Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6.18: Ta nghe theo người!


Đang lúc Mục Lạc xông vào hầm dưới kho tìm Thiên Xu cứu Viễn An thì Diệp phu nhân mời đại phu tới kê vài đơn thuốc tốt nhất cho Viễn Ninh , tiểu gia hỏa mập mạp đau đến oa oa kêu to: "Nhẹ một chút, nhẹ một chút!"

Diệp phu nhân từ bên cạnh cho hắn một cái tát: "Con còn có mặt mũi kêu à! Một thân thương tích là làm sao hả?"

Viễn Ninh mặt đầy nước mắt nước mũi mồ hôi: "Đau, đau chết ta !"

Đại Phu khuyên nhủ: "Phu nhân không cần phải lo lắng, công tử đều là bị thương ngoài da, đắp thuốc nhiều chút liền có thể khỏi."

Diệp phu nhân càng thương tiếc: "Con mau nói! Mau nói thật với ta, rốt cuộc là xảy ra chuyển gì mà biến thành như vậy!"

Viễn Ninh lắp ba lắp bắp: "Con... Con... "

"Nếu không nói vậy để ta gọi phụ thân ngươi đến hỏi con?"

Viễn Ninh sợ hãi khoát tay: "Không, mẫu thân, ta, ta thiếu nợ người ta tiền bị bắt đi... Tỷ tỷ nàng đi..."

Viễn Ninh lời còn chưa nói hết, Diệp phu nhân đã hiểu vội vàng cắt lời  Viễn Ninh, một bên nhìn người hầu nháy nháy mắt: "Không cần con phải nói. Ta đã rõ nhất định là tỷ tỷ ngươi một mực tức giận con không nghe nàng lời nói, ở bên ngoài lại khi dễ con! Con yên tâm, ta nhất định phải nói cho phụ thân con biết, để cho hắn làm chủ!"

Viễn Ninh còn biết phân biệt phải trái muốn thay Viễn An nói câu công đạo, nhưng da thịt vừa mới bôi thuốc đau đến muốn tè ra quần cũng chằng còn thiết quản tới cái gì.

Dưới kho, Thiên Xu tay chân luống cuống đổ thuốc cho Viễn An lại không cẩn thận làm rơi vãi đầy mặt nàng .

Mục Lạc ở bên cạnh cởi áo choàng trên người ra, toàn thân dính dấp đầy vết thương, dù đang đau đến nghiến răng nhưng hắn không để ý chỉ một mực ngồi xổm ở bên cạnh nhìn Viễn An, thấy hai mắt nàng nhắm nghiền không chút phản ứng khiến Mục Lạc lo muốn chết liền hỏi Thiên Xu: "Nàng thế nào rồi? Ngươi không phải là ngươi cho nàng uống thuốc rồi sao? Sao vẫn chưa tỉnh lại?"

Thiên Xu thoáng trầm ngâm, nhìn ngực Mục Lạc nói: "Hay ngươi lộ thêm chút da thịt ra cho ta xem thử?"

 Cùng lúc đó bên trong một gian nhà tranh nằm trên núi Cẩm Vân Tiệu Lan Chi được cứu từ trong đầm nước cũng từ từ mở mắt, nhìn thấy bóng dáng nữ nhân, hắn cảm thấy đó là người như đã từng quen  xoay đầu lại, trên gương mặt đó đeo mạn che kín nửa gương mặt.

Đến tột cùng nàng ta là ai, hắn vẫn chưa tra cứu. Hắn chật vật đứng dậy, vết thương đau nhức.

Tinh Tuệ quận chúa tiến tới: "Triệu đại nhân, trên người của ngươi bị cự mãng cắn bị thương, không thể  cử động lung tung."

"Đây là nơi nào?"

Tinh Tuệ cười cười: "Nơi này là nhà ta. Cách La Thiên động không xa, ngươi còn đang ở trong núi Cẩm Vân. Ta từ nhỏ bị lửa thiêu phỏng gò má, không thể lộ mặt gặp người, xin ngài tha thứ ta thất lễ. Dù thế nào cũng phải đeo mạn che mặt nói chuyện với ngài."

Hắn âm thầm nghĩ ngợi, mặc dù không biết người này thiện ác nhưng quả thật nàng ta đã cứu mình, nghĩ tới đây trước mắt một màn môi kề môi độ khí kia lại hiện lên, Triệu Lan Chi rất là mất tự nhiên liền đứng dậy quỳ lạy: "Là cô nương cứu ta từ trong đầm mãng xà ra, Triệu mỗ vô cùng cảm kích, xin nhận một lạy của ta!"

Tinh Tuệ liền vội vàng ngăn lại: "Triệu đại nhân nặng lời. Cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp. Huống chi, tối ngày hôm qua ta cũng có mặt tại La Thiên động nhìn thấy Hoắc Dương kia bức bách ngài giết người cứu bản thân, nhưng là ngài không chịu, khiến tiểu nữ hết sức bội phục."

Triệu Lan Chi ngẩng đầu lên: "Cô nương tối hôm qua cũng ở La Thiên động?"

"Đúng vậy..."

Triệu Lan Chi cúi đầu trầm ngâm.

Tinh Tuệ nhẹ nhàng cười cười: "Triệu đại nhân đang suy nghĩ gì? Trong lòng Triệu đại nhân nhất định đang hỏi, nữ nhân này là ai ? Thế nào lại ở trong La Thiên động? Thật không dám giấu giếm, ta vẫn luôn là khách quen của La Thiên động thường đi nơi đó thu thập bảo bối."

Triệu Lan Chi nghiêm mặt nói: "La Thiên đông là nơi đào trộm mộ phần, đầu cơ tích trữ, làm những vụ  mua bán chẳng tốt đẹp gì!."

"Câu tiếp theo ngài muốn nói  có phải là ta giúp hắn thủ tiêu thụ tang vật, cũng không phải là dạng người tốt đẹp gì, có đúng hay không?"

Triệu Lan Chi nói: "Cô nương đối với ta có ân cứu mạng. Lời này ta không thể nói, những đạo lý này trong lòng cô nương hẳn hiểu rõ."

"Triệu đại nhân, người sống một đời nếu không yêu thích cái gì thì thật là vô vị. Đồ vật trong La Thiên động, bất kể từ trước nó thuộc về ai, chỉ cần bày ra ở nơi đó bán đấu giá thì đó chính là duyên phận của ta và những đồ vật này. Duyên phận không thể làm trái, giống như ngài và ta gặp mặt ở chỗ này, có đúng hay không?" 

Triệu Lan Chi cười cười: "Mỗi người đều có lý giải riêng, cũng vì chính mình mà khuyên giải. Ta có thể hỏi một chút, cô nương gần đây là muốn đi La Thiên động tìm bảo bối gì?"

Minh Tuệ xoay người đưa lưng về Triệu Lan Chi, bị gãi đúng chỗ ngứa mà khẩn trương: "... Ba ngày này bọn ta đang đợi môt bức họa. La Thiên động sớm lộ ra tin tức, đó là  bức họa Thiên Hậu yêu quý nhất, bị bọn chúng dùng hết thủ đoạn rốt cuộc cũng lấy được. Ta nhất định phải có bức họa đó!"

Triệu Lan Chi nghe vậy thầm kinh hãi.

Tinh Tuệ nói: "Tối nay mở hàng, điểm nổi bật nhất chính là bức họa của Thiên Hậu kia!"

Triệu Lan Chi nghĩ ngợi, đứng dậy quỳ lạy Tinh Tuệ vội đỡ hắn dậy: "Triệu đại nhân đây là muốn làm gì?"

"Ta xin cô nương giúp ta một tay, tối nay dẫn ta trở lại La Thiên động!"

"Ngài mới vừa từ La Thiên động chạy ra huống hồ xém mất mạng. Tại sao còn phải quay lại?"

Triệu Lan Chi đạo: "Ta là bộ khoái, thân ở vực sâu, cạm bẫy là chuyện bình thường, lần này không chết thì vẫn là một trang hảo hán. Nhưng nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, lại không thể dứt ra thối lui . Cô nương đã cứu ta, đã làm người tốt xin hãy làm tới cùng, dẫn ta trở lại La Thiên động."

 Tinh Tuệ nhìn kỹ Triệu Lan Chi, trong lòng dường như rung động, xoay người: "Triệu Bộ đầu nghỉ ngơi cho khỏe, nếu ngài đã quyết muốn đi, ta nguyện hỗ trợ. Chỉ là thời điểm buổi tối đi cùng ta yêu cầu ngài phải cải trang một chút!"

Tinh Tuệ xoay người rời đi, Triệu Lan Chi nhìn bóng lưng nàng cảm thấy như đã quen biết.

Hắn dĩ nhiên không nghe được trong lòng nàng lời nói: Khương Nhẫn, Khương Nhẫn kẻ thù sát hại ngươi ở ngay cạnh bên nhưng vì phải lấy được Phật Châu ta nhất định phải lưu lại tính mạng hắn, không thể giết hắn báo thù cho ngươi, ta rất hận, rất hận !

Mặt trời lặn mặt trăng lên, trong hầm đất dưới kho Diệp phủ.

Viễn An từ trong ác mộng bật dậy kêu to: "Triệu Lan Chi! Triệu Lan Chi!"

Thiên Xu đang ngậm nước thấy nàng bật dậy liền giật mình phun thẳng vào mặt Viên An, Viễn An mặt đầy nước liền trấn định lại.

Thiên Xu mặt mày hớn hở hỏi: "Tỉnh chưa?"

Viễn An dùng tay áo lau nước trên mặt: "Ta đây là ở đâu?"

Thiên Xu chỉ Mục Lạc: "Đây là nhà của ngươi, chính Tiểu Nô cõng ngươi cùng với đệ đệ về đó. Ta mới vừa trị thương cho ngươi,  không có gì đáng ngại cả nghỉ ngơi một chút là được." Viễn An đứng dậy liền muốn đi ra ngoài.

Thiên Xu ngăn ở nàng trước mặt: "Ngươi đi đâu đó?"

Viễn An: "Ta muốn quay lại La Thiên động đi cứu Triệu Lan Chi!"

Thiên Xu: "Ngươi thiếu chút nữa là chết ở nơi đó, còn quay trở lại? Ngươi là điên à ?"

Viễn An tức gian: "Ta mới không điên. Ngươi thì biết cái gì? ! Người kia vì cứu ta mới rơi vào đầm nước đầy cự mãng, ta phải đi tìm hắn! Ta muốn đi vớt hắn lên."

Thiên Xu: "Trong đầm có nhiều cự mãng, còn có xác để vớt đi ra? Chẳng lẽ cự mãng ăn chay hay sao?"

Viễn An ngồi bệch dưới đất, oa oa khóc lớn: "Ngươi không nhìn thấy a! Vì cứu ta, Triệu Lan Chi chính mình rơi vào trong đầm thật thê thảm. Coi như dù hắn chỉ còn lại một mẩu xương ta cũng phải đem trở về, tìm khối đất phong thủy tốt mà chôn. Lại tìm một cô nương xinh đẹp vừa mới chết minh hôn cho hắn, đốt cho hắn ít vàng mã nhà giấy người giấy để đưa đến thế giới bên kia hầu hạ hắn! Ta coi như ta đã thiếu hắn đại ân tình!"

Viễn An như các bà lão nhà quê ngang bướng vỗ đùi khóc lớn, Thiên Xu nhìn nàng khóc tay vẫn không chậm trễ bôi thuốc cho Mục Lạc.

Viễn An chợt nhớ tới cái gì, cắn răng hung dữ: "Không đúng, sao ta có thể quên? Ta chỉ đi nhặt xác cho hắn thì có ích lợi gì? Triệu Lan Chi không phải là chết uổng công sao? Ta muốn đi báo thù cho hắn! Báo thù!"

Thiên Xu cười lên ha hả: "Thiếu chút nữa bị người ta chỉnh chết, còn quay lại báo thù? ! Quả nhiên chỉ được cái bốc phét khoác lác không đóng thuế không phạm pháp a!"

Mục Lạc: "Không cho ngươi cười! Không được cười!"

Thiên Xu: "Được ! Vẫn còn có một người ủng hộ."

Viễn An chỉ Thiên Xu: "Lão đầu nhi, ngươi nhất định là có biện pháp ngươi phải giúp ta!"

Thiên Xu quyệt miệng nói: "Uổng công ngày đó các ngươi tính kế  đổ viên thuốc vô miệng ta ? Uổng công các ngươi đùa bỡn ta? Ngươi nói giúp ngươi, giúp ngươi? Được. Vậy quỳ xuống,  ta sẽ giúp ngươi."

Viễn An: "Ngươi nói được? !"

Thiên Xu: "Được!"

Tiếng nói nhỏ dần, lúc này Viễn An liền muốn quỳ xuống lại bị Mục Lạc đỡ.

Mục Lạc thay nàng quỳ xuống trước mặt Thiên Xu, ngửa đầu nhìn lão.

Viễn An chấn động vô cùng không nói ra lời.

Vừa nhìn thấy hai người này ngốc như thế cũng không biết mặc cả, Thiên Xu liền cảm thấy mười phần bất đắc dĩ, vội đỡ Mục Lạc dậy.

Thiên Xu: "Chỉ đùa một chút thôi đều là người quen cả, quỳ tới quỳ lui thật là không có ý nghĩa..."

Viễn An đem Mục Lạc kéo ra sau lưng, mếu máo thấp giọng: "Không phải là ngươi buộc ta à..."

Thiên Xu nói: "Các ngươi mau nói cho ta nghe, là ai giày vò các ngươi thành cái hình dạng này! Đên tột cùng đám người đó như thế nào? Ở đâu?"

Viễn An khua tay múa chân bắt đầu đem sự tình ở La Thiên động đầu đuôi kể lại cho Thiên Xu.

Lão gia hỏa vân vê chòm râu, híp mắt, khẽ cười lạnh, trong lòng liền có dự tính: "Hừ, ta còn tưởng là cái thứ gì, không phải là ở trên vách núi tạc một cái động, mượn địa hình núi làm ầm ĩ sao? Cái gì động a, cái gì quật a đối phó quá dễ. Nếu ngươi sớm nói với ta thì chẳng chật vật như vậy!"

Viễn An: "Ngươi còn không mau nói? !"

Thiên Xu: "Hỏa thôi!  Phóng một mồi đại hỏa thật rầm rộ, bịt cửa vào cùng cửa ra để không có lối chạy đi. Nếu ngươi không muốn giết người liền mắt thấy bọn họ nhảy vào trong đầm cự mãng. Còn nếu muốn giết người, liền đứng chặn ngay nơi đó tới một người băm một người!"

Viễn An vừa nghe liền tự tin nói: "Ân ân ý kiến hay! Cũng là ngươi có biện pháp!"

Thiên Xu nói: "Yên tâm, ta chuẩn bị cho ngươi dầu hỏa, bột lưu huỳnh đều là có sẵn nha!"

Lão vừa nói xong ngay tức khắc điên cuồng tìm trong cái rương lớn.

Viễn An thoáng yên tâm, lúc này mới  quay sang nhìn Mục Lạc, hòa nhã mà thân thiết nói: "Ta hỏi ngươi, thời điểm mới đi ra từ trong nước ta phải quay lại cứu hắn, tại sao ngươi không cho ta đi?"

Mục Lạc thành thật trả lời: "... Ta sợ người chết."

Viễn An: "Vậy bây giờ làm sao lại để ta đi? Còn thay ta quỳ xuống yêu cầu lão đầu tử kia?"

Mục Lạc cẩn thận nhìn nàng, trong mắt phát ra đầy tia sáng rực rỡ: "... Người thế nào cũng phải đi, ta liền không thể ngăn người. Ta nghe theo người."

Viễn An lẩm bẩm: "... Ngươi nghe theo ta? Tốt lắm, lúc ta đi ta không muốn ngươi đi theo ta, a..."

Mục Lạc: "Không được."

Viễn An: " Trên người ngươi bị thương lo ở nhà dưỡng bệnh."

Mục Lạc: "Không đau."

Viễn An: "Ngươi ngoài sức lực lớn, căn bản không quyền cước chiêu thứ  gì, ta sợ ngươi, ngươi đi theo cũng làm liên lụy ta..." 

Mục Lạc dùng sức lắc đầu: "Không, không... Ta sẽ không liên lụy người, ta ở bên cạnh người, theo người đến đó!"

Viễn An không lay chuyển được hắn liền nói: "... Ta nhớ ngươi bị người kia chém vào bả vai, mau quay sang cho ta nhìn xem...!"

Mục Lạc tháo băng lộ ra vết thương, ngạc nhiên là vết thương hầu như muốn khép lại.

Viễn An kinh ngạc: "... Tại sao lại là như vậy? Vết thương trên người ngươi tại sao lúc nào cũng nhanh liền lại như vậy?"

Đang nói, Thiên Xu ôm đồ chạy tới: "Nào... cầm lấy cái này, hai người các ngươi một người một bọc, đi đến nơi đó liền lấy dầu hỏa cùng bột lưu huỳnh rắc lên, cho tất cả bọn họ đều đi đời nhà ma. Các ngươi phải cẩn thận , nhìn bộ mặt nạ bông này thấm ướt dán lên mặt phòng ngừa hơi khói sặc vào trong phổi!"

 Lão nhìn thấy vết thương Mục Lạc liền kinh ngạc :" Ơ... Vậy là làm sao mới bôi thuốc mà đã tốt lên nha? Nhất định kim sang dược của ta hiệu nghiệm hoặc là... Là tiểu Lạc Lạc da thịt không giống người thường? Nào , đến đây để cho ta nghiên cứu một chút..."

Thiên Xu nhào lên đang muốn nắm tay Mục Lạc, bị Mục Lạc đẩy ra.

Thiên Xu dựng thẳng hai hàng lông mày nói: "Trở mặt liền không nhận người à? Không phải mới vừa rồi ngươi còn xin ta hứ?"

Mục Lạc đáp lời  Viễn An: "Đi!"

Hai người này muốn đi, Thiên Xu ở phía sau gọi bọn họ: "Chậm đã! Lại đeo cái này lên!"

Hắn tiện tay đem một bộ dây thừng và dụng cụ hình cung ném cho hai người.

Viễn An một tay tiếp lấy: "Tạ! Trở về sẽ mời ngươi uống rượu!"

Hai người rời đi, Thiên Xu ở phía sau thoáng lo âu: "... Uống rượu hảo nha, nhưng chờ xem mạng các ngươi có đủ lớn hay không đã."

Viễn An cùng Mục Lạc ra ngoài đều tránh đi cửa lớn, Diệp đại nhân từ chính diện cản bọn họ lại.

Viễn An thấy cha nàng sắc mặt xanh mét, dùng đầu gối cũng đoán được đây là kế mẫu bày trò nói xấu nàng với cha, nàng rũ hai tay: "Phụ thân..."

Diệp đại nhân nói: "Ta hỏi con, thứ con vác trên người còn cầm trong tay kia là những thứ gì? Những ngày qua con đã làm gì? Còn mang theo tên tiểu nô mới đây là muốn đi đâu? Còn nữa  tại sao trên người Viễn Ninh toàn là vết thương, khóc thút thít? Mau nói thật với ta, có phải là con lại đánh nó?"

Viễn An phân bua: "Viễn Ninh chính là một tên nhát gan. Vết thương trên người hắn không liên quan đến con, con muốn đi ra ngoài..."

Diệp đại nhân: "Đi ra ngoài? Đi ra ngoài? Viễn An, con là nữ nhân, con là đại tiểu thư nhà quan, tuổi cũng đã lớn? Viễn Ninh nhát gan, ngược lại lá gan con rất lớn! Thân là nữ nhi, là tỷ tỷ  tại sao có thể giương oai làm càn như vậy, còn không phục? Ta cho con biết nơi nào cũng không cho đi! Bây giờ trở về phòng cho ta, phạt chép nữ huấn, nữ tắc !"

Viễn An bất động: "Con không, con có việc gấp, phải đi ra ngoài..."

Diệp đại nhân giận dữ, giơ tay lên muốn đánh Viễn An, lại bị Mục Lạc chụp lại cổ tay.

Diệp đại nhân nhìn thiếu niên thật thà này, nhất thời vừa tức vừa giận: " Được a ! Cái nhà này trong không có quy củ, con gái không nghe lời phụ thân dạy dỗ đến cả nô tài cũng dám động thủ với ta? !"

Viễn An thấp giọng ra lệnh cho Mục Lạc: "Buông tay."

Mục Lạc tòng mệnh buông tay Diệp đại nhân.

Viễn An nghiêm mặt nói: "Phụ thân, con là con gái của người , người có thể tùy tiện đánh con Nhưng là nếu như con rơi vào một đầm đầy cự mãng thì người liều mạng đi cứu con sao? Có người như vậy. Có người vì con mà liều mạng ! Con bây giờ đi nhặt xác hắn, báo thù!"

 "Đi!" Viễn An kéo Mục Lạc xoay người rời đi.

Diệp đại nhân ở phía sau hô to khiến cho nàng đứng lại nhưng cũng vô dụng.

Diệp đại nhân giận quá chừng, Diệp phu nhân giả vờ an ủi, kì thực lại cười thầm: " Viễn An xưa nay chính là dáng vẻ này, lão gia cũng đừng giân! Tối nay là yến hội thọ đản Thiên Hậu, Viễn Ninh đã khá hơn , chúng ta còn phải mang theo nó đi dự tiệc, lão gia ngài mau tới thử lễ phục đi..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro