Chương 8.16: Búp bê
Trong căn phòng u ám, Quách tướng quân tay cầm búp bê, lão lệ tung hoành, tự nhủ: "Tiểu Ngọc là ta có lỗi với nàng. Thật vất vả mới tìm được con trai trở về bên cạnh mà ta lại không thể giữ được nó. Một người đang khoẻ như hổ, bổng dưng lại chết bất đắc kỳ tử. Tiểu Ngọc, là ta có lỗi với nàng..."
(Lão lệ tung hoành: là khóc bù lu bù loa, khóc như mưa)
Quách phu nhân cùng Tinh Tuệ đẩy cửa đi vào.
Quách tướng quân nhanh chóng che giấu, đem búp bê giấu ở sau lưng.
Bộ dáng của Quách phu nhân hoàn toàn là dáng vẻ tha thứ: "Lão gia, chúng ta là phu thê nhiều năm như vậy, ta biết trong lòng chàng vẫn ở tưởng nhớ hài tử kia."
Nhớ tới Hoan Ca Nhi, Quách tướng quân không khống chế được, phun một ngụm máu ra , Quách phu nhân nhanh chóng dùng khăn lau: "Lão gia! Cái gì không thể nói ra, để cho thê tử của chàng phân ưu?"
Quách tướng quân khóc lóc thảm thiết: "Phu nhân a, ta cám ơn nàng khoan dung đại độ, ta cũng muốn đem ta hài tử kia về phủ, nhưng là, nhưng ông trời không theo ý ta a..."
Quách phu nhân cũng phối hợp diễn đến đỏ cả mắt: "Lão gia, chuyện cũ đã qua, ta khuyên chàng không nên quá hao tổn tinh thần. Chàng là rường cột quốc gia, nữ nhi của chúng ta sắp tới lại lập gia thất, chàng chán chường như vậy sẽ tổn hại sức khỏe, sao có thể tốt đây?"
Quách tướng quân lắc đầu rơi lệ: "Ta thật sự là nhớ tới mẫu tử nó, nhưng lại không thể bồi thường, cảm thấy thật sự là xin lỗi bọn họ!"
Quách phu nhân nhìn một chút Tinh Tuệ.
Tinh Tuệ gật đầu tỏ ý, khích lệ Quách phu nhân.
Quách phu nhân cũng không vui, đành miễn cưỡng: "Thật ra thiếp có chủ ý. Con trai không về được, lão gia là không phải có thể bù đắp cho mẫu thân nó? Đưa nàng đến phủ chúng ta, hưởng mấy ngày thanh phúc?"
Nghe nàng nói lời này, Quách tướng quân ngẩng đầu, kinh ngạc: "Phu nhân... Phu nhân lại độ lượng như thế? Nhưng nàng ấy đến, nàng làm sao bây giờ?"
Quách phu nhân nói: "Thiếp có thể xưng hô tỷ muội với nàng ấy. Lão gia! Mọi việc này đều không phải vì chàng!"
Quách tướng quân vui mừng quá đổi: "Chuyện tốt , chuyện tốt ... Ta tạ Tạ phu nhân!"
Quách phu nhân nói: "Chuyện này sẽ để cho Tinh Tuệ đi làm đi. Người một nhà, lại thông minh cẩn thận, nên để cho nàng đi đi."
Quách tướng quân trầm ngâm, suy nghĩ lời Quách phu nhân nói có lý, liền nói: " Được, chuyện này liền nhờ cậy Tinh Tuệ."
Tinh Tuệ tiến lên một bước: "Di trượng yên tâm. Com nhất định sẽ hoàn thành thật tốt. Nhưng là đi tìm người như vậy, nói chuyện, người làm sao tin tưởng đây? Di trượng có tín vật hay không?"
Quách tướng quân từ phía sau xuất ra búp bê: "Con nắm cái này đi, ta nghe Hoan Ca Nhi nói, tìm Tiểu Ngọc trong thôn Song Hoa nằm ở hướng tây nam ba trăm dặm , nói là Quách Khiếu Thiên cho người tới. Nàng tự nhiên sẽ biết!"
Tinh Tuệ nhận lấy búp bê, nhìn trên trán búp bê chính là Tam Tạng Phật Châu đang tỏa ra ánh sáng lung linh, nàng vô cùng kích động nhưng lại khắc chế: "Di mẫu, di trượng yên tâm, con nhất định hoàn thành chuyện mọi người dặn dò!"
Hai người từ phòng Quách tướng quân đi ra, Tinh Tuệ cầm búp vê trong tay, mỉm cười đắc ý.
Quách phu nhân từ phía sau đi lên, hai người nhìn chung quanh một chút không người, thấp giọng nói chuyện: "Hết thảy đều như con mong muốn, rốt cuộc cũng có được hạt châu này."
Tinh Tuệ nói: "Hết thảy cũng như di mẫu mong muốn, đứa con riêng không thể vào trong phủ."
Quách phu nhân cũng không duyệt: "Tại sao ta nói với di trượng con, đưa người kia về? Con biết rõ là trong phủ này ta sao có thể chứa chấp một nữ nhân khác!"
Tinh Tuệ trấn an: "Di mẫu có chỗ không biết, hạt châu này mặc dù đang ở trong tay con, nhưng nếu không phải là chủ nhân trước nguyện ý đưa, con liền không thể sở hữu trở thành chủ nhân tiếp theo của nó. Có cũng như không. Di mẫu yên tâm, con phải đi gặp nữ nhân kia, một là muốn nàng đáp ứng cho con hạt châu, hai là muốn nàng đi giúp con làm một chuyện khác. Mà con tuyệt đối sẽ không dẫn nàng vào phủ Tướng Quân."
Quách phu nhân nói: "Con muốn nàng làm gì?"
Tinh Tuệ thấp giọng nói: "Hài tử chết, chẳng lẽ mẫu thân không nên báo thù cho hắn sao?"
Trong đôi mắt màu nhạt của Tinh Tuệ tất cả đều là tâm cơ, Quách phu nhân đè nén kinh ngạc sợ hãi: "... Đi nhanh rồi về!"
Bên ngoài thành Lạc Dương, giữa thôn dã, ánh trăng nghiêng tà, Ngọc Thẩm ở nhà trước hoá vàng mã: "Hài nhi nha, số tiền này là cho con dùng trên đường dùng. Đến bên kia mua ít đồ tốt mà ăn!"
Một đường thúc ngựa chạy, Tinh Tuệ Quận chúa khoác áo choàng đi tới sau lưng Ngọc Thẩm, Ngọc Thẩm cũng không quay đầu: "... Là người tới từ thành Lạc Dương ? Là hoàng thân quốc thích, hay lại là tiểu thư nhà đại thần giàu có?"
"Bà không nhìn ta, làm sao lại biết?"
Ngọc Thẩm xoa mắt: " Vải ngươi mắc trên người, chính là tơ lụa thượng đẳng đứng đầu Giang Nam. Khi bước đi, sẽ phát ra dễ nghe thanh âm êm tai, vải thường sẽ không có. Là tiền ăn vài năm của dân nghèo."
Tinh Tuệ nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ngọc Thẩm nha, bà đúng là người trong nghề"
Ngọc Thẩm nói: "Trong Thành Lạc Dương các ngươi đều không có người tốt. Con của ta chết ở nơi nào. Tiểu thư tới tìm ta cái lão bà này làm chi?"
Tinh Tuệ ngồi chồm hổm xuống, để cho Ngọc Thẩm nhìn búp bê khảm Phật Châu trong tay mình: "Quách Khiếu Thiên tướng quân để cho ta tới, đón ngươi đi đến chỗ của ngài."
Ngọc Thẩm nhìn búp bê kia, nở nụ cười khổ: "Đây là cái gì?"
"Đây không phải là búp bê bà đưa cho tướng quân sao?"
"Năm đó đưa hắn là bởi vì hữu tình, sau đoạn tình cảm đó, còn có hài tử. Bây giờ hài tử không còn, cái này còn cần làm gì? Ta còn đi gặp hắn thì có ích lợi gì? !"
Tinh Tuệ lại nói: "Con trai chết, tại sao không đi báo thù?"
Ngọc Thẩm nói: "Trong thôn truyền tới tin tức, người hại nó đã vào đại lao, ta còn tìm ai báo thù đây?"
Tinh Tuệ nói: "Đây chẳng qua là một kẻ trong số đó. Một kẻ khác vẫn còn ở nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật."
Ngọc Thẩm hoảng hốt, đột nhiên ngẩng đầu, tất cả đều là cừu hận: "Là ai ? Kẻ kia là ai ? !"
Tinh Tuệ lại không gấp, chẳng qua hỏi nàng: "Ngọc Thẩm, ngài nguyện ý đem hạt châu khảm phía trên búp bê này cho ta sao?"
"Ngươi muốn nó làm gì?"
Tinh Tuệ nói: "Ta muốn nó làm gì ngài đừng để ý, đưa cho ta, ta nói cho ngài ai là hung thủ hại chết con của bà!"
Ngọc Thẩm cắn răng: "Cầm đi đi! Nói cho ta biết, ai là hung thủ giết chết Hoan Ca Nhi? !"
Phật Châu hào quang lưu động, chứng tỏ chủ nhân đã đổi, Tinh Tuệ đạt thành mục tiêu, cơ hồ ngửa đầu cười to, liền trấn định lại: "Người này nhắc tới cùng bà cũng có sâu xa. Nàng chính là con gái của Hộ Bộ Thượng Thư Diệp đại nhân Diệp Viễn An. Nàng ngừi bị bắt trong lao kia, ghi hận Hoan Ca Nhi con của bà, đồng mưu hại chết hắn!"
Trong chốc lát tim Ngọc Thẩm đập mạnh và loạn nhịp, tiêu hóa hết những lời Tinh Tuệ nói, khóc lớn lên: "Hài tử nha, Hoan Ca Nhi con ta, thì ra con là bị người hại chết! Con đã chịu khổ ! Mẫu thân nhất định phải báo thù cho con! Báo thù cho con! Còn ngươi? Ngươi lại là ai?"
Tinh Tuệ nhìn Ngọc Thẩm: "Ta? Ta là người biết chân tướng."
Ngọc Thẩm cắn răng nghiến lợi: "Ta muốn báo thù! Ta muốn báo thù cho Hoan Ca Nhi!"
Tinh Tuệ nhìn khuôn mặt Ngọc Thẩm tràn đầy cừu hận, liền kích động, khích lệ: "Ngọc Thẩm... Ta mang bà đến thành Lạc Dương."
Sắc trời dần sáng.
Lại nói đến phủ Diệp đại nhân, trong phòng đại tiểu thư , Viễn An cứu giúp Triệu Lan Chi không thành, có lòng tốt còn bị hắn xem thành lòng lang dạ thú đuổi đi, hiện tại hoàn toàn không có biện pháp, phơi thây nằm ở trên giường.
Nha hoàn đứng ở một bên, cầm bát cháo trong tay: "Tiểu chủ tử, người ăn chút cháo đi ? Người như vậy, cũng không thể làm đại lao thả Triệu bộ đầu ra được."
Viễn An gật đầu một cái, nhận lấy bát cháo, đứng dậy, cầm bát cháo đổ vào chậu hoa.
Mục Lạc ngang qua cửa sổ, mang theo tia hờn giận nhìn Viễn An.
Viễn An giương mắt thấy hắn, tức giận: "Nhìn cái gì! Ngươi đang trợn mắt với ai đấy? !"
Mục Lạc phồng mặt, cắn môi: "Tâm tình không tốt, chớ lấy cháo so tài cùng hoa cỏ! Lại nói dù người dùng cháo làm hoa bỏng chết, Triệu Lan Chi cũng không ra được!"
Hắn lại dám nhắc đến Triệu Lan Chi, Viễn An cầm bát hướng đầu Mục Lạc mà ném thẳng tay: " Ngươi lo nuôi ngựa đi! Ta so tài với ai không cần ngươi lo!"
Ở cửa lớn, vú Trương cùng mấy nha hoàn vừa đi vừa nói trở về.
Bọn nha hoàn nghị luận: " Nhũ mẫu, tiểu chủ tử hai ngày này tốt hơn một chút chưa?"
Nhũ mẫu nói: "Tốt làm sao được, mất ăn mất ngủ, dáng vẻ tiều tụy ấy. Ai, từ nhỏ đến lớn chưa từng như vậy, cũng không biết thế nào dỗ nàng!"
Nha hoàn chỉ một cái sạp trước mặt : "Ai, sạp nhỏ bên kia mở thế nào mà người đã vây xem không ít rồi, chúng ta đi xem một chút đi?"
Vài người tiến lên, chính là một sạp nhỏ bán búp bê.
Lão nhũ mẫu cầm lên một con xem: "Nhé, con búp bê này làm thật là rất sống động a!"
Chủ quầy lấy búp bê tới điều khiển liền huơi tay múa chân.
Lão nhũ mẫu nói: "Ta nhớ được khi tiểu chủ tử còn bé, lúc đó phu nhân còn sống, nàng cũng có một con búp bê nhỏ, khả là thích, tiếc là sau đó không biết mất ở đâu nữa. Ta mua một cái, trở về làm cho nàng vui vẻ, có lẽ sẽ ăn thêm chút cơm. Ai, lão bản nương, ta muốn mua cái này... Con búp bê này có điểm giống con búp bê nàng chơi khi còn bé. Bao nhiêu tiền nhỉ?"
"Một lượng bạc." Chủ quầy an tĩnh đáp.
Đó chính là Ngọc Thẩm
Trương nhũ mẫu trở về phủ, tự mình làm chút đồ ăn, đem búp bê đi dỗ Viễn An: "Tiểu chủ tử nha, đã lâu rồi người không ăn uống. Ta làm bánh nhân đậu người thích ăn nhất, ăn một cái chứ ?"
Viễn An bĩu môi, hết sức chê: "Không đói bụng, không đói bụng."
Nhũ mẫu cười nói: "Ta cho người thứ này..."
Viễn An cau mày, hoài nghi: "... Thứ gì nhỉ?"
"Nhìn cái này một chút."
Nhũ mẫu từ phía sau lưng lấy búp bê ra, Viễn An nhận lấy, ngược lại có chút hứng thú: "Làm thật đẹp. Nhũ mẫu là bà làm?"
Nhũ mẫu phải rời đi, Viễn An níu lại : "Nhũ mẫu làm sao có tay nghề tốt như vậy? Nhất định là mua trên đường."
Nhũ mẫu nhìn một cái.
Viễn An vuốt ve búp bê nhỏ kia: "Giống ta khi còn bé, mẫu thân cũng cho ta một con bú bê để chơi đùa."
Nhũ mẫu xúc động: "Tiểu Chủ Tử đã là nhớ con búp bê kia, nhớ phu nhân, sẽ không nên bướng bỉnh như thế, làm tổn hại thân thể mình, ăn không ngon, ngủ không ngon,ai sẽ thương tiếc, ai sẽ khoái hoạt đây? Lại nói, người cứ thê này chuyện của Triệu bộ đầu liền được giải quyết sao?"
Viễn An yên lặng, lời này khiến nàng để bụng.
Nhũ mẫu dụ dỗ: "Ăn một chút chứ ? À?. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gầy đến thế này, phu nhân nếu thấy có thương tiếc không chứ?"
Viễn An con mắt đỏ, gật đầu một cái: " Ừ, ta ăn."
Nhũ mẫu cao hứng.
Viễn An cầm bánh nhân đậu, cắn một miếng thật to.
Đêm xuống. Viễn An ngủ, nhũ mẫu hạ màn xuống vén ngay các góc, rồi rời đi.
Búp bê vừa mua đặt ở bên gối Viễn An.
Ánh trăng chiếu xuống, búp bê kia cũng bắt đầu cử động.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro