Chương 7.15: Tà môn dị thuật
Những chuyện trước khi gặp Viễn An, Mục Lạc thật ra thì cũng không còn nhớ rõ lắm.
Hắn ngồi xổm ở nơi nào, nhìn cái người không có da, huyết nhục toàn thân bên cạnh vừa khóc vừa nói với hắn nói, những thứ hình ảnh vỡ nát kia dường như như lần nữa hợp lại, tái hiện trước mắt hắn.
Trong căn phòng u ám, nhóm tiểu nô lệ người người bị xiềng trói chân lại.
Cửa phòng mở ra, kẻ lường gạt đem Mục Lạc đang hôn mê ném vào, buộc hắn vào như gia súc vậy.
Mục Lạc nằm trên đất, tự lẩm bẩm: "Hỏa lạc đắc thác thác ..."
Đám tiểu nô lệ xông tới, tò mò nhìn hắn, thấp giọng bàn tán: "Hắn nhắc tới cái gì vậy nhỉ? ... Hỏa lạc đắc thác thác... Có ý gì nha..."
Nữ hài Tiểu Khả mười lăm tuổi có mái tóc đen dày và đôi mắt sáng, nàng lấy tay bưng tới nước, thoa lên trên môi Mục Lạc.
Mục Lạc rốt cuộc từ từ mở mắt.
Tiểu Khả cao hứng: "Tỉnh... Các ngươi mau nhìn, hắn tỉnh..."
Mục Lạc đẩy Tiểu Khả ra, đứng dậy liền muốn chạy ra ngoài, bị dây thừng buộc dưới chân kéo lại té ngã.
Kẻ lường gạt nghe được động tĩnh, từ bên ngoài xông vào rống to: "Náo cái gì náo? Lại gây ra ồn ào, các ngươi tối nay cũng đừng nghĩ ăn có cơm ăn! "
Mục Lạc lúc này đầy dã tính sợ là ngay cả lời nói uy hiếp cũng không hiểu, túm chân kẻ lường gạt, đem hắn quật ngã, hai người đánh, người từ bên ngoài chạy vào giúp, dùng gậy lớn phang trúng đầu hắn, Mục Lạc liền ngã xuống đất chảy máu đầu .
Tên lường gạt nhổ nước miếng, nhìn chúng nô lệ: "Các ngươi nhìn thấy chứ ? Kẻ nào lại gây chuyện đều sẽ có kết quả như hắn! Tối nay, các ngươi không được ăn cơm!"
Đám tiểu nô lệ còn lại không dám lên tiếng, nhìn tên lường gạt cùng đám người giúp rời đi, nhìn Mục Lạc máu tươi chảy trên đất.
Tiểu Khả hai cái chân vẫn bị dây thừng trói lại, ra sức cố gắng đào ra tro lò, thoa lên trên vết thương Mục Lạc.
Tiểu nô lệ giáo huấn nàng: "Ngươi làm gì? Ngươi đang trị thương cầm máu cho hắn? ... Ngươi đứa ngu này! Ngươi không có nhìn thây sao? ... Tiểu tử này là kẻ gây chuyện mà, không bằng sẽ để cho hắn chảy máu chết! ... Hắn mà không gây chuyện, chúng ta còn có cơm ăn!"
Tiểu Khả đứng dậy, nhổ nước miếng vào mặt cái tên đang nói chuyện: "Ngươi là cam tâm làm nô lệ làm súc sinh, hắn không muốn! Ta phải cứu hắn! Ta đây mà còn giấu cái bánh ngô, cũng phải cho hắn ăn!"
Tiểu Khả quay đầu lại, Mục Lạc đã mở mắt.
Nàng đem bánh ngô đẩy tới trước mặt hắn: "Cho ngươi ăn! ... Ta gọi là tiểu Khả... Ngươi tên gì? !"
Mục Lạc lắc đầu một cái.
Tiểu khả: "Ngươi mới vừa nói, nói cái gì "Hỏa lạc đắc thác thác", vậy ta gọi ngươi Thác Thác! Thác Thác! Ăn cái bánh ngô này, sống tiếp! Còn sống thì còn có cơ hội! Chạy trốn! Nghe hiểu không?"
Mục Lạc không nói gì, trong lòng lại cảm kích người này.
Lại vừa trải qua một đoạn hành trình, lại vừa đi tới một phố chợ.
Đám tiểu nô lệ bị xếp thành một hàng mà buôn bán.
Tên lường gạt ở một bên thét: "Tới nha, nhìn một chút nha, nô lên tinh tráng như vậy ! Khí lực như đại ngưu, ăn ít như gà nha!"
Tiểu Khả tiến tới Mục Lạc bên người: "Thác Thác, còn muốn chạy trốn không?"
Mục Lạc nhìn nàng gật đầu, Tiểu Khả từ trong ngực móc ra một cái đao đá được mài sắc bén, ai biết nàng tìm thứ này từ chỗ nào?
Tiểu Khả xem hắn: "Đợi lát nữa ngươi cản trở ta một chút, ta sẽ cắt dây thừng hai người chúng ta . Không làm nô lệ! Đồng thời cùng nhau bỏ trốn!"
Mục Lạc gật đầu.
Vây xem trong đám người có vị khách nhân tôn quý, chính là Thủy Nguyệt mắt xanh, tiểu thư của Nam Cảnh vương phủ, nàng phe phẩy cây quạt, đứng phía dưới đài quan sát phía trên bọn nô lệ.
Trong đám người bỗng nhiên có hỗn loạn.
"Ai! Có ăn trộm nha! Chạy đi đâu?!"
Trên phố góc này loạn thành một khối, bọn nô lệ rối loạn lên.
Kẻ lường gạt giương roi lên: "Các ngươi cũng đứng ngay ngắn cho ta! Tất cả không được nhúc nhích! Ngươi!" Hắn chỉ Mục Lạc, "Tới đây cho ta! Tới!"
Thân thể Mục Lạc ở phía trước che chắn cho Tiểu Khả, rốt cuộc Tiểu Khả cắt sợi dây, đối với Mục Lạc nạt nhỏ: "Đi!"
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, hai người xoay người liền chạy trốn, nhưng là kẻ lường gạt dường như đã có chuẩn bị, kêu người của mình giúp: "Ô kìa! Phản! Làm phản rồi! Người đâu, đuổi theo cho ta!"
Mục Lạc nhảy lên tường cao, Tiểu Khả cũng nhảy theo nhưng nhảy không đủ cao, bị người con buôn phía sau bắt được chân kéo xuống, ngay sau đó chính là tóm kéo xuống đất mà đánh.
Tiểu Khả đối với Mục Lạc phía trên hô to: "Chạy mau! Thác Thác, chạy mau! Đừng để ý ta!"
Tên lường gạt gác đao ở trên cổ Tiểu Khả, hướng về phía Mục Lạc hô đầu hàng: "Ngươi mà chạg, ta liền đem nàng giết chết!"
Tiểu Khả khóc lớn: "Mau chạy! Thác Thác! Không làm nô lệ!"
Cô gái này vì hắn lại phải thành nô đãi lần nữa sao? -- hắn cắn răng nảy sinh quyết tâm, rốt cuộc tung người nhảy một cái, trở lại.
Tiểu Khả đau buồn rơi lệ.
Kẻ lường gạt cùng đám người giúp đi lên chính là tóm Mục Lạc kéo xuống đất mà đánh: "Ta cho ngươi chạy! Cho ngươi chạy! Các ngươi! Đem tiểu cô nương này trói lại cho ta, bán vào kỹ quán đi!"
Mục Lạc nhìn Tiểu Khả, vạn phần cuống cuồng nhưng lại không có cách .
Thủy Nguyệt tiểu thư đứng bên dưới rốt cuộc nhìn đủ náo nhiệt, thong thả mà kêu một tiếng: "Khoan đã!"
Kẻ lường gạt quay đầu đối với khách nhân liền đổi sắc mặt, một mực cung kính: "Vị tiểu thư này có gì chỉ giáo nhỉ?"
Thủy Nguyệt tiểu thư nói: "Hai hài tử cũng không tệ, nhưng là ta bây giờ chỉ cần nha hoàn. Cô nương này ta mua. "
Thủy Nguyệt tiến lên, đỡ dậy Tiểu Khả, khẽ mỉm cười, hòa khí ôn nhi: "Ngươi không muốn làm nô đãi? Yên tâm, ta sẽ đối đãi với ngươi thật tốt, giống như tiểu muội muội của ta!"
Tên lường gạt nói: "Thật sao... Trong họa lại có phúc..." Một ít bạc, giao văn thư đồng ý, Tiểu Khả bị Thủy Nguyệt mang đi, khi đi nàng vẫn là quay đầu nhìn Mục Lạc, quyết định chủ ý: "Thác Thác... Ta sẽ đến tìm ngươi... Thác Thác..."
Nói tới chỗ này, bây giờ huyết nhục nhân Tiểu Khả dùng sức lắc Mục Lạc: "Ngươi có nhớ không? Ta nói được những thứ này ngươi đều nhớ sao?"
Mục Lạc khiếp sợ, gật đầu.
Tiểu Khả có thể nhìn hắn: "Không có nửa câu nói dối?"
"Không có... Ta đều nhớ..."
"Ta nói rồi ta muốn tìm ngươi, ngươi bây giờ gọi là Mục Lạc, nhưng với ta luôn gọi là hỏa lạc đắc thác thác! Thác Thác ngươi bây giờ không nhận ra ta, nhưng là ta nhớ ngươi! Vĩnh viễn nhớ mặt ngươi, một đôi mắt lấp lánh, mặt ngươi tròn trịa, cái cằm nhọn nhọn... !"
Huyết nhục nhân trong đôi mắt đen ngòm tràn ra nước mắt, nàng lấy tay lau một chút: "Đây chính là lí do, ta nhất định phải tìm được ngươi, phải đem ngươi từ nơi của Diệp đại tiểu thư mang ra ngoài. Ta biết ngươi không muốn làm nô tài. Ngươi nên ở chung với ta!"
Mục Lạc nhìn nàng, vẫn là không hiểu: "Nhưng là, Tiểu Khả... Ngươi làm sao sẽ biến thành cái bộ dáng này?"
Tiểu Khả nhìn lớp da được họa tỉ mỉ treo trên cái giá cười lạnh một tiếng, ánh mắt oán hận: "... Cũng bởi vì, ta không muốn làm nô tài nha..."
Ngày đó Tiểu Khả bị Thủy Nguyệt tiểu thư từ kẻ lường gạt trong tay mua về mang tới Nam Cảnh Vương phủ, nàng theo tới gặp được lại làm cho mình cũng hoài nghi: Ta không phải là bị mua về làm nha hoàn sao? Làm nha hoàn sao có thể tắm trong cánh hoa, ăn mặc đẹp đẽ, ăn ngon?
Nàng tắm thay quần áo, ở một bàn lớn mỹ thực trước mặt khiến nàng thụ sủng nhược kinh, lo lắng bất an.
Thủy Nguyệt tiểu thư nhìn nàng một cái, khóe miệng cười chúm chím: "Ăn đi. Nhìn làm gì?"
"Cái này, đều là cho ta?"
Thủy Nguyệt đẩy đĩa điểm tâm hoa đào về phía trước: "Dĩ nhiên."
Tiểu Khả bất chấp, cầm lên liền ăn ngấu nghiến nhét đầy đồ ăn trong miệng: "... Tiểu thư, không phải là mua ta về làm nha hoàn sao? Không phải là muốn ta phục vụ ngài sao? ... Thế nào lại cho ta ăn sung mặc sướng, đối với ta tốt như vậy nhỉ? ..."
Thủy Nguyệt đi tới phía sau chải tóc cho Tiểu Khả, từ từ nói: "Ngươi xem chỗ này của ta thiếu nha hoàn sao?"
Tiểu Khả u mê, lắc đầu một cái.
Thủy Nguyệt nói: "Chính là nha. Ta không thiếu nha hoàn. Nhưng là ta thiếu một tiểu muội. Một muội muội đáng yêu, dáng dấp chiều cao sấp sỉ bằng ta. Ta có thể nói chuyện với nàng, chiếu cố nàng, nuông chiều nàng..."
Tiểu Khả lòng tràn đầy cảm kích: "Tiểu thư nha, ngài đối với ta thật tốt."
Thủy Nguyệt véo véo thịt trên mặt Tiểu Khả: "Nhưng là ngươi nha, vẫn có chút gầy, ta muốn nuôi ngươi mập một chút, khí sắc khá hơn một chút. Sau đó chúng ta liền có thể chơi đùa một cái trò chơi cực kì thú vị."
Tiểu Khả không hiểu: "Tiểu thư, trò chơi gì nhỉ?"
Thủy Nguyệt: "Ngươi sẽ đổi thành tiểu thư, ta thành Tiểu Khả. Đây không phải là trò chơi thú vị nhất sao?"
Tiểu Khả gật đầu một cái, trong miệng còn nhét đầy thức ăn: "... Khẳng định thú vị! Tiểu thư nha, ngài đối với ta thật tốt!"
Thủy Nguyệt mắt xanh cười âm hiểm, quay đầu đối với bọn nha hoàn tuyên bố: "Các ngươi nghe đây, Tiểu Khả từ nay về sau chính là nhị tiểu thư nhà chúng ta!"
Tiểu Khả cứ như vậy ở lại Nam Cảnh Vương phủ được tiếp đãi đặc biệt mấy ngày, thẳng đến da thịt dần dần béo lên, khí sắc tươi tốt dồi dào, Thủy Nguyệt tiểu thư mang nàng đến một chỗ -- đó là mật thất dưới đất, Tiểu Khả nhìn xung quanh, khắp nơi đều là dụng cụ cổ quái, chất lỏng liên tục nổi bọt , bức tranh vẽ hình người.
Tiểu Khải nhìn khắp nơi, trong lòng sợ hãi nhưng miệng vẫn không nịnh nọt: "Oa, tiểu thư, đây là nơi nào nha... ? Những thứ này thật thú vị."
Thủy Nguyệt bưng một ly nước trà màu đỏ : "Nào, Tiểu Khả, đem cái ly hoa trà này uống cạn."
Tiểu Khả làm theo lời nàng, uống cạn hoa trà, trong nháy mắt chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, thoáng cái té xuống đất.
Nàng choáng váng mở mắt, ngồi dậy, loáng thoáng cảm thấy có gì đó khác thường, y phục trên người giống như bị thay đổi quá vừa người nơi nào đó thật căng chặt. Tiểu Khả tìm Thủy Nguyệt tiểu thư: "Tiểu thư... Ngươi đang ở đâu nhỉ? Trong đầu tóc ta ngứa quá a..."
Bỗng nhiên hai người từ bên ngoài đi vào, chính là thế tử Nam Cảnh vương cùng phu nhân, thế tử chỉ Tiểu Khả mắng to: "Ngươi đứa bé này, ta đã sớm nói cho ngươi biết không được luyện những tà môn dị thuật. Ngươi không nghe ta! Ta hỏi ngươi, đây là cái gì? Những thứ này đều là cái gì? !"
Thế tử bắt đầu đập bể dụng cụ vẽ trong căn phòng : "Ta cho ngươi quấy rối nữa! Ta cho ngươi quấy rối nữa!"
Tiểu Khả bị hù dọa đến ngơ ngác, ngoài miệng không dám ứng tiếng, trong đầu nghĩ ta cũng không phải Thủy Nguyệt tiểu thư nha, chính là nha hoàn của nàng, ngài đối với ta tức giận lớn như vậy làm gì?
Phu nhân đi lên chỉ về phía nàng: "Ngươi cái hài tử hư này nha! Còn không mau một chút van cầu thúc phụ ngươi? ! Cầu xin ngài bớt giận."
Tiểu Khả trăm miệng cũng không thể bào chữa, nhị vị có phải mù mắt rồi hay không? Nàng ấp úng: " ... Phu nhân, ta..."
Tiểu Khả bỗng nhiên nhìn thấy trong gương đồng sau lưng phu nhân trong đó là mặt của Thủy Nguyệt!
Thế tử phu nhân nói: "Cái gì, ngươi lại dám gọi ta là phu nhân? Ngươi nha, thật là tẩu hỏa nhập ma!"
Trong điện quang hỏa thạch, Tiểu Khả tỉnh ngộ, thời điểm mình hôn mê, Thủy Nguyệt tiểu thư nhất định là đem hai người hoán đổi hồn, linh hồn nàng bây giờ ở trong thân thể Thủy Nguyệt tiểu thư, Tiểu Khả cũng không dám nói mình xuyên qua, không thể làm gì khác hơn là quỳ xuống ứng thừa: "Thẩm nương, con, con... Thúc phụ, con sau này cũng không dám...nữa, ngài tha cho con đi!"
Thế tử thấy nàng quỳ lạy, lòng chua xót rơi lệ: "Thủy Nguyệt nha... Ngươi, ngươi đã bảo đảm bao nhiêu lần? Nhưng là chưa bao giờ biết hối cải. Ngươi có biết hay không, luật pháp Đại Đường, ngươi tu luyện yêu thuật, ngươi đây là, đây là phạm tội tử hình đó! Như ngươi vậy, ta có thể thế nào không phụ lòng tổ phụ ngươi? Phụ mẫu đã mất của ngươi?"
"Thúc phụ tha thứ con."
Thế tử khoát tay, đã sớm nản chí: "Ngươi không cần phải nói, ta với ngươi thẩm nương đã quyết định, ngươi không thể ở lại chỗ này nữa. Chúng ta phải đem ngươi đến hải ngoại! Chúng ta tự mình đưa ngươi đi! Có lẽ này đối với mọi người chúng ta mà nói chính là biện pháp tốt nhất!"
Thế tử cùng phu nhân xoay người rời đi.
Tiểu Khả ngồi dưới đất, trong đầu vân là tràn đầy tương hồ, Thủy Nguyệt tiểu thư lại từ phía sau đi ra, quả nhiên không sai -- nàng là dáng vẻ Tiểu Khả
Thủy Nguyệt cười: "Ha ha, đem thúc thúc ta cùng thẩm nương lừa gạt được! Ta thành công!"
Tiểu Khả: "Tiểu thư là làm sao làm được? Thế nào biến thành dáng vẻ ta, ta thế nào biến thành ngài? Ngài là đổi hồn hai chúng ta?"
Thủy Nguyệt khoát khoát tay chỉ, cố gắng hết sức đắc ý: "Hồn ngươi vẫn còn ở trong thân thể của ngươi, Ta cũng thế. Ta nha, ta chỉ là đổi da của chúng ta thôi! "
Tiểu Khả hoảng hốt, lại cố giả vờ trấn tĩnh, tiếp tục hỏi Thủy Nguyệt: "Ngài, ngài là làm sao làm được nhỉ?"
Thủy Nguyệt chắp tay sau lưng: "Phương pháp cụ thể, ta không thể nào nói cho ngươi biết. Thế nào, trò chơi này thú vị không?"
Tiểu Khả trong miệng nhận lời, trong thâm tâm thầm hiểu: Hừ, cái gì tốt chơi đùa, đơn giản chính là để cho ta cho nàng làm thế thân!
Tiểu khả chuyển đảo mắt: "Tiểu thư, chơi thật vui! Nhưng là, ngài cùng ta đổi da... Như vậy thật không sẽ bị người phát hiện sao? Không có sơ hở sao?"
Thủy Nguyệt rung đùi đắc ý: "Cho ngươi nói trúng, cái biện pháp này thời gian dài sẽ có một cái vấn đề. Bên ngoài không phải là da ngươi, bên ngoài của ta không phải là da ta, thời gian dài sẽ không có huyết sắc, nặng thì ngũ quan lệch vị trí." Nàng từ trong ngực móc ra một cái lọ thuốc nhỏ lắc lư trước mắt , "Bất quá không cần lo lắng, dùng dược hoàn của Linh Đang hoa phòng điều chế, là có thể tránh khỏi."
Tiểu Khả gật đầu một cái: "... Tiểu thư nha, ngài thật là ghê gớm nha!"
Thủy Nguyệt cười u ám: "Ngươi mới là tiểu thư..."
Lúc này huyết nhục nhân Tiểu Khả với Mục Lạc nói tới đây, dường như vẫn còn cảm thấy kinh khủng ngày đó phát sinh sự tình cùng Thủy Nguyệt tiểu thư lòng dạ rắn rết: "Kẻ lường gạt kia nói thế nào nhỉ? Ta trong họa có phúc? Nào ngờ, ta mới thoát khỏi ổ sói, lại rơi vào miệng hùm. Thủy Nguyệt tiểu thư lòng dạ rắn rết, nghiên cứu tà thuật, chính mình tẩu hỏa nhập ma, thậm chí lên kế hoạch kinh khủng giết chết thúc thúc cùng thẩm nương ép nàng lấy chồng xa! Ta bị đổi da, chính là thế thân nàng chuẩn bị tốt cho chính mình . Nàng đổi thành dáng vẻ ta, ở lại cảnh Vương phủ ngày qua ngày sống tốt!"
Mục Lạc nhìn nhìn Tiểu Khả: "... Nhưng là, ngươi không để cho nàng được như ý?"
Huyết nhục nhân Tiểu Khả nói: "Hừ, ta đương nhiên sẽ không để nàng ta mãn nguyện! Tuy không có tâm hại người, nhưng nên có tâm phòng người! Ta chỉ là tương kế tựu kế, gậy ông đập lưng ông mà thôi! Ngày ấy, ta khoác lớp da của Thủy Nguyệt tiểu thư bị thế tử Nam Cảnh vương cùng phu nhân đưa đi hải ngoại, trên thuyền bỗng nhiên xảy ra hỏa hoạn, nhưng là ta đã sớm đề phòng..."
( Happy New Year mọi người, tình hình là truyện sẽ edit chậm, mọi người thông cảm ∩__∩)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro