Chương 8.12: Quả thật giống ta!
Lại qua một ngày, phủ Quách tướng quân, Quách tướng quân cùng mấy vị đồng liêu uống trà nghị sự trong hoa viên.
Quách tướng quân nói: "Thổ phỉ trên núi Hoắc Đô làm loạn, nhiều ngày xâm nhiễu trăm họ, gần đây Thiên Hậu muốn ta xuất binh trừ phiến loạn. Ta thấy đây là cơ hội tốt huấn luyện binh tướng. Như đã nói qua, mấy vị đay nếu có nhân tuyển, hãy cứ đề cử."
Một vị nói: "Còn đề cử cái gì, bên cạnh đã có người đây? Lan Chi chính là người tốt nhất!" Lập tức có người phụ họa.
Triệu Lan Chi nói: "Mấy vị quá khen, thật sự là coi trọng Lan Chi, ta vốn là kỵ binh phục vụ trong trong quân đội ở biên cương. Hôm nay là người trong nha môn, xử lý những vụ án nơi phố phường, sao có thể về lại quân đội?"
Quách tướng quân cười ha ha giải vây: "Lan Chi là tâm phúc của Thiên Hậu, là Thiên Hậu muốn hắn nhậm chức ở đại lý tự, ta sao có thể trễ nãi tiền đồ của hắn?"
Một lát sau, mấy người buông xuống trà bánh ra sân cỏ bên trên bắn tên, một vị nói: "Ta làm Văn tướng quân có tuyệt chiêu Bách Bộ Xuyên Dương, có thể cho tại hạ khai mở nhãn giới?"
Quách tướng quân thoáng chần chờ, nhận lấy cung tên.
Triệu Lan Chi trong bụng minh bạch Quách tướng quân làm khó, tiến lên phía trước nói: "Khoan đã! Tại hạ chuyên cần luyện cung , hôm nay cũng có ý bêu xấu, không biết có thể có cơ hội không?"
Mọi người tất nhiên nói tốt, Triệu Lan Chi căng dây cung, bắn ra, trúng một quả táo xa nhất ở giữa, mọi người khen ngợi.
Triệu Lan Chi lại nói: " Thủ pháp chính là năm đó phục vụ trong quân đội, tướng quân tự mình chỉ dạy ra."
Quách tướng quân se râu mỉm cười.
Không lâu sau sắc trời đã tối, chúng khách nhân rời đi, chỉ còn lại Triệu Lan Chi cùng Quách tướng quân.Triệu Lan Chi châm trà cho Quách tướng quân, Quách tướng quân thở dài một cái.
Triệu Lan Chi nói: "Tướng quân trên người vết thương cũ lại phát tác?"
Quách tướng quân nói: " Lúc còn trẻ trúng tên độc, lúc ấy chiến sự cấp bách, độc không trừ sạch, bệnh không khỏi hẳn, vừa vội quay về biên cương, khi đó ỷ vào tuổi trẻ, một thân nhiệt huyết, bây giờ lớn tuổi, bệnh tật đều nhất nhất tìm về. Cám ơn ngươi mới vừa rồi giải vây giúp ta."
Triệu Lan Chi nói: "Tướng quân đã nói quá. Nhưng mà thương thế trên người đã mời Thái Y xem qua chưa?"
"Thuốc hiện tại không chữa được vết thương cũ. Cái thanh xương này, nấu được tới khi nào thì hay khi đó. Ta nói ngươi, Lan Chi, ngươi biết rất rõ quân của ta yêu cầu ngươi trở lại, vì sao không chịu trở lại?"
Triệu Lan Chi nói: "Tướng quân muốn ta dẫn binh, không phải là không thể. Nhưng là chuyện công thì ta có thể giúp được ngài, còn chuyện riêng ta không thể?"
Quách tướng quân nói: "Nói đúng nha, ta chỉ có một đưa con gái, quả thật nếu có một ngày ta đi. Cái nhà này ta giao cho ai đây?"
Triệu Lan Chi thoáng trầm ngâm: "Tướng quân chớ trách ta nhiều lời, trừ tiểu thư Tuyết Lan, ngài hoàn toàn không có cốt nhục khác?"
Quách tướng quân lắc đầu: "Đều do ý trời."
Triệu Lan Chi không lên tiếng.
Hắn yên lặng như vậy, Quách tướng quân bỗng nhiên nhìn hắn: "Không đúng. Lan chi ngươi thế nào lại nói ra lời này?"
Triệu Lan Chi ngẩng đầu: "Tướng quân, ngày thường Lan Chi đang phá án tại phố phường, thấy nhiều việc, nhiều người. Gần đây lại gặp phải một người, gương mặt giống tướng quân mà lai lịch, cũng kỳ hoặc. Ta còn nghĩ, chẳng lẽ là... Chẳng lẽ là... Là cốt nhục của tướng quân ?"
Quách tướng quân bật cười: "Nhất định là tính sai."
Triệu Lan Chi đuổi theo một câu: "Mẫu thân hắn tên là Tiểu Ngọc, trước là thải hí sư ở trong cung."
Quách tướng quân nghe vậy cả kinh thất sắc, đứng dậy đi.
Hắn còn nhớ nhiều năm trước, trên chiến trường, Hoàng Đế ở sau lưng đốc chiến, hắn ở phía trước anh dũng giết địch, tướng địch võ nghệ cao cường, làm bộ ngã xuống đất sau đó bỗng nhiên bay ra trường thương, Quách tướng quân hoảng hốt: "Hoàng thượng!"
Quách tướng quân xoay người lại cứu giá, dùng lồng ngực mình lồng ngực ngăn lại, trường thương đâm vào...Quách tướng quân nhịn đau nhức, bắn cung đem tướng địch bắn chết, sau đó mở áo giáp. Lại phát hiện Hung Giáp đã bị trường thương đâm rách, nhưng thương bị thương , mũi thương của đối phương bị búp bê Tiểu Ngọc ngăn trở, đâm thẳng tắp vào hạt châu kia!
Mủi thương đã bị gãy, nhưng hạt châu lại hoàn hảo không việc gì! Là Tiểu Ngọc, là Tiểu Ngọc cứu hắn! Quách tướng quân khải hoàn trở về liền vào trong cung tìm Tiểu Ngọc, nhưng đâu còn thấy bóng dáng nơi nào? !Trong thải hí viên các cô gái ra ra vào vào, vẫn là náo nhiệt như hôm qua, Quách tướng quân thất hồn lạc phách: "Tiểu Ngọc ? Tiểu Ngọc ? Tiểu Ngọc, ta lập chiến công, ta muốn hoàng thượng tứ hôn, ta có thể cưới nàng! ..."
Thái giám hướng vị võ tướng được Hoàng Đế khen thưởng thi lễ: "Tiểu Ngọc? Nàng? Nàng đã sớm bị đuổi ra cung!"
"Tại sao?"
"Nàng dùng vu độc chi thuật, lại còn tư thông có thai. Bị đuổi đi nha!"
Quách tướng quân hoảng hốt: "... Cái gì... ?"
Lúc này Quách tướng quân vội vàng nhìn Triệu Lan Chi: "Lan Chi! Ngươi, yêu cầu ngươi an bài một chút, ta muốn, ta muốn gặp hài tử kia!"
Triệu Lan Chi an tĩnh: "Đại nhân bình tĩnh chớ nóng, hãy chờ tin tức ta."
Triệu Lan Chi sau khi từ biệt, Quách tướng quân trở lại gian phòng của mình trong, cầm trong tay búp bê, nhìn hạt châu phía trên, trước mắt là dung nhan Tiểu Ngọc.
Hắn âm thầm rơi lệ, lầm bầm lầu bầu: "Tiểu Ngọc nha, nàng chớ có trách ta không đi tìm nàng. Ta từ chiến trường trở lại, nàng đã đi. Hoàng thượng tứ hôn, ta cưới ái nữ của lão tướng quân, lại không có tin tức của nàng. Nhưng nàng vẫn ở trong lòng ta, ta một mực giữ lại búp bê mà nàng tiễn ta!"
Quách phu nhân bưng bát canh tẩm bổ từ bên ngoài đi vào, Quách tướng quân vội vàng đem búp bê bỏ vào trong ngăn kéo đóng lại.
Phu nhân phảng phất cũng không lưu ý: "Lão gia, đem bát canh này uống đi."
"Tạ phu nhân."Phu nhân rũ mắt thấy nhìn ngăn kéo, trong lòng suy nghĩ, nam nhân a, luôn là cho là mình cái gì cũng lừa gạt được, cái gì cũng lừa được, nếu ta năm đó có thể đem nữ tử từ bên cạnh chàng đuổi đi, làm sao lại không thấy được đồ chàng giấu? Đó là cái gì? Là con búp bê cũ nát? ... Cái này lại có chuyện gì ngạc nhiên... Mà khoan, cũng không dám ta nhìn lầm, trên trán búp bê khảm, chẳng lẽ là, chẳng lẽ là hạt châu mà Tinh Tuệ muốn tìm kia?
Đó là hạt châu mà Tinh Tuệ muốn!
Đêm mưa gió, trong tửu lâu sang trọng của thành Lạc Dương, mùi rượu phiêu động, tiếng nhạc róc rách.
Một gian phòng bao lầu hai, trên cửa treo bảng hiệu "Nhật Xuất". Bên trong Diệp đại nhân, Hoan Ca Nhi cùng Viễn An đối diện uống rượu.
Hoan Ca Nhi nói: "Đại tiểu thư, hôm nay nhiệt tình như vậy, thật là làm cho ca ca hết sức lo sợ. Ngày đó đánh ta không nể ai, hôm nay lại mặc kệ trời mưa gió mời ta cùng phụ thân tới nơi này ăn điểm tâm. Thật là, ta cũng không biết sau này phải sống chung với muội như thế nào."
Viễn An cười cười: "Đại ca ngàn vạn lần đừng thù dai nữa, ta là người như vậy, tật xấu nhanh tới nhanh đi. Có câu nói , nhà cùng vạn sự hưng thịnh! Vô luận như thế nào, chúng ta đều là hài tử hiếu thuận, không thể để cho phụ thân phiền lòng đúng hay không?"
Diệp đại nhân nhất phái ngây thơ: "Hoan Ca Nhi à, muội muội của con là như vậy, ruột thẳng bụng thẳng. Con cũng ngàn vạn lần chớ thù dai với nó."
Viễn An thật là nhiệt tình lại khách khí: "Đại ca, tới, này rượu ngon từ Tây Vực, khắp thành hiếm thấy, chúng ta uống một ly!"
Hoan Ca Nhi nâng ly: "Hừ, ta cũng không muốn mất hứng."
Cách vách gian phòng khác, treo bảng hiệu "Nguyệt Lạc", bên trong ngồi chính là Triệu Lan Chi cùng Quách tướng quân.
Quách tướng quân ở kéo cửa trong khe hở nhìn thấy dáng vẻ Hoan ca Nhi, liền kinh ngạc: "Quả thật giống ta nha..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro