Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1.4: Kiếp nạn tử ngục.


Lại nói áo ẩn thân chỉ dùng để che mắt người ngoài, chứ không cách được âm thanh, Viễn An vừa mới cười hai tiếng "Hắc hắc", Triệu Lan Chi đã nghe liền quay đầu mạnh mẽ chém, Tiểu Ngọc bị dọa kêu lên một tiếng, ngay thời khắc Triệu Lan Chi chần chờ Viễn An ném áo choàng rộng vành lại phi thân mang Tiểu Ngọc đi.

Triệu Lan Chi nhặt lên áo choàng do Viễn An để lại : "Lại còn biết dùng thuật che mắt!"

Nếu đã như thế, hắn lại càng không thể tha quyết đuổi theo đến cùng, lúc này Viễn An đã thấm mệt cảm thấy không thoát thân được, bỗng nhiên trước mặt là hồ nước có lau sậy che ở trên bị, nàng không còn lựa chọn nào khác, mang theo Tiểu Ngọc nhảy xuống nước.

Hai người lặn chỗ ở nước cạn, Viễn An ở dưới nước mò mẫm lấy lau sậy rỗng tâm bẻ gãy, cho mình và Tiểu Ngọc một người một cái, cả hai dựa vào cái này để thở, từ dưới nước cẩn thận nhìn động tĩnh bên trên.

Đến khi hơi thở dần đều lại, bộ đầu kia liền chạy tới, hắn ở trên bờ cẩn thận quan sát , Viễn An hận đến mức lau sậy đang ngậm trong miệng cắn mấy cái: Tên này giống như chó săn khó mà cắt đuôi nha! Hừ, nhưng ngươi ở ngoài sáng ta ở trong tối, tiểu tử ngươi nếu dám xuống nước bắt ta, ta đây liền một kiếm đâm tới cho ngươi đi đời nhà ma!

Triệu Lan Chi không xuống nước, nhưng lại từ trong lòng ngực xuất ra hai đồ vật, Viễn An ở trong nước, nhìn thấy miệng hắn động thanh âm nói chuyện vốn không lớn, nhưng từng chữ từng câu lại rõ ràng rót vào tạ nàng: "Kẻ cướp ngục kia hãy nghe cho kỹ, ngươi cho rằng là núp ở dưới nước ta đây không bắt không được ngươi? Cho rằng ta sợ ngươi ám toán không dám đi xuống tìm ngươi? Trong tay của ta đây là đá tiêu cùng dầu hỏa, ta đếm ba tiếng ngươi không ra, ta liền đem mảnh lau sậy này đốt sạch! Luộc chín các ngươi vừa vặn bớt một chuyện!"

Viễn An nghe, Tiểu Ngọc bên cạnh tất nhiên cũng nghe thấy, liền sợ vỡ mật đang muốn ngoi lên thì bị Viễn An bắt cổ tay nắm chặt.

Triệu Lan Chi bắt đầu đếm: "Một... hai..." Vừa nói vừa đem túi dầu lửa trong tay mở ra liền muốn tưới ở trên mặt nước, đếm tới ba.

Viễn An vẫn không động, cả người liền co lại thành một cái quả cầu nhỏ, chờ hắn châm lửa đốt.

Nhưng Triệu Lan Chi lại cầm bỏ đá lửa vào trong ngực, xoay người đi.

Một hồi lâu sau không có động tĩnh, Viễn An chắc chắn hắn đã rời đi, từ dưới nước ngoi lên do kìm nén quá sức vội tháo mặt nạ ra há mồm thở dốc.

Một bên Tiểu Ngọc tử lý đào sinh còn chưa tỉnh hồn, nhìn thấy Viễn An tóc dày lại dài còn mặt tròn tròn như quả táo liền kinh ngạc hơn, chỉa về phía nàng nói: "Ngươi... Ngươi là nữ nhân.

Diệp Viễn An đáp: "Ta là ân nhân!"

Hộ bộ Thị Lang Diệp đại nhân có con gái đầu tên Diệp Viễn An năm nay mười bảy tuổi.

Diệp phu nhân sinh ra Viễn An liền qua đời, Diệp đại nhân lại bề bộn nhiều việc chính vụ, kế mẫu cũng không làm được gì Diệp đại tiểu thư, Viễn An càng ngày càng đặc biệt bướng bỉnh tinh nghịch. Nàng không thích nữ hồng, chỉ thích cầm kiếm múa đao, không muốn ở khuê phòng học cầm kỳ thư họa, chỉ thích đi loanh quanh khắp nơi, giao hảo nhiều bằng hữu không rõ lai lịch, vốn là một thiếu nữ khả ái ưa nhìn nhưng lại thích mặc nam trang để gặp người và tự cho mình là nhân sĩ trong giới giang hồ đi tới chỗ nào đều giống như tiểu châu chấu dồi dào tinh lực.

Viễn An lần này mạo hiểm cướp Tiểu Ngọc từ trong đại lao liền dẫn trở về trong nhà mình, xuyên qua mấy tầng đình viện, cho đến phòng chứa củi bên cạnh chuồng ngựa, mã nô của Viễn An đã chờ ở nơi đó, chính hắn nhờ Viễn An xuất thủ cứu giúp Tiểu Ngọc.

Tiểu Ngọc vừa thấy Thạch Đầu liền khóc lớn lên: "Còn tưởng rằng từ nay không thấy được ngươi!" Thạch Đầu cũng khóc: "Nếu không phải tiểu chủ tử trượng nghĩa, chúng ta cũng không thể gặp được nhau" Hai đứa nhỏ vốn là đồng hương quan hệ rất tốt, ôm đầu khóc rống một hồi lâu rồi cũng quyền xuống trước Viễn An tạ ơn cứu mạng.

Viễn An làm người tốt chuyện tốt sảng khoái trong lòng, khoát khoát tay lại đỡ hai người đứng lên: " Huyện nha Lạc Dương mới vừa rồi đuổi theo chúng ta rất chặt, bất quá cuối cùng cũng ta bỏ rơi. Có đánh chết bọn họ cũng tìm ra được nơi này, trước ở tạm chỗ này chờ hai ngày nữa sóng gió qua, ta đưa hai ngươi đi!"

Viễn An trở về phòng, sắc trời cũng gần sáng, nàng chui vào ổ chăn nằm xuống, xoay người liền không mở mắt ra nổi lại đắc ý nhớ tới việc mình bỏ rơi bổ đầu, tự cười hì hì: "Còn muốn bắt ta? Cho mệt chết ngươi!"
...

Viễn An còn ngủ say, liền bị tiếng gõ cửa cạch cạch cạch đánh thức.

Gia nhân Hạ thúc ở phía ngoài nói: "Tiểu Chủ Tử, Tiểu Chủ Tử mau dậy đi, hai bộ đầu ở huyện nha Lạc Dương đến muốn tìm người hỏi chuyện !"

Viễn An nghe vậy liền bật thẳng dậy , còn tưởng mình là đang mơ, thử cắn nhẹ lưỡi cái, liền đau điếng người nhưng vẫn không tin tưởng lỗ tai mình, chột dạ hỏi: "... Hạ thúc ngươi nói ai ?... Ai tìm đến... làm gì... ?"

"Tiểu Chủ Tử, là bộ khoái huyện nha Lạc Dương... nắm theo quan văn đến tìm người có việc hỏi..."

Viễn An dù hận cũng không có biện pháp, đứng dậy đem tóc rối bời vặn lại: "Hạ thúc ngươi đến trước dâng trà, nói ta sẽ đến liền..."

Viễn An sửa soạn chỉnh tề liền đi tới tiền thính đãi khách, nàng lườm mắt , đúng là không nghĩ tới nàng nhanh như vậy liền gặp lại người kia.

Đêm trước một kẻ chạy một kẻ đuổi, còn đánh túi bụi, cũng chẳng để ý mắt mũi bộ dạng hắn thế nào, bây giờ nhìn thấy một người thật là cao, bả vai ngay thẳng hướng lưng về phía nàng, hơi nghiêng đầu chắp tay nhìn bức họa treo trên tường.

Viễn An đi vào, hắn xoay người đáp lại ánh mắt của Viễn An, Viễn An thoáng chốc liền thấy cả thân nhỏ bé, chột dạ vội nghiêng đầu chỉ trên tường bức họa kia: "... Thế nào? Chưa thấy qua? Tranh này mà là từ tái ngoại mang về, ngươi xem phía trên này hoa văn tinh sảo, đây cũng không phải là vẽ mà là ruột hồ lô dán từng cái một so với vàng cũng tinh quý không kém đấy..."

Bộ đầu ngược lại cung kính: "Ồ... Thật đúng là chưa thấy qua."

Viễn An nhìn phản ứng của hắn, trong đầu nghĩ trước mắt hắn không nhận ra mình, nhất định là do mình cải trang tốt lập tức liền làm ra vẻ cậu ấm khí thế bệ vệ muốn hù dọa người này: " Trước phụ thân ở tái ngoại làm quan ngày sau được tán thưởng,  điều về Hộ bộ Lạc Dương , chính là Thị Lang. Biết thị lang không? Thượng Thư là lão đại, cha ta là lão nhị còn ta là đại thiếu gia Diệp Viễn An. Mà các ngươi là ai nhỉ?"

"Hạ quan là huyện nha Lạc Dương bộ đầu Triệu Lan Chi, đây là ta thuộc hạ Hiếu Hổ..."

"Ai.... Các ngươi là ai, tên gì ta không có hứng thú..." Viễn An khoát khoát tay, "Ta liền hỏi một chuyện, thế nào các ngươi huyện nha Lạc Dương dám đến phủ thượng thư tìm người hỏi nhỉ? Ngươi thấy ta giống người xấu sao?"

Triệu Lan Chi vẫn là cung kính khách khí: "Diệp Công Tử nói đùa, Diệp công tử nơi nào giống như là người xấu. Ngài nghe ta từ từ đem sự tình nói cẩn thận..."

Triệu Lan Chi nói chuyện, Viễn An tâm lý đã sớm hóa đá:

Trên sông Vận Hà có thuyền hoa to năm tầng tên là "Thiên Đoan Các", chính là nơi vung tiền để tầm hoan nổi tiếng nhất Lạc Dương, Thiên Đoan Các ban đêm mỗi ngày từ thành Lạc Dương chở đầy khách tầm hoan tác nhạc, chậm rãi xuôi xuống ba mươi dặm, các khách nhân uống rượu ngon ăn mỹ thực, còn có mỹ nhân bầu bạn hưởng thụ ánh trăng trên sông, nghe nói bệ hạ cũng đã từng tới Thiên Đoan Các du ngoạn.

Thiên Đoan Các có vô số Mỹ Kiều Nương nhưng nổi danh nhất là một là vũ cơ Như Nguyệt. Như Nguyệt cô nương xinh đẹp kiều diễm, dáng múa tuyệt luân, khiến bao nhiêu vương tôn công tử say đắm, vô số khách nhân quỳ dưới chân nàng, tặng nàng vô số lễ vật chỉ vì muốn âu yếm nàng nhưng Như Nguyệt lại bán nghệ chứ không bán thân, chưa từng dính qua một chút kiện phong lưu. Nhưng chính vì là mỹ nhân, muốn giữ mình trong sạch có thì ai nguyện ý để mình yên ổn ?

Nửa tháng trước một buổi tối trời không trăng tại Thiên Đoan Các, Trương ma ma kêu cửa phòng Như Nguyệt nhưng không ai mở, thật vất vả mở ra cửa phòng nàng, lại thấy nàng đã chết ở trong phòng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro