Chương 6.3: Giảo hoạt nhất
Viễn An cưỡi ngựa trở về phủ, ngồi trên ngựa thở hổn hển, đem dây cương ném cho Mục Lạc rồi rời đi.
Diệp phu nhân chờ đợi đã lâu liền tiến lên đón: "Viễn An thế nào, mau, mau cho mẫu thân biết ngươi thấy Triệu công tử như thế nào, mẫu thân nói cho ngươi biết hắn là hậu nhân nhà danh môn, thời điểm phụ thân con còn chưa thành danh, năm đó đã nghe tên gần xa đại tướng quân Triệu Kính Liên, ta nghe nói Thiên Hậu đối với hắn đặc biệt coi trọng đấy! Ồ kìa, dù có thế nào thì con cũng phải nói cho ta một câu chứ!"
Viễn An hung dữ quay đầu lại: "Ta nói rồi, chuyện của ta về sau không cần mẫu thân quản!"
Người nhanh chóng rời đi để lại Diệp phu nhân ở phía sau oán hận: "Thực sự là chó cắn Lã Động Tân, không biết tốt xấu!"
Mục Lạc từ xa nhìn Viễn An, cũng không biết rõ chuyện gì chỉ biết hiện tại nàng đang không vui.
Viễn An hầm hừ mà phóng vào mà kho, Hắc y nhân mới vừa có mấy viên thuốc viên ra lò, gắp cẩn thận từng li từng tí đặt ở trong mâm đưa đến trước mặt Viễn An: "Nào nào, lại đây thuốc ăn rất ngon đấy, ăn vào là đẹp trở ra. "
Viễn An cầm lấy giương tay liền ném đi: "Ta đã rất đẹp!"
Hắc y nhân vội nhặt lên, một bên lau khô một bên tức giận nói : "Đứa nhỏ này điên rồi, tự nhiên lại trút giận lên thuốc viên của ta , không phải là đi xem mặt ư , là người ta không coi trọng ngươi , hay là ngươi không coi trọng người ta...! "
Viễn An: "Ít nói thôi, ta có lời muốn hỏi ngươi, Thiên Xu hòa thượng?"
Hắc y nhân được gọi thẳng đại danh, ngẩn người ngồi dậy, giữ lại mũ trên đầu : "Thiên Xu hòa thượng, đúng, ta đúng đã từng có danh tự này, ngươi có lời gì muốn hỏi thì cứ hỏi?"
Viễn An cắn răng, chăm chú nhìn mắt của hắn rất lâu: "Năm đó thời khắc pháp sư Tam Tạng viên tịch ngươi có hỏa thiêu chùa chiền, cũng tàn sát đồng môn hay không? "
Thiên Xu nghe thấy lời ấy sửng sốt rất lâu, ngửa đầu nhẹ nhàng thở dài: "Ngươi hỏi ta, ngươi đã hỏi qua ta và ta cũng đã trả lời ngươi rồi?! Thời điểm lúc ngươi cứu ta ở biên ngoại, khi ta tỉnh dậy đã nói cho ngươi biết ta là tội pham Đại đường truy nã mười lăm năm trước Trần Thiên Xu!"
Viễn An cắt ngang lời hắn: "Ta muốn nghe ngươi nói một lần nữa, ngươi không phải! Tuy ta làm ra vẻ hiệp nghĩa, nhưng ta không muốn chứa chấp người xấu, làm đồng lõa!"
Trần Thiên Xu thống khổ nhắm mắt lại. Trước mắt phảng phất xuất hiện một màn thống khổ mười lăm năm trước : Ân sư Tam Tạng viên tịch, vì Tam Tạng Phật châu các đồng môn một mất một còn tranh cướp, trong tự viện cháy đại hỏa hừng hực.
Hắn chậm rãi nói ra: "Cái vấn đề này ta hỏi chính mình rất nhiều ,rất nhiều năm. Ta là người xấu ư? Sư phụ thu nhận ta, khoan dung ta, dạy dỗ ta đối với ta như cha ruột. Ta làm sao sẽ có lỗi với người. Nhưng là thế nào ta không phải người xấu, nếu như ta không có hành hung, hỏa thiêu Từ Ân Tự, sát hại sư huynh đệ. Tại sao ta lại thành tội phạm truy nã ! Mà sư huynh Thiên kiều lại trở thành quốc sư. Đến tột cùng ai thiện ai ác, ta cũng không biết nữa. "
Thiên Xu vân vê hai viên Phật châu trong tay.
Viễn An một lát không nói gì, rốt cuộc tìm chút chuyện phiếm hỏi: " Phật châu trên tay tại sao chỉ có hai viên? "
"Bởi vì sư phụ chỉ cho ta hai viên!"
Viễn An chán nản, xoay người phải đi. Thiên Xu ngược lại ở phía sau hỏi tới: "Làm sao ngươi không hoài nghi ta nữa?"
Viễn An lưng hướng về phía hắn: "Ngươi là đồ đệ đích truyền của pháp sư Tam Tạng, nếu quả thật là kẻ xấu công vu tâm kế thì đã sớm quyền khuynh thiên hạ làm sao mà rơi vào kết cục suy sụp tinh thần chật vật rồi được ta thu nhận trốn vào hầm đất dưới nhà kho! "
Thiên Xu nghe vậy cũng cười:
"Nói cũng đúng! "
Ban đêm, Viễn An nằm tại trên giường, mở to mắt nhớ lại thời điểm gặp mặt Triệu Lan Chi , tình cảnh, nàng là tin tưởng Thiên Xu nhưng vẫn có chút mâu thuẫn.
Lời nói của Triệu Lan Chi cứ phảng phất bên tai, hắn nói: "Trần Thiên Xu giết chết chính sư phụ mình, hỏa thiêu thiền viện, là kẻ giảo hoạt nhất hung hãn, chớ để bị lừa."
Viễn An thở dài xoay người, lầm bầm lầu bầu: "Ai, đừng nói, Triệu Lan Chi này bộ dạng kỳ thực rất được, nhưng ta chán ghét cái kiểu hắn luôn cho mình là đúng, hừ, ta mới không cần để ý đến hắn đấy! Nhanh ngủ đi Viễn An, ngày mai còn phải ra ngoài chơi đấy!"
Khí trời hôm sau khá tốt, mã nô Mục Lạc ở một bên cho ngựa cho ăn cỏ một bên thấp giọng nói chuyện cùng ngựa tựa như cùng bằng hữu tán gẫu bình thường.
Viễn An sôi nổi hoạt bát đi đến, nhìn thấy liền vui vẻ: "Các ngươi đang nói cái gì ?"
Mục Lạc quay đầu lại nhìn thấy nàng liền có chút thẹn thùng, cúi đầu, cũng không trả lời với nàng.
Viễn An cười hì hì không để ý lắm: "A,cùng ngựa nói rồi lại im lặng còn thẹn thùng nữa kìa, mau mau, dắt đến đây ta muốn ra ngoài chơi "
Mục Lạc đem ngựa dắt đến, dây cương giao cho Viễn An trên tay: "Đi nơi nào?"
"Đến xem gánh xiếc thú ở phía nam thành."
Tiểu gia nô chỉ mình: "Ta, ta cũng đi! "
Viễn An còn không trả lời, Hạ thúc từ phía sau tới: "Đi cái gì mà đi! Tiểu chủ tử cho Thạch Đầu cùng Tiểu Ngọc đi, vốn là nhân thủ sẽ trong phủ không đủ, ngươi ở trong nhà làm việc đi! Đưa lồng cơm này đến nhà kho đi. "
Viễn An lên ngựa động viên nói: "Ngươi trước nghe Hạ thúc làm việc, rãnh ta lại mang ngươi ra ngoài chơi nha. "
Viễn An đi rồi, Mục Lạc bất mãn: "Lần trước cũng nói như vậy! "
Lại nói hắn nghe Hạ thúc dặn dò cầm lồng cơm đi vào nhà kho chỉ thấy ánh lửa mờ mờ bởi vì nhớ tới Hạ thúc nói, nói hắn thả đồ ăn xuống không được ở lại bên trong.
Mục Lạc thả lồng cơm xuống, chợt nghe con khỉ tiếng kêu, rốt cuộc là tâm tính tiểu hài tử tò mò xoay người lại hướng về phía dưới đi về phía trong, hồ đồ tiến vào mật thất nơi ở của Thiên Xu, thấy bên trong đủ loại đồ vật hình thù kỳ quái ,còn có con khỉ trong lồng đang cầm tẩu thuốc hút.
Phía sau bỗng nhiên có động tĩnh, Mục Lạc đột nhiên quay đầu lại liền bị Thiên Xu tập kích chế trụ yết hầu.
Thiên Xu cười gằn, một giây sau lại phát hiện đôi đũa trong tay Mục Lạc đã cắm vào bên trong lỗ tai của mình.
Mục Lạc đe dọa người mặt cười kia, không chút nào e ngại: "Xem thử ai nhanh hơn! "
Thiên Xu vừa thấy tình thế gây bất lợi cho chính mình, buông lỏng tay, Mục Lạc cũng thả tay xuống.
Nháy mắt lão già liền trở nên nhiệt tình hòa khí: "Tiểu huynh đệ, ta chưa từng thấy ngươi nha mới tới ư?! "
"Ừ"
"Tên gì?"
Mục Lạc đưa mộc bài cho hắn xem.
Thiên Xu sờ sờ mấy lần cái mộc bài , khen: "Mục Lạc tên rất hay , tên rất hay người cũng như tên anh tuấn đáng yêu. Nào, lại đây để thúc thúc nhìn xem bựa lưỡi!"
Mục Lạc vội đẩy Thiên Xu ra.
Thiên Xu vội vã xua tay: "Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, ta cũng không ác ý chỉ là, chỉ là thật ra ta là danh y thích cứu người. Mục tiểu huynh đệ, không đúng, Lạc Lạc xin thứ cho ta nói thẳng, nhìn qua khí sắc đúng là không tệ, gân cốt khỏe mạnh, nhưng kỳ thực ngươi không biết, ngươi đã bị bệnh!"
Mục Lạc cau mày: "Nói bậy, thân thể ta rất tốt! "
Thiên Xu: "Lần đại tiện gần đây nhất có bình thường không?!"
Mục Lạc: " Không để ý?! "
Thiên Xu: "Cho ta xem một chút bựa lưỡi ngươi, ta liền biết ngươi đi đại tiện bình thường hay không liền!"
Thiên Xu dứt lời nắm cằm Mục Lạc, Mục Lạc vừa vừa mới há miệng, Thiên Xu nhanh chóng cho một viên thuốc đẩy vào trong miệng Mục Lạc.
Mục Lạc nuốt vào, sững sờ một hồi, bỗng nhiên nhãn quang đăm đăm, ngã xuống đất ngất đi.
Thiên Xu vỗ vỗ tay vui vẻ cười hí hí : "Rốt cuộc cũng tìm được một người sống cho ta thử dược rồi! Này, này Mục tiểu huynh đệ, tiểu Lạc Lạc! "
Mục Lạc bỗng nhiên tỉnh lại, mặt đỏ, lông khô, miệng nhả ra mấy vòng khói, chạy vài vòng như điên ở bên trong phòng, lại phủi đất một cái vọt thẳng ra ngoài.
Thiên Xu mặt mày hớn hở, mắt sáng lên: "Có hiệu quả rồi! Có hiệu quả rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro