Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hạn mức nhân duyên

"Bà có kéo tơ không ạ?"

Bà Tơ Nguyệt lắc đầu. Hằng Tiên hiểu ý, thu tơ phơi trên giàn, đem đến trước bà.

"Tơ nay nhuộm đẹp, vừa vặn mời bà ạ."

Bà Tơ Nguyệt gỡ tơ, từng sợi, từng sợi mỏng tang, chồng chéo giăng mạng.

"Ngươi có từng tò mò, hạn mức của nhân duyên là bao nhiêu?"

"Vay người một đời, trả người một đời. Điều lý công bằng như vậy, há chẳng phải hay sao?"

Bà Tơ Nguyệt luôn có thể rất nhanh tìm thấy đầu tơ. Hằng Tiên ở cạnh, thu tơ đã gỡ, cuộn lại trên thân các tia sáng. Giọng bà ôn tồn.

"Kẻ có nhiều mới sợ được, sợ mất. Không có gì, biết được, mất ở đâu? Kẻ thế nào, dám bỏ ra bao nhiêu, lòng hắn tự biết. Chỉ là, làm gì có ai dám chắc chắn điều ngược lại. Liệu rằng có nhận đủ về ngần ấy bấy nhiêu?"

"Ý của bà, làm sao dám đoán bừa."

"Ngươi có hiểu Túc Duyên? Túc trong túc trực. Duyên này vốn dĩ đã ở đó, mãi cũng sẽ ở đó, cho dù ngươi có nhìn đến hay không, sự tồn tại ấy vẫn ở nguyên nơi đó. Ta ví, Túc Duyên như chiếc đàn gỗ phủ bụi nằm trong góc, cũng là một món đồ vật chờ đợi chủ nhân."

Tâm trí Hằng Tiên chỉ để ý vào cuộn tơ, đầu hơi cúi, mắt cụp xuống, thuận miệng tán thành.

"Vâng, bà dạy phải."

"Đứa trẻ đó có làm ngươi nhớ đến bản thân mình?"

Tơ trên tia sáng đã cuộn đến điểm cuối. Hằng Tiên đưa tay sang đón lấy, thấy tơ đã gỡ hết liền thu tay về.

"Bà nói sao ạ?"

Bà Tơ Nguyệt đã là kẻ nắm nhân duyên quá lâu rồi, lâu đến có chút mơ hồ. Hằng Tiên bồi hầu cận kề, cho rằng rồi bản thân cũng sẽ noi theo bà, sớm muộn chỉ ở thời gian, từ lâu cũng đã tránh né, không nhìn đến việc nhân gian.

"Vẫn luôn là kiểu người im lặng như vậy, việc mình muốn giữ ở trong lòng, người mình muốn giữ ở trong tâm."

Hằng Tiên không đáp, cúi thấp đầu, ôm những tia sáng bọc tơ đỏ mang đi. Chúng sẽ lần lượt được phóng xuống nhân gian.

Hằng Tiên nhớ lần đầu tiên chứng kiến cảnh thả tơ đẹp đến thế nào. Những mũi tên là ánh sáng của trăng, lao đi và tìm kiếm đích đến. Các sợi tơ nhả lỏng, tạo thành dải dài tươi đỏ lưu vệt nổi bật, tách bạch màu trời.

Về sau, những cảnh tượng đẹp đẽ ấy có thêm phần thê lương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro