Chương 7.11: Đánh cược
Ban ngày ánh ắng chói chang.
Nữ tử trăng hoa da toàn thân đều bị lột đi, chỉ còn lại cái đầu cùng với máu thịt be bét, mùi máu tanh nồng, ruồi muỗi bay loạn.
Bọn nha dịch đem khăn che lại. Bốn phía bách tính bàn tán ầm ỉ.
Triệu Lan Chi biểu tình nghiêm nghị, trong lòng hắn thật đang tự trách: Nếu không phải tối hôm qua không chủ quan đi truy bắt hung phạm, có lẽ mạng của người phụ nữ này đã có thể giữ được...
Bọn nha dịch dẫn tới một nam nhân, chính là tình nhân của người chết, khóc quỳ dưới đất: "Hồi bẩm đại nhân, hôm qua ta vốn là cùng Thúy Liên cô nương đi nghe kịch uống rượu, trên đường nàng bỗng nhiên đổi chủ ý, nói cái gì cũng không chịu đi với ta, ta liền để nàng xuống xe, để tự nàng trở về. Không biết nàng làm sao lại bất ngờ xảy ra tai họa như thế này! Đại nhân, đại nhân! Chuyện này không liên quan với tiểu nhân a! Tiểu nhân có bằng hữu làm chứng! Chuyện này tuyệt không phải tiểu nhân làm!"
Triệu Lan Chi rũ mắt nhìn, không khỏi khinh bỉ: "Lương công tử ta nhận ra ngươi, cả ngày ở ngoài đường quyến luyến trăng hoa . Phong lưu nợ tình vô số, tin rằng ngươi cũng không có gan giết người cùng thủ đoạn. Đưa hắn đi xuống đi. Mỗi ngày đến huyện nha báo cáo hành tung!"
Nam nhân bị mang đi. Triệu Lan Chi cau mày: "Hiếu Hổ, truyền mệnh lệnh của ta, dán thông báo, bên trong thành có hung phạm tàn nhẫn hoàng hành, chuyên hãm hại nữ tử. Kể từ hôm nay, trong nhà có nữ quyến trẻ tuổi không được ra ngoài vào ban đêm!"
Hiếu hổ lĩnh mệnh: "Vâng!"
Vừa dán xong cáo thị chẳng mấy chốc, tin đồn kinh khủng lúc đầu đã được chắc chắn, trong thành Lạc Dương mỗi nhà đều xem chừng nữ tử đến cả tiểu nữ hải, cửa sổ đều đóng kín, mặt trời vừa lặn, không còn thấy bóng dáng nữ tử ra phố: Đây cũng không phải là đùa giỡn, đó là quái vậy lột da người nha!
Thế nhưng vẫn có người không tin tà, trong quán trà, Thủy Nguyệt cầm gương đồng nhìn ngắm khuôn mặt mỹ lệ của mình—— hôm nay nàng trang điểm cực kỳ xinh đẹp, nàng đang ở đây đợi người.
Rèm được vén lên, Mục Lạc từ bên ngoài đi vào, tiểu tử có gương mặt tròn trịa, đôi mắt sáng lấp loé không yên, trên người là thân y phục vải thô, thấy ai đều giống như có chút đề phòng lo sợ —— ô kìa, nàng nhìn hắn thế nào cũng đều cảm thấy khả ái.
Thủy Nguyệt cười híp mắt chỉ cái ghế để cho hắn ngồi xuống: "Ta cho rằng ngươi làm sẽ không tới đây."
"Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Thủy Nguyệt: "Nào lại đây, uống trà. Ăn hoa quả. Ta hỏi ngươi, chủ tử ngươi đã mang ngươi tới nơi này?"
Mục Lạc lắc đầu: "Chưa. Nhưng ta cũng không thấy nơi này nơi có gì tốt."
Thủy Nguyệt "xì" một tiếng: "Ở đâu tốt? Nơi này không tốt bằng ở trong chuồng ngựa thối hoắc cho ngựa ăn cỏ ? Đừng mạnh miệng nữa. Cũng đừng mang lòng đa nghi như vậy. Ta cũng sẽ không ăn ngươi."
Mục Lạc vẫn là cảnh giác: "Ngươi chung quy tìm ta rốt cuộc muốn làm gì?"
Thủy Nguyệt nhìn Mục Lạc đã lâu, giống như là thật cẩn thận suy tư về cái vấn đề này: "Ta nghĩ, muốn làm bằng hữu với ngươi. Theo ngươi học cách thế nào nói chuyện với con ngựa, hàn huyên chuyện phiếm với ngươi, ngươi nếu theo ta, đi theo ta về phủ, ta đối đãi với ngươi thật tốt, sẽ không cho ngươi làm nô tài. Sẽ không giống như chủ tử Viễn An nhà các ngươi ..."
Hắn ngắt nàng: "Viễn An đối với ta rất tốt!"
Thủy Nguyệt đốp chát: "Tốt là đối với ngươi như con ngựa, con chó, con chim trong nhà bọn họ!"
Nhắc tới Viễn An, tiểu hài này liền nổi bạo: "Ngươi nói bậy nói bạ!"
Thủy Nguyệt đã nói trúng tim đen: "Đánh cược đi!"
Hắn không hề nghĩ ngợi, quả nhiên tiến lên : "Đánh cược như thế nào? !"
"Hôm đó ta muốn con chi nhỏ từ trong tay bằng hữu, ta nói muốn, hắn liền đồng ý. Căn bản cũng không xem con vật cưng kia ra gì. Nếu ta từ trong tay Viễn An có thể nói xin ngươi về, như vậy đã rõ nàng không coi trong ngươi, ngươi hãy đi cùng ta, có được hay không?"
Mục Lạc nhấc chân phải đi: "Thật không có ý nghĩa!"
"Hừ, ngươi là sợ, ngươi cũng biết Viễn An nhất định sẽ đứa ngươi cho ta?"
Mục Lạc chần chờ.
Lời nói của Thủy Nguyệt khiến cho hắn nhớ lại chuyện lúc trước, Viễn An chán ở trước mặt Triệu Lan Chi, cùng tình cảnh Viễn An dùng roi ngựa chỉ vào hắn; nàng vênh váo hung hăng mà nói cho hắn biết "Ta là chủ tử ngươi!" Tình cảnh, tình cảnh nàng dùng cành mận gai đánh hắn ...
Hắn không chắc chắn, có lẽ nữ tử trước mắt này cái gì cũng nói đúng, Viễn An chính là coi hắn như con vậy cưng nhỏ, nói cho liền có thể cho đi.
Mục Lạc nảy sinh bất chấp: "Đánh cược thì đánh cược!"
Hắn xoay người muốn đi, Thủy Nguyệt quát ngắn: "Đứng lại!"
Thủy Nguyệt ném mộc bài cho hắn.
Thủy Nguyệt: "Cái này trả lại cho ngươi! Ngược lại ngươi cũng không cần gấp như vậy."
Hắn cầm mộc bài trong tay mà xoa xoa, không nhìn thấy khuôn mặt nàng ta tràn đầy tâm kế.
Một ngày trôi qua, Thủy Nguyệt lại tìm đến Viễn An, hai người vốn là đã quen từ lâu, chỉ bất quá một người không chút tâm cơ nào, một người thận trọng, Thủy Nguyệt giúp Viễn An trang điểm, thủ pháp tinh diệu, vừa nói: "Dùng cái tiểu thẻ này , đốt nóng một chút, vút ở trên lông mi một chút. Nhìn, cuốn cong lên ? Thật đẹp nha."
Viễn An nháy mắt mấy cái, rất là kinh hỉ: "Thật, giống như nữ tử người Hồ nha!"
Thủy Nguyệt: "Trên má thoa lên chút phấn, trên môi phải tô đậm nhìn mới tươi tắn, lại tô thêm một ít bột nhũ càng làm thêm rực rỡ."
Viễn An hết sức hài lòng: "Cám ơn Thủy Nguyệt tỷ tỷ, nhờ tỷ trang điểm cho ta, làm ta biến thành một người khác! Biện pháp lần trước tỷ nói với ta , biện pháp giả bộ yểu điệu ỏn ẻn, cũng rất tiện dụng. Ta vừa đi vừa lắc eo , bóp mũi lại nói chuyện, quả nhiên càng làm người vừa ý."
Thủy Nguyệt cười hì hì: " Muội đã thành công? Người kia, đến tột cùng là ai nhỉ?"
Viễn An cho tới bây giờ thẳng thắng, cũng không giấu được cái gì: "... Là... Không dối gạt tỷ tỷ, người kia là bộ đầu Triệu Lan Chi của huyện nha Lạc Dương..."
Thủy Nguyệt nghe một chút: "Muội muội thật là có mắt chọn. Triệu đại nhân ta sớm có nghe nói, hắn chính là đại anh hùng!"
Viễn An chắp tay: "Ô kìa, cũng không biết phải cảm ơn tỷ như thế nào?"
Lời này của nàng chính là tâm tư chờ đợi của Thủy Nguyệt: "... Ừ..."
Viễn An vừa thấy: "Tỷ tỷ cứ việc nói thẳng nha."
Thủy Nguyệt nói: "Viễn An nếu muội thật có tâm cám ơn ta, ta chỉ muốn thỉnh cầu với muội một món lễ vật."
"Tỷ tỷ nhìn qua có thứ gì thích, cứ việc cầm đi. Của muội chính là tỷ!"
Thủy Nguyệt nói: "Không phải là một vật. Là một người!"
Viễn An sững sốt, đảo mắt, quay lưng lại, Thủy Nguyệt này nói với nàng muốn một người?
Nàng nhớ tới lần đầu tiên thấy vị này, nàng ta ở bên cạnh chuồng ngựa kéo tay áo Mục Lạc, Viễn An liền tiến lên giải vây cho Mục Lạc.
Viễn An dường như ý thức được cái gì đó, rốt cuộc có chút lòng phòng bị: "Tỷ tỷ là muốn cái nô tài của ta?"
Thủy Nguyệt cũng không phủ nhận: "Không sai."
"... Là ai?"
Thủy Nguyệt cũng là thẳng thắn: "Là tiểu gia nô nuôi ngựa cho muội, Mục Lạc. Muội muội muốn cám ơn ta, thì tặng hắn cho ta đi."
Viễn An thoáng chốc mặt đầy chê bai: "Hắn? Hắn rất tinh nghịch, cũng không được dạy dỗ. Trong phủ chúng ta nhiều nô tài như vậy, tỷ tỷ làm sao lại nhìn trúng cái tên phản nghịch nhất. Tỷ cẩn thận a, không nghe lời, còn hay làm ầm ĩ, tỷ có thể chịu được."
Thủy Nguyệt "Viễn An muội muội mang lòng tâm tư, ngay cả ý trung nhân là ai cũng đều nói cho ta. Ta đây cũng không dối gạt ngươi. Trên thực tế, ta với Mục Lạc đã sớm tâm hữu linh tê. Nói như vậy, muội có hiểu không?"
Viễn An bị dọa cho giật mình: "Tỷ tỷ lời này, tỷ là cháu gái của Nam Cảnh vương, là tiểu thư quý tộc. Còn Mục Lạc chính là gia nô mới của ta, là chăn ngựa, làm sao tỷ và hắn có thể tâm hữu linh tê?"
Thủy Nguyệt nói: "Muội muội lời này ta không chấp nhận. Đừng nói tổ phụ bệnh nặng, phụ mẫu lại không có ở đây, ta tự làm chủ. Nếu như có phụ mẫu bên cạnh quản chế, ta với hắn cảm mến nhau, cũng không ngăn cản."
Viễn An nghe một chút, thầm nghỉ ta thẳng, tỷ so với ta càng thẳng hơn, thẳng đến độ cũng không quan tâm mặt mũi, lập tức nói: "Tỷ tỷ đã nói như vậy, Mục Lạc đối với tỷ cũng là tình hữu độc chung?"
Thủy Nguyệt cười cười: "Mấy ngày trước, hắn nhất định phải tặng cho ta một đôi hoa tai, ta biết đó là vật đính ước, tuyệt không chịu nhân. Không, không phải là không chịu. Mà là không thể. Ta nói cho hắn biết, nếu không từ chỗ muội đem hắn chuộc hắn chuộc về, hắn còn trở lại đây, ta liền tuyệt không thu hoa tai hắn đưa."
Nàng nhìn Viễn An, biết nàng đã bị mình lừa đên ngốc, lập tức dồn sát một bước: "... Nói rõ đi giữa tỷ và hắn, chính là chờ câu nói của Viễn An. Người này, muội cho hay là không cho ta ? Tại sao không nói? Mới vừa rồi muội nói thế nào, muội chính là ta. Thật tốt, không nỡ bỏ ư?"
Viễn An trầm ngâm hồi lâu, nhớ tới khi trước Mục Lạc vay tiền, còn ở trong phòng chứa củi trong nhìn thấy đôi hoa tai, thì ra là như vậy, thì ra là như vậy, thì ra là hắn là có người trong lòng...
Viễn An nhìn nàng một cái: "Thủy Nguyệt tỷ tỷ, tỷ đi theo ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro