Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Tiêu Mặc Dạ

  Ba năm trước đây vẻn vẹn quay chụp một bộ phim, liền trở thành vua màn ảnh hót hòn họt. Ngay khi tất cả mọi người cho rằng hắn sẽ ở trên màn ảnh diễn đàn quốc tế tỏa ánh sáng hào quang rực rỡ, thì hắn lại phá vỡ kính mắt của tất cả mọi người, đột nhiên tuyên bố ngừng đóng phim.

Không ai biết hắn xảy ra chuyện gì, mà ở ngay trong ngày tuyên bố ngừng đóng phim, hắn nói một câu làm tất cả mọi người đến nay đều không hiểu gì hết: "Bởi vì hiện tại tôi đã không biết, nên quay phim cho ai xem."

Câu nói này đã được tạp chí báo chí và internet đăng lại vô số lần.

Tiêu Mặc Dạ, vốn là thiên chi kiêu tử cao cao tại thượng, ông nội của hắn, Tiêu Tổ Thành là lão cách mạng, lão tướng quân, năm đó mưa bom bão đạn, đã chảy không ít máu và mồ hôi. Bố của hắn, Tiêu Xu, từng là chính ủy của quân khu Quảng Châu. Còn mẹ của hắn, Phương Miêu, là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Phương Thị.

Năm đó khi Tiêu Xu và Phương Miêu kết hôn, được giới truyền thông mệnh danh là sự kết hợp hoàn hảo của quyền lực và tài chính.

Cho nên, Tiêu Mặc Dạ sinh ra đã được định trước là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Hắn là một thiên tài, nếu không chỉ một bộ phim cũng không thể đạt được danh hiệu vua màn ảnh. Thế nhưng một người như vậy, lại luôn làm ra những hành động khiến mọi người bất ngờ.

Cũng giống như việc hắn đột nhiên đóng phim, sau đó lại đột nhiên vào quân đội.

Sau khi vào quân đội 3 năm, hắn vẫn có thể nhận được sự quan tâm từ những người hâm mộ như vậy, chứng tỏ bản thân Tiêu Mặc Dạ quả thực rất có sức hút.

Mặc dù Sở Hoan chưa từng xem phim Tiêu Mặc Dạ đóng, nhưng người bạn thân nhất của cô là Phương Đình Nhi lại là fan của Tiêu Mặc Dạ, thỉnh thoảng sẽ cho Sở Hoan xem một ít ảnh chụp của Tiêu Mặc Dạ.

Tiêu Mặc Dạ thay đổi chuyến bay, nên đã đến sớm hơn sao? Trong nháy mắt, trong đầu Sở Hoan đã hiện lên suy đoán này. Mắt thấy một đoàn người đi về phía chiếc Land Rover màu đen đang đậu bên ngoài sân bay, bạn học Sở Hoan lập tức nói với Phương Đình Nhi ở đầu dây bên kia: "Đình Nhi, chúng ta không nói chuyện nữa!"

Sau đó cô vẫn nắp chai nước trà xanh trong tay rồi nhét vào túi, lấy từ trong túi ra cuốn sổ ký tên đã được chuẩn bị sẵn, vội vàng đuổi theo.

Lúc này, tự nhiên là không thể hét to, nếu không sẽ thu hút sự chú ý của những fan hâm mộ khác. Vì vậy âm lượng của cô vừa phải, không lớn cũng không nhỏ, chỉ vừa đủ cho Tiêu Mặc Dạ nghe được mà thôi.

"Anh Tiêu, xin chờ một chút được không?" Cô nói.

Bước chân phía trước đột nhiên dừng lại, Sở Hoan nhân cơ hội chạy về phía trước, nhưng lại bị hai tên vệ sĩ đi theo ngăn lại: "Xin lỗi cô, anh Tiêu không muốn bị quấy rầy!"

Sở Hoan cảm thấy bản thân phải cố gắng biểu đạt mong muốn có được chữ ký này, đang định mở miệng, Tiêu Mặc Dạ đứng ở phía trước lại quay người lại.

Động tác quay người của hắn rất chậm, mỗi một bộ phận trên cơ thể đều rơi vào trạng thái cứng nhắc. Cuối cùng khi hắn đối mặt với cô, yết hầu của hắn lăn lộ, đôi môi run rẩy, đôi mắt giống như đang xuyên qua kính râm nhìn thẳng vào cô.

"Em gọi tôi là........ anh Tiêu?" Giọng nói khàn khàn lộ ra vẻ ngưng trọng, không thể tưởng tượng nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro