Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Biểu cô nương Bình tây hầu phủ

Thời tiết thanh minh, mấy ngày liên tiếp mưa đều rơi tí tách tí tách

Bên trong màn mưa, hai chiếc xe ngựa dọc theo đường núi, lắc lư lắc lư lái vào thành Dương châu giữ núi rừng

Thẩm Thị- mẫu thân Ngu Sơ Ninh an táng ở chỗ này

Xe ngựa lên núi không lâu, bởi vì đường nhỏ chật hẹp cũng không còn cách nào đi tiếp, xa phu* nhảy xuống xe ngựa, chuẩn bị ghế dẫm nhỏ.
*xa phu: người lái xe

Nha hoàn Hạnh Hoa thò đầu ra trước, gió thổi hạt mưa tới, lành lạnh, kỳ thật còn rất dễ chịu, loại mưa nhỏ như này, đứng bên ngoài một thời gian ngắn thì không cần lo lắng bị ướt quần áo.
Xuống xe, Hạnh Hoa bật ô giấy dầu màu xanh rồi mới vén lên nửa bên rèm: "Tiểu thư, xuống xe đi"

Ngu Ninh Sơ gật gật đầu

Đến tế điện mẫu thân, nàng mặc bộ áo váy màu trắng, mái tóc đen nhánh chỉ đeo một cây trâm bạch ngọc, trừ cái đó ra nàng không đeo bất cứ một món đồ trang sức nào. Dù vậy, bảo tiêu bên cạnh xa phu lần nữa nhìn thấy Ngu gia đại cô nương vẫn phải ngây người, không thể tưởng tượng ra được loại thức ăn phải tinh xảo như thế nào, mới nuôi ra được mỹ nhân phấn điêu ngọc trác như vậy.

Ngu Ninh Sơ được Hạnh Hoa vịn đứng trên mặt đất, dưới chân là cần gạt nước cọ rửa sạch sẽ các bậc thang, đi lên sẽ không làm bẩn giày.

Nàng ngẩng đầu, trong chiếc xe ngựa phía trước, mẹ kế Trần thị cùng huynh muội sinh đôi của nàng cũng xuống xe.

Thời tiết như vậy, Trần thị còn tự mình mang theo bọn nhỏ đến tế điện của chính thất, việc này truyền ra ngoài khẳng định lại được đám hiền phụ khen ngợi.

Cặp song sinh năm tuổi đều rất ham chơi, nhìn núi nhìn cỏ đều cảm thấy rất hiếm lạ.

Trần thị đưa hài tử cho nha hoàn trông coi, quay đầu hướng Ngu Ninh Sơ nhẹ giọng bảo: " A Vu, đường trơn trượt, đến đây ta dẫn con đi."

Ngu Ninh Sơ cười cười, ngoan ngoãn đi qua, tuỳ ý để Trần thị nhẹ nhàng kéo tay nàng.

Cẩn thận đi từng li từng tí một khắc đồng hồ, đoàn người đã tới trước mộ Thẩm thị.

Hạ nhân tới trước mộ bày ba cái bồ đoàn*, Ngu Ninh Sơ và cặp song sinh cùng nhau quỳ xuống.
*bồ đoàn: cái thảm để hỗ trợ ngồi thiền.

Thẩm thị mất bảy năm, bia mộ mỗi năm đều có người đến lau dọn như mới, chỉ là mỹ nhân bên trong quan tài đã hoá thành một bộ tro cốt. Rõ ràng là mẫu thân của mình nhưng Ngu Ninh Sơ không có cảm giác thương tâm.
Bởi vì trong ký ức, mẫu thân chưa từng nở nụ cười với nàng, luôn là một bộ dáng oán trời trách đất. Khi còn bé Ngu Ninh Sơ không hiểu, về sau lớn lên, nàng từ trong miệng bọn hạ nhân nghe được chuyện xưa của mẫu thân.
Mẫu thân xuất thân coi như tôn quý, là cô nương Bình Tây hầu phủ ở kinh thành, mặc dù là con thứ, bởi vì thập phần mỹ mạo nên bình thường rất được các lão hầu gia sủng ái, coi như là hòn ngọc quý trên tay, mẫu thân cũng được sủng ra tâm cao khí ngạo tính tình kiêu căng, mọi chuyện đều muốn tranh giành cùng tỷ tỷ con vợ cả.

Đến giai đoạn nói chuyện cưới gả, mẫu thân nàng vậy mà có ý đồ câu dẫn nam nhân, kết quả sự tình bại lộ, mẫu thân biến thành trò cười cho kinh thành, chẳng những không thể toại nguyện gả cao, ngược lai bị lão hầu gia, đích mẫu xử phạt, tuỳ tiện chọn một tiến sĩ xuất thân nghèo hèn, cũng chính là phụ thân Ngu Ninh Sơ - Ngu Thượng.

Hôn sự vội vàng, mẫu thân nàng bắt đầu đi theo phụ thân về nhà.

Phụ nhân dung mạo đoan chính, cũng có thể gọi là mỹ nam tử, chỉ là gia thế bần hàn. Mẫu thân từ tiểu thư hầu phủ lưu lạc làm vợ của thất phẩm* huyện lệnh, trong lòng có nghìn cái phản đối, bà chướng mắt phụ thân, sau khi kết thân, sinh nữ nhi cũng hờ hững lạnh lẽo, cả ngày đắm chìm trong hối tiếc, tự thương hại chính mình, dẫn đến thân thể của bà cũng dần suy yếu.

Thời điểm Thẩm thị mất, Ngu Ninh Sơ mới bảy tuổi.

Mẫu thân không thương nàng đi, phụ thân không thích nàng cưới Trần thị.

Phụ thân cùng Trần thị vợ chồng ân ái, hạnh phúc sinh song bào thai, một nhà bốn người sống vui vẻ hoà thuận. Ngu Ninh Sơ tựa như một người ngoài.

.

Sau thanh minh, thời tiết tĩnh lặng.

Trần thị bắt đầu mang theo Ngu Ninh Sơ ra ngoài đi lại. Ngu Ninh Sơ biết, phụ thân cùng Trần thị chuẩn bị gả nàng đi.

Ngu Ninh Sơ cũng nghĩ xuất giá sớm một chút, trước mắt cái nhà này không giống nhà của nàng, không bằng gả cho nam nhân cùng mình xây dựng gia đình mới.

Có vết xe đổ của mẫu thân, Ngu Ninh Sơ cũng không muốn trèo cao danh môn gì, nàng chỉ hy vọng phụ thân xem ở hai người bá phụ bá mẫu tìm cho nàng mật nam tử đoan chính, tài học phẩm hạnh đều có thể dựa vào, nghèo chút cũng không sao chỉ cần là người tốt, sau một thời gian liền có hy vọng

Trước Đoan Ngọ, có người đến Ngu gia cầu hôn. Sau khi bà mối đi, Trần thị cao hứng tới gặp Ngu Ninh Sơ.

Bà cầm tay Ngu Ninh Sơ, trong mắt tràn đầy vui mừng: "A Vu, khuôn mặt này của con, ta cùng phụ thân đều không nỡ để con gả thấp, chỉ là cho con chức quan không cao, chúng ta chọn mãi đều không tìm được người nào phù hợp. Bây giờ thì tốt rồi, tham tướng Dương châu phủ Tào Khuê tướng quân nhìn trúng mỹ mạo của con, nhờ bà mối đến cầu thân. Chờ con gả đi, chính là tứ phẩm tướng quân phu nhân, nương gặp con cũng phải hành lễ đấy."

Ngu Ninh Sơ biết Trần thị muốn tới nói việc kết thân, từ lúc Trần thị mở miệng, nàng ngượng ngùng hạ xuống tầm mắt. Chỉ là lúc nghe Trần thị nói rõ thân phận người cầu hôn, Ngu Ninh Sơ liền bắt đầu nghiêm túc.

Nàng ít đi ra ngoài nhưng cũng đã được nghe nói danh tiếng của tham tướng Dương châu phủ Tào Khuê.

Tào Khuê, chiến thần Dương châu phủ, nhiều lần đánh lui giặc Oa, dân chúng đều cảm kích công đức của hắn.

Không thể nghi ngờ, Tào Khuê là anh hùng, có thể hắn năm nay đã hơn năm mươi, tuổi so với phụ thân còn lớn hơn, mà hắn lại cưới qua ba lần vợ, mỗi một đời đều chết rất kỳ quặc. Lý do là mắc bệnh hiểm nghèo, nhưng lại có hạ nhân Tào phủ truyền ra tin tức, nói Tào Khuê có thói quen ngược đãi thê tử, đặc biệt là khi say rượu động một tí là đánh thê tử, đánh càng ngày càng mạnh.

Trần thị hai mặt, Ngu Ninh Sơ chưa hề chờ mong bà sẽ thực tâm đối đãi nàng. Nhưng nàng cũng chưa từng đem lại cho Trần thị phiền phức gì, bà sao có thể đẩy nàng tới hố lửa như vậy?

"Phụ thân, phụ thân biết sao?" Ôm một tia hy vọng, Ngu Ninh Sơ thấp giọng hỏi.

Trần thị cười nói: "Chờ hắn trở về, ta liền nói cho hắn biết, ta tin rằng hắn cũng sẽ mừng thay cho con."

Ngu Ninh Sơ toàn thân rét run, mẹ kế mặt từ tâm ngoan, cha ruột của nàng thì vô tình đạm mạc.

Quả nhiên, lúc ăn cơm tối, Ngu Thượng đối với hôn sự này cũng là một bộ dáng vui mừng phấn khởi.

Ngu Ninh Sơ triệt để hết hi vọng.

Hắn đây là đang lợi dụng nữ nhi, nàng đối với Ngu Thượng có tác dụng cực lớn, liền gả vào trong vọng tộc, thay Ngu Thượng kết giao nhân mạch.

"A Vu, dù sao cũng là hôn sự của con, con đến cùng nghĩ như thế nào?" Trần thị vừa gắp thức ăn cho nàng vừa hỏi, giống như Ngu Ninh Sơ phản đối bà sẽ cho biết thái độ của mẹ kế thật sự là như nào.

Ngu Ninh Sơ cúi đầu nửa ngày sau mới nói: "Hôn nhân đại sự, phụ thân và mẫu thân hoàn toàn làm chủ, chỉ là con không nỡ rời nhà, có thể chờ con sang năm cập kê rồi nói đến được không?"

Trần thị nhìn về phía Ngu Thượng

Ngu Thượng trầm ngâm: "Mười bốn cũng không nhỏ, lại nói chúng ta đều ở Dương châu, con gả đi cũng có thể thường xuyên trở về, không có gì không thể."

Tào Khuê đến cầu thân, nhà mình phải đáp ứng, làm gì có thể kéo dài một năm làm Tào Khuê nhớ thương lâu như vậy, sinh lòng không vui.

Ngu Ninh Sơ khoác tay lên trên đầu gối, tay áo rộng che lấp lại, móng tay của nàng ghim chặt vào thịt đùi.

Ngón tay đau đớn trái tim chết lặng lại càng dễ thúc ra nước mắt, nàng ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn về phía Ngu Thượng: "Cha, tốt xấu gì cũng đợi thêm hai tháng, chờ qua ngày giỗ của mẫu thân năm nay được không?"

Nhắc đến Thẩm thị, Ngu Thượng không vui nhíu mày.

Năm đó chuyện Thẩm thị bị mất mặt, hắn nhất thanh nhị sở*, chỉ là Bình Tây hầu phủ có địa vị quyền quý trong kinh thành, hắn hi vọng có thể dựa vào hầu phủ cho nên làm bộ hồ đồ vô cùng cao hứng đối với hôn sự.
*nhất thanh nhị sở: thanh bạch, trong sạch.

Ai có thể nghĩ hầu phủ triệt để chán ghét mà vứt bỏ Thẩm thị, chẳng những hắn không được sự trợ giúp ở lại kinh làm quan, mà còn bị điều động tới Giang Nam xa ngàn dặm. Hắn viết mấy phong thư cùng hầu phủ chắp nối, đều không có kết quả. Tận đến lúc Thẩm thị ốm chết, hầu phủ cũng chỉ phái quản sự đến đây phúng viếng.

Ngu Thượng cũng không tiếp tục trong cậy dựa vào hầu phủ làm gì, đối với Thẩm thị và nữ nhi cũng không có chút tình cảm nào.

Nước mắt Ngu Ninh Sơ không đả động được hắn, chỉ làm cho hắn cảm thấy phiền chán.

Trần thị bỗng nhiên nói: "Lão gia, A Vu nói cũng có đạo lý, không bằng trước cùng Tào tướng quân đáp ứng, liền chờ qua ngày giỗ của phu nhân rồi chính thức nghị luận."

Ngu Thượng ngoài ý muốn nhìn về phía Trần thị.

Trần thị nhìn hắn với ánh mắt buổi tối đàm phán. Ngu Thượng tin tưởng bà, lúc này mới đồng ý.

Ăn xong cơm tối, Ngu Ninh Sơ rời đi, Trần thị liền nói với Ngu Thượng lý do của bà: "Chúng ta quá sảng khoái đáp ứng Tào Khuê, khiến hắn dễ dàng đạt được nên chưa chắc sẽ trân quý. Không bằng kéo dài một thời gian, chờ hắn cho chúng ta chỗ tốt, chúng ta liền đồng ý hôn sự này."

Tào Khuê có thân thích ở kinh thành, nói không chừng chỉ cần Tào Khuê nói một câu, sang năm trượng phu liền có thể vào kinh làm quan

Ngu Thượng cười đem Trần thị ôm vào trong ngực, hài lòng nói: "Quả nhiên vẫn là bà thông minh nhất,"

Không giống Thẩm thị, vẻ ngoài tuy đẹp nhưng chưa bao giờ nhìn tới hắn

.

Ngu Ninh Sơ trắng đêm chưa ngủ

Lúc trời sắp sáng, nàng từ trên giường xuống, Hạnh Hoa gác đêm cũng tỉnh lại, giúp nàng chuẩn bị giấy bút.

Vành mắt Hạnh Hoa sưng lên do khóc, tiểu thư bị gả cho Tào Khuê, thân thể mảnh mai thế này, có thể sống đến mấy năm?

Nàng một bên mài mực một bên xem tiểu thư hạ bút, nhìn thấy hai chữ "cữu phụ", Hạnh Hoa vừa mừng vừa sợ: "Đúng rồi, còn có tam gia nữa, ông ý là cậu ruột của tiểu thư, lão gia nhẫn tâm như vậy, tam gia biết nhất định sẽ thay tiểu thư làm chủ."

Ngu Ninh Sơ cúi mặt, một mực viết thư cho cữu cữu chưa từng gặp mặt. Xin sự giúp đỡ ở kinh thành, đây là biện pháp duy nhất nàng có thể nghĩ tới.

Chỉ là cữu cữu có thể tới giúp nàng không, Ngu Ninh Sơ cũng không có lòng tin. Sau khi mẫu thân qua đời, nàng xem lại di vật của mẫu thân, phát hiện mấy phong thư cữu cữu gửi tới nhà. Nghĩ đến trước mẫu thân viết thư phàn nàn cuộc sống sau khi cưới rất bất hạnh, cữu cữu hồi âm phần lớn đều khuyên mẫu thân an tâm sống cùng phụ thân, lại có chính là hỏi thăm tình huống của nàng, cũng đưa tới một chút lễ vật.

Thư tín không nhiều, có thể mẫu thân phát hiện kể khổ cũng vô dụng liền không viết tiếp nữa, cữu cữu cùng mẫu thân cũng không có việc gì để nói.

Nhớ tới những tin đồn kia, Ngu Ninh Sơ có chút hâm mộ mẫu thân

Bất luận thế nào, mẫu thân cũng được hưởng qua sự sủng ái của tổ phụ, cũng có anh trai đối xử thật tốt, trái lại Ngu Ninh Sơ, trong mắt cha mẹ không có nàng, cũng không có thân huynh đệ tỷ muội giúp đỡ.

Nàng tựa như một người dư thừa bước vào cuộc sống này.

Nước mắt rơi xuống, Ngu Ninh Sơ vô thức lui về sau, làm nước mắt nhỏ ở trên vạt áo.

Nhìn nước đọng dần khuếch tán, Ngu Ninh Sơ khẽ nhúc nhích, thân thể di chuyển về phía trước, cố ý lưu lại trên giấy hai giọt nước mắt.

Có lẽ trong mắt người ngoài nàng là dư thừa, đến mẹ để cũng tuỳ tiện đặt cho nàng một cái nhũ danh "Vu" có nghĩa là cỏ xanh. Có thể nàng biết mình có máu có thịt, sợ lạnh lại sợ đau, nàng không muốn gả cho một võ tướng hung ác gần năm mươi, cũng không cầu đại phú đại quý, nàng chỉ muốn bình an sống tốt.

Cữu phụ ở đâu, mau tới cứu A Vu đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro