Chương 7.7 : Tuyệt học.
Lại nói một ngày trước Mục Lạc chờ mãi không thấy, rốt cuộc dầm mưa về nhà, trong lòng vẫn nhớ chính mình thiếu nợ người ta, làm tâm hoảng ý loạn, lúc nào cũng hoảng hốt, tới cỏ thả cho ngựa ăn cũng thả sai.
Hạ thúc ở phía sau kêu hắn: "Mục Lạc, có vị cô nương đến tìm ngươi!"
Chủ nợ Thủy Nguyệt đang đứng nhìn hắn phe phẩy cây quạt, cười.
Mục Lạc bị hù dọa một thân mồ hôi túa ra, cũng may Hạ thúc quay đầu đi làm việc, Mục Lạc mấy bước tiến lên, hỏi Thủy Nguyệt cô nương: "Ngươi, ngươi tới đây làm gì?"
Thủy Nguyệt ngước cằm: "Hừ, ngươi tiểu tặc không giữ lời, nói ngày hôm qua ở ven hồ gặp mặt, ngươi trả hoa tai cho ta, ta chờ ngươi tận mấy canh giờ, ta hỏi ngươi, ngươi thế nào không có tới?"
Mục Lạc: "Ta ta ta đi, ta không đi? ! Ta cũng một mực sẽ chờ ngươi đến."
Thủy Nguyệt trợn tròn con mắt: "Nói bậy! Còn dám chống chế! Ngày hôm qua trời mưa, bờ hồ có một lão mặc áo tơi câu cá, sau đó dây câu bị mắc vào bèo trôi tới làm khó hắn, ta đều tận mắt nhìn thấy, rõ là ta có đến chỗ hẹn!"
Mục Lạc suy nghĩ một chút: " Đúng nha, ta cũng nhìn thấy lão đầu kia, rõ ràng ta, nhất định là thời điểm đó ta ở dưới tàng cây trú mưa, coi như hai ta lướt qa nhau không nhìn thấy nhưng sao ngươi tìm tới được nơi này?"
Thủy Nguyệt: "Hừ đồ ngốc, chính mình bị rơi mộc bài cũng không biết, nếu ta không có được cái này làm sao biết ngươi ở nơi nào mà tìm? !"
Mục Lạc vừa thấy mộc bài Viễn An khắc cho mình, vội gấp: "Trả lại cho ta!"
Thủy Nguyệt thoáng cái thoáng qua: "Muốn quỵt nợ! Trước tiên đem bông tai đưa ta!"
Mục Lạc lấy ra đôi hoa tai: "Kia! Trả ngươi! Chính mắt thấy chỉ giẫm bể của ngươi một chiếc, ta trả ngươi một đôi!"
Thủy Nguyệt nhìn một chút: "Hừ, Cái thứ này! Ngươi quá không có hiểu biết, căn bản kém hơn cái đó của ta ! Của ta là phỉ thúy, còn cái này là ngọc, còn nói cái gì mà trả ta một đôi! Thứ đồ này của ngươi mười đôi đều không đáng một chiếc đó của ta!"
Mục Lạc: "Ngươi ngươi nói bậy nói bạ, ngươi lừa gạt ta!"
Thủy Nguyệt đi lên níu cổ áo Mục Lạc, ác hình ác trạng: "Ta lừa gạt ngươi? ! Ta dẫn ngươi đi gặp quan!"
Mục Lạc vừa nghe thấy quan, sợ hãi lui về phía sau ngồi: "Không đi, ta không đi!"
Thủy Nguyệt: "Không đi gặp quan cũng được, đi, chúng ta tìm chủ tử ngươi phân xử thử đi!"
Mục Lạc xoay người chạy lại ôm cây cột chuồng ngựa: "Không đi! Ta không đi!"
Bộ dáng kia của hắn làm Thủy Nguyệt quá sức ưa thích, xoay người cười trộm: "Nhát gan như vậy, chơi thật vui "
Đang lúc hai người ầm ỉ không thể tách ra, Viễn An trở lại Thủy Nguyệt liền buông lỏng Mục Lạc.
Viễn An thấy là cái cô nương xa lạ làm khó tiểu nô nhà mình, cố gắng hết sức kinh ngạc: " Thế này là thế nào?"
Mục Lạc run sợ quay đầu nhìn Thủy Nguyệt.
Thủy Nguyệt trên dưới quan sát Viễn An: "Ngươi là ai?"
"Ta tên là Diệp Viễn An, đây là nhà ta "
Thủy Nguyệt cười cười, trấn định như thường: "Ồ, thì ra là Viễn An muội muội, ta tên là Thủy Nguyệt, tổ phụ của ta là Nam Cảnh vương."
Viễn An thi lễ: "Thì ra là Thủy Nguyệt tỷ tỷ, không biết hôm nay tới đây là muốn làm gì?"
Thủy Nguyệt lưng hướng về phía Viễn An, nhìn nhìn Mục Lạc, bên trong đôi mắt đều là uy hiếp, Mục Lạc sợ hãi, chỉ tưởng là nàng ta muốn nói hết việc mình thiếu nợ cho Viễn An, ai ngờ Thủy Nguyệt lại nói: "Vốn là ngày đó ở trên phố nhìn nhìn thấy tiểu đồng này cho ngựa ăn đặc biệt tốt, hôm nay tới lãnh giáo một chút!"
Viễn An trong lòng còn nghi vấn, nhìn một chút Mục Lạc: "Quả thật như vậy?"
Mục Lạc chột dạ, gật đầu, trong lòng suy nghĩ, chỉ cần Viễn An không biết, thì chính là Thủy Nguyệt ban ơn.
Viễn An thấy hắn cũng gật đầu, liền nói: " Tỷ tỷ có chỗ không biết, mã nô này nhà ta không có kỷ xảo nuôi ngựa gì, chỉ là có thiên phú cực tốt, có thể cùng ngựa nói chuyện, không dạy nổi, không dạy nổi, chi bằng thế này trong hồ nhà ta có hoa sen nở rất đẹp, ta cùng tỷ tỷ đi dạo một chút, lại đến phòng ta dùng chút điểm tâm?"
"Được nha!"
Viễn An dẫn Thủy Nguyệt đi
Phía sau Mục Lạc thở phào, lau một chút mồ hôi.
Viễn An mang theo Thủy Nguyệt đi tản bộ trong phủ , tuy là lần đầu gặp gỡ, nhưng lại trò chuyện khá là ăn ý, Thủy Nguyệt gần đây đã nhìn tranh vẽ Viễn An cũng đã nghiên cứu nàng , hai người ở hồ sen hái hoa sen.
Thủy Nguyệt nắm hoa sen ước lượng, làm như thật: " Hoa sen màu hồng phấn đặc biệt thanh nhã, không thích hợp dựng cùng loại hoa nào, chỉ cần phối thềm nhiều chút lá xanh là đẹp rồi."
Viễn An đạo: "Tỷ tỷ nói có lý, sư phụ dạy ta cắm hoa cũng nói như vậy!"
Nha hoàn dâng trà và điểm tâm, Thủy Nguyệt uống hớp trà nhìn Viễn An: "Con gái loay hoay hoa nghệ, trong lòng chung quy thích một người muội muội giờ phút này trong lòng nghĩ đến ai ?"
Mặt Viễn An thoáng chốc đỏ một mảng: " Nào có, làm sao biết?"
Thủy Nguyệt nói: "Phụ mẫu ta sớm tạ thế, tổ phụ cũng không quản ta, chính mình ra ngoài dạo chơi một chút, kiến thức không hề ít, ta chỉ muốn góp đôi lời với muội muội, nếu trong lòng thật sự có ai, một chậu hoa thì không thể làm nên đại sự gì! "
" Ta đây phải làm gì?"
"Ngươi nên thay đổi chính mình! "
Viễn An chỉ mình: "Ta? Ta nơi nào cần phải thay đổi? Thay đổi như thế nào?"
Thủy Nguyệt nhìn nàng lắc đầu một cái, dường như là rất là tiếc cho nàng: "Muội nha, ta thấy thế nào đều giống như nam nhân, tóc chải không cẩn thận, dáng đi thì lắc lư, còn nữa trên mặt không trang điểm, quá miễn cưỡng, quá không tinh xảo, nào có cô nương có mày rậm như vậy? Ai ta nói Viễn An muội giống như còn có ria mép nha! Nam tử nào mà thích muội?"
Mấy câu nói liền làm cho Viễn An hoảng hốt: "Vậy, vậy làm sao bây giờ?"
Thủy Nguyệt nhàn nhạt cười một tiếng: "Ta giúp muội muội một tay, trước tiên bắt đầu trang điểm. Rồi mặc lên những trang phục đẹp đẽ, đó đều quan trọng hơn so với mọi thứ, có đúng hay không?"
Viễn An nghe lời nàng nói cũng có chút đạo lý, liền gật đầu một cái, tìm son phấn được cấp hàng tháng, Thủy Nguyệt nâng mặt Viễn An lên trang điểm, lại là cực kỳ thuần thục khéo léo với lối trang điểm tinh vi.
Trong chốc lát, Viễn An soi gương, Thủy Nguyệt ở phía sau nói: " Thế nào? Giống như thay da đổi thịt chứ ?"
Gương mặt Viễn An sau khi trải qua tay nàng, nhìn trong gương quả nhiên là mặt mũi thanh tú xinh đẹp, đặc biệt diễm lệ, nhưng chính nàng nhưng có chút không quen, hồi lâu nói: "Ừ là rất đẹp nhưng là không giống ta! "
Thủy Nguyệt nói: " Có giống hay không giống chính muỗi cũng không sao, mấu chốt là hắn thích Viễn An a, ta với muội mới gặp mà như đã quen từ lâu, hôm nay liền đem toàn bộ tuyệt học của ta nói cho muội biết nam nhân thích kiểu nữ nhân gì? Chính là nữ nhân duyên dáng, hay nũng nịu, hay quấn hắn, hắn đi tới chỗ nào muội cũng theo tới chỗ đó. Nghĩ muốn như không khí mà quấn hắn. Có hiểu hay không?"
Viễn An híp mắt nghĩ, dùng sức lĩnh hội: " Đã hiểu, đã hiểu ta sau này liền làm theo lời tỷ nói!"
Thủy Nguyệt nhìn nàng thật kỹ: "Nói cho ta biết, người kia trong lòng muội, không phải là người ở trong phủ này chứ?"
Viễn An nào đâu biết rằng nàng nhớ thương chính là Mục Lạc, chỉ kinh ngạc nói: "Trong phủ ta? làm sao có thể."
Thủy Nguyệt nhẹ nhàng cười một tiếng, trong lòng nói: " Hừ, ta đây cứ yên tâm Mục Lạc là của ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro