Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8.10: Thâm cung vãng sự

Viễn An còn có thể đi tìm ai giúp đây?

Đương nhiên là Triệu Lan Chi.

Mục Lạc một trăm vạn lần không vui, đến ngay cả cái liếc mắt cũng không cho, hơn nữa Viễn An da dày thịt béo vô cùng không mẫn cảm, càng hoàn toàn không quan tâm đến bất mãn của hắn để trong lòng. 

 Hai người ở trong tửu quán ngồi vào chỗ của mình, Viễn An đem chuyện trong nhà gần đây  tuần tự nói rõ ràng, Triệu Lan Chi nghe vậy cười ha ha: "Chuyện là thật à? Thì ra là Diệp đại nhân thật sự tìm được con trai? Chúc mừng, chúc mừng Viễn An có thêm huynh trưởng."

 Viễn An nhăn mặt: "Nói chuyện nghiêm túc với huynh, đại gia đây không muốn giễu cợt?"

Triệu Lan Chi khoát tay: "Không phải là giễu cợt, mà là trêu chọc."

 Viễn An nói: "Huynh không thấy người kia có nhiều xấu xa, mới đến mấy ngày, liền náo loạn trong nhà."

Triệu Lan Chi suy nghĩ một hồi: "Ha ha, đừng nói, ta còn thực sự đã gặp qua hắn một lần. Là ở trong tửu lầu , uống say, la hét muốn  Diệp đại nhân từ nay không bao giờ phê tiền lương bổng  cho chúng ta."

 Viễn An vừa thấy có  đồng minh liền nói: "Đại nhân, gần đây thành Lạc Dương quá bình an , huynh cũng không có đại sự gì, hãy giúp ta một chút đi. Giúp ta vào cung tra một chút  chuyện năm xưa giữa phụ thân ta và mẫu thân hắn, hắn có khả năng là con trai của người khác hay không. Nếu tra ra, ta có thểđuổi hắn ra ngoài, ta, ta, ta sẽ nhất định vô cùng cảm kích với huynh! Nếu là không tra được, cũng coi như hoàn thành giao phó của kế mẫu và đệ đệ của ta."

Triệu Lan Chi trêu chọc: "Vậy cảm kích ta thế nào?"

 Viễn An chỉ mong: "Ta... Ta mới học một chiêu, ta mắt trợn trắng cho huynh nhìn! Lão khôi hài."

Triệu Lan Chi liền vội vàng khoát tay: "Thôi thôi, ta thay muội điều tra! ... Đôi mắt đẹp như thế, đừng lật xấu."

Viễn An cảm kích, cười một tiếng, nâng ly trà lên: "Tạ Triệu đại nhân. Chúng ta uống trước rồi nói!"

Triệu Lan Chi: "Một ly lục trà thì làm gì? Ăn điểm tâm đi."

 Triệu Lan Chi cầm một khối điểm tâm cho Viễn An, trêu chọc mấy cái, rốt cuộc bỏ vào trong miệng nàng . Hai người nhìn nhau cười, mà vui vẻ ngọt ngào.

 Bên ngoài lầu, Mục Lạc đang đút ngựa ăn cỏ, trêu chọc mấy cái, cũng bỏ vào trong miệng ngựa . Một người một con ngựa nhìn nhau cười,  mà đáng thương làm sao.

 Việc Viễn An phó thác, Triệu Lan Chi không dám thờ ơ, sau ngày đó  liền vào cung tìm đầu mối. Thái giám quen biết đưa Triệu Lan Chi đến thải hí viên, thỉnh thoảng có chế tác nhân đang làm công việc, cũng có đào kép ở sau điều khiển con rối diễn tập ca hát.

 Thái giám nói: "Triệu đại nhân mời vào, nơi này chính là thải hí viên của hoàng cung. Sáu mươi hí sư đều là chế tác nhân làm con rối cao thủ tuyệt đỉnh, trừ vải nghệ chế tác con rối biểu diễn ra, các nàng còn phụ trách cho còn làm đồ chơi cho các  hoàng tử đám công chúa lúc nhỏ."

 Triệu Lan Chi cầm lên một con búp bê nhỏ nhìn: "Chế tác quả nhiên tinh xảo."

 Thái giám nói: "Dĩ nhiên, đây là búp bê đặc biệt do Thiên Đế Thiên Hậu thưởng cho hòn ngọc quý trên tay Thái Bình Công Chúa nha."

 Hai người vừa nói rời khỏi phòng làm việc, vào vườn hoa, hai cây dâu lớn rậm rạp buồn bã.

Triệu Lan Chi nói: "Này hai cây dâu lớn lên thật tốt thải hí viên còn nuôi tằm dệt vải sao?"

 Thái giám nói: "Mười tám năm trước là có, sợ đồ bên ngoài dâng vào không tinh tế. Dùng cây dâu, dùng tằm, tự mình dệt vải. Sau đó không làm nữa. Hiện tại tơ lụa đều là đất Giang Nam cùng đất Thục tiến cống tới. Trong sân này còn lại này hai cây dâu. Mùa hè tươi tốt , chúng ta hóng mát ăn chút quả dâu mà thôi."

 Triệu Lan Chi kinh ngạc: "Nguyên nhân gì lại không nuôi tằm?"

 Thái giám khom người: "Triệu đại nhân, ta tới đây làm cũng chỉ mới vài năm, nói thật, chuyện  từ trước cũng không rõ."

 Triệu Lan Chi chắp tay: "Đã làm khó công công."

"Ngài khách khí."

 Hai người vừa nói vừa đi tới nơi cất giữ hồ sơ. Thái giám vừa lật duyệt hồ sơ, vừa nói chuyện: "Ngài mới vừa rồi nói với ta, phải tìm được vị thải hí sư tên gì?"

 Triệu Lan Chi nói: "Làm phiền công công, ta chỉ biết là vị sư phó kia tên có một chữ Ngọc. Thường kêu là Tiểu Ngọc. Ước chừng là mười tám mười chín năm trước làm chế tác ở thải hí viên hoàng cung."

 Thái giám vừa lật nhìn hồ sơ vừa nói: "Trong tình huống bình thường, một người vào cung thì phải ở trong cung đến già, chết trong cung. Thái giám, cung nữ, tú nương, thải hí sư cũng là như thế. Cũng có tình huống ngoại lệ, trừ phi thiên ân chiếu cố, cho nàng tự do. Bằng không chính là phạm sai lầm lớn, rơi đầu... Triệu đại nhân a, người nhìn xem, ta lật hồ sơ năm năm trước, cũng không có ghi chép sư phó tên Ngọc  nha... Ngài, ngài không phải là lầm chứ ?"

 Triệu Lan Chi: "... Kỳ quái."

 Hai người chính nói chuyện, một cung nữ từ bên ngoài đi vào, cũng không tuổi trẻ, nhưng là có đôi mắt thanh tú, nàng hỏi thái giám: "Công công, lần trước nói với ngài,  nhờ ngài từ bên ngoài mang huân hương cho ta. Không phải là ngài quên chứ ?"

 Thái giám nói: "Sự tình A Linh tỷ tỷ giao phó, ta làm sao dám quên? Triệu đại nhân, đồ vật ta nhờ ngài mang vào chính là cho vị A Linh tỷ tỷ này." Triệu Lan Chi từ trong ngực xuất ra huân hương đi về phía cung nữ  tên A Linh.

 Nàng nói: "Tạ ơn đại nhân."  A Linh đưa tay ra sờ tay Triệu Lan Chi, lấy đi huân hương —— mắt nàng một cái cũng không chớp chính xác là người mù! Triệu Lan Chi kinh ngạc.

 A Linh Lại cười: "Ngài vừa thở dài đúng không? Không sai, người mù lỗ tai chính là chỗ bén nhạy, nhưng là xin ngài ngàn vạn lần không nên xem thường ta, đi về trước nữa chừng mười năm, ta có  con mắt sáng nhất ở trên đời này, nhưng là  ta đã già ở chỗ này, mù ở chỗ này, cũng mau chết ở chỗ này. Không giống người kia, rời khỏi nơi này, chính là sống tốt hơn."

 Triệu Lan Chi trầm ngâm chốc lát: "... A Linh tỷ tỷ nói người kia, sư phó kia . Có phải , có phải gọi là Tiểu Ngọc hay không?"

 A Linh dọa cho giật mình: "Sao? Ngài làm sao biết nàng?"

 Triệu Lan Chi tiến lên: "Chúng ta nên nói chuyện một chút?"

 A Linh đối với Tiểu Ngọc có ấn tượng rất rõ ràng: "Người này a, vào hí viên sớm hơn ta hai năm. Dáng người nàng rất đẹp rất đẹp, tay nghề lại giỏi, còn biết nuôi tằm. Nàng tuổi còn trẻ, nhưng là bên trong đám thải hí sư đông đảo khiến người khác chú ý nhất. Sư phó giữa có phần công phu, cũng sẽ chọn công việc. Cũng chỉ có nàng là xuất sắc nhất, nàng chế tác búp bê, kịch nàng diễn, thật là rất sống động a! Nha... Nàng chính là Tiểu Ngọc mà ngài nói.

 Triệu Lan Chi nghe A Linh kể phảng phất trở lại mười tám năm trước trong cung: Dưới mặt bàn Tiểu Ngọc ngón tay kỳ xảo nắm con rối biểu diễn, hoàng đế và đám nương nương đang xem, bọn họ tập trung tinh thần, cho đến hết kịch vẫn còn chưa xem đã.

 Tiểu Ngọc luôn được ban thưởng nhiều nhất. Lúc rảnh rỗi, nàng cũng là một cô nương ham chơi, cầm trong tay hai búp bế giống nhau như đúc, bàn tay linh hoạt điều khiển dây, vui đùa bên nhóm cung nữ, A Linh cười hì hì nói: "Một đôi búp bê, ngươi đây là muốn đưa cho ai?"

 Tiểu Ngọc chuyển đảo mắt: "Ta chính là giữ lại chơi."

 Một người khác nói: "Ai tin à?"

 Tiểu Ngọc tính khí nổi lên: "Hừ, nói cho các ngươi biết cũng không sao, muốn tặng cho tình lang sau này!"

 A Linh ngón tay gò má: "Không biết xấu hổ! Người trong lòng? Không phải là Triệu công công chứ ?"

 Tiểu Ngọc đỏ mặt: "Bại hoại!"

 Các cô gái truy đuổi đùa giỡn nhau.

 Lúc này A Linh vân vê vạt áo của mình: "Sau đó, nàng gặp người trẻ tuổi thứ nhất."

 Đình viện trong Hoàng cung, đám tiểu lại xếp hàng đi qua đội ngũ thải hí sư đang đi đến . Khăn tay Tiểu Ngọc rơi xuống, Diệp đại nhân thiếu niên giúp nàng nhặt lên.

 Tiểu Ngọc: "Cám ơn ngài. " 

Người kia dung mạo xinh đẹp khả ái như lộ thủy khiến Diệp đại nhân nhìn ngây ngô.

 Tiểu Ngọc lấy khăn tay liền rời đi, Diệp đại nhân nhìn theo thật lâu. Cũng không lâu sau, hắn liền tìm đến hí viên, đem chính mình giới thiệu cho nàng, đem chính tâm mình nói cho nàng. Nữ hài vốn là cự tuyệt, nhưng là hắn lại tới .

 Tiểu Ngọc đang bưng lá dâu đã trải ra trên cái sàng trúc đi ra từ phường thêu, Diệp đại nhân đã chờ sẵn ở bên ngoài.

 Một mối tình si của hắn khiến cho Tiểu Ngọc bối rối: "Ta đang bận cho tằm cưng ăn rồi, ngài tới nơi này tìm ta làm gì? Không sợ người bên cạnh nói sao?"

 Diệp đại nhân cũng gấp: "Ta có đôi lời, muốn nói cho nàng biết."

 Tiểu Ngọc xoay người: "Nói cái gì?"

 Diệp đại nhân giành lên đi một bước: "Trong lòng ta có nàng. Ta muốn cưới nàng!"

 Tiểu Ngọc kinh ngạc lại làm khó: "Đừng nghĩ. Ta ở trong cung hầu hạ hoàng thượng Hoàng Hậu người, ngươi, hãy chết tâm đi !"

 Tiểu Ngọc xoay người lại liền đi.

 Diệp đại nhân ở phía sau gọi nàng: "Tiểu Ngọc! Tiểu Ngọc!"

 Lúc này A Linh đối với Triệu Lan Chi nói: "Tại sao lại cự tuyệt một nam nhân trẻ tuổi ôn nhu chân thành như thế? Bởi vì là không chỉ có một mình hắn, cũng trong thời gian đó Tiểu Ngọc còn gặp một người khác."

 Đó là trong hồ cạnh Ngự Hoa Viên, Tiểu Ngọc vì bắt bướm mà lạc đường, Tiểu Ngọc trợt chân rơi vào trong nước, từ đâu một võ tướng trẻ tuổi phi thân xuống cứu nàng ra. Tiểu Ngọc cả người ướt đẫm chật vật, nhìn võ tướng, cúi đầu.

 Võ tướng đem khăn trùm đầu trả lại cho nàng: "Cô nương là trong hí sư trong nội cung?"

 Tiểu Ngọc gật đầu: "Ừm."

 A Linh nói: "Đó là nam nhân trẻ tuổi anh vũ, một mực phục vụ ở bên cạnh hoàng thượng. Rễ tình đã cắm sâu Tiểu Ngọc có lúc sẽ len lén chạy đi nhìn hắn."

 Khi đó thải hí sư Tiểu Ngọc núp ở đầu tường, nhìn thấy võ tướng cùng hoàng thượng cùng bắn tên, hắn bắn trúng hồng tâm. Mọi người vỗ tay. Có nữ nhi hoàng thất , mặc áo choàng hoa , lén sau lưng mọi người đưa cho võ tướng một món lễ vật, võ tướng có chút cục xúc, nhưng vẫn là nhận lấy. Bỗng nhiên hắn quay đầu nhìn thấy Tiểu Ngọc ở đầu tường. Tiểu Ngọc vội ngồi chồm hổm xuống, né tránh. Nữ nhi hoàng thất kia cũng nghiêng đầu nhìn một chút, tò mò, mà phòng bị.

 A Linh nói: "Chúng ta là nô tài trong cung, thích người nào cũng đều là cấm kỵ. Là chuyện không có khả năng. Nhưng không quản được tâm. Tiểu Ngọc hết lần này tới lần khác lại gặp phải chuyện phức tạp hơn. Hai nam nhân kia chính là bạn tốt của nhau."

 Trong ngự hoa viên. Diệp đại nhân kéo võ tướng trẻ tuổi nói chuyện: "Chúng ta từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh hoàng thượng. Ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, hôm nay ngươi đi với ta giúp ta tăng thêm dũng khí ! Cô nương kia, ta nhất định phải khiến nàng chấp nhận ta!"

Tuổi trẻ võ tướng trêu đùa: "Chớ có cưỡng ép người ta nha!"

 Diệp đại nhân nói: "Cưỡng bách cái gì? Trong lòng nàng cũng là có ta!"

 Tiểu Ngọc vội vã tới, nhìn thấy hai người lại ngây người.

 Diệp đại nhân là chân thành thản nhiên: "Tiểu Ngọc, hôm nay ngay trước mặt bằng hữu tốt nhất của ta, ta, ta thề với trời, Diệp Phủ Thành ta nếu không phải là nàng thì sẽ không lập gia thất!"

 Tiểu Ngọc khiếp sợ, nhìn Diệp đại nhân, lại nhìn  võ tướng. Diệp đại nhân túm vạt áo võ tướng , ép hắn nói chuyện.

 Võ tướng trầm ngâm hồi lâu: "... Tiểu Ngọc cô nương, những lời Phủ Thành nói đều phát ra từ đáy lòng, xin cô... Xin cô tin tưởng."

 Lời này của hắn khiến nàng thương tâm, Tiểu Ngọc bị chọc tức, cắn miệng, từ trong tay áo lấy ra búp bê nhỏ: "Tạ Diệp đại nhân yêu mến! Ta đối với người, ta đối với người cũng là tình hữu độc chung! Đây là do ta làm, đưa cho Diệp đại nhân coi như là tín vật!"

 Diệp đại nhân nhận lấy búp bê, vô cùng kinh hỉ. Tiểu Ngọc rưng rưng hận hận liếc mắt nhìn võ tướng, xoay người rời đi!

Nàng lúc đó đang có tâm tư khác!

Hắn đến tột cùng là ai vậy?

Đó chính là Quách tướng quân lúc thiếu thời...

 A Linh vẫn đắm chìm trong chuyện xưa đã qua: "Tiểu Ngọc lúc ấy biết hai người họ là bằng hữu tốt của nhau. Võ tướng thay bạn hắn nói chuyện, đem mình đẩy cho người khác. Nàng sau đó mới biết, hóa ra võ tướng sẽ phải ra sa trường."

 Đêm tại quân doanh, Tiểu Ngọc liều chết rời hoàng cung mặc y phục đen chạy tới doanh trại.

Quách tướng quân thiếu niên một thân một mình, thấy nàng đi vào, kinh ngạc vô cùng: "Tiểu Ngọc là nàng? Sao nàng lại tới?"

 Tiểu Ngọc mắt đầy lệ: "Tướng quân chàng, chàng phải xuất chinh?"

 " Ừ..."

 "Không thể không đi không?"

 Quách tướng quân cười nhạt: "Nam nhi phải ra sức vì nước, chết trận sa trường. Đây là trách nhiệm, cũng là vinh dự."

 Tiểu Ngọc rơi lệ nói : "Cho nên đem ta đẩy cho người khác?"

 Quách tướng quân chậm rãi nói: "Phủ Thành tâm địa thiện lương, phụ thân cũng ở trong triều làm quan, hắn sẽ yêu cầu Thánh Thượng tứ hôn, hắn... Hắn sẽ tốt với nàng!"

 Tiểu Ngọc ngẩng đầu cắt đứt hắn: "Nhưng là người trong lòng ta không phải là hắn!"

 Nàng chợt nhào vào trong ngực hắn, hai người trước khi chia tay có một triền miên không dứt...

Sau chuyện này, Tiểu Ngọc cầm búp bê đưa cho Quách tướng quân, nhẹ giọng nói: "Cái cho hắn chỉ là búp bê,  còn đây mới là lòng ta."

 Quách tướng quân nhận lấy, đó là một búp bê được chế tác vô cùng tinh tế , trên đỉnh đầu có một hạt châu, tỏa ra ánh sáng lung linh —— chính là Tam Tạng Phật Châu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro