Chương 7.8: Hoài nghi.
Lại nói Viễn An cùng cô nương Thủy Nguyệt bổng dưng xuất hiện này vừa gặp mà như đã quen lâu, hai người ở trong phòng Viễn An cười cười nói nói , chơi đùa rất lâu, đến khi sắc trời không còn sớm, Thủy Nguyệt Cô Nương phải về phủ, Viễn An một mực tiễn nàng tới cửa, khi Viễn An và nàng nói lời từ biệt, vẫn còn lưu luyến không rời: "Tỷ tỷ nhất định phải thường tới chơi. "
Thủy Nguyệt cầm Viễn An tay: "Nhất định, nhất định muội muội vào nhà đi. "
Viễn An xoay người vào cửa, Thủy Nguyệt lên xe, không ngờ bổng chốc có người vọt vào phủi đất, người này chính là Mục Lạc. Thủy Nguyệt nhìn hắn cười, dường như đã sớm ngờ tới : "Ngươi thật lớn mật, lại dám lên xe ngựa của ta!"
Mục Lạc hoang mang rối loạn đỏ mặt tía tai: "Thời gian dài như vậy, ngươi, ngươi ngươi nói với nàng cái gì?"
Thủy Nguyệt chuyển đảo mắt: "Ai nhỉ? Chủ tử ngươi? À chỉ là tâm sự của cô nương thôi. "
Mục Lạc chỉ chỉ mình: "Không, không nói bậy bạ với nàng về ta, nói xấu ta? Ta không tốt?"
Thủy Nguyệt nhìn xuống hắn: "Ngươi quan tâm thế sao? Để cho ta suy nghĩ một chút ngươi là thích nàng, ngươi là thích nàng? ! Ngươi thích chủ tử ngươi?"
Mục Lạc nào đã gặp qua cảnh đời gì, tâm sự che giấu đã lâu lại bị một câu gạ hỏi của nàng mà lộ ra cho nàng thấy, cũng không cần phải giảo hoạt giống như Thiên Xu, nhưng phàm là người khác đều sẽ chối bỏ, nhưng hắn lại hoàn toàn không có nói không phải, chỉ lẩm bẩm nói: "Nói nhăng gì đó... Thế nào gọi là thích?"
Thủy Nguyệt theo sát không ngừng : "Chính là trong lòng luôn nghĩ đến nàng, luôn muốn đi theo nàng, chỉ cần nhìn thấy nàng, đi cùng nàng, ngươi liền vui vẻ, liền hoan hỉ thôi! "
Mục Lạc ngồi suy nghĩ một chút, nàng nói những bệnh trạng này, thật ra chính mình đều có, chính là luôn nghĩ tới Viễn An, chính là luôn muốn đi cùng với nàng, có nàng bên cạnh hắn liền dễ chịu, đúng nha, cái này là thích à...!" Hắn cúi đầu nghĩ ngợi, nửa ngày không nói lời nào
Thủy Nguyệt thấy hắn như vậy, hận đến ngứa gan, cắn răng nói: "Đáng tiếc nha... Nàng thích cũng không phải ngươi. Ngươi cũng đừng nhớ thương nàng."
Mục Lạc nghe lời này, cuống cuồng, ngẩng đầu: "... Tại sao?"
Thủy Nguyệt nói: "Trong lòng nàng có người khác chứ sao. Lại nói, ngươi là nô tài, nàng làm sao có thể để ý ngươi?"
Mục Lạc cải chính: "Ta không phải là nô tài của nàng."
Thủy Nguyệt cười ha ha: "Vậy ngươi cho rằng ngươi là cái gì?"
Mục Lạc nổi nóng, hàng mày dựng thẳng, hắn cũng không biết đó là mặt thối Viễn An thường làm , dáng vẻ mình đã giống hệt như nàng: "Trả lại mộc bài cho ta, ngươi đi nhanh đi! Sau này đừng để cho ta gặp lại ngươi!"
Thủy Nguyệt phát cáu, một cước đạp Mục Lạc từ trên xe xuống: "Tiểu hỗn trướng, sau này phải biết nói chuyện cẩn thận với ta, muốn ta trả lại mộc bài ư lần sau đi!"
Mục Lạc ngã xuống đất.
Xe của Thủy Nguyệt nghênh ngang mà đi.
Trong Nam Cảnh vương phủ, Tinh Tuệ Quận chúa từ trong một gian phòng đi ra -- nàng tới là vì Phật Châu, nhưng là hôm nay vẫn lại không thu hoạch được gì
Quản gia vương phủ là lão Vương xách đèn chờ ở cửa: "Quận chúa đã tìm được quyển sách ngài muốn kia?"
Tinh Tuệ lại cho hắn thêm ít ngân lượng: "Vẫn là không tìm thấy! "
Lão Vương nói: "Không bằng ngài nói cho ta biết tên quyển sách kia, ta giúp ngài tìm các nơi khác trong phủ?"
Tinh Tuệ sao có thể để nói cho hắn biết sự thật, liền nói: "Không cần, sau này ta thường đến, cũng thuận tiện vấn an lão vương gia."
"Ngài thật có lòng! "
Lão Vương dẫn Tinh Tuệ đi ra phía ngoài vừa vặn gặp Thủy Nguyệt từ Diệp phủ trở về. Hai người vừa thấy đối phương, đều sửng sốt một chút.
Trên mặt Tinh Tuệ liền lộ vẻ cười tiến ra đón: "Thủy Nguyệt tỷ tỷ, thật lâu không gặp? "
Thủy Nguyệt lại phảng phất không nhận ra nàng, quan sát hồi lâu mới nhớ tới, bắt chước khuôn mẫu lễ nghi mà ân cần hỏi han : "Tinh Tuệ Quận chúa, lần trước ngài đến tặng tổ phụ ta thuốc, ta vốn nên tới phủ bái tạ! "
Tinh Tuệ nói: "Chỉ là chút chuyện nhỏ, là ca ca của ta nghĩ đến bệnh tình của Nam Cảnh vương, hôm nay lại dặn dò ta tới đưa thuốc "
Hai người đứng gần nhau, Tinh Tuệ cẩn thận chu đáo quan sát Thủy Nguyệt, chỉ cảm thấy sắc mặt nàng cố gắng hết sức không lộ ra vẻ uể oải, bên trên da mặt rõ ràng như muốn rũ xuống giống như tro bụi trên tường sắp bị trút xuống sau khi trải qua cơn mưa, Tinh Tuệ ân cần nói: "Tỷ tỷ có phải là không khỏe hay không, khí sắc thật không tốt!"
Thủy Nguyệt liền vội vàng xoay mặt qua một bên: "Nào có nào có, có lẽ là ta hôm nay ra ngoài chơi một ngày, bụng đói quá... Quận chúa lưu lại dùng chút điểm tâm đi!"
Tinh Tuệ biết nàng đây nói lời tiễn khách, mình cũng không nghĩ dừng chân lưu lại, liền nói: "Ngày khác vậy, trong phủ còn có chuyện, ta phải trở về ngay đây! "
"Ta đây không giữ nữa, mời Quận chúa đi thong thả!"
Hai người quay đầu, mỗi người đều mang một mối hoài nghi nhau.
Thủy Nguyệt: "Lão Vương!"
Người làm tiến lên một bước: "Tiểu thư! "
Tinh Tuệ quận chúa dạo gần đây thường tới nhỉ? Nàng là vì chuyện gì?"
Lão Vương đã thu ít thứ tốt từ Tinh Tuệ liền che chở thay nàng nói: "Phụng mệnh huynh trưởng Úc Vương, đến đưa thuốc cho Lão vương gia! "
Thủy Nguyệt ra lệnh: " Khi ta không có ở nhà, các ngươi phải cẩn thận tiếp đón, đừng để cho Quận chúa đi lung tung khắp nơi lỡ như có chuyện gì xảy ra, thì chính là trách nhiệm của ngươi!"
" Vâng..."
Xe dừng ở cửa, Tinh Tuệ lên xe, trong lòng nghi vấn nặng nề, nàng rõ ràng nhớ khi còn nhỏ có một lần vào cung, đã từng gặp qua Thủy Nguyệt, nàng trời sinh mạo mỹ, nhất là một đôi mắt kỳ lạ , Tinh Tuệ từng hỏi nàng: "Thủy Nguyệt tỷ tỷ, tại sao đôi mắt tỷ lại khác đôi mắt ta?"
Thủy Nguyệt đạo: "Bởi vì ta mẹ là công chúa người Hồ, có một đôi mắt màu xanh lục, cho nên ta cũng có đôi mắt màu xanh lục như vậy! "
Lúc ấy trong lòng Tinh Tuệ chẳng qua là ngưỡng mộ, nàng cũng muốn con mắt màu xanh lục nha...
Bây giờ xem ra, thật là quái, chỉ mới vài năm không gặp, chẳng lẽ màu sắc đôi mắt cũng sẽ biến hóa?
Trong này nhất định sẽ có kỳ hoặc! Nói cho cùng, lúc này Tinh Tuệ thầm suy luận, tất cả đều liên quan đến chính sự. Còn Viễn An thì không như vậy, vốn bình thường đã mặc kệ việc làm chính sự huống chi nàng vừa mới bị Thủy Nguyệt điểm hóa.
Ban đêm, nàng thay y phục muốn đi ra ngoài, chính mình lấy con ngựa đỏ mới"Tiểu Đào tử" cưỡi đến cửa nha môn huyện Lạc Dương, hào hứng từ trên ngựa xoay mình nhảy xuống, đi mấy bước, liền dừng lại, quay đầu nhìn 'cái đuôi' Mục Lạc theo nàng từ nhà đến đây, "Nói cho ngươi biết không cần đi theo ta, ta có chuyện phải làm. Rốt cuộc ngươi là đi theo ta làm quái gì hả?"
Mục Lạc thật tình nói: "Sắc trời quá muộn, trên đường sắp không còn người qua lại, ngưởi a ngoài lúc này, ta sao có thể không đi theo! "
Viễn An khá là không kiên nhẫn: "Ta nói ngươi sao càng ngày càng giống nhũ nương ta ? Ngươi là lo lắng có người cướp đoạt ta? Với một thân công phu của ta đây, thứ có thể cướp đoạt chúng ta còn chưa có xuất hiện, ta đi một lát sẽ trở lại, ngươi liền ở cửa chờ ta đi!"
Viễn An xách bao nhỏ đi vào trong, gặp phải quan huyện đi tới : "Diệp đại tiểu thư nha, gần đây ta đúng là hay gặp ngài. "
Viễn An cũng không che giấu: "Đại nhân, Triệu Lan Chi đâu? Sao trong nha môn lại trống rỗng, thuộc hạ của ngươi đâu?"
"Thủ hạ ta? Diệp đại tiểu thư đây là đến tìm Triệu Lan Chi? Hắn tối nay đi bố trí canh phòng rồi!"
Viễn An nghe lời này một cái, hết sức hưng phấn, muôn xắn tay áo lên : "Bố phòng? Bố phòng cái gì? Bắt ai ? Có phải hay không kẻ biến thái chuyên lột da? Ngài mau nói tường tận cho ta!"
Quan huyện nói: "Ô kìa, đây là công vụ, ta vốn không thể nói, nhưng là Diệp đại tiểu thư ngài là tâm phúc của Thiên Hậu, hai ta cũng không phải người ngoài..."
Viễn An nói: "Ngài đừng có nói nhảm, mau nói cho ta biết đi!"
Quan huyện cùng Viễn An rỉ tai nhau, Viễn An nghe xong mặt mày hớn hở, cũng không đợi hắn nói xong, xoay người liền chạy ra ngoài, Mục Lạc vẫn một mực đợi ở ngoài cửa, Viễn An phóng người lên ngựa: "Đi!"
( Trong mấy chương đầu huynh trưởng của Tinh Tuệ là Tĩnh vương {靖王}, chương này lại nói là Úc Vương {郁王} mà hai chữ chả liên quan gì nhau thành ra chẳng biết là Úc hay Tĩnh. Bà tác giả đặt xong nữa đường đổi lại hay sao á Q.Q)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro