Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8.15: Thiên Hậu minh xét

 Lại nói Quách tướng quân vừa mới tìm lại con trai Hoan Ca Nhi nhưng bởi vì Triệu Lan Chi sơ sót liền bị thiên lôi đánh chết, bộ đầu Triệu Lan Chi tự thú giam vào đại lao, ngồi trong đại lao đang muốn ăn cơm, Viễn An từ trong đất chui ra, đúng như Tinh Tuệ Quận chúa đã dự đoán: Nàng tới cướp ngục!

Triệu Lan Chi hoảng hốt, thấp giọng nói: "Muội! ... Muội tới đây làm gì?"

 Viễn An nháy nháy mắt: "Bớt nói nhảm đi, nhanh đi theo ta!"

Viễn An đưa tay nắm lấy cổ tay Triệu Lan Chi, Triệu Lan Chi dùng sức hất ra.

 Viễn An cuống cuồng: "Huynh muốn làm gì? ! Thái độ đó là sao hả?"

Triệu Lan Chi cắn răng trợn mắt: "Muội, muội thật to gan, không có vương pháp! Ban ngày dám tới cướp ngục! Muội có phải không muốn sống nữa!"

 Ngón tay Viễn An chỉ  Triệu Lan Chi nửa ngày, cau mày cắn răng không nói ra lời, chợt xoay mình đi.

Nha dịch tới: "Triệu bộ đầu, ngài còn cần gì nha, có cần ta cho thêm ngài chút cơm? ..."

Triệu Lan Chi vội vàng laasy mấy cành hương bồ che giấu cái hang mà Viễn An chui ra: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Cơm nước đủ ăn, không cần. Không cần."

Nha dịch rời đi, Triệu Lan Chi ngồi xuống, khó tin: "Thế này là thế nào...?"

Nháy mắt trời trở về đêm.

Triệu Lan Chi ngửa đầu nhìn trăng sáng.

Hồi tưởng lại thời điểm khi gặp Viễn An, hồi tưởng chợ quỷ kia,  hồi tưởng Viễn An rơi xuống nước, hắn kéo nàng lên, làm tóc nàng rối loạn. Mái tóc kia đen dày bóng mượt, lẽ ra tóc dài đẹp như vậy, trong đầu sẽ không thiếu máu, nhưng nàng làm việc gì cũng không có đầu óc? Nghĩ đến nàng như vậy, Triệu Lan Chi nhẹ nhàng cười một tiếng, quay người định ngủ.

 Con mắt nhắm lại, bỗng nhiên nghe tiếng hít thở, liền mở ra, Viễn An giống như một con nhện treo ngược ở trước mắt hắn.

Triệu Lan Chi lại bị dọa cho giật mình, ngồi bật dậy tới: "Muội? Sao muội tới nữa?"

Viễn An hì hì cười một tiếng: "Huynh nói đúng, là ta hồ đồ. Nào có ai ban ngày cướp ngục? Cứu ra ngoài cũng không chạy được, chẳng phải là chờ cho người bắt được sao? Chớ trách, chớ trách! Ta vừa nghe nói huynh có chuyện, liền gấp đi . Đi, Mục Lạc ở bên ngoài tiếp ứng, lúc này chúng ta đi!"

Triệu Lan Chi vẫn còn gầm nhẹ: "Đi đâu? !"

Viễn An là chuyện đương nhiên: "Chạy ra ngoài."

"Sau đó thì sao?"

Viễn An nhìn hắn: "Sau đó... Sau đó sẽ nói sau. Ô kìa Triệu bộ đầu, huynh đừng băn khoăn nhiều như vậy, ta đu ở trên này lâu rồi đã muốn ói, nói tới ta lại muốn ói! Chúng ta nhanh đi thôi, có được hay không?"

Triệu Lan Chi khắp nơi nhìn một chút, đỡ Viễn An xuống, dự định nói chuyện khuyên nhủ nàng: "Viễn An, ta không thể đi theo muội! Ta chính là mệnh quan triều đình, thay thiên đế thiên hậu chấp pháp, bây giờ ta ngộ sát mạng người,  sao có thể không nhận tội? Không vào đại lao? Muội tới cướp ngục, càng không đúng! Ta sớm nói với muội, không cho muội làm loại chuyện này, sao muội lại không nghe? !"

 Viễn An cuống đến khóc: "Van cầu huynh đừng nói đạo lý phải trái nữa, đi với ta. Trước tiên đem huynh ra ngoài. Chuyện này tiếp tục điều tra, chuyện này biết đâu còn có thể kéo dài."

Triệu Lan Chi: "Hai việc không giống nhau!"

 Viễn An: "Thế nào lại không giống nhau? !"

Triệu Lan Chi: "Trước kia đều là án oan, muội cứu người ra ngoài, ta giúp muội tra rõ chân tướng! Hiện tại ta chính là không cẩn thận hại chết Hoan Ca Nhi, ta phải ngồi đại lao!"

Viễn An khóc, lau con mắt: "Liền trách ta! Tại ta! Huynh với hắn thì có quan hệ gì, bởi vì bị ta kéo vào, liền chọc phải mạng người!"

Triệu Lan Chi khoát tay: "Đừng nói, đi nhanh đi!"

 Viễn An tính khí ương ngạnh nổi lên: "Ta không đi!"

Triệu Lan Chi đẩy Viễn An một cái: "Đi mau! Muội còn không đi, ta liền kêu bọn nha dịch tới!"

 Viễn An giận đến sôi lên: "Huynh có phải thiếu thông minh hay không? Ta là tới cứu huynh nha!"

 Triệu Lan Chi cắn răng nói: "Ta không phải là thiếu thông minh. Viễn An, người người đều có phẩm hạnh của mình, đây là phẩm hạnh của ta! Đi mau!"

Viễn An tức giận, chỉ mũi Triệu Lan Chi: "Bảo thủ! Đồ ngốc này! Ta không bao giờ muốn gặp huynh nữa!"

Viễn An kéo động giây thừng, đột nhiên bốc lên, chỉ chớp mắt đã là biến mất không thấy gì nữa.

Triệu Lan Chi quay lưng lại mới thở phào một cái, bỗng nhiên Viễn An lại hạ xuống, mặt đối mặt, cợt nhả: "Ta đùa thôi. Ngàn vạn lần chớ chấp nhặt với ta. Huynh không bảo thủ. Chúng ta đi?"

Triệu Lan Chi giận tím mặt, rốt cuộc nói to tiếng: "Muội đi đi! Ta không muốn gặp lại muội nữa"

Thấy hắn to tiếng với nàng như thế, Viễn An bĩu môi ủy khuất, rốt cuộc vọt người rời đi. 

Triệu Lan Chi trong lòng cực kỳ khó chịu, một là hận Viễn An vô pháp vô thiên, hai là hận chính mình sơ sót, chọc phải phiền toái, biết Viễn An nào lại dễ dàng bỏ qua như vậy? !

Lại nói Viễn An cứu Triệu Lan Chi không được, đi đường cũ từ trong đất chui ra ngoài, Mục Lạc đang ở bên ngoài chờ đón, thấy nàng đi ra, liền vội vàng hỏi: "Người đâu?"

Viễn An tức muốn chết đá chân lung tung nổi giận: "Hắn không chịu đi ra! Tên ngốc ngày, tên đần này, đồ không có mắt!" 

Viễn An nằm úp ở trên ngựa khóc lớn: "Tại sao hắn lại như vậy! Ta thật hận a, hận đến muốn cắn chết hắn!"

Nhìn nàng như vậy, hắn cũng khó chịu, Mục Lạc chờ một lát, đi lên phía trước nói: "Chính hắn không ra, người cũng không thể cưỡng ép hắn. Đây cũng không phải do người sai. Đi về nhà trước, chúng ta lại suy nghĩ biện pháp khác..."

 Viễn An ngẩng đầu lên: "Còn suy nghĩ biện pháp khác? Còn có biện pháp gì nữa? ! Ngươi so với ta thông minh hơn sao?"

Nàng như vậy, hắn vừa thấy liền sợ hãi, nghiêng người đi: "... Tự dưng lại nổi nóng ..."

 Viễn An hung hăng nhìn Mục Lạc, đoán một hồi, híp mắt cười gằn: "Hừ, ta rõ rồi. Ngươi sớm đã không thích Triệu Lan Chi, có đúng hay không? Hắn bị bắt vào đại lao, trong lòng ngươi thoái mái rồi, đúng hay không? Ngươi, ngươi cười trên nổi đau của người khác!"

 Mục Lạc vụng về phản bác: "Người, người nói bậy nói bạ! Hắn bị bắt vào đại lao, hắn không chịu để cho ngươi cứu hắn, thì liên quan gì tới ta? ! Đừng...Đừng tùy tiện giận cá chém thớt người khác!"

Viễn An nhảy tót lên ngựa: "Ta muốn yên lặng một chút, không cho ngươi đuổi theo!"

Viễn An nói đi là đi, quất vào mông ngựa mấy roi.

Mục Lạc giận đến môi phát run,  rốt cuộc lên ngựa đuổi theo: " Người lại muốn đi đâu? !"

Ngày thứ hai, trong hoàng cung, trong phòng nghị sự, Võ Hậu cầm trong tay tấu chương của Quách tướng quân cùng mấy vị đại thần thương lượng xử trí như thế nào về Triệu Lan Chi: "Hôm nay mời chúng khanh gia đến, là nghĩ thương lượng việc Triệu Lan Chi. Hắn ngộ sát không phải là giả, nhưng trước nay hắn phá án có công, lại sắp đến đại lý tự nhậm chức. Vụ án này nên xử như thế nào, chư vị có thể có ý kiến gì?"

Trong triều đình này không bao giờ thiếu quỷ cơ trí, nhìn mặt biết rõ thánh ý, liền thay mặt biểu đạt: "Khởi bẩm Thiên Hậu, thần cho là từ khi Triệu Lan Chi nhậm chức bộ đầu Lạc Dương huyện nha tới nay, duy trì trị an, phá được án giết người, xưa nay làm đúng cương vị, trung thành dũng cảm không sợ , chuyện này vốn là hắn không cố ý, quả thực không nên phán trọng tội nha..."

Những người khác phụ họa: "Lưu đại nhân nói đúng, chúng ta tán thành... Tán thành."

Võ Hậu đi tới bên cạnh Quách tướng quân: "Quách tướng quân, bản cung biết người chết cùng khanh có chút sâu xa, nhưng là Triệu Lan Chi lại là bộ hạ cũ của khanh,  chuyện này khanh nói thế nào?"

Quách tướng quân nhìn một chút Võ Hậu, cố nén nước mắt: "Thiên Hậu... Đúng vậy, đúng vậy thần vừa mới tìm lại con trai ruột..."

 Võ Hậu nói: "Tướng quân, hài tử là ai giúp khanh tìm lại?"

"Hồi bẩm Thiên Hậu... Là, là Triệu Lan Chi..."

Võ Hậu nói: "Vậy thế nào hắn lại đi hại chết hài tử của khanh? Có phải hay không, tướng quân? ..."

Quách tướng quân rốt cuộc minh bạch Võ Hậu có ý thiên vị, khó khăn quỳ xuống đất: Thần minh bạch... Triệu Lan Chi không cố ý, sinh tử có số, không sai. Nghĩ là hài tử kia cũng không có vận khí sống đến ngày thứ hai. Thần không muốn tra cứu, nhưng là... Cho thần cả gan nói thẳng, « Nội Cung chí »  có ghi lại, Tiên Đế năm đó từng hạ lệnh trong cung tiết kiệm lương thức, cứu giúp dân bị nạn. Phàm có  người dám lãng phí,trị tội  theo luật. Một ngày tiên đế không cẩn thận phất tay áo lật đổ bát cơm, làm rơi vãi dưới đất, người cấm bế trong cung ba ngày chịu hình phạt. Thần cho là, Hoàng Đế làm rơi vãi cơm, còn muốn trị tội theo luật,  vậy  một bộ đầu chấp hành vương pháp, thì phải có tâm, lại đã hại tới mạng người, có phải nên công bình xử phạt? Cùng công và tư, thần cả gan góp lời, xin Thiên Hậu nghĩ lại, đem Triệu Lan Chi nghiêm trị y theo luật pháp..."

Võ Hậu trầm ngâm: "Ai, tướng quân nói cũng có đạo lý... Nếu như người chấp hành pháp luật có thể chạy thoát khỏi pháp luật, vậy vương pháp bày ở đó, còn để dùng vào cái gì? Thôi, bản cung không can thiệp, để cho Lạc Dương huyện nha y theo luật xử lý đi..."

Quách tướng quân mặt đầy là lệ: "Thiên Hậu minh xét!"

 Cáo thị huyện nha trừng phạt bộ đầu Triệu Lan Chí dán vào tường thành Lạc Dương, trăm họ nghị luận ầm ỉ: "Ai, không nghĩ tới a, không nghĩ tới nha... Đường đường một cái huyện nha bộ đầu, bây giờ cũng bị đánh vào đại lao."

Viễn An cũng ở trong đám người, chuyện đã xảy ra Thiên Hậu lại cũng không có động tĩnh, một tia hy vọng cuối cùng của nàng cũng tan biến, Viễn An cuống cuồng thương tiếc: "Cái đồ không có mắt này!"

Tinh Tuệ ngồi trong xe, khẽ mỉm cười, phân phó phu xe: "Đi tới phủ Quách tướng quân."

Hoan Ca Nhi chết, nhưng là hôn sự của Tuyết Lan tiểu thư không thể chậm trễ, tân nướng mỹ lệ tương lai đang ở thử mặc quần áo mới, bọn nha hoàn hầu hạ.

Tinh Tuệ quận chúa cùng Quách phu nhân thỉnh thoảng góp ý: " Ừ, nơi này lại bóp cao hơn một chút. Đúng như vậy tốt nhất!"

Quách tướng quân từ bên ngoài đi vào, Quách phu nhân nhìn thấy: "Lão gia, lão gia, nhanh tới xem một chút."

Quách tướng quân thất hồn lạc phách: "... Cái gì? Muốn làm cái gì?"

Quách phu nhân giận trách móc: "Con gái sắp kết hôn, chàng thế nào chẳng quan tâm? Nhìn  những thứ đồ trang sức này, cho ít ý kiến không được ư?"

 Quách tướng quân mới không nhịn được: "Các ngươi tự định đoạt! Đừng phiền đến ta!" Dứt lời phẩy tay áo bỏ đi.

Quách phu nhân mất hứng, nhìn Tinh Tuệ.

 TinhTuệ lắc đầu an ủi: "Di mẫu ngươi đừng giận di trượng. Chẳng phải con đã nói với người? Đi thôi, chúng ta đi trò chuyện với di trượng, cho ông ấy khoan lòng. Ngài cũng không hy vọng ở hôn lễ củavmuội muội cũng là thần sác này chứ ?"

Quách phu nhân nắm tay Tinh Tuệ: "Con ta, con lại có biện pháp gì tốt?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro