Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4.2: Chứng cớ

Sáng sớm, trong phủ thượng thư ba bốn thợ may nổi danh trong thành Lạc Dương đều đã tụ lại để đo kích thước may y phục cho công tử Hiền Nhã.

Bùi phủ cùng Tĩnh vương phủ sắp tới sẽ kết thông gia, hai nhà từ trên xuống dưới đều khẩn trương khua chiêng gõ trống bận rộn : Nào là chuẩn bị tân phòng , đồ dụng cụ gia dụng mới, chiêu thêm nô bộc vào, mua sắm thêm tơ lụa... Từ tiền đường đưa tới lụa kính uy mới được vận chuyển từ đường thủy đến, đó là tơ lụa thượng hạng được ưu chuộng làm nên mặt mũi của đàn ông giới quý tộc, tơ lụa màu tím than lóe lên ánh sáng xa xỉ .

Thợ may ngồi khom người, ngón tay tham lam chạm vào những đường vân tinh tế, nói với nhau cũng chỉ có tơ lụa như vậy mới xứng làm áo choàng cho công tử  Hiền Nhã tuấn mỹ... Chỉ là những ngày gần đây sắc mặt công tử tái nhợt, trên người cũng hao gầy những con số đo lượng lúc trước đều không thể dùng...

Thời điểm thợ may đang đo vai cho Hiền Nhã, người làm từ bên ngoài đi vào trình lên một cái tờ giấy, Hiền Nhã đi tới nhìn một chút trên mặt có hơi biến sắc, hắn phiền não do dự, rốt cuộc quyết định nhấc chân đi. Thợ may bị bắt ngồi đợi trong phòng, trố mắt nhìn nhau.

Thành phía nam có một gian trà nhỏ, trước cửa có hai cây hạnh, rất là trang nhã, công tử Hiền Nhã vén rèm đi vào, một người ở ngồi chờ ở đó đã lâu. Chính là bộ đầu Triệu Lan Chi của huyện nha Lạc Dương.

Hắn thấy công tử Hiền Nhã đến, đứng dậy vái chào: "Huynh trưởng! Trên người tốt hơn chưa?"

Hiền Nhã cười cười: "Không có gì đáng ngại. Ngược lại đệ, Lan Chi ánh mắt đỏ lên, là không có nghỉ ngơi đúng không?"

"Đệ đây không dám nghỉ ngơi, chỉ sợ vừa nháy mắt một cái phạm nhân lại đào chạy."

Hiền Nhã nói: "Ta đây xin hỏi bộ đầu đại nhân, tìm ta có chuyện gì gấp gáp như vậy ?"

Triệu Lan Chi châm trà vào ly cho Hiền Nhã, nhìn nước trà ở trong ly xoay tròn hắn chậm rãi nói: "Hôm qua ở trong phủ, lắm người nhiều tai mắt sau đó quận chúa tới chơi, có một số việc đệ chưa kịp nói rõ cho nên cố ý mời huynh đến đây."

Hiền Nhã thoáng trầm ngâm, uống trà Triệu lan chi châm : " Đúng, lúc trước đệ có nói đến, đang cùng điều tra hai vụ án. Một là vụ án buôn lậu muối. Một cái khác là vụ án vũ cơ Như Nguyệt Thiên Đoan Các  chết thảm ... liền nói tới chỗ này..."

"Không sai, " Triệu Lan Chi nói, "Khi nói tới chỗ này, huynh bát thuốc trên tay huynh trưởng cũng rơi vãi ra đất."

Hiền Nhã ngẩng đầu nhìn Triệu Lan Chi mang theo nụ cười, hắn đã có chuẩn bị từ trước không chút hoang mang : "Chúng ta đây cứ tiếp tục trò chuyện, lần nàyta nhất định cầm chặt ly trà này."

" Được ! Hôm qua nói đến, vũ cơ Như Nguyệt Thiên Đoan Các chết thảm. Ta muốn hỏi hỏi huynh trưởng, huynh có biết người này?"

"Lan Chi đây là đệ  lấy thân phận gì hỏi ta ? Là bộ đầu, hay là huynh đệ?"

"Huynh trưởng, nếu là bộ đầu vì sao chọn ở chỗ này hỏi huynh?"

Hiền Nhã nghe vậy, thu lại nụ cười trên mặt trầm ngâm hồi lâu, thở thật dài: "Ta biết chuyện này không giấu được. Ta biết... Như Nguyệt sau khi bị giết chết, ở trong mơ ta gặp nàng trở về thăm ta hai lần. Ai... Lan Chi, ta với Như Nguyệt quả thật có chút giao tình. Nàng từng múa cho ta xem, ta từng khảy đàn cho nàng múa, mỗi lần chúng ta gặp nhau ánh trăng đều rất đẹp. Thời gian nàng sống ở Thiên Đoan Các không hề dễ chịu. Nàng muốn múa thì cũng phải xã giao khách nhân, hơi có không thuận ý sẽ bị Ma Ma đánh vào mông."

"Ta từng muốn chuộc nàng đi ra, tìm một trạch viện nhỏ an trí  để cho nàng sống thật tốt . Không phải là ta vô tình, mà là nàng không chịu. Hai chúng ta cũng rất rõ ràng, một công tử nhà quan nhất phẩm làm sao có thể cho vũ cơ chốn phong nguyệt một danh phận đây? Chẳng thà ở lại Thiên Đoan Các ngày ngày nhàn nhã."

Hiền Nhã nói tới chỗ này, bên mép vẫn cười nhưng trong mắt lại ánh lệ.

"Ta cùng với Như Nguyệt, nhất định là một con chim và một con cá, không có cách nào thành phu thê..."

Hiền Nhã lời còn chưa dứt, một người từ bên ngoài đi vào, đem chuyện cũ của hắn và Như Nguyệt nói tiếp: "Nhưng là không lâu sau, Bùi đại nhân Tam công tử ngươi cùng Tĩnh vương phủ Tinh Tuệ Quận chúa đính hôn. Ngươi lo lắng vũ cơ Như Nguyệt làm bại lộ một đoạn tình ra, chuyện này sẽ làm xấu danh tiếng ngươi, hủy đi hạnh phúc của ngươi vì vậy liền xuất thủ hạ sát! Không chỉ có như thế, ngươi còn giá họa cho thị nữ Tiểu Ngọc... Như vậy những hành vi phóng đãng, sự tích phong lưu, giết người diệt khẩu, hút độc thảo, đều hoàn toàn biến mất! Mà ngươi, ngươi vẫn là tam công tử cao quý phủ Thượng Thư lệnh thành thân cùng Tinh Tuệ quận chúa và trở thành hiền muội tế của Tĩnh vương gia. Ngươi tính toán thật hay nha!"

Công tử Hiền Nhã cả kinh thất sắc, đứng bật lên : "Ngươi là người nơi nào? !" Lại nhìn Triệu Lan Chi: "Lan Chi ngươi, ngươi hỏi ta trả lời, còn mang một người làm chứng? ! Ngươi đây là ý gì? !"

Triệu Lan Chi cũng là kinh ngạc: "Sao ngươi lại tới đây ?"

Đi vào vạch trần công tử Hiền Nhã, Viễn An chính là chất vấn hắn, nàng nhìn Triệu Lan Chi cười lạnh: "Hừ, Triệu bộ đầu, ngươi cho rằng chỉ cần nói với ta sổ sách tìm được ở chợ Quỷ bị sông cuốn đi là có thể bỏ rơi ta ? Thua thiệt cho ta còn tin tưởng ngươi như vậy! Ta cho ngươi biết, tại sao ta lại xuất hiện ở nơi này! Cũng bởi vì này trong cái hộp nhỏ này có một cây trâm ngọc thạch!"

Viễn An dứt lời liền đem hộp trong tay mở ra, để cho Triệu Lan Chi nhìn: "Đây là người huynh trưởng này của ngươi đưa cho Như Nguyệt cô nương, cũng là thứ chứng minh quan hệ của bọn họ. Thật vừa đúng lúc bị ta tìm tới. Kết quả tối ngày hôm qua ta liền bị hai thích khách đuổi giết, thiếu chút nữa là chết! Kẻ muốn giết chúng ta chính là huynh trưởng tốt của ngươi phái tới.
Ta ở trên đầu tường phủ đệ canh kỹ hồi lâu thấy hắn ra ngoài liền đi theo, không nghĩ tới ở nơi này lại nhìn thấy ngươi! Triệu bộ đầu, các ngươi thật đúng là hảo huynh đệ nha! Nếu như ta đoán không lầm, bên trong quyển sổ kia ghi lại chính là có tên hắn ?
Ngươi còn dám gạt ta, nói rơi vào trong nước không tìm được! Ngươi chính là không nghĩ tới ta lại đuổi theo tới nơi này đúng không ? !"

Triệu Lan Chi bình tĩnh nhìn Viễn An: "Chứng cớ còn không đầy đủ, ngươi lại muốn đoán mò."

Viễn An giận dữ, một ngón tay chỉ Hiền Nhã: "Hắn phạm tội giết người ngay tại trước mặt ngươi, còn muốn chứng cớ gì nữa? !"

Lúc này công tử Hiền Nhã đem cái đó hộp cầm lên, đem cây trâm lấy ra cẩn thận nhìn một chút đùng một cái lại ném trở về khinh miệt cười lạnh một tiếng: "Tiểu huynh đệ, ngươi từ nơi nào đem tới một cái đồ vật này cứ luôn miệng kêu 'Chứng cớ' 'Chứng cớ' ? Vật này cũng không đáng giá bao nhiêu bạc, hình dạng cũng vụng về, nếu là  ta cũng không bao giờ đưa loại tạp vật này cho Như Nguyệt!"

Viễn An cười: "Đúng ! Cây trâm không phải là ngươi cho Như Nguyệt. Ngươi ngay cả biết cũng không dám nhận nàng! Nhưng có chối cũng thừa, nói bừa cũng uổng công, ta liền kéo ngươi đi gặp quan! Ngươi đền mạng cho Như Nguyệt trả sự trong sạch cho Tiểu Ngọc!"

Viễn An đưa tay tóm lấy công tử Hiền Nhã, bị Triệu lan chi thoáng cái ngăn cản, Viễn An nhìn lên một cái, khó tin: "Ngươi! Ngươi dám che chở kẻ phạm tội giết người? Ngươi là quan sai nha! Ngươi đây là độc chức làm việc tư!"

Công tử Hiền Nhã ngửa đầu cười ha ha: "Vị tiểu huynh đệ này, ngươi lòng đầy căm phẫn đến tột cùng là tại sao? Ngươi đã biết ta là ai, liền phải biết ta có thể làm chuyện gì. Cái chết của Như Nguyệt, ta nói không phải là ta làm, ngươi sẽ không tin tưởng, có đúng hay không? Nhưng là cho dù là ta làm, ngươi có thể làm gì ta đây? ! Ta khuyên ngươi nên tỉnh mộng đi!"

Hiền Nhã dứt lời, nghênh ngang mà đi.

Viễn An muốn đuổi theo lại bị mấy người cận vệ ngăn trở, trong mắt mỗi người đều lộ ra hung quang!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro