Chương 1: Mới gặp.
"Hoan Hoan, miếng ngọc này sẽ bảo vệ con cả đời bình an!"
"Mẹ à, loại lời xem bói vô căn cứ này mẹ cũng tin sao? Loại ngọc này trên sạp hàng khắp nơi đều có bán, 10 khối tiền một miếng!"
"Tóm lại không cho phép tháo nó xuống, coi như là cho mẹ một cái tâm lý an ủi. Được không? "
"Được rồi, được rồi, con biết rồi!"
Miếng bạch ngọc treo ở trên cổ lúc này có chút nóng lên, giống như là bởi vì hấp thu quá nhiều nhiệt độ của ánh nắng. Miếng ngọc này, cô đã đeo bắt đầu từ lúc năm tuổi, nghe nói năm đó có một người mù lòa đã từng đoán mệnh cho cô, tính ra kết luận là, "Muôn vàn cưng chiều tập một thân, là phúc là họa lại khó liệu!"
Sở Hoan cảm thấy đây chính là lời nói mò của một người mù lòa, đáng tiếc lão mẹ nhà cô đối với lời này lại tin tưởng không nghi ngờ.
Mà người mù lòa kia nghe nói lúc cô lên 7 tuổi, không còn ở cổng miếu Thành Hoàng bày quầy bán hàng đoán mệnh nữa, bây giờ chẳng biết đã đi đâu, khiến Sở Hoan không còn cơ hội đi cầu chứng nữa.
Đem miếng bạch ngọc nhét vào trong cổ áo, Sở Hoan móc ra ba đồng tiền xu, bỏ vào lỗ bỏ tiền của máy bán hàng tự động. Ở phía sau cách chỗ cô đứng không xa, là một đoàn người đông nghìn nghịt. Thời tiết tháng tư, khí hậu thành phố Z đã bắt đầu nóng lên. Nhiều người chen chúc ở đây như vậy, gần như cũng chỉ là vì một mục đích —— Tiêu Mặc Dạ.
Mà cô, cũng khổ cực chính là một thành viên trong đó.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Sở Hoan nhìn tên biểu hiện trên điện thoại, chính là bạn tốt Phương Đình Nhi.
"Hoan Hoan à, cậu thấy Tiêu Mặc Dạ chưa?" Giọng nói vội vàng của Phương Đình Nhi từ trong điện thoại di động truyền đến.
"Chưa thấy, bây giờ mới 3 giờ, không phải cậu nói anh ta ngồi chuyến máy bay 3: 45 sao!" Sở Hoan rất mệt mỏi, đứng suốt cả buổi, cô đang muốn tìm một chỗ trống để ngồi nghỉ một chút.
"Vậy cậu nhớ kỹ lúc nào nhìn thấy anh ấy đi ra phải chụp nhiều ảnh đấy nhé. Xem xem có cơ hội giúp mình xin chữ kí không ha! Cậu nói xem tại sao mình lại xui xẻo như vậy, hết lần này tới lần khác lại cứ phải hôm nay thi lại. . ."
Phải, cô không cần thi lại cũng chưa chắc có bao nhiêu may mắn, còn không phải bị buộc đến sân bay đợi người đây sao.
Sở Hoan rút kinh nghiệm xương máu, cảm thấy bản thân chỉ bị bạn tốt kéo tới KFC bao một chầu liền bị ép tới đây, thực sự là giá quá rẻ. Vừa nghe bạn tốt luyên thuyên oán trách, vừa cầm lấy chai trà xanh trong máy bán hàng, cô mới vặn ra nắp bình uống vào mấy ngụm, khóe mắt đột nhiên ngắm đến một đoàn người từ lối ra bên phải cạnh sân bay đi ra.
Bên đó rất yên lặng, so với bên trái người đông nghìn nghịt, bên đó chỉ có một ít hành khách bình thường ra vào .
Mà làm Sở Hoan chú ý, là một người trong đó. Người kia mang theo kính râm, mặc áo sơ mi cộc màu trắng cùng quần vải ka-ki dài, dáng người thon dài, khuôn mặt rất cương nghị, sóng mũi cao, làm cho cả khuôn mặt cis cảm giác lập thể khác thường.
Trái tim Sở Hoan cuồng loạn đập thình thịch.
Người đàn ông kia là —— Tiêu Mặc Dạ? !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro