Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7.3: Phòng hoa Linh Đang

Đêm hôm ấy, trong gian phòng của mình, cô nương Diệp Viễn An vừa nghịch nghịch chậu tiểu cảnh của Triệu Lan Chi tặng, vừa nhớ tới dáng dấp cao cao trắng sạch đẹp mắt của hắn, cứ cảm thấy ngọt ngào giống như trong miệng ngậm viên đường , nàng là người nghĩa khí, đảo mắt quyết định chủ ý: Nhận quà của Triệu Lan Chi rồi, ta đây cũng nên đáp lễ hắn mới phải.

Trong phòng hạ nhân, nhiều tiểu nha hoàn đang ríu ra ríu rít tranh luận không nghỉ: "... Này, nhìn xem mấy đóa hoa này của ta phối hợp có đẹp không?"

"... Ừ, quá cẩu thả, đến lá xanh cũng không hợp, nhìn xem song vi hợp hoan của ta có đẹp hơn không?

"... Ô kìa, thật không biết xấu hổ, lại dám cắm song vi hợp hoan vào ... Ta không tha cho ngươi..."

"... Các ngươi xem nhánh thược dược phối với đinh hương có hợp hay không?

"...Gì chứ, màu sắc chả có chút nào tươi sáng..."

Viễn An dáo dác ở bên ngoài cửa sổ ngó , chậm rãi đi vào : "Các ngươi đang làm gì đấy?"

Nha hoàn liền vội vàng kéo Viễn An vào phòng, dọn sạch chỗ ngồi, châm hoa trà: "Ô kìa là tiểu chủ tử. Tiểu chủ tử mau mời vào, bọn ta đang chán quá, liền xúi giục nhau đi cắm hoa."

Viễn An cầm lên thêu phẩm cùng cắm hoa: "Để cho ta xem. Ô kìa, cái này nhìn được..."

Một người trong số nha hoàn tinh ý cười hì hì nói: "Thưa, tiểu chủ tử, hoa đây là do Tiểu Lăng cắm, nàng cắm hoa này vào trong là có tâm ý trong đó! Là muốn tặng cho tiểu tình lang!"

Nha hoàn tên gọi Tiểu Lăng kêu: "Ô kìa, coi ta xé rách miệng ngươi!"

Bọn nha hoàn làm rùm beng, Viễn An lại bị nói trúng tim đen: "... Cái này hay đấy, các tỷ tỷ bàn tay nhỏ nhắn dành ra một chút dạy ta một chút đi?"

Bọn nha hoàn dừng lại, sững sờ, che miệng lại cười rộ lên.

Viễn An không hiểu: "Các ngươi cười cái gì? Ta muốn học cắm hoa có gì mà buồn cười như vậy?"

"Tiểu chủ tử đừng trách chúng ta đường đột, thêu thùa cắm hoa đều là thú vui của các cô nương , ngài từ bé đã múa đao lộng thương, ở chỗ này ngài phải loay hoay nha..."

Viễn An đảo mắt một vòng: "Ta hiếu kỳ!"

Bọn nha hoàn với nhau nhìn một chút, kề tai nói nhỏ, rồi bật cười haha: " Chẳng lẽ tiểu chủ tử có người trong lòng? !"

Viễn An nghe vậy ngượng ngùng mà nhảy dựng lên, hỗn loạn nói năng bừa bãi: "Nói bậy nói bạ cái gì... Cái gì mà người trong lòng... Ai có người trong lòng? Gặp có mấy lần ai sao có thể thích hắn?  Bởi vì hắn ra tay giúp ta mấy lần... Con người của ta chính có tính khí này, ta nhận chậu tiểu cảnh hắn tặng, chỉ muốn đáp lễ lại. Cái gì mà tình lang? Nói ai thích Triệu Lan Chi đấy... ? !

Viễn An càng nói càng hỗn loạn, càng nói càng ngốc 囧 , không biết làm sao nói ra tên Triệu Lan Chi , chính mình cũng bị dọa cho giật mình, vội bịt miệng, bọn nha hoàn bên cạnh cũng sững sốt.

Viễn An thở hổn hển: " các ngươi, các ngươi thật đáng ghét, các ngươi cắm tiếp đi! Ta đi múa côn!"

Viễn An đi ra ngoài, bị nha hoàn kéo: "Tiểu chủ tử đừng nóng nha! Hãy nghe ta nói, nếu muốn học cắm hoa, những thứ võ vẽ mèo quào này của chúng ta không xứng dạy cho ngài. Nghe nói ở thành tây có một phòng hoa Linh Đang, có sư phó bậc cao thủ chuyên dạy cắm hoa, hay là ngài đến đó học đi..."

Viễn An: "...Không cần ngươi quan tâm!" Mới đi mấy bước liền quay đầu lại, "Tên gì? Nói lại lần nữa."

Bọn nha hoàn cười lên: "Phòng hoa Linh Đang!"

Lại nói cái đó chỗ cũng không khó tìm, ngay đầu hẻm thành tây có bảng hiệu " Phòng hoa Linh Đang" treo thật cao.

Ngày thứ hai ánh mặt trời chói chang.

 Viễn An cùng Mục Lạc đi tới trước cửa. Nhìn thấy mấy nữ nhân cũng đi vào trong.

Viễn An ngăn lại một người: "Nơi này chính là phòng hoa Linh Đang?"

Nữ hài: "Ngươi không biết chữ?"

Viễn An:  "Nhận ra, nhưng không chắc chắn."

Nữ hài: "Chính là chỗ này."

Viễn An: "Nơi học cắm hoa?"

Nữ hài: "Còn có bán hoa đấy. Phía sau có một vườn hoa to."

Viễn An: "Ngươi cũng học ở đây?"

Nữ hài: "Đúng nha! Tới giờ học rồi liền mau vào đi thôi, đi trễ sư phó sẽ dùng cây tiên nhân cầu chích vào tay."

Viễn An nghe lời này , rùng mình cảm giác trên người đều đau, buông lỏng cười toe toét, nữ hài đi vào.

Viễn An quay đầu lại nhìn Mục Lạc, nàng lấy ra chút ngân lượng cho hắn.

Mục Lạc không hiểu: "Làm gì?"

Viễn An: "Ta đi học, ngươi đi tìm một chỗ chơi đi!"

Mục Lạc: "Ta muốn đi theo người, người đi đâu ta liền theo đó."

Viễn An: "Đừng làm rộn, không thấy đều là nữ nhân sao? Ngươi cầm ít bạc mua chút đồ ăn, thích gì mua đó, hay đi đâu đó chơi đi nhưng chớ vào sòng bạc nha... Nếu không ta chặt chân ngươi... Gặp người lạ nhớ ít nói, gương mặt này của ngươi rất dễ bị người ta lừa , bên này ta mà xong chuyện ngươi phải ở đây chờ ta đó. Đi thôi, đi thôi..."

Viễn An quay đầu bước đi, Mục Lạc trong cầm bạc nàng đưa, buồn bực nửa ngày.

Viễn An đi vào phòng hoa Linh Đang , khi nàng cùng với các nữ tử ổn định chỗ ngồi, một vị lão sư từ bên ngoài đi vào, là một nữ tiên sinh mi thanh mục tú, nàng chính là chủ của phòng hoa Linh Đang, nàng có dáng vẻ xinh đẹp nhưng mặt lại rất nghiêm túc, phía sau nàng là một đệ tử tay phải máu me đầm đìa từ bên ngoài đi vào.

Lão sư gật đầu một cái: " Lại tới trễ? Tự tay mình cầm hết cây tiên nhân?"

Nữ sinh nói: " Dạ, sư phó."

Lão sư nói: "Ngồi xuống đi..." Lời nói của nàng ý vị xâu xa , "Các bạn học, chớ nói lão sư đối với các ngươi nghiêm khắc, hôm nay dạy các ngươi cắm hoa, sau này còn phải dạy các ngươi trồng hoa, đây đều là công việc tinh xảo nhất và nghệ thuật nhất, quyết không được có một chút hàm hồ, hôm nay có bạn học mới tới học. Chúng ta lại một lần nữa nói về nội dung trọng yếu nhất của cắm hoa, chính là phối màu, còn nhớ lão sư lần trước dạy khẩu quyết thế nào ? Đến, đồng thời đọc theo ta..."

Sư phó phòng hoa Linh Đang vừa dứt lời đồng thời cả đám nữ sinh vỗ tay hát khẩu quyết: "Đỏ phối xanh sẽ có màn hay!

Đen phối tím xấu như phân cẩu!

Vàng phối lam đua nhau đọ sắc!

Màu xám phối hồng chiêu người phiền, chiêu -- người -- phiền!"

Viễn An vốn là muốn ở chỗ này học kỹ năng cho giỏi liền nhìn chung quanh một chút, trợn mắt há hốc mồm.

Lúc này Mục Lạc chính ở bên ngoài đi lang thang, mới đầu rất là buồn chán, nhưng đây là nơi nháo sự, khắp nơi không thiếu náo nhiệt, hắn đi dạo nhìn một chút trò tạp kỹ, mặc dù là đi một mình, nhưng cũng dần dần cao hứng.

Đi tới một gian hàng đang bán đủ loại mặt nạ, có hắc diện có bạch quỷ, có mặt mèo cùng đầu diều hâu , Mục Lạc sờ sờ chọn chọn , liền cầm lên một cái mặt nạ mặt xanh có nanh vàng, áp lên trên mặt, ông chủ sạp thuận tay cầm lên gương đồng để cho hắn nhìn.

Mục Lạc liền nhìn thấy mình trong gương, mặt mặt xanh nanh vàng, hung thần ác sát, hắn ngẩn người, trong khoảng khắc đó, hắn dường như  bị một lực khổng lồ từ hút ra khỏi nơi này, trước mắt biến thành sa trường khắp nơi phơi thây thảm thiết, bỗng nhiên có địch nhân kiêu dũng ngoan cường từ đàng xa cưỡi ngựa tới, trong tay cầm đại đao, hướng thẳng về phía đầu hắn, trong khoảng khắc nghìn cân treo sợi tóc, Mục Lạc cảm thấy thể xác giống như là mình, lại không phải là mình, hắn  động tác nhanh như chớp động tác xuất ra một quyền cực kỳ tàn nhẫn xuyên thẳng qua thân thể địch nhân.

Hắn nhìn thấy tay mình tràn đầy máu tươi, lại nghe một thanh âm xa lạ : Hỏa lạc thác thác.

Trong chớp mắt Mục Lạc trở về với hiện thực, khắp nơi tràn đầy thái bình náo nhiệt.

Mục Lạc hoảng hốt liền lui về phía sau mấy bước, cả người đầy mồ hôi.

Chủ Quán kinh ngạc: " Này tiểu ca, thế nào? Mặt nạ biểu diễn đến tiểu hài tử cũng không sợ còn ngươi sao lại sợ đến như vậy?"

Mục Lạc lắc đầu rời đi, đi chưa được mấy bước, quay trở lại, cầm lên cái mặt nạ vừa rồi: "Muốn, mua cái này..."

"Cái này à mười xu!"

Mục Lạc đem bạc trong tay đưa cho chủ quán, rồi quay đi.

Chủ Quán thấy hắn không nhận tiền thối, kỳ quái: "Đưa nhiều tiền như vậy rồi bỏ đi, tiểu ca này bị ngốc à ?"

Mục Lạc cầm mặt nạ trong tay, mờ mịt đi lên cầu, hắn nhìn bóng mình bên dưới dòng sông nhớ tới lời nói của Viễn An và Thiên Xu.

Nàng nói: "Tiểu tử này có phải là yêu tinh không nhỉ?"

Mục Lạc tự lẩm bẩm: "... Chẳng lẽ ta thật sự là yêu tinh sao? ..."

Hắn lại đem mặt nạ đeo lên, bên tai dường như lại nổi lên tiếng gào thét thảm thiết ngoài sa trường, hắn vốn là người đơn thuần không có tâm cơ liền mê muội: "Ta rốt cuộc là ai nhỉ? Ta rốt cuộc là ai..."

Một cô nương xinh đẹp đi tới, da mặt trắng nõn, mái tóc đen mun, bờ vai dương liễu, vòng eo thon nhỏ,  một thân y phục hoa lệ, trên cổ đeo sợi dây chuyền màu xanh trong suốt -- nhìn là biết nàng là một thiếu nữ quý tộc sung sướng, tựa hồ nàng đang đi khắp nơi tìm người , bỗng nhiên đã nhìn thấy Mục Lạc đeo mặt nạ.

Nàng chạy tới, lất cái mặt nạ Mục Lạc đang đeo trên mặt xuống "Ta xem ngươi chạy đi đâu? !"

Bốn mắt nhìn nhau, thiếu nữ chưa bao giờ thấy qua nam tử tuấn tú như vậy, đôi mắt nước to phân rõ trắng đen tràn đầy ánh sáng cũng đang nhìn nàng, lúc này trong đó có mang theo chút sợ hãi, sống mũi cao thẳng , đôi môi mọng như châu ngọc -- đây là gia nô nhà ai? Nuôi tốt như vậy nhỉ? !

Mục Lạc có chút sợ run khi bị cô nương kia nhìn chằm chằm, trong lòng lại hư lại sợ, liền tỉnh táo đoạt lại mặt nạ đoạt lại: "Của ta! Đó là của ta!"

Trên cầu từ đầu đến cuối có nhiều người qua lại, nữ hài bị đụng một cái, bỗng nhiên liền nghiêng người muốn ngã xuống dưới cầu.

Mục Lạc một tay níu nàng lại , kéo lên. Trong khoảng khắc đó hai người đều là bị kinh sợ.

Mục Lạc hất ra bàn tay nữ hài đang túm chặt tay minhh.

Nữ hài cười hì hì: "Ô kìa may mà nhờ có ngươi , nếu không không thể không rơi vào trong nước... . Ta nói, ngươi có phải là ở trong đội hát dạo không cái gì mà gọi là Tiểu Bạch giác?"

Mục Lạc lắc đầu.

Cô nương vẫn tiếp tục truy hỏi: "Là làm ảnh tử hí kịch? Tử Kim Long?"

Mục Lạc lắc đầu.

Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định: "Vậy ngươi là ai, ta hình như là gặp qua ngươi ở nơi nào nha."

Mục Lạc nghiêng người qua phía bên cạnh rời đi, không muốn bị nàng ta nhìn chằm chằm truy hỏi tới như vật, rầu rĩ nói: "... Nhưng ta chưa gặp qua ngươi."

Nữ hài cười cười: " Hôm nay gặp vậy chính là duyên phận, ngươi họ tên gì nói cho ta biết, chúng ta kết giao bằng hữu đi."

Mục Lạc biết điều: "Ta tên là... Là..."

Hắn bỗng nhiên im miệng, nhớ tới lời nói khi nảy Viễn An giáo căn dặn hắn:" Gặp người lạ nhớ ít nói, gương mặt này của ngươi rất dễ bị người ta lừa!"

Hắn né tránh nữ tử kì lạ lỗ mãng cứ đụng đụng mình, dắt ngựa xoay người rời đi: "Ngươi là ai không quan trọng . Ai nói kết bằng hữu với ngươi. Ta còn có việc. Xin nhường đường!"

Tiểu tử tuấn tú rời đi, nữ hài nhìn bóng lưng hắn hồi lâu không động, bọn nha hoàn đi tới bên cạnh chờ phân phó: "Tiểu thư."

Nữ hài lắc đầu cười cười, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay: "Đuổi theo tiểu tử kia cho ta. Đừng để cho hắn ngay trong tầm mắt chạy mất. Ta  phải biết hắn đang xảy ra chuyện gì!"

Nàng làThủy Nguyệt tiểu thư của Nam Cảnh Vương phủ, đệ nhất nữ háo sắc của thành Lạc Dương .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro