, ta ôm ngủ. Sau đó cho tới hôm nay, chuyện gì cũng không biết..."
Thiên Xu cười hắc hắc: "Không cần cói nhiều, chính là nó rồi."
Viễn An nói: "Chẳng lẽ là muốn hại ta? ! Tại sao vậy chứ? ... Ta cũng không làm chuyện xấu, tại sao có người lại muốn hại ta? ! Đến tột cùng là ai?"
Diệp đại nhân đứng dậy, bỗng nhiên nặng nề thở dài một hơi.
Viễn An ngẩng đầu: "Sao thế, phụ thân?"
Diệp đại nhân nói: "Trước cuống cuồng trị bệnh cho con, trong đầu ta cũng loạn. Bây giờ suy nghĩ lại, búp bê, con tằm, cổ thuật. Toàn bộ những thứ này làm cho ta nhớ tới một người."
Viễn An nói: "Ai nhỉ?"
Diệp đại nhân nói: "Chính là mẫu thân của Hoan Ca Nhi, Tiểu Ngọc a..."
Viễn An trầm ngâm nói: "Con nghĩ ra rồi, Triệu Lan Chi từng vào cung tra đầu mối. Đã đề cập những thứ này. Nhưng là, nếu quả thật là nàng, nàng tại sao phải hại con ? ... Con hiểu rồi... Chuyện này nhất định có liên quan đến cái chết của Hoan Ca Nhi. Nàng nhất định cho là con cùng Triệu Lan Chi hại chết con trai của nàng, nàng tới để báo thù!"
Diệp đại nhân ngồi xuống ghế: "Trời ạ, trời ạ... Tiểu Ngọc muốn lấy đi mạng nữ nhi của ta để báo thù cho con trai của nàng!"
Viễn An đứng lên: "Không, chuyện này thật kì lạ ! Hoan Ca Nhi chết cũng đâu liên quan gì đến con, hắn cũng không phải do Triêu Lan Chi tự tay giết! Đây là một cái bẫy! Nếu như không biết rõ chân tướng, chuyện này liền vĩnh viễn không xong!"
Nàng vừa nói vừa kéo Thiên Xu lại: "Lão gia hỏa, ngươi, ngươi cứu ta, vậy, sẽ giúp ta cứu một người nữa chứ?"
Thiên Xu đặc biệt cảnh giác: "Ai vậy?"
Viễn An nói: "Triệu Lan Chi nhất định là bị hại! Hoan Ca Nhi chết nhất định do người khác làm!"
Thiên Xu suy nghĩ một chút: "... Cũng được, dù gì ta đã ra ngoài, cũng không ngại đi xa thêm một chút. Trước tiên mang ta đi xem thi thể của hắn đi."
Viễn An, Mục Lạc, Thiên Xu xoay người rời đi.
Diệp đại nhân ở phía sau vô cùng lo lắng: "Cẩn thận một chút, Viễn An!"
Hắn trầm ngâm đã lâu, "... Cái lão tiên sinh này rốt cuộc là ai vậy?"
Cửa Diệp phủ.
Ngọc Thẩm trốn ở góc tướng, ngón tay bấm tính toán giờ Viễn Ăn thăng thiên, cười lạnh một tiếng, trong lòng có dự tính: "Theo như tính toán cũng đã đến lúc rồi . Nhà bọn họ nên treo đèn lồng trắng, làm tang sự đi nha!"
Ai ngờ lại thấy Viễn An mặt đỏ khí thế mạnh mẽ dẫn Thiên Xu Mục Lạc từ trong cửa đi ra, hạ nhân quét sân, gác cổng tiến lên chào hỏi: "Đại tiểu thư, ngài vừa khỏe lại đã ra ngoài rồi sao?"
Viễn An cười hì hì:" Đã khỏi rồi, không sao. Ta phải ra ngoài làm việc đây! Đem những thứ vôi kia, quét hết đi, quá sặc người!"
Viễn An khoẻ như cọp ngồi trên lưng ngựa, Ngọc Thẩm cả kinh thất sắc: "Không thể nào! Nàng ta được cứu? Tại sao nàng ta lại sống lại? !"
Bọn họ một đường đi về hướng tây , không lâu lắm đi tới nghĩa địa nằm ngoại thành, Viễn An Mục Lạc đào mộ Hoan Ca Nhi lên, đem thi thể Hoan Ca Nhi ra.
Viễn An hướng về phía thi thể lạy mấy lạy: "Hoan Ca Nhi, ta mang ngươi ra không có ý gì khác. Chỉ vì sự tình còn chưa tra rõ, không thể oan uổng người tốt, để kẻ xấu lộng hành có đúng không? Xin ngươi thứ cho ta không cung kính, ngày sau ta nhất định cúng tế ngươi thật tốt!"
Thiên Xu dùng khăn bịt mặt lại bắt đầu nghiệm thi: "May ở chỗ này khô ráo mát mẽ, lại được liệm phòng quan phủ xử lý, thi thể cũng không có nghiêm thối rữa lắm. Trước ngươi đã nói với ta, lúc ấy tình hình là như thế nào?"
Viễn An nói: "Triệu Lan Chi đem hắn cột lên cây, một đạo thiên lôi bổ xuống, hắn liền chết..."
Thiên Xu dùng khăn che mũi lại, bắt đầu kiểm nghiệm thi thể.
Ngọc Thẩm một đường theo tới núp ở phía sau một cây đại thụ, nước mắt giàn giụa: "Con của ta, hài tử đáng thương, sau khi chết bọn họ còn không cho con yên nghỉ. Còn hành hạ con như vậy... !"
Một lúc sau, Thiên Xu nói: " Tim co rút nhanh, phổi khét. Nguyên nhân cái chết đúng là bị thiên lôi đánh chết, nhưng là kỳ quái, theo như lời ngươi nói , Triệu Lan Chi đứng gần hắn, hơn nữa trên người hắn luôn mang theo bảo kiếm, là kim loại, hai người đứng gần như vậy, cho dù có bị thiên lôi đánh, cũng là Triệu Lan Chi bị đánh chứ không phải hắn nha!"
Mục Lạc gãi đầu một cái : "... Trừ phi, trên người hắn có đem vật dẫn điện trên người..."
Thiên Xu được nhắc nhở, lần nữa nghiệm thi, liền phát hiện trên cổ Hoan Ca Nhi có vết đen tròn nhỏ.
Viễn An nghi ngờ: "Đây là cái gì?"
Thiên Xu cũng không nhiều lời, rạch điểm tròn nhỏ ra, dùng vật giống cây kim hướng vào da thịt châm vào.
Thiên Xu dùng ngón tay vân vê mảnh vụn, hắn tiện tay xuất ra từ trong áo một lọ chất lỏng, đem mảnh vụn bỏ vào.
Chất lỏng màu đỏ gặp mảnh vụn liền biến thành màu xanh.
Viễn An kinh ngạc: "Đây là cái gì nhỉ? Là độc dược?"
Thiên Xu không nói, đứng dậy xoay quanh, nghĩ hồi lâu: "Suy cho cùng đã xảy ra chuyện gì? Ta nói nha."
Thiên Xu nói: "Không phải là độc dược, so với độc dược còn độc hơn! Tiểu Lạc Lạc nói không sai, đây là có người đem lôi dẫn tới trên người tên đáng thương này!"
Ngọc Thẩm núp phía sau đại thụ kinh ngạc đến ngây người.
Thiên Xu tiếp tục cùng Viễn An, Mục Lạc nói chuyện: "Các ngươi biết mảnh vụn đen này vật gì không?"
"Đó là cái gì?"
Thiên Xu nói: "Đây là tích thạch. Làm thành châm, bắn vào trong cơ thể hắn. Tích thạch dễ hút thiên lôi, đốt cháy lại cực nhanh. Đem thiên lôi dẫn vào người, lại dưới nhiệt độ cao nhanh chóng cháy thành bụi, ít để lại vết tích. Hung thủ không chỉ có giết người này, còn giá họa cho người khác, làm tốt lắm, thông minh nha..."
Viễn An nghe lời này liền quá đổi vui mừng: "Cho nên Triệu Lan Chi là trong sạch, căn bản cũng không phải là hắn giết lầm Hoan Ca Nhi ! Ta đây phải đi trong tù cứu hắn ra! Hoan Ca Nhi căn bản là bị người ta cố ý mưu sát!"
Thiên Xu đem níu nàng lại: "Chờ một chút, ngươi thật lỗ mãng, không bắt được hung thủ, liền muốn đi cứu người? Ai tin ngươi nhỉ?"
Viễn An nói: "Đúng nha... Là ta quá gấp. Nhưng là... Chỉ có đầu mối thế này, sao có thể tra ra ai là hung thủ thật sự đây?"
Thiên Xu nói: "Đầu mối không ít. Ngươi dùng cái vật trên cổ kia suy nghĩ kỹ một chút, người này mới tới Lạc Dương không lâu, mặc dù ghét, nhưng không phải tên đại gian đại ác, hắn đã chọc người nào, mới gặp phải họa sát thân? Hoặc là, hắn còn sống sẽ sinh ra uy hiếp với ai? Hắn chết, người nào được lợi? Như vậy người đó chính là hung thủ thật sự giết chết hắn!"
Viễn An trầm ngâm: "Ngươi nói đúng nha... Người này đi tới Lạc Dương là muốn tìm phụ thân, hắn vốn là con trai của Quách tướng quân, vốn phụ tử họ đã nhận nhau, trừ lần đó ra lại không có dây dưa rễ má với người khác, ... Ta không có chứng cớ, nhưng là ta cảm thấy được chuyện này có thể có liên quan đến người trong phủ Quách tướng quân... Hôm nay là ngày thành thân của ái nữ nhà họ, bất luận như thế nào, ta, ta, ta muốn xem một chút!"
Viễn An quay đầu, ba người chính phải rời khỏi, Ngọc Thẩm từ phía sau đại thụ đi ra, lãnh khốc hung ác tiến lên một bước: "... Các ngươi muốn đi đâu?"
Viễn An đang muốn trả lời, nhưng lại đóng chặt miệng, trong đầu nghĩ ngươi là ai? Ta vì sao trả lời ngươi?
Ngọc Thẩm thanh âm mất tiếng: "Các ngươi moi thi thể Hoan Ca Nhi con ta từ trong mộ ra, cứ như vậy liền muốn đi?"
Viễn An suy nghĩ một chút: "Ngươi là..."
Ngọc Thẩm tiến lên, đem Hoan Ca Nhi bỏ vào hòm, đem cát đá chồng chất tại trên mộ hắn, vừa nói chuyện: "Không sai, ta chính là mẫu thân Hoan Ca Nhi. Ta cũng biết ngươi là con gái Diệp Phủ Thành, là ta đem búp bê có cổ tằm đến bên cạnh ngươi, bắt bọn nó chui vào trong thân thể ngươi. Ngươi phúc lớn mạng lớn nha, thoát khoải một kiếp này! Còn có mạng để sống!"
Viễn An có lý chẳng sợ: "Thiên địa bất nhân, vạn vật nhất bàn. Bởi vì ta không phải là người xấu, ta không đáng chết! ... Hoan Ca Nhi chết ta không có liên quan! Cũng không phải do Triệu Lan Chi làm!
Ngọc Thẩm rống to: "Vậy ngươi nói là ai ? !"
Viễn An lập tức nói lớn: "Ta không biết! Nhưng là ta với ngươi đều rất muốn mau chóng tìm ra hung thủ, bởi vì ta phải cứu bằng hữu của ta. Hiện tại ta phải đi Quách phủ tìm chân tương!"
Viễn An nghiêng đầu đi.
Ngọc Thẩm tiến lên: "Khoan! ... Ta nghe thấy lời các ngươi vừa nói, ta cùng đi với ngươi."
Viễn An nhìn nàng một cái: "Ngươi? Ngươi đừng có làm hỏng chuyện của ta..."
Ngọc Thẩm dứt khoát kiên quyết: "Chớ xem thường người. Ngươi thiếu chút nữa chết ở trên tay ta! Ta chỉ sợ không bắt được hung thủ giết chết con ta! Đi thôi!"
Thành Lạc Dương trước khi đêm xuống.
Trong phủ Quách tướng quân, đại tiểu thư Tuyết Lan sắp xuất giá ngồi ở trước gương trang điểm, Tinh Tuệ Quận chúa cài hoa cho nàng.
Quách tướng quân tinh thần không tốt, mặt buồn rười rượi, Quách phu nhân rất là bất mãn: "Lão gia, hôm nay là thời điểm Tuyết Lan xuất giá, chàng là phụ thân nó, chẳng lẽ muốn mang bộ mặt này đưa con gái đi sao?"
Quách tướng quân ráng chống đỡ: "Phu nhân muốn ta thế nào đây? Cười hi hi ha ha, hết sức phấn khởi? Nàng nói ta cười được sao?"
Quách phu nhân tức giận: "Lão gia còn muốn thiếp thế nào đây? Người ta đã để cho Tinh Tuệ đi mời, là chính nàng không chịu tới gặp chàng! Chẳng lẽ muốn thiếp đi mời nàng? Hoặc là quỳ xuống cầu xin chàng, xin chàng bố thí một chút sắc mặt tốt!"
Quách tướng quân đứng lên: "Cũng được cũng được, phu nhân không muốn thấy ta, ta liền không sống ở chỗ này, ta ra bên ngoài nghênh đón tân khách!"
Quách tướng quân nói xong đi.
Quách phu nhân đi tới bên cạnh Tuyết Lan, vẫn còn giận dữ.
Tinh Tuệ khuyên lơn: "Di mẫu, hôm nay là ngày đại hỉ, cần gì phải cãi nhau với di trượng!"
Tuyết Lan nói : "Mẫu thân, phụ thân mấy ngày nay làm sao vậy? Có phải giận con không nhỉ?"
Quách phu nhân lắc đầu một cái: "Không có chuyện gì, Tuyết Lan, chuyện gì cũng không liên quan đến con. Con chỉ cần nhớ, gả cho một đức lang quân tốt, sinh hạ vài tiểu hài nhi, sống thật tốt là được. Toàn bộ chuyện gây bất lợi, mẫu thân cùng Tinh Tuệ tỷ tỷ sẽ thay con giải quyết."
"Cám ơn mẫu thân, đa tạ tỷ tỷ."
Ba người ở trong gương nhìn nhau cười một tiếng.
Phủ tướng quân đại hôn, ngoài cửa giăng đèn kết hoa,gia nhân ra đón, tân khách đến chúc mừng nối liền không dứt.
Các quý khách tiến lên, trình thiệp mời, được gia nhân đón vào.
Viễn An, Mục Lạc, Thiên Xu cùng Ngọc Thẩm đứng ở góc tường xem.
Viễn An nói: "Thấy những tân khách kia? Bọn họ phải cầm trong tay thiệp mời mới có thể vào phủ tướng quân tham dự dạ yến đấy. Chúng ta không có thiệp mời, lại ăn mặc như vậy, được có thể diện, không thể từ nơi này đi vào."
Ngọc Thẩm nói: "Vậy vào từ nơi nào?"
Viễn An nói: "Hoặc là leo tường, hoặc là đi cửa sau, bốn người ở chung một chỗ dễ gây sự chú ý. Phải tách ra hành động. Đợi lát nữa gặp nhau ở trong hoa viên! Xem tình thế mà hành động!"
Mấy người gật đầu đồng ý.
Ở góc tường, Mục Lạc cùng Viễn An phối hợp, hai người thi triển khinh công, tung người lên.
Viễn An chạm đất trước, tiếp theo là Mục Lạc, ai ngờ hắn một cước đạp nàng ngã nhào ra đất, hắn hỏi: "Ủa? Người đâu?"
Viễn An bị đè ở phía dưới nói: "Ta nói chân ngươi chạm đất có cảm thấy mềm mại không?"
Mục Lạc nhìn xuống 囧, vội nhảy qua một bên nhanh tay đỡ Viễn An dậy.
Ở góc yên tĩnh, Thiên Xu thi triển thuật xuyên tường, khẩu quyết lại không rõ ràng lắm, đầu đập mạnh vào tường, đau đến chảy nước mắt.
Hai hài tử cầm kẹo trong tay đi ngang qua, có chút hiếu kỳ: "Lão gia gia, có cái gì nghĩ không thông sao? Là con gái bất hiếu sao? Nhất định phải đi tự vẫn? ..."
Thiên Xu cũng không để ý, hai ngón tay khép lại, nói lẩm bẩm, bỗng nhiên lao tới, xuyên qua tường.
Cái bọc trên người không thể xuyên qua, Thiên Xu khẽ khom người, liền biến mất trong vách tường.
Hai hài tử kinh ngạc, kẹo rơi xuống đất.
Ngọc Thẩm một thân một mình đi tới cửa sau, nghệ nhân tạp kỹ đang dời cái rương vào trong.
Gia nhân Quách phủ cuống cuồng thúc giục: "Sao giờ mới đến? "
Chủ xị cười xòa: "Xin lỗi, xin lỗi, thật sự là trên đường trễ nãi..."
"Đi vào nhanh một chút đi, đợi lát nữa biểu diễn đừng có chậm trễ!"
Ngọc Thẩm cầm một cái rương nhỏ lên liền theo mọi người vào cửa sau.
Trong hoa viên, Viễn An Mục Lạc cùng Thiên Xu tụ lại một chỗ
Khắp nơi náo nhiệt phi thường, tân khách tề tụ, đội nhạc trình diễn, vũ cơ trợ hứng.
Thiên Xu ở lâu trong đất kho, đã lâu không thấy cảnh tượng như vậy, lúc này rất là hưng phấn, mặt mày hớn hở: "Thật lâu cũng không thấy náo nhiệt như vậy! Vẫn là bên ngoài tốt nhất nha..."
Viễn An nói: "Đừng quá hả hê, chúng ta là tới chỗ này để tra án tìm chứng cớ, không phải tới để xem náo nhiệt!"
Mục Lạc nhìn khắp nơi: "Ngọc Thẩm đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro