Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6.4: Trúng tà

Lại nói Mục Lạc bị Thiên Xu ám hại, không cẩn thận nuốt vào thuốc Hoàn Tử của hắn, chỉ cảm thấy toàn thân huyết dịch dường như được nhóm lửa thiêu đốt, xông xông thẳng đến đỉnh đầu lại muốn từ trên đỉnh đầu xì ra ngoài, khiến hắn cả người run rẩy không nhịn được lao đi như là mũi tên từ trong kho phóng ra ngoài, ở trong sân chạy quanh như điên, giống như làm như vậy mới khiến hắn dễ chịu hơn, như vậy mới có thể đem ngọn lửa trong người cả phát tán ra ngoài.

Bên phòng nhỏ mấy người hầu đang tu sửa , mấy người vác không nổi cột gỗ, Mục Lạc nhảy tới, một người một tay giơ lên, vác cột gỗthong dong mà ném lên trên nóc nhà, làm sập luôn cái nóc nhà mới sửa.

Hạ thúc đang tắm cho ngựa lớn , con ngựa bướng bỉnh không chịu đang cùng Hạ thúc hí hí phân cao thấp, Mục Lạc giống một tiểu toàn phong cuốn qua, bế con ngựa ném vào bể nước, trong tay Hạ Thúc còn đang giữ chặt dây cương thế là kéo luôn lão nhân gia vào trong bể nước bơi bơi cùng con ngựa.

Lão vú già đang thu dọn quần áo phơi khô, mắt thấy tiểu toàn phong Mục Lạc chạy tới làm hết thảy quần áo đều bị hắn vứt lên, mấy tiểu cô nương khá hơn chút liền trốn sau lão phụ nhân đi đầu.

Viễn Ninh thiếu gia lúc này đang luyện lưu tinh chùy bên giả sơn, lẩm bẩm: "Ta luyện võ công giỏi, về sau để xem tỷ tỷ còn dám bắt nạt ta không!" Mục Lạc từ bên cạnh hắn cuốn tới, có tâm muốn giúp hắn một tay, chỉ trong nháy mắt làm hai cái lưu tinh chùy trong tay Viễn Ninh biến thành hai lỗ tai chuột cắm tại trên đầu của mình, Viễn Ninh khóc lớn, mặt đầy huyết lệ: "Xú tiểu tử! Ta nhất định phải đuổi ngươi ra ngoài!"

Vẫn chưa xong, hắn chạy thẳng  đến bên giếng nước, nhưng có́ hai nha hoàn đang lấy dưa hấu từ bên trong thùng ra, hai nha hoàn lấy tay tìm một chút: "Ôi, dùng nước giếng ướp dưa hấu thật là mát!" Tiếng nói vừa dứt Mục Lạc bỗng nhiên lấn đến trước mặt, bọn nha hoàn và Mục Lạc mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau, một người nói sao đầu hắn lại đỏ như lửa thế kia, người đó vừa nói xong, Mục Lạc đã đâm đầu vào trong thùng nước, vốn là nước giếng lạnh lẽo vậy mà lại nổi bong bóng sôi ùng ục lên!

Phủ Diệp đại nhân đang êm đẹp cứ như vậy bị Mục Lạc làm rối loạn lên, thuốc của Thiên Xu làm hắn chịu các loại giày vò, cả ngày lẫn đêm,  ban đêm cũng không yên tĩnh, hắn ngồi xổm ở phòng đầu hướng về phía trăng mà rống to.

Bọn hạ nhân bàn tán sôi nổi: Đại tiểu thư tìm đâu về thứ yêu quái, ai mà biết hắn còn muốn gây ra tai họa gì nha!

Đêm hôm ấy bọn nha hoàn đang tắm, có người chợt phát hiện trên tường hở một cái lỗ  nhỏ, một đứa nha hoàn sát gần, chính nhìn thấy một con mắt ở bên ngoài loanh quanh, nha hoàn kia hét lên một tiếng: "Có người nhìn lén!" Cùng lúc mấy nha hoàn đang tắm rửa mặc áo vào , cầm gậy chạy đi muốn đánh lưu manh, lại chỉ nhìn thấy một cái chân gã sai vật biến mất ở nơi tường,  bọn nha hoàn bị mất dấu hắn tức giận nói: "Không biết xấu hổ, còn dám tới liền đánh chết ngươi!"

Lại nói trong phủ có mấy gã sai vặt thích chọc tức người như vậy, trong đó có một kẻ tên Cẩu Nhi, chuyên môn cọ rửa chum tương, khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, không lo tỉnh tâm làm việc, lại chọc lỗ nhỏ nhìn lén nha hoàn tắm rửa , chính hắn bị bọn nha hòa đuổi theo, Cẩu Nhi chạy vài bước liền sau trốn sau giả sơn đang còn sợ hãi không thôi, đột nhiên bị một người từ phía sau tóm chặt cổ áo, doạ lá cho gan hắn đều vỡ ra, quay đầu nhìn lại, lại thấy Viễn Ninh thiếu gia.

Cẩu Nhi cười cười, đầy mặt lấy lòng: "Thiếu gia, thiếu gia ôi thiếu gia làm sao ở chỗ này nha! "

Viễn Ninh đột nhiên túm cổ hắn: "Nô tài khốn nạn, ngươi dám nhìn lén bọn nha hoàn tắm rửa. "

"Thiếu gia nói sai rồi, ta đâu có đâu! "

"Dám nói dối, ta để quản gia đánh gãy chân ngươi."

"Đừng đừng Viễn Ninh thiếu gia, ông nội của ta, chân của ta bẻ đi, thiếu gia không sẽ không còn chó săn nữa."

Xa Ninh cười gằn, buông cổ áo hắn:  "Cũng đúng, vẫn là cái chó săn nhà ngươi giúp ta làm không ít chuyện!"

Viễn Ninh kéo hắn gần lại ở bên tai nói nhỏ vài câu, Cẩu Nhi lĩnh hội, mắt xoay tròn : "Đã hiểu thưa thiếu gia, ngài nhìn ta!"

Lại nói đến hơn nửa đêm, công hiệu của viên thuốc kia vẫn chưa hết, Mục Lạc nằm ở trên giường, vẫn là mặt đỏ đậm, trong miệng phà khói, Hạ thúc cùng nhũ nương ở bên cạnh nhìn xem, khá là quan tâm lo lắng, Hạ thúc nói: "Đoán chừng là bị trúng tà cả ngày đều như vậy, không thấy khá hơn chút nào."

Nhũ nương nói: "Không giống, ta nghĩ tới, ở quê có người bị bệnh này, chính là mùa hạ đầy hỏa khí đến làm rối loạn, ta châm cho hắn một châm là ổn thôi."

"Vậy mau châm, mau châm. "

Lão nhũ nương cầm kim vá áo lớn nhất, bỏ vào trong miệng lăn lăn cho tới khi cảm thấy đã khử trùng liền trừng hai mắt nhanh tay cho một châm đâm vào đỉnh đầu Mục Lạc!  Mục Lạc ngồi bật dậy, nhếch miệng gào khóc, từng chuỗi nước mắt lăn dài, vạt áo trước ngực đều làm ướt nhưng lại không phát ra âm thanh nào, nếu như biết hắn được chữa trị như vậy, e sợ Thiên Xu trong kho đất kia cũng sẽ đau lòng dùm hắn.

Cũng không biết là dược lực đã qua, hay là đại châm của lão nhũ nương có hiệu quả, qua một đêm đến sáng ngày thứ hai, Mục Lạc cảm thấy trên người không còn khô nóng nữa, cũng không còn tay chân run rẩy hận không thể điên cuồng chạy nữa, nhưng mặt hắn vẫn  đỏ lên, trong đầu vẫn còn u mê, đần độn mà cho ngựa cho ăn cỏ khô.

Bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng con dế tiếng kêu, quay đầu lại nhìn thấy một bóng con dế nằm trong bụi cỏ, tâm tính tiểu hài tử trỗi dậy, Mục Lạc ném cỏ khô trong tay nhào tới muốn muốn bắt nó chơi, nhưng là con dế lại nhảy đi  rơi vào phiến lá cỏ thật dài, làm cho Mục Lạc cũng nhảy theo, nhất định phải bắt được cái con dế lì lợm.

Hắn không biết, con dế đó là do  là Cẩu Nhi ngồi ở trên mái nhà, dùng cành cây xuyên qua sợi dây trong suốt buộc vào thao túng con dế, hắn thấy Mục Lạc đã cắn câu đuổi theo con dế rồi, không khỏi che miệng, hì hì cười, trong lòng nói mình thực sự là thông minh, thông minh. Cẩu Nhi liền này ở trên mái nhà treo con dế, dẫn dụ Mục Lạc tới phòng tắm bên ngoài. Con dế rơi vào trên cái hang nhỏ, Mục Lạc nhào tới, con dế lại chạy, Mục Lạc cũng là hiếu kì, liền thuận thế hướng về bên trong cái hang nhỏ nhìn một chút, thấy bên trong một đoàn thịt màu trắng mập mập cũng không phân biệt ra được là cái gì, hắn không hiểu được, lại kề tới trên tường mà nhìn, bỗng nhiên cái mập mập kia quay lại, chính là lão nhũ nương đang tắm ở bên trong.

Mục Lạc nào có thấy qua cảnh tượng như thế này, "Nha" mà một tiếng ngồi bệt ra đất, cùng lúc đó, mấy nha hoàn hung hãn bỗng nhiên xuất hiện, từng người cầm gậy trong tay liền bắt đầu đánh Mục Lạc, hơn nữa vừa đánh vừa mắng: "Tiểu hỗn đản! Sớm xem ngươi không phải thứ tốt, thì ra chính ngươi xem trộm chúng ta tắm rửa."

"Đánh chết hắn! Đánh chết hắn!"

"Hai ngày trước chính hắn đã ném cái yếm nhỏ làm rơi đầy sân!"

"Đánh chết hắn!"

Lão nhũ nương mặc xong y phục từ bên trong đi ra, nhìn thấy Mục Lạc, đau lòng cực kỳ: "Không nghĩ tới, ngươi, vốn ta còn tưởng rằng ngươi là người tốt đấy!"

Mục Lạc mặt như trái táo đỏ dường như sụp đổ: "Ta, ta, ta không có!"

Bọn nha hoàn làm sao chịu nghe, ba chân bốn cẳng đánh hắn: "Ít nói nhảm! Đánh hắn!"

Mục Lạc chỉ cảm giác trên mông đít trúng vài chân, hai má cũng bị người kéo tới đau đớn, rốt cuộc nhịn không được, phủi đất phóng lên, hướng bên ngoài mà chạy, bọn nha hoàn lại đuổi tận cùng không buông.

Tình cảnh này lại bị Cẩu Nhi ở trên xà nhà ôm bụng cười ha ha, lại từ trong lòng lấy ra ít thứ: "Ai, còn có chính sự chưa làm đây! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro