Chương 5.6: Hảo khán ( Thật đẹp )
Sau khi mã nô Thạch Đầu và Tiểu Ngọc rời khỏi, gã sai vặt Diệp phủ phát hiện công việc nhẹ nhàng hơn trước kia nhiều. Đây đều là nhờ phúc Tiểu Chủ Tử đem Hắc nam tử kia về, hắn ăn không ít, không nói nhiều, với ai tựa như cũng không quan tâm nhưng lại đem đám gia súc chăm tốt. Cho ăn cỏ mớm thuốc, tắm rửa cho sạch thật giống đã thương lượng tính trước, đám đại mã được chiêu đãi nồng hậu mà khoan khoái dễ chịu, người bên cạnh cũng dễ chịu theo.
Gã sai vặt cười hì hì với Hạ thúc nói tiểu tử này rốt cuộc là thần tiên ở đâu nhỉ?
Hạ thúc nói thật ra có một số người như vậy. Không thích nói chuyện với người nhưng với động vật rất tốt. Hắn thấy nam tử xách thùng gỗ cùng bàn chải đi ra liền hỏi hắn ta, ngựa cùng xe chuẩn bị cho các chủ tử xong chưa? Hôm nay ở Tĩnh vương phủ là điển lễ đại hôn của Tinh Tuệ Quận chúa bọn họ đều phải đi đấy!
Nam tử chẳng qua là gật đầu một cái.
Thiếu gia Viễn Ninh đủng đỉnh thong dong đi tới, vết thương trên mặt bị Viễn An giẫm chưa tốt lên vẫn còn đọng mấy cục ứ vàng, trên người một thân bào hết sức đẹp đẽ, là bộ dáng đi dự tiệc mừng.
Hạ thúc xuôi tay thi lễ: "Thiếu gia."
Viễn Ninh nói: "Mau dắt Hắc Sư Tử đến cho ta, hôm nay ta muốn cưỡi nó đi."
"Bẩm thiếu gia, Hắc Sư Tử bị bệnh, mới uống thuốc. Hay là ngài cưỡi Tiểu Long Đầu."
Viễn Ninh bĩu môi: "Bớt đi, Tiểu Long Đầu nào có uy phong Hắc Sư Tử. Mau, nhanh dắt nó ra cho ta!"
Đầu ngón tay hắn chỉ vào nam tử, nam tử cứ như vậy nhìn hắn, động cũng không động.
"Đang nói ngươi đó mau đem Hắc Sư Tử dắt tới cho ta."-- thiếu gia vẫn cứ kiên nhẫn chờ còn nam tử làm như không nghe không biết, động cũng chẳng thèm động.
Viễn Ninh tức giận quát: "Tên nô tài này! Quay đầu lại cho ta trừng trị ngươi!"
Viễn Ninh nghĩ muốn đẩy hắn ra, tự mình đi dắt Hắc Sư Tử, nhưng là nam tử giơ tay đẩy nhẹ một cái khiến Viễn Ninh ngã nhào ra đất.
Thiếu gia nhảy cỡn lên, xoay tròn quả đấm: "Ngươi được lắm! Không quy củ! Ta đánh ngươi!"
Hạ thúc vội vàng đi tới ngăn lại: "Thiếu gia! Thiếu gia! Ngài đừng chấp nhặt với hắn! Đây là người mà tiểu chủ tử... tiểu thư từ bên ngoài mang về, ai nói gì hắn cũng không nghe chỉ nghe mỗi tiểu thư. Ngài xem ngày đang bận y phục đẹp, chớ để làm bẩn. Để ta đi dắt Tiểu Long Đầu tới cho ngài!"
Viễn Ninh giận đến con mắt cũng gồ lên tới: "Ỷ là nô tài của tỷ thì ta không thu thập được ngươi? ... Đắc ý cái gì? Coi chừng ta đánh ngươi vãi răng ra đầy đất!" Ngoài miệng thì nói mạnh bạo mà dưới chân lại thức thời -- Viễn Ninh bị Hạ thúc nhanh chóng đẩy đi.
Bọn sai vặt nhìn nam tử cười: "Lá gan ngươi cũng quá lớn! Dám đem thiếu gia đẩy cái ngã nhào. Ai, ngươi nhanh lên, chuẩn bị cái xe này đi đón Tiểu Chủ Tử, nàng hôm nay không cưỡi ngựa."
Nam tử gật đầu một cái, tiếp tục buộc dây vào xe đi đến trước phòng Viễn An.
Hắn đưa xe ngựa đến cửa, nhìn nhìn đám hoa cỏ xung quanh, lại ngồi chồm hổm xuống quan sát kỹ con giun đất đang bò, bất chợt một con bướm đậu ngay chóp mũi hắn, con bướm vỗ vỗ cánh khiến hắn ngứa mũi liền hắt hơi một cái, vừa ngẩng đầu nhìn thì thấy mấy nha hoàn vây quanh một thiếu nữ xinh đẹp từ bên trong đi ra, nam tử nhìn lướt qua rồi quay mặt đi.
Bọn nha hoàn cười trộm: "Nhìn hắn ngốc này. Ô kìa, đừng có ở đó mà lười biếng, mau đỡ Tiểu Chủ Tử lên xe!"
Nam tử lúc này mới quay đầu lại liền thấy Viễn An một thân nữ trang, hắn nhìn tỉ mỉ, thấy trên đầu nàng có hai búi tóc nhỏ tròn, một bên cài trâm ngọc lưu hải ở giữa đính một viên ngọc lục bảo phỉ thúy, nguyên bản người này ngũ quan dáng vẻ rất thanh tú, đôi mắt đen láy, môi đỏ răng trắng, khi nàng cười hì hì lộ ra hàm răng thật trắng nha, trên tai nàng đeo một đôi khuyên hoa trân châu. Nam tử vừa kinh ngạc vừa khẩn trương nhìn nàng trong bộ dáng nữ nhân. Viễn An khóe miệng đôi mắt cong cong cười làm hắn ngượng ngùng mà cúi thấp đầu, dường như chỉ cần nhìn thấy nàng trong bộ y phục màu hồng phấn, trái tim hắn liền đập thình thịch như thế: "Ngươi, ngươi..."
Viễn An chẳng hề để ý nói: "Ta, ta... Ta như thế nào? Tiểu Chủ Tử ta vốn là nữ nhi. Ta mặc như vậy khó coi lắm sao?"
Nam tử nghe vậy dùng sức lắc đầu lại gật gật đầu: "Thế nào mà khó coi... Xinh đẹp. Thật xinh đẹp."
Viễn An nghe được lời khen ngợi đắc ý cười ha ha một tiếng, từ bên trong lấy một vật giao cho hắn: "À, cái này là cho ngươi: Đây là mộc bài của ngươi chữ phía trên là chủ tử ta tự mình khắc cho ngươi! Ta chọn cho ngươi cái họ này, so với mộc đầu mộc hay hơn đúng hay không? Đây chính là tên ngươi. Mục Lạc."
Nam tử nhận lấy nhìn cẩn thận, lại quan sát, lục lọi khi biết là "Nàng tự mình" khắc, liền đặc biệt vui vẻ.
Viễn An nhìn bộ dáng hớn hở của hắn cười nói: "Ồ? Lại quên? Gọi ngươi phải đáp a. Mục Lạc!"
Nam hài cũng không đáp lại, chợt ngẩng đầu: "Ngươi thì sao?"
"Ta cái gì?"
Hắn chỉ mộc bài trong tay: "Ngươi, ngươi cái này."
Viễn An nói: "Ta là chủ tử không dùng mộc bài."
Tiểu Hài cau mày: "Vậy ngươi, ngươi, tên gì, kêu?"
"Ta chưa nói với ngươi sao? ... Gọi là Viễn An. Ta tên là Diệp Viễn An."
Hắn thấp giọng nói lại, như độc thoại với chính mình: "Viễn An... Viễn An! Diệp Viễn An..."
Thấy bộ dáng đó của hắn, Viễn An ôm bụng cười: "Ngươi gọi tên ta? Tiểu tử này thật lớn mật, dám gọi tên ta!"
Bọn nha hoàn đi lên vây quanh giáo huấn hắn: "Tiểu tử này lá gan quá lớn, dám kêu tục danh của chủ tử !"
Nhưng Mục Lạc rất nghiêm túc: "Gọi ngươi, ngươi đáp lại nha! Viễn An... "
Viễn An cười lăn đến trên xe: "Càng ngày càng không quy củ, đi nhanh đi! Ta không muốn đến trễ!"
Diệp đại nhân cùng phu nhân mỗi người ngồi kiệu, Viễn An ngồi xe, Viễn Ninh cưỡi ngựa, Diệp gia bốn người bốn chiếc đi qua phố xá náo nhiệt thành Lạc Dương thẳng đến phủ Thượng Thư Lệnh . Nơi đó cửa lớn rộng mở gia nhân đã ở cửa chào đón, các tân khách nối đuôi nhau vào, phu xe cùng mã nô đều được đưa hậu viện nghỉ ngơi. Trong hoa viên hết sức náo nhiệt, đội nhạc trình diễn, vũ cơ nhảy múa, các quan lớn trong quan trường quen nhau và các khách quý bắt chuyện lẫn nhau..
Bên trong đám đông xa xa Viễn An đã nhìn thấy Triệu Lan Chi cao người ngoài nửa cái đầu, tuấn tú mạnh mẽ kiên định giống như cây tùng dương, Viễn An hoạt bát tiến lên vỗ vỗ hắn từ phía sau: " Này, Triệu bộ đầu!"
Triệu Lan Chi quay đầu thấy Viễn An thân nữ trang khá là kinh diễm liền vội vàng chắp tay thăm hỏi sức khỏe, ngoài cười trong không cười thường ngày thay bằng rất nhiệt tình: " Nguyên lai phải gọi là Diệp gia Đại tiểu thư."
Viễn An lại không muốn khách sáo: "Bớt nói nhảm!" Nàng sát lại thấp giọng nói: "Ta không nghĩ ngươi sẽ tới."
"Tại sao?"
"Trước đó vài ngày tân lang kia cũng là phạm nhân do ngươi truy bắt đấy. Hôm nay ngươi lại là thượng khách nhà bọn họ?"
Triệu Lan Chi nói: "Đó là chuyện công. Về tư hắn vẫn là nghĩa huynh của ta. Hôm nay hắn đại hôn, ta làm sao có thể không đến?"
Viễn An kéo kéo tay thấp giọng nói: "Nói thật, ta luôn cảm thấy chuyện kia không xong! Ngươi sẽ không cứ như thế mà buông tha hắn!"
Triệu Lan Chi trầm mặt, dùng ngón tay chặn miệng, tỏ ý Viễn An không cần nói nhiều.
Viễn An tựa như hiểu cái gì, thoáng lúc hưng phấn: Hảo hảo hảo, ta hôm nay tới đây coi như đúng!
Bỗng nhiên nhạc dừng, bà mối thanh âm vang dội: "Tân lang đến!"
Công tử Hiền Nhã phong độ nhanh nhẹn đỡ Tinh Tuệ Quận chúa từ trên kiệu nghênh vào cửa lớn. Hai người hỉ phục lộng lẫy chầm chậm đi trước. Trong đình viện chiêng trống vang lên huyên náo, âm nhạc trỗi lên, các tân khách dọn đường hoan nghênh.
Tại nơi bái thiên địa đầy hỉ khí náo nhiệt, Viễn An nghiêng đầu nhìn Triệu Lan Chi liền phát giác hắn im lặng quan sát bốn phía, tay nắm lại thành quả đấm dáng vẻ vô cùng khẩn trương. Vô cùng khẩn trương.
Cùng lúc đó sau hậu viện Thượng Thư Lệnh Phủ, Mục Lạc đang ở cho ngựa của mình ăn cỏ, nhóm phu xe cùng mã nô một bên nghị luận: Thành Lạc Dương thật lâu không có đại hôn náo nhiệt như vậy. Đáng tiếc chúng ta không thể đi nhìn xem."
Mục Lạc buông giỏ cỏ xuống, đoán đoán một hồi bước chân nhanh nhẹn rời đi. Phủ Thượng Thư Lệnh diện tích rộng lớn, hắn vốn là tìm theo nơi phát ra tiếng nhạc mà đi. Đúng lúc lại nhìn thấy khói mù dâng lên.
Tại hiện trường hôn lễ nhang đèn dấy lên, hương khói lượn lờ. Mọi người nhìn kỹ công tử Hiền Nhã tay dắt mỹ lệ Tinh Tuệ Quận chúa đi tới tiền đường quỳ lạy.
Mọi người dự lễ ríu rít ca ngợi họ một đôi bích nhân tương xứng, tình của bọn họ so với kim loại còn kiên cố hơn. Đột nhiên mọi người phát giác có điểm là lạ, tân lang thế nào cũng có chút sửng sờ? Thân thể cứ cứng đờ? Giống như là thân pháp bị khiến bất động, nửa ngày không động, mọi người bắt đầu nghị luận, nhưng là Hiền Nhã bỗng nhiên khóc lên.
Giờ lành làm lễ đã đến, liền quỳ xuống kết thúc buổi lễ, chú rể lại khóc, hắn là xúc động hay có chuyện gì? Hắn càng khóc càng thương tâm? Càng khóc càng lớn ? Trong miệng hắn tựa như lẩm bẩm chữ tên người, a, rốt cuộc nghe hắn đang hô hoán tên một người chết!
Hiền Nhã đang nói: "Như Nguyệt... Như Nguyệt... Như Nguyệt!"
Tinh Tuệ Quận chúa hoảng hốt, tự vén khăn đội đầu, nắm hai vai Hiền Nhã: "Công tử! ... Ngươi bị sao vậy ? ! Cái gì mà Như Nguyệt! Ta là Tinh Tuệ! Ta là Tinh Tuệ!"
Hiền Nhã nước mắt rơi như mưa, cả người run run, vốn là người kia tinh xảo xinh đẹp không liên quan với nhau đứng lên, trong mắt của hắn không phải là Tinh Tuệ, Tân Nương trước mắt chính là Như Nguyệt!
"Là ta không tốt! Như Nguyệt, ta, ta, ta không nên phụ nàng! Như Nguyệt, nàng đây là, đây là tới tìm ta sao? ..."
Tinh Tuệ vừa bi thương vừa gấp: "Công tử! Ngươi sao thế ? ! Ngươi đang nói bậy bạ gì vậy!"
Tất cả mọi người đều yên lặng đang nhìn xem hương khói lượn lờ bên trong, đột nhiên có biến bỗng nhiên một người từ trong đám người phi thân mà ra, chính là cận vệ Khương Nhẫn, Khương Nhẫn cầm đao bổ về phía Hiền Nhã, đồng thời quát ngắn: "Quận chúa! Tiểu nhân bất trung như thế , hắn không xứng với ngài! Để ta giết hắn!"
Tay cầm chuôi đao khảm tràn đầy bảo thạch, hung khí liền muốn bổ về phía đỉnh đầu Hiền Nhã, trong nháy mắt một người khác phi thân mà ra dùng binh khí trong tay ngăn cản đao Khương Nhẫn, kỳ lực vô cùng lớn, trầm úc hùng hồn, Khương Nhẫn chỉ cảm thấy tê dại ngón tay từ đến bả vai, vừa định thần nhìn lại -- là bộ đầu Lạc Dương Huyện Triệu Lan Chi.
Hai người lại không nhiều lời, giao thủ hai ba hiệp, Khương Nhẫn tâm không muốn bính sát cùng Triệu Lan Chi, chẳng qua là liều lĩnh muốn lấy mạng Hiền Nhã, mà Hiền Nhã nằm sấp trên mặt đất kéo Minh Tuệ Quận chúa mà lưu manh chiếm đoạt: "Như Nguyệt! Như Nguyệt! Nàng cũng đã biết người trong lòng ta là nàng nhưng lệnh của phụ mẫu, Tinh Tuệ Quận chúa đối với ta có ân, ta không thể không từ, nàng .... Nàng tìm đến ta? Hảo nha, ta rất nhớ nàng nha!"
Hiền Nhã cười điên loạn, bốn chân chạm đất mà nhích đến, dọa Tinh Tuệ Quận chúa liên tiếp lui về phía sau.
Một bên Khương Nhẫn không địch lại Triệu Lan Chi, bả vai lại bị thương vẫn liều lĩnh đánh về phía Hiền Nhã, hai bên rốt cuộc ở giằng co trong chớp mắt: Khương Nhẫn chỉa mủi đao thẳng vào cổ họng Hiền Nhã, mà phác đao của Triệu Lan Chi cũng đè nơi cổ họng Khương Nhẫn..
Triệu Lan Chi cười gằn: "Rốt cuộc cũng không nhịn được? Không ngờ ngươi hận công tử Hiền Nhã đến vậy? Chẳng qua là không thuận lợi đắc thủ có đúng hay không? Ngươi còn vu oan hắn buôn muối lậu, giết người diệt khẩu, hắc thủ sau màn phải ngươi hay không? ! Chung quy luôn là không thành công chỉ kém một chút như vậy, hôm nay lại muốn đưa hắn vào chỗ chết!"
Khương Nhẫn cắn răng cười gằn: " Đúng. Không sai. Cái gì công tử Hiền Nhã, một kẻ ẻo ọt, xấu xa tiểu nhân. Hắn không xứng với Tinh Tuệ Quận chúa, ta muốn mạng chó của hắn!"
Khương Nhẫn dứt lời không để ý lưỡi đao Triệu Lan Chi đè trên cổ mình khư khư cố chấp muốn lấy mạng Hiền Nhã, Tinh Tuệ kêu to: "Khương Nhẫn!"
Khương Nhẫn dừng tay, quay đầu nhìn người đang chậm rãi đế gần: "Thì ra là ngươi ? Hết thảy các thứ này đều là ngươi bày ra? Ta không tin! Ta không tin!"
Triệu Lan Chi nhắc nhỏ nàng: "Quận chúa lui về phía sau!"
Một màn kinh hiểm náo nhiệt thế này, Viễn An làm sao có thể bỏ qua? Thấy có cơ hội liền len lén đến gần, xuất ra khô lâu thủ, muốn từ phía sau ám toán Khương Nhẫn, giúp Triệu Lan Chi một cái, ai ngờ nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Tinh Tuệ Quận chúa bỗng nhiên dưới chân trượt ngã bị Khương Nhẫn bắt.
Tinh Tuệ cắn răng lớn tiếng chất vấn: "Ngươi tại sao phải làm như vậy? !"
Khương Nhẫn chần chừ chốc lát cúi đầu nhìn Tinh Tuệ, hai mắt ánh lệ mà cảm ơn"Quận chúa...hãy lui về phía sau"
Khương Nhẫn đánh vào gáy Tinh Tuệ, Tinh Tuệ té xỉu xuống đất.
Triệu Lan Chi hoảng hốt, một đao đâm xuyên Khương Nhẫn.
Người bằng hữu lâu năm ngã xuống đất, máu tươi từ trong miệng mũi chảy ra, trước khi tắt thở nhìn Triệu Lan Chi cười, lẩm bẩm nói: "Các ngươi không trốn thoát, tất cả mọi người đều không trốn thoát..."
Hiền Nhã té xuống đất nhìn thấy Như Nguyệt đã chết nhào đến, chẳng qua khuôn mặt xinh đẹp của Như Nguyệt lại tái nhợt dữ tợn, nhẹ nhàng nói: "Cùng ta rời đi!"
Hơn cả ngàn nến đỏ lớn bằng cánh tay cánh tay hung ác thiêu đốt, khói mù càng thêm nồng đậm che đậy ánh nắng.
Trong khói sương nồng đậm đủ loại yêu quái đánh về phía mọi người, có khi là khô lâu tàn phế hoặc là quái thú khổng lồ bàng hay là cương thi hôi thối, hoặc là rắn, côn trùng, chuột, kiến, mọi người đều tránh chi không kịp, dồn dập kêu thảm thiết. Triệu Lan Chi cùng Viễn An cũng vô cùng kinh hoàng, đám yêu quái pháp lực vô biên, mà phàm nhân lại không có chút năng lực chống đỡ ngã xuống đất, khủng hoảng chờ chết! Tiền đường đại hôn náo nhiệt Tĩnh vương phủ cùng Thượng Thư Lệnh Phủ trong nháy mắt liền biến thành, ngọn lửa địa ngục, quỷ khóc thần gào!
Không có một ai có thể chạy thoát thân, không có một ai có thể được cứu rỗi!
Bỗng nhiên ánh mặt trời đột nhiên hiện ra, hết thảy yêu quái đều bụi bay khói tan, toàn bộ hiện tượng quỷ dị đều biến mất!
Đám người vô cùng hoảng sợ té xuống đất há mồm thở dốc.
Triệu Lan Chi quay đầu liền phát hiện Mục Lạc đứng ở phía trước, trong tay hắn cầm thùng nước, dùng nước làm tắt đi toàn bộ cây nến...
Triệu Lan Chi cùng Viễn An sống sót sau kiếp nạn giãy giụa đứng lên, hắn cầm lên một cây nến chưa cháy hết , phát hiện bên trong nến có lưỡi cong cong con rắn bạc, từng cái từng cái đều giống nhau.
Viễn An lẩm bẩm nói: "... Huyễn cảnh địa ngục, giết người trong vô hình."
Triệu Lan Chi nói: "Thì ra là như vậy. Nguyên lai đây chính là cảnh Như Nguyệt trước khi chết thấy được."
Bùi đại nhân cùng Bùi phu nhân đỡ dậy Hiền Nhã khóc lớn. Hiền Nhã đã tắt thở, mắt hắn trợn trừng, tay ôm yết hầu, giống hệt hình dáng Như Nguyệt khi chết tứ chi, lưng còng ngã trên mặt đất!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro