Chương 7.4: Đệ nhất sắc nữ thành Lạc Dương
Lại nói Viễn An vẫn còn đang học, đủ loại hoa hoa thảo thảo ở trong tay nàng đều nhảy loạn lên, chẳng ra hình dạng gì, rốt cuộc đều bị nàng xé nát trên đất, còn giẫm đạp lên mấy cái.
Trong lòng Viễn An vừa tức vừa hận tinh thần sa sút: "Thú vui gì, còn nói ưu nhã thú vị, tu thân dưỡng tính, theo ta thấy chính là mệt nhọc... Cũng không biết muốn cắm cái gì vào đó!"
Bỗng nhiên xoay người vừa nhìn ra ngoài cửa sổ liền thấy cái mông của tiểu đồng, trong miệng tiểu đồng còn ngậm giấy ngồi xuống đại tiện.
Nàng chuyển đảo mắt: "Có cách rồi!"
Nói cho cùng vị lão sư này rất là nghiêm túc phụ trách, trong giờ học cũng không hàm hồ, đi tới bên cạnh mỗi học sinh kiểm tra, thỉnh thoảng còn hướng dẫn một phen:" ... Ừ, không tệ... Ừ, nơi này phải cắt xuống... . Ừ, ngươi tiến bộ nhiều! ... Ừ, hôm nay ngươi còn không bằng ngày mới tới..."
Nàng đủng đỉnh mà đi tới bên cạnh Viễn An, lão sư Linh Đang liền sững sốt, các bạn học cũng đều sững sốt, chỉ thấy Viễn An cắm một chậu hoa nát như đại tiện đi ra.
Lão sư Linh Đang lắc đầu đi tới: "... Ai..."
Viễn An sửng sờ:" ... Lão sư! ... Lão sư! ... Sao thế? Chớ sao ngài bỏ qua của ta?"
Linh Đang quay đầu ngắm Viễn An, ánh mắt tràn đầy thương tiếc -- nàng thật sự thương tiếc những bông hoa bị Viễn An làm nhục :"Vị bạn học mời này, đừng trách lão sư nói thẳng, ngươi ngay cả thẩm mỹ cơ bản cũng không có. Người khác cắm vào đúng là hoa, ngươi dùng lọ cắm hoa đúng là phân a!"
--- đường phân cách là ta 囧 ---
Bên ngoài Mục Lạc thật vất vả cắt đuôi được nữ hài kia, đôi mắt nữ hài cứ trừng trừng mà nhìn theo hắn, hắn dắt ngựa đi đến bờ hồ vừa cho ngựa con cỏ uống nước, vừa nói chuyện cùng ngựa: "Ăn nhiều uống nhiều một chút, cỏ này mới rất ngọt, đúng hay không? Ăn xong có nhiều sức. Ngươi nói cái gì? Trên lưng nặng quá nhỉ? Được, đại gia ta sẽ hạ bớt cho ngươi vác ít ... Ta nói, quê nhà ngươi ở nơi nào, tự ngươi biết không? Bất quá ta lại không nhớ nhà ta là nơi nào, ta không nhớ ta từ đâu tới... Mỗi khi muốn nhớ tới, đầu ta đều đau lên."
Thủy Nguyệt tiểu thư đệ nhất sắc nữ của Lạc Dương cùng bọn nha hoàn đuổi theo Mục Lạc, dùng ánh mắt nhìn nhau liền tiến lên làm khó dễ.
Một nha hoàn dẫn đầu tiến tới chặn ngang níu lấy hắn : "Oanh, tiểu tặc, chạy đi đâu? !"
Vài người xông tới, tay chỉ Mục Lạc.
Viễn An không có bên cạnh, Mục Lạc tâm lý không vững, sợ hãi, rụt cổ lại, nhìn khắp nơi: "Ai? Nói ai là kẻ gian?"
Một người khác đi lên, cũng là hung dữ gần chết: "Nói ngươi đấy! Trộm ngựa của tiểu thư nhà ta, chạy tới đây? ! Tưởng chúng ta bắt không được ngươi? ! Đi, với chúng ta đi gặp quan!"
Mục Lạc liền vội vàng tránh né: "Đừng động thủ! Đừng động thủ nha!" Hắn muốn giải vây cho mình cuống cuồng đẩy một người trong số đó.
Bọn nha hoàn thoáng chốc càng thêm ngông cuồng: "Tiểu tử này dám động thủ với nữ nhi! Muốn chết à? ! Các chị em cào chết hắn! Cào chết hắn! Tiến lên!"
Mục Lạc cả kinh thất sắc, một khuôn mặt tròn tỏn bị cào đến đỏ, giống như một quả anh đào to , liên tục né tránh: "Các ngươi tránh ra! Tránh ra ! Này, phiền chết ta!"
Bon nha hoàn liên tục nhào lên, Mục Lạc không muốn xuất thủ, ôm mặt vừa hay ăn phải không ít thua thiệt.
Thủy Nguyệt tiểu thư ở phía sau một mực nhìn xem, cho đến Mục Lạc bọn nha hoàn khi dễ mà ngã xuống đất -- nàng mới ra sân: "Dừng tay!"
Bọn nha hoàn nghe lệnh: "Tiểu thư!"
Thủy Nguyệt má hồng mỉm cười, cây quạt phe phẩy , tất cả nằm trong lòng bàn tay nàng: "Chuyện gì xảy ra nhỉ?"
Bọn nha hoàn chỉ Mục Lạc: "Chúng ta tìm ngựa, chính là bị tiểu tặc này trộm, người xem, còn ở đây mà nói không trộm. Còn dám cho ngựa ở đây uống nước."
Mục Lạc bị người ta vu cáo, lập tức cả giận nói: "Nói bậy nói bạ, đây là ngựa của Viễn An, ta cho ăn, không phải là của các ngươi!"
Thủy Nguyệt cười lạnh một tiếng: "Còn lên tiếng chối đấy. Ngựa là vật có linh tính, nhận thức được chủ nhân mình, chúng ta cũng không cần nói nhảm, xem nó đi với ai là được."
Mục Lạc nóng lòng chứng minh chính mình thuần khiết, nơi nào biết nàng ta âm thầm tính kế, liền nói: "... Được! Nó đi với ai chính là người đó!"
Thủy Nguyệt trong lòng đã có dự tính, vừa quay đầu lại, âm thầm lấy chút mật ong, đi tới bên cạng ngựa, quả nhiên ngựa đi theo nàng.
Mục Lạc sửng sờ, Thủy Nguyệt dương dương đắc ý, âm thầm cười đễu, bọn nha hoàn ở bên cạnh giúp đỡ: "Thế nào tiểu tặc ngươi còn muốn chống chế."
Mục Lạc đầu tiên đúng là kinh ngạc, chính mình chăm con ngựa thật tốt thế nào lại đi với người khác ? Suy nghĩ kỹ một chút, liền hướng về phía con ngựa nói chuyện, thanh âm kỳ dị, thần bí: "Hốt nhi hôi u đậu hôi..."
Con ngựa vốn đi cùng Thủy Nguyệt đột nhiên quay đầu tiến về phía Mục Lạc
Thủy Nguyệt kinh ngạc, trả đũa: "Ngươi dùng yêu thuật?"
Lông mày Mục Lạc dựng đứng: "Hừ, yêu thuật gì, đây là ngựa của ta! Nghe hiểu ta nói gì! Các ngươi đi ra!"
"Chậm, ngươi vẫn chưa trả lời ta, ngươi rốt cuộc tên là gì? !" Thủy Nguyệt vừa nói đi lên ngăn cản, Mục Lạc rất là phiền não, giơ tay muốn đẩy cánh tay nàng ra, lại không cẩn thận quẹt qua mặt Thủy Nguyệt, làm bông tai rớt trên đá, vô tình vó ngựa đi lên giẫm nát.
Mục Lạc nhất thời sửng sờ.
Thủy Nguyệt chỉ hoa tai "Oh!"
Bọn nha hoàn đồng thời ồn ào lên: "Oh!"
Thủy Nguyệt cắn răng, dáng vẻ tức giận: "Coi như ngựa đi theo ngươi nhưng hoa tai này bị ngươi làm rơi, còn bị giẫm nát! Ngươi còn dám chống chế!"
Lúc này chứng cớ xác thật, không phải trò lừa bịp gì, Mục Lạc lập tức hóa đơ : "A... Là ta... Không, không dám chống chế!"
Thủy Nguyệt xắn ông tay áo : "Bồi thường!"
Bọn nha hoàn đồng thời: "Mau bồi thường!"
Mục Lạc vội từ trong ngực móc hết số bạc Viễn An cho ném đến: "Trả ngươi, trả ngươi tất cả , bồi hoa tai!"
Thủy Nguyệt tức gần chết: "Ngươi đây là đuổi ăn mày? Đây là hoa tay phỉ thúy chút tiền này của ngươi ngay cả một hàng thô cũng không mua nổi."
Mục Lạc cuống cuồng, mồ hôi đầy đầu: "... Ta nhất định sẽ bồi thường cho ngươi, cho ta chút thời gian, ngày mai, à không, giờ này ngày mai tại nơi đây, ta lấy bạc trở lại bồi thường cho ngươi!"
Bọn nha hoàn cười lạnh: "Tiểu tử đang muốn ve sầu thoát xác đây! Ngươi chạy ngay dưới mắt chúng ta , chúng ta phải đi nơi nào tìm ngươi nhỉ? !" Mọi người tiến lên níu lấy cổ áo Mục Lạc "Đi, theo chúng ta gặp quan đi!"
Mục Lạc khó mà chống đỡ, bấy giờ trong đầu nghĩ mình làm hư đồ lại không có nổi bạc để bồi thường , sẽ bị người ta kiện, còn bị khi dễ, Thủy Nguyệt lại nói: "Khoan. Buông hắn ra. Tiểu tử, ta tin ngươi lời nói, giờ này ngày mai tại đây, ta ở nơi này chờ ngươi!"
Mục Lạc nghe không cần đi gặp quan, cảm giác như mình vừa thoát được một kiếp, lập tức cảm kích muốn chết, dứt khoác nói: " Được !" Ngay sau đó xoay người rời đi.
Bọn nha hoàn tiến tới bên cạnh Thủy Nguyệt : "Tiểu thư, ngươi không sợ hắn lỡ hẹn?"
Thủy Nguyệt Tiểu Thư cầm trong tay mộc bài Mục Lạc , chính là Viễn An khắc cho hắn, mới vừa rồi hắn bị đám nha hoàn xô đẩy, không cẩn thận rơi xuống đất, chính mình cũng không phát giác ra, Thủy Nguyệt cười xấu xa: "Hừ, tiểu tử, mộc bài cũng rơi vào tay ta. Nếu như hắn không đến, ta cũng biết đi nơi nào tìm hắn! Để xem hắn dám trốn nợ !"
---- đường phân cách là ta 囧----
Mục Lạc dắt ngựa hoang mang rối loạn đi tới, Viễn An đã tan lớp, đứng ở cửa chờ đã lâu vừa thấy mặt hắn không nhịn được lại nhắc mấy câu: "Đi nơi nào chơi? Chờ ngươi cả nửa ngày!"
Mục Lạc tiếng như muỗi kêu, cũng không dám nhìn nàng: "Không phải là người để cho ta đi dạo một chút sao..."
Viễn An tiến tới: "Ô kìa, trên mặt sao vậy?"
Hắn né tránh: "Mau lên ngựa đi."
Viễn An không chịu: "Mau cho ta xem..." Nàng nhìn kỹ, liền nổi giận, " Này, người nào cào ngươi vậy ? Ô kìa, mấy vạch này đều thấy máu! Là ai khi dễ ngươi? !"
Mục Lạc trong đầu nghĩ mình ở bên ngoài gây họa không thể để cho nàng biết, lập tức nói quanh co: "Không có... Không có, là bị mèo cào. Đi nhanh đi."
Viễn An nghi ngờ, trong lòng cũng không tin lắm.
---- đường phân cách là ta ----
Cũng trong thời điểm đó Nam Cảnh vương phủ nằm ở thành tây , Cảnh Vương gia đang nằm mê man trên giường.
Cách một tấm rèm, Tinh Tuệ quân chúa ở bên ngoài xem xét, đi cùng nàng là quản gia của vương phủ.
Thấy cảnh này của lão Vương gia ,Tinh Tuệ quận chúa nhẹ nhàng than thở: "Còn nhớ thời điểm lần trước gặp Nam Cảnh Vương, thân thể còn khang kiện, thần thái sáng láng, đáng tiếc bây giờ lại bệnh thành như vậy..."
Lão quản gia nói : "Tạ Quận chúa nhớ đến, thân thể vương gia mấy năm gần đây quả thật ngày càng lụn bại, bất quá nhờ thiên ân chiếu cố, tình trạng coi như ổn định ."
Tinh Tuệ nói: "Ta mang đến thuốc các ngươi đun nấu cẩn thận, dâng lên đúng lúc. Tin rằng Nam Cảnh vương ít ngày nữa sẽ bình phục khỏe mạnh."
" Ừ."
Tinh Tuệ đứng dậy, đánh giá xung quanh căn phòng -- nàng dĩ nhiên không phải đến thăm lão vương gia đã gần đất xa trời kia, nàng là tới tìm hạt châu.
Trong gian phòng đó không đầu mối gì. Lão quản gia tiễn nàng đi ra ngoài, hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Tinh Tuệ hỏi "Gia quyến của Nam Cảnh vương đâu rồi?"
"Quận chúa có chỗ không biết, gia tộc vương gia từ trước đến giờ khai chi tán diệp không nhiều, năm năm trước còn xảy ra hỏa hoạn, thế tử cùng phu nhân đều không may mắn gặp nạn tạ thế, bây giờ chỉ còn lại tôn nữ Thủy Nguyệt tiểu thư cùng lão Vương gia sống nương tựa lẫn nhau."
Tinh Tuệ hỏi: "Sao không thấy Thủy Nguyệt nhỉ?"
"Tiểu thư ra ngoài du ngoạn, còn chưa có trở lại."
Tinh Tuệ cười lạnh một tiếng: " Tổ phụ bệnh thành như vậy, còn có tâm ra ngoài du ngoạn... Nhìn cái viện này , năm đó phồn hoa biết bao, hoàng thượng còn từng mượn dùng chiêu đãi quần thần, bây giờ sơ sài ít chăm sóc, bây giờ hoang vắng như vậy... . Ai, ta chợt nhớ tới, ta có mượn quyển sách của Nam Cảnh vương, ngươi dẫn ta đến thư phòng nhìn một chút."
Lão quản gia chần chờ: "Chuyện này... Vương gia nằm mê man, Thủy Nguyệt tiểu thư còn chưa có trở lại, ta đưa ngài đến sợ, sợ không phải phép..."
Tinh Tuệ khẽ mỉm cười, móc ra một thỏi bạc cho lão : "Lão Vương nha, ta không trách ngươi, còn có ai nói ngươi không cung kính?"
Lão Vương lĩnh ngộ, mỉm cười, dẫn Minh Tuệ đi về phía trước: "Quận chúa đi theo ta."
Trong thư phòng vương phủ cũng là dáng vẻ tối tắm đổ nát, khắp nơi là mạng nhện tro bụi, Tinh Tuệ trong thư phòng tìm kiếm khắp nơi, không tìm ra cách, nóng nảy bất an, nàng tự lẩm bẩm: "Bốn viên phật châu trên tay quốc sư rõ ràng hiệm ra nơi ở của viên phật châu thứ năm chính ở nơi này, không có sai. Nhưng mà vương phủ lớn như vậy, ta có thể đi nơi nào tìm tới một viên phật châu nhỏ như vậy? !"
Nhớ tới Quốc sư, nhớ tới cái người âm dương nửa mặt đầy áp lực kinh khủng và thủ đoạn kia. Trong lòng Tinh Tuệ hiện ra ủy khất, tính khí nổi lên, cắn răng nghiến lợi muốn đập đồ, nhưng miễn cưỡng khắc chế, lại suýt nữa đụng phải bình hoa, liền vội tiến lên trước tiếp lấy, vô tình nhìn thấy trên đất có mấy khối gạch xanh chuyển động Phật châu chẳng lẽ là ở chỗ này?
Tinh Tuệ xê dịch mấy khối gạch xanh kia , phát hiện bên dưới mấy quyển sách ngăn chặn đúng là có một đồ, vật thật có đồ vật, nàng mở ra nhìn, bên trong đúng là bức tranh khuôn mẫu cơ thể kinh lạc của con người!"
Tinh Tuệ kinh ngạc không hiểu: "Nam Cảnh vương phủ nay chỉ còn lão vương gia gìa nua. Không nuôi thầy thuốc, vừa không có người chế dược, những vật này là để làm gì nhỉ? Kỳ quái..."
Nàng lại tìm rất lâu cũng không phát hiện đầu mối gì, liền lại dè đặt đem tất cả mọi thứ trả về chỗ cũ.
Sắc trời đã tối, TinhTuệ không thu hoạch được gì liền cáo từ vương phủ lên xe rời đi.
Tinh Tuệ mới vừa đi xe của Thủy Nguyệt cũng vừa dừng lại ngay cửa vương phủ.
Lão quản gia đi đưa tay đỡ nàng xuống xe.
Thủy Nguyệt tiểu thư nhìn thấy xe của Tinh Tuệ, liền phòng bị: "Trong phủ có khách tới?"
Lão quản gia nói: "Hồi bẩm tiểu thư, là Tinh Tuệ quận chúa vừa mới tới cửa viếng thăm tới, đem thảo dược bí chế trong cung cho lão Vương."
Thủy Nguyệt chuyển đảo mắt: " Tinh Tuệ quận chúa? Là ai? Sao ta chưa nghe nói qua nhỉ?"
Lão quản gia bật cười: "Tiểu thư là quý nhân hay quên, ngài từ nhỏ cùng Tinh Tuệ quận chúa học thêu chung sư phó, cùng nhau đùa giỡn. Thế tử cùng phu nhân sau khi qua đời, tâm tình ngài không tốt , ở nhà đóng cửa đã lâu, cùng những bằng hữu khi trước đứt đoạn liên lạc. Lúc này mới cùng Tinh Tuệ quận chúa ít lưi tới. Nhắc mới nhớ, thời gian cũng chưa đến mấy năm..."
Thủy Nguyệt xen một tiếng: "... Ai, thì ra là vậy bằng hữu của ta tuy không nhiều bao nhiêu nhưng không thiếu một ai... ta mệt mỏi rồi, trở về phòng nghỉ ngơi."
Lão quản gia nói: "Sắc mặt tiểu thư không tốt, giống như là chứng hư tái phát, dùng canh sâm sẽ tốt hơn, để ta sai nha hoàn bưng lên cho ngài.!"
Thủy Nguyệt nhẹ nhàng che mặt: " Đi mau đưa ta về phòng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro