Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2.3: Thăm dò kho đất


Thời điểm công tử Hiền Nhã cùng Triệu Lan Chi ở trong quán trà nói chuyện cũ, tại Diệp phủ bên trong tư phòng của Diệp đại tiểu thư, Viễn An đang nuốt qua loa điểm tâm, nàng càng nghĩ càng tức : Cái chết kỳ quái của vũ cơ Như Nguyệt ngay cả lão già nghiệm thi đầy kinh nghiệm cũng giải thích không ra tại sao còn tên quan huyện thì xử án qua loa bắt Tiểu Ngọc làm dê thế tội, nhưng là nàng cũng không tra được vụ án này, nàng biết đi nơi nào tìm manh mối, hung thủ đây? Ai, mạnh miệng anh hùng khí khái hào khí ngút trời nói thời gian ba ngày là rất đã ghiền giờ thì biết đâu mà điều tra? Không tra được chân tướng không tìm được hung thủ thì Tiểu Ngọc không thể thoát tội, Tiểu Ngọc không gỡ được tội, ba ngày sau, à chỉ nửa ngày thứ hai thì Triệu Lan Chi sẽ tới bắt người, lại nói huyện nha Lạc Dương có một tên quan huyện hồ đồ lại nuôi được cái tên bộ đầu nghiêm túc chăm chỉ, đánh hơi bám theo thật đúng là chặt đấy! Viễn An nghĩ tới bộ dáng quỷ đòi mạng của Triệu Lan Chi thì càng thêm phiền não nếu dựa vào chính mình tìm ra hung thủ thật sự là không quá khả quan, cuối cùng vẫn phải đi tìm cái lão già trong hầm đất ở dưới nhà kho tìm đối sách mới được.

Viễn An qua nhà bếp lấy chút thịt bò kho tương và rượu hoa điêu, đi xuyên qua phòng khách qua vườn hoa đi tới kho, xa xa nàng nhìn thấy em trai Viễn Ninh một tay cầm dao bầu một tay nhấc đèn lồng đi loanh quanh bên cạnh đất, Viễn An muốn lên trước ngăn lại nhưng là trễ một bước, Viễn Ninh mở cửa kho ra một cước giẫm vào.

Viễn Ninh chính là thiếu gia Diệp phủ hộ bộ thị Lang Diệp đại nhân lấy kế phu nhân sinh ra hắn. Hắn năm nay mười lăm tuổi trên người không mập nhưng đầu to còn mặt lại béo trắng cho nên Viễn An đặt cho hắn  nhũ danh là  "Bao Đầu", là ý nói đầu hắn giống như cái bánh bao. Bình thường trong nhà đại quan nếu chỉ có một công tử  hẳn là sẽ rất phách lối hỗn trướng, Viễn Ninh dù rất muốn phách lối hỗn đản nhưng không làm được bởi vì hắn còn có một tỷ tỷ Diệp Viễn An còn hơn cả hỗn đản phách lối. Diệp đại nhân bề bộn nhiều việc , Viễn An ở nhà nói một thì không ai nói dám hai, vậy nên biệt hiệu đầu Bánh Bao của Viễn Ninh được thừa nhận, mỗi khi bị tỷ tỷ khi dễ một cước đạp tới thì Viễn Ninh phải khen ngợi "Tỷ tỷ, võ nghệ lại tiến bộ hơn trước".

Viễn An từng nói "Các ngươi không được đến cái kho ở phía sau hoa viên!" Viễn Ninh ngay cả liếc mắt nơi đó cũng không dám nhìn. Dĩ nhiên hắn không nhìn không có nghĩa là hắn sẽ không nhớ. Chính vì Viễn An càng là cấm tất cả mọi người đến gần đất kho sau hoa viên càng khiến trai tim bé nhỏ hiếu kỳ của Viễn Ninh thêm ngứa ngáy, rất muốn xem bên trong giấu cái gì. Rốt cuộc này hai ngày liên tiếp đều không Viễn An trong phủ, Viễn Ninh đoán chừng tỷ tỷ lần này là muốn lại đi chơi đùa vùng khác nhanh chóng nắm lấy thời cơ đi chỗ kho đất tìm tòi kết quả --

Lại nói Viễn Ninh xách dao bầu đèn lồng mở cửa kho ra chỉ cảm thấy một cổ âm phong ẩm ướt, cả người bổng dưng thấy rét lạnh, trước mắt là một mảnh đen tối , áng sáng đèn lồng chỉ có thể rọi sáng mờ mờ thấy một đường thang dài dài vô cùng dốc hướng xuống dưới, đầu hắn lại lớn như cái đấu tròn như bánh bao không dễ dàng mà giữ thăng bằng, vừa bước ra bước đầu tiên đã trượt chân ngã quỵ cả người liền lăn xuống.

Cũng không biết lăn bao lâu lăn đến tận nơi nàoViễn Ninh thật vất vả miễn cưỡng dùng tay chạm vào bậc thang liền có chút ổn định lại, nhưng có cảm giác trên gáy có cái thứ gì lông xù nhúc nhích, trong lòng dâng lên cảm giác khó mà nói, một tay vẫn cầm đèn lồng tay còn lại nhanh chóng bắt thứ lông xù lại nhìn một cái, trong tay hắn lúc này là con nhện lớn cỡ bàn tay, đôi mắt to gắt gao nhìn hắn chằm chằm lông trên bàn chân so với lông gà còn to dài nhiều chút Viễn Ninh bị dọa sợ đến "Gào " rú một tiếng hất con nhện ra, ngồi bịch xuống đất thì liền nghe vô số âm thanh "Chít chít", mấy trăm con con chuột từ dưới đáy mông hắn lập tức giải tán,  như bị mây đen bị gió lớn thổi tan nhưng lại nhanh chóng tụ tập chung một chỗ, cách chỗ Viễn Ninh không xa lại có vô số chỉ xanh mơn mởn cặp mắt ti hí nhìn hắn hung ác, Viễn Ninh chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân nở rộ thừa dịp những con chuột còn chưa có lao tới, vội nhảy phắt lên co giò bỏ chạy lên trên may mà chạy nhanh nhưng cứ cảm thấy nơi gót chân dường như bị một con chuột răng lớn cắn phải hắn liền nhảy vọt lên bậc thang liên tiếp mấy sãi bước đến mức thở không ra hơi, mắt thấy phía trước chính là cửa vào trong khe hở cửa sắt xuyên qua ánh sáng bên ngoài, Viễn Ninh mừng rỡ chân thấp chân cao vấp té ngã ra đất, trong tay lại nắm chặt đèn lồng, áo choàng va quệt phải đèn liền bắt hỏa lan tới tóc, Viễn Ninh kêu đến thảm thiết từ trong cửa kho đất nhảy tưng tưng ra ngoài.

Viễn An đứng ngay bên ngoài, vừa thấy Viễn Ninh đi vào không bao lâu, đi lên thì tóc bốc khói sự tình cấp bách Viễn An kêu to: "Thế này là sao? !

"Oa oa oa... Lửa cháy trên đầu! Tóc... Trên mặt !"

Viễn An tiến lên, tay không động vào Viễn Ninh đạp một cước, thoáng cái đem Viễn Ninh quật ngã: "Mau Mau để tỷ tỷ tắt lửa cho đệ!"

Viễn Ninh không có lựa chọn khác, lăn lộn trên mặt đất, Viễn An đi lên liền đạp cái đầu lớn đang bị lửa cháy khét lẹt của Viễn Ninh.

Ngọn lửa trên đầu Viễn Ninh vốn là không có nghiêm trọng như vậy, nhưng là trước đó hắn bị con nhện lông lá và đàn chuột dọa cho sợ mất mật nên nghĩ mình sắp bị đốt chết, Viễn An ngoài miệng cuống cuồng trong lại cười thầm, cứ một cước rồi lại tiếp một cước khác hướng trên tóc của hắn mà đạp, cho đến khi đã thỏa mãn mới nói : "Diệt, diệt, diệt, tỷ tỷ đã dập tât lửa trên đầu đệ rồi!"

Viễn Ninh đứng lên, tóc khét, lông mày lông mi lông mũi đều bị đốt còn sưng mặt sưng mũi môi chảy máu.

Viễn An đỡ bả vai hắn, cố nín cười: "Đệ à, đệ xem quả nhiên tắc ông thất mã an tri họa phúc (1). Để cho tỷ tỷ giẫm lên đạp xuống một cái khiến đệ càng thêm anh tuấn!"

(1): Có ý nói trong họa lại có phúc

Viễn Ninh khóc sờ chính mình mặt: "Oa oa... Ta không tin á! Ta phải đi tìm đại phu!"

Viễn Ninh khóc chạy, Viễn An che miệng cười: "Ta xem ngươi còn dám tới nhà kho không!"

Viễn An thấy Viễn Ninh đã chạy xa, bốn phía lại không người quấy rầy, mở cửa sắt vào trong kho. Trong tay nàng không có đèn lồng nhưng lại thuần thục xuống phía dưới, cân nhắc sau khi tới nấc thang hai mươi tám thì xoay người phía bên trái, mở cửa gỗ ra liền vào một địa đạo có chu vi năm trượng hình tròn có đèn sáng ngời, một bên trên vách tường tràn đầy chai chai lọ lọ đủ loại màu sắc, chất lỏng ngâm đầy đủ loại động vật nổi bong bóng to nhỏ nào là lộc nhung, rắn hổ mang, của quý của hổ, cá, cóc, con dơi , ....bên kia thì treo một bức bích họa to dùng để xem bói, đẩy mấy miệng rương, tiến vào trong, trên lửa đốt một cái nồi lớn, trong nồi thuốc nước sôi trào, phát ra âm thanh ùng ục ùng ục, một lão gia hỏa cao gầy khoác áo choàng màu đe đứng ngay ở cái nồi lớn quan sát chờ đợi, ánh lửa từ phía sau hắn xuyên thấu đến , bóng màu đen to lớn màu đen bao phủ ở trên người Viễn An -- đây chính là một lão thuật sĩ .

Hắc y nhân không quay đầu nhưng vẫn biết Viễn An đứng ở sau lưng, thanh âm hắn khàn khàn trầm thấp: "Mới vừa rồi là người nào xuống đất kho?"

"Đệ đệ của ta Viễn Ninh... Hắn không tìm tới nơi này, mới té xuống phía dưới thì bị con nhện cùng con chuột của ông hù dọa bò chạy ra ngoài , đã vậy còn bị chính đèn lồng của  mình đốt tóc để cho ta một cước một cước đạp tắt..." Viễn An nhắc tới còn đắc ý.

"Hư..." Thuật sĩ bỗng nhiên tỏ ý nói im lặng.

Viễn An liền hiểu lập tức không nói nàng biết hỏa hầu đến, người này thuốc cũng nhanh tốt hơn.

Quả nhiên, thuốc nước đang ùng ục ùng ục li  "Xì.." một tiếng từ lao ra từ lỗ nhỏ trên nắp nồi, đi qua ống đồng tinh tế nguội một đường ngoằn ngoèo rồi  đông đặc, cuối cùng từ một đầu ống khác xuất ra một viên đan dược màu đỏ, bị lão hắc y dùng một cái đĩa đồng tiếp lấy.

Hắc y nhân rất hài lòng nhìn qua thành quả của mình, lắc viên thuốc này từng bước từng bước chậm rãi đi tới cạnh Viễn An, mặt lão từ từ hiện ra, sau mũ trùm kia cuối cùng lộ ra một khuôn mặt đẹp mắt, lông mày đen xanh, đôi mắt trong trẻo phát sát, bộc lộ tính khí trẻ con, cái mũi cao cao, môi mỏng, hai bên mũi miệng có nếp nhăn nhàn nhạt mỗi khi cười, bởi vì có hai đường nếp nhăn trên mặt khi cười vừa nhìn là biết người này thế nào cũng không thể nghiêm túc. Chẳng qua là gương mặt bộ dáng nhìn thế nào cũng thấy tuổi tác không tới ba mươi nhưng tóc lại trắng như tuyết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro