Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Liệm phòng

Canh tư , phía đông còn chưa sáng trong thành Lạc Dương đường phố yên tĩnh chỉ có lác đác xe trâu đưa đồ ăn cho gia đình giàu vẩy nước đi qua, bánh xe gỗ áp trên đá đường phát ra âm thanh chít chít khanh khách. Gần đó Viễn An với Triệu Lan Chi cũng đang giục ngựa đi tới huyện nha Lạc Dương, Triệu Lan Chi đi trước dẫn đường, Viễn An đi theo đi tới một đình viện nằm ở góc hướng tây cửa ngoài là một màu đen. Triệu Lan Chi đang muốn mở cửa đi vào do dự một chút quay đầu lại hỏi Viễn An: "Ngươi tùy thân có tiền đồng không?" Viễn An sợ run một chút từ trong lòng ngực lấy ra một đồng bạc : "Chỉ có cái này, làm gì?" Triệu Lan Chi nhận lấy, đem  đồng bạc kia thả ở cửa. Viễn An thoáng chốc liền biết ý của hắn,  trong đầu thầm nghĩ  bộ đầu này nhìn thì có bản lĩnh, thật ra thì cũng là cẩn thận từng li từng tí, đồng bạc kia là dùng để đút lót ma quỷ qua đường. Mà ở trong chính là liệm phòng.

Đẩy cửa đi vào quả nhiên tràn đầy âm khí.

Mặt tường là tấm đá xanh, ba hàng mười hai cổ thi thể trực thẳng đơ che vải trắng bên trên nằm dưới đất ngay chỗ cửa sổ. Viễn An cắn răng nửa ngày, biết là không nên cắn nhưng lại khống chế được chính mình, rốt cuộc thừa dịp Triệu Lan Chi không chú ý mở ra một tấm vải trắng nhìn một chút thì thấy kia là thi thể  màu tím bầm đang sưng phình to lên, hai con mắt đóng chặt lại, môi cũng như bị thổi hơi làm bành trướng lên còn có  một vết thương lớn từ đỉnh đầu trải qua sống mũi kéo đến cằm, tuy máu đã được lau khô, nhưng thấy rõ bên dưới mũi là lớp da tách ra bên trong nữa là hàm răng, Viễn An nhìn đến trách móc cái người này chết thật là khó coi, Triệu Lan Chi cười lạnh một tiếng: "Hừ, sớm nói ngươi đừng đến, như thế nào? Sợ à..."

"Một lần đầu bếp trong nhà cho bọn hạ nhân làm thịt lợn, nấu tới sau nước tương thành màu đỏ, sau đó cắt ngang cắt dọc cũng thành như vậy, khiến ta thực hiếu kỳ liền nếm một cái... Mùi vị tạm được... Thịt chỗ mũi rất được  xương giòn giòn mùi vị cũng khá ngon ..."

Triệu Lan Chi nghe vậy nghiêng đầu sang chỗ khác, hồi lâu cuối cùng không có lên tiếng —— người bên cạnh như vậy khiến cho hắn thật sự là hết biết nói gì.

Viễn An nhìn thi thể phơi bày lại có thể liên tưởng với thịt lợn ăn ở nhà, lúc này có người lặng lẽ đi đến dừng sau lưng nàng. Viễn An liền quay đầu, thấy một lão gia hỏa râu dài  Viễn An bị dọa sợ đến giật thót: "Ngươi là ai nhỉ? !"

Lão già không nói chuyện với nàng chỉ nhìn Triệu Lan Chi thanh âm khàn khàn: "Triệu đại nhân, là muốn nhìn cá mặn à?"

Viễn An quay đầu nhìn Triệu Lan Chi: "Cái gì gọi là cá mặn?"

Triệu Lan Chi nói: "Cá mặn chính là thi thể. Đây là Lão Dương chuyên khám nghiệm tử thi, cá mặn là ngôn ngữ trong nghề . Lão Dương, cho ta xem vũ cơ Như Nguyệt của Thiên Đoan Các."

Khám nghiệm tử thi nói: "Triệu đại nhân, vụ án đã kết thúc, theo quy củ chôn cá mặn..."

Viễn An gấp gáp: "Chôn nơi nào? Ta đi moi ra!"

Lão Dương mặt không thay đổi nhìn Viễn An hồi lâu, lại hỏi Triệu Lan Chi: "Tiểu tử này ai nhỉ? Gan nóng quá nên ăn nhiều chút dê thảo kết để điều chỉnh đi."

Viễn An không hiểu: "Dê thảo kết là cái gì?"

Lão Dương nói: "Chính là phân con dê."

Viễn An giận dữ nhào đến nắm cổ áo lão Dương : "Ngươi dám lặp lại lần nữa."

Lão Dương dùng một đầu ngón tay chỉ Viễn An chậm rãi nói: "Ta nói với ngươi ba lần. Dê thảo kết. Phân con dê. Bánh phân dê!"

Viễn An cắn răng nghiến lợi liền muốn động thủ.
Triệu Lan Chi ngăn Viễn An nói: "Ai, ngươi có còn muốn làm chính sự hay không ? ! Lão Dương ngươi có ghi chép lưu lại sau khi nghiệm thi, đem ra ta xem. Có nơi nào hay ái gì kỳ hoặc không?

Lão Dương yên lặng hồi lâu: "Kỳ hoặc?! Thật chưa thấy qua cá mặn kỳ hoặc. Lão gia đã ra lệnh mà ta chưa muốn chôn. Nhị vị đi theo ta..."

Lão Dương nói xong, liền xoay người về phía trước bay đi, Triệu Lan Chi cùng Viễn An theo ở phía sau, trong phòng liệm lại vào một tầng xuống mấy nấc thang vào ám thất bên trong có đến rất nhiều khối băng lớn, khối băng chính giữa có một cái rương lớn, Lão Dương mở nắp ra vén một tầng vải trắng lên, Viễn An cùng Triệu Lan Chi rốt cuộc thấy thi thể không mảnh vải của Như Nguyệt.

Đó là một bộ dụng cụ gìn giữ thi thể, thi thể bên trong vóc người đều đặn cao ráo nghiêng một nửa mặt cũng có thể thấy được khi còn sống xinh đẹp thế nào, chẳng qua là nàng cánh tay cùng hai chân co ro, cả người cong người lại—— đây rõ ràng trạng thái gặp phải môi trường nhiệt độ cao. Cả thân nữ tử da thịt phơi bày màu xanh đậm, trên da nổi mẫn nước là do trong da huyết mạch chảy ngược khiến bên trên nứt ra mà tạo thành."

Viễn An nói:"Nhìn thế nào cũng đều giống như... Bị đốt chết nha..."

Triệu Lan Chi nói: "Ngươi vậy mà cũng có chút kiến thức. Nhưng nếu quả thật là đốt chết, da thịt nàng tại sao còn hoàn chỉnh? Trên người không có một chỗ cháy đen ngay cả một chỗ bị phỏng cũng không có chứ?"

Lão Dương nói: "Ta kiểm tra bên trong lỗ mũi cũng không có tro bụi."

Triệu Lan Chi nói: "Nói đúng là nhìn thế nào đều là thi thể bị đốt chết, nhưng căn bản cũng không có đụng phải hỏa! Thật sự là quái!"

Lão Dương cười cười: "Triệu đại nhân cũng nói kỳ lạ? Ta ở trong nghề này đã ba mươi năm vẫn chưa thấy qua sự tình như vậy. Báo cáo huyện lệnh lão gia đây cũng không phải là người có giải quyết được mà! Là quỷ thần làm!"

Triệu Lan Chi: " Huyện lệnh đại nhân tin không? "

"Đại nhân tin, nhưng ngài không xử như vậy a! Nghe nói  đã bắt một người hiềm nghi, lão gia đã phán tội lên thân người kia rồi. Cũng là muốn thêm thành tích vượt qua khảo sát quan chức cấp huyện của bộ lại, vậy nên hắn không thể trì hoãn vụ này được ."

Viễn An tức giận: "Quả nhiên là xem mạng người như cỏ rác!"

Triệu Lan Chi nhìn nàng: "Nói như ngươi vậy cũng không làm sạch tội của Đoạn Tiểu Ngọc . Lão Dương, còn có cái gì đầu mối sao?"

Lão Dương nói: "Đầu mối cũng chính là những thứ này, chỗ ta có ghi chép nơi hiện trường phát hiện án trong phòng kia là có nước! Nữ tử này vốn là muốn tắm nhưng lại bị đốt chết, nàng bị người phát hiện lúc sau bốn phía hoàn hảo trong bồn tắm còn tràn đầy đều là nước..."

"Đây thật là kỳ."

Viễn An cùng Triệu Lan Chi từ  trong phòng li đi ra, mỗi người đều tính toán trong lòng, im lặng không lên tiếng đi thẳng đến bên ngoài đình viện Triệu Lan Chi hỏi Viễn An: "Như thế nào đây? Diệp Công Tử, nhất định phải tới liệm phòng. Ngươi hài lòng?"

Viễn An ngẩng đầu nhìn hắn: "Lời này hẳn ta phải hỏi ngươi, Triệu đại nhân một người bị đốt chết trong phòng lại hoàn hảo như lúc ban đầu bên trong thậm chí còn có một cái bồn tắm chứa đầy nước, vụ án kì lạ như vậy không giải thích rõ ràng lại vội vàng phán quyết, ta huyện lệnh của các ngươi là vì đánh giá thành tích hay xử án qua loa. Ta hỏi ngươi, ngươi hài lòng không? Biết rõ Tiểu Ngọc không là hung thủ, ngươi còn nhất định đem nàng cho bắt trở về?"

Bốn mắt nhìn nhau, Triệu Lan Chi thoáng trầm ngâm nghiêm túc nhìn Viễn An: "Vụ án đã bị đại nhân phá . Nếu như không thể tra được hung thủ thì không thể lật lại bản án. Đoạn Tiểu Ngọc thì nhất định phải quy án."

Viễn An suy nghĩ chốc lát, trầm giọng nói: "Ta minh bạch... Ngươi mới vừa rồi để đồng bạc ở cửa liễm phòng ta liền biết, ngươi sợ quỷ thần! Ngươi biết rõ mình không bắt được hung thủ! Ngươi với huyện lệnh kia chính là đem Tiểu Ngọc đi bổ sung vào sổ!

Triệu Lan Chi lại mặt cười tâm không cười, răng trắng lấp lánh: "Đừng kích ta dùng chiêu này vô dụng thôi. Việc ta muốn làm không ai ngăn cản được, ta không muốn làm cho dù là đi đến chân trời! Diệp Viễn An đừng có để ý ta sợ không sợ quỷ thần, vụ án này nếu đúng là có điểm khả nghi ta đây chắc chắn điều tra! Chúng ta còn có kỳ hạn ba ngày, trong vòng ba ngày, ngươi cũng được, ta cũng được , nếu bắt hung thủ Đoạn Tiểu Ngọc ta sẽ thả về cho ngươi!"

" Được. Mỗi bên đều bận rộn nhưng khác đường cũng đích" Viễn An xoay người rời đi.

Triệu Lan Chi nhìn bóng lưng nàng đây rõ ràng chính tiểu lão hổ tinh lực dồi dào, hạ mắt cười một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro