Chương 6.14: Xông vào La Thiên động
Viễn An vất vả tìm được Mục Lạc đưa trở về, bên này còn chưa hết một ngày thì đệ đệ của nàng Viễn Ninh lại xảy ra chuyện.
Ngày ấy, hắn là bị mấy bằng hữu dụ dỗ đi uống rượu, mấy người bọn họ tụ tập bên trong nhã gian của đại tửu quán mới mở nằm ở nam thành, trên bàn đều là thức ăn ngon, rượu hảo hạng, bên trong đã có công tử trẻ tuổi mắc áo bào gấm ngồi chờ sẵn.
Một đám bằng hữu ngồi xung quanh chỗ công tử kia, nhiệt nhiệt nháo nháo mà giới thiệu:" Viễn Ninh, vị này chính là Hoắc tiên sinh mà ta đã nói với ngươi. Hoắc tiên sinh, vị này chính là công tử Viễn Ninh nhà hộ bộ thị lang."
Viễn Ninh rất là cung kính: "Hoắc tiên sinh, làm phiền ngài!"
Lại nói người này chính là chủ của La Thiên động Hoắc Dương, mấy ngày trước Viễn Ninh đi đánh bạc bị thua không ít, bạc trong tay lại không nhiều bằng món nợ trong sòng bạc, lén lấy ít đồ cổ của phụ thân hắn đi đổi chác, hắn còn không biết mình sắp bị người khác xách đại bổng tới đánh thành đầu bò.
Hoắc Dương cố mà làm ra vẻ: "Công tử không nên khách khí, giang hồ khẩn cấp, ai mà không thởi điểm sốt ruột lo lắng, ta làm gì, chắc hẳn các bằng hữu đều nói cho ngài. Tiền thì ta có chẳng qua là ngài phải lấy ra bảo vật gì mới được.!"
Viễn Ninh cẩn thận từng li từng tí từ trong lòng ngực lấy ra một bọc nhỏ, mở ra, là một cái bình ngọc dương chi.
Mọi người bên cạnh đứng lên, hít một hơi.
Viễn Ninh rất là đắc ý: " Bình ngọc dương chi đây là bảo vật mà gia gia ta cất giữ. Thế nào, xem như đã trả hết nợ của ta rồi chứ?"
Hoắc Dương một cái tay nhận lấy, xoay xoay nhìn một chút, bỗng nhiên từ trong chậu hoa cầm lên một cục đá đập bể cái bình kia.
Viễn Ninh cả kinh thất sắc: "Ngươi! Ngươi làm cái gì vậy? !"
Hoắc Dương túm lấy cổ áo Viễn Ninh, hung tợn nói: "Nãi nãi cái chân thối, dám can đảm lừa gạt trên đầu đại gia? ! Con mẹ nó, bình ngọc thạch quý một nay ta thấy còn nhiều hơn so với số lần ngươi ăn cơm, dám lấy cái thứ đồ hư này đến gạt ta? ! Ngươi có trả tiền hay không? Còn nếu không có tiền thì nói một tiếng, ta móc một con mắt của ngươi !"
Mọi người liền vội vàng tiến lên khuyên can: "Có gì thì từ từ nói! Có gì thì từ từ nói!"
Viễn Ninh nào thấy qua cảnh đời gì, bị Hoắc Dương này bị dọa sợ đến run lẩy bẩy xém tè ra quần: "Không biết tiên sinh tinh mắt như vậy, ta, ta, ta vẫn còn có bảo vật, ngài tha cho ta một ngày ,tha cho ta một ngày!"
Hoắc Dương sắc mặt hung ác: "Ta tha cho ngươi một ngày? Nói nghe thật đơn giản. Lỡ may ngươi kim thiền lột xác chạy mất thì làm thế nào? ! Mau đi với ta! Ồ, bên kia có phải là gã sai vặt nhà ngươi? Mau trở về báo tin cho đại nhân nhà ngươi, nói thiếu gia thiếu nợ không trả. Nếu tối nay không đưa ra bảo bối hàng thật tới La Thiên động ở núi Cẩm Vân chuộc người, thì ta sẽ lấy cái mạng nhỏ của hắn!"
Hoắc Dương xách cổ Viễn Ninh rời đi.
Cẩu Nhi chính là gã sai vặt đi theo lúc này bị dọa đến quá sức, xoay người chạy về phủ báo tin.
Bên này chuồng ngựa, Mục Lạc đang cho ngựa ăn rơm cỏ, rơm cỏ bên trong thêm nhiều chút thuốc tiêu hóa, vị đắng, con ngựa vốn không muốn ăn, Mục Lạc ôm cổ nó cũng không biết thấp giọng thì thầm chuyện gì, con ngựa liền nhu thuận chịu ăn. Viễn An đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này cười hì hì, nàng nhìn Mục Lạc suy nghĩ, không biết là mình lấy đâu vận khí mới thu được Mục Lạc cơ trí như vậy.
Cẩu Nhi tè ra quần chạy vào, gấp gáp ngã nhào ngay dưới chân Viễn An , hắn đau đến "ai u" một tiếng, còn đem Viễn An dọa cho giật mình.
Viễn An thấy rõ liền nhấc chân làm bộ muốn giẫm đạp, mắng: "Cẩu nô tài muốn làm gì?Hoang mang rối loạn! Ta thiếu ngươi cơm ăn à? !"
Cẩu Nhi lau một cái mặt: "Tiểu Chủ Tử! Tiểu Chủ Tử tha cho nô tài! Tiểu Chủ Tử không được! Ta đây là phải đi tìm lão gia phu nhân báo tin, thiếu gia hắn... Thiếu gia hắn...?"
Viễn An nói: "Lão gia phu nhân hôm nay đi thăm cô nãi nãi rồi! ... Viễn Ninh thế nào? !"
Cẩu Nhi nói: "Thiếu gia bị cường đạo bắt đi! Nói là, nói là... Tối hôm nay nếu không mang theo bảo vật đi cái kia La Thiên động ở núi Cẩm Vân, bọn họ liền lấy mạng thiếu gia!"
Viễn An kinh hãi, xách cổ áo Cẩu Nhi: Ngươi ngươi ngươi ngươi lời nói ra cho ta!"
Cẩu Nhi vừa khóc: "Thiếu gia đi theo bằng hữu làm ăn, phải bồi thường tiền, vốn muốn lấy ít đồ cổ đi trả nợ, ai ngờ đối phương biết là đồ dõm , đập bể tại chỗ. Bắt thiếu gia đi, để cho nô tài trở về tới báo tin. Tiểu Chủ Tử nha, chính là ta nói chỗ đó, nhanh chóng đi đi, trễ một khắc, mạng của Viễn Ninh thiếu gia khó mà giữ nổi!"
Viễn An gấp quá sức, cắn răng nghiến lợi: " Viễn Ninh tên ngu ngốc này! ... Ngươi nói, nơi đó là địa phương nào? La Thiên động, núi Cẩm Vân ?"
"Đúng chính là chỗ đó!"
Viễn An thảo luận: "...Ta biết núi Cẩm Vân, cách ba mươi dặm nằm ở hướng tây nam!"
Viễn An ném Cẩu Nhi xoay người rời đi.
Mục Lạc vừa nghe kinh động liền nhìn theo bóng lưng nàng.
Lại nói Viễn An ở trong thư phòng Diệp đại nhân lục lọi tìm kiếm rốt cuộc tìm được một món đồ khá đáng tiền, ước lượng ở trong tay nói: " Thứ đồ này rất đáng tiền, ta lấy nó đi chuộc Viễn Ninh về!"
Nàng vừa đi ra , cùng lúc Mục Lạc theo tới, cả hai suýt nữa va vào mặt nhau.
Viễn An: " Tránh tránh ra ? Chớ cản trở chuyện của ta!"
Mục Lạc nói: "Người đi đâu vậy?"
Viễn An: "Ra ngoài cứu đệ đệ!"
Mục Lạc tiến lên một bước: "Ta, ta, ta cũng đi!"
Viễn An sửng sốt một chút: "Liên quan gì tới ngươi?"
Mục Lạc nói: "Bất kể là chuyện gì nhưng chỉ cần là chuyện của người. Người đi đâu thì ta đi đó."
Viễn An trong đầu nghĩ hắn vừa mới gây chuyện ở bên ngoài lại không có lanh lợi, liền nói: Đi đi đi, ta gấp lắm, chớ phiền ta."
Viễn An đẩy Mục Lạc ra đi về phía trước, bỗng nhiên dừng lại quay đầu nhìn hắn đổi chủ ý, chỉ vì hắn nói ngươi đi đâu ta đi đó thật sự là thành tâm thật ý, rất êm tai, cong môi nói : "Đi thôi."
Mục Lạc cao hứng hai hàng mày dày cong cong nhướng lên, cực kì đẹp mắt, hắn nhanh chóng đuổi theo Viễn An.
Hai người không nhiều lời vung roi thúc ngựa mà chạy, không bao lâu đi liền tới núi Cẩm Vân, thấy nơi này rừng thiêng nước đọng, hàn khí sâm sâm, lúc này ánh chiều tà le lói, bên cạnh rừng rậm có một con đường mòn, tựa hồ có người đốt đèn lồng nối đuôi đi vào.
Viễn An nhìn Mục Lạc tỏ ý chớ có lên tiếng, hai người dắt ngựa theo ở phía sau.
Không bao lâu, hai người đi tới một cái đầm nước, ánh đèn phía trước liên biến mất không thấy gì nữa, chỉ thấy một vùng tăm tối.
Viễn An kinh ngạc, thấp giọng nói: "Kỳ quái, mới vừa rồi còn nhìn thấy nhiều người như vậy tới, thế nào lại không đuổi kịp?"
Mục Lạc nói: "Có lẽ là bơi qua."
Viễn An: "Cũng có thể. Phía trước không thôn xóm phía sau lại không quầy tiệm, nơi những người chỗ đó đến chính là La Thiên động. Ta trước tìm một chút nước này bao sâu."
Viễn An thúc ngựa bước vào trong đầm nước, ngựa vừa tiến tới mấy bước, bỗng nhiên trì trệ không đi nữa.
Viễn An kẹp bụng ngựa:" Đi!"
Ngựa bỗng nhiên gào thét, vó trước nâng lên, một con cự mãng miệng to như chậu máu phóng thẳng về phía Viễn An.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Mục Lạc từ phía sau phi thân tới ôm Viễn An nhảy lên bờ, hai người hoảng hốt lùi về sau mấy bước.
Cự mãng nuốt chửng ngựa của Viễn An ... mấy con khác so với cự mãng kia càng to lớn hung mãnh hơn, ngoi lên cuốn luôn ngựa Mục Lạc kéo vào trong nước, chỉ thấy bên trên mặt nước huyết thủy hòa tan.
Viễn An cả kinh thất sắc:" ... Suýt nữa là khó giữ được cái mạng nhỏ này. Không thể bơi lội qua được, ngựa còn bị ăn, ta làm thế nào đi tới La Thiên động ...!"
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên một cái đèn lồng từ đâu xuất hiện không một tiếng động đứng sau bọn họ, hai người quay đầu nhìn lại, trong bóng tối chỉ thấy một đôi mắt yêu kiều phảng phất sáng lên.
Viễn An mới vừa rồi bị đại mãng xà dọa cho hoảng, tim nhảy đến cổ họng, còn chưa có khôi phục lại thấy cái này, thoáng chốc cảm thấy tất cả lông tơ cả đều dựng đứng lên hết : "Thứ gì vậy? Trời ơi, con mắt lại bay ra ngoài thành tinh à? !"
Trong rừng rậm mà tối đen một giọng nữ truyền tới, tỏ ý hết sức khinh thường: " Ai, để ta moi thử mắt ngươi ra, xem ngươi còn nói nữa!"
Viễn An định thần nhìn lại thì ra là một nữ nhân, chỉ vì toàn thân mặc y phục đen, lại dùng khăn lụa màu đen che nửa gương mặt, trong đêm tối nhìn thật giống như chỉ có một đôi mắt.
Viễn An vỗ ngực một cái, đối với cô nương kia nói: "Ngươi là ai nhỉ? Ngay cả bước đi cũng không phát ra thanh âm...?!"
Người kia trả lời: "Ta là ai không quan trọng, nhị vị là muốn đi La Thiên động sao?"
Viễn An: "... Đúng... Làm sao ngươi biết?"
"Đây là lần đầu tiên ngươi tới?"
Viễn An: "Đúng."
Hắc y nhân cười khẩy: " Khó trách không biết sự tình, đầm nước này thông tới La Thiên động là đường bắt buộc phải đi qua, bên dưới đầm có vô số cự mãng cực kỳ hung hãn, người sống không lội qua được."
Viễn An: "Ngươi có thể có biện pháp?"
"Ta là khách quen, có thể dẫn các ngươi xuyên qua đầm này."
Viễn An: "Ai biết ngươi có gạt bọn ta hay không."
Cô nương kia nhẹ nhàng cười một tiếng, xoay người đi tới bên bờ, không để ý Viễn An.
Đèn lồng trong tay nàng thoáng động, một chiếc thuyền nhỏ chậm rãi lái tới.
Viễn An định thần nhìn lại, là con cự mãng tác động thuyền đẩy tới, lúc trước vô cùng hung hãn giờ lại kéo thuyền cho nàng, Viễn An trong lòng không khỏi khen ngợi: "Cái con rắn này thật sự giả bộ tốt!"
Cô nương lên thuyền, dừng một chút, quay đầu lại hỏi Viễn An: "Cơ hội chỉ có một lần, qua liền không nữa đến, đi lên sao?"
Viễn An hàng này đã sớm rục rịch, nắm tay Mục Lạc, một bước nhảy lên thuyền.
Hắc y nhân xoay người đã gãi đúng chỗ ngứa, khẽ mỉm cười.
Nàng chính là Tinh Tuệ quận chúa. Dĩ nhiên Viễn An không hề biết.
Trên đầm nước, hơi khói xa xăm, thuyền nhỏ chậm rãi xuôi về phía trước.
Tinh Tuệ trầm mặc, cũng đang âm thầm quan sát Viễn An.
Giày Viễn An bị bung ra, Mục Lạc nhìn thấy ngồi xuống giúp nàng buộc lên, ngoan thuận mà thân thiết.
Tinh Tuệ liếc mắt nhìn: "Hắn là nô tài của ngươi sao?"
Viễn An nói: "Đúng vậy, là mã nô của ta."
Hắc y nhân nói: "Tới chỗ này cũng mang theo hắn, nhất định người đắc lực bên mình?
Viễn An nói: "Cái này thì có liên quan gì với ngươi!"
Tinh Tuệ: "Hắn làm cho ta nhớ đến một nô tài trước kia , nô tài đó có thể vì ta làm tất cả mọi chuyện."
Viễn An: "Vậy sao không đi theo ngươi?"
"Bởi vì hắn chết! Hắn bị người khác hại chết!"
Chuyện này không nhắc lại thì thôi, nhắc đến cái chết của Khương Nhẫn chính là khơi lại vết sẹo của Tinh Tuệ, kẻ thù đang ở ngay trước mắt, Tinh Tuệ khó mà khống chế, bỗng nhiên xoay đầu lại, nóng nảy tức giận: "Các ngươi khiến cho ta nhớ lại chuyện không, tâm tình hiện tại tâm của ta không tốt, ta không muốn cho các ngươi ở lại trên thuyền của ta! Đi xuống cho ta! Các ngươi cũng đi xuống cho ta!"
Tinh Tuệ dùng mái chèo quất tới, Mục Lạc nhào ra phía trước bảo vê Viễn An ngăn cản mái chèo kia, thuyền nhỏ liền lắc mạnh, Viễn An cơ hồ muốn rơi xuống nước.
Vô số mãng xà từ dưới nước ngoi lên, con mắt lóe lên, răng sáng bóng, chờ đợi con mồi rơi xuống nước.
Viễn An khoác tay cầu xin tha thứ: Đừ̀ng đừng, tiểu thư có gì thì từ từ mà nói ! Nàng muốn tiền hay là muốn cái gì, chúng ta cứ từ từ mà thương lượng, nàng đuổi bọn ta xuống thuyền như vậy, bọn ta liền biến thành bữa ăn trong bụng mãng xà! Nàng xem, mặc dù chỉ lộ ra nửa gương mặt nhưng cũng biết được nàng là một cô nương mỹ lệ, hiền lành, ngàn vạn lần chớ đuổi chúng ta xuống thuyền nha!"
Tinh Tuệ nghe vậy dường như bị thuyết phục dừng tay , càng để ý: "Còn có chút mắt nhìn. Ta có một điều kiện!"
Viễn An nói: "Cô cứ nói!"
"Đã tới La Thiên động, nhất định là mang theo bảo bối tới bán. Âu cũng là duyên phận, ngươi lấy bảo bối ra cho ta xem một chút."
Viễn An nói: "Đây là đồ dùng tới cứu đệ đệ ta, ngươi sẽ không cướp đi chứ ?"
Tinh Tuệ khinh thường:" Hừ, ngươi có thể có cái đồ quý gì đáng giá để ta cướp! Ta chỉ là muốn nhìn một chút mà thôi. Thế nào, hay là muốn xuống thuyền tắm cho mát mẻ?"
Viễn An không cam lòng nhưng bị người chế trụ, không thể làm gì khác hơn là từ trong lòng ngực xuất ra cái bọc, mở ra đưa cho nàng xem.
Bên trong chính là môt thanh đoản kiếm.
Tinh Tuệ cầm ở trong tay ước lượng: " Thanh đoản kiếm nát này có gì quý hiếm sao?"
Viễn An nói: " Ngươi không biết đây chính đoản kiếm gia truyền. Ngươi có thấy chữ trên này không ? Đây là phần thưởng Cao Tổ ban cho Thái Gia Gia nhà ta ! Bình thường đều được phụ thân ta cất giữ cẩn thận từng li từng tí, nếu không phải vì cứu đệ đệ của ta, ta mới không dám đem nó ra đây. Nhìn thấy rồi? Mau trả lại cho ta!"
Thuyền nhỏ bỗng nhiên lắc mạnh mấy cái, Tinh Tuệ gói kỹ trả lại cái bọc cho Viễn An.
Thuyền nhỏ tiến vào sơn động đi theo một đường thủy đạo thật dài rồi chậm chạp ngừng ở bãi đá ghềnh, mấy tạp dịch đã chỉnh tề ở trên bờ nghênh đón.
Viễn An cất cao giọng nói: "Các ngươi nghe cho kỹ, ta là tới cứu đệ đệ của ta Diệp Viễn Ninh, mau lên một chút đưa ta đi cứu hắn!"
Tạp dịch nghe vậy, cung cung kính kính: "Mời đi bên này.!"
Tinh Tuệ đứng ở trên thuyền, nàng không động, Viễn An cùng Mục Lạc quay đầu nhìn nàng một cái, nàng cười lạnh nói: "Hy vọng ngươi may mắn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro