Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8.14 : Bị thiên lôi đánh


Đã là việc Quách tướng quân giao phó, Triệu Lan Chi không dám thờ ơ, lập tức đưa Hoan Ca Nhi đến dịch quán nghỉ ngơi.

 Xe ngựa chạy thật nhanh, bên ngoài mưa gió đại tác, sấm chớp đan xen.

Hoa Ca Nhi mới nhận lại phụ thân, một mặt có chút kinh hỉ, một mặt lại vẫn còn nhiều chút sợ, nhìn Triệu Lan Chi một tấm không Âm không Tinh, không mặn không lạt mặt, hắn giận không chỗ phát tiết, liêu rảnh rỗi nói: "Ngươi tên gì?"

Triệu Lan Chi trả lời: "Hồi thế tử, tại hạ họ Triệu, Triệu Lan Chi."

"Ngươi là làm việc dưới trướng của phụ thân ta?"

"Từ trước từng là môn hạ* của Quách tướng quân trong quân , hiện tại là bộ đầu ở Lạc Dương huyện nha."

(Môn hạ: học trò) 

Hoan Ca Nhi vỗ tay một cái: "Đúng đúng, ta nói nhìn ngươi rất quen mặt. Hai ta từng có duyên gặp qua một lần, trong tửu quán đúng không? Ta nói muốn phụ thân không phê lương cho các ngươi." 

Triệu Lan Chi cười cười: "Có chuyện này, bất quá Diệp đại nhân không phải là phụ thân ngươi."

Hoan Ca Nhi rên một tiếng: "Diệp đại nhân không phải , nhưng Quách tướng quân là đúng nha! Vô luận cha ta là ai, nói thế nào thì ngươi cũng chỉ là chân sai vặt."

 Triệu Lan Chi không nói tiếp.

Hoan Ca Nhi nói: "Hôm nay sự tình thật là hữu kinh vô hiểm nha, ngươi với Diệp Viễn An lại liên thủ với nhau, đổi cho ta phụ thân khác! Thật may đổi qua đổi lại đều là đại quan triều đình! Ai chờ một chút, hai người các ngươi, ngươi với Diệp Viễn An, các ngươi là quan hệ như thế nào?"

 Triệu Lan Chi nhìn Hoan Ca Nhi mặt nghiêm nghị trả lời: "Ta cùng với Viễn An là bằng hữu."

"Bằng hữu? Cô nam quả nữ bằng hữu cái khỉ  gì? ! Ta xem , các ngươi chính là đang yêu nhau! Ngươi nói có đúng hay không!"

Triệu Lan Chi đây là rốt cuộc đã rõ vì sao Viễn An trăm phương ngàn kế phải đem cái tên trước mắt này đuổi ra Diệp phủ, nguyên lai thật làm cho người khác khó chịu.

Hoan Ca Nhi còn không bỏ qua: "Ngươi nói có đúng hay không? ! Hai người các ngươi có phải đang yêu nhau hay không? ! Ta đã sớm nhìn cái nha đầu kia không chân chính!"

Triệu Lan Chi lạnh lùng nói: "Thế tử xin thận trọng từ lời nói đến việc làm, không được nói nàng  là người không biết sai trái, đặc biệt là, người ngươi nói còn là một cô nương ! Một cô nương tốt!"

Hoan Ca Nhi nghe vậy suy nghĩ một chút lại cười: "Ngươi không nói ta lại quên, không sai đó là một cô nương. Có tốt hay không ta không biết, ngược lại là một nương có bộ dáng xinh đẹp. Từ trước ta chỉ xem nàng là muội muội, bây giờ nhìn lại, không có quan hệ máu mủ, phụ thân ta và phụ thân nàng lại là quen biết cũ, môn đăng hộ đối, có lẽ thành chuyện hỉ, cũng nói không chừng... Này, này, ngươi muốn làm gì? !"

 Hoan Ca Nhi còn chưa nói hết, đã bị Triệu Lan Chi xách cổ áo, hai chân cách mặt đất, đạp loạn xạ "Để cho ta xuống!"

Triệu Lan Chi vốn đã không kiên nhẫn nghe hắn phê phán Viễn An, lập tức bị chọc giận, quắc mắt trợn mắt nhìn chằm chằm Hoan Ca Nhi: "Ngươi im miệng cho ta, sao miệng ngươi toàn nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy?"

Hoan Ca Nhi còn không bỏ qua: "Ta thích! Ngươi chỉ là một cái chân sai vặt của phụ thân ta, ngươi có ý gì? Ra oai cái khỉ gì? Có tin ta nói phụ thân đem ngươi đuổi ra ngoài? À Hay dứt khoát  ném ngươi vào trong đại lao? !"

 Triệu Lan Chi cánh tay buông lỏng một chút, Hoan Ca Nhi ngã xuống đất, ngay sau đó lại bị hắn xách gáy kéo ra ngoài.

Hoan Ca Nhi lúc này còn không biết là mình gặp trúng người lợi hại: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"

Triệu Lan Chi cắn răng: "Thế tử, trời bên ngoài mưa lớn, sấm chớp rền vang, ta cho ngươi thanh tỉnh một chút!"

 "Này! Này! Ngươi dừng tay! Ngươi dám!"

Triệu Lan Chi đưa tay đem Hoan Ca Nhi từ trên xe ném ra, chính mình cũng nhảy xuống theo.

Trong mưa lớn, Triệu Lan Chi thuần thục đem Hoan Ca Nhi cột trên cây: "Thế tử, ngươi thanh tỉnh một chút đi. Ta chờ một lúc sẽ trở lại đón ngươi!"

Hoan Ca Nhi kêu to: "Này, ngươi trở lại cho ta! Ngươi buông ta ra!"

Triệu Lan Chi xoay người rời đi.

Một tiếng sấm bổ xuống.

Hoan Ca Nhi bỗng nhiên bị thiên lôi đánh trúng, cả người bốc hỏa, Triệu Lan Chi quay đầu, khinh công tiến đến, Hoan Ca Nhi đã không nhúc nhích.

Triệu Lan Chi hoảng hốt: "Thế tử? ! Thế tử? !"

Hoan Ca Nhi nằm thẳng đơ, không chớp mắt, Triệu Lan Chi thăm dò hơi thở của hắn, tay vội thu về.

Triệu Lan Chi: "Tắt thở? ! Cứ như vậy... Bị, bị thiên lôi đánh chết?"

Bỗng nhiên một con bướm từ trong lỗ tai Hoan Cả Nhi bò ra ngoài, giương cánh, xuyên qua mưa gió bay đi.

Trên đường người đi đường che dù mặc áo tơi xông tới: "À? Đây không phải là Triệu bộ đầu của huyện nhà Lạc Dương sao? ... Này là thế nào? ... Triệu Bộ đầu ngoài phố đánh chết người? !"

Con bướm từ trong tai Hoan Ca Nhi bay ra xuyên qua mưa gió, bay qua núi non trùng điệp, từ đêm biến thành ban ngày.

Bay thẳng đến ngôi nhà trong sơn đã , Ngọc Thẩm đang chờ tằm ăn, xem đám tằm cưng đang ăn mà nói chuyện: "Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút nha, mau lớn nhanh, biến thành con bướm xinh đẹp, các ngươi phun tơ, ta xe tơ, dệt vải, làm búp bê nha..."

Con bướm bay vào nhà tranh, Ngọc Thẩm ngẩng đầu nhìn một chút, con bướm rơi vào trong tay nàng.

Kia con bướm dừng một hồi, bỗng nhiên chết, khô, ở trong tay Ngọc Thẩm vỡ tan thành từng mảnh vụn.

Ngọc Thẩm nghĩ một chút, liền hiểu ra, khóc lớn lên: "Ngươi nha ngươi nha! Ta nói cái gì? Ta bảo ngươi ở lại bên cạnh ta đừng đi thành Lạc Dương. Ngươi không nghe ta, ngươi nhất định phải đi! Nơi đó đều là người xấu, tại sao ngươi cức nhất quyết đi đến đó? ! Lần này thì sao, mạng cũng mất rồi ? Hài từ hồ đồ này! Ngươi muốn ta sau này làm sao sống đây? !"

Ngọc Thẩm đua khổ khóc ngất đi.

Thanh âm tằm cưng ăn lá cây răng rắc răng rắc càng ngày càng lớn, thân thể bọnchúng cũng nhanh chóng lớn lên!

Cùng lúc đó, bên trong phủ tướng quân, Quách tướng quân ho khan kịch liệt ói ra một ngụm máu tươi, Quách phu nhân quan tâm: "Tướng quân bệnh tình bỗng nhiên trở nặng, ngoài vết thương cũ tái phát. Chẳng lẽ còn có tâm sự gì?"

Quách tướng quân nắm phu nhân tay: "Phu nhân a, ta có chuyện muốn thương lượng với nàng!"

"Tướng quân mời nói."

 Quách tướng quân nhìn Tinh Tuệ đứng bên cạnh Quách phu nhân, khó khăn, không chịu mở lời. 

Quách phu nhân nói: "Tướng quân, Tinh Tuệ nàng là cháu ruột bên ngoại của thiếp, cũng không phải người ngoài, chàng có lời cứ nói thẳng..."

Quách tướng quân kéo dài thời gian, rốt cuộc cũng nói: "... Phu nhân a, ta, trước khi gặp nàng, ta từng định chung thân với một thải hỉ sư trong cung, bây giờ, con trai ruột tìm đến, nàng xem, nàng xem..."

Quách phu nhân kinh ngạc, hồi lâu lại trấn định lại, thái độ cuối cùng rất là quan tâm: "Nhiều năm như vậy,sao đến hôm nay tướng quân mới đem việc này báo cho thiếp biết? Nếu hài tử đã tìm tới cửa, lại là cốt nhục của chàng, vậy, không thể để cho hắn ở bên ngoài nha. Lúc nào, chàng đưa về phủ đi."

Quách tướng quân nghe nàng nói như vậy,  vui mừng quá đổi: "Phu nhân a, nàng thật là khoan hồng độ lượng, ta... Ta... Nàng yên tâm, ta tuyệt sẽ không bạc đãi nàng và Tuyết Lan!"

Quách tướng quân vừa dứt lời, hạ nhân từ bên ngoài đi vào: "Tướng quân... Tướng quân... Có việc lớn rồi... Lạc Dương huyện nha truyền tới tin tức..."

 Con trai vừa mới tìm lại, đêm qua nhận nhau còn khỏe như hổ, bỗng nhiên lại chết bất đắc kỳ tử?

Thiên lôi kia như đánh vào người Quách tướng quân, trên mặt hắn trắng bệch, lảo đảo đi ra ngoài.

Quách phu nhân khẩn trương nhìn Tinh Tuệ ở sau lưng. Tinh Tuệ lạnh nhạt gật đầu, tỏ ý trấn định nàng. Hai người có chút ăn ý.

Quách phu nhân lớn tiếng nói: "Tinh Tuệ nha, con đi theo di trượng, nhìn xem tột cùng là thế nào..."

 Tinh Tuệ cười nhạt: "Con biết rồi, di mẫu!"

Tin tức Hoan Ca Nhi chết bất đắc kỳ tử cũng nhanh chóng truyền tới bên trong Diệp phủ.

 Viễn An nghe phụ thân nàng kể xong, hoảng hốt: "Cái gì? Chết ư? !"

Diệp đại nhân nói: "Đúng nha... Đứa nhỏ này, mạng cũng thật ngắn. Tối hôm qua còn rất sống động đất nhận Quách tướng quân, đảo mắt đã không còn. Ta mới vừa ở trên đường thấy Khiếu Thiên, tam hồn thất phách chạy hướng về huyện nha Lạc Dương!"

Diệp phu nhân cũng cả kinh thất sắc, con mắt đảo chuyển liên tục: "A... Kỳ lạ như vậy...  Xem ra là không có mạng hưởng phúc!"

Viễn An đúng là không dễ chịu: "Đây là chuyện gì xảy ra? Phụ thân?"

 Diệp đại nhân nói: "Cũng là việc rất nhỏ, nghe nói hắn vô lễ với Triệu Lan Chi, bị hắn cột lên cây, không nói được mấy câu, liền bị thiên lôi đánh chết!"

Viễn An truy hỏi: "Lúc nào?"

 "Tối ngày hôm qua."

Viễn An đuổi theo từng bước: "Triệu Lan Chi? Hắn bây giờ thế nào? !"

 Diệp đại nhân nói: "Ngộ sát, đã bị bắt giam !"

(Ngộ sát: giết người do sơ suất)

Viễn An vội đứng dậy chạy ra ngoài.

Diệp đại nhân chỉa về bóng lưng nàng: "Đứa nhỏ này! ... Đứa nhỏ này! Thật là lỗ mãng, này, đây là muốn đi đâu? !"

Viễn Ninh ở một bên chuyển đảo mắt, khá có tâm kế: "Phụ thân, người xem, con trai giả đi, con gái thật người cũng không quản được. Chân chính hiếu thuận, khiến người bớt lo, có phải là con hay không?"

Diệp đại nhân ngồi xuống: "Ngươi, ngươi cũng phải đi học cho giỏi! Lớn như vậy, cũng nên ở trong triều đình mưu cầu công danh!"

Diệp phu nhân nghe vậy  vui mừng quá đổi, đạp Viễn Ninh một cước: "Hài tử ngốc, còn không mau quỳ xuống cho phụ thân con. Người đây là đáp ứng  tìm cho con trong triều đình chức quan nha !"

 Viễn An chạy đến chuồng ngựa.

Mục Lạc đã đem ngựa dắt đné, Viễn An nhảy tót lên ngựa, Mục Lạc theo ở phía sau.

Trong phòng giam huyện nha Lạc Dương, Triệu Lan Chi bị cởi quan phục nhốt ở bên trong, Quách tướng quân cách song gỗ, kích động, nước mắt giàn giụa.

Tinh Tuệ quận chúa đứng sau lưng Quách tướng quân, lạnh lùng nhìn.

 Quách tướng quân một ngón tay về phía trước chỉ: "Triệu Lan Chi, Triệu Lan Chi, ngươi, ngươi đây là ý gì? Ngươi vừa mới giúp ta tìm lại con trai ruột, nhưng lại hại chết hắn! Ngươi nói, rốt cuộc ngươi muốn thế này? !"

Triệu Lan Chi cau mày: "Tướng quân, Lan Chi cũng không phải là cố ý tạo nên. Thật sự là, là ngoài ý muốn!"

 Quách tướng quân mắt đầy tơ máu: "Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Coi như tìm về một ngày, một đêm, một giờ, đó cũng là hài tử của ta, ta, ta nhất định bắt ngươi phải đền mạng cho nó!"

Quách tướng quân xoay người rời đi.

Tinh Tuệ quận chúa lại không hề rời đi, đến gần, cách song gỗ nhìn Triệu Lan Chi, nàng trên cao nhìn xuống bỗng nhiên cười: "Hôm nay thấy thật đúng là mở rộng mắt, Triệu bộ đầu thành Lạc Dương côn đồ người xấu vừa nghe tên đã sợ mất mật, không bắt người xấu, mà chính mình bị giam vào đại lao!"

Triệu Lan Chi giương mắt nhìn nàng, ngoài cười nhưng trong không cười: " Tinh Tuệ quận chúa vẫn khỏe chứ a, ngài đặt chân đến đại lao Lạc Dương huyệ, là vì đi cùng Quách tướng quân hay là đến xem trò hay?"

Tinh Tuệ nói: "Ở trong nhà di trượng nghe nói chuyện này . Ta cảm thấy thú vị, nghe nói thợ săn rơi vào cạm bẫy, bộ đầu vào đại lao, thật là mới mẻ, nhất định phải tới xem một chút. Triệu Bộ đầu, còn nhớ mấy ngày trước ngươi theo ta ở trước mộ phần Khương Nhẫn nói chuyện, ngươi nói cái gì nhỉ? Nói nếu như tìm được chứng cứ ta tổn thương người sát hại tính mạng, nhất định phải đem ta trói lại, có đúng hay không? Ha ha ha ha, thật là phong thủy luân lưu chuyển a, ngươi xem hoàn cảnhmình bây giờ, có hận mình ban đầu đã nói quá sớm, quá vẹn toàn?"

 ( Phong thủy luân lưu chuyển: là dựa vào kinh Dịch mà dịch có nghĩa là thay đổi , không có cái gì mà không thay đổi trong đời này.)

Triệu Lan Chi nói: "Tinh Tuệ quận chúa giáo huấn có đạo lý. Có thể chuyện của ta không giống nhau, ta không là người xấu việc xấu, là ngộ sát, cho dù phán hình, xử phạt cũng không lớn. Cái gọi là chính tà bất lưỡng lập, vô luận ta là ai, ở nơi nào, nếu thấy chuyện bất bình, không hợp luật pháp, ta đều sẽ xuất thủ diệt trừ!"

(Chính tà bất lưỡng lập, nghĩa là chính tà luôn xung khắc, đối lập nhau.) 

Tinh Tuệ ngửa đầu cười: "Ta tin! Triệu bộ đầu nói chuyện ta tin! Ta không chỉ tin ngươi, ta còn tin bản lĩnh của bằng hữu tốt của ngươi Viễn An! Ta dám đánh cuộc, Triệu bộ đầu, ngươi sẽ  không ở  bên trong đại lao lâu đâu, ngươi cũng sẽ không bị trị tội! Bởi vì Viễn An cô nương thần thông quảng đại lập tức sẽ đem ngươi cứu ra ngoài!"

Triệu Lan Chi đột nhiên biến sắc:" Có thể nói ta, nhưng đừng làm liên lụy đến người khác! Và chớ có nhắc tới Viễn An!"

Tinh Tuệ nghe hắn nói như vậy, tức giận hơn, cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi đến bước này còn thay nàng nói chuyện? Vậy chúng ta sẽ chờ xem!"

Tinh Tuệ xoay người rời đi, nàng từng tận mắt thấy Triệu Lan Chi quỳ dưới đất thu thập chậu hoa Viễn An đánh nát, trong lòng càng hận hơn: "Hừ, Triệu Lan Chi đối với Diệp Viễn An đúng là tình thâm ý trọng, đã trở thành tù nhân, còn đối với nàng ta bảo vệ như vậy! Hừ, hy vọng nàng ta tới cứu hắn. Không cứu, Triệu Lan Chi tội ngộ sát nhiều lắm cũng là  sung quân đày đi, còn dám can đảm cướp ngục, hai người đều là tử tội!"

Tinh Tuệ tay nắm lại thành quả đấm, đầu ngón tay vang răng rắc, nàng cũng không biết toàn bộ nghiệp hỏa phát ra này, một nửa là hận, một nửa là ghen ăn tức ở.

Cũng không biết qua bao lâu, quản ngục cơm nước tới, Triệu Lan Chi cầm cơm lên đang muốn ăn, đột nhiên cảm giác được chỗ ngồi có gì không đúng, nhảy cỡn lên, quay đầu nhìn.

Trong đất bỗng nhiên bị khoan thành một lỗ, Viễn An che mặt từ trong đất chui ra nửa người.

Triệu Lan Chi bị dọa cho giật mình: "... Viễn An?"

Viễn An: "Ngoại trừ ta thì còn có thể là ai ? Huynh nhỏ giọng một chút!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro