Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Lộ ra nguyên dạng.

Lại nói Viễn An dẫn Hắc nam tử về đến nhà khiến cho Hạ thúc, nhũ nương, Thạch Đầu, Tiểu Ngọc và một chúng gia nô đều bị hù dọa giật mình: "Đây là gì nhỉ? Tiểu chủ tử sao lại đem con khỉ này về nhà nhỉ?"

Viễn An một bên uống nước một bên giải thích: " Không phải là khỉ, thật không phải là khỉ, các ngươi nhanh đun nước, dùng xà bông đem hắn tắm rửa sạch sẽ nha!

Trong nhà nhiều gã sai vặt cùng làm, ước chừng dùng ba nồi nước lớn, mới tắm sạch nam tử này.
Đợi hắn buộc tóc lại, mặc xong bộ y phục sạch sẽ liền đưa đến bên cạnh Viễn An, Viễn An nhìn hắn thấy giống như là người khác vậy: Gương mặt hắn tròn trịa, lông mày cong cong, một đôi mắt tựa như hàn tinh lóe sáng, lông mi dài cong cong giống như mèo con, sống mũi cao cao, đôi môi căng mọng giống như châu ngọc, thấy mình bị Viễn An đánh giá cũng muốn đánh giá Viễn An, muốn nhìn lại không dám nhìn, hai cái tay sờ sờ một vạt áo trước, lại xém va vào vật bên cạnh.

Viễn An nhìn bộ dáng vốn có của hắn, trong miệng giống như đang ăn viên đậu nhân bánh chè sôi nước, cảm thấy mềm mềm ngọt ngọt : Tiểu tử này dáng dấp thật là đẹp nha, ngũ quan mỗi chỗ đều tinh xảo đường cong hoàn mỹ lưu loát, đây chính là họa phẩm kiệt tác được vẽ tỉ mỉ từ họa sư bật nhất trong nội cung.

Sau khi tắm sạch tuy hơi đen nhưng là da mịn thịt mềm sắc hồng đồng đồng, mà từ trên mặt lộ ra huyết mạch dáng dấp tuấn mỹ.

Viễn An đi tới, ước lượng một chút nếu hắn duỗi thẳng thân thê ra có khi còn cao hơn nàng cả cái đầu, Viễn An đưa tay bóp bóp mặt hắn, hắn bị bóp đau lùi lại một bước che mặt,  nhìn nhìn nàng nhưng cũng không nói chuyện.

Viễn An vừa tò mò lại cao hứng: "Tên gì? Mấy tuổi? Từ đâu tới đây? Phụ mẫu là ai vậy? Ăn rồi cái gì mà dáng dấp đẹp mắt như vậy nhỉ?"

Hắn không trả lời.

Viễn An càng vui: "Không biết có đúng không ?  Thật là không biết có đúng không? " Nàng vỗ tay cười: "Được, nếu biết thì ta phải đưa ngươi trở về bên phụ mẫu. Nếu không biết, thì ngươi hãy ở lại đây với ta.!"

Hắn vẫn là không có trả lời, nhíu mày nhìn Viễn An.

"Người câm nhỉ?" Viễn An liền rõ, "Người câm cũng không sao,  ta chỉ cần ngươi trở thành con mèo con mà nuôi thôi." Lại nói Viễn An này từ nhỏ là không có ở mẫu thân bên cạnh, cho tới bây giờ cũng không học qua nữ tắc, giáo huấn, càng không hiểu gì mà địa vị tôn ti, nam nữ hữu biệt, thấy ai tốt đẹp với mình thì quý trọng thấy đồ vật gì lạ thì thích chạm vào, thấy tiểu tử kia thật sự là vẻ ngoài đen nhưng lộ ra đỏ bên trong tuấn tú đáng yêu, trong lòng giống như yêu thích con chó nhỏ mèo con, trong miệng vừa nói chuyện hai cái tay lại đi lên muốn kéo kéo nựng một cái lỗ tai tròn trịa rắn chắc của hắn.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, kia hai cái tay còn chưa đi lên tới nơi, Hắc nam tử thoáng cái lại không vui liền đem Viễn An đẩy ra, Viễn An vốn là mắt cá chân có thương tích té xuống đất, thoáng chốc đau đến mắng nhiếc.

Thạch Đầu và mấy gã sai vặt chính từ bên ngoài bưng thức ăn đi vào, thấy hắn như vậy không biết phải trái lập tức liền trở mặt, xắn tay áo đi lên tóm lấy cổ hắn: "Này tiểu tặc giương oai với ai đấy? Biết đây là nơi nào không? Biết đây là ai không? Thu ngươi ở, cho ngươi tắm, cho mặc y phục tốt còn dám đẩy chủ tử, ngươi muốn bị đánh ư!"

Nói xong vài người liền muốn vây lại,  Viễn An nhanh bò dậy đem bọn họ ngăn lại: "Chớ có động thủ, chớ có động thủ! Hắn đột nhiên phát cáu, mười phần thì có tám chín là bởi vì ta nói hắn là người câm, cùng lắm ta sau này không nói nữa, chính là... hắn mới tới còn không hiểu quy củ, các ngươi có thể đừng làm khó hắn."

Viễn An nói xong liền đem chuyện vui kéo đến, đích thân đem đồ ăn trong hộp đựng lấy ra cho hắn ăn: "Bụng của ngươi đói chưa, mau tới mau tới ăn đi. Có ăn mới có sức lực!"

Hắn cũng không khách khí, liều mạng ăn ngấu nghiến, Viễn An  lui qua một bên, kéo Hạ thúc phân phó: "Chỗ ở đã an bài xong?"

" Tiểu chủ tử, phòng người làm công không còn chỗ nằm, cũng may chuồng ngựa bên cạnh có một túc phòng nhỏ, trước mắt để cho hắn trước ở đó."

" Ừ. Nơi đó ấm áp và sạch sẽ, cũng không tệ." Viễn An nói, "Chăn đệm đã chuẩn bị xong chưa?"

"Ngài yên tâm đi."

Viễn An dứt lời quay đầu nhìn hắn, thấy hắn ăn ngon lành, nàng che miệng cười một tiếng rồi rời đi, cùng lúc đó Hắc nam tử buông xuống đùi gà trong miệng mà nhìn nàng bóng lưng thật lâu.

Lại nói Viễn An còn có chuyện bận bịu, nàng nắm di vật của Như Nguyệt xuống kho đất, đem cây trâm ngọc thạch cho tiên sinh bên dưới đó nhìn, kể lại chuyện mình tại sao vất vả tìm được,  thế nào thiếu chút nữa bị người cướp đi, rồi lại sao đó trơ mắt nhìn thích khách nhảy vào trong phủ  Thượng Thư Lệnh Bùi đại nhân , có bao nhiêu sự tình đều nói đầu đuôi một lần.

Viễn An thuyết trình tự kích động, huơ tay múa chân, nước miếng văng tứ tung, lại thấy vị tiên sinh này chống đầu, lưng hướng về phía nàng nửa ngày không nhúc nhích, Viễn An kinh ngạc lượn quanh đến trước nhìn một cái, thấy hắn đang ngủ, bong bóng nước mũi lên xuống đều đều. Viễn An giận dữ, tiện tay ở bên cạnh nhặt lên một cái gì vật cứng liền đập vào trán hắn, tiên sinh lập tức liền tỉnh, bị đau che đầu còn không biết tại sao mình bị đánh: "Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra?"

Viễn An nói "Ngươi xem ngươi ngủ, đầu đụng bàn cũng không biết!"

"Phải không, ta là đụng vào trên bàn? Vậy trên ngươi tay làm sao lại cầm hạn quy?" Tiên sinh còn mơ hồ hỏi.

Hung khí tiếp tay cho Viễn An chính là con rùa hạn, bị hắn nói  trúng lập tức để ở một bên cười cười:  "Ta gãi gãi ngứa cho nó..." Mắt chuyển đảo liền nổi giận, "Ngươi thật đúng là ta đây gấp muốn chết, muốn tìm ngươi quyết định đây! Sao ngươi còn có thể thảnh thơi như không có chuyện gì thế!"

Tiên sinh sờ sờ đầu mình, ngồi xuống, tìm ở bên trong ngăn kéo cái gì giống như là nói chuyện với Viễn An hoặc đang lầm bầm lầu bầu: "Tìm ta quyết định... Coi ta là cái gì? Khi ta là thần tiên... Ta cái gì làm sao lại biết... ? Bị sát thủ đuổi theo như thế nào? Còn sống coi như là số may... Lại nói, đều biết động con chuột ở nơi nào sẽ không ngồi xổm giữ ở cửa? Bọn họ theo dõi ngươi, ngươi sẽ không theo tung hắn... ?"

Viễn An nghe mấy câu này ngồi suy nghĩ kỹ một chút, giống như là bị điểm hóa liền hiểu được cái gì chân thực, quay người đi ra ngoài.

" Này !" Vị tiên sinh kia ở phía sau gọi nàng.

Viễn An xoay người lại, nhận lấy hắn ném tới một cái hộp nhỏ nặng chịch : "Đây là cái gì?"

"Thuốc, ngươi không phải là thương ở mắt cá chân sao? Thoa bên trên là ổn."

"Há, cám ơn ngài." Cánh tay Viễn An đưa dài xa xa lạy xá một cái liền rời khỏi kho đất.

Tiên sinh lắc đầu một cái: "Muốn không làm thế nào? Hài tử ngươi nói cho cùng tâm địa không xấu, lại còn ngốc như vậy, ta còn có thể trơ mắt nhìn ngươi què sao?"

Viễn An trở về phòng, mở ra chỗ đau nhìn một cái, mắt cá chân vừa đỏ vừa sưng, sau khi rửa sạch thì thoa lên cao dược vị kia cho, chỉ cảm thấy mát lạnh tí ti không làm vết sưng liền biến mất, sau một thời gian uống cạn chun trà liền hoàn toàn không còn đau đớn khôi phục như lúc ban đầu. Trong nội tâm nàng không khỏi khen ngợi, vị này thật là có nhiều chút bản lĩnh, người này nói cũng đúng, ta nha liền nói làm noi theo hắn!

(Ta mù mấy đoạn tả người, dịch mà khóc ròng Q_Q)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro