Ep 38
Mân Doãn Khởi hậm hực, vừa ăn vừa liếc Tuấn Chung Quốc. Giận muốn bay màu. Nhóc Tiểu Minh được anh bồi ăn súp cua, ngồi trên đùi nhìn ngó lơ cậu, coi apa nó không bằng chiếc xe ô tô đồ chơi. Nhưng mà đau đầu hơn nữa là, gặp lại cũng đã gặp, Tiểu Minh dính Tuấn Chung Quốc như sam biển, cũng đã nhận anh là Daddy của nó. Muốn tách ra e là không dễ dàng gì.
Đau đầu muốn chết. Lại ăn một muỗng súp cua.
Tuấn Chung Quốc vừa ăn vừa nhìn cậu suy nghĩ gì đấy, bất giác cười. En tính cũng không bằng trời tính. Muốn trốn cũng đâu dễ dàng như vậy.
"Ăn xong tôi sẽ đi cùng Tiểu Minh. Cuộc gặp gỡ đến đây kết thúc. Đồng ý nó là con anh, nhưng mà, cũng không thể tùy tiện như vậy. Ai biết được anh có mưu tính gì."
"Mưu tính là mưu tính gì?"
"Hmm... Chính là ví dụ như đã có vợ mới, nhưng mà lại hiếm muộn, muốn có con nói dõi tông đường.... Nè nè nè, tôi cảnh cáo anh, Tiểu Minh là họ Mân. Là họ Mân. Phải chăng cương không được? Như vậy cũng tội nghiệp quá đi." Mân Doãn Khởi biểu môi, rất đồng cảm vỗ vai anh.
Tuấn Chung Quốc đen mặt, động chạm vào năng lực phái mạnh này thật không thoải mái chút nào. Cái miệng nhỏ kia vẫn như ngày nào ha,rất thích gãy đúng chổ đi.
"Chắc là cương không được với phụ nữ thật... Vậy ra... Mân Doãn Khởi em cũng thật quan tâm sinh lý ha. Có muốn thử đề ba máy lại hay không?" Ánh mắt vô cùng xấu xa. Mân Doãn Khởi á khẩu, hai má đỏ hây hây nhìn ra chổ khác.
"Hóa ra ba năm qua lưu manh hơn không ít? Vậy là có kinh nghiệm tình trường rồi." Mân Doãn Khởi gấp một miếng mực ống xào cho vào miệng nhai, chóng cằm nhìn biểu hiện của Tuấn Chung Quốc.
Cái này có tính là ăn giấm không?
"Ồ... Vợ đang dò xét chồng. Hửm? Biểu cảm cực kỳ mới mẻ. Chi bằng về nhà anh đàm đạo, bàn bạc kĩ hơn về vấn đề này?"
"Yeah yeah yeah... Về nhà Daddy."
Mặc dù nảy giờ nghe không hiểu hai người bố này đang nói gì, nhưng khi nghe đến về nhà Daddy, Tiểu Minh hai mắt sáng rỡ, đầy mong đợi nhìn về phía Mân Doãn Khởi hai mắt long lanh.
"Ai là vợ anh? Tôi sẽ không đi."
"Tiểu Minh... Con nghĩ sao?" Tuấn Chung Quốc xốc nách Tiểu Minh lên, thằng bé ôm khư khư cổ Tuấn Chung Quốc mếu máu. Nhìn apa bằng ánh mắt cún con.
"Apa... Apa đi đi mà... Con muốn Daddy chơi chơi...hức hức..."
Mân Doãn Khởi trùng vai, tâm mềm nhũn. Ai biểu sinh ra nhóc con dễ thương quá làm gì, nó khóc lại càng không thể la mắng, cứng rắn được. Mân Doãn Khởi ôm trán. Cực kỳ khổ tâm.
"Chỉ biết lợi dụng trẻ con. Đồ vô lương tâm, lưu manh cực kỳ đáng ghét."
Tiểu Minh tưởng Apa nó đang chửi nó, liền oa oa khóc lớn chôn mặt vào vai Tuấn Chung Quốc, nước mắt nước mũi lấm luốt. Thu hút sự chú ý của không ít người cùng ăn. Mân Doãn Khởi xấu hổ, đứng lên.
"Đi thôi."
Tuấn Chung Quốc cười cười xoa lưng bảo bảo... Con trai, làm tốt lắm.
"Apa mắng con...oa oa oa"
"Không phải không phải. Là mắng Daddy. Không phải con. Nào nào, nít dứt. Ngoan ngoan."
Mân Doãn Khởi đau lòng, ấn đường nhíu lại bế Tiểu Minh qua tay hôn má nó. Tiểu Minh ôm mặt cậu hôn hôn. Không hồ nháo nữa. Biết apa đã đáp ứng nó đến chổ Daddy rồi. Liền toại nguyện cho Mân Doãn Khởi bế.
Cậu vuốt đầu nó. An ủi.
"Apa không có mắng con. Con nói con thương apa mà... Apa cũng thương con, sẽ không mắng con."
"Daddy cũng thương apa... Apa cũng thương Daddy. Apa cũng đừng mắng Daddy."
"Cái chú này thật sự là rất đáng ghét. Apa làm sao có thể thương chú này." Mân Doãn Khởi ấm ức khi nghe con trai chấn vấn mình. Không cam lòng chút nào.
Tuấn Chung Quốc cười cười, hả hê rồi.
"Nhưng mà con cũng thương Daddy nữa." Tiểu Minh nhỏ giọng, dường như rất muốn có Daddy bên cạnh. Bên Conaro, bạn hàng xóm của nó cũng có hai bố, hoặc là có bố mẹ. Chỉ có nó chỉ có một. Nó ủy khuất vô cùng.
Mân Doãn Khởi ngậm miệng, mím môi. Quả thật, Tiểu Minh chịu thiệt thòi nhất trong chuyện này. Cậu hôn tai thằng bé. Áp nó sát vô người bước đến cửa nhà hàng. Trong lòng, thật sự cũng muốn cho Tiểu Minh một gia đình đầy đủ. Chỉ tiếc là... Thật khó chấp nhận hiện tại.
Tuấn Chung Quốc cũng rũ mi, nhìn Mân Doãn Khởi đầy đau lòng cùng chân thành muốn nối lại tình xưa. Trời độ ngột đổ mưa xối xả. Tuấn Chung Quốc liền xoay lưng, áp Mân Doãn Khởi vào trong lòng, dùng lưng mình che chắn. Khoảng cách đồng thời rút ngắn. Mân Doãn Khởi cũng không hơi đâu lại tranh cãi.
Tuấn Chung Quốc nhìn Mân Doãn Khởi. Ôm cậu vào lòng. Mân Doãn Khởi có chút bối rối, không lên tiếng.
Có đôi tình nhân đi vào, chiếc ô vẫn chưa xếp lại. Tuấn Chung Quốc thân thiện chào hỏi, muốn mượn chiếc ô đưa hai bố con Tiểu Minh rồi quay ra sẽ trả lại. Ô của anh để ở trong xe, bây giờ không lấy được.
"Xin lỗi, có thể cho chúng tôi mượn ô ra lấy xe không ạ? Vợ con tôi sức khỏe không ổn định. Sẽ trả lại ngay."
"Ờ, được."
"Anh nhìn xem chồng người ta kìa." Cô gái đầy ngưỡng mộ nhìn Tuấn Chung Quốc và Mân Doãn Khởi, phùng má nhìn chồng mình.
"Anh..." Người con trai khổ ải vô biên nga.
"Nè anh trai. Mau đưa vợ con anh ra xe đi. Sau đó trả lại sau cũng được."
"Cảm ơn hai anh chị." Tuấn Chung Quốc gật đầu nhận lấy ô, nhìn Mân Doãn Khởi. Kéo đầu cậu sát vào vai, đẩy nhanh bước chân vào xe. Mân Doãn Khởi rất hợp tác, dù cảm thấy hơi kỳ cục một chút.
Lên được xe, Tuấn Chung Quốc lấy ô đen của mình mở ra, bảo Mân Doãn Khởi đợi một chút, đi trả ô sẽ quay lại ngay. Quả nhiên đây là cơ hội. Mân Doãn Khởi nghĩ trong đầu chưa kịp vui mừng thì không ngờ được chính là Tuấn Chung Quốc đi vòng qua khóa cửa xe. Mặt liền đen như đít nồi.
Tiểu Minh ngồi trên đùi cậu chơi ô tô, rất phối hợp cười hề hề nhìn cậu.
Coming soon...
Bệ Hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro