Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7.19: Vượt ngục

Thâm tù đại ngục, ám vô thiên Nhật.

Bộ đầu Triệu Lan Chi vào trong phòng giam, điều mấy nha dịch canh gác đi nơi khác.

Hắn muốn thăm một người.

Người ở sâu trong lao liền nghênh đón, chính là đồng lõa của hung phạm Tiểu Khả mà bị đích thân hắn bắt được Viễn An.

Tay nàng nắm song cửa , cực kỳ khẩn cấp: "Triệu Lan Chi! Vụ án đã rõ rồi sao? Có phải muốn thả chúng ta ra ngoài?"

Triệu Lan Chi sắc mặt trầm xuống nói: "... Vụ án tra rõ, vật chứng đều đủ, nhân chứng chỉ rõ, kẻ gây án giết người chính là quái vật Tiểu Khả! Nàng bây giờ đã bị đưa vào tử lao. Mà muội và Mục Lạc, các ngươi là đồng lõa giúp nàng!"

Viễn An không thể tin được: "Nói bậy! Nói bậy! Đây là lời nói vô căn cứ. Hung thủ là Thủy Nguyệt của Nam Cảnh Vương phủ!"

Triệu Lan Chi cũng không có tiếp hỏi tra hỏi, lại chỉ hỏi nàng: "Muội có nghe thanh âm bên ngoài không?"

Bên ngoài truyền tới tiếng hô của dân chúng, Viễn An lại không hiểu rõ tình hình: "... Bọn họ ở ngoài hô cái gì?"

Triệu Lan Chi nói: "Đây là bách tính bên ngoài, yêu cầu nghiêm trị hung thủ hãm hại các thiếu nữ cùng đồng lõa. Yêu cầu huyện lệnh không được quan lại bao che cho nhau, yêu cầu xử đại hình với muội! Muội nghe hiểu sao?"

Viễn An nổi nóng, bỗng nhiên bật cười, móng tay nắm chặt song gỗ, cào ra dấu tích: "Ngươi tin sao? Ngươi tin ta là đồng lõa?"

Triệu Lan Chi lắc đầu: "Viễn An, thế nào muội vẫn không rõ? Ta có tin hay không có ích lợi gì? Nhận định một người có tội hay không, phải có chứng cớ! Quái vật kia muốn giết hại Linh Đang sư phụ lại bị chúng ta tận mắt bắt được. Ở nơi nào? Trong mật thất nơi nàng ta ẩn tàng toàn bộ đều là da mặt người chết! Mà muội với Mục Lạc, cũng ở đó! Vừa vặn bị chúng ta bắt được! Ta không tin muội là đồng lõa. Ta đương nhiên không tin. Nhưng là ai có thể chứng minh cho muội? Ai có thể? !"

Viễn An khoát tay: "... Đừng, đừng nói nhiều như vậy, thả chúng ta ra ngoài! Ta nhất định sẽ bắt hung thủ cho ngươi!"

Triệu Lan Chi nhìn Viễn An: "Muội còn không thừa nhận mình sai sao?"

"... Ta sai chỗ nào?"

"Ta đã sớm nói cho muội biết, không muốn muội xen vào việc của người khác. Muội không nghe, rốt cuộc đem mình cuốn vào trong việc này. Viễn An, ta chắc chắn muội không giết người sát hại tính mệnh, ta có thể thả muội đi! Là muội được ta bảo lãnh, muội phải tiếp nhận giáo huấn, sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn như vậy nữa!"

Viễn An thoáng trầm ngâm: "... Nếu là ta thừa nhận ta sai, huynh sẽ thả ta?"

" Đúng."

"Sẽ thả Mục Lạc sao? Sẽ thả Tiểu Khả ngay cả da cũng không có lại còn bị người khác hãm hại sao?"

Triệu Lan Chi lắc đầu: "Không được. Trên mái nhà Linh Đang hoa phòng có dấu chân Mục Lạc . Nhân chứng đã tố cáo hung thủ chính là Tiểu Khả kia."

Viễn An còn muốn mặc cả: "Ta thừa nhận ta sai, ngươi cũng sẽ không thả bọn họ?"

Triệu Lan Chi nói: "Nhưng ta sẽ thả muội ."

Viễn An cười cười: "Không. Ta không sai. Triệu đại nhân, ta không làm được loại con gái ngươi thích. Bình hoa được cắm đẹp đẽ đó cũng không phải do ta cắm, lúc trước ta là người thế nào , như bây giờ và sau này đều sẽ như vậy. Ngươi không thả bọn ta thì thôi. Bây giờ ta mệt, muốn ngủ một lát."

Triệu Lan Chi cau mày nổi nóng: "Hồ đồ ngu xuẩn!"

Hắn xoay người rời đi, còn lại Viễn An trở sâu trong phòng giam, Mục Lạc ngồi ở góc tường tối tăm hỏi: "Hắn nói thả người, người thế nào không đi?"

"Không thích."

Mục Lạc suy nghĩ một hồi: "Vì ta sao?"

"Bởi vì ta là chủ tử ngươi. Không thể che chở ngươi, ta còn thể làm được tích sự gì?"

Mục Lạc: "... Hình như ta vốn không phải cái tên này . Tiểu Khả nói, ta là Thác Thác."

Viễn An mới không nguyện ý nghe cái này: "Ngươi là Mục Lạc nhà ta."

"Vậy người, người còn đem ta tặng người khác..."

Viễn An nghe lời này trong lòng tụt hứng : " Ta muốn cứu ngươi, ngươi lại vào lúc này tính toán chi li? Nàng vừa muốn chỉnh hắn, lại thấy sóng mắt hắn xoay chuyển, lập tức trong lòng nàng mềm hẳn ra,nhìn hắn đến xuất thần.

Lại nói Tinh Tuệ vung bạc không phí, con gái Hộ Bộ Thượng Thư, Diệp gia Đại tiểu thư Viễn An chính là đồng lõa với hung thủ huyết án lột da, đối với thành Lạc Dương chính là một sự việc động trời, trong triều đình cực kì ầm ỉ, trong cung. Một chồng tấu chương dâng đến tay Võ Hậu vạch Diệp Phủ Thành phụ thân của Viễn An.

Một ngày này, Võ Hậu cho truyền Diệp đại nhân còn có một chúng quan chức đến phát biểu.

Mọi người đứng xuôi tay, Võ Hậu chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ: "Trong một mắt tấu chương này có một việc rất thú vị chính là vạch tội là Diệp đại nhân. Nói nữ nhi của hắn đi giết người, chính là vụ án lột da gần đây trong thành Lạc Dương. Vì vậy Diệp đại nhân không lẽ lại còn đảm nhiệm chức Hộ Bộ Thượng Thư. Diệp đại nhân, gần đây thật có chuyện này chứ ?"

Diệp đại nhân quỳ lạy: "Bẩm Thiên Hậu, thần dậy dỗ tiểu nữ sơ sài, nàng, nàng gặp phải người không nên gặp gỡ. Trở thành hiềm phạm. Nhưng là Lạc Dương huyện nha đối với chuyện này chưa định tội. Tiểu nữ tội danh chưa có xác thực. Thần đối với chuyện này càng không biết rõ!"

Võ Hậu nhìn những người khác một chút: "Chư vị đại nhân đã nghe rõ rồi chứ ? con gái của Diệp đại nhân thành đồng lõa, tội danh lại chưa được tọa thực, càng không có quan hệ gì với khanh ấy. Ta xưa nay chủ trương giữa quan viên nên dò xét tố cáo lẫn nhau, nhưng là không có lửa làm sao có khói thì ta tuyệt không tin. Diệp đại nhân ngươi hãy bình thân, Hộ Bộ Thượng Thư khanh cứ tiếp tục làm, cũng là công việc chức trách của khanh !"

Diệp đại nhân lão lệ tung hoành: "Tạ Thiên Hậu!"

Mấy người còn lại nhìn nhau một chút, rất là không cam lòng.

Võ Hậu nói: "Các khanh lui ra đi."

Đám người Diệp đại nhân liền cáo lui

Võ Tắc Thiên đi tới phía sau bình phong, Triệu Lan Chi đang đợi.

Võ Tắc Thiên nói: "Bản cung muốn nghe ngươi nói, vụ án đẫm máu kì lạ này xảy ra như thế nào?"

Triệu Lan Chi trả lời: "Đúng như Thiên Hậu biết, đã bắt được hung thủ. Để trấn an lòng dân, huyện lệnh đã phán quyết quái vật vô da kia xử trảm. Chẳng qua là theo vi thần thấy, bản án còn có một số điểm khả nghi không chưa hợp lý lắm."

Võ Hậu nói: "Ai, lột da người, bản cung cũng từng nghe qua truyền thuyết họa bì , nhưng chưa được chứng kiến... Chuyện này với Viễn An thật có liên quan sao?"

Triệu Lan Chi thoáng trầm ngâm: "... Vô luận như thế nào, dù sao cũng phải để cho nàng biết giáo huấn..."

Võ Hậu cười cười: "Lan Chi, ngươi đối với nàng cũng thật là nổi khổ tâm. Ngươi cho rằng đối với nàng như vậy chính là tốt nhất sao ?"

Một câu nói để cho Triệu Lan Chi chần chờ: "... Thiên Hậu..."

"Ngươi lui xuống phá án đi."

Lúc này bên Diệp phủ cũng đang loạn cả lên, Diệp đại nhân từ trên triều đình về nhà, mang theo nhiều chút thức ăn quần áo phải đi thăm Viễn An, lại bị kia Diệp phu nhân đoạt hộp thức ăn và bọc quần áo từ trong tay đi: "Lão gia đây là muốn đi đâu?"

"Phu nhân , ta muốn đi Lạc Dương huyện nha cho Viễn An đưa nhiều chút quần áo thức ăn."

Diệp phu nhân giành lên một bước: "Lão gia thật là phạm hồ đồ? Mới vừa trở về còn nói có người bởi vì Viễn An xông đại họa mà ở trước mặt Thiên Hậu dâng tấu vạch tội ngài, Thiên Hậu đảm bảo không có truy cứu chàng, cho ngài tiếp tục đảm nhiệm Hộ Bộ Thượng Thư, trước mắt chính là thời điểm phủi sạch chính mình phải tránh hiềm nghi lão gia tại sao có thể hồ đồ như thế?"

Diệp đại nhân làm khó: "Nhưng là, Viễn An, vậy, vậy làm sao cũng là nữ nhi của ta nha, nó bây giờ thân ở trong ngục, ta phải đi thăm nó!"

Diệp phu nhân trấn an nói: "Lão gia ở trong triều làm quan, vạn không thể không nhất mực cẩn thận. Muốn đi thăm Viễn An dễ dàng, thiếp đi! Ngài yên tâm mà ở phủ chờ!"

Hạ thúc từ bên ngoài đi vào, nói có người cầu kiến.

Diệp đại nhân không thể làm gì khác hơn là buông tay, dặn dò Diệp phu nhân: "... Phu nhân nhờ nàng. Mời nhất định thay ta đi thăm Viễn An."

"Lão gia yên tâm! Cứ giao cho thiếp!"

Diệp đại nhân mới vừa đi, lão bà hắn liền rên một tiếng: "Ít ngày trước hay lại là tâm phúc Thiên Hậu, bây giờ vào đại ngục. Thật đúng là Phong Thủy Luân Lưu Chuyển! Ta mới không rảnh lo cho nha đầu đó! Nó nên chết đói ở bên trong mới phải!"

Hạ thúc thấy vậy thấp giọng than thở, trong lòng cũng là thương cho tiểu chủ tử, một cô nương tốt như vậy , cũng không có phụ mẫu yêu thương, trong lòng của hắn quyết định chủ ý, các người không đi, ta đi!

Lại nói Hạ thúc thừa dịp Diệp phu nhân chưa chuẩn bị, mò đi phòng bếp, ở tủ quầy đang lúc tìm thức ăn, lấy ra đều là chén không: "Chuyện gì xảy ra? Kì lạ bình thường đều lưu lại đồ ăn mà? ! ..."

Lại mở ra một cái tủ nhỏ, hắn liền biết tại sao, chỉ thấy Thiên Xu giống như xếp phiến như thế quyền ở bên trong, cầm trong tay đùi gà, đang ở đại tước đại cắn -- hóa ra tất cả mọi thứ bị vị đại gia này ăn.

Hạ thúc cuống cuồng: "Ô kìa, đại gia a, tại sao lại ở chỗ này nhỉ? Nhanh mời đi ra, nhanh mời đi ra!"

Thiên Xu bị Hạ thúc đỡ đi ra, hoạt động một chút gân cốt.

Hạ thúc nhận lỗi: "Là ta khuyết điểm, ta chiếu cố không chu toàn, ta chưa kịp đưa cho ngài rượu thịt đi. Khiến ngày phải từ dưới kho ra ngoài."

Thiên Xu là vô cùng không hài lòng: "Nhà các ngươi xảy ra chuyện gì nhỉ? Đã mấy ngày không thấy xú nha đầu cùng tiểu phá hài, hai người này đi đâu?"

Hạ thúc nói: "Ngài không biết nha. Tiểu thư nhà chúng ta bị tố cáo lên trên! Không biết thế nào ở chung một chỗ với hung thủ giết người, trước mắt bị nhốt trong đại lao ở Lạc Dương huyện nha! Mục Lạc cũng bị bắt đi!"

Thiên Xu nghe liền cười: "Ha ha, hay cho nàng luôn là chọc ghẹo ta! Được!"

Hạ thúc bất mãn, xoay người lại tìm đồ ăn bỏ vào hộp: "Đại gia lời này của ngươi nếu là đùa thì thôi, nếu là thật, coi như oan uổng nàng! Ta cũng chưa từng thấy ai thật tâm đối đãi với tiểu nô như người thân đâu! Lại nói nàng, nàng đối đãi ngài cũng không tệ nha."

Thiên Xu bị hắn trách móc cũng không giận, chỉ hỏi: "Ngươi đây là muốn đi làm gì?"

"Lão gia phu nhân sợ gánh vác liên quan không đến đại lao thăm nàng, ta là người làm ta không sợ. Ta đi đưa nàng chút thức ăn."

"Dừng, nàng mới không lạ gì đồ ăn đây."

Hạ thúc quay đầu xem hắn: "Vậy nàng cần cái gì?"

Thiên Xu chẳng qua là cười lạnh một tiếng.

Thời điểm trời tối, Hạ Thúc thu xếp đi đến đại lao huyện nha Lạc Dương , trong tay hắn xách hộp đựng thức ăn, là một nha dịch dẫn hắn đến: "Vậy, Chủ tử nhà các ngươi ở đó đấy."

Hạ thúc cúi người gật đầu: "Cám ơn ngài, cám ơn quan gia."

Viễn An không chịu nổi chật vật nghe được Hạ thúc thanh âm lập tức xốc lại tinh thần, chạy đến song gỗ, Mục Lạc cũng tới bên cạnh: "Hạ thúc? Ngươi tới thăm ta à? Phụ thân đâu? ... Là người bảo ngươi tới?"

Hạ thúc dạ dạ: "... Ừ, là Tiểu Chủ Tử, là, là lão gia cùng phu nhân để cho ta tới. Đưa chút thức ăn cho ngài..."

Hạ thúc đem hộp đồ ăn mở ra, lấy rathức ăn.

Viễn An mừng rỡ: "Mau lại đây, Mục Lạc, tất cả đều là đồ ăn! Đồ ăn trong nhà rất là ngon!"

Mục Lạc ngồi xổm ở một bên: "... Ta không đói bụng. Người ăn hết đi."

Viễn An không nhìn nổi hắn như vậy: "Thật là, không cần ngươi thay ta tiết kiệm! Không thấy Hạ thúc đem ra chừng mấy tầng đó sao?"

Hạ thúc vừa thấy Viễn An lang thôn hổ yết, đau lòng nghẹn ngào: "Chủ tử ăn từ từ nha. Nhìn này, nhìn xem bị giày vò. Sau này có thể, có thể mà ở nhà quy củ nha a..."

Viễn An nhả xương, xoa một chút miệng: "Phía dưới kia là cái gì?"

Nàng đưa tay muốn động, Hạ thúc giữ lại cái hộp

Hạ thúc: "Chủ tử nha, phía dưới này là đồ vật đại gia trong kho để cho ta mang cho ngài. Chờ ta đi ngài hãy lấy ra?"

Viễn An cùng Mục Lạc nhìn nhau nhìn một chút, tựa hồ minh bạch cái gì.

Lúc đêm khuya vắng người, trong đại lao mấy nha dịch canh gác đang lim dim ngủ.

Viễn An mở ra hộp đựng thức ăn ra, đem đồ bên trong từng món mà lấy ra, chỉ thấy kia là nhuyễn kiếm, dây thừng, đoản đao, ngân lượng, một lọ chất lỏng vẽ đầu lâu cùng một cái thiết khí hình lục giác cỡ bàn tay.

Viễn An hướng về phía Mục Lạc hừ hừ cười một tiếng: "Xem ra lão đầu tử trong đất kho kia không nhàn rỗi, hắn lại chế ra được đồ chơi mới..."

Nha dịch tiếng ngáy lôi động, hai người thấy thời cơ vừa vặn, leo lên chỗ cửa sổ sắt trên cao, Viễn An mở ra chất lỏng chai muốn tạt đi, Mục Lạc lại đoạt lại, kéo cổ áo Viễn An lên để che mũi nàng lại rồi Mục Lạc đem chất lỏng tạt vào trên lan can, xoạt một tiếng, khói dầy đặc bốc lên, song của bằng sắt kia trong nháy mắt hòa tan.

Mục Lạc nhảy ra cửa sổ, từ phía dưới tiếp lấy Viễn An.

Viễn An ngửa đầu hô hấp: "Không khí bên ngoài thật tốt nha!"

Mục Lạc cuống cuồng: "Còn muốn đi cứu Tiểu Khả."

Viễn An gật đầu: " Được ! Tử lao chính ở bên kia, ta biết, đi theo ta!"

Hai người tránh thoát nha dịch tuần tra, bước nhẹ đi trước.

Tới chỗ tử lao, hai người lại bị làm khó, Viễn An ngửa đầu nhìn lên trên: "Cửa sổ nhà tù, ngay cả một đặt chân phương cũng không có, có thể thế nào đi vào nhỉ?"

Mục Lạc trầm ngâm suy nghĩ, từ trong ngực lấy ra đồ chơi hình lục giác của Thiên Xu đưa tới, véo vặn một cái, nhấn cơ quan phía trên, bỗng nhiên lục giác từ phía dưới mỗi cái mặt đưa ra thép móng, nhanh chóng xoay tròn, Mục Lạc đưa nó để dưới đất, vật này bắt đầu ở trên đất khoan thành hố, vừa vặn một người chui vào -- thì ra là một thứ đồ hay chuyên đào hầm, chỉ trong chốc lát, đã đào rất sâu!

Lại nói phòng giam tử tù trong, Huyết Nhục Nhân Tiểu Khả cầm lên chén cơm, tự lẩm bẩm: "Đáng thương ta nha, vốn chỉ là không muốn làm nô tài cho người, bây giờ quả thật là ngay cả nô tài cũng làm không được. Làm tử tù ở trong tử lao! Sớm biết như vậy, cần gì phải hại Thác Thác cùng Diệp gia Đại tiểu thư!"

Trong đất bỗng nhiên toát ra động đất, một cái đô chơi lục giác chui ra ngoài, Tiểu Khả bị dọa cho giật mình, không dám lên tiếng, nhìn một chút nha dịch -- bọn họ cũng còn ngủ.

Mục Lạc đã từ trong động ló đầu ra.

Tiểu Khả hoảng sợ: "Thác Thác..."

Mục Lạc không lên tiếng, duỗi tay nắm lấy Tiểu Khả đưa nàng níu lại.

Hai người xuyên qua địa đạo được đả thông, Mục Lạc đem Tiểu Khả lôi ra ngoài.

Nha dịch tuần tra, ba người không dám lên tiếng, dây thừng vung lên, tung người nhảy, liền chạy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro