Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8.19: Loạn thành một bầy

Thiên Xu đã phân phó phương pháp chữa bệnh cho Viễn An, mọi người trong nhà không dám trì hoãn, lập tức làm theo, bên trong bên ngoài phòng chậu than hừng hực,  bên trong cũng chỉ có Mục Lạc chăm sóc.

Phòng bị mười hai chậu than thiêu đến nóng quá, Mục Lạc đầu đầy mồ hôi, thỉnh thoảng vẫn thêm than vào các chậu than, khi thì nhìn Viễn An, lau mồ hôi cho nàng, không dám buông lỏng.

Viễn An từ từ tỉnh dậy, suy yếu: "Nóng quá a, chết khát ta. Nước, ta muốn nước..."

Mục Lạc liền vội vàng đút nước, Viễn An uống từng ngụm lớn, ngẩng đầu nhìn một chút, giương mắt nhìn, không còn vẻ hung hãn phải giết chết tất cả mọi người như trước nữa.

Mục Lạc một tay đỡ nàng, một tay cầm chén nước, hỏi nhỏ: "Tỉnh rồi ư?"

"Ừm."

Mục Lạc nhìn ánh mắt nàng, thanh âm càng nhẹ: "... Nhận ra ta sao?"

Viễn An nhìn nửa ngày, bỗng nhiên khóc, ôm chặt lấy Mục Lạc: "Mẫu thân! Mẫu thân! Con nghĩ rằng mẫu thân đã chết! Sao mẫu thân không nhìn con, bộ dạng kì quái ngày đó của người khiến con rất sợ ! Bây giờ tốt rồi, người đã trở lại dáng vẻ ban đầu ! Mẫu thân, con rất nhớ ngườ!"

Viễn An mặc dù ngay cả nam nữ cũng nhận sai, nhưng không có ý định giết người, Mục Lạc bất đắc dĩ, vỗ nhè nhẹ trên lưng Viễn An, Viễn An vẫn còn khóc lớn: "Mẫu thân a, nhiều năm như vậy, người có biết con thật là khổ cực hay không. Ngay cả một người tri kỷ quan tâm con cũng không có, có vui hay không đều là chỉ mình con biết, người người đều nói con vui vẻ, nhưng thật ra đó là giả! Giả bộ! Con thật sự rất nhớ người! Hơn nữa, cho dù con không vui vẻ, ai thèm quan tâm con? ! Mẫu thân, người đã về thì không cho đi nữa! Người phải ở đây chăm sóc con."

Mục Lạc bối rối, trong miệng lại nhẹ nhàng khuyên giải: "... Được, mẫu thân liền ở đây chăm sóc con..."

Hắn quay đầu nhìn lửa, lại thương lượng với Viễn An: "Bằng không bây giờ  con ngủ một chút đi?"

Viễn An ôm càng chặt hơn: "Không! Con mà nhắm mắt thì người liền rời đi!"

Mục Lạc nói: "Không đâu. Ta không đi. Mẫu thân ở chỗ này cùng con."

Mặt Viễn An dán sát vào trên người hắn: "Mẫu thân hát ru, dỗ con ngủ đi!"

Mục Lạc nào biết cái gì mà hát ru ngủ, suy nghĩ hồi lâu, nghĩ ra một ca khúc kỳ quái dỗ nàng.

Viễn An lóng tai nghe một chút, nghi ngờ: "... Sao không giống bài ngày xưa nhỉ?"

Mục Lạc nói: "... Mẫu thân nhàn rỗi không chuyện gì, mới học bài hát mới..."

Viễn An: "Ồ..."

Mục Lạc tiếp tục hát, Viễn An dần dần ngủ.

Mục Lạc nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống. Dùng khăn lau gò má nàng mồ hôi cùng nước mắt, Mục Lạc đau lòng, mắt ửng hồng: " Nàng nhớ mẫu thân nhỉ? Nàng giả bộ vui vẻ, thật là cực khổ? Ta biết, ta cũng quan tâm... Viễn An."

Trời dần sáng. Bên trong phòng là quang cảnh như vậy, bên ngoài là hạ nhân rải đầy vôi, ngay cả cửa lớn cũng rải làm người đi được sặc đến mức che mặt, lớn tiếng ho khan: "Chuyện gì xảy ra vậy? Sặc chết người ta!"

Hạ nhân chắp tay một cái: "Các vị chớ trách, thật sự là đại tiêu thư bị bệnh, rải vôi là vì phòng ngừa lây lan."

Ngọc Thẩm núp ở gần đó nghe vậy cười lạnh: "Rải vôi có thể trị khỏi cho nàng? Lạ nha! Chỉ mấy ngày nữa, con gái Diệp Phủ Thành sẽ chết , sẽ cho nàng ta chôn theo Hoan Ca Nhi. Ha ha ha ha... !"

Trừ rải vôi, Thiên Xu còn bắt uống nước Hoàng Liên, thứ đồ đó cực kỳ đắng, Viễn Ninh không chịu nổi, Diệp phu nhân đi theo sau hắn ép hắn uống hết .

Viễn Ninh khua loạn : "Ta không uống, ta không uống, đắng chết a!"

Diệp phu nhân nổi nóng: "Hài tử chết bầm này, ngươi không uống cái nước này, lỡ dính phải ôn dịch làm sao bây giờ?"

Viễn Ninh đang muốn né tránh, bỗng nhiên té ngã ra đất, trên mặt tất cả đều là ôi, lập tức đau đến gào khóc: "Ô kìa, mắt ta! Đau chết ta ! Đau chết ta!"

Các hạ nhân cười trộm.

Diệp phu nhân giận đến phát nổ: "Đám nô tài này, còn không nhanh chóng đi lấy dầu hạt cải cho thiếu gia rửa mắt!"

Trừ Viễn An chữa bệnh là thật , cái gì mà rải vôi uống hoàng liên đều là Thiên Xu chơi xỏ bịa ra, Diệp phủ bị hắn làm loạn hết cả lên, hắn lại ngồi ở trong lương đình phe phẩy quạt, vui vẻ: "Tiểu nha đầu ở bên trong chịu khổ, các ngươi còn muốn tốt? Đáng đời! Ta đùa chết các ngươi!"

Diệp đại nhân từ phía sau đi lên, cung cung kính kính: "Lão tiên sinh."

Thiên Xu quay đầu nhìn một chút, ngược lại không khách khí: "Diệp đại nhân? Mời ngồi mời ngồi, không nên khách khí."

Diệp đại nhân nói: "Cảm ta lão tiên sinh đã trượng nghĩa cứu giúp tiểu nữ, đến bây giờ vẫn chưa biết tôn tính đại danh lão tiên sinh."

Thiên Xu cười cười: "Diệp đại nhân a, năm đó ở tái ngoại, ta được Diệp đại tiểu thư cứu, ta theo nàng, âu cũng là duyên phận. Sau này nàng một mực giấu ta trong kho đất. Thật không dám giấu giếm, đến đây lâu rồi hôm nay là lần đầu tiên hóng gió, lần đầu tiên ngắm mặt trời, lần đầu tiên nghe tiếng chim hót. Ta chưa bao giờ dám hiện thân dưới ban ngày. Ngài thật muốn biết tên ta sao? Sợ là biết tên ta, đối với ngài cũng không có chỗ tốt gì..."

Diệp đại nhân ở quan trường trà trộn nhiều năm, nghe lời này trầm ngâm chốc lát, liền hiểu ra, giả bộ hồ đồ: "... Thì ra là cao nhân ở ẩn."

Thiên Xu cũng không làm khó nữa: "Ngài nói như vậy cũng được a...Trong tay Diệp đại nhân là cái gì?"

"Há, là công văn công bộ chuyển tới, muốn một ít kinh phí chết tạo xe tưới nước.

Thiên Xu nói: "Tại hạ đối với những chuyện này khá có hứng thú, có thể nhìn một chút không?"

"Mời tiên sinh."

Thiên Xu mở ra cuốn giấy, nhìn một chút: "Thiết kế không tệ, lúc Diệp đại nhân trả lời, có bảo bọn họ ở chỗ này, chỗ này thêm hai cái ròng rọc, như vậy có thể tiết kiệm thêm sức lực."

Diệp đại nhân tỉ mỉ cân nhắc, liền kính sợ: "... Tiên sinh thật là cao nhân nha..."

Thiên Xu nghe nịnh hót, nụ cười vui vẻ: "Một đĩa đồ ăn nữa."

Trong phòng Viễn An vẫn là lò lửa hừng hực, Mục Lạc ở bên trong vẫn không ngừng thêm than. Viễn An nằm mê man, bị xông hơi, lặp đi lặp lại, vô cùng khó chịu.

Mà trong đại điện Quốc Sư, Tinh Tuệ quận chúa hướng Quốc Sư Thiên Kiều trình lên Phật Châu nàng lấy được từ chỗ Ngọc Thẩm. Thiên Kiều cầm trong tay Phật Châu, cực kỳ vui thích: "Phen này làm việc làm quả thật không tệ. Viên Phật Châu này tìm về thuận lợi nhất. Tinh Tuệ nha, ta nên thưởng cho ngươi."

Tinh Tuệ nói: "Tạ Quốc Sư khen ngợi."

"Hơn nữa này kế hoạch của ngươi tiến hành không tệ, đem kia Triệu lan chi đưa vào đại lao, mạng nhỏ Diệp Viễn An cũng sắp không con. Kẻ đối nghịch với ngươi đều bị ngươi diệt trừ. TinhTuệ a, ngươi thông minh lanh lợi như thế, đến sư phụ đây đối với ngươi cũng có chút kính sợ."

Tinh Tuệ nghe lời này, thoáng chốc sợ hãi quỳ phục trên đất: "Đồ nhi toàn tâm toàn ý đều là vì tìm về Tam Tạng Phật Chậy cho Quốc Sư, không dám có một chút tư lợi. Phen này có thể đồng thời chế trụ Triệu lan chi cùng Diệp Viễn An , thật sự là thời cơ tốt, không thể để tuột mất mà thôi. Xin Quốc Sư ngàn vạn lần không nên hoài nghi sự trung thành của đồ nhi."

Thiên Kiều cười ha ha: "Cần gì phải kinh hoảng như vậy? Sao biết ta không tín nhiệm Tinh Tuệ."

Thiên Kiều tay áo lật qua, đột nhiên đụng chén nước trà, chén vỡ.

 Thiên Kiều cùng Tinh Tuệ đều sửng sốt một chút.

Thiên Kiều hơi cười, bàn tay chuyển động, cái chén liền phục hồi như cũ, nước trở về lại trong chén. Chén trở về lại trên tay hắn.

Tinh Tuệ kính phục mà cúi đầu.

Thiên Kiều tự lẩm bẩm: "Hy vọng chuyện này sẽ không có trắc trở gì khác..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro