Chương 6.9: Du côn Nê Cổ
Viễn An thân mang tâm sự nặng nề trở về nhà đi thẳng một mạch đến địa đạo dưới nhà kho, lúc đó dưới kho Thiên Xu đang cầm trong tay thuốc Hoàn Tử đút cho con khỉ đỏ, con khỉ sớm biết thủ đoạn lưu manh của hắn há mồm ra, ọe đầy lên mặt hắn, bên cạnh khá hơn chỉ có chút nước miếng.
Thiên Xu lau mặt lắc đầu than thở: "Dùng súc sinh thử dược thì không được ... Ta nói này, ngươi có tiểu nô tài, tên gì mà Lạc Lạc đáng yêu như vậy, mấy ngày nay sao không gặp?"
Viễn An nói: "Ta đã đuổi ra ngoài."
Thiên Xu nói: "Ngươi, cái đồ ngốc này, ngươi không cần thì đem hắn cho ta. Ta dùng hắn thử dược! Ngày đó hắn ăn một viên, hiệu quả khá tốt nha."
Viễn An nghe vậy liền cảm thấy được không đúng, nhìn Thiên Xu cùng con khỉ đỏ kia một lúc, bỗng nhiên nhào đến tóm chặt cổ áo Thiên Xu: "Ngươi cho hắn ăn thuốc ngươi luyện! "
Thiên Xu: " Vậy thì có sao?"
Viễn An: "Ăn vào sẽ biến thành cái dạng gì?"
Thiên Xu: "Thuốc kia là bổ thận tráng dương, sau khi ăn... Người chết có thể hoàn dương."
Viễn An: "Người sống? "
Thiên Xu: "Người sống biến thành lưu manh ...!"
Viễn An thoáng chốc sững sờ rồi, hồi tưởng lại thời điểm ngày đó Mục Lạc bị đánh đuổi: Trong chuồng ngựa mặt hắn đỏ bừng, miệng phun khói nghịch cái yếm, bộ dáng hắn nhìn thấy xuân cung đồ rất là kích động kéo nàng đặt ở dưới thân, sau đó lại bị người hành hung ...
Viễn An thoáng chốc đã hiểu rõ, nhảy cởn lên dùng đầu đập mạnh vào cằm Thiên Xu, chỉ nghe lão nhi kia ôm cằm rít lên nhếch miệng nhe răng. Viễn An quay đầu xông ra ngoài.
Vừa ra khỏi kho, vừa vặn bắt gặp nô tài Cẩu Nhi vừa mới trộm cái yếm của nha hoàn đang cầm ở trong tay đùa nghịch , Viễn An tiến lên túm cổ Cẩu Nhi: "Đến đây, ta có chút chuyện muốn nói với ngươi ... "
Cẩu Nhi suýt chút bị doạ tè ra quần, há mồm liền nói thật: "Tiểu chủ tử nha, đại tiểu thư, không phải ta làm, không phải ta làm, đều là thiếu gia an bài!"
Kẻ đầu têu đang đứng trước mặt, chỉ trong nháy mắt Diệp phủ đã bị Viễn An làm cho nháo lộn chổng vó lên trời, Diệp đại nhân vừa hạ triều, mới đặt chân đến cổng đã bị lão bà của hắn khóc sướt mướt lôi kéo đi vào, trong đại sảnh nô tài Cẩu Nhi quỳ ở một bên kêu rên, trên đất có để cái yếm, xuân cung đồ, còn có một nén bạc.
Viễn Ninh đang chật vật tránh né quyền cước của Viễn An, tỷ tỷ của hắn tuy bị bọn hạ nhân ngăn cản, nhưng khí lại lực lớn vô cùng, thân thể bay lên đá chân đạp vào mặt Viễn Ninh, mấy chậu hoa cảnh bể đầy trên mặt đất, Viễn Ninh gào khóc, cực kỳ thê thảm. Hạ thúc ngăn cản, khuyên nhủ Viễn An:"Tiểu chủ tử, có gì không thể từ từ nói, đừng đánh thiếu gia nữa ... Đừng đánh thiếu gia như vậy nữa! Nếu như đánh hỏng rồi, lão gia trở về thì ngài biết ăn nói làm sao chứ !"
Viễn An đỏ cả mặt, nghiến răng nghiến lợi, hình dáng đáng ghét, một bên quyền đấm cước đá vừa mắng: "Cái thứ không biết xấu hổ! Dám sai khiến gã sai vặt vu oan hãm hại nô tài của ta ! Làm cho ta đem hắn đuổi ra ngoài! Ta đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi!"
Viễn Ninh khóc lóc mắng to Cẩu Nhi: "Cẩu nô tài, lúc ta cho ngươi bạc mặt mày ngươi hớn hở, quay đầu liền bán đứng ta!"
Cẩu Nhi khóc lớn: "Thiếu gia chớ mắng ta! Ta là không cẩn thận để tiểu chủ tử cho bắt lấy ..."
Viễn An nào quản bọn họ chó cắn chó, xoay người mãnh liệt đánh Viễn Ninh, hạ nhân trong nhà ngăn cản, Viễn Ninh ôm đầu chạy vòng quanh cây cột mắt thấy Viễn An bị ngăn cản liền muốn thoát thân, bỗng nhiên trượt chân liền té theo thế chó đớp cứt, Viễn An khí lực vô cùng lớn, hất mọi người ra lập tức phóng tới, liền muốn cho một trận mưa quyền rơi vào đầu Viễn Ninh -- Diệp phu nhân khóc sướt mướt kéo Diệp đại nhân đi vào: "Lão gia mau nhìn xem, tỷ tỷ của hắn vì một tiểu nô tài mà muốn đánh chết hắn, ta quản không được rồi!"
Diệp đại nhân tình thế cấp bách gào to: "Viễn An ngươi đây là muốn làm gì!"
Viễn An thấy phụ thân nàng đã đến, thu tay lại, vẫn nhìn chòng chọc Viễn Ninh.
Diệp phu nhân tiến lên đỡ Viễn Ninh dậy, ngón tay đẩy đầu hắn: "Ngươi nha! Thật không có tiền đồ, ngày nào cũng bị tỷ tỷ của ngươi bắt nạt ngươi!"
Viễn An ở trước mặt phụ thân cúi đầu dừng lại, liếc mắt nhìn Diệp phu nhân, cắn răng cười gằn: "Mẫu thân giả mù mưa xa cái gì Viên Ninh tiền đồ không kém đâu, còn nhỏ như vậy mà biết dùng âm mưu quỷ kế tính kế người rồi!"
Viễn Ninh mặt đầy nước mắt mũi, hung hăng lau một cái: "Ta không có!"
Viễn An càng ngày càng bạo, lại siết chặc quả đấm: "Nói lại ta nghe xem!"
Diệp đại nhân nổi giận, đi tới vài bước : "Viễn An dừng tay! Từ nhỏ con đã ở bên ngoài gây chuyện thị phi, bây giờ còn muốn ở ngay trước mặt ta đánh đệ đệ. Rồi có một ngày ngay cả mẫu thân ngươi cũng đánh. Ngay cả ta ngươi cũng đánh. Đi ra ngoài!"
Viễn An kêu to: "Cha!"
Diệp đại nhân râu dựng trừng mắt: "Ra ngoài!"
Viễn An oán hận, vốn là tức không nhịn nổi lại chuyển ý nàng sẽ tìm cơ hội khác, thừa dịp ít người sẽ khiến Viễn Ninh mặt nở đầy hoa, liền tức tối bỏ đi.
Diệp phu nhân cùng Viễn Ninh thấy Diệp đại nhân quát Viễn An nhìn nhìn nhau coi như đã hả giận.
Diệp đại nhân chỉ vào bóng lưng Viễn An trách móc: "Ai ... Đứa bé này, sớm muộn cũng khiến cho ta gặp đại họa!"
Viễn An tay chân nhanh nhẹn vội leo lên ngựa chạy ra ngoài, dĩ nhiên là có chủ ý: Mục Lạc bị oan uổng, nàng phải tìm hắn trở về!
Cũng thời điểm đó tại nam thành trong một gian tại sòng bạc, bên trên cái bàn nhỏ đang đặt cược, người thu nhận Mục Lạc, Nê Cổ đã theo dõi kẻ đối diện rất lâu, người kia không có râu, da mặt trắng trẻo, trên người mặc áo choàng gấm, bên hông đeo một túi tiền, trong tay xách theo cái hộp nhỏ, sau lưng vác theo cái bọc cao gầy.
Tên bất nam bất nữ này vận may đang lên rừng rực, thắng không ít, tiền trên bàn tiền đều bị quét vào trong ngực của hắn, cười âm hiểm.
Nê Cổ liền nói: "Tiên sinh hảo thủ khí a."
Thanh âm của người kia mềm nhũn: "Này, chê cười rồi, chỉ là tùy tiện vui đùa một chút."
Nê Cổ nói: "Thắng được nhiều như vậy, còn tùy tiện vui đùa một chút !"
Người kia giương tay liền chia cho nhà cái một nén bạc: "Cũng không thắng bao nhiêu. Đây coi như là tiền sao?"
Nê Cổ trong lòng nở nụ cười: "Tiểu tử này, là con lợn béo giàu có! Tìm một cơ hội ta muốn làm thịt ngươi!"
Cho đến người kia rốt cuộc đã tận hứng đánh bạc rồi, đủng đỉnh rời đi, Nê Cổ liền đi theo phía sau hắn ...
Lúc này Mục Lạc đang ở bên góc đường lấy cho mình một khối nhỏ chân giò hun khói mà Nê Cổ đưa mèo con màu nâu gầy nhom, mèo con đi theo hắn hai ngày rồi, đoạt từ trong miệng hắn không ít thức ăn, liền muốn như vậy đi theo tiểu ca ca này, nhưng là tiểu ca ca cũng không muốn thu nhận nó, hắn là người đơn thuần trong đầu chỉ hiểu rõ sự tình gần đây là, ai đối tối với ai đều không thể tin, đều là giả dối, đều chỉ là chốc lát rồi sẽ trở mặt ... Mèo con còn có khối thịt chưa nuốt xuống, bỗng nhiên mấy cái lão bản nào là chủ quầy đồ ăn, chủ tiệm hoa quả... trong tay cầm theo côn bổng từ đằng xa kéo tới, ai cũng đang nổi trận lôi đình, hùng hùng hổ hổ: " Này, chính là tiểu tử kia!... Đúng! Là hắn! Đến chỗ chúng ta giật đồ, vừa xoay người lại thì tiền cũng không còn!... Đánh hắn!"
Chúng kẻ thù ập đến, Mục Lạc xoay người lại bỏ chạy, ai biết một đầu khác cũng bị người ngăn chặn.
Mục Lạc chân đạp ở trên tường muốn nhảy lên.
Lão bản quầy đồ ăn đã sớm có phòng bị: "Cẩn thận tiểu tử này nhảy rất cao, đừng để cho hắn mượn lực!"
Có người nhanh tay lẹ mắt đổ dầu lên tường, Mục Lạc chân đạp đi lên liền tuột xuống, ngã xuống đất.
Đám người vừa thấy, tầng tầng lớp lớp mà nhào tới đè lên chồng chất trên người hắn, cả đám dùng sức mà đè nhau nhe răng trách móc, thế nhưng bọn hắn rất hài lòng: "Này? bắt được chưa?... Hắn không chạy! Nhắm ngay rồi đè ở phía dưới cùng!" ... Thể trạng của chúng ta có thể đè chết hắn ! "
Có cái thanh âm rất nhỏ thỉnh thoảng truyền đến: "... Vậy mọi người liền đứng lên đi, thật không thoải mái ta sắp thở không ra hơi rồi!"
Đám người rối rít đứng dậy, thấy phía dưới cùng một tên mập nằm bẹp trên đất, đỡ dậy nhìn một cái: "Xong, đây không phải Lý lão bản cửa hàng thuốc ư?" Đã ngất rồi mau nhanh chóng đưa đi lang trung!"
Có người tức quá chừng: "Oa nha nha nha ... Làm sao rõ ràng nhắm ngay rồi đè tới nhưng không ngờ là Lý lão bản nhỉ! Lại để cho đứa trẻ kia trốn thoát rồi!"
Đám người nhanh đưa Lý lão bản đi chữa bệnh, nhất thời chim thú giải tán.
Trên mái nhà cách đó không xa Viễn An cùng Mục Lạc ngồi đối diện nhau, Viễn An thu lại khô lâu thủ, trong lúc đám người muốn bay thân ngăn chặn Mục Lạc, nàng liền dùng nó cứu Mục Lạc lên.
Viễn An nhìn Mục Lạc, Mục Lạc cũng nhìn nàng.
Vừa nhìn thấy hắn, nàng rất là nhiệt tình,vui mừng, may mắn, nhưng còn chưa kịp nói chuyện, hắn đã cúi đầu, trong nháy mắt đó chóp mũi hắn đỏ lên, chu mỏ, không có chút nào cao hứng!
Viễn An biết hắn đang tức giận, suy nghĩ hồi lâu nên nói như thế nào, rốt cuộc nói: "... Những người kia, tại sao đuổi theo đánh ngươi? "
Mục Lạc không đáp.
"... Ngươi có phải không nhận ra ta? "
Mục Lạc nghe xong lời này, quay đầu lại nhìn nàng một cái:
"... Viễn An."
"Vậy ta hỏi ngươi tại sao không đáp... Những người kia tại sao đuổi theo đánh ngươi?"
Mục Lạc lại là tắc nghẽn rất lâu: "... Chuyện không liên quan tới người."
Viễn An tức giận đến quá chừng: "Ô kìa, mấy ngày không gặp, còn dám mạnh miệng?"
Mục Lạc mới không quen mình có khuyết điểm, đang muốn nhảy xuống bị Viễn An kéo lại, nàng nhỏ mọn hạ giọng mà nói chuyện với hắn: "Này, đừng đi. Ta đã lật cả cái thành Lạc Dương thành mới tìm được ngươi, muốn cùng ngươi hảo hảo nói mấy câu đây này."
Mục Lạc không đi, xoay người lại nhưng không nhìn nàng.
Viễn An liếm liếm miệng, khiến cho nửa ngày sức lực: "... Theo ta hồi phủ đi. Sự tình ta đều đã điều tra xong, ta biết là người khác làm hại ngươi. Câu ngươi đến hậu viện nơi tắm của nha hoàn, Lại giấu những thứ đồ ở chỗ ngươi ngủ. Còn có mà cái lão gia hỏa trong nhà kho, dùng ngươi thử dược, ngươi ngày đó cũng là bị mơ hồ rồi... Này, dù sao, dù sao những chuyện này cũng không thể trách ngươi, đều là bọn hắn chọc ghẹo. Ngươi theo ta hồi phủ đi. "
Mục Lạc lưng hướng về phía Viễn An lắc đầu.
Viễn An nói: "... Ngươi yên tâm, ta đã trừng phạt bọn họ, bọn hắn cũng không dám nữa chọc ghẹo ngươi đâu."
Mục Lạc ngẩng đầu lên phảng phất suy nghĩ một chút, lại cúi đầu, giống như là đã suy nghĩ kỹ rồi, nói chuyện vẫn còn đứt quãng: "Bọn hắn, chọc ghẹo, ta không sợ. Ta sợ ngươi, ngươi lại đánh ta ..."
Viễn An cuống cuồng nói: "Ngày đó là ta không đúng. Nhưng ngươi là nô tài của ta, ta thà rằng chính mình đánh ngươi, cũng không muốn người khác dùng gia pháp với ngươi. Bất quá ta cũng sẽ không bao giờ như vậy nữa, ta, ta bảo đảm với ngươi, ta không đánh ngươi nữa ..."
Nàng nói như vậy, Mục Lạc có tin hay không. Hắn rốt cuộc quay đầu lại nhìn Viễn An, bả vai gầy bướng bỉnh, khuôn mặt tròn tròn như quả táo, trong đôi mắt màu nâu đậm hiện lên một màn ngày đó, một màn nhiều lần xuất hiện trong cơn ác mộng của hắn, cảnh tượng nàng dùng cành mận gai quất vào gò má hắn!
Không. Hắn không tin nàng.
Mục Lạc lắc đầu một cái, liền nhảy xuống chạy trốn. Viễn An không có đuổi tới, ngồi nguyên tại chỗ.
Không trung sét đánh, mây đen cuốn tích.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro