Thiêu Thân
Ngày cưới của Sanghyeok và Jihoon là một bức tranh hoàn hảo về tình yêu và hạnh phúc. Trong không khí ngập tràn ánh sáng và âm thanh vui vẻ của buổi lễ, Jihoon đứng trang nghiêm bên cạnh lễ đường. Cậu diện bộ vest đen lịch lãm, đôi mắt tràn đầy sự dịu dàng và tự hào khi nhìn về phía cổng nơi Sanghyeok sắp xuất hiện. Cảnh vật xung quanh đều như hòa quyện vào niềm hạnh phúc của họ: những chiếc đèn lấp lánh, hoa trắng muốt, và những nụ cười rạng rỡ của bạn bè và người thân.
Khi Sanghyeok bước vào, mặc bộ vest cưới trắng tinh khôi, anh tỏa sáng như một ngôi sao giữa đêm tối. Nụ cười của Sanghyeok như ánh sáng chiếu rọi trong đêm tối, và Jihoon cảm thấy như mọi thứ trong cuộc đời mình đều đã hoàn chỉnh. Họ nhìn nhau với ánh mắt đầy yêu thương và cam kết, hứa sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách và xây dựng một cuộc sống đầy hạnh phúc. Trong khoảnh khắc này, cả hai cảm nhận được sự tràn đầy của tình yêu, sự hoàn thiện và niềm vui tuyệt đối, như thể họ đã chinh phục cả thế giới chỉ bằng cách yêu nhau.
*
Một năm sau khi kết hôn, Jihoon được thăng chức, và công việc mới của cậu kéo theo nhiều bữa nhậu ký hợp đồng với đồng nghiệp. Những buổi tối ấy thường kéo dài đến khuya, với tiếng cười và rượu tràn ngập không khí. Jihoon cảm thấy mình như là một phần không thể thiếu của những bữa tiệc này, nhưng cũng vì thế, cậu dần đánh mất chính mình.
Một buổi tối, khi đã say xỉn, Jihoon gặp lại người yêu cũ trong một quán bar. Cảm xúc xưa cũ ùa về, và mặc dù Jihoon đã cố gắng che giấu chúng, sự say rượu đã làm cho những dục vòng này trở nên mãnh liệt hơn. Trong ánh sáng mờ ảo của quán bar, Jihoon và người yêu cũ không thể kìm nén được cám dỗ và đã qua đêm với nhau.
Sáng hôm sau, Jihoon cảm thấy tội lỗi tràn ngập. Cậu vội vã rời khỏi căn phòng, cố gắng gạt bỏ mọi ký ức về đêm qua và trở về nhà như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Khi về đến căn hộ của mình, nỗi hối hận và sự lo lắng không ngừng ám ảnh tâm trí Jihoon. Cậu nhận ra rằng mình đang dần xa rời những gì thực sự quan trọng, nhưng không biết cách làm thế nào để thay đổi.
*
Mối quan hệ với người yêu cũ ngày càng trở nên phức tạp và không thể kiểm soát được. Mỗi khi đêm xuống, Jihoon và người yêu cũ lại lao vào nhau như những con thiêu thân, không biết rằng mình đang tự hủy hoại. Những đêm say sưa và cuồng nhiệt trở thành thói quen, và Jihoon ngày càng ít về nhà.
Sanghyeok, mặc dù cảm thấy có điều gì đó không ổn, vẫn cố gắng tin tưởng vào Jihoon. Anh để tâm trạng của mình bị che khuất bởi tình yêu và niềm tin vào chồng mình. Mỗi khi Jihoon về nhà muộn, Sanghyeok đều cố gắng không hỏi han quá nhiều, chỉ âm thầm chờ đợi và giữ cho ngọn lửa tình yêu của mình không bị dập tắt. Trong khi đó, Jihoon, mặc dù cậu biết rằng hành động của mình là sai, nhưng dục vọng của bản thân không cho phép cậu dừng lại.
*
Một ngày nọ, khi Sanghyeok đang sắp xếp đồ đạc của Jihoon, anh tình cờ phát hiện ra một cây son đỏ trong túi áo của Jihoon. Sự nghi ngờ và đau đớn tràn ngập tâm trí Sanghyeok. Anh đứng lặng im, cảm giác như trái tim mình đang bị xé nát. Những kỷ niệm ngọt ngào của họ, những lời hứa và tình yêu chân thành giờ đây trở thành một cái gì đó rất xa vời.
Sanghyeok cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sự thật đã khiến anh không thể tiếp tục che giấu sự đau khổ của mình. Anh cảm thấy như tất cả mọi thứ mình từng tin tưởng giờ đây đã trở thành dối trá. Trong đêm cô đơn, Sanghyeok suy ngẫm về những dấu hiệu lạ lùng mà mình đã thấy trước đây, và sự thất vọng càng ngày càng dâng cao.
*
Một buổi chiều, khi Jihoon đang làm việc, mẹ cậu gọi điện báo tin rằng nhà đang cháy. Sự hoảng loạn và sợ hãi xâm chiếm tâm trí Jihoon. Cậu không thể tự lái xe vì cảm giác lo lắng và bất ổn. Son Siwoo thấy tình trạng của Jihoon không ổn nên đề nghị đưa cậu về nhà. Jihoon chấp nhận.
Jihoon trong suốt 20p ngồi trên xe cứ có cảm giác như trong cơn mơ, cảm giác lo lắng và hoảng loạn khiến mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt. Mặc dù Siwoo cố gắng động viên, Jihoon vẫn không thể tập trung vào cuộc trò chuyện. Những hình ảnh về ngôi nhà, nơi cậu và Sanghyeok đã xây dựng tổ ấm, liên tục hiện lên trong đầu cậu như những cơn sóng vỗ vào bờ.
Khi xe dừng lại trước ngôi nhà, cảnh tượng trước mắt khiến trái tim Jihoon như bị xé nát. Ngọn lửa vẫn đang ngùn ngụt, ánh sáng đỏ rực phản chiếu lên bầu trời đen tối, tạo ra một cảnh tượng khủng khiếp và đầy ám ảnh. Khói đen đặc cuộn lên từ mái nhà, và tiếng còi cứu hỏa vang lên không ngớt.
Jihoon đứng chết lặng bên lề đường, cảm giác như thời gian đã ngừng trôi. Đôi chân cậu nặng trĩu, không thể bước nổi về phía trước. Cậu nhìn thấy những mảnh vỡ của cửa sổ và khói bay ra từ các lỗ hổng trên mái nhà. Mắt cậu mờ đi vì nước mắt, và dù cố gắng gắng gượng để không khuỵu xuống, Jihoon cảm thấy như mọi sức lực trong cơ thể đã biến mất.
Người cảnh sát đến gần và thông báo "ngôi nhà bị cháy do người bên trong đã quên tắt bếp ga, rò rỉ ga làm cho bình ga phát nổ và cậu trai trẻ bên đã không thể thoát ra ngoài"
Jihoon như bị hàng ngàn mũi dao đâm vào trái tim. Mỗi lời nói của cảnh sát như một cú sốc nặng nề, làm cho cậu cảm thấy như thế giới xung quanh mình đang sụp đổ. Cậu lắng nghe mà cảm giác như mình đang chìm trong một hố sâu không đáy, không thể chạm tới ánh sáng của hy vọng.
Sự hối hận và nỗi đau dâng trào trong Jihoon khi nghĩ về Sanghyeok, người mà cậu đã bỏ lỡ bao nhiêu lần trong những đêm dài không trở về. Hình ảnh của Sanghyeok, người đang sống một mình trong ngôi nhà, giờ đây trở thành nỗi ám ảnh không thể gạt bỏ. Jihoon cảm thấy như mình đã đánh mất tất cả những gì quý giá nhất, và nỗi đau từ sự mất mát này như một vết thương không bao giờ lành.
*
Tại cơ sở khám nghiệm tử thi, Jihoon đứng lặng lẽ trước cánh cửa phòng lạnh lẽo. Mọi thứ xung quanh đều im lìm và đáng sợ, không gian chỉ có mùi thuốc sát trùng và âm thanh rì rầm của các thiết bị y tế. Ánh đèn neon trắng xóa chiếu xuống, khiến cho tất cả trở nên nhạt nhòa, vô cảm. Jihoon cảm giác như mình đang bước vào một giấc mơ tồi tệ, mà không thể nào tỉnh dậy.
Khi bác sĩ pháp y mời Jihoon tiến lại gần, anh cảm thấy như đôi chân mình không còn sức lực. Bàn tay anh run rẩy khi ký vào những giấy tờ cần thiết, đôi mắt như đang chìm vào một hố sâu vô tận. Họ mở tấm vải trắng phủ lên thi thể Sanghyeok, và Jihoon cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Gương mặt của người cậu yêu, giờ đây tái nhợt và vô hồn, hoàn toàn đối lập với hình ảnh Sanghyeok đầy sức sống mà anh luôn nhớ đến. Jihoon muốn chạm vào Sanghyeok, muốn ôm lấy anh như trước đây, nhưng giờ đây, tất cả chỉ là một hình hài lạnh lẽo.
Bác sĩ pháp y, với giọng điềm tĩnh nhưng nặng nề, thông báo rằng Sanghyeok đã mang thai hai tháng trước khi qua đời. Tin tức này như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Jihoon, đau đớn đến mức anh gần như không thể thở nổi. Cậu đứng lặng, mắt đăm đăm nhìn vào tấm màn lạnh lẽo trước mặt, không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, lăn dài trên má Jihoon. Cậu cảm thấy như mình đang chìm vào một vùng tối tăm, nơi không có lối thoát. Cảm giác tội lỗi và sự hối hận xâm chiếm toàn bộ tâm trí anh, như một dòng nước lũ cuốn trôi mọi thứ. Những hình ảnh về Sanghyeok, về những lần cậu bỏ mặc anh để lao vào những mối quan hệ sai trái, hiện lên rõ ràng trong tâm trí Jihoon.
Jihoon không thể kìm nén được nữa. Cậu gục xuống trước thi thể của Sanghyeok, nức nở như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Những tiếng khóc của cậu vang lên trong căn phòng lạnh lẽo, âm thanh đầy đau khổ và tuyệt vọng. Cậu chỉ có thể lặp đi lặp lại những lời xin lỗi, nhưng anh biết rằng không gì có thể thay đổi được sự thật.
Sau khi rời khỏi phòng khám nghiệm, Jihoon bước ra ngoài, mang theo cả một trái tim tan vỡ. Thế giới xung quanh cậu dường như mờ nhạt và vô nghĩa. Những người xung quanh, những chiếc xe chạy qua, tiếng an ủi của mọi người... tất cả đều trở nên xa lạ và không còn chạm tới cậu.
Những ngày sau đó, Jihoon sống như một cái xác, không hơn không kèm, bị ám ảnh bởi hình ảnh của Sanghyeok và đứa con chưa kịp chào đời. Cậu không thể ngủ, không thể ăn, và không thể ngừng suy nghĩ về những gì mình đã đánh mất. Cảm giác tội lỗi như một thứ axit ăn mòn dần tâm hồn cậu.
Jihoon cảm thấy mình đang trả giá cho những sai lầm của mình. Mỗi ngày trôi qua, cậu chìm sâu hơn vào cảm giác trống rỗng và mất mát. Những kỷ niệm về Sanghyeok, những khoảnh khắc hạnh phúc mà họ từng chia sẻ, giờ đây chỉ là những cơn ác mộng đau đớn. Jihoon tự trách mình vì đã để mất đi điều quý giá nhất, và cậu biết rằng mình sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân.
Thời gian trôi qua, Jihoon cố gắng sống tiếp, nhưng không có gì có thể lấp đầy khoảng trống mà Sanghyeok để lại. Cậu cảm thấy mình như một thiêu thân, bị cuốn vào lửa và bị thiêu cháy, nhưng không thể nào thoát ra. Cuộc sống của Jihoon giờ đây chỉ là một chuỗi những ngày dài đằng đẵng, không có hy vọng, không có tương lai.
Những đêm khuya, Jihoon thường ngồi bên cửa sổ, nhìn ra khoảng không đen kịt bên ngoài, và tự hỏi rằng nếu anh đã làm mọi thứ khác đi, liệu mọi thứ có khác biệt? Nhưng câu trả lời không bao giờ đến. Và cậu chỉ còn lại một mình, trong nỗi đau và sự hối tiếc không bao giờ nguôi.
Jeong Jihoon không thể chết, vì cậu phải sống thay phần của Lee Sanghyeok. Jeong Jihoon không được chết, vì cậu phải sống với nỗi dằn vặt vì đã lừa dối Lee Sanghyeok.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro