Chương 6.16: Một màn kịch hay
Triệu Lan Chi để Hiếu Hổ ở lại trông nha môn, chính mình mang theo một số nha dịch dũng cảm tráng kiện cùng đi theo Chu Lễ Hiền ra khỏi thành Lạc Dương, bọn họ cứ một đường cưỡi ngựa mà đi cho đến núi Cẩm Vân, mọi người xuyên qua khu rừng rậm đi tới đầm nước nhưng thấy phía trên đầm tràn đầy sương mù không khí cực kì quỷ dị.
Triệu Lan Chi hỏi hắn: "Tới La Thiên động? Ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì?"
Chu Lễ Hiền nói: "Đại nhân, đầm nước này chính là nơi đi vào cửa động La Thiên , ngài chờ một chút ta là khách quen lập tức có chủ thuyền tới đón chúng ta."
Hắn dứt lời hét dài mấy tiếng thanh âm phá vỡ sương mù, truyền đến tận sâu bên trong đầm, không biết là vang dội lên núi cao bị đám cây mây và dây leo cản lại vang vọng tới tựa như có vô số người gào thét thật là khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.
Bờ bên kia La Thiên động, Hoắc Dương dùng kính lồi đã nhìn thấy Chu Lễ Hiền cùng Triệu Lan Chi, liền báo cáo Tinh Tuệ Quận chúa: "Quận chúa, lão Chu đem ngươi cần người mang đến."
Tinh Tuệ trầm mặt hạ lệnh: "Động thủ đi.!"
Chiết phiến vỗ nhẹ vào lòng bàn tay Tinh Tuệ: Chu Lễ Hiền chính là cái bẫy mà nàng sắp đặt dẫn Triệu Lan Chi đưa tới La Thiên động, nàng phải khiến hắn và Diệp Viễn An chết treo cùng nhau !
Tại đầm nước, Triệu Lan Chi nào hay biết mình sắp trúng mai phục nhìn thấy một người chèo thuyền độc mộc xuyên qua sương mù chầm chậm tới, người đó chính là Hoắc Dương.
Hắn lớn tiếng hỏi lão Chu lại tới? Lúc này mua bán cái gì?
Chu Lễ Hiền cười hắc hắc: " Mạng người!"
Triệu Lan Chi cả kinh, Hoắc Dương phóng lên bờ, tay cầm lưỡi đao sắc bén chặt đứt dây thừng trên người Chu Lễ Hiền, rồi xoay đánh xáp lá cà Triệu Lan Chi, kỳ thực Hoắc Dương cũng không ham chiến liền túm cổ áo Chu Lễ Hiền xách lên thuyền độc mộc, rẽ nước rời đi.
Triệu Lan Chi từ trong ngực lấy ra hỏa tiễn đỏ tươi đốt lên , hỏa tiển bắt hỏa bay lên sáng rọi phá tan sương mù.
Bọn nha dịch hét lớn: "Nhân phạm tẩu thoát!"
Triệu Lan Chi hạ lệnh: "Đuổi theo!"
Mọi người lên ngựa muốn đạp nước đuổi kịp thuyền nhỏ.
Đại mãng xà mai phục ở trong nước đột nhiên đánh tới, bọn nha dịch đại loạn , rối rít rơi xuống nước, mọi người cùng mãng xà tranh đấu kịch liệt tiếng kêu thảm thiết không dứt, sóng huyết cuồn cuộn.
Triệu Lan Chi vung đao đâm mãng xà , dần dần phát hiện một việc ngay sau đó hô to: "Điểm yếu của mãng xà chính là mắt! Con mắt!"
Bọn nha dịch nghe lệnh cho binh khí đâm về phía mắt mãng xà, đám mãng xà dần dần thối lui, có thể thấy chỉ trong nháy mắt bọn họ thương vong nghiêm trọng, nhóm người Triệu Lan Chi mang theo chỉ còn có mấy mạng cùng leo lên khúc gỗ trôi theo dòng nước.
Hoắc Dương đứng trên cao cười gằn, hắn làm sao có thể bỏ qua cho bọn họ? Ngay sau đó vẫy tay, cung thủ đã mai phục sẵn ở trên cây liền bắn tên, bọn nha dịch trúng tên rơi xuống nước. Triệu Lan Chi xoay đao ngăn đỡ mũi tên, một tay còn lại nắm sợi dây mây rũ xuống phóng xa đến giữa không trung, ném đao giết chết một số cung thủ.
Hai lần kịch chiến, một lần từ thoát chết trong mồm đại mãng xà, một lần từ thế hạ phong lộn ngược dòng phản kích đám cung thủ, lúc này thể lực Triệu Lan Chi đã tiêu hao quá nhiều mắt thấy chống đỡ hết nổi, rốt cuộc dùng hết lực khí toàn thân, dây mây đưa lên, buông hai tay ra lộn nhào một vòng vượt qua Thủy Đàm, lúc tiếp đất lại gặp phải trở ngại ngay trên bờ cát cửa động La Thiên.
Triệu Lan Chi lúc này đã kiệt sức trên người còn có vết thương ngẩng đầu nhìn một chút, Chu Lễ Hiền cùng Hoắc Dương cùng mấy tên thủ hạ đi tới.
Triệu Lan Chi oán hận nói: "... Hay cho ngươi tính kế mai phục ta..."
Chu Lễ Hiền cười to, một cước lại một cước đá Triệu Lan Chi: "Triệu Bộ đầu, Triệu đại nhân, rốt cuộc ngươi cũng có ngày này! Ta bị ngươi và thủ hạ ngươi bắt được giày vò thật thê thảm a! Hôm nay chính là ngày tử của ngươi!"
Chu Lễ Hiền không đề phòng, bỗng nhiên bị Triệu Lan Chi vùng lên quật ngã bóp cổ họng đè trên đất.
Chu Lễ Hiền tay chân chuyển loạn, không có cách nào lên tiếng.
Triệu Lan Chi cắn răng nghiến lợi: "Ta có chết cũng phải chết ở sau ngươi!"
Chu Lễ Hiền nhìn về phía Hoắc Dương cầu cứu, Hoắc Dương vẫn ung dung nhìn hắn chịu tội, cho đến khi mắt Chu Lễ Hiền trợn trắng.
Hoắc Dương ngồi chồm hổm xuống, đao gác ở trên cổ Triệu Lan Chi.
Hoắc Dương: "Buông tay..."
Triệu Lan Chi không buông tay, một ý muốn giết chết kể tiểu nhân này hãm hại mình.
Hoắc Dương: "Buông tay! Triệu bộ đầu đúng không? Ngươi tha mạng lão Chu, hắn chỉ là một lâu la, ngươi với chấp nhặt hắn làm gì? ! Buông tay, hai ta thương lượng một chút..."
Triệu Lan Chi nghe trong lời này còn có huyền cơ, liền dần dần buông tay, Chu Lễ Hiền cút qua một bên há mồm thở dốc.
Hoắc Dương từ trên xuống dưới nhìn Triệu Lan Chi mang theo nhiều chút tán thưởng: " Không tệ, thân thủ không tồi. Thật không dám giấu giếm, ta chính là ở nơi này mai phục tính kế ngươi, chưa trừ đi ngươi, ta khó mà làm ăn! Nhưng là Triệu bộ đầu ta thật sự bội phục ngươi, có rất ít người có thể giống như ngươi còn sống xuyên qua thủy đàm đi thẳng tới cửa La Thiên động. Ngươi đã tới vậy chính là khách của ta. Khách nhân đến chỗ của ta, đều là muốn tìm đồ, Triệu bộ đầu, ngươi như thế liều chết mạo hiểm, có thể cho ta biết ngươi đến tột cùng là muốn tìm cái gì ?"
Triệu Lan Chi cười lạnh một tiếng: "Không tìm cái gì, đến xem náo nhiệt."
Hoắc Dương nói: "Ngươi không thành thật nha... Ta đây giúp không ngươi..."
Triệu Lan Chi thoáng trầm ngâm: "... Ta muốn tìm một bức họa."
Hoắc Dương cười ha ha: "Để cho ta suy nghĩ một chút, Triệu Bộ đầu ngươi là người trong quan phủ nhưng phải đi tìm một bức họa... Phía trên kia, phía trên kia có phải hay không một nam một nữ ở dưới tàn cây chuối đọc sách không nhỉ?"
Triệu Lan Chi thầm kinh ngạc, thầm nghĩ khi trước mình không đoán lầm, bởi vì hỏi "Chẳng lẽ quả nhiên có ở nơi này? Đó là đồ vật trong cung sao các ngươi dám? !"
Hoắc Dương nói: "Cái gì mà đồ vật trong cung hay không trong cung , ở chỗ này của ta chỉ có đồ vật để bán. Triệu Bộ đầu, ngươi muốn tìm tranh ở chỗ của ta. Tối nay, chợ đêm mới mở, La Thiên động sẽ cực kì náo nhiệt, Triệu bộ đầu nếu muốn tìm tới tranh nhìn xem chính mình có bản lãnh kia hay không!"
Hết thảy mọi chuyện đều bị Tinh Tuệ đứng ở chỗ tố thu vào trong mắt không khỏi mỉm cười: Vai diễn sau nàng an bài đây rồi!
La Thiên động chợ đêm lại mở, vũ cơ nhảy múa, rượu thịt đầy bàn, cực kì náo nhiệt.
Tiếng chiêng trống vang, ở trên đài đấu giá.
Hoắc Dương giới thiệu với Triệu Lan Chi, hắn tỏ ra cung kính giống như Triệu Lan Chi và đám khách trên kia cùng một loại: "Triệu Bộ đầu mời xem, đây là minh khí chôn theo Hán Vũ Đế chính là minh châu hắn ngậm trong miệng .. Còn kia là hai đứa bé bằng đất xét, thấy sao? Đương thời cao nhân Không Không Nhi dùng máu thịt mình mà luyện chế thành, giữ nhà trừ họa ... Triệu Bộ đầu, ngài là người hiểu biết binh khí, vậy Đả Thần Tiên nghe nói qua chưa? Đó là dùng da Cửu Đầu Xà toàn chế, cao thủ luyện võ trong thiên hạ không khỏi không muốn có nó..." Hoắc Dương nhìn một chút Triệu Lan Chi, rất là đắc ý, "Thế nào, Triệu đại nhân? Ngài không cám ơn ta cho ngài mở mang tầm mắt sao? Ngài nói những đồ vật này chỗ của ta không thể so với bức họa trong cung đáng giá kia à?"
Triệu Lan Chi ngoài cười nhưng trong không cười, lạnh lùng nói: "Các ngươi đây là làm nhiều ít không thể lộ ra ngoài sáng mua bán, lại đi đào bao nhiêu mộ phần người khác? Ngươi không sợ bị báo ứng?"
Hoắc Dương cười khoa trương: "Triệu bộ đầu, ngươi nói đúng nha. Ta có lúc quả thật sợ hãi, còn muốn rửa tay gác kiếm đây!"
Bỗng nhiên trong bữa tiệc có khách kêu la: "Này màn biểu diễn đã nói đâu? Đã nói rồi sao vẫn chưa thấy!"
Hoắc Dương lên đài hướng mọi người chắp tay: "Các vị, các vị bình tĩnh chớ nóng ta nói lời giữ lời. Hôm nay màn biểu diễn quan trọng là một trận biểu diễn cực kỳ thú vị. Chúng ta xin mời bộ đầu huyện nha Lạc Dương Triệu Lan Chi đại nhân!"
Mọi người hiếu kỳ ngắm nhìn, thấp giọng bàn tán: "Ta biết hắn, biết hắn, trước đây không lâu vụ án Thiên Đoan Các không phải là do hắn phá sao?"
Hoắc Dương nói: "Triệu đại nhân là đại anh hùng, giết người như ngóe, tuyệt không nhân từ nương tay. Hôm nay ta mời ngài ấy đến chính là biểu diễn cho mọi người một tiết mục! Giết người! Người đâu, đưa tới!"
Mọi người cả kinh tiếp theo vỗ tay khen hay, tiết mục giết người sống thật kích thích phải xem thật kỹ nha!
Bọn tạp dịch dẫn tới ba người đẩy lên trên đài, bọn họ bị trói rất chặt dùng miếng vải đen che đầu, phát ra âm thanh ư ư trách trách , không thể nói chuyện có lẽ là miệng cũng bị chặn lại.
Hoắc Dương trình lên binh khí : "Triệu đại nhân, đao."
Triệu Lan Chi nói: "... Đao lớn là dùng để giết kẻ làm trái pháp lệnh! Các ngươi muốn nhìn cái tiết mục này? Lá gan các ngươi dài bao nhiêu? "
Hoắc Dương ngắt lời : "Đại nhân! Đây là ba tên đào mộ tặc, so với kia Chu Lễ Hiền còn đáng giết hơn. Ngươi giết bọn hắn chính là trừ hại cho dân ! Đây tuyệt không trái với quy củ của ngài ! Hơn nữa... " hắn hạ thấp giọng, giống như đnag đọc chú ngữ đối với Triệu Lan Chi: "Nếu ngài vung đao chém đầu bọn họ, bức tranh trong cung kia, ta liền lập tức trả lại cho ngài ! Tuyệt không nói dối!"
Triệu Lan Chi nghe thấy lời ấy, lại hơi có do dự: Sắp tới thọ đản Thiên Hậu, nếu không còn đem « tiêu hạ đồ » tìm về, bọn thái giám sợ là không thể bảo vệ được tính mạng!
Hoắc Dương tiếp túc ép hắn :"Triệu đại nhân, không muốn tìm ra bức tranh trong cung? Nếu không giết bọn hắn, vậy các ngươi đều chết chung!"
Triệu Lan Chi nắm đao đi từ từ về phía ba người che đầu.
Hai người giùng giằng, giãy dụa hệt như ba con cá sống.
Triệu Lan Chi bỗng nhiên chú ý tới giày một trong ba người đó, lòng thầm kinh ngạc, đi lên vạch miếng vải đen trùm đầu từng người xuống, rốt cuộc chính là Viễn An, Mục Lạc và thiếu niên sưng mặt sưng mũi không biết tên!
Triệu Lan Chi kinh hãi: "Là ngươi? ! Viễn An! Ngươi thế nào ở chỗ này à? !"
Triệu Lan Chi rút tạp vật bịt miệng của bọn họ ra. Cuối cùng bọn họ cũng có thể nói.
Viễn An la lên: "... Ta, ta tới cứu đệ đên chính là tên ngốc này, kết quả bị gài bẫy!"
Các khán giả ở phía dưới rêu rao lên: "Triệu Bộ đầu, mau giết người a! Chúng ta chờ xem thế nào!"
Bọn tạp dịch tiến lên muốn giết bốn người, Triệu Lan Chi giơ tay chém xuống làm chết vài tên.
Đám quan khách thấy giết người thật vô cùng hưng phấn lớn tiếng khen ngợi.
Hoắc Dương vỗ tay, một cái to lồng lớn từ phía trên ụp xuống cùng với cơ quan phía dưới hợp lại, đem Triệu Lan Chi, Viễn An, Mục Lạc, Viễn Ninh giam ở bên trong!
Hoắc Dương nói: "Triệu bộ đầu, ta cho ngươi cơ hội rồi, là tự ngươi không cần! Ta liền đem các ngươi cho mãng xà!"
Cái lồng bị treo lên, Hoắc Dương nói: "Chư vị khách quan, không phải thất vọng. Người giết người nói cho cùng cũng không có gì đặc biệt, mắt thấy trời sắp sáng, ta mời các ngài nhìn cự mãng trong đầm nước nuốt người sống đi!"
Mọi người điên cuồng khen ngợi.
Viễn Ninh trong lồng khóc lớn: "Tỷ tỷ! Tỷ tỷ a! Tỷ không phải là sẽ cứu ta sao? Chúng ta thật sự phải chết sao? !"
Viễn An tức giận, hướng về phía Hoắc Dương cùng bên ngoài mọi người oa oa kêu to: "Ta nói cho các ngươi biết, có giỏi giết ta chết! Nếu ta không chết ta liền chém tất cả các ngươi thành ngàn mảnh!"
Sắc trời dần sáng, chút ánh mặt trời xuyên qua sương mù trên đầm nước từ từ tán xuống, La Thiên động đêm nay quan khách vui vẻ đến đỉnh điểm : Cái lồng chứa bốn người từ trên vách đá chậm rãi hạ xuống, cự mãng trong đầm nước đã nhảy nhót tưng bừng, phát ra tiếng khè khè phấn khích...
Các khách nhân La Thiên động nâng cốc vui hết mình chờ đợi cảnh cự mãng nuốt người !
Phía trên động thạch có không gian bài trí trang nhã, là một nơi nhìn phong cảnh bên dưới cực tốt, Tinh Tuệ Quận chúa tự rót trà đưa cho Tiết Hạm, Tiết Hạm nhìn cảnh tượng cách đó không xa: "Ta biết hai người kia. Cái tên tiểu tử phách lối giương nanh múa vuốt ở trong thành, hóa ra là nữ nhân. Còn Triệu bộ đầu hắn là người tốt. Ngươi tại sao nhất định phải giết chết hắn?"
Tinh Tuệ nói: "Người này đi tới nơi này chính là muốn tìm bức họa của Tiết tiên sinh. Hắn đã để mắt tới liền sẽ không bỏ qua. Ta nhất định phải diệt trừ hắn. Nếu không vô cùng hậu hoạn. Hơn nữa, ta với hắn và còn có một người khác đều có chút tư thù . Mượn cơ hội làm việc của ngài nhân tiện diệt trừ bọn họ!"
Tiết Hạm cười cười: "Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết! Ta muốn bức họa kia, bức tranh kia, ngài giúp ta lấy được chưa ?"
Tinh Tuệ đạo: "Ta làm việc chưa bao giờ có bất trắc."
Nàng đã sớm thuận lợi lấy bức tranh, Tiết Hạm nhận lấy từ từ mở ra.
Tinh Tuệ: "Tiết tiên sinh, ngài muốn chính là bức này chứ? Bức tranh này được Thiên Hậu cực kỳ yêu quý « tiêu hạ đồ » , thỉnh thoảng lấy ra lẳng lặng ngắm nhìn. Tiết tiên sinh, ngài làm sao biết Thiên Hậu có một bức họa như vậy? Ngài cùng Thiên Hậu nàng có gì sâu xa sao?"
Tiết Hạm cũng không trả lời, chẳng qua là thâm tình nhìn bức tranh trong tay, bên tai phảng phất vang lên tiếng cười nói của một đôi nam nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro