Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8.11: Vu độc chi thuật

Cố sự vẫn chưa kể xong, Triệu Lan Chi nói: "Chuyện sau đó có phải như vậy hay không: Tiểu Ngọc cùng võ tướng giữa bại lộ tư tình, nàng bị đuổi ra ngoài hoàng cung, bởi vì sự tình cũng không thể diện, cho nên hồ sơ trong không có ghi lại?"

A Linh cười cười: "Đại nhân đoán không sai, bất quá không hoàn toàn đúng. Tiểu Ngọc quả thật bị đuổi ra khỏi thải hí viên, nhưng không phải bởi vì nàng có tư tình cùng ngoại nhân, mà là có người tố cáo nàng phạm tội lớn."

Triệu Lan Chi kinh ngạc: "Tội gì?"

A Linh nói từng chữ từng câu: "Vu độc chi thuật." 

Đôi mắt mù của A Linh như phảng phất trở lại cái đêm hỗn loạn kia... Trong phòng ngủ của cung nhân, thái giám cùng các vệ sĩ lửa giận vội vã đến, phá cửa mà vào, lật tất cả chăn nệm của mọi người, các cô nương khẩn trương đứng chung một chỗ, không biết làm sao.

Rốt cuộc có người phát hiện con rối.

Thái giám nghiêm nghị chất vấn: "Đây là chỗ nằm của ai? !"

Tiểu Ngọc nơm nớp lo sợ tiến lên một bước: "Hồi bẩm công công, là ta."

Thái giám cả giận nói: "Tiểu Ngọc, ngươi, ngươi lại dám cất giấu con rối cổ độc, nói, đến tột cùng là muốn hại ai? !"

Tiểu Ngọc không biết nội tình: "Công công oan uổng quá ! Đây là búp bê ta làm nha! Đây là một món đồ chơi, thế nào lại là con rối cổ độc? !"

Thái giám không nói lời nào, đem con rối xé ra, bỗng nhiên bị kim châm vào tay, còn phát hiện vải ở bên trong , trên đó viết quỷ dị văn tự.

Thái giám cắn răng nói: "Còn dám chống chế! Đây không phải là dùng nguyền rủa sao? ! Tiểu Ngọc a Tiểu Ngọc, ngươi cho rằng là không có người tố cáo ngươi, ta sẽ biết mà tới ? !"

Tiểu Ngọc sửng sờ, bắt thái giám: "Công công, công công hãy nghe ta nói nha..."

Thái giám bỗng nhiên cảm thấy được không đúng, xoay ngược cổ tay, bỗng nhiên ấn vào mạch môn Tiểu Ngọc, kinh hãi hồi lâu: Mạch tượng của nàng giống như đã có thai!

Thái giám nổi nóng: "À? ... Không nghĩ tới ngươi, không nghĩ tới ngươi lại làm ra loại chuyện này! Đem nàng mang đi cho ta đi!"

Tiểu Ngọc hô to oan uổng, thanh âm thống khổ khàn khàn, làm cho tất cả mọi người không rét mà run, chỉ có từ trong đám người đang lúc lộ ra thân thể len lén nhìn theo.

Triệu Lan Chi nhìn A Linh: "... Là ai tố cáo Tiểu Ngọc?"

A Linh cười cười: "Là ai tố cáo Tiểu Ngọc? Là bằng hữu tốt nhất của nàng, nhận bảo vật của người khác. Hại Tiểu Ngọc. Nàng biết tất cả mọi chuyện của Tiểu Ngọc, nàng cũng biết Tiểu Ngọc cùng trẻ tuổi kia võ tướng tư định hôn sự cả đời. Mà Hộ Bộ tiểu lại kia , nàng niệm tình hắn đối với mình tình thâm ý trọng, vốn định muốn lấy thân báo đáp, nhưng lại không làm."

Trong căn phòng u ám, Diệp đại nhân trong tay bầu rượu ngủ thật say, Tiểu Ngọc y phục trên người tề chỉnh như cũ, đắp thêm lớp chăn cho hắn.

Ban ngày trong ngự hoa viên, Diệp đại nhân biết rõ mình sắp cùng Tiểu Ngọc ly biệt, lại không chịu đem búp bê trả lại cho Tiểu Ngọc: "Tiểu Ngọc, nàng đã là người của ta, nàng theo ta, nàng không cần đi, hãy lưu lại!"

Hiển nhiên hắn cũng không biết mình cũng không có được thân thể của Tiểu Ngọc.

Trong tay Tiểu Ngọc đoạt lấy búp bê, xấu hổ vừa lo lắng: "Không, không, ngươi không biết... Ngươi đem búp bê trả lại cho ta!"

Nàng từ trong tay hắn liều mạng đoạt lại búp bê, nghiêng đầu vội vã rời đi. Diệp đại nhân mắt đầy là lệ. Nhẹ nhàng thở dài: "Tiểu Ngọc vốn bị phán tử tội khi bị phát hiện con rối cổ độc, nhưng xưa nay nàng có tay nghề thuần thục, giúp mọi người làm điều tốt, năm ấy hoàng thượng bị bệnh, thái hậu hành thiện trừ tà, đại xá toàn bộ cung nhân có tội, công công đem chuyện Tiểu Ngọc báo cáo lên trên, rốt cuộc miễn nàng tử tội, đuổi ra hoàng cung."

Ngày đó mưa to gió lớn, Tiểu Ngọc bị ném ra cửa cung, té ngã trên đất, nàng khóc lớn, bên người có xe ngựa đi qua, nàng trừng hai mắt muốn đụng vào, muốn lúc đó tự vẫn, bỗng nhiên trong bụng khó chịu, nằm sấp trên mặt đất nôn mửa liên tục, Tiểu Ngọc vuốt ve bụng mình, bên trong có một chuỗi hơi nóng nhẹ nhàng đụng chạm nàng, sưởi ấm nàng, Tiểu Ngọc nghĩ thì ra mình vẫn còn có tiểu hài tử, mình đã là mẫu thân, nàng không thể không phấn chấn: "À? Ta đây là? Ta đây là thế nào? ... Ta không thể chết được, ta muốn hài tử sống tiếp!"

A Linh xoa khóe mắt khô khốc: "Đây chính là sự tình ta biết liên quan tới Tiểu Ngọc, Triệu đại nhân. Nàng sau khi rời khỏi, thải hí viên lại không có người nuôi tằm, vải dùng để chế tác búp bê đều dựa vào vải từ các xưởng dệt của Giang Nam cùng đất Thục tiến cống. Sau khi nàng rời khỏi, cũng không còn người có tay nghề tinh xảo như vậy nữa. Chúng ta lại làm ra con rối cũng thiếu linh tính như Tiểu Ngọc. Ai cũng không vượt qua nàng!"

Triệu Lan Chi nói: " Hai vị trẻ tuổi trong chuyện xưa này hai, bọn họ hiện tại ở phương nào?"

Đạo: "Bọn họ nha... Mỗi người bọn họ sống đều sống cuộc sống muôn màu muôn vẻ của mình rồi. Một người là đại quan văn, một người làm Hộ Quốc võ tướng, bọn họ đều cưới danh môn khuê tú. Sống rất tốt."

Triệu Lan Chi nói: "... Ngài nói người trước, có phải hay không, có phải hay không Hộ Bộ Thượng Thư Diệp đại nhân?"

A Linh cười lên: "Không sai, ngươi đây đều biết, chính là Diệp đại nhân."

"Nhưng hắn cũng không phải là phụ thân của đứa bé."

A Linh: "Không phải."

Triệu Lan Chi: "Vậy võ tướng kia là ai ?"

A Linh: "Một người khác... chính là hộ quốc đại tướng Quách tướng quân."

Triệu Lan Chi nghe một chút, thầm kinh hãi, hồi lâu tiến lên thi lễ: "Đa tạ tỷ tỷ, sự tình ta muốn biết ngài đều nói cho ta."

A Linh nói: "Triệu đại nhân không nên khách khí. Ta cám ơn ngài đã nghe ta nói những chuyện cũ năm xưa. Ta ở chỗ này nói còn sợ người khác chê ta nói dông dài đây."

"Lan chi cáo lui."

"Ngài đi thong thả."

Triệu Lan Chi xuống, lại xoay người lại: "Bằng hữu tốt của Tiểu Ngọc, biết tất cả mọi chuyện của nàng, lại hãm hại nàng, người kia sau đó như thế nào đây?"

A Linh Ngẩng đầu, phảng phất trở về lại ban đầu, nàng trơ mắt nhìn Tiểu Ngọc bị bọn thái giám từ trong phòng kéo đi, mà tay mình giấu trong ống tay áo, trong tay áo cầm hà bao, ở trong đó có viên đá đẹp đẽ giá trị không nhỏ, nó đến từ thiếu nữ hoàng thất, là cô nương cũng yêu thương Quách tướng quân , chính là Quách phu nhân sau này...

A Linh thanh âm mất tiếng: "Tiểu Ngọc sau khi rời đi, có quãng thời gian thành thải hí sư được coi trọng, nhưng là ông trời báo ứng xác đáng, đôi mắt nàng rất nhanh liền mù. Bây giờ thành một kẻ phải dùng mũi để ngửi mới biết là người nào, giống như con chó!"

Triệu Lan Chi thở dài, rời đi.

A Linh giơ túi thơm trong tay lên ngửi một cái, ngửa đầu cười, đôi mắt mù lòa chảy ra nước mắt: "Tiểu Ngọc a, là năm đó ta hại ngươi. Nhưng là ngươi xuất cung, thời gian qua khẳng định hẳn tốt hơn so với ta chứ?"

Tiểu Ngọc trải qua kết quả như thế nào đây? Nàng ở nông thôn an gia, sinh ra Hoan Ca Nhi, từ trẻ sơ sinh lớn lên tiểu hài tử, lớn lên thiếu niên, lại bị mấy tiểu hài nhi đánh ngã xuống đất. Những đứa trẻ một bên đánh một bên cười hắn: "Đồ không có phụ thân! Con tư sinh! Dã chủng!"

Hoan Ca Nhi khóc đến về nhà. Ngọc Thẩm lúc này đang ở chăm tằm nhìn thấy hắn một thân chật vật: "Sao vậy? Sao lại thế này?"

Hoan Ca Nhi lắc đầu khóc lớn: "Đều tại mẫu thân! Đều tại mẫu thân! Mẫu thân tại sao phải sinh ra con? Con là hài tử không phụ thân! Là con tư sinh! Dã chủng!"

Ngọc Thẩm thương tiếc lại khó xử. Vừa vặn Thôn sai* từ cửa đi qua, trong tay gõ la: "Diệp Phủ Thành đại nhân, nhậm chức Hộ Bộ Thượng Thư, chiêu cáo thiên hạ! Diệp Phủ Thành đại nhân, nhậm chức Hộ Bộ Thượng Thư, chiêu cáo thiên hạ!"

* (Thôn sai : giống như thằng mõ của mấy cái làng, cứ có việc gì cần thông báo là cầm cái mõ đi vừa gõ mõ vừa rao thông báo)

Ngọc Thẩm cắn răng: "Hoan Ca Nhi con không phải là hài tử không có phụ thân! Con nghe không? Diệp Phủ Thành đại nhân, Hộ Bộ Thượng Diệp Phủ Thành đại nhân chính là phụ thân con!"

Hoan Ca Nhi vừa nghe vừa mừng vừa bị dọa cho giật mình: "Mẫu thân, người không phải là lừa bịp con chứ? !"

Ngọc Thẩm nói: "Mẫu thân không lừa con.Ngày trước mẫu thân chính là thải hí sư trong cung, con cũng biết mẫu thân còn có tín vật! Chính là con búp bê đó."

Hoan Ca Nhi cao hứng: "... Nguyên lai ta là đại thiếu gia! Lần này ai cũng không cho cười nhạo ta! Ha ha ha ha."

Hoan Ca Nhi cao hứng, nhảy cà tưng nghênh ngang mà đi. Ngọc Thẩm mặt đầy tang thương cùng bi thương...

Triệu Lan Chi không dám trễ nãi, lập tức đem mình điều tra ra được tình huống nói cho Viễn An, hai người ở trong lương đình Diệp phủ nói chuyện.

Viễn An gật gù: "Quả là như thế..."

Triệu Lan Chi mím môi thật chặt , khắc chế chính mình: "Có tình có lí, sẽ không sai. Hơn nữa..."

Viễn An ngẩng đầu nhìn hắn, không quá tình nguyện: "Triệu đại nhân huynh cười cái gì?"

Triệu Lan Chi nói: "Hôm đó ta thấy ca ca giả của muội, đã cảm thấy gương mặt hắn tương tự một người. Chính là Quách tướng quân nha!"

Viễn An hai tay đánh một cái: "Hừ, đã sớm biết hắn không là ca ca của ta ! Đáng thương Diệp đại nhân nhà ta a, uổng công làm phụ thân giả cho người khác mấy ngày! Lần này được, rốt cuộc có thể đem người này đưa đi!"

Triệu Lan Chi nói: "Nhưng muốn đưa hắn đi, vẫn yêu cầu thiết thực chứng cớ."

Viễn An nói: "Chứng cớ tốt nhất chính là để cho phụ tử họ gặp mặt."

Triệu Lan Chi nói: "Ta đi tìm Quách tướng quân bên kia. Chuyện này chuyện liên quan đến máu mủ tông thất, phải chắc chắn trước, muội ngàn vạn lần không nên lộ ra."

Viễn An nói: "Minh bạch! Được! Nhờ huynh! Thật là chỉ mong sớm ngày đưa cái thứ đáng ghét từ nhà ta đá ra đấy. Huynh xem này một lùm hoa sen có đẹp hay không? Hắn nói với phụ thân muốn nhổ toàn bộ để nuôi lăng giác đây!"

Triệu Lan Chi rốt cuộc là không nhịn được, rốt cuộc cười lên. Phía sau núi giả, Diệp phu nhân cẩn thận lắng nghe, thấp giọng lầm bầm lầu bầu: "Thì ra là như vậy nha! Triệu Lan Chi hắn thật là có hiệu suất, nhanh như vậy liền tra được chân tướng."

Bọn nha hoàn đi qua, thi lễ: "Phu nhân."

Diệp phu nhân liền vội vàng làm bộ như đi ngang qua : "Các ngươi có nhìn thấy Viễn Ninh thiếu gia không?"

Bọn nha hoàn nhìn nhau một chút: "... Thiếu gia hôm nay không phải là ra ngoài sao?"

Diệp phu nhân nói: "Xem đầu óc ta này." Rồi rời đi.

Viễn An nghi ngờ nhìn bóng lưng nàng: Trong nhà này khắp nơi đều là tai mắt nhãn tuyến, người người đều không chân chính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro